Chap 7 Tính kế (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Náo nhiệt chấm dứt, đám đông cũng về. Đối mặt với một đống bừa bãi, Tôn Thừa Hoa buồn bực đá văng đôi giày cao gót, tự túc đi đôi dép lông màu hồng, tựa vào sô pha, xoa mắt cá chân đau nhức.


"Sao thế này, mười hai giờ, đến lúc cô bé lọ lem cởi giày thủy tinh rồi à?" Giọng Bùi Châu Hiền lạnh lùng vang lên.


Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu nhanh, cô vừa vụng trộm đưa cho nàng tờ giấy, mời nàng ở lại sau khi người về, vốn tưởng nàng đã đi, nên cô sinh hờn dỗi, không nghĩ tới, nàng thật sự không đi.


"Đúng vậy, mười hai giờ, cô bé lọ lem sẽ hiện nguyên hình ." Tôn Thừa Hoan cắn đầu lưỡi, nghịch ngợm cười.


"Đêm nay, chị còn không có cơ hội khiêu vũ với em." Bùi Châu Hiền giường như nói vô tình, nhưng nghe thế nào vẫn thấy có chút oán hận.


"Ai bảo chị được hoan nghênh vậy, bị một đám mỹ nữ vây chật như vậy, em lại gần còn không được cơ mà." Tôn Thừa Hoan chu miệng.


"Thế giờ, chị có vinh hạnh mời em khiêu một điệu không?" Bùi Châu Hiền cúi người vươn tay.

"Em kệ cởi giày rồi." Tay đặt lên lòng bàn tay nàng, Tôn Thừa Hoan cười đến yêu diễm.


"Tùy em mà."


Không có âm nhạc, hai người nhảy theo nhạc trong lòng, không ngờ không có lỗi nào.


"Thích quà chị tặng không?"


Bùi Châu Hiền cảm thấy không khí có chút mờ ám, nên tìm lời để nói.


"Không thích."


Tay tự tiện nâng vòng ruby đeo trước ngực, cô ghét bỏ bĩu môi.


"Vì sao?"


Không nghĩ tới cô trả lời thẳng thắn vậy, nàng nhất thời không biết nên ứng phó thế nào.

"Bởi vì không phải thứ em muốn ."

Lại đi sát vào trong lòng nàng, Tôn Thừa Hoan dựa vào ngực nàng, rầu rĩ nói.


"Vậy em muốn cái gì, chị mua cho em."


Có phải vì không mở điều hòa không? Sao trong phòng lại nóng vậy?


"Nếu, em nói em muốn một lễ vật, là chị, chị có cho em không?"


"Hoan Nhi, giọng hài hước của em, chị thật sự không dám khen tặng."


Dịch dần ra phía sau từng bước, cô nâng đầu, thẳng tắp nhìn về phía nàng.


"Bùi Châu Hiền, em không hay nói giỡn, thứ em muốn , chính là chị."

"Thôi nào, Hoan Nhi, đừng làm loạn."


Buông tay cô ra, Bùi Châu Hiền cũng lui về phía sau từng bước một. Cô không gọi nàng là chị Châu Hiền nữa, mà dám gọi thẳng tên của nàng, làm cho tâm nàng không chịu được xốn xang.


"Bùi Châu Hiền, em thật sự không có hay nói giỡn, chị chờ một chút."


Nói xong, cô nhấc váy chạy lên tầng, một lát sau lại nhẹ nhàng quay lại, đứng ở trước mặt nàng, vừa chạy, có chút thở gấp, ngực phập phồng, nàng nhìn mà miệng lưỡi phát khô.


"Bùi Châu Hiền, em nói thật. Nàng xem, ngay cả thứ này em cũng chuẩn bị ."


Nhìn thứ gì trong tay cô, mặt Bùi Châu Hiền bỗng mất tự nhiên hồng hồng. Thực buồn cười, người đào hoa là thế, vậy mà chỉ vì nhìn thấy "đồ dùng phổ biến" kia mà đỏ mặt, cái này mà truyền ra ngoài, người ta cười đến chết mất.

"Hoan Nhi, xin lỗi. Giờ không còn sớm, chị nghĩ cần phải trở về, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Ho nhẹ một tiếng, nàng chật vật xoay người, định rời đi thì...


"Bùi Châu Hiền, chị nhìn em này, em có gì mà không thể?"


Giọng nói của cô kéo Bùi Châu Hiền quay người lại.


Tôn Thừa Hoan đứng trước mặt nàng, hóa ra dưới bộ lễ phục kia, không mặc gì ư?


Nghĩ cô cả đêm mặc bộ quần áo như vậy ngay trong gian phòng lúc ẩn lúc hiện, còn cùng người khác khiêu vũ, nàng thật sự xúc động tới mức muốn bóp chết cô.


Ánh mắt từ trên xuống dưới, không e dè lưu luyến trên người cô. Tầm mắt xuống khu rừng rậm u tối kia, con ngươi nàng sẫm lại.


Nàng nhìn chăm chú, làm cho tâm Tôn Thừa Hoan rất muốn rớt ra ngoài. Giả bộ trấn định, cô cố lấy dũng khí bước tới gần nàng.


Bùi Châu Hiền nắm chặt tay, khắc chế trong lòng không biết là lửa giận hay là dục vọng nữa.


Ngực nàng phập phồng, trong long thầm cổ vũ cô, khi cô lại gần nàng, tự chủ của nàng chính thức tuyên bố tan rã.


Mặt vùi vào lồng ngực Bùi Châu Hiền, cảm giác được nàng cứng ngắc, Tôn Thừa Hoan cười đắc ý.




Nâng mặt cô lên, nàng không chút dịu dàng hôn lên đôi môi đang nói của cô.


Hơi thở của thổi nàng tới mặt cô, cô hồi hộp, cô biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, cô chỉ lo lắng, cô không đủ tốt đẹp thôi.


Cô đang nghĩ nếu mình ngất tại đây trong cái hôn này thì sao, nàng lại chậm rãi buông cô ra, ngồi cười ôm lấy cô.


" Phòng ngủ của em là gian nào vậy?"

"Phòng trên tầng 2 ý." Nàng vội vàng làm cô đỏ mặt, lắc đầu cười xấu xa.


"Cứ cười đi, giờ cho em cười thoải mái, ngốc lắm tí nữa cho em khóc cầu xin luôn." Nàng ra giọng uy hiếp, cô lại ôm sát nàng.


Đem cô đặt ở trên giường, ga giường mang màu đỏ thẫm tục tĩu, môi nàng cong lên, cô thật đúng là chuẩn bị rất chu đáo.


"Cười đi, em biết chị cảm thấy tục tĩu nhưng em thích."


"Là lần đầu tiên?" Nàng bỗng nhiên cau mày hỏi.


"Đương nhiên không phải." Tôn Thừa Hoan biết, nói là lần đầu tiên, nhất định sẽ dọa nàng chạy mất dép.


"Tiểu yêu nữ!"


Nàng nói lời này, không mang ý mắng ngược lại cảm thấy thoải mái hơn một ít.


Nhưng nghe đến cô đã đem thân cho người khác, nghĩ đến tên đã từng thấy điều tốt đẹp của cô trước nàng, nàng có chút bực mình.


Nhưng ngay cả nàng cũng không rõ ràng, rốt cuộc nàng tức cái gì.


Cởi áo khoác, quỳ xuống khóa người trên người cô, từ trên nhìn xuống, cô có chút ngượng ngùng, tay thì che trên che dưới nơi quan trọng.


"Giờ còn biết thẹn thùng?" Bùi Châu Hiền không có ý tốt, cười cười cúi đầu, hôn lên nơi nàng đã hàng ngày muốn đến đòi mạng.

"Bùi Châu Hiền ......"


Tay nàng như thi triển ma pháp, mỗi nơi đụng chạm trên người cô đều tác động đến hô hấp của cô.


Cảm giác như vậy, quá mức kích thích, cô trông như lúc nào cũng có thể ngất.


"Thoải mái đi, em chỉ cần cảm thụ là được rồi." Phản ứng thành thật của cô cũng làm cho nàng cũng rất hưng phấn.


"Ân."


Nụ cười hoàn mỹ một chút, lại mị hoặc một chút của cô, nếu cô biết, nhất định khó coi cực kỳ.


Bởi vì cô đang hồi hộp, tâm sắp rớt ra ngoài.

.

"Sóc Chuột, em rất đẹp......"


Nàng lại vừa gọi biệt hiệu của cô, cái giọng ái muội khàn khàn ở bên tai cô vang lên, thân cô từng đợt run rẩy.


Cô không kiên nhẫn vặn vẹo thân mình, phun ra một tiếng thang thoát tới rên rỉ.


"Em thật mẫn cảm, chị còn chưa bắt đầu đâu." Cười khẽ , phản ứng của cô, thật tốt.


Bùi Châu Hiền ngậm lấy nụ hoa trước ngực cô, cô sợ hãi rên muốn đứng dậy, móng tay cào lên tấm lưng kia.


"Đừng nóng vội, sóc chuột, chị có thể cho em nhiều nữa ......"


Giống như trẻ con bú sữa mẹ làm cô có cảm giác tê dại.


Khoái cảm xa lạ, một luồng hơi nóng từ bụng theo giữa hai chân chảy ra, cô xấu hổ khép hai chân lại.


Bàn tay to của nàng vỗ về chơi đùa, một khác ngón tay khách dùng lực vuốt ve, đau đớn cùng vui sướng, cô sắp không chịu nổi.


Ngón tay thô ráp đi vào vùng đất mềm mại nhất của cô, lưỡi cũng không rãnh rỗi cẩn thận đâm vào, thăm dò đi tới.


"Bùi Châu Hiền!"

Bùi Châu Hiền cuối người, đem đầu lưỡi nơi thần bí nào đó. Sau đó lại ực một miếng nuốt hết mật ngọt của cô vào. Môi kẻ nhếch lên đưa đầu lưỡi bắt đầu tiến sâu hơn.

Dị vật đi vào, cô cảm thấy có chút không khoẻ, trong nháy mắt, còn có một dòng điện từ lưỡi nàng truyền tới, lan ra toàn thân cô.


Cô nắm chặt ga dưới giường, móng tay dùng sức quá lớn, sinh đau.


"Xem kìa, em nhiệt tình quá ......"

Bùi Châu Hiền ngẩn đầu cười trêu chọc.

Đầu lưỡi rút khỏi, đặt trước mắt cô, trên mặt lóe ra sự tinh ranh, làm cho cô muốn choáng váng, rồi giả bộ mất trí nhớ.


"Chị đừng thế......"


Cô sắp phát điên mất rồi.

"Muốn như vậy, còn muốn nhiều nữa......"


Hôn lấy môi cô, đầu lưỡi cùng cô dây dưa chơi đùa, ngón tay trở về nơi mà nó nên đến, dùng ngón tay dai tiểu đậu nhỏ nhiệt tình , cảm thấy hơi thở cô bình ổn , nàng dùng sức miết lên bên ngoài động mật.


Nàng chuyển động nhịp nhàng như thế, khẽ động tới nơi thần kinh mẫn cảm của Tề Phàm, nàng một lần nữa vòng xuống nếm nơi tư mật của cô, làm cô kinh hoảng không biết như thế nào cho phải.


"Bùi Châu Hiền, đừng như vậy, em không chịu được......"


Cảm giác càng ngày càng kỳ quái, Tôn Thừa Hoansợ, sợ mình sẽ ngất xỉu đi.


Trong thân thể giống như có một quả cầu lửa lớn, cô sắp bị ánh sáng và sức nóng tổn thương, lại tìm không thấy biện pháp giải quyết, chỉ phải nắm chặt cánh tay Bùi Châu Hiền, thỉnh cầu nàng cứu giúp.


"Sóc chuột, em có thể mà......"


Ngón tay đang rảnh lại tăng tốc độ va chạm với hạt đậu nhỏ của cô, Tôn Thừa Hoan rướn cao người, ôm chặt nàng, rốt cục sau một tiếng thở dài, đạt lần cực khoái đầu tiên.


"Em rất tuyệt."


Nghiền ngẫm bàn tay đoan trang của mình đã làm thân thể Tôn Thừa Hoan thành màu phấn hồng, cô đã cho nàng rất nhiều kinh hỷ.


Không thể đợi thêm chút nữa,nàng nhanh chóng cởi quần áo mình, bỏ thứ che đậy duy nhất trên thân thể, nàng nghe được tiếng Tôn Thừa Hoan hít không khí.


"Sóc chuột, em còn chưa vừa lòng sao?"


"Biến thái!" Tôn Thừa Hoan xấu hổ và giận dữ nhắm mắt lại, thật đáng sợ, thật dữ tợn! Tiếp theo !!!! Cô thật sự có chịu được sao?


"Em ngốc, đợi một lát em sẽ rất thích!"


Không cùng cô nói lời vô nghĩa, cùng với câu nói không phải lần đầu của cô, Bùi Châu Hiền mạnh mẽ đưa hai ngón tay thong dài của mình đi vào.


Không nghĩ mình sẽ quan tâm đau đớn, nhưng cô vẫn đau tới rớt nước mắt, không muốn cho nàng nhìn thấy, cô giả vờ ôm nàng, đặt đầu nàng qua vai.


Nàng không có cố kỵ, bừa bãi va chạm, cô cắn răng vẫn nhịn không được một tiếng kêu đau đớn.


Rốt cục cảm giác đau đớn dần dần vơi đi, kia thân hình tê dại lại đánh úp lại, dưới thân cô từng đợt run rẩy vì vô số dòng nhiệt tình cảm của nàng.


Rốt cục nàng gầm nhẹ, để trận đấu sức này tới cảnh giới cao nhất.


Hô hấp bình ổn, kích tình rút đi, Bùi Châu Hiền không chút lưu luyến đứng dậy.


"Vì sao gạt chị?"


"Gì cơ?"


"Đây là lần đầu tiên của em." Phản ứng trúc trắc của cô, mặt còn chưa khô nước mắt, ga giường còn ám lại vết máu, tất cả là bằng chứng.


"Em ......"


"Em có biết mình đang làm cái gì không!" Nàng tức giận, vì xúc động.


"Bùi Châu Hiền, em cũng không muốn làm cái gì, chỉ là muốn chị thôi!"

"Em có biết, chị không chạm vào xử nữ!"


"Chỉ làm như một lần phóng túng, hoan ái, chị tất yếu phải như vậy sao."


"Chị hy vọng không có lần sau!" Lời của cô, không những làm nàng tức giận, ngược lại càng thêm tức giận, phóng túng? Hoan ái? Chết tiệt đối với cô đây chính là vậy. Nàng lại quay về chốn hoan ái!


Mà nàng chết tiệt không biết đến tột cùng tức cô vì cái gì, vẫn nên tự trách mình!


Thấy nàng tức giận, Tôn Thừa Hoan lại tuyệt không sợ, giảo hoạt cười.


"Đợi chút!" Cô gọi nàng lại.


"Còn có việc gì à?"


"Dù sao làm cũng làm rồi, lần thứ mấy, có khác gì đâu. Lần đầu tiên, cũng chẳng khác lần 2, qua là lần thứ hai tới lần n như nhau. Chị sẽ không mất hết hy vọng đấy chứ? Nhưng mà, nên làm, cũng đừng lãng phí, chị giúp em đi, cùng dùng hết nó, được không?" Lắc lắc cái hộp trong tay, cô cười mị hoặc.


Bùi Châu Hiền vừa mới bình ổn dục vọng, giờ lại rục rịch.


Rốt cục, nàng đầu hang theo bản năng, cô quả nhiên có bản lĩnh, khiêu khích xúc động nguyên thủy nhất trong nàng.


Ngay cả khi nàng phong lưu đã thành tính, cũng chưa thử qua lưu luyến với một cô gái lâu như vậy.


Một ngày hai đêm, bọn họ ngay cả nhà cũng chưa ra khi nào, ngoại trừ điều tất yếu là ăn cơm và nghỉ ngơi, họ chỉ ở trên giường vận động, thậm chí ban đêm Tôn Thừa Hoan còn bò khỏi giường trần truồng ngồi gặm một cái đùi gà, nàng nằm ở trên giường không biết làm sao khi có tinh thần, một tay hạ gục cô, cô tức giận lấy chân nàng làm chân gà cắn!


Bọn họ phối hợp nhuần nhuyễn vô cùng, Nàng giống như một tiểu tử lần đầu nếm trái cấm, lần lượt mê mệt bới kích tình của cô.


Cuối cùng cũng dùng xong, nàng buông người trên tay, lại có chút không tha.


"Em là tình nhân hoàn mỹ." Nàng cười.


"Chị cũng thế." Tôn Thừa Hoan cũng cười, thân thể đau, xương cốt đau, đầu đau, thế thì sao, nàng là Bùi Châu Hiền mà cô muốn.


" Nhưng mà bữa tiệc nào cũng có kết thúc, hy vọng em nhớ kỹ, quan hệ của chúng ta, dừng ở đây."


"Vâng." Tôn Thừa Hoan cười có chút thâm ý, Bùi Châu Hiền, có một số việc, sợ không phải do chị đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip