- Nguyên, em dậy chưa ? Chúng ta cùng đi ăn sáng
Nghe tiếng nói vang lên phía sau cánh cửa, Vương Nguyên tỏng biết người đó là ai, nhưng lười trả lời quá.
- Nguyên, em không có vấn đề gì chứ ?
Cậu theo hướng cửa mà hét : "Không có vấn đề gì, chỉ là mới tỉnh ngủ. Mọi người ở đấy đang đợi tôi sao?
- Không có, tôi cho mọi người đi ăn sáng trước rồi, chỉ còn tôi và em chưa đi thôi. Chuẩn bị đi, tôi đợi em.
Tôi đợi em sao?
Vậy có nên lâu lâu một chút không ?
Như thế thì tạo nghiệp quá
Thôi nhanh lên một chút vậy
Vương Nguyên xuất hiện ở dưới đại sảnh là chuyện của 10 phút sau
- Vương Tuấn Khải !
Vương Tuấn Khải nghe tiếng gọi của cậu, liền quay lại
- Xuống rồi sao, được rồi mình đi!
Ban đầu cậu cứ tưởng mọi người đều ăn xong hết rồi, sau đó đi chơi mất tiêu vì theo lịch trình buổi sáng là tự do. Và cậu sẽ ăn sáng cùng với Vương Tuấn Khải, ai dè là thật.
- Chúng ta đi ăn ở đâu thế ?
Vương Tuấn Khải không biết ở đâu tìm ra chiếc xe hơi, chở Vương Nguyên đi ăn sáng.
- Tới chỗ mình ăn sáng, tôi đặt bàn trước rồi
Đặt bàn trước sao? Được rồi, có đồ ăn là không thành vấn đề. Không phải cậu còn thương Vương Tuấn Khải là đồng ý, chỉ là một lý do đơn giản thôi : Có phúc thì làm sao không hưởng ?
Xe dừng tại một quán ăn Trung Quốc, không phải nói xa xỉ nhất thành phố. Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên bước vào trong, ngồi ở bàn đã được đặt sẵn, anh thuần thục chọn mấy món cậu thích.
- Thật vinh hạnh khi Vương Tổng vẫn nhớ món ăn yêu thích của tôi
- Tôi sẽ xem nó như lời khen!
Vươmg Tuấn Khải gấp menu lại, ngước mặt lên nhìn đối phương. Thời gian trôi qua nhiều như vậy, thoáng chốc đã gần 8 tháng rồi. Người ta chia tay thì một hai năm, vẫn thấy người ta ổn, còn mình mới có chia tay 8 tháng, mà chật vật thế này.
- Vương Nguyên khóc sao?
Vương Nguyên giật mình, làm sao mà khóc được nhỉ ? Cậu nhớ cậu đâu có khóc..
- Không có mà ?
- Nhưng mà mắt em bị sưng hết rồi kìa
Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn cậu, sưng mắt như thế mà không để ý sao? Vương Nguyên nhanh chóng lấy điện thoại ra xem
Được rồi, mắt sưng rồi. Hôm qua khóc vì giấc mơ đó nhiều như thế, không sưng mới là lạ.
- À, hôm qua gặp ác mộng, không sao
- Em làm hướng dẫn viên, ngoại hình là quan trọng, mắt em sưng như thế thật không tốt đâu!
- Vậy Vương Tổng nói xem, em làm gì để không chú trọng ngoại hình?
Vương Tuấn Khải đăm chiêu suy nghĩ, bỗng chợt có ý trêu ghẹo Vương Nguyên
- Làm vợ tôi thì sẽ không chú trọng ngoại hình đâu!
Kiểu này thì phải kéo dài chương ra rồi mọi người ạ =))) tôi bảo chương 30 kết thúc mà chương 27 chưa quay lại thì làm sao theo đuổi kịp nhỉ ? Thế nên kéo dài ra và chưa biết chính xác nhé
Ngoi lên viết vài dòng thế thôi, tôi lại đi lặn tiếp đây.
Nói thật nghỉ lễ người ta đi chơi rầm rầm ngoài đường, còn mình ra đường thì cứ ôm theo cái cặp nhìn người ta đi chơi, uầy, mệt thật.
Mọi người đọc xong nhớ vote nhé, tôi thấy đọc chùa nhiều mà ít vote quá đi thôi ><
28/4/2019
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip