Chương 5: Anh cút cho tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 5: Anh cút cho tôi!

Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com

Ôn Trạm nán lại phòng bệnh một lát, liền bị y tá gọi đi, nói là bệnh nhân phòng khác có chuyện.

Tần Vũ cũng ở lại hơn nửa tiếng, rồi về nhà, trước khi đi còn dặn đi dặn lại.

"Tiểu tỷ tỷ, cũng đừng quên cô bé lễ tân của em."

Cố Thư Noãn thề với cậu ta, chân khỏe trở về công ty sẽ kết hợp bọn họ, Tần Vũ lúc này mới yên tâm rời đi. Cố Thư Noãn một mình ở phòng bệnh, nghĩ người đi thì được yên tĩnh, nhưng Tần Vũ chân trước vừa mới đi, Ôn Trạm chân sau liền tới.

Tâm trạng của Cố Thư Noãn vừa mới được nới lỏng một chút lại bị nhấc lên, không nhịn được nói: "Anh lại tới làm gì?"

Ôn Trạm lại trầm mặt đi đến bên cạnh cô, hỏi: "Em nói ai là lão đàn ông?"

Cố Thư Noãn không trả lời, anh lại sáp lại gần một bước, "Em nói ai bắt cá hai tay?"

"Ai bắt cá hai tay thì tôi nói người đó!" Giọng điệu của Cố Thư Noãn cứng rắn, nhưng cơ thể lại lùi về phía sau một chút. Vốn đàn ôngở trước mặt phụ nữ khá cường thế, cộng thêm cô còn có một cái chân tàn tật, lỡ như Ôn Trạm thẹn quá hóa giận động thủ đánh người, cô thật sự không có chút ưu thế.

"Cho nên, Cố Thư Noãn, lúc trước em cũng là bởi vì anh ngoại tình, nên em mới nói chia tay với anh?"

Cố Thư Noãn hừ lạnh một tiếng, giọng càng không tốt: "Anh còn rất tự biết mình đấy."

Những lời này của Cố Thư Noãn vốn là muốn châm chọc Ôn Trạm, nhưng Ôn Trạm vừa nghe xong, lại cười.

Cố Thư Noãn thật sự chưa từng thấy qua người đàn ông nào không biết xấu hổ như vậy, chuyện ngoại tình xưa bị nhắc lại, còn cười đến không biết xấu hổ như vậy.

Cộng thêm nhớ tới chuyện tủi thân lúc trước, hốc mắt của Cố Thư Noãn đỏ lên, sau đó một bàn tay nâng lên tát mặt Ôn Trạm.

"Anh cút cho tôi!"

Sau đó, Ôn Trạm thật sự bụm mặt, vui mừng bước đi.

"..."

Cố Thư Noãn đỡ trán thở dài.

Người đàn ông không biết xấu hổ!

Có lẽ là vì trước khi ngủ bị Ôn Trạm kích thích, ngày suy nghĩ đêm nằm mơ, Cố Thư Noãn lại nằm mơ thấy một màn ngoại tình của Ôn Trạm hồi đó.

Ôn Trạm là học trưởng của cô, bọn họ ở bên nhau từ cuối học kỳ năm nhất đại học, sau đó mãi cho đến khi cô năm thứ ba đại học, Ôn Trạm chuẩn bị tốt nghiệp.

Vốn là rất tốt, trên mặt tình cảm cũng không xuất hiện chuyện gì, Cố Thư Noãn đã nói nghĩ xong, chờ cô tốt nghiệp một cái sẽ cùng Ôn Trạm kết hôn. Nhưng người tính không bằng trời tính, còn chưa tốt nghiệp, Ôn Trạm liền bắt cá hai tay.

Lần đầu tiên phát hiện manh mối không đúng, là vào mùa mưa. Ngày đó Cố Thư Noãn đọc sách ở thư viện, lúc đi ra thì trời mưa, nghĩ đến ký túc xá của Ôn Trạm cách chỗ này không xa, nên gửi tin nhắn cho anh, nói anh đến đón mình, nhưng Ôn Trạm lại trả lời nói mình bận, không có thời gian.

Cố Thư Noãn cũng không phải loại người tranh cãi vô lý, anh bận thì cứ để cho anh bận đi, chính cô đợi mưa tạnh rồi trở về, đứng ở cửa thư viện đợi.

Cũng không lâu lắm, cô lại nhìn thấy Ôn Trạm cùng một nữ sinh che dù đi ngang qua cửa thư viện, vội vàng đi ngang qua, lại ẩn trong màn mưa, căn bản không có chú ý tới cô trên bậc thang thư viện.

Cố Thư Noãn đứng tại chỗ, nhìn về phía bọn họ rời đi thật lâu, trong đầu à, có chút buồn.

Ngày đó cô dầm mưa trở về ký túc, làm đám bạn cùng phòng giật mình, nói: "Trời mưa sao cậu không bảo chúng tớ đi đón? Còn nữa, Ôn đại soái ca nhà cậu đâu."

Cố Thư Noãn ngây người không trả lời, bạn cùng phòng rót nước nóng cũng không uống, tắm xong tóc xung không sấy liền nằm xuống ngủ.

Ngày hôm sau dậy, cô liền bị cảm, Ôn Trạm gọi điện thoại cho cô, cô cáu kỉnh không nhận. Sau đó, Ôn Trạm cũng không có gọi lại, gần cả nửa tháng không thấy bóng dáng.

Cố Thư Noãn cảm mạo nằm ở trên giường mấy ngày đó, đều luôn suy nghĩ, đó có thể là hiểu lầm, nói không chừng lúc Ôn Trạm trả lời tin nhắn của cô, là thật sự bận, sau đó lại thong thả, mới đưa nữ sinh kia trở về.

Cũng không lâu lắm, cái ý nghĩ này liền bị lật đổ --- nếu thong thả, còn đi ngang qua thư viện, thì không thể tới đón cô sao?

Ngay cả cô bị cảm cũng mặc kệ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip