= 29 = Empty = 29 =

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thời gian chạy nữa ngày rồi cũng đến sinh nhật của Jimin. Ngày hôm nay của bọn họ rất ổn cho đến tận bây giờ.

" Yah! Làm ơn đừng có giành bánh của Joen mà " - Jungkook

" Ai nói đây bánh của cậu " - Lisa

" À, Jin oppa khi nào tới? " - Rosé

" Không biết tới được không nữa " - Jungkook

" Jisoo! Anh có nhắn tin cho cậu không? " - Lisa

" Ừm! Nhưng cũng là không biết " - Jisoo

Bọn họ rộn chuyện cả một dãy hành lang. Phía dưới Jimin đang nói chuyện với quản lý. J-hope đến sau nên lên sau với Jimin.

Một lúc sau mọi người đều đã tập trung đông đủ và ngồi lại trên bàn. Chiều tối khi hoàng hôn chưa kịp tắt nắng. Ánh mặt trời mang lại rất nhiều kỉ niệm trước đây. Vào khoảng một năm trước, Blink xem là nơi bắt đầu của tất cả.

" Debak. Mọi người nhìn kìa. Đẹp quá " - Jhope

" Trước đây cũng ở chỗ này nhỉ " - Jisoo

" Umh " - Jungkook

"...khi đó còn Taehyung nhỉ " - Jennie

" Em muốn khóc quá " - Rosé lấy tay phẩy phẩy trước mắt

" Yah! Hôm nay tiệc vui mà " - Jimin

" Ừ nhỉ! Anh mày quên " - Jin cười lớn

" Ủa mà Yoongi đâu? " - Lisa

" Anh ấy nói lên sau " - Jennie

" Rồi rồi. Mọi người chuẩn bị hết cả chưa? " -J-hope

" Tắt đèn " - Jimin nói to

Toàn bộ ánh sáng được tắt, những ngọn nến hiện lên. Yoongi bước lên cùng một chiếc bánh kem. Mọi ánh mắt bất chợt chiếu lên người Jennie. Cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

" Happy birthday to you

Happy Birthday to you

Happy Birthday Kim Jennie

Happy Birthday to you "

Lúc này Jennie mới thấy hóa ra cô bị lừa. Trên chiếc bánh là tên của cô. Phía dưới còn có một lời chúc

Chúc mừng ngày đẹp nhất của cuộc đời anh.

Cô nhìn Yoongi. Thấy anh cười.

" Tại sao lại chúc ngày đẹp nhất của anh. Sinh nhật em mà " - Jennie hỏi

" Vì ngày này đã mang hạnh phúc đến bên anh " - Yoongi cười tươi nói

" Hạnh phúc là cô nào chứ " - Jennie xấu hổ

" Hạnh phúc của anh tên Kim Jennie " - Ánh mắt anh nhìn cô chất chứa ôn nhu, ấm áp. Đủ để biết lời nói này là thật lòng.

" Chắc bọn tôi chết rồi! " - Cả đám đồng thanh

" Mọi người nhìn vào máy ảnh đi " - Lisa nói xong liền chạy tới tụ họp lại một chỗ.

* Tách *

Một tấm ảnh chạy ra. Một kỉ niệm đẹp được lưu giữ.

" Được rồi. Jennie cậu ước đi " - Jisoo

" Chúng ta cùng ước " - Jennie

Chín con người cùng nhau cầu nguyện cho những điều tốt đẹp sẽ tới.

Jennie chỉ nghĩ thầm ba chữ Min Yoongi

Anh chính là điều ước đẹp nhất của cô. Một dòng cảm động ấm áp chưa kịp rơi xuống liền được lau đi. Jennie mở mắt ra, trước cô là khuôn mặt cười hạnh phúc của anh.

Mọi người cười rồi cùng đếm một hai ba.

Ánh nên lung lay rồi tắt đi theo tiếng vỗ tay và cười nói của mọi người.

" Cậu đó Jennie. Đến cả sinh nhật của bản thân cũng không nhớ " - Rose mắng yêu

" Hihi... Nhưng tớ nhớ ngày sinh các cậu mà " - Jennie

" Cậu thử không nhớ xem " - Jisoo

" Jennie của tôi hiền quá để các người bắt nạt à " - Yoongi có chút không thích

" Anh chưa bị ăn hành hay sao mà nhận định sai trái như vậy " - Lisa

" Haha...mấy đứa thông cảm. Nó không biết đùa đâu " - Jin

" Im đi " - Yoongi mặt than trả lời.

Mọi người biết anh đang quê độ nên cười rất vui vẻ.

" Bàn set up đẹp quá. Chúng ta chụp thêm kiểu đi " - Jungkook

" Được đó " - Lisa tán thành

" Rồi rồi. Cười nào "

* Tách *

Jungkook nhanh chạy lại lấy ảnh. Mặt cậu có vẻ không vui lắm.

Con nào say hi thân thiện như đúng rồi vậy.

" Cô là ai thế? " - Jungkook hỏi nhìn bên cạnh Hoseok

" Yah! Mày muốn ăn đòn à? " - Hope chưa biết gì, anh tưởng bị trêu nên hỏi ngược lại kook.

Cùng lúc Jin và mọi người nhìn qua bên Jh

" Julie! Sao em ở đây? " - Jin bất ngờ hỏi

" Lại vác mặt tới " - Jisoo

" Ồ! Giám đốc Kim? " - Jimin

" Anh quen sao? " - Rose hỏi Jimin

" Không hẳn. Chúng ta gặp cô ấy trước đó rồi, đúng chứ! Nhưng anh chỉ biết cô ta là đại diện hợp tác với Double B thôi " - Jimin giải thích

" Vậy ai mời cô ấy đến à? " - Lisa

" Not me " - Jungkook chối trước rồi ngồi xuống bàn trước

Lần lượt cũng ngồi xuống trừ Yoongi, Jennie, JH và Jin.

" Hình như em vừa bỏ lỡ gì rồi nhỉ? " - Julie

" Yoongi? " - Jennie quay qua nhìn anh.

Yoongi lập tức lắc đầu tỏ vẻ vô tội.

" Thôi thì lỡ tới rồi. Mọi người cùng nhau ăn đi. Em ngồi vào đi. Tôi đi lấy thêm ghế " - Jh

" Ừ ừ. Đến rồi thì ngồi đi " - Jin cũng cười xuề xòa

" Giới thiệu với mọi người. Tôi là Julie Kim, thanh mai trúc mã của Yoongi oppa " - Julie cười chào bọn họ

" Sao em không biết? " - Jungkook

" Anh cũng không " - Jimin

" Ừ thì có vài chuyện xảy ra. Chắc hai cậu biết anh ấy sau tôi " - Julie hơi đơ mặt

" Vậy cô nên giới thiệu là bạn thân thuở nhỏ chứ! " - Jisoo

" Yoongi " - Julie bí ý quay qua nhìn anh cầu cứu

" Thôi mọi người ăn đi " - Yoongi khó xử nói

" Đi đâu cũng gặp. Đúng là bãi cát nào cũng có dấu chân " - Jennie vứt một câu bâng quơ rồi bắt đầu ăn.

Suốt cả buổi Yoongi gắp cái gì cô cũng đều không ăn. Julie ngọt ngào gắp cho anh, anh cũng không nuốt nổi.

" Jh khi nào anh về Hàn hẳn vậy " - Jimin hỏi

" Anh không biết. BTS đang mĩ tiến. Anh phải đi theo để chỉnh vũ đạo " - Jh trả lời. Dừng một chút, anh mới hỏi, hỏi mọi người nhưng lại nhìn qua Jisoo - " Mọi người khỏe không? "

" Em khỏe " - Jisoo cười buồn

" Em thở đều " - Lisa

" Tóm lại chưa ai chết " - Julie hùa theo. Cô muốn mọi người chú ý tới mình một chút. Nhưng cô quên rằng bàn tiệc này lẽ ra sẽ có đủ mười người.

" Yah! Người ta nói biết thì nói, không thì đừng sủa. Cô chưa nghe sao? " - Jisoo

" Lỡ sủa rồi cũng phải ráng dịch ra tiếng người chứ " - Jennie

Yoongi hơi tê mặt. Đạp đạp chân của Seokjin.

" Thôi nào mọi người hôm nay là tiệc vui mà " - Jin giải vây

" Rose à! Cậu ăn nhiều vào. Sao cứ ngồi nhìn mình vậy " - Jennie

" Không. Chỉ là mình đang thắc mắc " - Rose

" Em thắc mắc gì? " - Jimin

" Yoongissi! Tại sao bạn em đẹp như vậy mà có người không nhận ra nhỉ? " - Rose quay qua hỏi Yoongi

" Anh sao? Không! Anh biết cô ấy đẹp mà " - Yoongi trả lời rất tự nhiên vì chuyện đó hiển nhiên mà

" Là sao " - Lisa không hiểu

" Jennie nhà mình đẹp lại còn dễ thương đanh đá chuẩn soái tỷ ngôn tình. Cớ sao hồ ly tinh không chịu thừa nhận mà thụt đuôi vô " - Rose

" Há há...chết thằng Jimin rồi. Nghe em ấy nói kìa " - Jh cười lớn

" Chaeyoung à! Cậu biết ăn nói như vậy từ khi nào vậy? " - Jennie

" Deabak...ngầu quá man " - Lía

" Em thông cảm cho anh " - Jungkook làm mặt khổ nói với Jimin

Lía lập tức thụt vào bụng Jungkook một cái.

Jimin cũng rất ngạc nhiên. Dẹo đâu? Đế chế màu hường hay khóc nhè của anh đâu?

Jennie chỉ cười lắc đầu.

" Mọi người...mọi người quá đáng " - Julie tức muốn điên lên nhưng phải kiềm lại. Đôi mắt ngấn lệ rưng rưng.

" Ở đây ai hoang nghênh cô? " - Jennie

" Chẳng phải ngày vui thì nên chúc mừng sao? Tôi đến với tư cách bạn thân của Yoongi. Tôi chỉ có ý tốt muốn mừng ngày sinh nhật cùng cô. Chúc hạnh phúc cho cô. Tôi có gây hấn gì đâu mà cô cứ hằn học với tôi như vậy chứ? " - Julie nói rồi bật khóc. Bộ dạng đáng thương, yếu đuối

" Cô đừng tỏ ra đáng thương " - Jisoo

" Tôi không có " - Julie phản biện, lệ đẹp cứ tiếp tục rơi xuống

Vô tình Jennie trở thành kẻ ích kỉ ghen tuông vô cớ. Rõ ràng là cô không sai. Julie rõ như ban ngày đu bám Yoongi. Nhưng lời nói của cô ta, đúng là không kẻ hở.

Yoongi thấy cô ấy khóc thì có chút không quen. Trước đây khác, giờ anh biết Julie là ai...Anh không biết nên làm thế nào. Khổ nỗi Julie càng lúc càng uất ức uỷ mị. Anh đành đến dỗ. Julie thấy anh đến liền ôm chặt. Không cho anh có cơ hội di chuyển.

Jennie thấy vậy bỏ đi. Mọi người cũng lần lượt rời theo.

" Yoongi! Anh không đáng mặt đàn ông " - Jisoo nói rồi quay lưng đi.

Yoongi đứng lặng. Phải! Anh đang làm cái gì không biết.

" Được chưa. Vừa lòng em chưa " - Một lúc sau Yoongi mới cất tiếng hỏi.

" Hihi... Oppa là nhất " - Julie vẫn cười tươi như vậy.

" Julie...rốt cuộc em muốn gì? " - Yoongi xoa trán hỏi

" Anh có cho em được không? " - Julie

" Trừ anh và tình cảm nam nữ. Cái gì cũng có thể cho em " - Yoongi

" Ngoại trừ anh và tình cảm nam nữ. Em không cần gì cả. Nếu anh không cho được. Em sẽ tự cướp lấy " - Julie trừng mắt nhìn anh

" Cả đời sau của anh. Dù có chết cũng sẽ chỉ yêu duy nhất một người. Là Kim Jennie "

Yoongi nói rồi bỏ đi. Anh hiểu Julie, ngay từ nhỏ đã rất ích kỉ, cái gì cũng muốn là của mình. Giọt nước mắt của Julie cơ bản không gạt được anh. Yoongi vốn biết cô chỉ muốn Jennie thấy cuối cùng anh vẫn sẽ đến bên cô. Julie cũng là khá hiểu anh. Cô biết anh không dễ quên đi ngày tháng xưa cũ. Nhất định Yoongi sẽ không nỡ để cô thiệt thòi.

Julie không giấu nổi nụ cười đắc thắng.

Điện thoại cô rung lên. Vầng mắt sáng hiện bao ý đồ đen tối.

=======================

Jennie và mọi người kéo nhau ra bờ sông Hàn ăn uống rồi đi dạo.

" Mọi người có thấy chúng ta hơi hèn không? " - Jin hỏi

" Em có bảo ai ở lại đâu. Dòng hóng chuyện mà còn bày đặt sợ hèn " - Jennie miệt thị.

" Mình thấy có lỗi với ổng quá " - Jisoo

" Không đâu. Mình thấy Yoongissi vẫn chưa dứt khoát " - Rose

" Thật ra cũng không hiểu được đâu. Tụi mình đâu phải tên đó " - Jh

Mọi người gật đầu tán thành.

Thật ra lúc đó Jennie không vội bỏ đi. Cô biết anh và Julie sẽ nói chuyện. Cô muốn lắng nghe những điều không thể hỏi. Có câu trả lời đó của Yoongi. Cô cũng không muốn thắc mắc gì chuyện về Julie nữa. Dù anh có làm gì, cô cũng sẽ không trách anh.

Nhưng không thể phủ định một điều. Từ lúc Yoongi rời ghế bước đến bên Julie. Sự cứng rắn của cô đã lung lay đi không ít.

" Mà mọi người chơi gì đi. Khó lắm mới có dịp tụ họp đông đủ " - Jimin

" Tôi vẫn còn ghim vụ các người lừa tôi đấy " - Jennie

" Em ghim là phải thôi. Làm sao bỏ qua được gương mặt thần thái worldwide handsome này của anh. Há há há " - jin ngả ngớn

Tám cặp mắt nhìn anh đầy kì thị.

" Mà nói chứ tụi mình có đôi có cặp hết rồi. Chỉ có quớt quai hen săm còn cô đơn thôi. Đẹp trai quá cũng khổ hề " - Jungkook móc họng

" Tại anh mày bận " - Jin cãi cùn

" Chứ không phải tán không được cô nào à? " - Jennie

" Ahaha tụi bây đừng có coi thường anh. Anh mà muốn là khối cô theo. Ai như thằng Jimin. Đã lùn rồi còn đam mê thả lưới " -Jin

" Gì em nữa. Ủa không có nhà rồi mua xăng trữ hay gì " - Jimin la bai hãi

" Anh không có sao người ta nói " - Rose

" Jh oppa~ oannnn " - Jimin giương mắt nhìn Hoseok

" Anh không chơi bê đê " - Jh

" Há há há " - Jin cười nụ cười chùi kiếng

" Mà khoan trễ rồi. Chúng ta về thôi " - Jisoo

" Được thôi. Jh đưa mấy đứa về nha. Anh chở thằng cô hồn Jungkook với Jennie về " - Jin nói với Lía, dẹo và sú

" Chẳng phải anh ấy ra sân bay sao? " - Jisoo

" Không sao. Chưa đến giờ,ra đó cũng chờ mệt lắm " - Jh

" No no. Lí gì hoa hồng của em lại đi với mặt ngựa chứ " - Jimin

" Tao tán cho bay thêm vài xăng ti bây giờ " - Jh giơ tay dọa Jimin

" Để Kook tính cho. Lía đi với Kook, Jennie với anh Jin, Dẹo đi Chim, Sú đi với mặt ngựa à nhầm hốp "

" Hai đứa bây hôm nay rảnh mỏ hả. Mà thôi cũng được. Vậy đi " - Jh

" Được rồi. Tản dái à nhầm giải tán " - Jin

=========================

Jennie ngồi bên ghế phụ nhìn ra bên ngoài.

" Lisa, cậu chụp hình với ai vậy " - Jungkook

" À, đàn anh khối trên " - Lía tỉnh bơ đáp

" Yah " - Jungkook

" Đã nói là sumbae nim " - Lisa

" Vậy tôi chụp với đàn em khối dưới cũng được chứ gì " - Jungkook

" Hờ hờ, cậu thử xem "

@abcxyz#/?*'!6","*?",*"*:5/5,8!6

" Jennie. Về nhà nhớ giữ ấm nhé " - Jin nhắc nhở

Bên dưới hai người nghe có vẻ sai sai nên ngừng lại cuộc cãi vả. Lắng tai nghe.

" Em biết rồi "

" Nãy giờ toàn ăn mấy thứ không tốt. Sau này cũng đừng ăn nữa "

" Vâng "

" Oppa, Jennie. Đừng nói em hai người... " - Lisa

" Yah! Sao em lại nghĩ bậy cho tâm hồn trong sáng thánh thiện đầy hiền lương này như vậy. Anh chỉ quan tâm con của cô ấy thôi " - Jin

" Gì chứ! Con! " - Lizkook đồng thanh

" Ừm " - Jennie gật đầu

Hai con người phía dưới ngơ ngác theo đuổi những suy nghĩ riêng. =))))

" Ơ Jennie cậu không cần tiễn mình " - Lía

" Tiễn đưa gì. Đêm nay mình ngủ ở đây. Hai người đừng nói tôi ở đây nhé " - Jennie nói rồi đóng cửa xe.

Jennie và Lisa đứng đợi xe rời bánh rồi mới vào nhà. Nhưng chưa kịp bước Jennie đã nghe có người gọi mình.

" Con gái "

Người cô khựng lại. Đã rất lâu cô không nghe tiếng gọi này. Rất quen nhưng lại hoàn toàn xa lạ.

" Con gái " - Người phụ nữ đó gọi lại một lần nữa

Jennie chầm chậm quay lại. Hai hàng nước mắt rơi xuống. Cô không thể thốt lên được tiếng gọi từ sâu trong lòng mình. Bây giờ cô muốn chạy đến ôm bà thật chặt nhưng chân cô cứ đứng khựng một chỗ.

Ngọn nến đó đúng là biết cách trêu đùa cô. Ngày trước cô chỉ ước có ba mẹ thì người xuất hiện lại là Yoongi. Còn khi cô từ bỏ, bà lại xuất hiện.

" Con gái. Mẹ rất nhớ con " - Người phụ nữa đến gần ôm cô vào lòng.

Trống rỗng

Cô chỉ thấy trống rỗng

" Bà buông ra đi. Bà mà biết nhớ cậu ấy thì đến bây giờ mới xuất hiện sao? Bà không có tư cách " - Lisa giằng tay bà ấy ra

Bà Kim mất thăng bằng té xuống. Jennie vội đỡ bà. Bà khổ sở đứng dậy. Cười buồn. Mắt đã nhoè vì lệ.

" Bạn con nói phải. Mẹ không có tư cách nói nhớ con. Nhưng Jennie à, mẹ chỉ mong con nhận món quà này của mẹ. Dù gì hôm nay cũng là sinh nhật của con " - Bà Kim cười hiền từ

" Mẹ nhớ sinh nhật con ? " - Giọng cô run rẩy.

" Không chỉ có mẹ, còn có cả ba con "

" Jennie đừng tin. Cậu ra ngoài lúc mười tuổi. Khổ sở thế nào, mình là người ngoài nhìn còn xót. Khi cậu xuất hiện trên mặt báo với bao lời bàn ra tán vào, mình là bạn cậu còn thấy muốn phát điên. Vậy mà người mẹ này cũng chưa một lần nhìn cậu. Cậu vừa lên được chức phu nhân Min tương lai chưa bao lâu, liền đến nói nhớ. Giả tạo " - Lisa sốc xỉa bà Kim

Jennie không thể nói thêm điều gì.

" Con gái giữ gìn sức khỏe nhé. Mẹ về đây. Chúc mừng sinh nhật con. " - Bà Kim cười buồn quay đi. Bóng lưng bà đầy tâm sự, mệt mỏi

" Mẹ....mẹ có thể giải thích với con không? " - Giọng Jennie lạc hẳn đi.

" Chỉ cần con muốn nghe mẹ sẽ kể hết với con " - Bà Kim nắm tay cô thật chặt, ánh mắt hiền hiện lên tia vui mừng - " Về nhà, về nhà với mẹ "

" Lisa à, cậu vào trước đi " - Jennie nói với Lisa

" Jennie..."

" Mình muốn gặp mẹ " - Jennie nói rồi theo bà Kim lên xe

Chiếc xe lăn bánh. Lisa vào nhà nằm ngay lên ghế sofa.

" Đi đâu lâu thế " - Jisoo hỏi

" Về liền thôi. Có vài chuyện trước nhà " - Lisa

" Chuyện gì. Sao trông cậu bực bội thế " - Rose

" Ah~~ mình không biết đâu " - Lía mè nheo rồi bỏ lên phòng.

=========================

Jennie về tới nhà liền được bà Kim dắt xuống bếp. Trên mặt bàn có rất nhiều đồ ăn ngon, có cả bánh sinh nhật và canh rong biển. Trước mặt cô là người cha già với đường nét đầy bụi trần. Ông cười hiền hoà đến trước mặt cô. Dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng.

" Được rồi. Ông cho con bé thở. Jennie, hộ mẹ đỡ ba con. Xương khớp ông ấy không tốt, tránh đi lại nhiều " - Bà Kim

" Là sao ạ "

" Một năm rồi. Vào cái hôm con xảy ra chuyện cũng là lúc ba con bị tai nạn. Mẹ rất muốn chạy đến gặp con nhưng ông ấy đang trong phòng cấp cứu...mẹ không thể. Mẹ biết là mẹ không tốt nhưng con còn có bạn, còn ba con chỉ có mẹ mà thôi " - Bà Kim giải thích

" Ba xin lỗi con gái. Ngồi cạnh ba đi, cái này là cho con. Ba tự nhủ nếu hôm nay con không về, chắc hai ông bà già này phải tự ăn hết rồi " - Ông Kim nhìn cô đầy ôn nhu

" Có phải con bất hiếu rồi không? "

Jennie thấy vô cùng xúc động và thấy có lỗi. Cô luôn trách ba mẹ mình vì chuyện trước đây.

" Trước đây khi con đòi đi ra khỏi nhà. Mẹ đã thấy rất sốc nhưng vì mẹ nghĩ con có suy nghĩ của mình, có chính kiến của mình nên mẹ mới để con đi. Ngay sau đó mới biết mẹ sai rồi. Con cực khổ độ nào làm sao mẹ có thể không biết. Con gái của mẹ làm sao mẹ không xót, không thương " - Bà Kim nghẹn ngào, cúi xuống lau hai dòng lệ

" Cũng không thể trách mẹ con. Lỗi là do ba. Nghe con bỏ đi ba rất giận. Tuổi đó của con...ba đã ngăn mẹ đón con về. Ba muốn con có được bài học cho bản thân. Muốn con thấy cực khổ tự giác quay về. Nhưng con lại là con gái rượu của dòng họ Kim. Con quá kiên cường tự thân kiếm sống. Ba lại thấy có thể cho con rèn luyện khả năng vì dù gì con cũng là người thừa kế duy nhất của dòng họ Kim. Sản nghiệp mà ba dành hết công sức chỉ có thể cho người có đủ bản lĩnh " - Ông Kim âu sầu nói

" Đến năm con mười tám tuổi ba mẹ định sẽ đón con về làm lễ trưởng thành bên New York. Nhưng không may....ba mẹ xin lỗi " - Bà Kim nhìn qua chồng mình

" Con đã rất cô đơn, con đã rất sợ...Hóa ra là con cố chấp. Con xin lỗi "

Jennie thấy mu mịt. Bao nhiêu năm qua cô cố chấp tự hỏi ba mẹ không quan tâm đến mình. Hóa ra lại tự làm khổ mình. Làm đau lòng ba mẹ.

" Tất cả là lỗi của ba mẹ. Ba mẹ không mong con tha thứ nhưng ba mẹ chỉ mong con hiểu. Ba mẹ sẽ luôn dõi theo con. Chỉ sợ không thể nữa " - Ông Kim cúi đầu

" Sao ạ? "

" Một năm trước ba con gặp tai nạn. Mọi công việc làm ăn đều đưa cho Namjoon. Không ngờ nó lại làm ra chuyện như vậy để cả sổ đen cũng bị lọt vào tay người khác . Nay mai những người có liên quan biết được, sẽ phải đầu quân qua kẻ đang giữ số đen. KJ sẽ mất đi cổ đông và nhà đầu tư. Bọn cao trên thương trường làm sao có thể không theo đó mà trù dập KJ. Ba mẹ sợ không trụ nổi ...cho nên hôm nay xem như ngày cuối chúng ta ngồi ăn chung với nhau."

" Kẻ giữ sổ đen mà ba mẹ nói có phải là... Yoongi không? " - Jennie

" Con đừng quan tâm. Ba mẹ biết con sẽ khó xử, ba mẹ không ép con đâu. Thức ăn lạnh rồi, mẹ đi hâm nhé. Hai ba con nói chuyện đi "

Bà Kim mang đồ ăn đi hâm. Jennie cũng hộ bà. Một lúc sau ba người đã cùng nhau ngồi vào bàn. Họ hỏi cô rất nhiều.

Cô nhận ra họ rất quan tâm đến cô. Ba mẹ nhớ hết thói quen của cô khi bé.

Chỉ là

Cơm canh nóng

Có nến mừng sinh nhật

Có ba mẹ

Nhưng Jennie chỉ thấy...trống rỗng.

Cô tự thấy rất có lỗi. Rốt cuộc cô muốn cái gì mới hài lòng.

" Tối nay con ngủ lại nhé " - Bà Kim ngọt nhạt hỏi cô

" Dạ? "

" Lâu rồi mẹ không có ngủ cạnh con. Trước đây cũng không có thời gian ..."

" À được " - Jennie miễn cưỡng nói

======================

Yoongi về nhà không thấy Jennie đâu. Anh gọi, cô không bắt máy. Yoongi gọi cho Jimin thì cậu ta nói Jennie đi chung với Jin. Anh gọi cho Jin thì nói về chung với Lisa. Anh đến nhà Lisa thì không có cô ở đó.

Mẹ kiếp

Yoongi tự trấn an bản thân.

Lần trước cô cũng biến mất theo cách này.

Lisa nói cô không sao nhưng không chịu nói cô ở đâu.

Anh lái xe đi hết chỗ này đến chỗ khác vẫn không tìm được cô. Trong bụng cô còn có bé. Càng nghĩ Yoongi càng điên người.

Đến tờ mờ sáng anh mới về tới nhà

Trống không.....

=======================

Hết rồi

Chap này hơi dài hen.

Mà mọi người nhớ vote cho mình nhoazz

#love

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip