Chương 2 : Tần Vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Quý Ngôn đã chết.

Cậu rõ ràng nhớ từng chi tiết nhỏ khi tự sát, cậu cũng khẳng định mình đã chết rồi, nhưng bây giờ cậu lại đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Không chỉ xa lạ, còn rất xa hoa, hình như là phòng ở tầng cao nhất, có thể nhìn thấy ánh đèn đường sáng bên ngoài cửa sổ, đường phố phồn hoa chen chúc, bên trong vô cùng sạch sẽ, nhìn qua như một căn phòng trong khách sạn.

Chỉ một cái liếc mắt Quý Ngôn có thể xác định, nơi này không phải là thành phố cậu sống.

"Két..."

Phía sau truyền đến âm thanh đẩy cửa, Quý Ngôn bị dọa vội vã quay người nhìn phia sau.

Trước cửa là thân hình cao lớn của một người đàn ông, mặc tây trang màu đen, thần sắc hơi mệt mỏi đóng cửa lại, cho dù khuôn mặt uể oải cũng không che giấu được vẻ ngoài tuấn dật của hắn, người đàn ông này so với ký ức của Quý Ngôn thành thục hơn nhiều, nhưng hình bóng cả hai lại hoàn mỹ chồng vào nhau.

Cái nhìn kia, tất cả âm thanh đều nghẹn ở cổ họng, bất kể đã từng lànỗi đau xé rách tâm can, tuyệt vọng đau khổ không cam lòng, suy sụp cô quạnh, vào lúc này tất cả mọi thứ dường như không hề tồn tại.

5 năm ...

Quý Ngôn chính mình cũng không nghĩ tới, cậu và người đàn ông này xa nhau năm năm, càng chưa hề nghĩ tới năm năm sau, cậu có thể nhìn thấy hắn.

"Tần Vị, em..." Quý Ngôn run rẩy khó khăn yết hầu phát ra thanh âm yếu ớt.

Không đợi Quý Ngôn nói, cậu liền thấy Tần Vị đi về phía mình.

Cả người Quý Ngôn đều run rẩy, không biết mình nên lui về phía sau hay là thuận theo bản thân mà xông tới ôm lấy hắn.

Sau đó, Tần Vị đi tới, trực tiếp đi xuyên qua cơ thể Quý Ngôn đứng sátở cửa số nhìn ra bên ngoài.

Xuyên qua...

Đúng, là xuyên qua.

Quý Ngôn há miệng, gần như không thể tin xoay người nhìn về phía Tần Vị, sau đó thần sắc hoảng loạn, cuối cùng bất đắc dĩ bi ai mà nhếch miệng.

Làm sao cậu có thể vừa thấy Tần Vị mà quên đi mọi việc đây?

Quý Ngôn, mày đã chết rồi.

Cậu càng lúc càng kích động mang theo nỗi niềm cảm xúc, quả thật lúc ấy không uổng công.

Chỉ có điều đây rốt cuộc bản thân có bao nhiêu chấp niệm mới có thể khiến linh hồn đã chết lại chạy đến bên người đàn ông này, Quý Ngôn không biết, cũng không muốn biết, chỉ là bây giờ Quý Ngôn biết một điều, cứ xem như mình đã chết đi, cậu cũng không cách nào để bản thân rời xa Tần Vị nữa.

Tần Vị, Tần Vị, Tần Vị...

Quý Ngôn một lần rồi một lần lẩm bẩm cái tên này, tham luyến nhìn gương mặt Tần Vị. Nếu như đã chết, cậu cũng không kiêng kỵ gì mà làm điều gì mình muốn.

Nhìn Tần Vị năm năm sau, Quý Ngôn mới ý thức được bản thân từ trước đến nay vẽ Tần Vị quá trẻ tuổi.

Tranh vẽ lúc trước Tần Vị được xem là rất thời thượng, thế nhưng vào tranh của Quý Ngôn lại là trang phục lòe loẹt, mà không phải là âu phục màu đen thẳng tắp.

Tranh vẽ Tần Vị đều là thần thái vui vẻ, đường nét trên khuôn mặt đều không ngăn nổi sức sống bồng bột, thật không giống như bây giờ ngồi trên ghế salon chợp mắt, trên mặt là thần sắc mệt mỏi.

Tranh vẽ Tần Vị còn như là một đưa trẻ to xác, làm việc đều ngả ngớn có chút lỗ mãng, mà không phải Tần Vị hiện tại trầm ổn thành thục, chỉ nhìn như vậy, liền biết người đàn ông này đã bước chân vào hàng ngũ người thành đạt...

Còn có ——

Tranh vẽ Tần Vị vẫn còn thích mình, nhưng năm năm sau Tần Vị...

Cửa phòng lại bị người nhấn chuông, Tần Vị cau mày mở mắt, chậm rãi đứng dậy đi mở cửa.

Tâm tư Quý Ngôn cũng bị tiếng chuông cửa đánh gãy, vừa mở cửa, một bé trai bất ngờ xông đến ôm bắp chân anh.

Quý Ngôn ngẩn người ra, nhìn đứa trẻ gọi Tần Vị là cha không biết nên biểu hiện vẻ mặt gì, chỉ một khắc trên trong dòng nước lạnh lẽo kia đều không chống đỡ được lúc đứa bé này xuất hiện là tâm can hoàn toàn nguội lạnh.

Giọng trẻ con non nớt kia không khác gì tiếng nói tàn khốc nhất trên thế gian này, dường như đâm vào máu thịt của cậu, một đường lại một đường cắt rời tim cậu, ảo giác run sợ rót vào từng tế bào.

"Ừ." Tần Vị gật gật đầu, sau đó cúi người đem đứa bé trai trên mặt đất bế lên, nháy mắt ra hiệu cho người phụ nữ trông nom đứa trẻ rời đi, cũng không nói thêm gì liền đóng cửa lại.

"Ba ba." Đứa trẻ khanh khách cười, thời điểm nhìn thấy Tần Vị mặt mày rạng rỡ, hai cánh tay nho nhỏ ôm lấy cổ Tần Vị, sau đó hôn bẹp một tiếng lên má Tần Vị.

Quý Ngôn sững sờ mà nhìn cảnh tượng cha con ôn nhu trước mặt, trong đầu khó giải thích được xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, tâm tư hỗn loạn đến cuối cùng chỉ đưa ra một kết luận.

—— Hoàn hảo, tôi đã chết.

Không biết kết luận này là từ đâu mà đến, thế nhưng lúc này Quý Ngôn thấy hạnh phúc vì đã chết.

Cậu và Tần Vị chia tay năm năm mà đứa trẻ này cũng có thể mới bốn tuổi.

Cho đến giờ phút này, Quý Ngôn mới rốt cục nhớ lại lý do chia tay của cậu với Tần Vị ....

Đúng là mỉa mai, cậu nhớ người đàn ông này ròng rã năm năm, nhưng trong năm năm này Tần Vị kết hôn sinh con, sự nghiệp thành công.

Quý Ngôn, mày đời này đến cùng sống được tính là gì?

Quý Ngôn không nghĩ sẽ ở lại trong căn phòng này, cảnh tượng trước mắt Quý Ngôn xem chói mắt đến đau đớn, đáy mắt Tần Vị rõ ràng là thương yêu con hắn, không phải cho cậu, mà đứa trẻ cũng không phải Quý Ngôn có thể cho Tần Vị.

Không biết là cảm thấy được trào phúng đến cực điểm, vẫn là buồn cười đến cực điểm, lúc trước nhìn thấy Tần Vị tâm tình kích động thì vào lúc này tan thành mây khói.

Dời tầm mắt, Quý Ngôn xuyên qua cửa lớn rời khỏi nơi này.

Thân thể nhẹ bỗng, cho dù tự đưa ngón tay ra xem đều cảm thấy nửa trong suốt, mà trên cổ tay trái lưu lại vết thương cắt đến dữ tợn, dù không có máu me đầm đìa nhưng nhìn vẫn rất dọa người, ngay cả Quý Ngôn cũng sợ hết hồn, không nghĩ lúc bản thân tự sát lại xuống tay quá tàn nhẫn như vậy.

Đô thị ban đêm đèn đuốc sáng choang, vô số người đang vội vàng đi lại, Quý Ngôn đứng một chỗ, nhìn người đến người đi xuyên qua thân thể trong suốt của mình, Quý Ngôn biết bản thân thật sự đã biến thành một du hồn.

Ngẩng đầu lên, nhìn lá rụng cuộn xoáy trên không trung, chậm rãi bay xuống, lồng ngực trống rỗng cảm thấy mọi thứ đều không tồn tại. Cậu đứng trên đầu đường thành phố phồn hoa này, bên cạnh dòng người qua lại không dứt, không khí náo nhiệt hòa cùng tiếng nói cười.

Náo nhiệt đến như vậy.

Cậu vẫn như cũ chỉ cảm nhận được sự cô quạnh.

Quý Ngôn vẫn trở về phòng Tần Vị, cậu cứ ngồi xổm ở cửa không đi, cứ co ro ngẩn người như vậy.

Rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cậu có thể nghe được tiếng vang quả lắc của đồng hồ.

Cậu nhớ lúc này trong phòng Tần Vị rơi xuống đất một quả lắc đồng hồ, cái đồng hồ ấy giống như cái mà Tần Vị từng đưa cho mình, nhưng quả lắc nhỏ hơn, chỉ có thể đặt trên đầu giường, có thể chuyện này cũng là trùng hợp đi.

Tiếng quả lắc vang vọng bên tai, cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, thẩn thể trống rỗng giống như không hề tồn tại.

Cuối cùng Quý Ngôn đi xuyên qua cánh cửa, chăm chú nhìn người đàn ông cùng con trai đang ngủ say.

Quý Ngôn thở dài, bất đắc dĩ cười, rốt cuộc quyết nhìn chăm chú vào con trai Tần Vị.

Tiểu hài tử nằm nửa, chân tay dang rộng, xem tư thế ngủ này thật giống dáng ngủ xấu của Tần Vị trước kia. Tóc rối màu đen, gương mặt trắng nõn, kshuôn măt trông hao hao Tần Vị, đặc biệt là lông mày kia, vừa nhìn là biết ngay là con trai ruột của Tần Vị.

Lúc này tâm trạng Quý Ngôn sinh ra vài phần giễu cợt, chậm rãi cúi người, đưa tay muốn chạm thử vào khuôn mặt đứa trẻ nhưng cách vài cm thì động tác liền ngừng lại.

"Này, nhóc con, vị trí nhóc nằm bây giờ vốn dĩ là của ta lúc trước nhé..."

Vị trí ngủ trong lồng ngực người đàn ông kia từng dành riêng cho mình, người đàn ông này từng là của mình, chỉ là hiện tại thì không phải.

Huống hồ, chết thì cũng đã chết rồi, tại sao còn so đo nhiều đến như vậy.

Quý Ngôn núp trong góc phòng, nghe tiếng vang quả lắc, nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường.

Trời dần dần sáng, Quý Ngôn chợt nghĩ có thể hay không ánh mặt trời chiếu vào sẽ khiến bản thân hóa thành tro bụi?

Nghĩ vậy Quý Ngôn liền chờ hừng đông tới, nhưng đến khi ánh nắng mặt trời hoàn toàn chiếu rội lên thân thể mình, Quý Ngôn không hề có cảm giác thống khổ hay là biến mấy. Tâm tư bỗng trở nên mâu thuẫn không rõ là thất vọng hay là an lòng?

Hơn bảy giờ Tần Vị tỉnh dậy, điều này khiến Quý Ngôn cảm thấy lạ, trước kia đem tên này tha xuống giường trước mười giờ là một chuyện thống khổ, quả nhiên thời gian năm năm, con người đều thay đổi.

Nhìn Tần Vị cẩn thận xuống giường, động tác nhẹ nhàng để con trai bên cạnh không tỉnh giấc, nhìn Tần Vị động tác thuần thục thắt cavat cũng khiến cho Quý Ngôn cảm thấy không hề chân thực.

Trước đây Quý Ngôn nhìn thấy Tần Vị mặc âu phục đều lạnh nhạt trào phúng mấy câu kiểu như làm bộ làm tịch, lưu manh giả danh tri thức, sau đó bất đắc dĩ đem cavat thắt bừa bộn trên cổ chỉnh trang lại.

Nhưng bây giờ, lại cảm thấy Tần Vị rất hợp với tây trang , hơn nữa đã không cần người giúp anh thắt cavat.

Quý Ngôn nhìn vào trong gương.

Rõ ràng cậu đang đứng phía sau Tần Vị nhưng trong gương lại không có cậu.

Tựa như thế giới của Tần Vị không hề có Quý Ngôn...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip