Chương 68.2: Chỉ cần lần sau có chuyện, đừng cầu tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế nhưng khi cô tỉnh lại, vị trí bên cạnh ngay ngắn chỉnh tề, nghĩ đến hẳn là anh ngủ ở phòng khác.

Lục Đông Đình đi xuống lầu, đi về phía nhà bếp, kéo cửa tủ lạnh, cầm một chai nước rót vào trong miệng.

Tô Yểu do dự một chút nghĩ thầm, có nên nói với anh một tiếng rồi đi? Nhưng nhìn dáng vẻ nhìn cũng không muốn của cô, cô cũng không cần tự làm mất mặt mình.

Tô Yểu rõ ràng đứng ở xa xa chỗ anh nói: "Tôi còn có việc, đi trước rồi."

Nói xong, liền đi đến bên cạnh tủ giày.

Cô dạo qua một vòng, không thấy giày của cô, chẳng nhẽ ở trên lầu.

Tô Yểu quay lại phòng khách, hỏi anh: "giày của tôi đâu?"

Lục Đông Đình chậm rãi đặt chai nước vào trong tủ lạnh, mặt không chút thay đổi nhìn chân trần của cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tối hôm qua lúc về em đã ném qua cửa sổ rồi, quên sao?"

Tô Yểu không dám tin nhìn anh, cô hoàn toàn không có ấn tượng, đã có thể như vậy :"Vì sao anh không ngừng một chút..."

"Người cao cao tại thượng như tôi lại dừng xe nhặt giày giúp em sao?"

Giọng nói chẳng hề để ý kia dẫn lên ngọn lửa nhỏ trong lòng cô.

Cặp giày kia hơn bốn nghìn tệ, là lần đó đi dạo phố với Cố Liên Y, cô cắn chặt răng mới mua được.

Nếu như trước kia, một đôi giày, Tô Hoài Sinh cực kỳ đại lương với chi phí ăn mặc của cô, không có thì thôi, mua lại lần nữa là được.

Nhưng lúc này không giống ngày xưa, tình hình kinh tế của cô vốn không có các nào giống như những tiểu thư phu nhân giàu có khác, chi tiếu rộng rãi, đi vòng quanh cửa hàng, chỉ tay năm ngón, có thể dương cằm nhỏ kiêu ngạo nói: "Cái này, trừ cái này, cái khác gói lại toàn bộ cho tôi."

Một đôi giày hơn bốn nghìn tệ đã đủ cho cô đau lòng rồi.

Tô Yểu nổi giận, nhưng cũng chỉ có thể trách chính mình rối rắm, trong lòng mặc niệm 100 lần rượu chính là thuốc độc xuyên ruột.

Cô xoay người muốn đi, Lục Đông Đình gọi cô lại: "Em muốn đi chân không ra ngoài?"

"Tôi gọi người đưa giày qua." Anh cầm điện thoại gọi ra ngoài, Tô Yểu nghe anh nói đến giày, sau đó quay đầu hỏi cô: "Số bao nhiêu?"

"37."

Cúp điện thoại, tự nhiên là cô phải đợi người đưa giày qua, bởi vì im lặng không nói gì, không khí có chút xấu hổ.

Cô muốn tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn ghế sofa, vừa thấy đã nghĩ đến cái đêm mưa hôm đó, tim đập có chút không bình thường.

Lục Đông Đình cầm tờ báo đi đến ngồi xuống, Tô Yểu đứng ở chỗ cách xa anh hai thước, ánh mắt rơi xuống trên người anh.

Anh gác chân, động tác thanh thản lại tự phụ.

Trong đầu cô nhảy lên giấc mộng tối hôm qua, nhớ lại lúc trước ... khi đó còn viết nhật ký, thời điểm tâm hồn thiếu nữ rung động.

Vì sao trước kia lại nhìn tới Lục Đông Đình? Nghĩ đến cũng không có nguyên nhân gì, thế nhưng lại là một cô gái không biết gì bị một lão già thành thục hấp dẫn rồi.

Không biết lại ngây thơ thầm mến.

Nhưng hiện thực, có một số việc xảy ra trở tay không kịp, nếu như đưa tới một đao chặt đứng cô vẫn chưa kịp trổ cành nảy mầm thầm mến, sau khi rời đi cuộc sống quá bận rộn, không rảnh suy nghĩ những thứ tình cảm này, huống hồ cũng không phải yêu cực kỳ sâu đậm, không thể không có anh thì khuynh thành biệt luyến.

Tô Yểu lầm vào trong suy nghĩ của mình, ngay cả anh nhìn cô rất lâu cũng không phát hiện.

Mãi đến khi âm thanh trầm thấp của anh cắt ngang cô: "Em nghĩ cái gì thế?"

Ánh mắt của cô nhìn trở về, theo bản năng cười cười: "Không có gì."

"Dì giúp việc hôm nay xin phép." Lục Đông Đình lật báo nói.

Tô Yểu không biết, mờ mịt nhìn anh một cái, anh còn nói: "Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn."

Lúc này cô mới phản ứng kịp, hóa ra là muốn cô làm điểm tâm. Trong lòng cô cười lạnh, ngay cả cái giày cũng không muốn nhặt giúp tôi, việc gì tôi phải hầu hạ cái dạ dày của anh?

Những lời này cô cũng ngẫm lại, chịu đựng chưa nói.

Thấy cô không động, Lục Đông Đình nhéo nhéo mi: "Lần trước tôi thấy em làm cũng không tệ lắm."

Lần trước? Lần trước nào?

Tô Yểu nhớ là cái buổi sáng ở căn chung cư kia, cô làm một bàn bữa sáng, anh không ăn, cô đều bỏ đi.

Khi đó cô muốn lấy lòng anh, hiện giờ, người ở dưới mái hiên, cô cũng miễn cưỡng làm cho anh bát mỳ.

Lục Đông Đình nhìn bát mỳ kia cười như không cười, sâu thẳm trong mắt có chút ý lạnh: "Chỉ mong về sau lúc có chuyện đừng cầu tôi."

Tô Yểu biết anh có ý gì, cô dùng một chiếc đũa cố định tóc ở sau gáy, nghe vậy nhíu mày nhìn anh, ý cười dạt dào: "Anh Lục, mạo muội nói một câu, chẳng lẽ tôi cầu anh, anh sẽ đồng ý với tôi sao?"

"Mỏi mắt mong chờ."

Tô Yểu nhỏ giọng hừ trong lỗ mùi.

Lúc này cô cũng không nghĩ đến thời điểm cầu anh lại tới nhanh như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip