Chap 47 Có Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



           


Xe đến dưới nhà, Tôn Thừa Hoan thưởng thức bắt tay cầm hoa cô dâu, trong lòng thầm nghĩ tất cả có liên quan đến mình và Bùi Châu Hiền.

Bọn họ không có nghi thức, cũng không có tuần trăng mật, nghĩ đến khi cô mang thai Thiên Ân, nhớ đến khi cô về nước hai người không ngừng cãi nhau, nghĩ đến chuyện cô rời khỏi nàng sau mỗi đêm tương tư đau khổ.

"Đón được hoa cô dâu, em có vẻ không vui vẻ như tôi nghĩ."

Kim Thái Nghiên lấy một nhánh trên hoa cô dâu điểm lên mái tóc ngắn của cô, thành thật nói ra ý của mình.

"Vui vẻ chứ, sao lại không vui, tham gia hôn lễ, may mắn nhất, chính là có thể cướp được cái này mà. Chẳng qua, đối với em mà nói, đã không còn tư cách nhận này phần may mắn này rồi."

"Tôn Thừa Hoan, thứ em có, tôi chính là người giúp em có tư cách, mà em lại chính là may mắn của tôi."

Nàng biết trong lòng cô không buông được Bùi Châu Hiền, nhưng cô nếu đã ly hôn với cô ta, vì sao, không chịu để cho nàng tới gần.

"Kim Thái Nghiên......"

"Đừng phán tử hình tôi nhanh vậy, em đã đồng ý với tôi, phải suy nghĩ thật sự ."

"Kim Thái Nghiên, kỳ thật không phải suy nghĩ, em ......"

Ngón tay đặt lên môi cô, nàng mỉm cười lắc lắc đầu.

"Lên lầu đi, tôi chờ em lên rồi đi."

Không thể tin được, cuộc đời của Kim Thái Nghiên này cũng có một lần đối mặt sự thật đáng sợ như vậy.

"Vâng."

====

Vừa mở cửa, bật đèn, đứng trước cửa sổ, nhìn Kim Thái Nghiên chạy xe đi.

Đêm còn chưa khuya, cô cũng không buồn ngủ.

Nhìn Bùi gia gọi điện, cô mỉm cười, không cần đoán cô cũng biết, nhất định là Thiên Ân nhớ cô.

"Hoan Nhi, mom có đi tìm mẹ không?"

"Không có, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

"Mom tham gia hôn lễ của mẹ nuôi về, ông nội và mom đều nói đến mẹ, ông nội hình như rất tức giận, mom nói chuyện cũng rất lớn tiếng, bà nội còn khóc ."

"Giờ ông nội đang tránh ở trong thư phòng, bà nội còn ở phòng khách chờ mom."

"Thiên Ân, thế này được không, con xuống tầng với bà nội trước, nói cho bà nội không phải lo lắng, mẹ sẽ tìm mom về."

"Dạ được."

"Còn nữa, Hoan Nhi, ngày nào mom cũng về ngủ với con, nhưng hôm nay đến bây giờ cũng không trở về, con cũng không phải chờ mom về ngủ cùng nhỉ?"

"Thiên Ân ngoan, hôm nay không phải chờ, con ngủ trước đi."

"Hoan Nhi, con còn muốn hỏi mẹ một vấn đề."

"Muốn hỏi cái gì vậy?"

"Hoan Nhi  không phải bị người khác đoạt đi mất rồi chứ?"

"Sẽ không, Thiên Ân đừng nghĩ linh tinh, Hoan Nhi vĩnh viễn thuộc về Thiên Ân, không ai có thể cướp đi."

"Con cũng nghĩ thế! Hoan Nhi vĩnh viễn thuộc về con và mom, con cũng vĩnh viễn thuộc về Hoan Nhi và mom!"

"Đúng, Thiên Ân nói đúng rồi!"

Tôn Thừa Hoan cố nén lệ muốn trào ra, cắn môi sợ tiết lộ ra nhiều cảm xúc.

Tắt điện thoại Thiên Ân, Tôn Thừa Hoan lập tức gọi cho Bùi Châu Hiền, nhưng vẫn chưa có người nghe.

====

Không biết gọi đến lần thứ mấy, điện thoại mới có người nhận.

"Bùi Châu Hiền, chị đang chết ở đâu vậy, chị có biết ba mẹ và Thiên Ân đang lo lắng cho chị không!"

Nếu Bùi Châu Hiền mà ở trước mặt cô bây giờ, cô nhất định sẽ không khách khí hành hung nàng một chút, nàng làm hại cô cũng bị hù sắp chết rồi!

"Tôn Thừa Hoan sao? Tôi là Tương Hân."

Nghe thấy giọng của cô ấy, Tôn Thừa Hoan đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo cảm thấy mình thật sự là ngu ngốc, Bùi Châu Hiền không về nhà, tự nhiên là ở chỗ người phụ nữ đó, cô lo lắng cho nàng làm cái gì!

Chẳng qua, lòng của cô, đau tới đòi mạng!

Bùi Châu Hiền, nàng là một tên đáng chết vô ngàn!

"Gọi Bùi Châu Hiền nghe điện thoại đi."

Cô còn chưa tu dưỡng tốt đến mức có thể hòa bình nói chuyện với cô ta.

"Chị ấy không muốn nói chuyện với cô!"

"Cho dù cô ta không muốn nói chuyện với tôi, tôi cũng muốn chính miệng cô ta nói với tôi!"

"Chị ấy ngủ rồi."

Tôn Thừa Hoan mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại nói không nên lời không đúng ở chỗ nào, mà nếu Tương Hân nói Bùi Châu Hiền đang ngủ, cô cũng thật sự không có lý do gọi nàng dậy.

"Tương Hân, cô tốt nhất nên cầu nguyện Bùi Châu Hiền ngày mai trở về Bùi gia cho tốt, chỉ vì Bùi Châu Hiền mà làm hại hai vị Bùi gia cùng con tôi thương tâm khổ sở, tôi rất muốn lấy mạng cô đấy!"

Dập phắt điện thoại, từ từ hít sâu, cuối cùng cũng không thu được, nước mắt ào ra.

Tương Hân căm giận nhìn màn hình điện thoại, một cô vợ ngoa ngoắt!

Rõ ràng đã ly hôn rồi, còn quan tâm tới Bùi Châu Hiền, cô ta vẫn cho rằng cô ta là Tôn Thừa Hoan vợ của nàng hay sao!

Cô rất muốn gọi Bùi Châu Hiền đang nặng nề ngủ dậy, hỏi rõ ràng, nếu Tôn Thừa Hoan là vợ của nàng, vậy cô là gì? Bùi Châu Hiền yêu cô lâu như vậy, cô rốt cuộc là cái gì!

Mắt đầy lệ cô cởi hết quần áo, chi lỏa thân nằm bên cạnh Bùi Châu Hiền, ôm lấy nàng, vẻ mặt nghiêm túc.

"Bùi Châu Hiền, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc cùng một chỗ, ai cũng không thể tách rời chúng ta!"

====

Sáng sớm ánh nắng rọi vào giường trong phòng ngủ, Bùi Châu Hiền chậm rãi tỉnh dậy, khi cảm thấy mồm miệng khô ráo, đau đầu kinh khủng.

Ra sức mở mắt, trong lúc nhất thời, không biết mình đang ở nơi nào.

Nghiêng thân cúi đầu, nàng nhìn thấy bên cạnh Tương Hân đang ngủ, mày nàng gắt gao nhíu thành một đường.

Nàng vừa động, Tương Hân cũng tỉnh, thấy nàng nhìn chằm chằm vào mình, lại mặt đỏ nhắm hai mắt lại.

"Vì sao tôi lại ở chỗ này?"

Ngồi dậy trên giường, nhìn quần áo phát tán khắp nơi, biểu tình trở nên lạnh lẽo, cầm lấy quần trước, vừa mặc vừa hỏi.

"Hôm qua chị say......"

Cô thấy nàng lạnh lùng, mắt đỏ ủy khuất trả lời.

"Cô có thể đưa tôi về nhà, cô biết tôi nghỉ ở đâu."

"Đó là vì chị nói, chị nói, muốn ôm em, em mới......"

Mặc quần áo Bùi Châu Hiền đột nhiên xoay người, ánh mắt nhìn thẳng cô, làm cho cô không thể tiếp tục nói tiếp.

"Tương Hân, tôi từng rất yêu em, thật sự rất yêu."

"Nhưng đến nay đã rõ, cái hôm ở lễ đường trường học, em tao nhã cầm đàn violon diễn tấu khúc nhạc. Tôi vẫn không quên được, vẻ mặt chán ghét của em về cái hôn của tôi."

"Tương Hân, em là ước mộng hồn nhiên nhất khi tôi còn trẻ, tốt đẹp như vậy, không dính một tia tạp chất! Tôi hy vọng nó vĩnh viễn ở lại trong lòng tôi, vĩnh viễn tốt đẹp, giống em bình thường chứ không phải ai khác."

Lời này nàng nói, là lời cảm động nhất, nàng không biết Tương Hân có hiểu hay không, nhưng đây là ý tưởng hiện tại trong đầu nàng.

"Bùi Châu Hiền?"

Cô không biết, nàng nói lời này, là có ý gì.

"Tương Hân, tôi từng xem thường Trịnh Chấn Vĩnh, nhưng hiện tại, đối với anh ta, chỉ có đồng tình."

"Bởi vì tôi và anh ta, tự cho là đúng khi muốn làm hết tất cả vì muốn bảo vệ tình yêu của mình, nhưng không thể tưởng được, đó lại là tự tay đẩy hạnh phúc càng ngày càng xa."

"Mà khi tôi ý thức được tất cả, thì hối hận thì đã muộn."

"Bùi Châu Hiền, không phải, em chưa có rời đi, em vẫn ở đây mà!"

"Nhưng mà Tương Hân, hạnh phúc của tôi là Tôn Thừa Hoan, là Thiên Ân."

"Là vì đứa nhỏ đúng không? Không sao hết, nếu chúng ta đã muốn, đã muốn cùng một chỗ, chúng ta cũng sắp có đứa nhỏ thuộc về chúng ta......"

Ở trong lòng thấy rất có lỗi với nàng, nhưng cô không có cách nào, cô chỉ có thể làm như vậy, như vậy mới có thể giữ nàng lại.

"Tương Hân, tôi là Bùi Châu Hiền, có một số việc, làm rồi hay chưa làm qua, tôi rất rõ ràng."

Nàng không muốn làm cho cô bị xấu hổ, nhưng cô hiển nhiên đã chui vào một cái ngõ cụt, nàng không nói rõ, cô vĩnh viễn đi không được.

Tương Hân không thể tin nhìn nàng, vẻ mặt bi thương.

Cô, cuối cùng đã uổng phí tâm cơ sao?

"Bùi Châu Hiền, tôi không bao giờ muốn gặp chị nữa, chị đi! Chị đi đi –!"

"Xin lỗi, Hân."

Đây là lần cuối cùng nàng gọi cô như vậy, tất cả những gì thuộc về bọn họ sớm đã bị mùa hè 10 năm trước, tiêu tán hết cả rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip