Chương 6 : Một lý do đủ tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Cuối cùng Tony cũng thuyết phục được mọi người rằng gã sẽ không chết nếu họ chớp mắt. Đó là một công việc khó nhằn, đặc biệt là với Rhodey và Bruce, nhưng cuối cùng gã đã thắng mà không phải gọi bảo vệ bệnh viện để buộc họ rời khỏi phòng, điều mà gã coi là một điểm cộng. Vài giờ cãi nhau cuối cùng đã khiến mọi người rời đi, và đíu, gã sẽ chẳng đạp đổ tất cả những điều đó bằng cách gọi một trong số họ đến để nói rằng gã đang cô đơn trong phòng bệnh viện lạnh lẽo đâu.

Nhưng nó không có nghĩa là gã không bị cám dỗ.

Bản thân bệnh viện không phải là xấu. Căn phòng đủ sang trọng cho một người có tiền như gã, và tất cả những cỗ máy phiền phức phát ra tiếng bíp đều đã biến mất hoặc tắt tiếng. Tony không thích bệnh viện, nhưng gã biết rằng những người khác sẽ không cho gã ra ngoài mà không có sự cho phép của bác sĩ, và Tony biết khi nào thì nên dừng lại. Lẻn ra ngoài sớm không đáng để Pepper phải lo lắng nhiều hơn, nhất là khi gã gần như sắp chết. Gã đã làm cô khóc đủ rồi. Hơn nữa, nếu gã cố lẻn ra ngoài, Steve sẽ lôi gã trở lại và chắc chắn gã sẽ bị trông chừng 24/7.

Dù vậy, điều đó không ngăn đưọc cảm giác trống rỗng lan ra trong phòng bệnh khi mọi người đã đi. Gã cố tưởng tượng đó là phòng khách sạn, nhưng ảo tưởng đó chưa bao giờ tồn tại đủ lâu để có hiệu quả. Không có JARVIS để nói chuyện và bầu không khí lạnh lẽo hơn gã muốn, ngay cả khi căn phòng ở nhiệt độ thường. Nó tối, ánh sáng duy nhất phát ra từ lò phản ứng hồ quang, và nó lạnh, và gã thực sự muốn ở nhà, bởi vì nhà có nghĩa là một tòa Tháp toàn những người thực sự thích gã chứ ko phải một nơi đầy những kẻ lạ chỉ lăm le đưa tin cho báo lá cải để kiếm vài đồng lẻ.

Gã ngồi dậy ngay lập tức khi cánh cửa trượt mở, nghĩ rằng đó là một trong những y tá đến kiểm tra gã. Tuy nhiên, thay vì một y tá, khuôn mặt của chính gã bắt đầu hiện ra, được soi sáng bằng ánh đèn trong hành lang. Tony ép khuôn mặt mình trở nên cau có. "Tôi đã nói với anh rằng tôi không cần một người trông trẻ." Gã nói, vì dĩ nhiên gã không thể ngậm miệng khi cơ hội tự mình xuất hiện.

"Và nếu tôi cần thì sao?" Antonio nói, di chuyển ra khỏi ô cửa và đóng cánh cửa lại sau lưng.

Bây giờ chỉ còn lại ánh sáng từ lò phản ứng hồ quang và ánh sáng nhỏ từ các máy móc còn lại, Tony có thể nhìn thấy những quầng thâm dưới mắt y. "Anh đã không ngủ." Tony nói đơn giản, biết quá rõ cảm giác đó. Khi nhiều giờ chuyển thành nhiều ngày dưới xưởng vào những lúc gã tuyệt vọng cố gắng không nghĩ về nước hay chết giữa biển sao, Tony cũng không ngủ.

"Mỗi lần cố gắng, tôi lại thấy hình ảnh Natasha bắn xuyên qua đầu Jarvis." Antonio nói khẽ. "Tôi thấy Greg khi Thor giết anh ấy bằng dòng điện, hoặc lúc anh ấy bị bỏng, nằm trên giường bệnh viện khi tôi bảo họ tắt máy. Tôi thấy một đứa trẻ mà tôi đáng ra phải đào tạo tốt hơn, bởi vì chúng tôi đã không ở đó khi thằng bé cần. Tôi thấy Anthony biến mất và Reed đứng bên cạnh tôi, mở não tôi ra để hoàn toàn giết cả tôi và Anthony. Tôi thấy Steve không thở được dưới nước vì tôi đã không thể đến chỗ anh ta kịp lúc. Tôi thấy anh, nằm đó vì tôi..."

Tony cảm thấy giọng y nghẹn lại trong cổ họng, từng đợt cảm xúc dâng trào khiến gã lặng người. Bản thân khác của gã cũng làm hỏng việc nhiều như gã. Tony Stark, sự hỗn loạn vĩnh cửu trong mọi chiều không gian. Một trong số họ liệu có thể làm điều gì đó đúng đắn được không?

"Uống vì những đêm không ngủ." Antonio nói, giơ một cái chai y rút ra từ trong áo và uống một ngụm rượu nào đó bên trong.

"Tôi ổn." Tony nói, tranh giành bất cứ sự an ủi nào y có thể đưa ra. "Tôi không... Anh cũng đã cứu tôi."

"Anh suýt chết vì tôi." Antonio nói. "Và tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi và xem họ thảo luận về ý chí sống của anh."

"Bây giờ tôi ổn rồi." Tony lặp lại, nuốt một cách nặng nề.

"Không, anh không ổn."

"Xin lỗi nhé, tôi luôn ổn. Bất cứ ai cũng sẽ vỗ vào thứ này." Tony nói, làm giường rung lên một chút. "Ngay cả anh. Và tôi vẫn tốt như chúng ta bình thường." Điều đó, phải thừa nhận là, không tốt chút nào. Gã cũng ngủ nhiều như Antonio và cũng tổn thương nhiều như y. Nhưng gã đã có đường ranh giới của mình, và đó là những gì đáng quan tâm.

Bản thân khác của gã ngồi bên cạnh gã, và Tony có thể thấy những phút run rẩy chạy qua vai y. Y đưa cho Tony cái bình với đôi bàn tay run rẩy. "Là vậy sao?" Y hỏi khô khốc. "Và những gì là bình thường đối với chúng ta đây?"

Tony chuẩn bị tinh thần cho những gì gã sắp nói. Gã chưa bao giờ nói điều này với bất kỳ ai khác, nhưng gã có thể thú nhận điều đó với chính mình, đúng không? "Tôi thấy những người đàn ông và phụ nữ bị giết bởi chính vũ khí của tôi trong khi bảo vệ tôi." Gã nói lặng lẽ. "Tôi cảm thấy nước trong phổi và những bàn tay trên lưng giữ kìm giữ tôi. Tôi cảm nhận sự bỏng rát của pin khi nó được đưa vào ngực để giữ cho tôi sống. Tôi thấy..."

Tony đột nhiên ngừng lại. Gã cảm thấy một cánh tay quấn quanh mình, kéo gã lại gần. "Tôi thấy Yinsen hấp hối," Gã tiếp tục. "Và tôi ngửi thấy mùi thi thể bốc cháy. Tôi không bao giờ có thể bắt ngọn lửa ném lại vào bộ giáp. Tôi thấy Obie đứng trên tôi khi ông ta lấy lò phản ứng hồ quang ra, và tôi thấy mặt ông ta khi ông ta ngã xuống. Tôi thấy một con tàu vũ trụ ngoài hành tinh nổ tung vì tôi chọn giết chúng thay vì để New York bị thiêu rụi. Tôi thấy những ngôi sao, lạnh và xa. Và tôi chết một mình, bởi vì ngay cả JARVIS cũng không thể tiếp cận tôi ngoài đó và điều đó khiến tôi vô cùng hoảng sợ. Và tôi thấy một chiếc váy mặt trời màu xanh, bị vấy bẩn bởi những đốm đỏ, cùng bàn tay đứt lìa của Jasmine nằm cách đó vài bước chân. Luôn luôn vì vũ khí của tôi. "

Gã ném lại cái chai, hưởng thụ cảm giác thiêu đốt dọc theo cổ họng. Tony đang run rẩy, và đó là tất cả những gì gã có thể làm để vặn chặt nắp chai và tựa vào vai bản thân khác. "Dù tôi có làm gì đi nữa, sẽ không bao giờ là đủ." Gã thì thầm. "Và tôi cô đơn và tôi không thể..."

"Anh đâu cô đơn." Antonio nói. "Anh có Steve và Rhodey, Pepper và Happy, và tất cả các Avengers. Anh có họ mà."

"Còn anh thì sao?" Tony hỏi, chưa thể đồng ý với những lời bản thân khác. "Anh có cô đơn không?"

"Tôi chẳng biết nữa." Antonio nói nhỏ. "Tôi cho rằng tôi sẽ biết khi tôi quay trở lại. Nhưng tôi không... Sau khi thấy mọi thứ ở đây, tôi không biết. Có thể tôi không cô đơn như tôi đã nghĩ."

Tony không có câu trả lời cho điều đó. Gã cuộn mình quanh Antonio và dựa lưng vào giường. Gã có thể cảm thấy các nano đang nói chuyện trong cuộc gặp gỡ gần gũi với các nano của người khác, điều này thật kỳ lạ, nhưng đó là một cảm giác mà gã có thể quen được.

"Anh có muốn ngủ sau cuộc trò chuyện đó không?" Antonio nói một cách hoài nghi.

"Không." Tony thừa nhận. "Nhưng tôi muốn..." Gã không biết mình muốn gì, nhưng gã biết gã không muốn ở một mình lúc này. Và lần đầu tiên trong đời, gã biết mình sẽ không phản bội chính mình.

Gã cảm thấy một nụ hôn nhẹ lên trán khi Tony kia kéo gã lại gần hơn. "Được rồi." Y thì thầm.

Đó là một thời gian dài trước khi cả hai ngừng run rẩy. Thậm chí lâu hơn trước khi họ ngủ thiếp đi. Nhưng điều đó vẫn ổn, bởi vì phòng bệnh viện dường như đã không còn cô đơn nữa.

---

Steve khẽ gõ cửa phòng Tony. Nữ y tá nói rằng gã đã ngủ, vì vậy Steve không muốn đánh thức gã. Khi không được hồi đáp, anh chậm rãi mở cửa, nhìn vào để thoáng thấy ánh sáng xanh quen thuộc. Anh chưa chuẩn bị cho những gì mình thấy.

Có hai Tonys thay vì một, cuộn tròn trên giường, tóc rối tung và một bình rượu nằm giữa họ. Steve sẽ có những lời lẽ kiên quyết với cả hai về việc uống rượu trong khi điều trị, nhưng bây giờ Steve bằng lòng trông nom họ.

Trông họ giống như một cặp anh em thất lạc từ lúc mới sinh, không nguyện ý xa nhau lần nữa. Nếu  Tony của anh không mặc quần jean và áo phông mà Rhodey mang đến trong khi Antonio mặc một bộ suit thì thật khó để phân biệt họ ngay từ cái nhìn đầu tiên, dù các dấu hiệu đã ở đó. Có thêm những nét cười xung quanh đôi mắt của Tony và một sợi tóc bạc mà gã sẽ phủ nhận đến khi mặt trời tàn lụi. Việc mất trọng lượng rõ rệt từ tầm vóc to lớn của Antonio và những đường nét hốc hác của bệnh tật nặng nề đã để lộ trên y. Steve đã có nhiều hơn một vài suy nghĩ bẩn thỉu về cặp đôi này trong vài tuần qua, nhưng đây là một khoảnh khắc cảm thấy quá thiêng liêng và quý giá để phá vỡ

Steve bước vào phòng, lấy chiếc ghế anh thường ngồi cạnh giường của Tony. Anh muốn nắm lấy tay Tony - cảm giác thật kỳ lạ khi ngồi đây mà không nắm tay gã, sau khi đã nắm giữ nó quá lâu - nhưng bàn tay gã hiện đang quấn vào với Antonio, và Steve sẽ không tách họ ra. Anh dựa lưng vào ghế, tận hưởng giây phút bình yên hết mức có thể. Thật đáng tiếc khi anh có thói quen để cuốn sổ phác thảo của mình ở nhà, bởi vì một trong những bàn tay của anh thường bị chiếm giữ. Anh sẽ muốn vẽ lại cảnh này.

Khoảng một giờ sau Steve nghe tiếng cửa mở ra lần nữa. Anh đang mong đợi một trong những y tá, vì các Avengers khác sẽ ghé qua sau bữa trưa. Tuy nhiên, người đi vào không phải là y tá.

Ngay lập tức, Steve đứng trên đôi chân của mình, không cho phép bản thân sốc khi vẫn đang di chuyển. Anh lao mình vào kẻ đột nhập, vật lộn với hắn trong vài giây trước khi người đàn ông đi khập khiễng trong sự kìm kẹp của anh. "Anh là ai?" Steve gầm gừ.

Một đôi mắt rất, rất quen thuộc nhìn lại anh, và Steve biết rằng anh chỉ đang kìm kẹp kẻ xâm nhập vì hắn cho phép điều đó.

"Đừng bao giờ bắt chúng ta vì sự ngu ngốc đó." Kẻ xâm nhập trả lời. Steve áp cẳng tay vào cổ họng của hắn, nhưng hắn không bị đe dọa. "Và đó không phải là một kiểu cắt tóc hợp lệ."

"Nghe này, tôi không cần một bài giảng từ anh--" Steve bắt đầu.

Anh bị gián đoạn bởi tiếng vỗ tay chậm chạp. "Tiền trảm hậu tấu dường như là thói quen của các Steves trong tất cả các vũ trụ." Một trong hai Tonys nói, có lẽ là Antonio bởi giọng điệu của y. "Mặc dù tôi sẽ thừa nhận, tôi rất ấn tượng với Cap của tôi vì đã kìm lại trong hoàn cảnh này."

"Thôi ngay, Stark." Steve nói. Anh ngạc nhiên bởi tính đối xứng của âm thanh, cho đến khi anh nhận ra rằng cả anh và hắn đã nói điều đó cùng một lúc. Anh gầm gừ lần nữa với kẻ đột nhập, và có một tia sáng nguy hiểm trong đôi mắt của kẻ xâm nhập hứa hẹn sự đau đớn. Steve khá chắc chắn rằng mình có thể chịu được bất cứ điều gì mà anh chàng này cố gắng làm.

Rồi anh cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình. Antonio. "Tuy tôi rất thích xem hai alpha đấu đá." Antonio nói. "Bệnh viện không phải là nơi tốt nhất để làm điều đó đâu, old boy. Tôi có thể bảo đảm cho anh ta. Đây là Steve Rogers từ thế giới của tôi, vì vậy anh có thể lùi lại và biết rằng anh ta không phải là mối đe dọa."

Steve trừng mắt nhìn kẻ đột nhập -- người mà anh không gọi là Steve Rogers -- và giữ hắn ở đó thêm một lát nữa. Tuy nhiên, trước khi người đàn ông kia có thể chuẩn bị tốt với mối đe dọa ngầm của mình, Steve đã buông tay.

Anh lùi lại vài bước, chưa từng rời mắt khỏi con người khác của mình và đứng chắn ngang đầu giường của Tony.

"Có ai khác cảm thấy khó xử ở đây không?" Tony của anh hỏi từ chỗ của gã trên giường. "Bởi vì tôi cảm thấy rất là lúng túng. Điều đó có thể nghĩa là threesome đấy."

"Foursome, old boy." Antonio nói với cái bĩu môi. "Anh không thể có tất cả niềm vui cho chính mình được, anh biết đấy."

Steve ném cho Tony một ánh mắt bực tức. Đây không phải là lúc.

"Chết tiệt, cái nhìn không tán thành giống nhau ở mọi chiều không gian." Tony nói, nhìn vào kẻ đột nhập.

"Tôi đã cảnh báo anh." Antonio trả lời.

"Anh ta đang làm gì ở đây?" Steve hỏi, biết nếu anh để cho hai Tony lảm nhảm, họ sẽ chẳng đạt được gì.

"Thu thập anh ta." Kẻ xâm nhập... Rogers nói, hất đầu về phía Antonio. "Anh đến điểm hẹn trễ, Tony."

Antonio nhìn xuống. "Mọi thứ trở nên phức tạp." Y nói.

"Làm sao mà anh đến được đây mà không ai nhận ra?" Steve gầm gừ, khống chế cuộc trò chuyện trở lại.

"Chúng ta trông giống nhau miễn là tôi cứ giữ mũ trùm đầu." Rogers trả lời. "Bên cạnh đó, ai ngăn Captain America hỏi xin ID?"

Steve nghiến răng. Anh sẽ có một cuộc nói chuyện rất dài về an ninh và biết ai đã ở trong tòa nhà với Fury khi chuyện này kết thúc. Không phải là anh đã không lợi dụng việc an ninh lỏng lẻo trước đó, nhưng vi phạm an ninh như thế này không nên xảy ra.

Antonio thở dài. "Thôi im đi, cả hai người. Mức testosterone (1) đang tăng đó."

"Wow." Tony nói. "Nhân đôi ánh mắt không tán thành từ Cap. "Điều đó thật kinh dị."

"Anh không giúp gì đâu." Antonio nói khi y nhìn Tony bằng ánh mắt bực tức, nhưng ngồi xuống giường khi Tony kéo y xuống và mỉm cười với y. "Chúng tôi đã tìm thấy công nghệ, bắt được thủ phạm và cứu vãn được tình thế." Antonio nói. "Sau đó tôi cần ở đây. Tôi muốn ở lại lâu hơn để đảm bảo các nano hoạt động một cách đúng đắn. Ồ, và nói với Monica rằng cô ấy có vấn đề với một con chuột đấy, bởi vì có quá nhiều công nghệ bị đánh cắp và mọi người ở đây chỉ vì một cú nhảy."

Đôi mắt của Rogers liếc sang Tony của Steve, điều này đã khiến cho Steve cáu tiết mà không có lý do. Anh tiến lại gần Tony, không mất đi sự căng thẳng trên vai.

Tony đảo mắt, nhưng gã nắm lấy tay Steve, xoa nhẹ lòng bàn tay anh, rồi gã đặt một nụ hôn ngập ngừng vào đó. Steve cảm thấy mình tan chảy một chút, mỉm cười với Tony. Anh thật lố bịch, phải không? Steve có thể đối phó với bản thân khác của mình. Họ chỉ quyết định sai lầm thôi.

Rồi anh ngước lên và thừa nhận rằng đó không phải là quyết định sai lầm. Vẻ ghê tởm nhanh chóng bị che lấp trên khuôn mặt của đối phương, nhưng nó đủ để khiến Steve quay lại gầm gừ. Đây là phiên bản của anh đã cứu Bucky? Một kẻ ngoại tình ngoan cố?

"Được rồi." Antonio chậm rãi nói. "Rõ ràng Alpha cần một chút thời gian để đấm vào ngực và  trông có vẻ đe dọa. Điều đó có nghĩa là anh cần kiềm chế lại trước khi bị chúng tôi đá ra ngoài."

Steve để Antonio kéo anh ra khỏi ghế, không thực hiểu ý của y cho đến khi Antonio đẩy cả hai ra khỏi cửa. "Đợi--"

"Tôi, trước hết, sẽ xuống để xem Alpha diễu hành vòng quanh miễn là có thật nhiều bỏng ngô." Tony nói khi họ bị đẩy ra.

"Người tàn tật không có quyền ý kiến." Antonio trả lời qua vai y. "Hãy nghĩ về điều đó lần tới khi anh nói dối về lò phản ứng hồ quang của anh."

Cánh cửa đóng lại trước khi Tony của anh có thể vặn lại, mặc dù Steve có thể tưởng tượng ra cái bĩu môi của gã. Mặc dù vậy, không có gì giống với vẻ giận dữ trên nét mặt của Antonio. "Hai người, giải quyết vấn đề đi. Nhưng không phải trước mặt anh ta. Anthony đã hấp hối chỉ bốn mươi tám giờ trước, vì vậy các anh có thể lý luận và phô trương ở chỗ khác."

Steve cảm thấy miệng mình mở ra một lúc, rồi nhanh chóng ngậm lại khi nhìn xuống. Các nano đang giúp Tony hồi phục, nhưng gã vẫn cần nghỉ ngơi. Tranh cãi với bản thân khác của gã sẽ chẳng giúp ích gì cho điều đó.

"Chúa ơi." Antonio lẩm bẩm. "Những con cún con cứng đầu giống hệt nhau."

Y quay lại phòng bệnh, nhưng Rogers nắm lấy tay y. Steve chỉ biết nhấc tay ra khỏi tay của bản thân khác, chủ yếu là vì vẻ mặt đau đớn của hắn. "Anh gọi anh ta là Anthony..."

"Đó là một người khác. Sự trùng hợp, đó là tất cả." Antonio nói, sự căng thẳng trên vai y.

"Tony." Rogers nói nhẹ nhàng. "Đó cũng không phải là Gregory."

Antonio thở dài, đôi vai y buông xuống khi y nhắm mắt lại. "Tôi biết." Y nói. "Nhưng đây là điều tôi phải làm cho đúng. Chỉ cần... cho tôi một tuần nữa."

Sự lo lắng trong mắt Rogers khiến Steve ngạc nhiên. Xem xét về sự ghê tởm trước đó, Steve sẽ cho rằng Tony rất khoa trương này sẽ coi là sự không tán thành (đặc biệt là sau tất cả những gì Antonio nói về việc Steve Rogers ở thế giới của y không thích y lắm). Chắc rồi, Tony kia đã từng đề cập Rogers từng ở đó để ngăn y tự sát, nhưng Steve đã không ngờ hắn lại lo lắng đến mức này. Hắn buông cánh tay của Antonio, nhưng không buông lơi sự quan tâm. "Nếu anh nói như vậy, Stark." Rốt cuộc Rogers nói, nhưng hắn trông không vui khi bỏ ra.

Sau khi kiểm tra một vài thứ, Steve bước đến, đặt tay lên lưng của Antonio. "Nghe này, chúng tôi sẽ dàn xếp mọi việc với SHIELD. Chăm sóc anh ấy hộ tôi nhé?"

Về bản chất Steve không phải là một người nhỏ mọn, nhưng anh đã tự mãn một chút khi Rogers càu nhàu lặng lẽ.

Antonio nhìn Rogers, rồi quay sang Steve với ánh mắt đầy toan tính. Steve, đổi lại, nở nụ cười giả tạo nhất của anh kết hợp với một vẻ mặt ngây thơ. Nếu cái nhướng mày mà nhận nhận lại ko hàm chứa ẩn ý, thì Antonio đã không bị lừa và không ấn tượng, nhưng y đã phớt lờ nó và im lặng, điều mà Steve coi là sự chấp thuận.

Rogers cũng đã không bỏ lỡ cuộc trao đổi, nếu vẻ mặt cáu kỉnh của hắn là bất cứ điều gì để xem xét. "Chỉ cần đừng giết lẫn nhau." Antonio nói, lắc đầu bực tức khi quay lại phòng bệnh của Tony.

Điều đó đã để mặc Steve nhìn chằm chằm vào một phiên bản giận dữ của chính mình. Một phiên bản giận dữ của chính anh đã ngoại tình, đã từng là Tổng thống, và đã cứu Bucky. Đó là một loại khó chịu với dây thần kinh của Steve vì Rogers có tất cả những điều đó trong khi Steve bị bỏ lại với một tương lai trống rỗng cho đến khi anh bắt đầu để các Avengers khác bước vào. Rogers đã có mọi thứ trong tay, trong khi Steve phải lựa chọn vượt qua những thương tổn.

"Anh và Stark thế giới này--" Rogers bắt đầu.

"Anh và một người phụ nữ đã có chồng." Steve bật lại trước khi Rogers có thể kết thúc câu nói.

Điều đó nhận được phản ứng từ Rogers, mặc dù vẻ mặt đau buồn thuần túy thật bất ngờ. Nó nhanh chóng được thay thế bằng sự tức giận. "Ít nhất tôi sẽ không xúc phạm cô ấy như chồng cô ấy đã làm." Rogers bật lại.

Chồng cô ấy xúc phạm... Steve không biết liệu điều đó có tệ hơn không vì Rogers rõ ràng đang lợi dụng cô, hoặc nếu cảm giác khó chịu trong dạ dày anh đang nói rằng làm sao anh có thể làm điều tương tự. Anh cũng không tính cả sự đau buồn, dù có lẽ anh nên có, mà phản ứng của Antonio để lộ ra khi y nhắc đến nó lần đầu tiên. Cả hai đều tử tế khi yêu một người thẳng thắn và hẹp hòi, có vẻ vậy.

"Tony của anh," Steve nói, quay mặt đi "Anh ấy nói... Bucky thế nào, trong thế giới của anh?"

"Có phải anh cũng yêu cậu ấy?" Rogers hỏi.

Cô y tá đi ngang qua đã rẽ theo hướng khác một cách khôn ngang khi thấy Steve đang đánh nhau với một Captain America khác.

Rogers đứng thẳng dậy, chạm vào đôi môi đầy máu của mình một cách lơ đãng khi hắn nhổ một ít máu vào thùng rác gần đó. Hắn lườm Steve nhưng không trả lời câu hỏi. Hắn cũng không tung ra một cú đấm, mà từ những gì Steve đã nghe được cho thấy sự kiềm chế đáng nể. "Đi thôi." Rogers nói.

Steve đi qua bản thân khác của mình mà không ngoái đầu nhìn lại.

---

"Được rồi." Clint nói khi ngồi xuống cạnh Natasha. "Có ai khác nghĩ rằng thật kỳ lạ khi hai Tony hòa hợp với nhau, nhưng hai Cap lại ghét lẫn nhau không?"

Natasha rời mắt khỏi bộ móng, không hài lòng khi bị gián đoạn. Cô thích sơn móng tay. Có rất nhiều thứ về việc trở thành một người phụ nữ quyến rũ,  điều mà cuối cùng trở thành một tệ nạn tất yếu, nhưng sơn móng tay (hoặc đi với Pepper để làm móng), là một trong những thứ cô thích. Clint biết rõ ko nên làm gián đoạn cô và sẽ làm cho những lớp sơn không đều.

Clint giơ tay đầu hàng. "Hey, tui đã đợi cho đến khi cô hoàn thành bộ móng đó. Tui sẽ cần sự trợ giúp nếu việc này biến thành một trận chiến, bởi vì tui ko thể đấu lại với một Captain America, chứ đừng nói gì đến hai.

Natasha nhìn vào màn hình Clint giơ lên ​​cho cô xem. Trên đó, cả hai Steve Rogers đang giúp các tù nhân vào cánh cổng hiện đang mở. Steve từ thế giới khác có mái tóc ngắn hơn, nhưng ngoài điểm đó ra bọn họ rất khó để phân biệt. Họ cũng thỉnh thoảng liếc nhau với ánh mắt giết người khi cả hai nghĩ ko ai để ý.

"Đi tìm Thor đi." Cô nói, tiếp tục với bộ móng tay. "Tôi không phải là bảo mẫu Avengers."

"Thiệt luôn hả? Cô định bắt tui làm bia đỡ đạn chỉ bởi vì móng tay của cô chưa xong?" Clint hỏi, đảo mắt.

"Tôi đang nói rằng cả hai người họ đều là những cậu nhóc to xác không cần sự giúp đỡ của tôi nếu họ muốn thụi nhau dưới vỉa hè để chứng minh ưu thế của họ." Natasha nói.

"Dù sao điều đó cũng thật kỳ lạ." Clint nói. "Họ mới giống nhau làm sao."

Natasha gật đầu, quét những nét sơn dài khi cô cân nhắc liệu có nên mặc kệ Clint hay không. Cô quyết định rằng cậu ta sẽ ko bỏ qua việc này cho đến khi nhận được câu trả lời từ cô. Nếu cô muốn được yên thân, cô sẽ phải trả lời. "Antonio đã chấp nhận những đau đớn để kìm sự phẫn nộ của Tony chúng ta lại. Căn cứ vào việc anh ta có một người anh em song sinh, tôi cho rằng anh ta muốn có một loại quan hệ khác với Tony so với những gì anh ta có với anh trai mình."

"Huh." Clint nói, vươn tay ra sau. "Thật đáng ngạc nhiên. Tony, mặc dù ổng có vẻ tự tin trước ống kính, không có vẻ yêu quý bản thân nhiều lắm. Các kỹ năng và trò đùa của ổng, chắc chắn, nhưng bản thân? Không nhiều lắm. Ít nhất Cap khá thích bản thân. Well, khi không có phiên bản thay thế của chính ảnh ở đây."

Natasha gật đầu với đánh giá của cậu ta, cẩn thận kiểm tra lớp sơn trên móng tay. "Steve không thích những thứ không có trong thế giới quan của anh ấy. Anh ấy có thể chấp nhận rất nhiều, nhưng làm điều gì đó mà anh ấy thấy kinh khủng về mặt đạo đức thì anh ấy sẽ cảm thấy ác cảm. Hơn nữa anh ấy giữ mình ở một tiêu chuẩn rất cao. Nó làm cho khả năng phán đoán của anh ấy sẽ không hòa thuận được với một ai đó cũng phê bình hành vi của người khác giống mình."

"Hai Caps đã làm gì để chọc giận nhau vậy?" Clint hỏi, bối rối.

"Sự lựa chọn bạn tình của họ, hình như thế." Natasha nói, đến lượt cô đảo mắt.

"Wow." Clint nói. "Cuộc đời của Cap là một vở kịch sướt mướt đang chờ xảy ra. Mặc dù vậy, Steve của chúng ta, ảnh vẫn đang duy trì khá tốt."

Natasha nhìn xuống màn hình, thấy những đường nét căng thẳng quanh miệng Steve và sự căng thẳng trong cơ bắp khi anh di chuyển. "Anh ấy mệt mỏi." cô nói, nheo mắt lại.

"Antonio đã đề cập đến nó sau buổi họp báo." Clint nói khẽ. "Có vẻ như Bucky trong thế giới đó đã sống sót sau chiến tranh."

Natasha chờ đợi để hoàn thành bộ móng hiện tại của mình trước khi trả lời. "Steve biết điều này?"

Clint gật đầu. "Antonio rất tốt, nhưng tui có thể nhận ra sự khác biệt giữa lúc Tony đang đề cập một cách cẩn thận điều gì đó mà ổng nghĩ là quan trọng. Ổng chắc hẳn đã buột miệng nói với Steve mà không nhận ra, và ổng muốn người khác nhận thức được vấn đề tiềm ẩn. Steve biết."

Điều đó... khiến mọi thứ sáng tỏ hơn. "Anh nên để ý anh ấy." Natasha nói.

"Thì đó, tui đang tìm kiếm sự giúp đỡ với nó đây, nhưng vì cô còn đang bận làm những việc nữ tính, nên đây đành phải đi tìm Thor hoặc Bruce thôi." Clint càu nhàu, sau đó nói nhẹ nhàng hơn. "Cô sẽ kiểm tra hai Tonys?"

"Đó là kế hoạch." Cô trả lời.

"Đây có nên ghen tị với việc bây giờ cô và Tony là bạn thân không?" Clint hỏi.

"Đừng bao giờ dùng từ đó, Clint." Cô nói, khẽ cau mày với móng tay đã khô của mình. Chúng ko có vẻ xấu, nhưng dù sao thì cô cũng sẵn sàng đổ lỗi cho Clint vì điều đó, bởi vì Clint đã trở nên quá tự mãn với cô gần đây. Một trò chơi khăm đã được sắp đặt, và cô biết cần tìm ai nếu cô muốn được giúp đỡ cho trò đùa đặc biệt này. Tony xảo quyệt hơn rất nhiều so với cách mà hầu hết mọi người nhìn nhận gã.

"Cô đã không trả lời câu hỏi của tui." Clint nói.

Natasha nhìn xuống sơn móng tay. Màu xanh da trời. Màu mắt của Tony khác. "Anh ấy là một nét đặc biệt."

"Ổng còn hơn thế nữa. Ổng luôn như vậy mà."

"Anh ấy không bao giờ có thể ở giữa ranh giới." Natasha thừa nhận.

"Có lẽ ổng không cần." Clint nói nhẹ nhàng.

Natasha im lặng một lúc, cân nhắc lời nói của mình. "Nó không làm anh sợ sao? Điều mà Avengers đang làm với chúng ta ấy?"

"Một chút." Clint trả lời. Cậu ta nhún vai khi đứng dậy. "Nhưng tui chưa bao giờ có một gia đình đúng nghĩa trước đây và tui sẵn sàng thử bất cứ điều gì một lần. Bên cạnh đó, tui luôn tự hỏi việc có một gia đình sẽ như thế nào."

Natasha nghĩ về chiếc nhẫn trong túi của mình và những gì mà bản thân khác của cô đã vứt đi. Cô ấy đã có cơ hội để có một gia đình, vậy tại sao cô ấy không nắm lấy nó? Có phải cô ấy đã quá hèn nhát?

Natasha có tốt hơn bản thân khác của cô về vấn đề đó không?

Clint véo mũi cô khi cậu ta đi ngang qua. "Chỉ cần suy nghĩ một chút, được chứ?"

Natasha gật đầu, liếc xuống màn hình lần cuối. "Anh có thể muốn quay lại. Họ đang đánh nhau đấy." Cô nói, chiêm ngưỡng bộ móng.

Clint chửi thề, phóng nhanh khỏi phòng khi cậu ta gọi Bruce và Thor. Tuy nhiên, đôi bàn tay của Natasha không còn vững vàng như trước khi cô quay lại với bộ móng, nghĩa là Clint đã kết thúc nỗi sợ của Black Widow. Cô trừng mắt nhìn sơn móng tay của mình, giật cái màu tím ra để sử dụng cho lần sau.

Đến khoa y tế của SHIELD để chắc chắn không có chuyện gì xảy ra. Tài xế thả cô xuống với ít phương tiện xung quanh và có thêm an ninh sau sự hỗn loạn với Captain America thứ hai, nhưng điều đó gây khó chịu hơn bất cứ thứ gì. Cuối cùng, không có gì giữa cô và Tony ngoài một cánh cửa.

Cô lặng lẽ mở nó ra, nhìn vào trong. Cảnh tượng chào đón cô thật đáng yêu. Antonio đang cuộn tròn quanh Tony, nửa ngồi, nửa tựa lên gối, hai chân họ quấn vào nhau. Có ba máy tính bảng giữa họ, đưa dữ liệu qua lại với nhau hoặc đơn giản là lén lút lấy máy tính bảng khỏi tay người kia. Natasha không thể giả bộ rằng mình hiểu những gì họ đang trò chuyện sôi nổi, và cho dù cô được đào tạo để ghi nhớ các cuộc hội thoại bất kể sự hiểu biết của cô về nghĩa của nó là gì, thì bây giờ cô cũng không buồn ghi nhớ những từ này.

Thay vào đó, cô dựa vào ngưỡng cửa, nhìn hai người họ cãi nhau. Tony của cô có một nét mặt rã rời, bồn chồn, điều đó có nghĩa là gã sẽ nổi điên lên và họ chỉ có thể bắt gã phải ở trong bệnh viện một thời gian ngắn nữa. Gã mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần jean cũ mà gã nắm chặt lấy khi không chộp lấy ngay một chiếc máy tính bảng mới.

Antonio thoải mái hơn bất chấp bộ đồ y mặc, không mắc câu với trò đùa của Tony của cô trừ khi đó là với một câu châm biếm tốt bụng. Y đang mỉm cười, Natasha chú ý với một sự giật mình. Không phải loại giả dối mà Tony đưa cho báo chí thứ mà bên bờ dễ vỡ, mà là một nụ cười thực sự, chân thật làm sáng lên đôi mắt xanh của y. Y đang đóng vai anh trai ngay lúc này, đó là một mối quan hệ quyền lực mà cô thấy bị đảo lộn tùy thuộc vào việc Tony dễ bị tổn thương hơn. Cả hai đều bảo vệ người khác một cách kỳ quặc theo những cách mà cô sẽ không bao giờ đoán được sẽ xảy ra.

Một thứ mà cô đã chứng kiến ​​lúc này, khi Tony của cô chú ý đến cô và di chuyển để chặn Antonio khỏi tầm nhìn sau một ánh mắt xin lỗi. Cô gật đầu với gã, một lời thừa nhận không lời mà cô ngầm hiểu. Gã biết cô không phải là mối đe dọa, nhưng dù sao gã cũng cần phải bảo vệ Antonio.

"Natasha." Y nói một cách thất thường. Cả hai đều thấy vai của Antonio cứng nhắc như thế nào. Một phần của Natasha trở nên u ám. Trước đây y không hề giật mình như vậy. Y căng thẳng xung quanh cô, phải, nhưng bây giờ có một chút sợ hãi mà cô, không phải bản thân khác của cô, đã đặt ở đó. Bây giờ cô là người duy nhất để đổ lỗi.

Tony của cô thoáng chốc siết chặt cái ôm xung quanh bản thân khác của gã. "Hãy đến để đảm bảo rằng chúng tôi chưa làm nổ tung bất cứ thứ gì?" Gã hỏi cô một cách khiếm nhã.

"Tôi mong đợi một 'sự bùng nổ' từ một trong số các anh." Natasha trả lời. "Với hai người, tôi không mong đợi gì hơn sự thống trị thế giới hoặc sự hủy diệt toàn cầu."

Tony nhìn Antonio. "Anh có muốn chiếm lấy thế giới không?"

"Quá nhiều phiền phức." Antonio nói. "Và Pepper sẽ giết tôi nếu tôi trao lại tất cả cho cô ấy sau đó."

Tony ra vẻ suy ngẫm. "Có vẻ đúng. Như những lời của Tom Lehrer bất tử, 'Tất cả chúng ta sẽ đi cùng nhau khi chúng ta đi!'(2)"

Natasha nhướn mày trước tiếng hát lạc điệu của Tony. Rồi cô quay sang Antonio. "Fury muốn anh giám sát công nghệ và đảm bảo không có cái nào bị thiếu khi đi qua cổng."

Antonio nhìn cô một cách hoài nghi. "Tôi bằng cách nào đó nghi ngờ điều đó, darling."

Natasha nhún vai. "Ông ta sẵn sàng chấp nhận mất công nghệ miễn là ai đó đảm bảo Steve Rogers không tự giết mình. Công việc giấy tờ quyết định liệu đó sẽ là một vụ giết người hay tự tử sẽ là một đống lộn xộn đấy."

"Steve nào đang chọn đánh nhau vậy?" Tony hỏi với một cái nhăn mặt.

"Cả hai." Natasha trả lời. "Mặc dù đó là Cap khác người mà lần trước đã tung cú đấm đầu tiên."

Cả hai đều nhăn mặt với từ 'lần trước'. Antonio thở dài. "Tôi hiểu rằng tôi đã được chọn để khiến họ cư xử như những người trưởng thành? Cô nhận ra được đâu là một ý tưởng tồi tệ ngoạn mục, phải không?"

"Steve của anh đang bướng bỉnh. Fury nghĩ rằng anh ta sẽ lắng nghe ai đó từ chiều không gian của mình. Steve của chúng tôi sẽ nghe anh vì anh ấy." Natasha gật đầu về phía Tony, người mỉm cười một cách ngây thơ với cô. "Và vì cả hai đều không lắng nghe chúng tôi, Fury đã hết lựa chọn."

"Rất tốt." Antonio nói, nâng cốc về phía cô. "Người ta làm những gì người ta phải làm." Y gỡ bản thân khỏi Tony, làm rối tóc của bản thân khác với một chút trìu mến.

Y lại căng thẳng khi đi ngang qua cô, nhưng khi cô ngước lên, cô thấy một nụ cười yếu ớt. Đó không phải là nụ cười mà y đã dành cho Tony trước đó, nhưng là một nụ cười thật sự.

Cô cảm thấy nét mặt của mình dịu lại khi cô đưa tay ra, nhưng rồi rút tay lại vào giây cuối cùng vì cô không thể khiến y nao núng. Y nắm lấy tay cô trước khi cô có thể đặt nó xuống, hôn nhẹ nhàng. Môi y lướt qua ngón tay đeo nhẫn của cô. Rồi y đứng thẳng và rời khỏi phòng.

Natasha nhìn chằm chằm vào y, rồi xuống tay cô. Bản thân khác của cô đã phá hủy nó, và cô không thể làm gì để khắc phục điều đó. Tất cả các kỹ năng của cô, tất cả kiến ​​thức rộng lớn của cô về cách thao túng con người, và cô không thể tìm ra cách giúp đỡ khi có vấn đề.

Cô quay lại với Tony, nhìn thấy vẻ thông cảm trên khuôn mặt gã. Cô ngồi xuống giường khi gã dọn chỗ cho cô.

Đó rõ ràng là sự cho phép đủ để Tony ném mình vào lòng và rúc vào đùi cô. "Âu yếm tôi." Gã yêu cầu.

Natasha mỉm cười bất chấp chính mình, điều có lẽ là vấn đề. Cô lướt tay qua mái tóc đen của tên ngốc đang tựa đầu vào lòng cô. Đôi mắt nâu nhắm lại trong khoái cảm, và nếu Tony là một con mèo, cô chắc chắn rằng gã sẽ kêu grừ lên ngay bây giờ. "Tôi không nên nuông chiều những ý thích bất chợt của anh." Cô nhận xét khô khan.

Tony lè lưỡi với cô. "Ý tưởng bất chợt là chơi threesome với những tư thế kì quặc. Đây là một sự lập dị." Gã nói. "Bên cạnh đó, nó đã hoạt động."

Tony không cần phải nói những gì đã hoạt động. Vì vậy, cô đã bỏ qua gã với sự kỳ quặc và 'lập dị' chỉ một lần này. Cô ngồi đó một lúc, nhìn Tony thư giãn dưới tay cô. Nếu cô giữ thế này quá lâu, gã sẽ bắt đầu buồn ngủ, và điều đó sẽ làm hỏng mục đích của cô khi muốn gã ở đây một mình. Cô cũng không muốn đưa ra lý do mình ở đây, muốn khắc ghi khoảnh khắc bình yên này vào trí nhớ.

Cuối cùng, Tony cho cô gợi ý. "Vậy, cô đến chỉ để âu yếm tôi hay là cô có động cơ thầm kín nào?" Gã hỏi.

"Nếu tôi nói là tôi không nhận được những gì tôi muốn?" Natasha hỏi.

"Bánh ngọt, nếu cô có được tài khoản ngân hàng của tôi, cô sẽ bỏ tôi lại vì một người đàn ông trẻ hơn."

Tay Natasha đông cứng trên tóc gã và Tony mở mắt ra. "Natasha?" Gã hỏi không chắc chắn, biết rằng mình đã mắc sai lầm, nhưng lại không biết ở đâu.

Tuy nhiên, cô có thể thấy gã tìm ra các hàm ý, vì vậy cô đã nói trước khi gã có thể giải quyết nó hoàn toàn. "Anh đã từng hỏi tôi một câu hỏi giả định."

"Mà cô đã trả lời, và sau đó tôi đã biến nó thành một trong những khoảnh khắc tồi tệ nhất của cuộc đời tôi." Tony trả lời, chọn ra ý của cô.

Cô lại tiếp tục vuốt ve, vừa để dỗ dành gã vừa để bản thân cứng rắn lại. "Bây giờ tôi có một câu hỏi giả định dành cho anh. Nếu anh phải phản bội tất cả mọi người, làm tổn thương họ theo mọi cách anh biết vì mạng sống của họ và nhiều người khác đều như mành chỉ treo chuông, anh có làm không?"

"Có." Tony nói không chút do dự. Cô sững sờ nhìn gã, thấy đôi mắt nâu nhìn chằm chằm vào cô. "Họ có thể ghét tôi nhiều như họ muốn, nhưng ít nhất họ sẽ sống và đủ an toàn để làm vậy. Điều đó đáng để trở thành một kẻ xấu, và đó mới là những gì quan trọng."

"Vậy còn sự tha thứ sau đó?" Natasha hỏi. Cô cảm thấy gã căng thẳng trong lòng, và cô tiếp tục vuốt ve khi vai gã nhô lên.

Đó là một lúc lâu trước khi Tony trả lời. "Có thể không có sự tha thứ sau đó. Nhưng nếu có... tôi không biết. Tôi không biết liệu tôi có xứng đáng với điều đó không, sau bất cứ những gì tôi đã làm."

"Cứu họ không bảo đảm sự tha thứ?"

"Không phải lúc nào cũng vậy."

Natasha tự hỏi liệu cuối cùng sẽ có sự tha thứ cho cô không. Không phải lúc nào kết thúc cũng biện minh cho hành động, mặc dù cô sẵn sàng bất chấp hơn ai hết để bẻ cong các quy tắc đó. Bản thân khác của cô đã giết người và thay đổi để có được thứ mình muốn, và Natasha cũng có thể làm những việc đó nếu mục tiêu là cần thiết. Có phải sự khác biệt duy nhất giữa họ là sự sẵn sàng? Hoặc có lẽ không có sự khác biệt nào cả.

Cô cảm thấy một bàn tay trên má mình, và cô dựa vào nó. "Hey, bánh đường." Tony nói. Cô lại nhìn xuống gã, đôi mắt nâu lo lắng. "Chuyện này là sao? Trông như cô đang phiền não về chuyện gì đó."

Cô có thể nói với gã. Cảnh báo gã. Tìm ra một dấu hiệu nào đó, nếu không phải với Tony, thì là với Clint. Một người có thể hành động khi có vấn đề, sau đó cho những người khác biết đó không phải sự thật. Ngoại trừ việc không có hành động nào đủ sức thuyết phục đối với một số nhà lãnh đạo của thế giới ngầm mà cô biết. Mật mã có thể được hiểu bởi những kẻ không phù hợp. Dấu hiệu quá nguy hiểm. Đó là một rủi ro cô không thể chấp nhận.

Natasha quay mặt đi. "Anh ấy đã đưa nhẫn cho tôi." Cô nói khẽ, thay thế vấn đề này bằng vấn đề khác.

"Nhẫn?" Tony hỏi.

"Chiếc nhẫn đính hôn mà Antonio đã tặng cho Natasha của anh ấy."

Cái nhìn thấu hiểu khi gã xâu chuỗi các dấu chấm vừa là một sự nhẹ nhõm vừa là một sự thất vọng. "Natasha, cô sẽ không làm những gì cô ấy đã làm." Tony nói. "Cô sẽ không chiến đấu cho bản thân, không còn nữa. Cô sẽ không làm những gì cô ấy đã, ngay cả khi cô phải làm tay trong. Cô ấy đã giết người vì cô ấy muốn tiền. Cô không giống cô ấy."

"Tất cả các anh đã trở thành anh hùng." Natasha nói, đánh vào phần này. "Tại sao cô ấy lại không?"

"Bruce kia thì không." Tony trả lời, nhìn đi chỗ khác. "Vì vậy, không chỉ có cô. Những thế giới khác nhau, những con người khác nhau. Thôi nào, hãy cùng xem chiếc nhẫn."

"Bruce, huh?" Natasha hỏi, nhưng Tony không có vẻ như muốn nói về nó.

Cô rút chiếc nhẫn ra khỏi túi, đưa nó ra cho Tony xem. Gã khẽ huýt sáo. "Cái này tốn rất nhiều tiền." Gã nói.

"Anh ấy nói tôi giữ nó." Cô trả lời. "Điều đó không thành vấn đề nếu tôi không bao giờ nhìn nó lần nữa, nhưng chỉ là..."

Tony ngồi dậy, và cô dựa vào vai gã. Trong khi họ chỉ có một đêm ngủ chung giường, cảm giác thân mật với Tony chưa bao giờ thực sự phai nhạt. Người duy nhất nữa mà cô thân mật là Clint, và cậu ta đã mất nhiều năm để đến được mức đó. Cả hai đã cảnh giác để không làm tổn thương lẫn nhau. Tony chỉ cần một đêm khi gã mở lòng và dễ bị tổn thương, và để cô vào. Natasha đã không tính đến việc ô cửa đó đã hoạt động theo cả hai chiều, nhưng nó thật tuyệt.

"Cô muốn làm gì với nó?" Tony hỏi.

"Tôi không biết." Cô thừa nhận. Về bản chất cô không phải là người đa cảm. Tình cảm thường xuyên trói buộc cô theo những cách cô không thể muốn. Nhưng điều này khác. Cho dù đó là một lời quở trách hay... hay một thiện ý cho một người bạn, cô không biết, nhưng cô không thể ném nó đi.

"Tôi có thể đeo nó vào vòng cổ cho cô." Tony đề nghị. "Nó không đủ cầu kỳ để thực sự nổi bật, điều mà tôi sẽ thừa nhận là một chút ngạc nhiên. Có lẽ thứ gì đó mà Pepper đã nhúng tay vào, thay vì Antonio."

"Anh nghĩ tôi nên giữ nó?"

"Tôi cũng không biết." Tony nói. "Điều đó tùy thuộc vào cô. Nhưng tôi có thể thấy lý do tại sao anh ta đưa nó cho cô, đó là tất cả."

Natasha cảm thấy hơi thở của mình ngừng lại. "Và tại sao vậy?" Cô hỏi, giọng nhỏ và yếu, như thể cô không dám hỏi.

"Cô không phải là cô ấy." Tony bình tĩnh trả lời. "Cô có thể giống như cô ấy trong quá khứ, nhưng bây giờ cô không phải. Chưa bao giờ."

Natasha khẽ cười. "Và đó là lý do để trao lại một thứ đáng giá cả gia tài ư?"

"Đó là một lý do đủ tốt cho tôi." Tony trả lời.

Gã trao lại chiếc nhẫn cho cô, và lần này khi cô nhắm mắt lại, cô thấy màu xanh, không phải màu nâu trong ký ức. Cô không đa cảm, nhưng ngay cả Natasha cũng cần được nhắc nhở. Bởi vì khi ngày đó đến, cô sẽ cần tất cả những lời nhắc nhở mà cô có thể nhận được rằng cô không phải là một con quái vật tương tự sẽ giết chết gia đình của Clint và đặt ánh nhìn đau đớn đó vào mắt Tony. Ai đó sẵn sàng tin rằng cô không phải là kẻ đó, mặc dù thực tế y có mọi lý do để thừa nhận điều đó. Natasha sẽ không ném nó đi.

"Nằm xuống." Cô ra lệnh, đẩy vai gã ra. Tony càu nhàu một chút khi di chuyển, nhưng điều đó đã được xoa dịu với một vài lần lướt qua tóc gã. "Tôi có thể xem xét về việc đó." Cô nói sau vài phút.

"Về cái gì?" Gã buồn ngủ hỏi.

"Làm một vòng cổ cho chiếc nhẫn."

Tony mỉm cười với cô, rạng rỡ và cởi mở theo cách mà Antonio không thể có được. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô tự hỏi liệu mình có thể yêu người đàn ông này không. Cô gạt bỏ ý nghĩ đó ngay khi nó xuất hiện -- cô sẽ giết Tony trước khi kết thúc tháng đầu tiên hẹn hò với gã, bởi vì thật lòng cô không biết làm thế nào Pepper có thể kiên nhẫn được với tên ngốc không thể chịu đựng được đó trong thời gian dài. Sự kiên nhẫn của Steve chỉ vừa đủ để hoàn thành nhiệm vụ. Đó là một giấc mơ đẹp, nhưng không phải một thứ mà cô thực sự có thể giải trí.

Tuy nhiên, những gì họ có bây giờ cô sẽ giữ lại miễn là có thể. Mặc dù tư thế thật khó xử, cô vẫn cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu gã. "Đi ngủ đi, kotyonok."

"Mm. Thật là thoải mái." Tony nói, rúc sâu vào đùi cô.

"Chỉ cần nhớ rằng tôi có thể giết anh dễ dàng như thế nào với chúng." Natasha nói để trả đũa.

Tony cười, một âm thanh vui vẻ, thoải mái mà gã đã đánh mất kể từ sau vụ việc xảy ra với cô bé. Gã đã không vượt qua nó, không một chút nào, nhưng cuối cùng gã cũng đã khá hơn. "Tôi sẽ ghi nhớ điều đó." Gã nói. "Tự hỏi nếu cặp đùi chết chóc nguy hiểm hơn một chiếc giường đinh".

Natasha mỉm cười. "Đây là một cách tốt hơn để chết. Nó thoải mái hơn."

"Lại chả thế." Tony đồng ý.

-----------------------------
A/n: Trích lời của Chương (một số lời khuyên dành cho Steve) :

"The worst loneliness is not to be comfortable with yourself."

"Nỗi cô đơn tồi tệ nhất là không được thoải mái với chính mình."

-Mark Twain-

(1) Testosterone là một hormon steroid từ nhóm androgen. Kể từ khi tìm ra hormone Testosterone, các nhà khoa học đã vô cùng bất ngờ về vai trò "nhạc trưởng" của nội tiết tố này đối với sức khỏe nam giới. Đối với các quý ông, Testosterone không chỉ giúp cho đời sống tình dục trở nên viên mãn mà còn hoàn thiện sức khỏe nền tảng của phái mạnh, bao gồm các cơ quan của hệ tuần hoàn, hô hấp, tiết niệu, xương khớp, thần kinh và não bộ. Testosterone ở nam giới được sản xuất chủ yếu ở tinh hoàn (chiếm đến 95%) và một phần nhỏ ở tuyến thượng thận (khoảng 4%). Ở phụ nữ, tuyến thượng thậnbuồng trứng là nơi sản xuất testosterone (một lượng nhỏ). Theo Wikipedia.

(2) Thomas Andrew "Tom" Lehrer là một nhạc sĩ, nghệ sĩ piano, nhà trào phúngnhà toán học. Ông từng đồng thời giảng toán và nhạc kịch. Ông được biết đến nhiều nhất với những ca khác hài hước, sinh động được ghi đĩa những năm 1950 và 1960.

"We will all go when we go!" là một trong những tác phẩm của ông. Theo Wikipedia.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip