Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Hoa Vô Tạ biết phụ thân nhà mình chắc chắn sẽ phái người đi tìm mình, đại ca Hoa Mãn Thiên lại là thống lĩnh cấm quân, ở kinh thành có thể điều động không ít người ngựa. Vì tránh sự tìm kiếm của Hoa gia, Hoa Vô Tạ đàng hoàng đóng ổ trong phòng mấy ngày, mỗi ngày bảo tiểu nhị đem đồ ăn đến phòng. Hắn cũng lo lắng hơi quá, hoàn toàn không nghĩ tới Hoa gia sẽ không tìm ra ngoài thành nhanh như vậy

     Ban ngày rảnh rỗi, Hoa Vô Tạ từ cửa sổ trong phòng nhìn ra ngoài, trên đường người đến người đi, ngựa xe như nước, trên đường, tiếng thét to, tiếng rao hàng không dứt. Hắn ở trên lầu, như một người ngoài cuộc nhìn trăm kiểu thế gian, thấy có quân tử ôn nhuận, nhẹ nhàng, phong độ, cũng có con cháu nhà làm quan cố làm ra vẻ, có nhà phú hào vung tiền như rác, cũng có nhân gia bần cùng, lao động vất vả

     Hắn gọi tiểu nhị nhà trọ đưa đến hai khay trà, mặt khác đưa cho gã ít ngân lượng, phân phó gã đi chọn mua giấy bút và mực tốt. Thấy đồ hoặc người mới lạ, Hoa Vô Tạ liền dùng bút mực trong tay mực đưa họ vào bức tranh. Hắn ở trong phòng treo giấy lên cao quá đầu, một chân giẫm lên ghế, một chân bước lên bàn trà, tay phải chuyên tâm dùng bút lông phác họa, tay trái còn nghéo hai ngón, bất cứ lúc nào chuẩn bị thay đổi. Cứ như vậy, cũng an an ổn ổn trôi qua mấy ngày

     "Cốc cốc cốc" Cửa có người gõ một cái. Hoa Vô Tạ cũng không quay đầu lại, hết sức chăm chú vẽ tranh, trong miệng lên tiếng : "Vào đi !" Hắn ở chỗ này không ai biết, ngoại trừ tiểu nhị cũng không có người khác tới tìm hắn. Quả thực mở cửa chạy vào là tiểu nhị đã nhiều ngày hầu hạ vị công tử kén ăn này

     "Công tử hôm nay là dùng cơm trong phòng sao ?" Tiểu nhị cầm khăn xoa tay, đem khăn vắt lên đầu vai, nói

     Hoa Vô Tạ giơ tay trái lên dừng câu hỏi của tiểu nhị, xích lại gần giấy trên tường, đem cô nương trên bức tranh, vẻ tỉ mỉ tóc, suy nghĩ quá nhiều mấy ngày này, cũng không thấy có ai tới nhà trọ tìm người, chính mình ở trong phòng đợi đến bây giờ có chút chán, lúc này mới quay đầu đáp : "Ta hôm nay xuống dưới ăn."

     "Dạ." Tiểu nhị lên tiếng, đi ở phía trước dẫn đường cho Hoa Vô Tạ. Vị công tử mi thanh mục tú này đối với những bách tính bình dân như bọn họ, thái độ vô cùng tốt, lúc cười lên, mặt mày cong cong, càng lộ vẻ tuấn tú, nếu như đi ở trên đường, không biết có thể kéo theo bao nhiêu cô nương. Thêm nữa, hắn hào phóng xuất tiền, thường đặc biệt thưởng cho gã mấy đồng tiền lẽ, tiểu nhị nhà trọ tự nhiên hết sức vui vẻ phục vụ hắn


     Cùng lúc đó, Vô Danh Cư nghênh đón một vị khách nhân. Khách nhân cầm trong tay hắc đao, mặt lạnh đi vào Vô Danh Cư, ngữ điệu bình thản : "Tiểu nhị, ở trọ"

     Tiểu nhị nghênh đón ở cửa không dám nhiều lời, dẫn y ngồi xuống chỗ trống ở giữa phòng lớn. Bọn tiểu nhị quen nhìn mặt đoán ý, thấy y phục và thái đọ của khách nhân, còn có thanh đại đao đen trong tay không rời, hiển nhiên là một người trong giang hồ, cũng không dễ chọc, chỉ cầu y có thể yên lặng ở trọ, đừng gây chuyện phiền toái gì

     Vô Danh Cư tuy cách kinh thành không xa, nhưng bên trong mang hơi của Biên Thành, nghĩ đến thôi cũng đã hấp dẫn một bộ phận khách mới muốn đến thử. Bên trong rộng rãi sáng sủa, màu sắc tươi đẹp, nhà cửa hoa lệ, cột nhà khắc đỏ, hương thơm dễ chịu, quả nhiên là hoa lệ không gì sánh bằng, tựa như quế điện lan cung, phi các lưu đan

     Ở giữa phòng lớn cố tình bày ra đài, bốn phía vũ nữ cùng cầm sư vờn quanh, cổ cầm leng keng, tiếng đàn lượn lờ, vũ nữ tiếng nói du dương, uyển chuyển, như là tiếng của tình nhân rầm rì, dư âm còn văng vẳng bên tai. Vũ nữa giữa đài là những vũ nữ nhẹ nhàng, các nàng tóc đen như mực, y phục màu thanh, lụa mỏng phiêu dật, khi thì tay khẽ vươn, khi thì giơ cổ tay, tay trắng như ngọc khẽ giơ lên, quạt lông vũ khẽ động

     Bỗng nhiên lãi có thêm một vũ nữ áo lam lên đài. Nàng mặc một bộ vũ phục phong tình dị vực, chân ngọc lõa lồ, sa mỏng che mặt, chỉ lộ ra dung mạo phía trên, ánh mắt lưu chuyển mang theo phong tình vạn chủng, tự có thể nói thiên ngôn vạn ngữ. Nàng động tác lả lướt, nhảy múa nhẹ nhàng, chuông trên cổ tay theo động tác, tạo ra âm thanh nhỏ, như mây bay chập chờn, gió thổi lướt qua, khi thì khẽ câu đôi mi thanh tú, khi thì mặt giãn ra mà cười, làn váy theo từng nếp uống như đều nói lên tâm tình

     Người đó là vũ nữ đứng đầu bảng ở Vô Danh Cư, Thúy Nùng

     Các thực khách thấy Thùy Núng cô nương lên đài, tiếng động càng thêm xôn cao, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, không nỡ chè chén

     Phó Hồng Tuyết đối với tất cả trước mắt làm như không thấy, dường như trên đời không phải là vũ nữ mà là mấy cây cột, nhìn không chớp mắt người đi theo tiểu nhị, ngồi xuống một chỗ trống, đem đao đặt ngang trên đùi, chỉ gọi một món, đợi tiểu nhị đem đồ ăn bưng lên, liền lặng lẽ ăn


     Hoa Vô Tạ theo tiểu nhị xuống lầu, từ trong hành lang rẽ ra, cảnh tượng trong phòng lớn hiện ra trước mắt. "Oa------" Ánh mắt Hoa Vô Tạ sáng quắc lên, muốn nhìn sắc thái của lữ khách trời nam đất bắc, cũng muốn thưởng thức trên đài khác với yến hội trong triều đình, điệu múa hơi có chút trêu chọc, đáp ứng không xuể, chỉ cảm thấy có chút không đủ

    Bỗng nhiên, ánh mắt hắn rơi vào một người áo đen ở giữa phòng lớn. Chỉ là thoáng nhìn, Hoa Vô Tạ liền cảm thấy người này khí chất lạnh lùng, lãnh đạm, so với cảnh tượng ăn uống linh đình, oanh ca yến hót ầm ĩ, không hợp nhau

     Người nọ y phục hắc y, áo choàng viền hồng, mặc dù nhìn như phong trần mệt mỏi, nhưng phảng phất mang theo gió từ sơn dã mênh mông. Tóc đen búi cao, điểm thêm một sợi tơ hồng, lưng thẳng như trúc, phảng phất như rời xa khỏi âm thanh ầm ĩ bên ngoài trần thế. Khuôn mặt y thon gầy, đường cong sắc bén, dung mạo, khó thể kể được, chỉ cảm thấy thế gian này chỉ có một dung mạo như vậy, mới có thể tăng thêm phong thái như vậy. Khí khái tươi đẹp cô độc, khí chất ngọc chất thanh hoa, thật không thể người thứ hai

     "Thật là một công tử tuấn tú, lạnh lùng a." Hoa Vô Tạ ở trong lòng thầm khen một câu. "Ừ ? Trong tay y cầm......" Hoa Vô Tạ từ xa quan sát một chút, đó không phải là người, mà ngày hắn từ trên trời rơi xuống, thấy chết mà không cứu, người cầm hắc đao kia sao ?

     "Là y......" Ngày ấy Hoa Vô Tạ rơi xuống choáng váng, căn bản không thấy rõ tướng mạo Phó Hồng Tuyết. Hôm nay vừa thấy, Hoa nhị thiếu gia từ nhỏ thích cái đẹp, lập tức tha thứ cho Phó Hồng Tuyết ngày ấy không nhìn thấy. Thấy Phó Hồng Tuyết hoàn toàn không để ý tới thanh âm ầm ĩ xung quanh, ăn cơm xong rời đi, hắn âm thầm cười, nghĩ người này vẫn rất có cá tính, nổi lên ý muốn kết giao. Bất quá Phó Hồng Tuyết xoay người lại chẳng đi đâu, Hoa Vô Tạ thầm nắm cổ tay

     Ở trong góc Hoa Vô Tạ không có chú ý tới, ánh mắt Phó Hồng Tuyết đặt trên người vũ nữ Thúy Nùng trên đài, lại nhanh chóng rời đi. Y nghiêng đầu nhìn thoáng qua một vị nam tử hồng y đứng ở một bên, không hề dừng lại, trực tiếp đi qua, trở về phòng của mình. Người hồng y hơi cúi đầu, sau hai bước liền đi theo

     "Xem ra chủ thương đã gặp Hoa Vô Tạ" Người áo đỏ, là hộ pháp của ma giáo, Diệp Khai, lấy ấm trà rót một chén nước đưa cho Phó Hồng Tuyết ngồi ở bên cạnh bàn, nói, "Không biết chủ thượng bước tiếp theo định đi như thế nào ?"

     "Tiếp cận hắn." Phó Hồng Tuyết dường như nhìn thấy cái chén trước mặt, lại như không có gì tiến vào mắt, chỉ nhàn nhạt phun ra ba chữ

     Diệp Khai bị chủ thượng nhà hắn, trước sau như một lạnh như băng làm cho nghẹn, bất đắc dĩ nói : "Nghe nói đây là lần đầu tiên Hoa Vô Tạ ra khỏi phủ. Hắn chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tính tình đơn thuần, hẳn là rất dễ lừa."

     "Ta tự có tính toán." Phó Hồng Tuyết nói

     "Vậy chờ tin tốt từ chủ thượng." Diệp Khai biết, ở trong chuyện này, Phó Hồng Tuyết không cho phép mình nhúng tay vào

     Tội nghiệp Hoa Vô Tạ không hề biết gì, từ lúc mình còn chưa ra khỏi phủ, cũng đã bị ma giáo theo dõi. Phó Hồng Tuyết sớm đã biết Hoa Vô Tạ đặt chân ở Vô Danh Cư, nhưng vì không muốn tỏ vẻ quá tận lực, đặc biệt chậm hơn vài ngày mới vào cùng một nhà trọ. Y thật ra không ngờ, chính mình còn chưa làm gì, Hoa Vô Tạ cũng đã chú ý tới y, có lẽ Phó đại công tử cũng không ý thức được khí chất của mình xuất chúng cỡ nào


     Buổi trưa ngày thứ hai, Hoa Vô Tạ vì nhớ tới Phó Hồng Tuyết, sớm đã xuống tầng dùng cơm, hy vọng có thể tìm một cơ hội bắt chuyện trước. Đi tới phòng lớn, tìm kiếm một lúc, quả nhiên thấy thân ảnh của Phó Hồng Tuyết ở trước vũ đài. Trên mặt bàn trước mặt Phó Hồng Tuyết bày mấy món ăn nhỏ và một ít rượu, y chậm rãi ăn, vừa nhìn nhảy múa trên đài

     Hoa Vô Tạ ở một bên lén nhìn y, tính toán lời mở đầu của mình, cũng có mấy phần giống tiểu thư khuê các lần đầu biết yêu, vò khăn tay, xoắn quýt không biết phải tiếp lời với người trong lòng như thế nào. Một lát sau, Hoa Vô Tạ thấy Phó Hồng Tuyết nhìn vũ đài không chớp mắt, cư nhiên có chút tức giận

     Lẽ ra người tập võ tính cảnh giác cũng rất cao, ta nhìn chằm chằm ngươi lâu như vậy, ngươi cư nhiên không phát giác sao ?! Điệu múa đẹp như vậy sao, đến mức chăm chú như thế ? Ở trong lòng Hoa Vô Tạ không chút khách khí chửi một câu. Ai ngờ vừa mới ghét bỏ Phó Hồng Tuyết, Hoa Vô Tạ liền phát hiện tính cảnh giác của mình cũng không hề cao

     "Vị tiểu thiếu gia phía trước này......" Phía sau truyền tới một thanh âm

     "Có chuyện gì sao ?" Hoa Vô Tạ quay đầu hỏi một câu, giọng nói cũng không tốt lắm. Vị vừa cắt đứt suy nghĩ của hắn, tướng mạo quả thực có chút nghèo nàn, tâm tình trong lòng Hoa Vô Tạ càng không tốt. Ăn mặc sặc sỡ như vậy, ngươi cho rằng ngươi đang giả làm chim công sao !

     "Cho mượn ít tiền." Người nọ giơ tay phải lên, hai ngón tay chà xát, vẻ mặt cười không có hảo ý

     "Ta không có tiền." Hoa Vô Tạ hơi liếc mắt, quay đầu đi không để ý. Thật xui xẻo, trong Vô Danh Cư nhiều người như vậy, sao cướp hết lần này tới lần khác tới tìm ta ?

     "Vậy cũng không được a." Người hầu ở phía sau người ta cầm lấy binh khí trong tay, đúng là định động thủ cướp trước mắt nhiều người. Bọn họ đã nhiều ngày một mực để ý tới tiểu công tử phấn điêu ngọc trác này, thấy hắn vẫn ở phòng tốt nhất, tiểu nhị lại chăm sóc hết sức, muốn nói hắn không có tiền, đương nhiên là vạn lần không tin được

     "Các ngươi đừng ép người quá đáng !" Hoa Vô Tạ nổi giận, đồng thời tay chân luống cuống, hô ra một câu nói, hơi có chút mạnh miệng. Mấy ngày trước vẫn thuận buồm xuôi gió, chợt gặp chuyện như vậy, thiếu gia Hoa phủ từ nhỏ chưa gặp phải chuyện gì nhất thời có chút hốt hoảng. Hắn miễn cưỡng giữ bình tĩnh trên mặt, tay không tự chủ được sờ soạng bên hông, sau đó mới nhớ tới bội kiếm của mình căn bản cũng không mang ra khỏi phủ. Quét mắt nhìn bốn phía, không ít khách nhân đều chạy khỏi chỗ ngồi, ngẫu nhiên có mấy người bình tĩnh ngồi tại chỗ, người nào cũng như mù, không có ai có ý định rút dao tương trợ

     "Bắt hắn lại cho ta !" Người trước mặt hiển nhiên không nhượng bộ, mười mấy người vọt tới chỗ Hoa Vô Tạ. Hoa Vô Tạ thực sự đẹp, cho dù thực sự không có tiền, có thể bắt chơi một chút cũng tốt

     "Dừng tay !" Một giọng nam trầm thấp đột nhiên chen vào, âm lượng mặc dù không lớn, nhưng người khác đều nghe rõ ràng. "Ta xem các ngươi, ai dám động vào hắn." Ngữ khí của y nhàn nhạt, trong đó lại mang theo uy hiếp, từng chút một làm người khác kinh hãi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip