85-86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 85: Đệ bát thập ngũ chương

"Biện pháp ngươi nói, chính là tới nơi này?" Hoàng Tử Thao nghi hoặc nhìn địa phương trước mắt hỏi. Phác Xán Liệt nói có biện pháp, sau không muốn liên lụy Yến Tự cùng Phương Hoa Lâu, cáo biệt bọn họ ly khai, trong lúc đó Tần Diệp vẫn không lộ mặt, Hoàng Tử Thao không nhìn thấy hắn, muốn tái nói một tiếng cảm tạ cũng chưa có cơ hội.

"Ân." Phác Xán Liệt gật gật đầu: "Lần trước ta cùng Diệc...... Tới nơi này, phát hiện con sông nhỏ xuyên qua rừng cây phía trước có thể đến lăng tẩm hoàng gia, hướng nghĩa trang phía đông có một đường nhỏ đi thông tới Tây giao. Bất quá, phải mất chút thời gian. Nếu đi đến chỗ Hắc Long quân, khả năng cần hai ba canh giờ."

Địa phương Phác Xán Liệt mang Hoàng Tử Thao đến, chính là chỗ cách đây không lâu Ngô Diệc Phàm dẫn hắn tới, là vùng ngoại thành cách Thượng Tinh Lâu không xa, đồng thời cũng ở gần lăng mộ nơi lịch đại quân chủ Hoàng Diệp yên nghĩ. Lúc trước hắn chỉ nghe Ngô Diệc Phàm nói qua như vậy, thông qua nghĩa trang có thể ra khỏi thành, có phải thật sự hay không cũng không biết rõ. Bất quá đánh cược một phen so với ngồi yên chờ chết cũng tốt hơn.

Hoàng Tử Thao đánh giá hoàn cảnh bốn phía, xuyên thấu qua rừng cây kia còn có thể thấy rõ ràng tòa tháp cao mấy tầng Thượng Tinh Lâu.

"Chúng ta phải nhanh lên, Thiên Tinh cùng Mộc Trạc của Thượng Tinh Lâu là người bên Ngô Diệc Phàm, nếu như bị bọn họ phát hiện, chúng ta đi không được ." Phác Xán Liệt thân thủ kéo qua Hoàng Tử Thao, trực tiếp xuống nước đi ngang qua sông.

Nước sông khá cạn, cho dù là địa phương sâu nhất cũng không qua khỏi thắt lưng Phác Xán Liệt, chỉ là sông này khá rộng, đi đại khái mười phút mới đến bờ bên kia.

Sắc trời gần muộn, lại không biết lộ trình cụ thể từ nơi này đến thành Tây, hai người không kịp để quần áo khô ráo, liền đi thẳng đến rừng cây, hướng ngoài thành chạy tới.

Tối nay Phương Hoa Lâu không giống ngày xưa, tiếng người ồn ào, khách đông như mây, trong lâu mặc dù đèn đuốc sáng trưng, lại dị thường lạnh lùng. Các cô nương trong lâu đều bị Yến Tự đưa đến địa phương an toàn, Tần Diệp cùng Thiết Viêm vụng trộm vào cung, bọn họ muốn bảo đảm hoàng hậu cùng Ôn công công an toàn. Hiện tại chỉ còn một mình nàng ngồi ngay ngắn ở trong đại sảnh, thản nhiên tự đắc phẩm trà.

Ngô Diệc Phàm chậm rãi đi vào Phương Hoa Lâu, phía sau đi theo đại đội nhân mã.

"U, nguyên lai là Ngô gia, ta nói đêm nay huyết vũ tinh phong, ai còn dám ra ngoài đi dạo đâu, cũng chỉ mình ngài mới có đảm lượng cùng bản sự như vậy." Yến Tự buông chén trà trong tay, thay Ngô Diệc Phàm rót một ly trà, sau đó đứng dậy chân thành đi đến bên cạnh Ngô Diệc Phàm, dịu dàng nói: "Ngô gia, thỉnh dùng trà."

Ngô Diệc Phàm xem nhẹ tách trà kia, lạnh lùng phiêu nàng liếc mắt một cái, nói: "Phác Xán Liệt ở nơi nào."

"Phác công tử? Ha ha a, Ngô gia ngài còn gặp khó khăn lại đổ qua ta, Phác công tử không phải luôn luôn ở tại quý phủ của ngài sao? Lúc này như thế nào đi tới chỗ ta?" Yến Tự mỉm cười thu hồi tay tự mình uống một ngụm, sau đó tùy ý đem cái chén đặt ở trên bàn.

"Ta biết người kia cùng Hoàng Tử Thao đều ở chỗ này của ngươi, hôm nay ta có thể tạm thời buông tha bọn họ, nhưng phải đem Phác Xán Liệt trả lại cho ta. Nếu không, đừng trách ta không nhớ tình bằng hữu cũ, một phen hỏa thiêu Phương Hoa Lâu của ngươi!" Ngô Diệc Phàm vung tay áo, ngoan lệ nói.

Yến Tự tươi cười đông lại, tiện đà cất tiếng cười to: "Ha ha ha, thiêu Phương Hoa Lâu của ta?" Bàn tay ngọc ở chiếc ngân trâm trên đầu nhẹ nhàng vân vê, một sợi tơ màu bạc từ trong búi tóc như ẩn như hiện, Yến Tự khóe mắt yêu mị lộ ra một tia tàn nhẫn: "Thứ trên tay ta chính là do Ngô chủ nhân đích thân truyền thụ, thiếu chủ, ngài nói, ta đánh thắng hay không thắng được ngươi ?"

Nghe được ba chữ "Ngô chủ nhân", Ngô Diệc Phàm biến sắc, trong nháy mắt liền xuất thủ kháp ở cổ Yến Tự, năm ngón tay như ưng trảo chế trụ yết hầu của nàng, thanh âm âm trầm nói: "Ngươi thực sự nghĩ bổn tọa không giết được ngươi!"

"Ân!" Yến Tự thống khổ buồn thanh kêu một tiếng, mũi chân dần dần cách mặt đất, mắt hạnh tràn ngập nước mắt, vẻ mặt đỏ lên, lại giãy dụa mạnh mẽ rút ra ngân tuyến từ trên tóc quấn vài vòng quanh hai tay Ngô Diệc Phàm, đang muốn phát lực siết chặt, đã bị Ngô Diệc Phàm một chưởng đánh bay ra ngoài!

"Hừ." Ngô Diệc Phàm hạ mắt thấy trên hai cổ tay có hồng ngân rất nhỏ, hừ lạnh một tiếng nói: "Chỉ bằng vào ngươi mà cũng khoa chân múa tay, thật sự là lãng phí Thiền Chỉ Bạc !"

Yến Tự phun ra một ngụm tiên huyết, thất tha thất thểu đứng lên, màu đỏ tươi bên miệng khiến nàng tăng thêm vài phần thê lương diễm mĩ. Cười lạnh một tiếng, Yến Tự trong mắt lộ vẻ khinh thường, nói: "Nếu không phải xem phân lượng hai vị chủ nhân, thiếu chủ ngài cho rằng cặp tay kia còn giữ được sao?"

"Không biết sống chết !" Yến Tự lời nói hoàn toàn chọc giận Ngô Diệc Phàm, cũng không quản nữ nhân này đã từng chiếu cố "Hắn", lại xuất chưởng không chút lưu tình!

Yến Tự võ công vốn không cao, vừa nãy ỷ vào Thiền Chỉ Bạc phô trương thanh thế, trúng một U Long chưởng của Ngô Diệc Phàm, sau căn bản không có năng lực tiếp tục né tránh một chưởng đánh tới này. Có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, Yến Tự trong lòng nhẹ giọng nói: Thiết đại ca, kiếp sau tái kiến......

Mắt thấy Yến Tự sắp bị một chưởng làm mất mạng, một đạo chưởng phong mạnh mẽ đối lại Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm bị bức lui một bước, ánh mắt lãnh lệ nhìn lại, chỉ thấy Thiết Viêm ôm Yến Tự lui về phía sau, thần sắc bình thản nhìn Ngô Diệc Phàm.

Yến Tự ngẩng đầu nhìn Thiết Viêm, cười hạnh phúc, hắn đúng là vẫn không yên lòng cho mình mới trở về đi......

"Thiếu chủ." Thiết Viêm đối Ngô Diệc Phàm hơi hơi gật đầu: "Chủ nhân bảo ta nhắn cho ngươi một câu, không cần mắc thêm lỗi lầm nào nữa."

Ở phía sau Ngô Diệc Phàm, Thiết Hoán cùng Bạch Hiền nhìn thấy Thiết Viêm đều là chấn động, song song quỳ xuống đất đối Thiết Viêm cung kính nói: "Phụ thân | Thiết thúc!"

Mặc Trúc cùng đám thị vệ liên can đầu đầy mờ mịt nhìn bọn họ, Mặc Trúc là từ sau khi Kim Long Các thành lập mới đi theo Ngô Diệc Phàm, đối chuyện trước đây hoàn toàn không biết, hôm nay chuyện xảy ra hắn toàn bộ đều không hiểu rõ! Vì cái gì Các chủ cùng phụ thân Thiết tổng quản bỗng nhiên xông ra, còn có Bạch Hiền, tựa hồ đối "Thiết thúc" kia là một bộ dáng rất kính sợ!

"Mắc thêm lỗi lầm?" Ngô Diệc Phàm châm chọc cười: "Người tối không có tư cách nói ta sai, chính là hắn!"

Thiết Viêm khẽ nhíu mày: "Thiếu chủ, xa cách nhiều năm, rất nhiều chuyện ngươi cũng không hiểu được. Nhưng ta làm trường bối của ngươi, muốn nói cho ngươi một tiếng, thứ năm đó ngươi từ trong tay chủ nhân trộm ra, không có đan thư thiết khoán của Lưu Phương đế căn bản không thể dùng được. Tùy tiện lấy ra chỉ sợ sẽ rước lấy họa sát thân, huống chi, chuyện đêm nay, chủ nhân tuyệt đối sẽ không nhúng tay." Sau khi nói xong lại thản nhiên nhìn Thiết Hoán liếc mắt một cái, nói: "Thiếu chủ, các ngươi tự giải quyết cho tốt!" Nói xong, liền ôm Yến Tự ly khai.

Ngô Diệc Phàm âm lệ nhìn bọn họ rời đi, không có hạ lệnh đuổi theo.

Thiết Hoán nhìn theo phương hướng Thiết Viêm, tâm tình cực kì phức tạp. Nhưng mà, nếu hắn lựa chọn nguyện ý trung thành với Ngô Diệc Phàm, vô luận phát sinh chuyện gì, hắn đều phải đi theo y!

Tiến lên một bước, Thiết Hoán khom người nói với Ngô Diệc Phàm: "Thiếu chủ, công tử hẳn là không ở Phương Hoa Lâu. Chúng ta nên hay không cùng Hiền vương hội hợp trước?"

Ngô Diệc Phàm thản nhiên quét hắn liếc một cái, nói: "Đi hội hợp với Hiền vương, một trận chiến tối nay mới là trọng yếu nhất. Cửa thành đã toàn bộ bị phong tỏa, Phác Xán Liệt hắn trốn không thoát khỏi Miên Cẩm thành. Đợi sau khi mọi việc chấm dứt, bổn tọa sẽ chậm rãi đem người tìm ra!"

Bạch Hiền vừa lo lắng vừa sợ hãi, Phác Xán Liệt hiện tại không biết đang ở nơi nào, đêm nay chiến sự hết sức căng thẳng, thậm chí ngay cả chủ nhân cùng Thiết thúc đều xuất hiện tại Miên Cẩm, một loại dự cảm điềm xấu quanh quẩn trong lòng, tổng cảm giác một trận chiến tối nay, sẽ thay đổi rất nhiều chuyện......

Thái tử phủ.

Thuần Vu Quyết một thân quân phục, tay cầm bảo kiếm bên hông, đợi Tần Nghị ra lệnh.

Tần Nghị tiến lên giúp hắn sửa sang lại chiến bào, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má nhẵn nhụi của hắn, ôn nhu nói: "Nhớ kỹ, không cần quá mạo hiểm xông lên trước, có nguy hiểm nhất định phải lập tức rút về. Ta đem đội thân vệ cùng nhóm tử sĩ tất cả đều giao cho ngươi, đừng để chính mình bị thương." Tần Nghị vốn không muốn cho hắn ra chiến trường, nhưng hắn nói một câu "Ta muốn chiến đấu vì ngươi", lập tức khiến cho y thỏa hiệp.

Thuần Vu Quyết ngửa đầu nhìn Tần Nghị hồi lâu, cuối cùng thật mạnh gật đầu. Hắn cũng không lo lắng bọn họ thất bại, hai mươi vạn đại quân phía Bắc của Tần Sương đã trên đường gần tới rồi, chỉ cần có thể chống đỡ đến lúc bọn họ đến, Tần Nghị chính là đế vương duy nhất đêm nay!

Tần Sương đồng là một thân chiến giáp bước nhanh đến, Tần Nghị kinh ngạc nhìn hắn hỏi: "Không phải bảo ngươi tiến cung đem đám người mẫu hậu cùng Ôn công công mang đến thái tử phủ sao? Như thế nào nhanh như vậy đã trở lại?"

"Hoàng huynh, ngươi trước hết nghe ta nói, khi ta mang theo người vụng trộm ẩn vào hoàng cung, người của Tần Nhan đã vây quanh ở đó, ta liền vội đi cứu hoàng hậu, nhưng ai biết hoàng hậu đã sớm không còn trong cung! Thậm chí ngay cả Ôn công công cũng không thấy bóng dáng, ta cảm thấy có sự kỳ quái, nên trước hết gấp gáp trở về. Mới đến trước cửa thái tử phủ, một người bộ dáng như tiểu khất cái đụng trúng ta một cái, sau đó trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, mặt đất còn để lại một phong thơ." Tần Sương cầm lá thư đưa tới trước mặt Tần Nghị: "Chính là cái này, ta còn chưa đọc đâu!"

Tần Nghị mở ra, nhất thời tảng đá lớn trong lòng liền thả xuống.

"Hoàng hậu cùng Ôn công công đã an toàn, xin yên tâm." Tần Sương nhỏ giọng đọc ra, rồi sau đó vẻ mặt kinh ngạc: "Có người đang giúp chúng ta!"

"Phải, thần bí nhân này không chỉ giúp chúng ta một lần. Mẫu hậu ở trong tay hắn, ta sẽ không lo lắng." Tần Nghị mỉm cười nói, lần trước hắn bị hãm hại cũng là người thần bí trước đó đối hắn mật báo, cho nên mới có thể có an toàn phản lại kế hoạch Tần Nhan. Lần này lại ra tay giúp hắn, Tần Nghị thế nhưng thật ra rất yên tâm.

Thuần Vu Quyết lấy thư qua nhìn nhìn, cũng gật đầu, nói: "Nếu người của Tần Nhan đã vào cung, ngươi cũng nên tiến cung, thành hay bại, chính là một trận chiến đêm nay!"

Tần Nghị gật gật đầu, hỏi Tần Sương: "Tứ đệ, hai mươi vạn đại quân của chúng ta là từ cửa đông vào thành sao?"

"Phải, sáng nay ta đã thu được bồ câu đưa tin, đất phong của Tần Nhan cùng Tần Chiêu đã bị chúng ta nắm trong tay, thủ thành tướng các nơi đồng loạt hướng chúng ta đầu hàng. Ta đã cho phong tỏa mọi tin tức, chỉ sợ Tần Nhan cùng Tần Chiêu đến bây giờ còn chưa biết chính mình đã thành cá nằm trong chậu!"

"Nhưng mà," Thuần Vu Quyết nói: "Chúng ta vị tất có thể chống được đại quân sao? Hắc Long quân của Ngô Diệc Phàm là một đại phiền toái. Cho dù chúng ta thật sự có thể chống đỡ đợi đại quân tới, chỉ sợ những đại thần hướng thái tử đầu hàng cùng nhóm dân chúng ủng hộ thái tử đăng cơ đã sớm bị Tần Nhan cùng Ngô Diệc Phàm giết đến hầu như không còn. Đến lúc đó cho dù thái tử thật sự ở dưới tình huống như vậy lên ngôi, chỉ sợ cũng sẽ đưa tới oán hận, bởi vì thái tử không thể bảo vệ tốt bọn họ. Cứ như vậy, long ỷ này cũng ngồi bất ổn."

"Cho nên, chúng ta phải so với Ngô Diệc Phàm tìm được Phác Xán Liệt trước, chỉ có như vậy mới chế trụ được hắn." Tần Nghị trầm giọng nói.

"Có lẽ chúng ta có thể theo Hoàng Tử Thao tìm ra manh mối, địa phương Hoàng Tử Thao tối thường lui tới chính là Phương Hoa Lâu cùng Tiêu Tương Cư ở Linh sơn thành đông. Chúng ta có thể âm thầm phái người đến hai địa phương này tìm một chút." Thuần Vu Quyết trầm tư nói.

Tần Nghị gật đầu, nói: "Hảo, tiểu Quyết, ngươi an bài hai tiểu đội đi tìm Phác Xán Liệt Hoàng Tử Thao. Vô luận như thế nào, chúng ta phải cản Ngô Diệc Phàm bắt được hắn trước!"

—————-

Trong bóng đêm, Phác Xán Liệt cùng Hoàng Tử Thao ở trong rừng cây chạy hai canh giờ. Hai chân đã bắt đầu chết lặng, mồ hôi thấm ướt xiêm y, hai người tuy mệt mỏi lại không thể dừng lại nghỉ một chút, đã sắp đến giờ Hợi. Giờ hợi canh ba, Hắc Long quân vào thành, lúc đó hết thảy đều muộn!

Phác Xán Liệt liều mạng như vậy, cũng không phải bởi vì bản tính có bao nhiêu thiện lương hay từ bi, hắn không hy vọng mười vạn người vô tội kia vì một tranh giành một chiếc ghế cũ nát như vậy mà bị mất mạng, nhưng càng nhiều hơn, hắn không muốn nhìn thấy Ngô Diệc Phàm tiếp tục tạo sát nghiệt. Thế giới này hết thảy mọi chuyện đều có nhân quả tuần hoàn, có báo ứng! Hắn chính là ví dụ tốt nhất. Mười vạn mạng người, Ngô Diệc Phàm như thế nào trả nổi? Nếu thế giới thật sự có âm tì địa ngục, nghĩ đến Ngô Diệc Phàm tương lai nhất định bởi vì tạo vô số sát nghiệp mà ở trong địa ngục nhận hết đủ loại tra tấn, Phác Xán Liệt liền cảm thấy từng trận phát lạnh.

Ngô Diệc Phàm, coi như là một việc cuối cùng ta làm cho ngươi đi, về sau, chúng ta không còn liên quan! Phác Xán Liệt cắn chặt răng, hướng Tây giao tiến đến.

Tây giao, nhìn một cái liền thấy một đại quân không đến nổi đầu người đang chỉnh tề ở tại chỗ đợi mệnh, gió đêm gào rít thổi qua, đem quân kỳ có chữ "Phượng" màu vàng bên trên thổi đến "phần phật" rung động.

Điền tướng quân ngẩng đầu nhìn sắc trời, hỏi lệnh binh ở một bên: "Hiện tại là canh giờ gì?"

"Bẩm tướng quân, vừa qua khỏi giờ Hợi một khắc!" Lệnh binh lớn tiếng hồi đáp.

"Ân." Điền tướng quân gật gật đầu, sau đó cùng Lệ tướng quân bên cạnh trao đổi một ánh mắt, lập tức giơ cao tay phải, thanh âm trầm ổn hữu lực xuyên thấu ban đêm yên tĩnh: "Mọi người nghe lệnh, chuẩn bị, xuất phát!"

Động tác nhanh chóng mà chỉnh tề, bất quá chỉ một khắc, mười vạn người đã sửa lại trang bị khởi hành.

Khi Phác Xán Liệt cùng Hoàng Tử Thao tới Tây giao, Hắc Long quân đã muốn động thân.

Phác Xán Liệt một phen lau đi mồ hôi trên mặt, ra sức vọt tới mặt trước đội ngũ, cùng Hoàng Tử Thao tiến đến trước mặt Điền tướng quân cùng Lệ tướng quân ngăn lại, giơ lên cao Kim Quang phù trong tay, quát lớn: "Kim Quang phù ở đây, chúng tướng nghe lệnh!" Bởi vì bôn ba chạy suốt một Phác, Phác Xán Liệt thanh âm ám ách, nhưng vẫn rõ ràng truyền khắp lỗ tai mỗi người.

Điền tướng quân giựt mạnh dây cương, nhấc tay ý bảo quân đội dừng lại, trầm giọng đối Phác Xán Liệt quát: "Tiểu tử từ nơi nào đến! Dám tự xưng trong tay cầm Kim Quang phù?!"

Phác Xán Liệt cầm lệnh phù trong tay giơ cao về phía trước, nói: "Là thật hay giả, chỉ cần tướng quân ngươi nhìn thấy liền biết!"

Điền tướng quân ngẩn ra, bán tín bán nghi nhìn nhìn Phác Xán Liệt, cùng Lệ tướng quân xuống ngựa. Hai người đến gần vừa thấy, nhất thời cả kinh, nhất tề quỳ trên mặt đất, nói: "Thuộc hạ kiến quá nguyên soái!"

Hai người vừa quỳ, mười vạn người phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống, hô to: "Thuộc hạ kiến quá nguyên soái!" Thanh âm điếc tai vang vọng, kinh động đến dơi cùng chim ăn đêm trong rừng, kêu sợ hãi bay lên.

Phác Xán Liệt thở phì phò điều chỉnh hơi thở, không thể tưởng được Kim Quang phù này hiệu quả tốt như vậy, vừa xuất hiện liền làm cho mười vạn tinh binh đối hắn cúi đầu xưng thần! Nếu thật sự đem mười vạn người tiến vào Miên Cẩm, chỉ sợ sẽ chân chính khắp nơi máu chảy thành sông, thây chất thành núi đi? Nghĩ đến đây, Phác Xán Liệt vạn phần cảm thấy may mắn lúc ấy Ngô Diệc Phàm đem Kim Quang phù cho hắn.

Làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, Phác Xán Liệt vẫn đang giơ cao lệnh bài, cất cao giọng nói: "Chúng tướng nghe lệnh, ta nhận mệnh của Diệc– khụ — của Các chủ, đặc phái đến hạ lệnh, chúng tướng lập tức rút lui khỏi Tây giao, lui về phía sau năm trăm dặm hạ trại!"

"Cái gì?!" Điền tướng quân không dám tin kinh hô, thậm chí ngay cả binh lính phía sau đều bắt đầu khe khẽ bàn tán.

"Tất cả câm mồm cho bản tướng!" Lệ tướng quân một tiếng quát chói tai, làm cho tất cả mọi người im miệng. Cùng Điền tướng quân đứng lên đi đến trước mặt Phác Xán Liệt, ánh mắt sắc bén nhìn hắn cùng Hoàng Tử Thao, nói: "Không biết hai vị là?"

"Chúng ta đều là tâm phúc Các chủ, một trận chiến tối nay tình huống có biến, Các chủ đặc lệnh chúng ta cầm Kim Quang phù đến truyền lệnh, cho các ngươi lui về phía sau năm trăm dặm hạ trại đợi mệnh." Phác Xán Liệt trấn định tự nhiên trả lời, hắn biết chính mình cùng Hoàng Tử Thao một thân chật vật, rất khó làm cho người ta tin tưởng thân phận.

"Nga? Không biết là tình huống gì có biến?" Điền tướng quân vẻ mặt hoài nghi hỏi.

"Chuyện này đương nhiên là cơ mật, trừ bỏ Các chủ cùng Hiền vương, chúng ta biết cũng không nhiều. Các ngươi chỉ cần nghe lệnh là được." Phác Xán Liệt thanh âm lạnh lùng nói.

"Hừ, Các chủ hôm nay mới cùng bản tướng ra lệnh, giờ Hợi canh ba vào thành, vì cái gì mới qua bốn canh giờ liền sửa lại quân lệnh? Nguyên soái, ngươi có thể cho chúng ta một lời giải thích sao?" Lệ tướng quân khí thế bức người.

"Như thế nào, các ngươi không tin ta? Chẳng lẽ Kim Quang phù này là giả?" Phác Xán Liệt cầm lệnh bài ở trước mắt bọn họ quơ quơ.

"Ai biết ngươi như thế nào có được!" Lệ tướng quân lạnh lùng nói.

Phác Xán Liệt phiêu hắn liếc mắt một cái, gợi lên khóe miệng khinh thường cười: "Thời điểm ta đến, Các chủ đã nói với ta, trong quân Lệ tướng quân là một mãng phu không biết suy nghĩ, dặn ta nếu Lệ tướng quân không nghe quân lệnh, liền trực tiếp hạ lệnh tru sát."

"Ngươi!" Lệ tướng quân phẫn nộ muốn rút ra bội đao bên hông, lại bị Điền tướng quân cản trở về. Điền tướng quân đối Phác Xán Liệt cười cười nói: "Nguyên soái thứ lỗi, Lệ tướng quân chỉ là tính tình nôn nóng. Chẳng qua bởi vì Các chủ vẫn không nói cho chúng ta biết Kim Quang phù do ai chấp chưởng, nguyên soái bỗng nhiên xuất hiện, còn là bộ dáng này, chúng ta đương nhiên trong nhất thời không thể tin tưởng."

Kỳ thật Phác Xán Liệt một chút cũng không hiểu biết cách làm người của Lệ tướng quân kia, Ngô Diệc Phàm càng chưa cùng hắn nói qua, những lời này đều do hắn tự bịa để hù bọn họ, xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm. "Trong Miên Cẩm thành tình huống phức tạp, chúng ta vì tránh cho dẫn người khác chú ý, nên mới nửa đường bỏ lại ngựa, vội vàng chạy tới. Hơn nữa Các chủ võ công cái thế, có ai có thể ở dưới tình huống hắn không tự nguyện mà cướp được Kim Quang phù? Cho dù là Hiền vương, cũng không có khả năng." Phác Xán Liệt vẻ mặt định thần nhàn nhã nhìn Điền tướng quân nói.

"Nguyên soái nói đúng! Là bọn thuộc hạ hồ đồ ." Điền tướng quân miễn cưỡng cười cười.

"Thời điểm không còn sớm, các ngươi nhanh chóng lui về phía sau năm trăm dặm, nếu chậm trễ quân tình, cẩn thận đầu của các ngươi!" Phác Xán Liệt sửa đổi thái độ vừa rồi, chuyển thành lạnh lùng nói.

"Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh!" Điền tướng quân chắp tay đáp, một bên Lệ tướng quân lại cứng đầu không nhúc nhích, thậm chí không thèm nhìn Phác Xán Liệt liếc mắt một cái. Điền tướng quân lôi kéo hắn, lặng lẽ sử một cái ánh mắt. Lệ tướng quân hừ một tiếng, không tình nguyện chắp tay đáp: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."

Đại quân ngay khi hai vị tướng quân truyền lệnh xuống, đứng dậy lui về phía sau. Phác Xán Liệt lấy cớ phải đi về phục mệnh, từ chỗ bọn họ lấy hai con ngựa quay người trở về thành. Đợi thân ảnh hai người biến mất ở trong màn đêm, Điền tướng quân gọi tới một tên lính liên lạc, tiến vào thành xác nhận thân phận "Nguyên soái" của Phác Xán Liệt này. Sau đó tái mang theo người lui về phía sau trăm dặm, chờ đợi tin tức.

Thẳng đến khi xác định quân đội phía sau nhìn không thấy bọn họ, Phác Xán Liệt cùng Hoàng Tử Thao mới thay đổi phương hướng, hướng tiểu lộ kia hồi Miên Cẩm thành. Bọn họ bây giờ còn chưa thể rời đi, Hắc Long quân vẫn đang đóng tại ngoài thành, hiện tại đi sẽ bị bại lộ thân phận.

"Phác Xán Liệt, chúng ta không thể hồi Phương Hoa Lâu, đi quỷ trạch đi! Địa phương kia, ta nghĩ vô luận như thế nào nhân mã cũng sẽ không tới. Đợi khi trời sáng, chúng ta liền tới Tiêu Tương Cư trên Linh sơn, Tiền Bân ở nơi đó chờ chúng ta." Hoàng Tử Thao một bên giục ngựa, một bên nói với Phác Xán Liệt, từ lúc nổi lên ý niệm muốn dẫn Phác Xán Liệt rời đi, Hoàng Tử Thao đã thỉnh Tiền Bân hỗ trợ, còn có toàn bộ tiền tài của hắn đều đã chuyển giao cho y bảo quản, đợi sau khi thoát hiểm, hắn có thể mang theo Phác Xán Liệt cao chạy xa bay, trải qua những ngày an ổn!

"Hảo!" Phác Xán Liệt cũng không quay đầu lại nói, nếu Hoàng Tử Thao đã đem hết thảy an bài tốt, hắn cũng không tất đi quan tâm nên ly khai như thế nào.

Mà lúc này, trong Miên Cẩm thành, thái tử cùng Hiền vương trận chiến đã bắt đầu, gót sắt cùng chiến hỏa vây quanh toàn bộ Miên Cẩm, tiếng kêu rên cùng máu tươi bao phủ bầu trời đêm.

———————-

Chương 86: Đệ bát thập lục chương

Thuần Vu Quyết ra sức giơ kiếm đem người trước mắt chém xuống ngựa, máu tươi ấm áp văng ở trên mặt trắng nõn. Ngẩng đầu nhìn lại, đường cái Đông Lâm ngày thường phồn hoa náo nhiệt, nay chiến hỏa nổi lên bốn phía, nhân mã song phương chém giết lẫn nhau, tiếng kêu gào thảm thiết tràn ngập cả tòa thành thị. Nhân mã Tần Nhan cuồn cuộn không ngừng hùng dũng tiến lại đây, mà người bên bọn họ lại dần dần giảm bớt.

Ở khi Tần Nhan phái người đến thái tử phủ nhận được đáp án Tần Nghị tuyệt không thoái vị, nhân mã song phương liền ở trước cửa thái tử phủ động thủ. May mắn Tần Nghị sớm có chuẩn bị, chính mình mang theo một vạn người tiến vào hoàng cung ngăn ngừa Tần Nhan tự xưng đế, Thuần Vu Quyết cùng Tần Sương mang theo bảy vạn người còn lại, lấy thái tử phủ làm trung tâm, theo hai mặt phòng thủ, một đường hướng đường cái đông tây giết ra ngoài! Bọn họ biết bây giờ còn không tìm được Phác Xán Liệt, chỉ có thể thay đổi kế hoạch, dùng máu tươi cùng thi thể đến đổi lấy quyền khống chế hai cửa thành. Nhân mã của Ngô Diệc Phàm là từ Tây môn tiến đến, mà đại quân của bọn họ lại từ cửa Đông tiến vào, nếu có thể khống chế một cửa thành, chẳng khác nào thắng một nửa!

Thuần Vu Quyết cũng không thèm nhìn, phất tay chém gãy một mũi tên vừa thẳng tắp hướng hắn bắn tới, vung tay hô to: "Các huynh đệ, sát!"

"Sát!" Cấm vệ quân của Thuần Vu Quyết đối mặt đội nhân mã nhiều hơn gấp đôi so với bọn họ, cũng không chút nào sợ hãi, kêu lên phụ họa, giơ cao cương đao trong tay, hướng địch nhân đánh tới!

Hoàng cung.

Trên đại điện hoa lệ rộng mở chỉ có hai người. Tần Nhan một thân chiến bào, ngồi ở long ỷ trên cao nhìn xuống Tần Nghị phía dưới đang chậm rãi hướng hắn đi tới.

"Hừ." Tần Nhan mỉm cười, ngạo thị Tần Nghị nói: "Ngươi thua."

"Vẫn chưa biết được, hiện tại nói thắng bại còn quá sớm, ai mới là người thắng chân chính phải tới cuối cùng mới rõ ràng." Tần Nghị khoanh tay mà đứng cười nhìn người trên long ỷ, khí thế không so với Tần Nhan yếu hơn nửa phần.

"Ha ha ha ha, đã chết đến nơi mà còn cứng rắn cãi lại!" Tần Nhan thu lại tươi cười, hai mắt sắc bén nhìn Tần Nghị, nói: "Hắc Long quân của Diệc Phàm hẳn là đã vào thành đi? Tám vạn người kia của ngươi bất quá chỉ một lát sẽ toàn quân bị diệt! Nếu ngươi còn đang chờ Lang Hiên viện binh, trẫm không sợ nói cho ngươi biết, hiện tại toàn bộ Hoàng Diệp đều ở trong tay trẫm, Lang Hiên nếu không muốn cùng trẫm khởi chiến sự, sẽ không ở phía sau tùy tiện phát binh hỗ trợ cho phế thái tử như ngươi!"

Nghe thấy Tần Nhan còn chưa đăng cơ đã tự xưng là "Trẫm", Tần Nghị nhịn không được cười nhạo một tiếng. Hơi hơi nâng mắt nhìn Tần Nhan, đã có một loại tư thái bễ nghễ, nói: "Ta muốn thiên hạ này, không cần Lang Hiên hỗ trợ? Ngũ đệ, từ một khắc ngươi khinh thị ta, ngươi đã thua."

Tần Nhan ánh mắt biến thành tàn nhẫn, nói: "Trẫm sẽ nể tình phân lượng huynh đệ, cho ngươi được chết toàn thây!"

Tần Nghị cười nhẹ, vừa muốn nói chuyện, ngoài điện chạy vào một thị vệ, quỳ trên mặt đất, thần sắc kích động đối Tần Nhan nói: "Vương gia, Ngô các chủ không biết vì sao ly khai thiên điện!"

Tần Nhan biến sắc, hỏi: "Hắn có nói cái gì không?"

"Không có! Vừa rồi đến đây là một lính liên lạc của Hắc Long quân, đối Ngô các chủ nói gì đó, Ngô các chủ bỗng nhiên giận dữ liền nhanh chóng ly khai !" Thị vệ run thanh âm nói, lại bỗng nhiên nghĩ đến cái gì nhanh chóng tiếp lời: "Đúng rồi, thuộc hạ nghe được Các chủ lúc đi giống như nói một danh tự, kêu, kêu là gì Phác Xán Liệt......"

Phác Xán Liệt? Tần Nhan nghi hoặc nhíu mày, người này là ai vậy? Diệc Phàm tại sao sẽ vì hắn mà ở tại loại thời điểm này ly khai chính mình?

Tần Nghị trong mắt quỷ dị chợt lóe mà qua, là tiểu Quyết bắt được Phác Xán Liệt sao?

"Báo !" Lại một thị vệ vội vã chạy tiến vào.

"Nói !" Tần Nhan bởi vì Ngô Diệc Phàm vô cớ rời đi đã mất tính nhẫn nại, vội vàng xao động quát.

"Vương gia! Một đội ngũ khổng lồ từ cửa Đông phá thành mà vào, xem nhân sổ có gần hai mươi vạn! Quân đội của chúng ta ở đường cái Đông Lâm đã bị đánh cho toàn quân tan rã! Cửa thành thành cũng sắp thủ không được nữa!"

Tần Nhan kinh sợ nhìn Tần Nghị, quát: "Hắc Long quân đâu?! Bọn họ hẳn đã sớm vào thành !"

"Bẩm Vương gia! Hắc Long quân căn bản không có vào thành! Từ khi khai chiến đến bây giờ, căn bản không thấy qua bóng dáng bọn họ!"

Tần Nghị nhìn về phía Tần Nhan, giống như muốn thay Tần Nhan giải thích nghi hoặc nói: "Hai mươi vạn đại quân kia là quân đội ở phía Bắc của Tứ đệ, cũng là con át chủ bài thật sự chưa lật của ta. Các ngươi vẫn đều xem thường Tứ đệ, ngươi vẫn nghĩ đến chính mình đã sớm khống chế các thành quận trong Hoàng Diệp, mà trên thực tế, ta mới là kẻ chân chính nắm trong tay, là người của chúng ta đã phong tỏa mọi tin tức bên ngoài Miên Cẩm thành. Về phần Ngô Diệc Phàm bởi cái gì không tới, ta cũng không rõ ràng lắm." Tần Nghị dừng một chút, mỉm cười nói: "Ta nói rồi, từ một khắc ngươi khinh thị ta kia, ngươi nhất định thất bại."

Tần Nhan chậm rãi đứng dậy, một đôi mắt đỏ bừng nhìn Tần Nghị, hai tay nắm chặt "khanh khách" rung động, hận không thể nhai xương uống máu bọn họ!

"Nhan nhi!" Đúng lúc này, Chân Nhung cả người đẫm máu mang theo mười mấy người vọt vào: "Nhan nhi! Chúng ta, mọi người — đã sắp thủ không được! Rừng xanh còn đó không lo thiếu củi đốt, mang theo Châu nhi đi mau!" Dứt lời, giơ lên trường kiếm nhiễm đầy máu tươi thẳng tắp hướng về Tần Nghị, quát: "Hôm nay Nhan nhi không làm được hoàng đế, ngươi cũng đừng vọng tưởng có thể ngồi lên long ỷ!"

Tần Nghị xoay người đối mặt Chân Nhung, lạnh lùng nhìn hắn giơ kiếm đâm đến chính mình, không chút nào bối rối.

Mũi kiếm cách ngực Tần Nghị còn có một thước thì mạnh mẽ dừng lại, Chân Nhung không dám tin cúi đầu nhìn mũi tên đã xuyên qua tim, không cam lòng chậm rãi ngã xuống.

Cửa đại điện, Thuần Vu Quyết vẫn đang duy trì tư thế giương cung, mặt không chút thay đổi cùng Tần Nghị đối diện. Tần Nghị đối hắn ôn nhu cười, chỉ có mình hắn thấy được trong mắt Thuần Vu Quyết, hiện lên một tia bối rối cùng lo lắng.

Ngoài đại điện, đã bị Bắc quân vây quanh, Tần Sương mang theo một thân xơ xác tiêu điều đi đến, phía sau là Tần Chiêu tóc tai bù xù, một thân huyết ô bị buộc chặt áp giải tiến vào quỳ gối. Tần Sương cười lạnh nhìn thoáng qua Tần Nhan đứng ở trước long ỷ, dẫn tướng lãnh liên can đối Tần Nghị nhất tề quỳ xuống, cùng hô to: "Chúng thần tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế !"

Thuần Vu Quyết buông cung trong tay, đối Tần Nghị lộ ra cái tươi cười đầu tiên trong đêm nay. Tần Nghị cười nhìn Thuần Vu Quyết, chậm rãi xoay người, đợi đối mặt Tần Nhan, tươi cười trên mặt đã không còn thấy, trong nháy mắt đông lạnh nói với Tần Nhan: "Nể tình chúng ta là huynh đệ, trẫm sẽ lưu ngươi cùng Tam đệ một mạng. Người tới, đưa Hiền vương cùng Lộc vương hồi vương phủ, chờ đợi xử lý."

Tần Nhan suy sụp ngã xuống đất, vẻ mặt không cam lòng cùng khuất nhục, càng nhiều hơn là phẫn nộ bị phản bội! Nếu, nếu không phải Ngô Diệc Phàm ở phía sau từ bỏ hắn, hắn sẽ không thua hoàn toàn như thế!

Trong gió tràn ngập mùi huyết vụ, trên đường cái đầy thi thể cùng người bị thương cầu cứu kêu rên, bốn phía còn một tiểu đội đang chém giết.

Ngô Diệc Phàm giục ngựa trên đường cái, vẻ mặt hàn sương, đầu óc lại nhanh chóng chuyển. Khi lính liên lạc báo lại đã qua giờ Hợi, nói cách khác Phác Xán Liệt ở trước giờ Hợi là xuất hiện ở Tây giao, hiện tại đã qua một canh giờ, Phác Xán Liệt hiện tại sẽ ở đâu? Hắn hẳn là không hồi Phương Hoa Lâu, nhưng Miên Cẩm thành lớn như vậy, đến tột cùng có chỗ nào thích hợp để ẩn thân, hơn nữa tuyệt đối sẽ không dẫn tới chú ý? Phác Xán Liệt tới nơi này đã hơn một năm, đại bộ phận thời gian đều cùng mình ở chung một chỗ, có chỗ nào hắn biết mà mình không biết? Ngô Diệc Phàm nhanh chóng tìm tòi, bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nhớ tới Phác Xán Liệt vì thử hắn đã tự biên tự diễn một tuồng kịch, chính là ở tòa quỷ trạch thành Đông kia!

Giựt mạnh dây cương, Ngô Diệc Phàm thay đổi đầu ngựa, hướng thành đông tiến đến. Phác Xán Liệt nhất định ở nơi đó!

Lúc xuyên qua ngã tư đường phức tạp thẳng đến thành đông, một đạo nhân mã thật dài đang từ trước mặt chỉnh tề chạy qua. Ngô Diệc Phàm nhanh chóng kéo ngựa lại ẩn trong chỗ tối, vụng trộm quan sát đội nhân mã này.

Không phải người của Tần Nhan, cũng không phải người của chính mình. Đợi qua hơn nửa khắc chung, đội ngũ rốt cục mới kết thúc, Ngô Diệc Phàm tinh tường nhìn thấy một binh sĩ khiêng một tấm đại kỳ, trên viết hai chữ "Bắc quân".

Ngô Diệc Phàm ý tứ hàm xúc không rõ cười cười, xem ra, hắn thật sự xem nhẹ Tần Nghị, ai cũng không thể tưởng được Phúc vương Tần Sương cùng thế vô tranh kia, lại là con át chủ bài cuối cùng của Tần Nghị! Tần Sương người này, điển hình là phẫn trư ăn lão hổ! May mắn hắn đã mệnh Hắc Long quân ở tại chỗ đợi, không thể vọng động, đã sớm bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, nếu vào lúc này vào thành, mười vạn người có thể sẽ đi không về! Bất quá hắn không lo lắng an nguy của Tần Nhan, lấy tính cách Tần Nghị nhất định sẽ thả hắn một con đường sống, nhiều lắm chỉ là giam cầm Tần Nhan cả đời mà thôi. Chẳng qua Tần Nhan thua, lời hứa năm đó hắn không thực hiện được, trong lòng hơi hổ thẹn. Lúc ấy hắn nghe được tin tức Phác Xán Liệt cũng đã mất đi bình tĩnh, thầm nghĩ muốn đem Phác Xán Liệt bắt trở về, hoàn toàn không cố kỵ gì tình thế ngay lúc đó đã ly khai.

Tuy rằng nghĩ như vậy, Ngô Diệc Phàm vẫn không chút do dự hướng quỷ trạch chạy tới, coi như hắn thiếu Tần Nhan một cái nhân tình, chỉ có Phác Xán Liệt là hắn vĩnh viễn không thể mất đi!

————–

Trong nội đường quỷ trạch, Hoàng Tử Thao rúc vào trong lòng Phác Xán Liệt. Bởi vì lúc trước chịu một chưởng của Ngô Diệc Phàm, sau đó lại vượt sông bôn ba chạy hơn phân nửa đêm. Khi trở về Hoàng Tử Thao bỗng nhiên sốt cao, người hỗn loạn suy yếu đến cực điểm. Quỷ trạch âm lãnh lại âm phong từng trận, nguyên bản Phác Xán Liệt muốn đốt một đống lửa cấp Hoàng Tử Thao sưởi ấm, nhưng Hoàng Tử Thao sợ ánh lửa sẽ dẫn tới người khác chú ý, nên không cho, Phác Xán Liệt không có biện pháp đành phải gắt gao đem người ôm vào trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể giúp hắn sưởi ấm.

Cằm để ở trên trán Hoàng Tử Thao, cảm thụ được hắn độ nóng càng ngày càng cao cùng thân thể lại lạnh run, Phác Xán Liệt nhíu chặt mày, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn hỏi: "Hoàng Tử Thao? Ngươi có khỏe không?"

"Không có việc gì......" Hoàng Tử Thao thanh âm rất suy yếu: "Chỉ là cảm thấy lạnh mà thôi......"

Phác Xán Liệt đem người ôm chặt, thanh âm mềm nhẹ mà kiên quyết: "Đợi qua một khắc nữa mà cơn sốt của ngươi vẫn không lùi, ta liền mang ngươi ra ngoài tìm đại phu."

"Không cần!" Hoàng Tử Thao khẩn trương nâng tay bắt lấy Phác Xán Liệt, đầu vừa trầm vừa nặng còn bảo trì vài phần thanh tỉnh: "Xán Liệt, không cần đi, bên ngoài nhất định thực loạn, như thế nào có khả năng còn đại phu dám mở cửa? Nếu chúng ta phía sau ra ngoài bị phát hiện làm sao bây giờ? Chuyện giả truyền quân lệnh Ngô Diệc Phàm cùng Tần Nhan cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta! Còn có thái tử, phía sau hắn hẳn là đã biết thân phận của ta, bị bọn họ bắt được, đồng dạng đều là chết! Phác Xán Liệt, ta muốn chúng ta đều còn sống, rời đi nơi này!"

Phác Xán Liệt trong lòng đau xót, nhẹ nhàng vỗ vai Hoàng Tử Thao, hôn nhẹ trán hắn nói: "Hảo, ta đáp ứng ngươi sẽ không ra ngoài. Ta sẽ hảo hảo cùng ngươi, sẽ mang ngươi rời đi nơi này, lấy một cuộc sống sinh hoạt mới, một lần nữa bắt đầu."

"Một lần nữa bắt đầu?" Hoàng Tử Thao thì thào lặp lại câu cuối cùng của Phác Xán Liệt, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Xán Liệt, quên Ngô Diệc Phàm đi có được hay không? Ta biết ngươi thực thương hắn, cho nên đến tình trạng này còn có thể giữ đồ của hắn tặng ngươi mang ở trên người. Mạo hiểm lớn như vậy đi ngăn lại Hắc Long quân vào thành, cũng là vì hắn đúng không? Ngươi không hy vọng hắn bởi vì tràng đại chiến này, tương lai phải chịu nghìn người sỉ vả, ta biết, ta đều biết......" Hoàng Tử Thao thân thủ xoa mặt Phác Xán Liệt, nước mắt mới rơi xuống.

"Quên đi hắn?" Phác Xán Liệt nhìn ánh mắt Hoàng Tử Thao, mê mang mà thống khổ. Ngô Diệc Phàm, là người đầu tiên hắn yêu. Người này sẽ thắp sáng ngọn đèn ở trong đêm tuyết chờ hắn về nhà, cũng có thể vì hắn ngay cả mạng cũng không cần. Chính mình lần lượt vì hắn đánh vỡ từng nguyên tắc của bản thân, cho dù sau hắn thương tổn chính mình sâu vô cùng, cũng vẫn đã nói "Ta luyến tiếc". Đừng yêu hắn, quên mất hắn, nói dễ hơn làm?

"Ta sẽ chờ ngươi, chờ ngươi quên được hắn, chờ ngươi trong lòng có ta, vẫn vẫn chờ đợi...... Chuyện hắn có thể làm cho ngươi, ta cũng có thể!" Hoàng Tử Thao kiên định mà chấp nhất nhìn Phác Xán Liệt, nhắm mắt lại nhẹ nhàng đặt môi lên khóe miệng của hắn, giống như đang cầu xin nói: "Xán Liệt, ôm ta......"

Phác Xán Liệt chấn động, nụ hôn của Hoàng Tử Thao đã ngăn chận miệng hắn, không cho phép hắn nói bất luận lời cự tuyệt nào. Muốn buông hắn ra, nhưng Phác Xán Liệt ở một khắc này lại do dự, có lẽ, ôm Hoàng Tử Thao, hắn có thể đào thoát khỏi bóng ma của Ngô Diệc Phàm......

Cúi đầu, Phác Xán Liệt chủ động làm sâu sắc nụ hôn này. Muốn quên mất Ngô Diệc Phàm......

"Các ngươi, đang làm cái gì." Trong viện rách nát, Ngô Diệc Phàm vẻ mặt âm hàn nhìn hai người đang hôn nhau, sát khí quấn quanh.

Phác Xán Liệt cả kinh, mạnh mẽ buông ra Hoàng Tử Thao, ngẩng đầu nhìn lại, đối diện cặp ưng mâu của Ngô Diệc Phàm. Phẫn nộ, bi thương, không dám tin, càng nhiều là thống khổ, Ngô Diệc Phàm cả người đều đang hơi hơi run run.

Bỗng dưng nắm chặt hai đấm, Phác Xán Liệt giúp đỡ Hoàng Tử Thao đứng lên, lạnh lùng nhìn Ngô Diệc Phàm, tâm lại bắt đầu đau lên. Hắn vừa mới làm gì? Hắn thế nhưng muốn dùng phương pháp xấu xa như vậy, lợi dụng Hoàng Tử Thao để quên đi Ngô Diệc Phàm, nguyên lai, chính mình thế nhưng thật sự ích kỷ ti bỉ như vậy!

"Tiện nhân!" Ngô Diệc Phàm nhìn Phác Xán Liệt, lời lại nói với Hoàng Tử Thao. Tiếp theo, Ngô Diệc Phàm liền lắc mình tiến lên chuẩn bị một chưởng đoạt mệnh Hoàng Tử Thao, Phác Xán Liệt đã sớm dự phòng Ngô Diệc Phàm sẽ bỗng nhiên làm khó dễ, một phen đem Hoàng Tử Thao kéo ra phía sau mình, muốn thay hắn đỡ một chưởng.

Một chưởng trí mạng khó khăn dừng lại ở trước mắt Phác Xán Liệt, chưởng phong ngoan lệ mạnh mẽ xẹt qua hai má hắn, một trận đau đớn.

"Vì hắn, ngươi thật sự cả mạng cũng không cần?!" Ngô Diệc Phàm không thu hồi bàn tay, lãnh lệ hỏi.

Phác Xán Liệt không có trả lời, hắn hành vi vừa rồi đã là đáp án tốt nhất.

"A !" Ngô Diệc Phàm thống khổ gào thét một tiếng, xoay tay hướng khoảng không bên phải chém ra một chưởng, mặt tường nguyên bản đang rắn chắc liền phát ra thanh âm ầm ầm sập xuống!

Gắt gao nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt, Ngô Diệc Phàm thân thủ đem hắn kéo đến trước mặt mình, cắn chặt răng nói: "Ta sẽ không tái thương tổn ngươi. Ngươi không muốn ta giết tiện nhân này, ta cũng có thể thả hắn đi. Hiện tại, theo ta trở về!"

"Buông hắn ra!" Hoàng Tử Thao cầm hai quả ám khí trong tay hướng Ngô Diệc Phàm ném đi, Ngô Diệc Phàm xem cũng chưa xem một cái, liền đem ám khí đánh rơi xuống đất, vung tụ lên liền đem Hoàng Tử Thao hất ra một trượng xa!

"Không biết tự lượng sức mình." Mắt lạnh nhìn Hoàng Tử Thao hộc máu ngã xuống đất, Ngô Diệc Phàm nắm chặt cánh tay Phác Xán Liệt không cho hắn chạy qua.

"Ngô Diệc Phàm! Ngươi nếu còn dám thương tổn hắn, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Phác Xán Liệt bị Ngô Diệc Phàm chế trụ không thể giãy dụa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Tử Thao bị thương.

Ngô Diệc Phàm hung hăng nhìn Phác Xán Liệt, lại không đành lòng thương tổn hắn, chỉ có thể kéo hắn cùng chính mình rời khỏi. "Đi!"

"Ngô Diệc Phàm!" Hoàng Tử Thao giãy dụa đứng lên, cắn răng ngoan thanh nói: "Ngươi không xứng! Ngươi có biết hay không Phác Xán Liệt thậm chí ngay cả trong mộng đều hướng ngươi cầu cứu! Thời điểm đó ngươi đang làm cái gì? Ngươi đem hắn giống như cẩu khóa lại! Ngươi không kiêng nể gì thương tổn hắn, ngươi có tư cách gì dẫn hắn đi!"

"Là chính ngươi muốn chết, trách không được ta!" Ngô Diệc Phàm nháy mắt điểm huyệt đạo Phác Xán Liệt, năm ngón tay dần siết chặt, đi từng bước một hướng Hoàng Tử Thao.

"Diệc Phàm !" Một đạo nam âm hùng hậu bỗng dưng xuất hiện, Ngô Diệc Phàm trong lòng rùng mình, vài bước lui về bên cạnh Phác Xán Liệt, đem người ôm ngang vào trong ngực, ly khai quỷ viện.

Tần Diệp theo đầu tường nhảy xuống, hắn cũng vừa mới tìm được nơi này, nếu không phải Ngô Diệc Phàm một tiếng gào thét kia, hắn còn tìm không thấy người!

Tiến lên đem Hoàng Tử Thao nâng dậy, Hoàng Tử Thao lại kích động quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy, khóc cầu xin nói: "Chủ nhân, Hoàng Tử Thao cầu ngài, hãy cứu Phác Xán Liệt!"

Tần Diệp nhíu mày nhìn Hoàng Tử Thao tình huống có chút không xong, khuyên giải an ủi nói: "Đừng lo lắng, Diệc Phàm sẽ không thương tổn hài tử kia. Ngược lại ngươi bị thương có vẻ nghiêm trọng, trước theo ta đi, chuyện Phác Xán Liệt tái chậm rãi nghĩ biện pháp."

Hoàng Tử Thao không cam lòng nhìn theo phương hướng hai người ly khai, chỉ có thể suy sụp cúi đầu.

—————-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip