***
Nam Tuấn đang ăn sáng cùng với Hiệu Tích , Doãn Kì và hai đứa con . Anh không ngừng xem cậu chừng nào mới hồi âm tin nhắn của mình nữa . Mãi một lúc sau điện thoại của anh rung lên . Làm cho Nam Tuấn ngỡ là tin nhắn của cậu . Ai dè chỉ là tin nhắn rác . Anh ăn sáng nhanh nhất rồi gọi điện cho cậu . Nhưng mà cậu vẫn chưa chịu bắt máy . Sao thế nhỉ ? Nam Tuấn không ngừng lo lắng cho Thạc Trân .***
Thạc Trân đang ngồi gõ phím trên bàn làm việc . Cậu dường như mặc kệ cho điện thoại đổ chuông mấy lần . Cậu dường như muốn mình bận rộn nhất có thể . Cậu vừa ăn mì mà ban nãy mình mới mua ở cửa hàng tiện lợi . Vừa nhai nhồm nhoàm vừa xem những tài liệu ở trong những tờ giấy trắng kia . Cộc cộc .- Mời vào .- Thạc Trân làm việc chăm chỉ quá . - Lý Thành Quân ? Sao .... anh ... Cậu bất ngờ khi thấy thư kí Lý đến công ti . Đã lâu rồi cậu không gặp hắn ta đó . Thạc Trân thấy hắn thì ngưng lại công việc ngay . Cả hai người lại ngồi ở sofa . Họ cùng nhau thưởng thách tách trà nóng , bánh quy và những câu chuyện phiếm . - Cậu và giám đốc sao rồi ? Tôi nghe giám đốc bảo hai người đang có con gái . Chúc mừng nhé . - Đứa bé đó đã không còn nữa . Sảy thai rồi . Thạc Trân khi nghe đến chuyện hắn nhắc đến cô con gái trong bụng mình thì không khỏi đau lòng . Chuyện đã qua được mấy tháng rồi . Nhưng cảm xúc vẫn đau đớn như hôm biết chuyện mình sảy thai . Lý Thành Quân cảm thấy có lỗi nên là vội xin lỗi cậu . Thạc Trân bảo là không sao cả . Cả hai nói chuyện một chút thì hắn ta đi về . Cậu thì lại trở về với công việc của mình . Làm tới ba giờ chiều thì công việc xong . Nhưng cậu tự nhiên lại không muốn về nhà . Nghĩ đến cảnh về nhà , cậu lại gặp Nam Tuấn , cậu bỗng dưng chỉ muốn tránh mặt anh mà thôi . Nhưng khi đã tránh măt Nam Tuấn thì cậu lại chỉ muốn gặp anh mà thôi . Muốn ôm anh , mặt đặt vào lồng ngực anh , rồi khóc cho thật lớn . Chưa bao giờ ... cậu lại cảm thấy mệt mỏi như thế ....Tiếng chuông điện thoại cậu rung lên làm cậu giật mình . Là Nam Tuấn đang gọi cho cậu . Cậu dường như lại chẳng thèm nhấc má . Khi điện thoại tự tắt . Thạc Trân mới láy điện thoại mình mà xem . Ba mươi sáu cuộc gọi và hai mươi tin nhắn . Cậu mở ti chỉ xé n nhắn ra xem . Thạc Trân chỉ lướt qua thôi . Chín giờ tối .Cậu vẫn còn ở công ti . Cậu còn chưa về nhà nữa . - Em đang ở công ti . Em đã nhắn tin cho rồi mà ? Công việc vẫn chưa xong nên em làm luôn một thể . Anh dù sao cũng đâu còn ở đây lâu đâu cơ chứ ?- Nhưng đã tắm rửa , ăn uống gì chưa ? Giờ đã chín giờ tối rồi em còn chưa chịu về nữa . Em muốn về giờ khuya để bị bắt cóc sao ?- Em ở lại công ti luôn . Em không về nhà đâu . Cơm tối anh tự lo . Vậy nha . Thạc Trân cúp máy luôn . Chẳng qua là Nam Tuấn lo lắng cho cậu quá . Đi từ sáng đến tối một chưa chịu về nữa . Cậu lấy tập hồ sơ ra , lại xem rồi lại nhâm nhi một ít cafe nóng . Đến một lát sau , cậu cứ ngáp dài ngáp ngắn . Rốt cuộc cậu nằm dài trên bàn làm việc luôn .***
- Sao giờ này còn chưa chịu đi về nữa ?Nam Tuấn nằm trên giường , lo lắng , sốt ruột quá nên thay đồ , rồi lấy xe đi lên công ti để đưa cậu về .Vì là lo lắng nên tốc độ có hơi nhanh . Nhưng không sao . Có lí do chính đáng cả mà . Đến công ti , Nam Tuấn bước vào công ti và tiến đến thang máy riêng của mình . Khi thang máy mở cửa , anh bước vào rồi nhấn nút . Anh lấy điện thoại ra xem . Đã mười hai giờ rồi . Thang máy mở cửa , anh tiến đến phòng làm việc của Thạc Trân . Gõ cửa . Nhưng chẳng có tiếng cậu đáp lại nên là anh mở cửa vào luôn . Mở cửa ra là thấy cậu nằm dài trên bàn . Máy tính vẫn còn bật kia . Nam Tuấn chẹp lưỡi rồi tắt máy , dọn dẹp đống giấy tờ kia , rồi ẵm cậu lên xe . Trong lúc về nhà , Nam Tuấn dự định là ghé mua gì đó cho Thạc Trân ăn . Một quán ăn nhỏ ở lề đường kìa . Anh dừng xe lại , rồi bước xuống xe mua đồ ăn cho cậu . Cậu đang nằm ngủ trên xe , bỗng cơ thể toát đầy mồ hôi . Cậu cảm thấy khó chịu quá . Tiếng ai nói cứ văng vẳng bên tai . Cậu muốn lấy tay che tai mình lại . Nhưng mà sao không được thế . - Không ... Kim Nam Tuấn .... Làm ơn ... đừng mà ... Cậu lúc này choàng tỉnh giấc . Mồ hôi đổ đầy và nước mắt cậu rơi xuống . Cậu thở hổn hển , rồi nhìn xung quanh . Cậu nhìn trên cơ thể mình . Có một cái áo đắp lên . - Ai da , nóng hổi luôn . Về ăn liền là hết sảy . Thạc Trân ngồi đó , cậu nghe tiếng anh thì xoay qua nhìn anh . Nam Tuấn thấy cậu thức thì vuốt tóc cậu ngay ngắn lại . Bỗng chốc anh thấy cậu sắp khóc đến nơi . Anh ôm cậu , rồi hạ mặt xuống . Nam Tuấn đặt môi mình lên môi cậu . Khi anh dứt khỏi môi cậu , anh dùng tay đặt đầu cậu vào lồng ngực của mình . - Em đừng khóc nữa . Có anh đây rồi . HannaKim0412 nhận temBạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip