Chương 41 - 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Đeo lên vòng cổ đá ngú sắc.

Thanh Mặc Nhan tựa vào giường nệm trong thư phòng để nghỉ ngơi, một bên cánh tay còn đang ôm lấy quả cầu lông nhỏ màu đen.

Từ sau cái hôm nhìn thấy nàng biến thành hình người, thì hắn càng chờ mong kinh hỉ mà ngày sau nàng sẽ mang đến cho hắn.

Có thể biến thành hình người... Nàng là yêu quái sao?

Hắn liền dùng ngón tay chọc chọc vào da lông trên bụng nàng.

Có yêu quái tham ăn như thế sao, lại còn ngốc muốn chết, nếu không phải hắn cố ý đem hết cây bạc hà mèo để vào trong phòng, thì cho dù là đi ở trong vườn thôi nàng cũng dễ dàng bị lạc đường.

Thân là một con mèo hương, lại không chịu ăn thức ăn sống, đừng nói đến chuột chết, có lần nhìn thấy con chuột sống ở trong vườn, thế nhưng nàng lại bị nó dọa cho chạy trối chết.

Nàng có nơi nào là giống với động vật, nàng rõ ràng chính là một hài tử tham ăn tham ngủ mà.

Nhớ tới bộ dáng nàng khi biến thành nữ hài tử, hắn liền giơ tay đem người nàng lật lại, ngón tay sau đó sờ loạn lên bụng nàng.

Như Tiểu Lam mơ mơ màng màng ngủ, chợt thấy ở trên bụng có chút ngứa, nàng liền mở to mắt ra, chỉ thấy Thanh Mặc Nhan đang cúi người dựa vào gần nàng,  bàn tay to ở "vùng cấm" của nàng sờ tới sờ lui.

Lưu manh!

Như Tiểu Lam kinh hoảng trừng lớn mắt, móng vuốt theo bản năng giơ ra cào loạn.

Một tay Thanh Mặc Nhan bắt lấy móng vuốt của nàng, âm thanh lạnh lùng nói: "Ai cho ngươi cái dũng khí dám vung móng vuốt về phía chủ nhân?"

Như Tiểu Lam bị ngữ khí lạnh lùng của hắn dọa cho sợ hãi.

"Ta không cần một sủng vật không biết nghe lời." Thanh Mặc Nhan nheo mắt lại: "Lúc trước ta còn tưởng rằng ngươi là một con mèo ngoan ngoãn, không nghĩ đến càng ngày ngươi lại càng ương bướng, nếu đã như vậy, hay là ta đi tìm y quan đến..."

Như Tiểu Lam thoáng cái giật mình.

Tìm y quan đến... Chẳng lẽ muốn đem nàng chế thành thuốc dẫn?

"Chít chít." Ánh mắt ai oán nhìn về phía hắn, lỗ tai còn run run trông rất đáng thương.

Vừa rồi ta không phải cố ý!

Thanh Mặc Nhan cố tình giả vờ không hiểu ý của nàng, ngón tay vẫn không ngừng lần mò ở trên bụng nàng, hơn nữa càng ngày càng đi xuống.

Không được!

Trong lòng Như Tiểu Lam khẩn trương.

Dù cho thân thể nàng bây giờ chỉ là động vật, nhưng linh hồn nàng vẫn là của nhân loại, nơi đó của nữ hài tử làm sao có thể để cho người khác tùy tiện đụng vào được.

"Đừng nhúc nhích." Thanh Mặc Nhan thấy nàng cứ xoay tới xoay lui thì liền không kiên nhẫn: "Ta đang kiểm tra xem ngươi là đực hay là cái."

Như Tiểu Lam lập tức hóa đá.

Là đực... Là cái...

Câu nói của hắn như sét đánh ngang tai, rồi nó lại trực tiếp đánh trúng nàng đến hóa thành bột phấn.

Ngón tay Thanh Mặc Nhan sờ tới sờ lui trên bụng nàng, cuối cùng còn nhìn thoáng qua cái nơi ở chỗ đuôi nàng, ngữ khí ẩn ẩn mang theo ý cười: "Nguyên lai là giống cái."

Ngươi mới là giống cái! Cả nhà ngươi đều là giống cái!

Vẻ mặt Như Tiểu Lam mang theo tuyệt vọng, nếu không phải do lông của nàng toàn là màu đen, thì nhất định sẽ thấy mặt nàng bây giờ đã đỏ lên như con tôm chín.

Thanh Mặc Nhan có chút đắc ý, thời điểm tay rời khỏi còn cố ý kéo kéo cái đuôi nàng.

Như Tiểu Lam cả người căng thẳng, răng đã nhe đến khóe miệng nhưng lại không dám tiến lên cắn hắn.

"Vật nhỏ cũng biết thẹn thùng?" Thanh Mặc Nhan tỏ vẻ kinh ngạc: "Ngươi phải biết rằng ngươi là sủng vật của ta, từ trên xuống dưới, mỗi một cọng lông trên người ngươi cũng đều thuộc về ta."

Như Tiểu Lam trơ mắt nhìn Thanh Mặc Nhan lấy một vật ở trong lòng ra, sau đó lại đeo lên cổ nàng.

Trước ngực nặng trĩu.

Là cái gì?

Vừa cúi đầu nhìn, thì thấy trên cổ chính mình đang đeo một cái vòng cổ.

Vòng cổ! Ngươi coi ta là chó sao, còn muốn ta phải mang theo cái loại đồ vật này, hơn nữa mặt trên của nó còn khảm đá quý...

A? Đá quý?

Như Tiểu Lam đột nhiên nhảy dựng lên, kinh hãi mở to hai mắt.

Không sai, nàng không nhìn nhầm, ở trên cái vòng cổ kia có khảm một viên đá quý... Chính là vật mà lúc trước ông nội cho nàng, nó giống hệt với viên đá ngũ sắc trên cái vòng tay đã hại nàng xuyên không đến đây.

Hình dạng của viên đá này, dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra.

Trong nháy mắt, cảm giác mừng như điên chiếm cứ nội tâm nàng.

Có phải nàng chỉ cần gom đủ đá ngũ sắc là có thể trở về hay không?


Chương 42: Tuổi còn nhỏ đã biết học theo cái xấu.

Như Tiểu Lam lôi kéo vòng cổ, không ngừng đánh giá viên đá ngũ sắc được khảm ở trên.

Thanh Mặc Nhan thấy nó cũng không bài xích cái vòng kia, lúc này mới thấy yên lòng.

Viên đá ngũ sắc kia cực kỳ có linh tính, lúc trước nó còn từng được một vị cao tăng khai quang qua, toàn bộ Dạ Hạ Quốc này tổng cộng chỉ có bốn viên.

"Thế tử, Hầu gia phái người tới." Bên ngoài truyền đến thanh âm của Huyền Ngọc.

"Biết rồi." Thanh Mặc Nhan thong dong đứng dậy, đi ra gian phòng ngoài.

Như Tiểu Lam nhảy từ trên giường xuống, lặng lẽ đi đến bên cửa nghe lén.

"Hầu gia đang rất tức giận... Nói muốn ngài về chuẩn bị sính lễ mang đến Trương phủ..."

Nhanh như thế Thanh Mặc Nhan đã muốn thành hôn?

Không biết vì sao, khi nghe thấy việc này trong lòng Như Tiểu Lam liền cảm thấy rất khó chịu.

Tránh ở sau cánh cửa nghe lén được một lúc, bụng nàng đã thầm thì kêu lên, lúc này nàng mới nhớ đến là từ tối hôm qua nàng vẫn chưa bỏ được cái gì vào bụng.

Nhưng nhìn qua sắc mặt Thanh Mặc Nhan, nàng cảm thấy lúc này không nên đi quấy rầy hắn sẽ tốt hơn, cho nên nàng liền xoay người nhảy ra ngoài theo đường cửa sổ.

Nàng đã đi đến phòng bếp của Đại lý tự vài lần, cho nên một đường đi này hoàn toàn là dựa theo trí nhớ để tìm.

Đột nhiên có một mùi hương bay tới từ trong gió.

Đi theo bản năng động vật, nàng nhảy xuống mái hiên, đi đến trước một cánh cửa sổ.

Nàng nhìn thấy trên bàn có một cái đĩa trang trí hình hoa lan và một mâm đầy bánh đậu, lục sự Cố tiên sinh một tay cầm quyển sách, tay còn lại nhàn nhã đưa bánh lên miệng ăn.

"Chít chít." Như Tiểu Lam kêu lên vài tiếng lấy lòng.

Cố tiên sinh rời mắt khỏi quyển sách nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một con mèo màu đen đang đứng ở ngoài cửa sổ, ánh mắt xanh biếc mang theo chờ mong tha thiết nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn nhìn xung quanh viện, nhưng lại không hề thấy thân ảnh của Thanh Mặc Nhan: "Chẳng lẽ Thiếu khanh không sai người chuẩn bị đồ ăn cho ngươi sao?" Cố tiên sinh nói thầm.

Hắn còn đang chuẩn bị đi xem mắt, làm gì có chuyện còn lo lắng được cho ta.

Như Tiểu Lam mặt dày, trực tiếp nhảy vào trong, cọ cọ vào người Cố tiên sinh.

Cố tiên sinh cầm khối bánh đậu lên cho nàng ăn.

Như Tiểu Lam cúi đầu cuồng nhai, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn thấy quyển sách ở trong tay Cố tiên sinh, liền khiến cho cái miệng đang ăn của nàng cứng đờ ngay tại chỗ, miếng bánh cứ thế mà "lạch cạch" rơi trên mặt bàn.

Không phải đâu, đây là xuân cung đồ trong truyền thuyết sao?

Tròng mắt Như Tiểu Lam như sắp rớt ra ngoài.

Ban ngày ban mặt mà lại dám công khai xem loại sách này sao? Ngươi chính là lục sự của Đại lý tự a, bộ dáng nho nhã như thế mà lại đi xem cái thứ đó... Chẳng lẽ không sợ người khác nhìn thấy sao?

Cố tiên sinh cảm giác được ánh mắt khác thường của Như Tiểu Lam, liền cố ý đem quyển sách đến trước mặt nàng: "Quả cầu nhỏ nhà ngươi cũng xem hiểu quyển sách này sao?"

Ta mới không thèm xem cái thứ đấy đâu! Hừ, thô tục.

Thời điểm Thanh Mặc Nhan mang theo Huyền Ngọc tìm tới nơi, nhìn thấy một màn này khiến gân xanh trên trán hắn nổi cả lên.

Cố tiên sinh cùng sủng vật của hắn đang ghé vào người nhau, một bên nhai bánh đậu, một bên phóng lớn hai mắt bàn luận về xuân cung đồ.

Đợi đến khi bọn họ cảm nhận được một mảnh u ám bao phủ ở trên đầu, thì một người một sủng vật mới hồi phục lại tinh thần.

Thanh Mặc Nhan từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

"Xem xong rồi?"

Cố tiên sinh vèo một cái đem quyển sách nhét vào phía dưới bàn, rồi ho nhẹ hai tiếng: "Nguyên lai là Thiếu khanh đại nhân... Thuộc hạ chỉ là đang nghiên cứu ít cáo thị."

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan lạnh băng dừng ở trên người quả cầu nhỏ.

Như Tiểu Lam theo bản năng rụt cổ lại, nàng vốn tưởng rằng Thanh Mặc Nhan sẽ nhân cơ hội này dạy dỗ nàng một trận, không nghĩ tới hắn chỉ trầm mặc một hồi, rồi đem nàng ôm lên, sau đó xoay người rời đi.

Đây là muốn đi đâu?

Nàng mở to mắt tròn xoe màu xanh biếc.

Thanh Mặc Nhan ôm nàng ra khỏi Đại lý tự, lên trên ngựa.

Như Tiểu Lam nhìn thấy Huyền Ngọc cũng đang cưỡi ngựa đi theo phía sau.

Chẳng lẽ... Thanh Mặc Nhan muốn đi cầu thân?

Nàng bất an ở trong lòng hắn xoay tới xoay lui, mỗi lần nghĩ đến chuyện Thanh Mặc Nhan sẽ đi cầu thân nàng liền cảm thấy không thoải mái.

Đúng rồi, không biết sự việc con rối mặt ngọc hôm qua đã giải quyết xong chưa, Thanh Mặc Nhan sao ngươi có thể buông bỏ chính sự không thèm quan tâm đây, đi cầu thân là việc nhỏ, vụ án mới là việc lớn a!

Thanh Mặc Nhan, ngươi không được làm như vậy, không nên đem việc tư ra đặt ở phía trước, ngươi chính là một nam tử rất tốt, vì vậy ngươi phải lấy sự nghiệp ra làm trọng mới đúng.

Trong miệng Như Tiểu Lam thì thầm không ngừng, Thanh Mặc Nhan nhịn không được gõ lên đầu nàng một cái.

"Ngươi đang nghĩ cái gì, tuổi còn nhỏ đã biết học theo cái xấu, thật không nghĩ tới con mèo hương nhà ngươi lại háu sắc đến thế."

Như Tiểu Lam ôm đầu, vẻ mặt tuyệt vọng.

Xem ra muốn rửa sạch danh dự của nàng rất là khó.

Thanh Mặc Nhan cưỡi ngựa đưa nàng đến bên ngoài một tòa phủ đệ.

Như Tiểu Lam ngẩng đầu lên nhìn tấm biển, ở trên có viết hai chữ "Trương phủ".

Quả nhiên là tới cầu thân, nàng nghĩ như thế, nhưng khi thấy Thanh Mặc Nhan mang theo Huyền Ngọc đi vào trong phủ, nàng lại phát hiện ra không khí có chút không thích hợp.

Trong Trương phủ có rất nhiều nô dịch, bọn họ nhìn thấy Thanh Mặc Nhan thì đều dừng lại chào hỏi.

"Thi thể Trương đại nhân đâu?" Thanh Mặc Nhan hỏi một nô dịch trong số đó.

Như Tiểu Lam kinh sợ cả nửa ngày không hồi phục lại tinh thần được.

Không phải là đến để cầu thân sao, như thế nào lại... Còn chưa kịp thành thân, thì nhạc phụ đã bị biến thành thi thể?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip