iv. god did it again

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Naib... đừng... đừng đi mà!"

Tiếng gọi lớn của Barber khiến Naib giật mình tỉnh giấc.

Hơi thở của gã mỗi lúc mỗi nặng nhọc, mồ hôi từ trán rịn ra không ngừng. Đôi mắt Barber tuy êm ái nhắm nghiền nhưng cặp lông mày lại chau chặt, đổ xô vào nhau. Giấc ngủ của gã có vẻ chẳng êm đềm gì. Naib chắc mẩm rằng Barber đang gặp ác mộng rồi.

Mấy đêm gần đây, Barber liên tục gặp ác mộng, và Naib biết rõ vì sao lại xảy ra chuyện đó.

Chuyện không may xảy ra ngày hôm ấy, tính tới nay đã tròn một năm.

Khác với Naib, trong tâm trí Barber vẫn còn in đậm nỗi đau thống khổ hôm nào. Đó là một cơn ác mộng đối với gã, một cơn ác mộng mang lại những cơn ác mộng khác khi gã chìm sâu vào trong giấc ngủ của mình - khi mà gã có thể nhắm mắt lại và không phải nhìn vào thực tại rằng Spring Hand đã một đi chẳng trở về.

Gã đàn ông lúc nào cũng tỏ ra vô cảm này chẳng bao giờ chịu phơi bày cảm xúc của mình lên trên mặt ra cho ai xem cả, tất nhiên là trừ Spring Hand ra. Điều đó làm không ít kẻ trong trang viên nghĩ rằng gã không có cảm xúc thật. Thật hiếm khi thấy được cái bộ dạng sợ sệt này của gã, Naib thầm nghĩ.

Cậu trở mình, giang tay ôm lấy Barber và kéo gã vào trong ngực mình, tay lại vỗ lên lưng gã mấy cái để dỗ gã ngủ tiếp. "Anh đã dậy chưa, Barber?"

"Tôi đã, Naib" cơ thể Barber vẫn còn đang run lên. Gã áp chặt mình vào trong lòng Naib - điều đó khiến gã tin rằng sẽ khiến bản thân an tâm hơn và nặng nề đáp.

"Có lẽ anh lại có một giấc mơ tồi tệ nhỉ. Anh có muốn tôi lấy cho anh một cốc nước hay là thứ gì đó đại loại vậy không?" Naib đề nghị, rồi cậu rời ngay khỏi giường mà chưa kịp nghe câu trả lời của Barber.

"Đừng... đừng đi"

"Tôi sẽ không bỏ anh đâu mà lo" cậu chỉnh lại chăn cho gã rồi đẩy cửa ra ngoài.

"Naib... tôi gặp ác mộng"

Barber kéo tay Naib khi cậu trở lại vào phòng. Ngón tay gã lướt qua một vết chai trên tay cậu, và gã vuốt ve lên nó.

Naib đặt cốc nước lên tủ đầu giường và ngồi xuống giường cạnh nơi gã đang ngồi, thả bàn tay mình lên đùi và mặc cho gã tiếp tục sờ lên vết chai nọ. Khẽ cười một cái, cậu đáp:

"Tôi thừa biết. Tôi thậm chí còn biết anh mơ thấy cái gì nữa cơ"

"Naib Subedar, em sẽ không rơi vào cái vòng xoáy đó giống như trong giấc mơ của tôi đâu, đúng chứ?”

Gã thì thào, và bàn tay gã đặt lên tay cậu chuyển thành một cái nắm thật chặt. Hai con ngươi Naib mở to ra đầy bất ngờ, nhưng cậu nhanh chóng thu lại nó và làm ra vẻ cáu kỉnh, nhéo lên mặt gã:

"Này, anh ghét tôi lắm sao mà lại mơ thấy tôi bị cuốn vào cái vòng xoáy chết tiệt đó thế? Tôi đánh anh nhiều nên anh bất mãn đúng không?”

Naib cằn nhằn, nhưng bàn tay được nắm lấy của cậu từ lúc nào đã vô thức đan chặt vào tay của Barber.

"Anh yên tâm đi, không có chuyện đó xảy ra đâu. Anh nghĩ tôi là ai vậy? Tôi là Naib Subedar, là Naib Subedar đấy tên đần. Mấy cái vòng xoáy thì có là gì với tôi cơ chứ? Nói cho anh biết, tôi còn có thể nhảy vào trong đấy và lôi Jack với Spring Hand ra đấy"

Cậu trấn an gã và bày ra một vẻ mặt quyết tâm đến buồn cười.

"Em lúc nào cũng tự tin như vậy nhỉ"

"Tất nhiên, và bây giờ thì anh mau đi ngủ đi cho tôi nhờ. Nếu như anh còn làm tôi tỉnh giấc thêm một lần nào nữa, Barber, thì trận đấu ngày mai cả trang viên sẽ thấy cảnh tôi trói anh vào ghế tên lửa rồi châm lửa đốt đấy"

"Ha ha... được rồi được rồi, không làm em tỉnh giấc nữa"

Barber uống một hớp nước từ cái cốc đặt trên tủ đầu giường và chui vào lại trong ổ chăn.

Naib rất nhanh ngủ thiếp đi, nhưng Barber lại không thể nào dẹp được nỗi sợ hãi bên trong mình mà nhắm mắt lại mỗi khi gã nghĩ về giấc mơ ban nãy.

Gã đang sợ hãi. Phải, Gã Đồ tể mà mọi người đồn thổi rằng gã không có cảm xúc - đang run rẩy lên vì sợ hãi.

Gã sợ hãi, gã phải sợ hãi, và gã không thể kiềm được bản thân mà sợ hãi khi phải nhớ đến cơn ác mộng vào ngày hôm đó.

Cơn ác mộng đã đưa Spring Hand của gã đi mất. Cơn sóng lớn đánh vỡ mất tình yêu mong manh của gã.

"Spring Hand không còn nữa rồi, Barber"

Barber nhớ lại vẻ mặt ấy của mọi người khi thông báo tin dữ cho gã.

Dè dặt. U sầu. Buồn thảm.

Spring Hand không còn nữa rồi.

Những ngày tiếp theo đó, Barber nhớ gã đã tuyệt vọng đến khốn cùng như thế nào. Gã đồ sát trong điên cuồng. Gã giết tất cả những kẻ sống sót lọt vào tầm mắt gã theo cách tàn bạo mà gã nhất có thể. Gã cho rằng lũ người chết tiệt ấy có lỗi - tại sao không phải ai trong bọn họ, mà lại là Spring Hand của gã?

Tại sao vậy?

Tại sao lại là người gã yêu thương nhất vậy?

Gã đã bao lần đến và van nài Ms. Nightingale hãy mang Spring Hand quay về với gã, dù cho em có quên hết những kí ức về gã cũng được, dù là cách nào cũng được, hãy mang em ấy về đi. Gã nhớ mình đã khẩn cầu như vậy với Ms. Nightingale. nhưng đáp lại tiếng kêu cứu bất lực của Barber chỉ là bấy nhiêu lời:

"Vô ích thôi, Barber"

"Điều đó là không thể, Barber"

"Barber. Không thể nào đâu. Mãi mãi không thể"

Và rồi? Và rồi như một kẻ điên rồ khốn khổ, gã tuyệt vọng tìm đến Naib Subedar, cố gắng yêu lấy cậu, cố gắng tìm lại những gì thân thuộc nhất của Spring Hand ở nơi Naib, dù chỉ là một chút thôi cũng được, cố gắng làm dịu đi vết thương đau nhói trong lòng gã. Cứ thế mà gã dần chìm đắm trong thứ yêu thương dành cho Naib Subedar mà gã đã từng cho là giả dối. Nhưng sự thật chẳng phải thế, gã yêu cậu, gã yêu cậu thật tâm mình, mặc cho Naib có đến bên gã chỉ để xem gã là hình nhân thay thế của Jack mà cậu ấy yêu.

Barber yêu cậu bằng tất cả vụn vỡ trong con tim này, dù cho gã biết tình cảm này chỉ là vô vọng mà thôi.

Vậy mà hôm nay, gã lại mơ thấy khung cảnh kinh hoàng ấy, mơ thấy người gã yêu thương nhất một lần nữa bước chân rời khỏi thế gian này.

Ai cũng có một nỗi sợ kia mà. Gã không được sợ hay sao?

Gã sợ đánh mất Naib Subedar.

---

[Lính Đánh thuê: Tập trung vào giải mã!]

"Tới đây, Barber"

Naib lên giọng đầy thách thức. Cậu lẹ làng đập xuống chiếc pallet trước mặt và leo qua nó, điêu luyện lách người sang một bên trước khi Barber kịp chém một nhát đao gió về phía cậu.

"Đến găng tay cũng dùng gần hết rồi, Naib Subedar, ngoan ngoãn để tôi treo lên ghế thôi, đừng cứng đầu nữa" Barber giẫm nát chiếc pallet, khàn khàn nói.

"Máy giải mã gần xong chưa vậy?"

"Của tôi là bảy mươi phần trăm, Naib, cố cầm cự đi!"

Tracy gào lên với cậu, vò đầu bứt tóc giải mã cái máy trước mặt. Để tóm gọn lại tình hình thì đây là chế độ Hai thợ săn, hiện tại nhân lực chỉ còn năm người và Lifted - nhân bản của Nhà Tiên tri Eli Clark đang bị trói ở trên ghế tên lửa đếm ngược. Hai máy vẫn chưa được kích hoạt vậy mà có tận ba người bị gặp bất lợi khi giải mã. Tracy bị giảm bốn mươi lăm phần trăm tốc độ giải mã còn của Nostalgia Martha bị giảm tới sáu mươi phần trăm bởi vì đồng đội đang bị giam giữ, trong khi tốc độ giải mã của Fiona vốn đã chậm do không am hiểu máy móc. Tình hình chỉ có thể được cứu vãn chút ít nếu như Naib thành công giải cứu Lifted, thế mà bây giờ cậu đang bị cầm chân bởi vị Thợ săn Barber. Nếu bây giờ bọn họ bị đánh úp bởi Thợ săn còn lại - Violetta thì xem như cả lũ xong đời.

"Tôi là Kẻ Sống sót, không phải Kẻ Tự sát, Barber ạ" Naib tà tà cười nói "Tới đây mà bắt tôi"

Cậu đặt hết hy vọng vào chiếc găng tay cuối cùng và bật nó lên, lao như bay tới ghế của Lifted và tháo bỏ dây trói với một tốc độ điên cuồng ngay khi thời gian đếm ngược vừa hết. Họ chạy một quãng xa đến ga tàu lửa gần cổng thoát và vừa may Fiona gọi ra một chiếc cổng. Lifted nhận lấy chiếc cổng rồi lao ngay vào nó, dẫn họ đến đầu bên kia của khu Công viên, nơi nàng Nữ Chủ tế đang sửa máy. Tracy và Nostalgia đã hoàn thành máy của mình và chạy ra ngay tới chỗ của họ.

"Lifted và Tracy thay tôi giải mã đi, để tôi chữa thương cho Naib, máy sắp xong rồi! Sau khi chữa thương thì Fiona và Naib hãy chạy ngay đến cổng, chờ bọn tôi prime máy cuối!"

Nostalgia trong vai trò chỉ huy hạ lệnh, rồi cô quỳ ngay xuống để bắt đầu trị thương cho Naib. Quá trình trị thương chỉ một chốc là đã hoàn tất, Naib tiến nhanh tới cổng thoát theo lệnh của Nostalgia và nấp ở bên cạnh nhà ga, phụ trách công việc yểm trợ cho Fiona mở cổng.

[Nhà Tiên tri: Đã kích hoạt máy mã hóa!]

Lifted gửi một tin nhắn để báo cho Fiona và Naib. Tim của cả bọn bỗng dưng đập lên dồn dập và một ánh đỏ lóe lên ngay bên cạnh máy mã hóa. Violetta dịch chuyển đến ngay chỗ của họ và phun tơ vào người của Tracy, khiến cô gục ngay tại chỗ.

"Lifted, kích hoạt máy!!!" Nostalgia hét lên khi Ma Nhện treo Tracy lên bóng bay. Lifted lia lịa gật đầu và vội vã thực hiện mệnh lệnh. Nữ Điều phối liều mình lấy ra khẩu pháo sáng, chạy theo đến chỗ Violetta rồi ngay tắp lự nổ một đòn ngon lành vào vị Thợ Săn khiến cô buộc phải thả Thợ Máy trên tay ra trong choáng váng.

"Kích hoạt máy đi!"

Tiếng máy mã hóa hoàn tất kêu lên, chuyển sang màu cam sau tiếng la của Lifted. Sức lực của tất cả bọn họ, trừ Nostalgia và Naib đều được phục hồi một nửa. Bọn họ cùng nhau lao ra cổng thoát. Fiona, rồi Lifted, Nostalgia và Tracy lần lượt thoát khỏi cổng, còn lại mỗi Naib đang chật vật chạy ra từ nhà ga. Lúc này, Barber dịch chuyển đến và chặn đường chạy của cậu lại.

"Tốt hơn vẫn là một trận đấu hòa" gã điềm tĩnh nói. Rồi gã giơ móng vuốt sắt nhọn của mình lên, định đánh gục Naib thì tiếng hét thất thanh của cậu khiến gã phải buông ngay tay xuống.

"Naib Subedar?"

Trước mặt gã hiện ra một cái hố, à không, đúng hơn là một cái vòng xoáy sâu hoắm, với hai bàn tay thò ra mà gã tin chắc là của Naib, người đang tuyệt vọng kêu cứu.

"Barber- Barber!!!"

Gã e sợ nếu như không cẩn thận thì ngay bản thân gã cũng toi đời.

Thượng đế ơi. Người lại làm thế rồi. Người lại muốn cướp đi kẻ gã thương rồi, cướp đi trân quý cuối cùng của kẻ khốn khổ trắng tay này.

"Nhanh lên, cầm lấy tay tôi!"

Barber nắm lấy hai tay Naib và dùng hết sức mình để kéo cậu ra, thế nhưng cái vòng xoáy mạnh đến độ gã có kéo cách mấy cũng không thể lôi Naib ra khỏi cái thứ quái gở này.

Barber bị kéo đến không còn sức lực nữa, ngã nhoài xuống rồi bị lôi xềnh xệch trên mặt đất bởi sức hút của vòng xoáy. Gã không có cách nào kháng cự được. Naib cứ thế bị cuốn sâu và sâu hơn, cho đến khi chỉ còn lại mấy ngón tay thò được ra ngoài.

"Cố lên đi Barber!"

Tiếng của Violetta ở đằng sau vọng tới. Cô nàng nhện phun ra mấy dải tơ rồi bện chặt chúng thành một dải thật dài và thật chắc, buộc hai đầu dải tơ vào chân giả của mình và người Barber rồi vừa dùng tay vừa dùng cái chân giả cùng gã kéo Naib Subedar ra ngoài.

"Naib, tuyệt đối đừng buông tôi ra"

Cả hai người bọn họ hết sức kéo ra rồi lại bị hút vào. Cái chân giả của Violetta như sắp bung ra hết, cả dải tơ nhện cũng ngày càng dãn như sắp đứt ra, tất cả kiệt quệ chẳng còn sức lực để kéo nữa. Hai tay của Barber cũng thả lỏng ra mà buông xuôi, làm Naib cứ thế trượt dần rồi trượt dần vào bên trong vòng xoáy.

"Barber... tên chết tiệt này..."

Naib yếu ớt kêu ra một tiếng, mấy ngón tay trượt dài cũng cố gắng nương lại, nắm chặt lấy tay của Barber. Móng vuốt sắc nhọn của gã làm tay cậu bật cả máu, nhưng Naib vẫn cứ thế bấu lấy chúng. "Anh đã hứa sẽ không rời bỏ tôi mà, đúng không?"

Đúng thế, gã đã hứa như vậy.

Và nực cười như thế nào đây nếu như mai này gã lại than khóc vì Naib đã chẳng còn đó nữa, khi hôm nay gã buông đôi tay cậu ra, buông bỏ lời hứa hôm nào gã từng hứa.

"Tôi đã hứa như thế, Naib, tôi sẽ không bao giờ rời bỏ em"

Gã gồng hết sức lực của mình và kéo Naib thật mạnh, thân thể nằm trên đất cũng gắng gượng đứng dậy. Dồn hết thể trọng về phía sau, Barber giật mạnh một cái, rồi cả ba người đều ngã nhào ra đất.

Naib lúc này bất tỉnh nhân sự bởi vì bị kẹp giữa hai không gian khác nhau không chịu đựng được, thế nhưng cậu vẫn có thể nằm ở đây bất tỉnh được, cũng quá tốt rồi.

"Cảm ơn Violetta. Nếu như không có cô ở đây tôi thật sự không biết phải làm thế nào nữa"

"Chuyện nên làm thôi, Barber. Nào, mang cậu ấy ra cổng rồi cùng trở về thôi"

Barber nhẹ nhàng bế thân thể cậu lên và hôn lên đôi mắt đang nhắm nghiền, đưa Naib thẳng ra cổng thoát. "Gặp em sau nhé, Naib"

Xế trưa ngày hôm ấy, Barber ghé qua trang viên của những Kẻ Sống sót để thăm Naib. Emily Dyer là người dẫn gã lên phòng của cậu.

"Barber, chúng tôi thật sự rất biết ơn. Không có Naib chúng tôi sẽ chết mất" vị Bác Sĩ mỉm cười nói, rồi cô rời đi, bảo rằng sẽ để hai người có không gian riêng với nhau.

Đẩy chậm rãi cánh cửa phòng, gã tiến vào trong.

"Em thấy như thế nào rồ-"

Chưa kịp nói hết câu, Naib đã bổ nhào vào lòng gã khiến Barber mất thăng bằng ngã ra sàn.

"Barber, anh... anh không sao chứ?"

"Tôi không sao cả, tôi vẫn ổn với cái vòng xoáy đó, Naib. Nhưng giờ thì tôi có sao vì suýt làm tôi gãy cả lưng" ngồi thẳng người dậy, Barber bế xốc Naib lên và đặt cậu nằm an ổn trên giường "Bỏ đi, em cần nghỉ ngơi thêm chút nữa"

"Tôi xin lỗi, Barber"

"Đó không phải lỗi của em, em biết mà"

"Không, xin lỗi vì tôi đã không kéo được Jack và Spring Hand ra" cậu nhăn nhở cười.

"Thay vào đó, em suýt thì kéo được cả tôi vào đấy" gã gõ lên trán Naib một cái, khiển trách "Ngu ngốc. Đến lúc này vẫn còn đùa được à"

Hai bàn tay của cậu - một bên phải băng bó do bị mấy cái móng vuốt của gã cào đến trầy xước - bưng mặt Barber lên, lột đi cái mặt nạ vướng víu của gã và vuốt ve sườn mặt sắc sảo, "Ừ, sao lại không được". Cậu âu yếm hôn lên gò má của gã. Nụ hôn dịu dàng, phớt qua da thịt, giống như đang thẹn thùng nói lời xin lỗi.

"Buổi chiều cùng tôi tới Nhà Thờ Đỏ đi. Tôi... muốn thăm Jack và Spring"

Cẩn thận trùm chăn lên người Naib, gã quyến luyến hôn nhẹ một cái nữa lên môi cậu và nhẹ giọng nói:

"Ngủ một chút đi, buổi chiều tôi sẽ đến đưa em đi"

---

Rất đúng hẹn, Barber ghé sang một lần nữa và đưa cậu tới Nhà Thờ Đỏ, trên tay cầm theo hai bó hoa nhỏ. Dừng chân tại khu mộ, Naib quỳ trước tấm bia nọ và đặt một bó hoa lên xuống. Cậu thỏ thẻ nói:

"Jack, tôi lại tới thăm anh đây. Này, nói cho anh biết, tôi suýt thì được gặp anh và Spring đấy. Ui..."

"Phỉ phui cái mồm em" Barber cốc lên đầu cậu một cái đau điếng. Gã tiến lại tấm bia ở bên cạnh và nghiêm trang quỳ xuống, đặt bó hoa trên tay xuống và vuốt khẽ tấm bia mộ. "Tôi tới rồi đây, Spring Hand"

Trong khi Naib mải mê 'kể chuyện' cho Jack nghe, Barber vẫn một mực không nói gì, như thể gã đang suy nghĩ mình sẽ kể gì với Spring Hand vậy. Cuối cùng, gã cất giọng nói:

"Spring Hand, em có nhớ em đã nói gì với tôi vào đêm hôm đó không?"

Và Barber lại trầm mặc lặng im. Tâm trí gã quay về buổi tối trước cái ngày định mệnh đó, khi mà Spring Hand choàng tỉnh lúc nửa đêm để vào nhà vệ sinh, còn gã vẫn đang trằn trọc không ngủ được, và em nói với gã "Barber, em có một giấc mơ"

"Ồ, em đã mơ gì thế?"

"Em đã mơ thấy em sẽ có một chuyến đi xa. Em không biết nếu nó có thật hay không. Nhưng nếu như nó thật sự đến, anh hãy tìm một người khác nhé? Một người mà anh sẽ yêu, một người mà sẽ yêu anh khi mà em không thể nữa, Barber, nhé?"

Tấm lưng cậu bước vào trong bóng đêm sâu thẳm, nơi mà ánh đèn ngủ không còn rọi tới nữa.

"Tôi đã tìm được, Spring Hand. Tôi đã làm theo lời em nói rồi, thế nên đừng lo lắng về tôi nữa nhé"

Một cánh hồng rụng rơi bay đi theo cơn gió.

"Tôi hứa sẽ không bao giờ rời bỏ em ấy, ngay cả khi Thượng đế bắt tôi phải làm như vậy. Tôi sẽ không để mất thêm bất kì ai tôi yêu thương nữa đâu"

"Về thôi, Barber!"

"Tạm biệt em, Spring Hand. Lần sau tôi lại đến"

Gã đứng dậy và phủi đi chút bụi trên áo, thì thầm với tấm bia rồi rời đi.

"Mặc dù tôi không hiểu tại sao em lại nói những lời này, nhưng tôi sẽ, Spring Hand"

"Đừng buông tay đấy nhé"

---

Một vài lời nhắn nhỏ nhỏ dành cho một người bạn của tớ, calmette_. Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã yêu quý 'substitutes', và đã yêu quý cả tớ nữa. Những ngày bị bế tắc với việc tiếp tục bộ truyện này (và cả cuộc sống của tớ) may mắn làm sao tớ đã có cậu - dành cho 'substitutes' những lời khen có cánh vô cùng, điều này làm tớ rất biết ơn. Nhờ những lời khen và động viên của cậu mà sau gần nửa tháng, tớ đã có thể quay trở lại và tiếp tục viết nốt bản thảo đang dang dở này đây. Hy vọng rằng tớ cũng sẽ trở thành một động lực nhỏ nhoi khiến cậu có thể tiếp tục con đường viết lách của mình. Xin dành tặng chương này cho cậu (。'▽'。)♡ Hơn nữa, không thể không cảm ơn những độc giả đã ủng hộ tớ suốt thời gian qua, tớ hứa sẽ chăm chỉ hơn và mang những chương truyện hay hơn đến cho mọi người ♡ Hãy tiếp tục ủng hộ tớ nhé (♡˙︶˙♡)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip