Than Dieu Dai Hiep Part 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Dung

Thần Điêu Đại Hiệp

Hồi 98

QUÁI KHÁCH QUÈ CHÂN

Dương Qua nhíu mày mỉm cười gọi :

- Cố nhân lâu ngày cách biệt hôm nay trời xui gặp lại, tại sao lại vội vã ra đi ?

Doãn Khắc Tây vòng tay cười nói :

- Dương đại hiệp, thật chúng tôi vô ý quá.

Tiêu Tương Tử còn nhớ ở Chung Nam Sơn đã bị nhục với Dương Qua, dù chàng lúc đó đã bị chặt tay. Tuy cách biệt trên 1 0 năm, Doãn Khắc Tây vẫn còn có dịp nghe võ công của Dương Qua ngày càng tiến triển. Bởi vậy, gã xét mình không phải là đối thủ của Dương Qua, nên chẳng dám nấn ná lâu, chỉ nhìn sơ Dương Qua rồi rút lui xuống lầu.

Cái người mặt đen mà Dương Qua không biết ấy là tên võ sĩ của Hốt Tất Liệt. Người này rất tự phụ.


Lúc bấy giờ hắn đã cùng với Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tử đi do thám tình hình trong thành mà chẳng ai để ý biết được. Cái tánh tự phụ của gã võ sĩ này là thường hay nhìn người bằng nửa con mắt, đến lúc thấy hai bạn đồng hành toan rút lui xuống lầu, gã giương mắt thao láo nhìn Dương Qua rồi bảo 2 bạn :

- Tiêu Tương huynh ! Doãn Khắc huynh ! Chuyện gì mà phải dừng bước, nếu gặp khách dữ, bạn tà thì càng cao hứng chứ có sao ? Vậy nhị vị có sợ thì hãy đi trước để tiểu đệ nói chuyện với gã .

Gã võ sĩ này nói tới đây đưa ra một nắm tay thực to nhắm ngay vai Dương Qua mà thoi tới. Gã tưởng với nắm tay này chuyền nhập vào mình đối phương thì chẳng dập tay cũng gãy xương.

Dương Qua nhìn thấy trong nắm tay của gã có nhiều môn tà độc thì biết rõ người này đã luyện được Độc Sa Chưởng, nên giả cách không chú ý tới mà nghĩ thầm:

- Ta chẳng muốn hơn thua với 3 người này làm gì. Hiện ta chỉ muốn thăm dò Hoàng lão tiền bối về câu chuyện Nam Hải Thần Ni.

Đột nhiên cái nắm tay sắp chạm vào tay chàng, chàng vươn tay ra gạt một cái kêu một tiếng bình thật to.

Hoàng dược Sư trông thấy rõ ràng, ông hỏang hốt nghĩ thầm

- Chưởng phong của Dương Qua thật quá hay !

Ông không ngờ võ công của Dương Qua trác tuyệt và tiến triển tột bực như ngày nay.

Lại nghe tiếngÛbinh binh liên hồi, Tiêu, Dõan hai người trúng chưởng phong của Dương Qua tạt chạm vào vai. Dương Qua thấy Doãn Khắc Tây đã có lễ phép đối với mình nên mới dung tha cho cả bọn.

Hoàng dược Sư cả cười nói :

- Dương lão đệ ! Ngươi mới chế ra một đường chưởng pháp hay là học được của bực cao minh nào ?


Lão phu xét thấy Dương bằng hữu đã tạo được một kỳ chưởng lạ nhất trên đời, thực là một điều may mắn.

Dương Qua đáp :

- Đây là do sự truyền dạy của Hoàng tiền bối đó chớ. Bấy giờ chàng liền đem sử dụng nhữ ng chiêu số tuyệt đẹp trong ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng pháp cho Hoàng dược Sư xem.

Hoàng dược Sư đưa mắt thấy tay áo của Dương Qua huy động như cuồng phòng, cánh tay đưa ra như vũ bão, sử dụng một chiêu ngắn là Trì nê đái thủy rồi biến qua chiêu kế là Thần bất phủ mạo. Cả 3 người Tiêu Tương Tử, Doãn Khắc Tây và gã võ sĩ mặt đen đều bị chưởng phong vây hãm.

Thân hình 3 người này như lọt vào ngọn sóng triều dồi qua đập lại, theo sự chuyển động chưởng pháp của Dương Qua.

Cả3 vô phương chống cự, toàn thân mỗi người rung lên bần bật và chực ngã quỵ xuống sàn lầu. Hoàng dược Sư nâng ly rượu lên uống cạn và than rằng :

- Người xưa hay ngâm thơ và uống rượu, còn lão phu hôm nay ngồi nhìn tiểu huynh đệ thi triển võ công mà uống rượu, thật là một điều hào hứng từ xưa tới nay chưa có một.

Dương Qua nói :

- Xin mời Hoàng lão tiền bối chỉ điểm cho một chiêu.

Nói xong chàng bủa ra một chưởng hướng vào Hoàng dược Sư . Hoàng dược Sư chẳng dám khinh thường, liền đưa tay trái ra đỡ và đánh tạt vào hai người Tiêu, Doãn.

Thấy gã võ sĩ mặt đen đi đến, Hoàng dược Sư lại nâng ly lên uống ngụm rượu, đưa ra một chưởng. Dương Qua giương mắt lên nhìn thất chưởng pháp của ông tuyệt cao diệu nên nghĩ rằng :

- Nếu ta chẳng dùng hết toàn lực mà công địch thì dễ gì Hoàng dược Sư lại chịu sử dụng chuởng


pháp mà ta đoán là học được của Nam Hải Thần Ni ?

Do đó chàng vận khí Thiên Cung tụ vào đơn điều, thôi thúc chưởng lực đánh vào ba người Tiêu Tương Tử, Doãn Khắc Tây và gã võ sĩ mặt đen.

Hoàng dược Sư đánh trả lại vào chưởng, thì có cảm giác chưởng phong của Dương Qua tựa hồ như làn sóng cuồng nộ đang thi nhau bủa đầu ghềnh. Không hiểu Dương Qua đã học đâu môn chưởng pháp giỏi như vậy nên ông nghĩ thầm :

- Chưởng lực của thiếu niên mà đã cao kỳ như thế, sau này ắt là kỳ nhân trong thiên hạ.

Bây giờ gã mặt đen lui tới không vững, đôi chân tựa hồ hổng trên mặt đất. Gã ngã về phía Hoàng dược Sư .

Hoàng dược Sư đưa chưởng ra chế ngự làm cho tất cả rượu trong bình trước mặt ông bay lên như sa mù.

Còn Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tử chân tay rụng rời tựa hồ như bị chưởng phong của Dương Qua đánh ngã vậy.

Hoàng dược Sư ho âto :

- Tốt lắm!

Ông liền đặt ly rượu lên bàn, giơ tay hữu lên đánh trảlại một chưởng Dương Qua thích chí, la lớn :

- Tốt lắm !

Hai người thi nhau trao đổi chưởng lực, thân thể ba người Doãn Khắc Tây như một trái cầu da, lộn vòng trên không trung.

Dương Qua chỉ dùng có phân nửa thành lực ám Nhiên Tiêu Hồn chưởng, Hoàng dược Sư thì dùng Lạc Anh chưởng pháp, thân mình như một cánh bướm bay lượn.


Ông đưa mắt nhìn thấy Doãn Khắc Tây thân mình bay lượn như một mũi tên thì đã rõ gã không còn đủ sức chịu đựng hay chống trả, nên liền đưa ra một chỉ, tiếng kêu Ûtăng tăng nổi lên, một luồng dịch phong kèm theo một sức nặng trầm trầm xạ ra.

Kế đó Hoàng dược Sư phát thêm ba tiếng tích, tích, tích nữa làm cho Tiêu Tương Tử và hai người kia đều nằm im trên mặt sàn lầu.

Ngón Đàn Chỉ Thần Công này thực là một chỉ phong vô cùng ác liệt, nhưng đối với ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng của Dương Qua thì hai môn này tương đương, thật chẳng ai hơn ai được. Do đó họ ra hiệu hòa với nhau

Hai người vui cười hỉ hả, trở lại bàn tiếp tục ngồi uống rượu. Hoàng dược Sư nói :

- Lão đệ ! Theo sự nhận xét của ta, chưởng pháp uy dũng của ngươi chắc chắn là cao hơn Giáng Long Thập Bát chưởng của tiểu tế Quách Tỉnh và Lạc Anh chưởng pháp của ta cũng không bì kịp.

Dương Qua khiêm tốn trả lời :

- Vãn bối có nghe lão tiền bối luyện đựoc môn chưởng pháp kỳ lạ của Nam Hải Thần Ni, chẳng hay lão tiền bối có thể ban cho vãn bối xem qua một tí được chăng ?

Hoàng dược Sư lấy làm lạ hỏi :

- Nam Hải Thần Ni là ai ? Ta chưa hề nghe ai nói tới lần nào !

Dương Qua sắc mặt biến đổi, liền đứng dậy nói :

- Không lẽ trên đời này không có Nam Hải Thần Ni ?

Hoàng dược Sư thấy mặt chàng biến sắc, lòng kinh ngạc nên cất tiếng trầm trầm nói :

- Chẳng lẽ là một kỳ nhân vừa xuất hiện trong những ngày gần đây ? Lão phu chưa nghe thấy lần nào.

Dương Qua ngơ ngác ngồi yên, lòng bối rối và hồi hộp, chàng nghĩ thầm :


- Quách bá mẫu đã nói rõ ràng Long nhi đã được Nam Hải Thần Ni cứu mạng, chẳng lẽ dùng lời ma tiếng quỷ gạt người ? Không lẽ bá mẫu gạt ta ? Đúng rồi, bá mẫu đã gạt ta ! Đúng rồi !

Chàng ngước mặt lên trời kêu aÕ một tiếng, đôi mắt chảy dài hai dòng lệ thảm. Hoàng dược Sư kinh ngạc :

- Lão đệ có chuyện gì khó xử, hãy kể cho lão nghe may ra lão phu có thể giúp đỡ.

Dương Qua rên rỉ :

- Vãn bối lòng rối như tơ vò, nên nói những lời kém suy nghĩ, xin tiền bối thứ tội.

Dương Qua nói xong, phep phẩy tay áo bước xuống lầu. Nội cái phất tay cũng pháp ra tiếng loảng xoảng. Hoàng dược Sư không rõ lý do gì, lẩm bẩm :

- Nam Hải Thần Ni là ai kìa ? * * *

Dương Qua chạy bất kể ngày đêm, suốt mấy ngày ròng rã chẳng ăn chẳng ngủ. Tâm sự đau buồn đang thi nhau cuồn cuộn. Chàng muốn tự tận nhưng ý nghĩ về Tiểu Long nữ cứ lảng vảng trong đầu óc.

Chàng cố xua đuổi không dám nghĩ nữa. Một màu đen tối bủa vây ! Chàng chạy bất kể đường lối.

Suốt 3 ngày đêm chàng đi đến một con sông thực lớn, chắn mất lối đi, lòng chàng thêm rộn r õ, vội vàng nhìn xem tứ phía, thì thấy trước mặt có một con thuyền phất phới cánh buồm nâu.

Chàng tung người nhảy xuống thuyền mà không hỏi gì cả, chỉ lấy ra 2 lượng bạc giao cho chủ thuyền và giục đi gấp.

Chàng cũng không buồn hỏi con thuyền này sẽ đi về đâu, cứ nằm ngay xuống sạp thuyền ngủ một giấc mê man.


Thuyền xuôi về Đại Giang Đông, sóng vỗ rìrào, mênh mông trời nước. Lúc Dương Qua tỉnh dậy, thì thuyền đã đỗ bến, ghé vào một chợ thương cảng rất sầm uất.

Thuyền ghé vào bờ cất hàng hóa, trong vòng 3 ngày thì xong. Thuyền lại trương buồm ra khơi.

Dương Qua như say như tỉnh, không nghĩ đến thuyền này sẽ đi về đâu, đêm đêm tay chống mạn thuyền dưới ánh trăng già thở dài rên siết, hoặc cất tiếng rú ngân dài, hoặc cười sặc sụa, làm cho những người khách thương trong thuyền lầm tưởng chàng là tay lãng tử giang hồ, không còn chú ý tới nữa.

Một ngày nọ, thuyền ghé bến Giang Âm, chủ thuyền nói với Dương Qua lời từ biệt vì thuyền sẽ xuôi Nam, xuống phủ Gia Hưng gần kinh đô Lâm An mua lụa, tơ ...

Dương Qua nghe nói 3 chữ ÛGia Hưng phủO làm cho lòng chàng chua xót nghĩ thầm :

- Thân phụ ta xưa kia bị Hoàng Dung sát hại tại Phủ Gia Hưng, miếu Dương Thiết Thuơng, không biết mộ phần xây cất tại nơi nào ? Ta là con mà không rõ hài cốt của phụ thân đã chôn cất nơi nào, thật là bất hiếu.

Chàng liền tỏ lời nài nỉ và chịu thêm vài lượng bạc để quá giang đến Gia Hưng.

Bấy giờ ở Giang Nam tuy vào tiết Trọng Đông, không có tuyết đổ, giá băng như ở Bắc phương, nhưng khí trời lạnh thấu xương.

Thuyền vừa đỗ bến, Dương Qua đã nhảy lên bờ, dầu chàng vấn cái khăn mỏng mình khoác áo tơ i bằng cật, nhắm phủ Gia Hưng đi tới.

Khi tới nội thành thì trời đã lỡ hoàng hôn, chàng liền ghé một quá rượu dùng cơ m và hỏi thăm miếu Vương Thiết Thương ở phương nào.

Mặc dù gặp lúc tối trời, gió lạnh thấu xương, chàng không kể gì đường đêm tối lạ, ra đi tìm ngôi miếu vũ.

Chàng đi đến Vương Thiết Thương miếu thì đã canh hai, gió vẫn chưa ngừng thổi, mây mù che


khuất ánh trăng, làm cho bầu trời càng u ám.

Chàng đưa mắt nhìn trong màn đêm mờ mịt, chỉ hiện lờ mờ miếu xưa cũ kỹ, không người tu bổ, hai cánh cửa lâu ngày mục nát xiêu vẹo, nằm nghiêng nga ûmột bên.

Dương Qua bước vào trong miếu nhìn thấy nhện giăng cửa mốc, dĩ nhiên là ngôi miếu đường hoang vắng, không kẻ lửa hương.

Chàng ngồi trên điện, nhớ lại câu chuyện 30 năm về trước, cũng tại đây cha chàng đã bị người giết chết rất thảm thương ! Chàng không rõ mặt mũi phụ thân ra sao. Từ thủa chàng mới chào đời, đến ngày cha chàng khuất núi chẳng biết đã xảy ra bao nhiêu thảm cảnh, chàng đưa mắt lên nhìn thần tượng Vương Thiết Thương, và nghĩ một đời khai quốc công thần giờ đây không người hương khói, để cho tượng thần bị mọt ăn loang lổ, màu sắc đen mờ. Bất giác chàng thở dài ảo não, tưởng đến phụ thân lòng đau như muối xát, kim châm.

Chàng lần đi khắp miếu, đưa mắt quan sát mọi vật, dùng tâm tìm kiếm xem phụ thân chàng có để lại di tích gì không ?

Nhưng đã 30 năm qua, làm gì còn gì nữa ? Chàng đi ra sau miếu, ngó thấy 2 cây đại thọ che khuất 2 nấm mồ , trước mỗi nấm mồ có dựng một tấm mộ bia bị rêu phủ đầy.

Dương Qua đưa tay áo phất nhẹ một luồng dịch phong đánh vào mộ bia để lộ ra hai hàng chữ của mỗi tấm.

Một tấm ghi rằ ng : Dương môn liệt nữ Mục Thị chi mộÕ Còn tấm kia đề rằng : Bất tiếu đệ tử Dương Khang chi mộ

Kế đó là một hàng chữ nhỏ lờ mờ : ... bất tài nghiệt sư Kh u Xứ Cơ lập biaÕ... Dương Qua ngơ ngẩn nghĩ thầm :

- Dương môn liệt nữ Mục Thị là ai kìa ?

Chàng lại nghĩ mà giận cho lời chú trên bia mộ của cha chàng, chàng lẩm bẩm rằng :


- Lão đạo Khưu Xứ Cơ thật tình ! Cha ta đã chết rồi, chuyện gì lập bia mộ lại phơi bày lỗi lầm của ngưòi chết ? Cha ta đã làm chuyện gì mà gọi là bất tiếuÕ ? ồ ! Lão đạo mũi trâu này thực là khó chịu. Bất tiếu cái gì? Sau này ta sẽ đến Toàn Chân giáo mà giết chúng một trận cho bõ ghét. Mối hận này khó mà tiêu được !

Sẵn cơn giận, chàng vung ra một chưởng làm vỡ nát hai tấm mộ bia. Sau khi đánh vỡ hai tấm mộ bia, bỗng nghe từ hướng Bắc truyền lại tiếng chân người đi rất nhanh và thực nhẹ như chiếc lá rụng, chứng tỏ người này là một tay khinh công thượng thặng.

Nghe cho kỹ tựa hồ như hai con thú chạy nhanh, giẫm trên đất, bên nặng bên nhẹ khác nhau, thực mà một môn pháp công kỳ lạ.

Dương Qua động tính háo kỳ, lắng tai nghe tiếng chân người này bước vào Vương Thiết Thương miếu rồi dừng lại chỗ tượng thần, trong ngôi chánh điện.

Chàng lẳng lặng bước theo xem việc gì xảy ra, hoặc là quái vật gì xuất hiện.

Trong khoảng khac, chàng dừng lại trước miếu và đứng yên vì sợ trong miếu có người mai phục.

Một lúc lâu, chàng bước nhanh vào phòng. Khi vào đến bên trong, chàng đưa mắt nhìn quan sát, bất giác chàng tức cười nôn ruột nhưng cố dằn lòng.

Tiếng chân khấp khểnh lúc nãy là tiếng của 4 người đang đứng trong đại điện. Tất cả đều què một cái chân trái. Mỗi người đều choàng qua cổ một sợi dây xích to, và cột lủng lẳng người này dính người kia, làm cho mỗi lần di động là không ai được tách rời hàng ngũ. Mỗi người đều chống một cây gậy

Người thứ nhất mặt mày nhăn nhep, mang cái chân cụt, mà bắp vế bị xẻ làm hai, đã tàn phế lại càng có vẻ tàn phế thêm.

Ngưòi thứ hai nếp trán nhăn nheo, in rõ ba vết thẹo trên gương mặt. Người thứ ba thì lùn nhỏ, mặt mày cũng dơ dáy hốc hác như 2 lão kia.

Người thứ tư là một vị hòa thượng thân hình to lớn. Dương Qua rất lạ lùng nhủ thầm :


- Mấy người này thật là quái gở, chẳng lẽ trọn đời họ chẳng rời nhau một bước ?

Một tiếng keng nổi lên, lão thứ nhất đấnh đá lấy lửa châm vào ngọn đuốc, giơ lên làm cho Dương Qua trông thấy rõ từng nguời.

Chàng nhìn kỹ 4 người này, trừ lão già thứ nhất có cặp mắt sáng quắc, còn 3 gã kia đều mù cả. Chàng nói thầm :

- A ! Lão này là người tiên phong dẫn lộ cho ba gã kia, thực là kẻ chột làm vua xứ mù.

Lão già mắt sáng đưa cao cây đuốc đi lục soát khắp từ trước đến sau miếu. Bốn người bị chằng kéo theo sợi dây xích sắt. Mỗi người họ chỉ đứng cách nhau độ 3 bước.

Dương Qua bước nhẹ theo, quan sát từng cử động một. Ai cũng tưởng 4 người này hành động rất bất tiện, vì họ đã đui lại què. Nhưng 4 người này tai mũi đều thính, vẻ mặt đanh ác lộ trên vừng trán.

Tuy nhiên, họ lại không trông thấy được chàng đứng sau tượng thần.

Bốn người đi tuần sóat một hồi, đoạn trở về đứng giữa chánh điện. Lão già mắt sáng cất tiếng bảo :

- Kha lão đầu chẳng để lộ một hành tung. Nếu lão quyết ý ra tay thì chắc còn phải ẩn núp đâu đây.

Người thứ ba nói :

- Đúng đấy ! Gã đã bằng lòng ước hẹn ắt phải đến chứ. Con người của Kha lão đầu là một hạng hiệp sĩ tự phụ. Hai chữ Ûtín nghĩaÕ coi trọng hơn Thái Sơn.

Cả 4 người đều ngồi xuống đất ngay chính điện. Lão già thứ hai liền cất tiếng bảo:

- Sa đại ca ! Đại ca có chắc là Kha lão đầu đến chăng ?

Người thứ nhất liền bảo :


- Không chắc lắm ! Tuy lão đã hứa, nhưng có ai dại gì biết cái chết mà còn dấn thân vào.

Người thứ ba vội vàng đính chính :

- Không lẽ vậy đâu ! Kha lão đầu là một vị đầu lãnh của Giang Nam Thất Quái, chính Thấp ác Kh u lão đạo còn chẳng dám làm gì thay, Kha lão đầu muôn dặm băng ngàn đến xứ Mông Cổ để truyền dạy võ công cho Quách Tỉnh là một chuyện trong giang hồ ai ai cũng đều biết rõ, một lời hứa của Giang Nam Thất Quái đáng giá ngàn vàng. Chúng ta phải phòng bị trước mới được.

Dương Qua núp sau tượng thần nghe rất rõ ràng. Chàng nhủ thầm :

- à à ! Bọn chúng đến đây cốt ý chờ đợi Kha lão công !

Người thứ hai trong bọn nói :

- Tôi dám đoán chắc là Kha lão đầu không trở lại. Bành đại ca ! Đại ca dám đánh cuộc với tôi không

?

Lời nói của lão chưa dứt, bỗng nghe có tiếng động mạnh từ xa đưa lại. Rõ ràng là tiếng chân người bước trên mặt đá, nhẹ nặng khác nhau, tựa hò như một người đang chống gậy đi lần về phía trước miếu. Dương Qua lúc còn nhỏ cùng Kha Trấn ác ở tại Đào Hoa đảo rất lâu, nghe tiếng bước chân chàng đã chắc chắn là Kha Trấn ác đến.

Người ốm thứ ba cất tiếng cười ha hả:

- Hầu lão đệ ! Kha lão đầu đ đến, đánh cuộc không đặng rồi.

Người thứ hai lẩm bẩm nói :

- Tặc tử điểu ! Quả nhiên không sợ chết, không phải là kẻ tà vậy. Tiếng lộp cộp nổi lên trên nền miếu. Phi Thiên Biển Bức Kha Trấn ác tiến vào chính điện, đứng ngay ngắn nói :

- Kha Trấn ác giữ lời hứa mà lại, tôi đã lấy được Cửu hoa ngọc lộ hoàn của Đào hoa đảo chúa, gồm 1 2 viên, mỗi vị uống 3 viên là bình phục.


Nói xong ông đưa ra một cái hộp nhỏ, giao tận tay lão già mắt sáng, ông này vui mừng tiếp lấy :

- Đa tạ! Kha Trấn ác ôn tồn bảo :

- Lão phu đã lo xong xuôi mọi việc nên lại đây để chịu chết.

Nhìn thấy râu tóc trắng phau vẻ mặt rắn rỏi, Kha Trấn ác đứng oai vệ như một thiên thần giữa chính điện, khiến mọi người đều mến cảm cái uy vũ này.

Người thứ nhì cảm thấy bồn chồn trong dạ:

- Sa đại ca ! Xin đại ca hãy nghĩ lại ! Kha lão đầu thủ tín đã mang về đây Cửu hoa ngọc lộ hòan, thì dù cho đại ca có tiền cừu hận việc gì đại ca cũng mở rộng lòng nhân mà tha thứ hay bỏ qua cho lão.

Người thứ ba cười sặc sụa, nói :

- A ! Hầu lão đệ ! Lão đệ có tấm lòng nhân của đàn bà con gái, không sợ 4 người chúng ta sau này chết chẳng đất chôn hay sao ? Hầu lão đệ ! Hôm nay tâm ý của Kha Lão đầu chưa để lộ ra, bíêt đâu ngày sau Kha lão đầu lại chẳng giữ kín cho chúng ta.

Bỗng có tiếng hét :

- Hãy động thủ một lựot ! Tức thì 4 người đứng bao quanh một vòng trong làm cho Kha Trấn ác vô phương đào tẩu.

Vị thủ lãnh của 4 người này là lão già mắt sang cất tiếng nói to :

- Kha lão đầu ! Ba mươi năm về trước chính ngươi đã thấy cái chết thê thảm của Dương Khang, tưởng hôm nay ngươi đã cao chạy xa bay rồi, nào ngờ lẽ trời báo ứng chẳng sai.

Kha Trấn ác chống gậy đứng giữa điện, nghe qua cả giận nói :

- Dương Khang nhận giặc làm cha, bán nước cầu vinh, là loại tiểu nhân đê tiện. Ta là Kha Trấn ác, đường đường là nam tử trượng phu đội trời đạp đất, tại sao ngươi dám đem tên gian tặc Dương Khang ra so sánh với ta ?


Người thứ ba là một người lùn nhỏ, cất tiếng mắng :

- Cái chết đã đến nơi, mà vẫn còn giữ giọng anh hùng hảo hán. Khi gã này nói dứt, cả 4 người đều vung ra song chưởng, như mưa sa bão táp đánh mạnh vào người Kha Trấn ác.

Kha Trấn ác đã nhận định rõ tình thế, biết không thể nào chống cự nổi 4 người này, nên ông đứng yên bất động không buồn ra chiêu chống trả.

Trong khi chưởng phong của 4 người này chưa chạm đến mình đối phương, bỗng thấy từ sau lưng Kha Trấn ác có một luồng dịch phong như vũ bão phát ra làm cho cát bụi trên trần nhà rơi xuống như mưa. Nhưng luồn chưởng quái dị này như không muốn tấn công vào ai trong 4 người.

Bốn người cảm thấy sức mạnh vô biên của chưởng lực mà chính họ cũng không chống lại nổi.

Lão già mắt sáng đưa mắt quan sát. Chính Kha Trấn ác bị vây đứng bất động, thì còn ai phát ra chưởng phong này ? Đôi mắt của lão đăm đăm nhìn thần tượng Vương Thiết Thương và đoán biết sau tượng có người núp.

Bốn người đưa bốn chưởng đánh vào não môn của thần tượng, là cho chiếc đầu của Thần tượng văng xuống đất bể từng miếng.

Trong bốn người thì hết ba đã mù lòa không còn trông thấy gì nữa. Duy có lão già mắt sáng là kẻ cầm đầu, nhưng không rõ Kha Trấn ác biến đi đâu mất. Lão cảgiận hiệp cùng ba người kia bước đến chỗ tượng thần quan sát.

Họ thấy một người thanh niên tuổi độ ba mươi, mặt đầy vẻ giận dữ, cánh tay ôm chặt cổ Kha Trấn ác giơ cao lên nói như gầm thét :

- Ngươi lấy cớ gì mà mắng nhiếc tiên phụ của ta ?

Kha Trấn ác hỏi to :

- Nguơi là ai ?


Dương Qua nói :

- Ta là con trai của Dương Khang, tên là Dương Qua. Ta với ngươi lúc ở Đào hoa đảo, ngươi còn nhớ chăng ? Tại sao trong lúc vắng mặt ta ngươi đành lòng mắng người khuất núi ?

Kha Trấn ác lạnh lùng nói :

- Chuyện đời biến đổi, hết xưa đến nay. Phàm làm điều gì cũng được muôn đời ghi chép. Có kẻ để tiếng xấu muôn đời cũng do bàn tay thiện ác của họ làm, đừng phiền trách sự đàm tiếu của kẻ thế nhân.

Dương Qua thấy Kha Trấn ác chẳng mảy may phục tùng, lại còn đem lý sự ra cãi, càng làm cho chàng thêm uất giận. Chàng giơ cao thân mình lão ném mạnh xuống đất và hét to :

- Ngươi hãy nói cho rõ vì sao cha ta phải mang tiếng xấu như vậy ?

Lão mắt sáng thấy Dương Qua oai phong lẫm liệt, chỉ trong phút chốc mà làm một chuyện kinh thiên động địa, ông không thể ngờ được. Liệu biết mình và 3 người bạn không phải là tay đối địch với Dương Qua, nên ông nhẹ nhàng cất buớc, nắm sợi xích ra hiệu cho 3 người lần lượt ra khỏi miếu đường.

Dương Qua lanh như điện chớp, vừa lắc một cái đã án ngữ tại cửa miếu và quát to :

- Hôm nay các ngươi không nói rõ ràng, tất cả đều không còn sống để ra khỏi cửa miếu.

Cả bọn không chịu kém. Họ hét to, mỗi người đẩy ra một chưởng đánh vào Dương Qua. Dương Qua hét to :

- Vậy càng tốt !

Chàng liền đưa ra một chưởng mạnh tựa vũ bão, chạm phải chưởng lực 4 người này phát ra tiếng kêu bình bình. Hai loại chưởng chạm nhau bay vần vũ, như cơ n gió lốc có một áp lực kinh hồn. Bốn


người gặp một áp lực mãnh liệt làm cho họ sững sờ, muốn ngã về phía sau. Trong nhóm 4 người có người thứ hai võ công yếu hơn, bị chưởng phong đánh vào não môn bắn ra, nằm mọp xuống đất thở hồng hộc.

Dương Qua nói :

- Bốn người là ai ? Tại sao có thân hình quái dị như thế ? Sao lại ước hẹn với Kha Trấn ác gặp mặt ?

Lão già mắt sáng bị trúng chưởng phong của Dương Qua ở bụng, lục phủ ngũ tạng như bị xáo trộn, nên vội vàng ngồi xuống vận khí lực để tránh nguy hiểm đến tính mạng, và cũng chẳng dám nói lời nào.

Bốn lão già này lai lịch như sau : Người mắt sáng là Sa Thông Thiên Người thứ hai là sư đệ của lão, có biệt hiệu là Tam đầu giao Hầu Thông Hải.

Người thứ ba là gã lùn nhỏ biệt hiệu Thiên Thủ Nhân Bành Liên Hổ. Người thứ tư là gã hòa thượng biệt hiệu Đại Thủ ấn Linh Trí Thuợng Nhân. Ba mươi năm trước 4 người này bị Lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông bắt đem giao cho Khưu Xứ Cơ và Vương Xứ Nhất trông giữ, giam cầm tại Trung Dương Cung ở Chung Nam Sơn, để chúng hối lỗi rồi mới phóng thích.

Tuy nhiên bọn chúng tính ác khó bỏ, cả bọn tìm đủ trăm phương ngàn kế để thoát thân. Mỗi lần trốn khỏi đều bị bắt về. Đến lần thứ ba, Bành Liên Hổ, Linh Trí Thượng Nhân và Hầu Thông Hải giết chết mấy tên đệ tử của Toàn Chân phái canh gác để trốn thoát. Nhưng lần này cũng lại bị đạo sĩ phái Toàn Chân bắt được.

Mấy đạo sĩ giận quá truyền bắt hết bọn người này chặt chân khoét mắt, trừ Sa Thông Thiên không có nhúng tay vào máu nên tha không khóet mắt lão này.

Cho đến 1 6 năm sau, quân Mông Cổ bao vây Trùng Dương cung, cả bọn 4 người thừa cơ trốn thoát.

Trừ Sa Thông Thiên, cả3 người kia đều bị mùa lòa. Bành Liên Hổ lại sợ rằng lão trở lòng, phụ anh em bỏ đi mất, nên lấy dây xích sắt xâu lại thành một chuỗi người, không ai có thể tự tiện đi đâu được.


Lúc Dương Qua đang học võ ở Trùng Dương cung không hề biết được việc này vì thầy và sư huynh quá nghiêm khắc nên không đến được chỗ giam cầm, không biết mặt mũi mấy gã này ra sao.

Sa Thông Thiên từ khi rời khỏi Trùng Dương cung, đoán biết không sớm thì muộn cũng bị đạo sĩ phái Toàn Chân bắt gạp vì tai mắt của phái này đầy dẫy trong thiên hạ, mà tự xét mỗi người đều tàn tật, chắc không thể địch nổi, nên đưa tất cả bọn xuống phương Nam tìm một thôn ấp hoang vu để trốn lánh.

Một ngày họ đang đi ngoaiø đường bỗng gặp Kha Trấn ác từ miếu Thái Dương đi lại. Sa Thông Thiên sợ lão Kha tiết lộ chỗ ở của họ, bèn ra tay một lượt cầm giữ Kha Trấn ác. Kha Trấn ác võ công lại kém hơ n 4 người, nên bị chúng bắt và hạch sách đủ điều. Chúng rõ Kha Trấn ác không có ác ý gì với bọn họ cả, nhưng oán thù Kha Trấn ác rất sâu vì hai lẽ. Một là hai nẻo tà chánh không thể sống chung. Hai là sợ Kha Trấn ác chỉ chọc chỗ ẩn thân của chúng, vì vậy 4 người muốn đánh chết Kha Trấn ác cho an lòng.

Bấy giờ Kha Trấn ác mới lên tiếng năn nỉ xin cho lão đến Làng Hồ có việc cần thiết, sau khi công việc hoàn thành sẽ trở về đây chịu chết. Nếu bọn què chịu dung cho lão vài ngày thì khi đến Lăng Hồ lão sẽ lấy thuốc trị thương của Hoàng dược Sư là Cửu hoa ngọc lộ hoàn mà biếu tặng.

Bốn lão này từ khi bị chặt chân, mỗi khi có mưa bão gió tuyết về đêm là đau đớn vô cùng. Nay nghe Kha Trấn ác nói đến việc tặng linh đơn khiến cả 4 người rất hoan hỉ. Họ bảo Kha Trấn ác phải nặng lời thề thốt, một là không chỉ chỗ ẩn núp của họ, hai là không được tìm thêm hào kiệt trợ giúp và hẹn ngày gặp nhau tại miếu Vương Thiết Thương.

Sa Thông Thiên nhắc lại chuyện cũ :

- Dương công tử, lệnh ton ngày trước cư xử với chúng tôi như thượng khách, khi ông chết chúng tôi vẫn giữ mái mối tình cố cựu không quên, mong công tử tha thứ cho chúng tôi nhờ.

Mười năm về trước, Sa Thông Thiên và Bành Liên Hổ là hai tay khét tiếng giang hồ, vua không sợ thần không kinh, dù cho gươm đao kề cổ, búa rìu trước mặt cũng không tỏ ra khiếp nhược như thế này. Nhưng mấy năm dài lao lý, lại bị chặt chân khoét mắt, bao nhiêu hào khí, hùng phong nhụt dần, cho nên họ mới hướng vào Dương Qua cầu xin mạng sống.


Dương Qua xì một tiếng chẳng đáp, quay sang Kha Trấn ác hỏi :

- Kha lão công, ông đến Lăng Hồ có nghe tin tức của Trình Anh và Lục Vô Song không ?

Kha Trấn ác cất tiếng cười dài :

- Dương Qua, Dương Qua ! Chuyện nhỏ mọn đó ngươi hỏi đến làm gì?

Dương Qua hỏi :

- Tại sao vậy ?

Kha Trấn ác cất tiếng cười dài nói :

- Công việc hôm nay, ta là Phi Thiên Biển Bức nào kể đến tấm thân già nữa, nếu gặp lúc thiếu niên sức cường lực tráng thì Kha Trấn ác này cũng đâu có kinh sợ ? Võ công cao diệu chỉ có thể uy hiếp những kẻ tham sanh úy tử, chứ đối với Giang Nam Thất Quái đâu có dễ gì bức sách được ?

Dương Qua nhìn thấy lão râu tóc bạc phơ, mặt mày lẫm liệt nên sinh ra kính phục :

- Kha lão công công, ông nhìn tôi có phải Dương Qua chăng ? Chỉ vì công công chạm đến danh dự của cha tôi nên tiểu bối mới đắc tội. Kha lão công vang danh bốn biển, dự mãn càn khôn, Dương Qua tôi từ lúc trẻ vẫn khâm phục, đâu dám vô lễ với công công.

Kha Trấn ác với nụ cười cởi mở nói :

- Theo lời nói này, lão phu đã đoán được nhân phẩm của các hạ. Các hạ là người đã lập được đại công ở thành Tương Dương, thực là một vị anh hùng. Vậy ngươi đâu có thể sánh cùng một bọn với phụ thân ngươi. Nếu ta chỉ trích đến ngươi thì hóa ra ta tự chuốc nhục hay sao?

Dương Qua mịt mờ không rõ hành vi của phụ thân ra sao, nên vội vàng hỏi :

- Kha lão công, sự lầm lẫn của phụ thân tôi như thế nào, công công cho tôi được nghe rõ.


Không ngờ Dương Qua chẳng biết mảy may gì về việc này, dù chàng đã giao du với dủ mọi tầng lớp nhưng chẳng ai đề cập đến dĩ vãng của Dương Khang. Trong lúc bất ngờ, lại nghe lời nói thẳng của Kha Trấn ác, làm sao chàng chẳ ng bồi hồi cảm xúc và hỏi rõ ngọn nguồn cho được ?

Kha Trấn ác ngỡ là Dương Qua giả vờ, nhung nghe giọng nói tha thiết và thành khẩn của chàng ông mới bắt đầu kể rõ nguồn cơn từ lúc Quách Tỉnh và Dương Khang kết nghĩa, lại nói việc Dương Khang và Âu Dương Phong âm mưu hãm hại năm người trong nhóm Giang Nam Thất Quái ra sao. Và do đâu bị trúng độc từ áo da nhím của Hoàng Dung tại miếu Vuơng Thiết Thương rồi phải chết thê thảm. Sau rốt ông nói rất bi thiết :

- Những chuyện đã qua, quý vị ở đây đều thấy tận mắt. Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ, các vị hãy kể cho Dương công tử nghe coi lời nói của lão phu có sai sự thật không ?

Kha Trấn ác vừa dứt lời, bỗng nghe tiếng quạ, quạ kêu inh ỏi, từ trên cao bay xuống đậu ở nóc miếu 1 0 con quạ lông đen cất tiếng kêu dậy đất.

Sa Thông Thiên thở dài rên rĩ :

- Có một đêm trong năm nọ, qua ïkêu rền trời, ta đã bắt nó giao cho Dương công tử, lúc ấy Bành lão đệ thấy cơ hội đã đến bèn đi mất, ta có nghe Dương công tử bị chặt tay nhưng không ngờ còn sống đến ngày nay.

Dương Qua ôm đầu, ngồi bệt xuống đất, cảm thấy buồn tủi vô cùng. Chàng không ngờ ngày trước cha mình đã tạo ra nhữ ng chuyện tồi tệ làm di xú khiến cho mình phải mang tiếng xấu đời đời.

Giữa ngôi thần điện, sáu người ngồi yên chẳng ai nói một tiếng nào cả. Chỉ nghe tiếng quạ kêu vang trời.

Dương Qua vốn tính cực thiện, Kha Trấn ác biết vậy liền lên tiếng :

- Dương công tử lập được đại công như thế làm cho bá tánh trong thành Tương Dương vui vẻ khâm phục, mà phụ thân của công tử cũng được thơm lây. Phụ thân của công tử tuy an giấc ngàn thu nơi suối vàng, cũng mãn nguyện có được một người con chí hiếu. Ta có nghe nhị đệ nói qua, vua HạVõ là vị vua thánh đức, mà phụ thân lại là kẻ khắc bạc ác nhân


Dương Qua ôn lại sự tình từ lúc gặp mặt vợ chồng Hoàng Dung, Quách Tỉnh, và nghĩ đến Hoàng Dung luôn đề phòng, không bao giờ nhắc đến những việc đã qua liên quan đến phụ thân hay cá nhân chàng. Bấy giờ trong đầu óc chàng quả nhiên phiền não, mọi việc không hay đều do phụ thân chàng gây ra, làm cho chàng uất ức, thở dài. Chàng hỏi Kha Trấn ác :

- Lão công ! Trình Anh và Lục Vô Song hai vị này vẫn bình yên đấy chứ ?

Kha Trấn ác tươi cười bảo :

- Hai người này được tin công tử đã thiêu rụi hai ngàn hộc lương của địch ở Nam Dương và tận diệt quân tiên phong Mông Cổ làm cho họ hoan hỉ vô cùng. Họ hỏi thăm tin tức của công tử mạnh khỏe thế nào, và hỏi thăm công tử có biết tin tức gì của Tiểu Long nữ cô nương chăng ? Cả hai chị em vẫn mạnh khỏe và hằng nhớ đến công tử.

Dương Qua buồn bã nói :

- Hai vị nghĩa muội này, đã xa cách 1 0 năm mà chưa gặp mặt !

Bỗng Dương Qua quay đầu lại hỏi Sa Thông Thiên :

- Kha lão công đã bằng lòng giao ca ûtính mạng cho ngươi quyết định. Lão công đã hữa thìvẫn giữ lời. Thế mà ngươi vẫn nằng nặc đòi giết lão công, vậy ngươi hãy ra tay giết chết lão công đi, để ta giết hết bọn chúng bay trảthù cho lão công.

Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ đưa mắt nhìn nhau chẳng nói ra lời. Họ đứng ngây người hồi lâu, Sa Thông Thiên cất tiếng nói :

- Dương đại hiệp, chúng tôi không biết nên mạo phạm đến oai rồng của Kha lão hiệp, mong 2 vị rộng lòng bỏ qua cho chúng tôi.

Dương Qua nói như hét :

- Các ngươi không biết thì thôi. Nhưng các ngươi có lỗi rất nặng là không biết giữ tròn tín nghĩa, và


muốn làm thiệt mạng lão công, các ngươi nghĩ sao đây ? Sa Thông Thiên khom người xuống van xin :

- Chúng tôi lỗi lầm đáng chết ! Mong nhị vị thứ lỗi. Kha lão hiệp đại tín đại nghĩa, làm cho chúng tôi khâm phục vô cùng.

Dương Qua hét to :

- Hãy mau mau rời khỏi nơ i đây, ta chẳng còn muốn thấy các ngươi nữa, nếu cãi lại ta sẽ ra tay...

Sa Thông Thiên và 3 người kia như hòan hồn chẳng nói nên lời, chỉ biết khom người thi lễ và băng mình đi khỏi miếu rất nhanh.

Dương Qua vô tình đã cứu đựoc Kha Trấn ác thoát khỏi cảnh thập tử nhất sinh. Kha Trấn ác tỏ vẻ cảm kích vô cùng. Hai người đi lần ra ngoài ngồi xuống nền miếu nói chuyện.

Kha Trấn ác nói :

- Sở dĩ ta đến Lăng Hồ trấn cũng là vì Quách nhị cô nương.

Dương Qua cả kinh hỏi :

- Tiểu muội đã gặp việc gì ư ?

Kha Trấn ác nói :

- Quách Tỉnh quý hai đứa con gái như châu ngọc, mặt dù tánh mỗi đứa mỗi khác. Nhưng không biết vì đâu Quách Tường bỗng nhiên biến mất khỏi thành Tương Dương. Không ai rõ nó đi hướng nào. Vợ chồng Quách Tỉnh sốt ruột phái đủ hạng người đi khắp mọi nơi tìm kiếm, nhưng ngày qua ngày không được tin gì của cô bé cả.

Lão mù này cũng ở trong thành Tương Dương ra đi tìm côbé, nhưng bất lực không tìm được một dấu tích nào. Đông, Tây, Bắc ba ngả đều có người của Quách Tỉnh cho đi tìm, duy có ngả Giang Nam là


lão quen thuộc tất cả phong thổ nhân tình cho nên lão mới đi về hướng này, và có nghe đựoc một vài tin tức.

Dương Qua vội hỏi :

- Tin tức gì vậy công công ?

Kha Trấn ác nói :

- Khi lão lần mò đến Lâm An, có nghe hai tên sứ thần Mông Cổ nói : ÛCon gái nhỏ của Quách đại hiệp ở thành Tương Dương đang bị giam cầm trong trại quân Mông Cổ.Õ

Dương Qua hỏang hốt kêu lên :

- Ôi chao ! Không rõ việc này là thật hay giả?

Kha Trấn ác vội nói :

- Hai đạo quân tiên phong hậu tập của Mông Cổ hiệp nhau công phá thành Tương Dương. Bấy giờ trong triều đình có tên đại thần mê muội bàn kế nghị hòa. Hai tên sứ thần Mông Cổ đã dối gạt được đại thần của Tống triều, ắt là cấp bậc không nhỏ. Cả hai dùng tiếng Mông Cổ trò chuyện với nhau, mà không ngờ lão Kha Biển Bức này đưở tại Mông Cổ trên mười năm, lão đã nghe và hiểu tường tận.

Dương Qua lại nói :

- Nếu đúng vậy thì câu chuyện này có thật rồi!

Kha Trấn ác nói :

- Đúng vậy ! Sau khi nghe xong, ta giận quá đánh cho hai tên sứ giả hai Ûcon văng cực độc, và tính trở về thành Tương Dương cho biết tin tức. Nào ngờ lại gặp phải bốn con ác quỷ cản đường. Lão đã suy nghĩ với tấm thân già sớm muộn gì cũng về trời, còn tin tức của Quách nhị cô nương chẳng lẽ làm im không báo, cho nên lão khẩn cầu chúng xin hoãn lại vài ngày, để lão đến Lăng Hồ trấn báo


cho Trình Anh và Lục Vô Song biết mọi việc.

Khi hai vị này lên đường về thành Tương Dương thì lão phu trở lại đây để giữ trọn lời ưước hẹn mà chịu chết. Kẻo đã giữ đúng lời giao hẹn tưởng đâu bốn con ác quỷ buông tha, nào ngờ chúng bội ước, cho đến lúc sự chết gần kề chúng nó mới không dám ra tay, ha ha...

Dương Qua ngẫm nghĩ giây lâu, đoạn hỏi :

- Kha lão công đã nghe hai tên sứ thần Mông Cổ nói chuyện. Tại sao Quách nhị cô nương bị giam cầm ? Và tánh mạng có bị nguy hiểm gì không ?

Kha Trấn ác nói :

- Điều này ta chẳng nghe qua.

Dương Qua run run nói :

- Chuyện này nóng như lửa đốt. Vãn bối xin đi trước để tìm phương thế cứu Quách nhị cô nương. Còn lão công chầm chậm mà trở về.

Lúc Kha Trấn ác ở tại thành Tương Dương đã nghe thấy Dương Qua làm nên chuyện lớn, lòng vẫn thầm phục, nên ông nói tiếp :

- Dương công tử có ra đi phải cần thận cho lắm, lão sẽ trở về thành Tương Dương đợi tin mừng.

Dương Qua cất giọng ôn hòa nói :

- Kha lão công ! Vãn bối bái tạ lão công, xin ký thác cho một việc là mong tiền bối vui lòng lập lại giùm tấm mộ bia. Trên mộ bia đề rằng : OKhang chi cữu. Bất hiếu tử Dương Qua cẩn lập...Õ.

Kha Trấn ác ngây người, nhưng lãnh hội ngay lời nói của Dương Qua nên đáp :

- Đúng đấy ! Đúng đấy ! Ngươi chính là kẻ bất hiếu đối với lệnh tôn. Ngươi nhận là kẻ bất hiếu, nhưng sự bất hiếu này khác xa kẻ khác. Lão Kha sẵn lòng giúp đỡ việc này.


Dương Qua cúi đầu cảm tạ và quay người về hướng Bắc. Dương Qua đến Gia Hưng mua hai con ngựa để đi về phủ Nam Dương. Chàng đi suốt ngày đêm không nghỉ và cũng chẳng thay ngựa, phút chốc đã đến gần dinh quân Mông Cổ.

Nguyên Hoàng đế Mông Cổ ngự giá thân chinh, lúc bao vây thành Tương Dương thì tại Tân Dư và Đặng Châu bị thất thủ đại bại, nên không biết rõ quân nhà Tống thực hư thế nào. Vì thế quân Mông Cổ rút lui về Tương Dương để an dinh lập trại, án binh bất động. Chỉ thấy cờ xí rợp trời, gươm đao chơm chởm, nhìn vào dinh trông thấy vô số người qua lại.

Dương Qua chờ đến tối mới mò mẫm vào đại dinh quan sát, nhìn thấy cuộc bố phòng thật nghiêm ngặt, xung quanh ngự dinh một rừng giáo mác, không vật gì có thể lọt vào được.

Dương Qua tuy võ công uy dũng, sức lực có thừa, nhưng chàng nghĩ mãnh hổ nan địch quần hồ, hảo hán khó thể cự nổi nhiều người nên chàng im lặng theo dõi mà chẳng dám để lộ hành tung.

Đêm đến, chàng lục soát khắp Đông dinh, ngày kế là Tây dinh, lần lượt mỗi đêm đến một dinh. Qua hết bốn doanh trại lớn, chàng cũng không gặp tin tức gì của Quách Tường cả. Sau cùng chàng lập kế bắt cóc một vị tham mưu của Mông Cổ để tra hỏi. Tên này khai là trong tất cả doanh trại không có bắt co âgái nào là con của Quách Tỉnh đại hiệp ở thành Tương Dương, gã không nghe và cũng không thấy việc này. Dương Qua vẫn để lòng phòng bị, lục soát thêm vài ngày nữa cũng không thấy tin tức nào đáng chú ý. Chàng nhủ thầm :

- Hay là Quách bá bá đã cứu khỏi, hoặc hai tên sứ thần đ nghe lỏm những lời giả dỗi, rồi có dịp bàn hươu tán vượn?

Chàng đưa mắt nhìn xem cảnh vật thấy hoa nở rợp cành, báo hiệu mùa xuân sắp đến, cái kỳ hạn của Tiểu Long nữ Ûmười sáu năm đã sắp hết, làm cho lòng chàng hồi hộp, vội vã đi về hướng Bắc, theo lối cũ trở về Tuyệt Tình Cốc.

* * *

Nhắc lại việc Quách Tường và Kim Luân Pháp Vương. Nàng thấy Kim Luân Pháp Vương là tay ác độc vô cùng, đã giết chết hai người bạn Trường Tu Quỷ và Đại đầu Quỷ, lòng nàng vô cùng chua


xót. Nàng nghĩ thế nào cũng phải chết dưới ma chưởng của quái lão hòa thượng, nhưng vẫn hiên ngang, ngước mặt nói :

- Ngươi muốn giết chết ta, sao còn chưa ra tay ?

Kim Luân Pháp Vương cười hô hố nói :

- Giết chết ngươi chẳng khó gì? Hôm nay ta đã giết người như vậy là tạm đủ, còn số phận ngươi ta đợi ngày nào tốt mới đem ra khai đao, và ta chẳng để ngươi chạy thoát đâu.

Quách Tường thấy rõ hoàn cảnh của mình không thể chống cự nổi với quái hòa thượng, chi bằng cứ theo lời lão rồi sẽ tính kế thoát thân sau.

Suy nghĩ xong, Quách Tường leo lên ngựa, từ từ cất vó phi chậm. Kim Luân Pháp Vương vui vẻ nghĩ thầm :

- Hoàng thượng và Hoàng đệ tìm đủ thiên phương bách kế câu thúc tính mạng của Quách Tỉnh mà không được. Hôm nay ta giữ con bé này làm con tin để bức Quách Tỉnh phải theo về phía ta. Nếu Quách Tỉnh không chịu, ta sẽ đem con gái cưng của hắn ra cửa thành Tương Dương hành hạ, làm cho vợ chồng nó tinh thần tán loạn rồi thừa dịp công thành. Như thế thật là diệu kế, lấy thành Tương Dương như trở bàn tay.

Hai người đi đến lúc trời xẩm tối, tìm chỗ trú ngụ.

Gặp được một căn nhà hoàng vắng, trống trước trống sau, không người ở đã lâu, gian nhà này trơ trọi chỉ còn 4 bức vách xiêu vẹo.

Kim Luân Pháp Vương và Quách Tường vào trong. Ông lấy lương khô chia cho Quách Tường ăn, đưa nàng vào buồng trong ngơi nghỉ, còn lão ngồi giữa nhà tĩnh tọa và vận nội lực bồi dưỡng tinh thần.

Quách Tường tâm trí rối bời, làm sao ngủ được. Nàng thao thức đến nửa đêm rồi nhẹ bước ra ngoài nhìn xem Pháp Vương đang làm gì. Nàng nhìn thấy Kim Luân Pháp Vương nằm ngoẻo đầu vào vách hơi thở đều đều, chứng tỏ ông đang chìm đắm trong giấc mộng mê man.


Quách Tường cả mừng, liền lẻn ra ngoài dẫn ngựa đi hỏi ngôi nhà độ 1 0 trượng, đoạn thót lên yên, thúc con tuấn mã phi nước đại. Phút chốc đi trên nửa dặm đường, nàng quay đầu lại chẳng thấy Kim Luân Pháp Vương đuổi theo nên mừng rỡ giục ngựa phi nhanh.

Nàng lại nghĩ khi Kim Luân Pháp Vương tỉnh dậy ắt ông đuổi theo và có lẽ ông tin rằng nàng đã trở về thành Tương Dương bằng nẻo đường phía Nam.

Vì nghĩ thế nên Quách Tường rẽ về hướng Bắc đi thật nhanh hòng đánh lạc hướng Kim Luân Pháp Vương. Dù cho ông có thuật khinh công cao đến đâu cũng không thể đuổi theo kịp.

Tuy nhiên nàng vẫn lo sợ phập phồng, cứ phút chốc lại quay đầu nhìn xem Kim Luân Pháp Vương có đuổi theo chăng. Nàng phi ngựa chạy càng lúc càng nhanh, đến khi trời vừa rựng sáng đã cách xa chỗ cũ bảy tám mươi dặm đường, bấy giờ mới yên lòng gò cương ngựa chậm lại.

Quách Tường đưa mắt nhìn về phía trước thấy một hòn núi xum xuê hoa lá, nàng lại muốn thưởng ngoạn nên giục ngựa lên sườn núi.

Càng lên cao phong cảnh càng mỹ lệ. Bỗng nghe có tiếng thở ồ ồ trước mặt, nàng vội vã giục ngựa bước tới, thấy một người nằm ngủ say sưa, gối đầu trên một phiến đá.

Quách Tường lật đật xuống ngựa bước tới bên cạnh xem xét, thìra người này đầu trọc mũi to, mặc áo đạo bào màu vàng lại chính là Kim Luân Pháp Vương. Không rõ làm sao lão lại đến trước mặt mình tài tình như vậy ?

Quách Tường cả sợ nhảy thót lên yên ngựa, giục ngựa chạy xuống núi. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Pháp Vương vẫn nằm yên bất động không trỗi dậy đuổi theo.

Nàng vội vàng giục ngựa chạy nhanh tới chân núi, rẽ vào một con đường hoang loang lổ. Nàng phi ngựa chạy nh bay, độ chừng thổi chín một nồi cơm thìthấy phía trước có một người khoanh tay đứng dựa vào gốc cây đại thọ, nhìn nàng cười hì hì, chính là Kim Luân Pháp Vương. Quách Tường chẳng sợ hãi chút nào mà giận dữ quát lên :

- Quái lão hòa thượng, ông cứ cản trở mãi, hết lối này đến lối khác, tại sao ông dám đùa bỡn bản cô


nương !

Nói xong nàng giục ngựa đến trước và giơ cao roi ngựa đánh bổ vào mặt Kim Luân Pháp Vương

Kim Dung

Thần Điêu Đại Hiệp

Hồi 99

TRONG VẠN HOA CỐC

Quách Tường vung roi ngựa đánh mạnh vào mặt Kim Luân Pháp Vương nhưng Pháp Vương vẫn đứng yên không né tránh làm cho nàng cả mừng, toan thâu roi lại đánh vào lưng lão một roi nữa. Đột nhiên có luồng gió mạnh thổi qua làm cho thân mình nàng té xuống ngựa, bay lơ lửng giữa không trung.

Nguyên lúc Kim Luân Pháp Vương thấy ngọn roi vừa đánh vào mặt, ông vội thổi nhẹ vào ngọn roi làm cho thân mình nàng bị chưởng phong dồn ép, không thể chế nự nổi mới bay long lóc như thế.

Quách Tường tuy bị bay lơ lửng nhưng tâm trí vẫn sáng suốt. Trong khi đó Pháp Vương bối rối sợ nàng té xuống đất giập xương nên vươn hai tay đỡ lấy mình nàng và bảo to:

- Hãy cẩn thận!

Quách Tường kêu lên:

- ối da!

Và rớt cách bàn tay của Pháp Vương độ năm tấc. Đột nhiên hai tiếng Ûbình bìnhÕ vang lên, Quách Tường đã vung song chưởng đánh vào bụng lão. Tuy Kim Luân Pháp Vương là người đầy cơ trí, võ thuật phi phàm nhưng trong lúc bất ngờ không thể nào chống trả kịp, chỉ kêu lên một tiếng ối daÕ lảo đảng quỵ xuống đất, nằm bất tỉnh.

Quách Tường không thể tưởng tượng chưởng pháp của mình cao diệu dường nào, chỉ một chưởng cũng đã làm ng một tay cự phách anh hào. Nàng cúi xuống nhặt một phiến đá to toan đánh ngay lên


đầu Kim Luân Pháp Vương.

Nhưng, từ thuở sơ sinh đến ngày thành nhơn chi mỹ, chưa bao giờ Quách Tường nhúng tay vào một việc giết người. Tuy nàng giận Pháp Vương đánh ngã và giết thác hai người bạn quí nhưng nàng không nỡ nhẫn tâm giết người như thế. Cho nên, nàng đứng ngây người trong phút chốc rồi ném mạnh hòn đá xuống đất.

Quách Tường chỉ đưa tay ra điểm vào Thiên đỉnh Huyệt ở cổ, kế là Bình phong huyệt sau lưng, Thần phong huyệt trước bụng Thanh linh uyên huyệtÕ trên vai, và Phục hổ huyệt dưới mắt. Chỉ riêng Ûkhẩu chí huyệtÕ nàng không điểm.

Nàng điểm xong mười ba yếu huyệt trong mình Kim Luân Pháp Vương nhưng lại lo sợ Pháp Vương tỉnh dậy bất thần, nàng đi khuân bốn phiến đá, mỗi phiến nặng trên 70 cân dằn từ ngực xuống đến chân Kim Luân Pháp Vương.

Xong nàng nói:

- ác nhơn hỡi ác nhơn! Cô nương chẳng giết người hôm nay là mong ngày sau nhớ đến tự lỗi lầm mà cải hóa, đừng hại thêm người nữa!

Nàng nhảy lên yên, so cương sắp cho ngựa chạy thì Kim Luân Pháp Vương mở to đôi mắt cười ha hả nói:

- Tiểu cô nương lương tâm cực tốt, lão hòa thượng có lòng cảm mến cô nương!

Bốn phiến đá bỗng kêu bình bìnhÕ văng ra thật xa, và Kim Luân Pháp Vương từ từ đứng dậy, làm cho Quách Tường bối rối vô cùng, vì mười ba đại huyệt nàng đã phong bế cả rồi, tại sao lão đứng dậy được?

Nàng đưa mắt ngó trân quái hòa thượng mà chẳng nói ra lời. Nguyên Pháp Vương có trúng song chưởng của ngàng thực nhưng chỉ đau chút ít trước bụng mà thôi. Hai người võ công khác nhau một trời một vực. Chẳng lẽ Quách Tường hạ có hai chưởng mà đánh ngã ông ấy ư ? Đấy chẳng qua là ông giả bộ thọ thương để coi cô bé ngà giở trò gì, ông đợi phiến đá đánh vào đầu sẽ phản công không muộn, nhưng nàng ném bỏ đi, thấy vậy ông nhủ thầm:


- Con bé này thông minh lanh lợi, lại thêm có một tâm địa cực tốt. Ta có hai tên đồ đệ có sở trường, mà thiếu hai tên đồ đẹ về sở đoản.

Lòng ông muốn thâu nàng làm đồ đệ! Tuy ông đã thâu ba tên đệ tử. Tên thứ nhất văn võ toàn tài, thông minh lịch thiệp, ông sắp sửa truyền y bát thì lìa đời, tên thứ nhì là Đại Nhĩ Ma tuy giỏi về thần công nội lực, nhưng lại kém thông minh không hiểu lẽ huyền bí của võ công, tên thứ ba là Hoàng Tử Toa Đô tuy thông minh giỏi dắn, võ thuật tinh thông nhưng tánh người bộc bạc, gặp lúc nguy hiểm bỏ thầy, từ bạn.

Kim Luân Pháp Vương tuổi tác đã cao, võ nghệ siêu quần, ông tự nghĩ phải tìm một côt chất thông minh, lương tâm thuần hậu, để truyền dạy kẻo đến trăm năm sau bị mai một, không người nhắc nhở đến một tuyệt thế võ công. Mỗi lần nghĩ tời là long ông chua xót bàng hoàng.

Bấy giờ, lại gặp Quách Tường, tuy còn non dại mà tư chất thông minh, lại thêm lương tâm tốt hảo, nên ông hoan hỉ vô cùng. Thực là người hiếm có trên đời. Mặc dù cô bé này là con của kẻ thù, nhưng nó còn non dạ, tâm tánh dễ cải biến, khi truyền hết tuyệt kỹ công phu, phải qua một thời gian rất lâu, dần dần nàng quên mất dĩ vãng đã qua.

Trong giới võ lâm, đối với việc truyền dạy đệ tử rất quan trọng, vì khó mà tìm được người vừa ý để nối chí sư môn.

Kim Luân Pháp Vương muốn thâu nhận Quách Tường làm môn đệ, nên ý nghĩ bắt nàng để bức bách Quách Tỉnh không còn nữa.

Quách Tường thấy đôi mắt long lanh phát ra những tia sáng hiền hậu, nàng vội vàng nhảy xuống ngựa tới phía trước nói:

- Lão hòa thượng, võ công người cao diệu phi thưởng, mong hãy bỏ qua những việc vừa rồi.

Kim Luân Pháp Vương cười ha hả nói:

- Ngươi đã mộ võ thuật của ta, thìh y lạy tôn ta làm thầy, ta sẽ đem hết căn cơ học thuật truyền hết cho người. Ngươi bằng lòng không?


Quách Tường nói nhanh:

- úy! Không đặng đâu? ta học hết võ thuật của Hòa thượng bắt ta làm ni cô đâu được?

Kim Luân Pháp Vương cười xòa nói

- Ngươi theo ta học võ thuật là một lẽ, còn việc làm ni cô ai bắt buộc bao giờ? Ngươi đã điểm mười ba đại huyệt, ta tự hóa giải hết, ngươi lấy đá dằn lên mình ta, ta cũng vùng dậy, mấy phiến đá văng mất Ngươi lén ta cưỡi ngựa đi trốn, lại gặp ta nằm ngủ giữa đường, vậy công phu của ta ngươi đáng kinh mộ không?

Quách Tường công nhận nàng kính mộ võ thuật rất công phu của Pháp Vương, nhưng lão hòa thượng này là người ác, ton kẻ ác làm thầy sao? Vả lại, chính nàng đang nôn nóng muốn gặp Dương Qua, nàng lắc đầu:

- Lão hòa thượng võ nghệ cao cường thật! Nhưng tôi không dám lạy người ác làm thầy!

Kim Luân Pháp Vương tưởng đâu cô bé rõ thành tích của lão nên vội hỏi:

- Ngươi nói ta là người ác! Ta ác chỗ nào?

Quách Tường nói giọng hờn giận:

- Ông bảo ông không ác? Vậy chớ ai đã giết chết hai người bạn của tôi là Trường Tu Quy và Đại Đầu Quỷ. Họ không oán cừu mà ông nhẫn thâm như thế ư ?

Pháp Vương vỡ lẽ cười xòa nói:

- Cô nương nói sai rồi! Chính ta ra tay bênh cô nương. Hơn nữa cũng tại hai người này ra tay trước, chính cô nương thấy rõ chứ? Nếu ta không có bản lãnh thì đã chết nát thây dưới tay chúng nói rồi, ta đã là hòa thượng ắt lấy việc từ bi làm gốc. Cực chẳng đã mới ra tay, không bao giờ muốn làm hại đến tính mạng người!


Quách Tường không tin lời nói của lão:

- Nếu ông là người tốt, tại sao ông chẳng chịu để cho tôi đi, mà cản trở mãi vậy?

Kim Luân Pháp Vương cười nói:

- Ngươi lầm rồi! Ngươi đã cưỡi ngựa phi như bay biến, muốn qua Đông thì qua, muốn đến Tây thìđến. Gặp ta nằm ngủ giữa đường, ngươi bỏ chạy sang ngõ khác, ta có cản trở gì ngươi đâu?

Quách Tường vui vẻ nói:

- Nếu đúng như vậy thì ông hãy để tôi đi tìm Dương Qua đại ca, mà chẳng nên nhỏ to gì nữa.

Kim Luân Pháp Vương lắc đầu bảo:

- Chuyện này không được? Trước nhất ngươi hãy lạy tôn ta làm thầy, rồi ta mới truyền hết cho ngươi hai mươi năm võ nghệ của ta rồi ngươi muốn tìm ai thì tìm, hay muốn đi đâu tùy ý.

Quách Tường nhăn mặt nói:

- Lão hòa thượng thiệt không thông lý sự. Tôi không thích lạy tôn người làm sư phụ, mà hòa thượng bảo tôi miễn cưỡng làm như thế nào?

Kim Luân Pháp Vương nói:

-Ngươi chính là con bé không thông lý sự! Lạy tôn ta làm thầy mà không chịu còn đòi đi đâu? Bất luận người cúi lạy ta dù bao nhiêu đi nữa, khổ sở khẩn cầu ta cũng không nhận làm đồ đệ. Hôm nay người gặp được ta là cơ hội ngàn năm một thuở, phúc đức của ngươi rất dày mới được ta chú ý như thế!

Quách Tường nảy ra một kế:

-Không được, hòa thượng không thể làm minh sư được?

Lão thắng đứa con gái trên mười tuổi thì chẳng lấy gì làm giỏi! Lão hòa thượng không thắng nổi cha


mẹ của tôi, ông ngoại của tôi. Đừng nói người ca cả, một mình Dương Qua đại ca tôi còn sợ hòa thượng còn đánh chẳng lại nữa.

Kim Luân Pháp Vương nổi cáu, quát:

-Ai bảo ngươi? Ai bảo ta thắng không nổi tên tiểu tử Dương Qua? Quách tường dùng lời khích tướng:

-Thiên hạ anh hùng ai ai cũng nói thế. Nhân cuộc anh hùng đại yến trong Tương Dương thành, người người đều nói dù cho có ba lão Kim Luân Pháp Vương hiệp lực cũng không thắng nổi chàng cụt tay Dương Qua, tức là Thần Điêu Đại Hiệp!

Những lời nói này chẳng qua nàng bịa ra để chọc tức Pháp Vương. Nàng thừa hiểu việc anh hùng đại hội chỉ là một dịp để anh hùng hào kiệt tụ họp bàn kế phòng thủ thành trì, chống quân Mông cổ mà thôi. Nhưng Pháp Vương lại cho là nàng thực tình, nên tức bực vô cùng.

Cũng vì mười năm về trước ông bị Dương Qua đánh bại vẫn còn cừu hận trong lòng, nay nghe Quách Tường nói chư vị anh hùng bảo như thế, làm cho lửa giận bốc lên đỏ cả mặt, ông quát inh ỏi:

-Tiểu tặc. Dương Qua nếu có mặt tại đây, ta sẽ dùng Long Tượng bang khổ côngÕ cho nó biết sự lợi hại. Ngươi sẽ nhìn tận mắt xem Dương Qua và Kim Luân Pháp Vương xem ai đáng sợ hơn.

Quách Tường thấy lão trúng kế mình liền nói thêm:

-Lão hòa thượng biết rõ đại ca Dương Qua không có mặt tại đây mới dám nói thế. Ông muốn đi tìm gã để thử sức không? Ông đã có Xà trượng bang khổ công.

Kim Luân Pháp Vương hét to:

-Ta có ÛLong trượng bang khổ công có nghĩa là môn pháp mạnh như rồng bay, voi tiến, chớ không phải rắn bò, heo ọt như ngươi nói!

Quách Tường mỉm cười:


-Đ úng vậy, nếu như ông thắng được Dương Qua thì môn pháp này đáng gọi là Long trượng bang khổ côngÕ, nếu ông đánh không lại chẳng hóa ra rắn bò heo ọt hay sao? Ông mà thắng nổi Dương Qua, khỏi cần nói nửa lời, tôi cũng cúi đầu lạy tôn ông làm sư phụ, chỉ sợ ông chẳng dám gặp Dương Qua.

Kim Luân Pháp Vương tuy là tay thông minh lỗi lại nhưng không ngờ những lời này là kế khích tướng của Quách Tường.

Cũng vì từ thuở nào đến giờ ông có cái tánh tự tôn tự đại, lại bị bại một lần dưới tay Dương Qua nên chẳng luận ngày đêm, luyện cho thành môn Long trượng bang khổ côngÕ. Khổ sở suốt mười một nam ròng rã , cốt ý là tìm Dương Qua để rửa cái nhục ngày trước.

Bây giờ lại nghe Quách Tường nói khích, máu nóng sôi trào nhớ lại mọi việc đã qua, ông dằn không được nói to:

-Ta ngặt một nỗi không biết Dương Qua ở đâu? Ta chẳng gạt ngươi đâu, nếu ngươi biết Dương Qua ở chỗ nào hãy dẫn ta đến đấy. Nếu ta bại, ngươi tự do về, nếu ta đánh thắng ngươi hãy cúi đầu làm lễ bái sư , ngươi chịu không?

Quách Tường cả mừng nói thêm:

-Hay qua! Lão hòa thượng đang thổi còi kêu đích, tôi sợ Dương Qua đến thình lĩnh, ông bôi đầu vào chân chạy cũng không thoát.

Kim Luân Pháp Vương đôi mắt dựng ngược láo liên, tức giận vô cùng. Quách Tường lại nói:

-Tuy tôi không rõ Dương Qua hiện ở đâu, vì cách đây mấy tháng, tôi nghe Dương đại ca nói sẽ đến một xứ mà chỗ này tôi biết.

Pháp Vương hỏi nhanh:

-Gã đến xứ nào vậy?


Quách Tường nói:

-ông hỏi chỗ này làm chi? Ông có dám đến gặp Dương Qua không? Hay là ông vừa thấy mặt đạ chạy rồi?

Kim Luân Pháp Vương nghiến răng, trợn mắt nói;

-Ngươi nói đi, ngươi chỉ chỗ đi! Quách Tường nói:

-Gã đến Đoạn Trường Cốc, và đang ở tại Đoạn Trường Nhai chờ gặp mặt vợ hiền là Tiểu Long Nữ. Bởi họ có hẹn với nhau trong mùa trăng tròn này. Một tiếng Dương Qua đã làm cho da thịt ông run lên, nếu thêm Tiểu Long Nữ, ý hi, lão hòa thượng ôi, Ngài khổ thân đến Đoạn Trường Nhai để nộp mạng cho chúng sao?

Mười năm về trước, Kim Luân Pháp Vương chẳng những bại nhục với Dương Qua mà còn chịu nhục khuất phục dưới môn Tố tâm kiếm phápÕ của Tiểu Long Nữ, cho nên ông cố công luyện cho được Long Tượng bang khổ công lấy một mà chống hai, để cự với đôi vợ chồng này.

Cũng vì tủi nhục này ông mới đến xứ Trung Nguyên. Nay nghe Quách Tường nói như thế, chẳng khác nào đánh mạnh vào vết thương lòng của ông, nên ông cố dằn lòng xuống cười hềnh hệch nói:

-Vậy thì ngươi hãy đưa ta đến Tuyệt Tình cốc. Nếu ta đánh bại vợ chồng Dương Qua và Tiểu Long Nữ thìngươi sẽ đối xử với ta ra sao?

Quách Tường cả cười, nói:

-Giá như ông thiệt có võ công tối diệu, đánh thắng được vợ chồng Dương Qua thì tôi sẽ cúi đầu lạy ông làm thầy. Chừng ấy tôi muốn cầu xin gì chẳ ng được! Vả lại Tuyệt Tình Cốc là nơi âm u hẻo lánh, đường xá khó khăn hiểm trở không dễ gì đến đó được!

Kim Luân Pháp Vương cả cười nói:


-Ngươi không lo điều này, ta sẽ đưa ngươi đi đến nơi vì đường sá ta thuộc lòng. Nhưng bây giờ hãy còn sớm lắm, ngươi theo ta về dinh Mông cổ, ta lo liệu một vài câu chuyện rồi đến Tuyệt Tình cốc

Quách Tường khoan khoái vô cùng, nghĩ thầm:

- Ta chỉ sợ l o không bằng lòng đến Tuyệt Tình cốc thôi. May lão bằng lòng thì ta còn sợ gì nữa? Mặc dầu lão là đại ác hòa thượng, trời giận, đất hờn, nhưng l o gặp đại ca ta, thì đại ca ta sẽ cho một trận nên thân.

Nàng không đồng ý theo Kim Luân Pháp Vương quyết tâm thâu nhận Quách Tường làm đệ tử với hy vọng làm rạng rỡ tên tuổi và võ thuật của ông. Vì với một tánh từ thiện ôn hòa, nàng sẽ là một nhơn vật cừ khôi khiệt liệt của thế hệ sau.

Trong rừng võ thuật, thầy giỏi khó cầu, nhưng lương tài đệ tử cũng khó chọn, ít có người nối trí sư môn. Trò vẫn cầu thầy, thầy vẫn chọn trò. Kim Luân Pháp Vương và Quách tường mải mê trò chuyện. Ông nhận thấy nàng thông minh tuyệt đỉnh tánh ý từ hòa nên ông hết sức hân hoan và khen thầm.

Bấy giờ tâm tư của Quách Tường chỉ nghĩ đến cái chết thê thảm của Đại Đầu Quỷ và Trường Tu Quỷ nên tỏ lời trách cứ Pháp Vương đã đối xử độc ác với hai người bạn. Do đó Pháp Vương mới đoán được tính tình thâm ân hậu nghĩa của cô bé, khác hắn với Toa Đô hoàng tử là kẻ bạc bẽo vô nghì.

Lúc Kim Luân Pháp Vương ra khỏi quân doanh, thì Dương Qua lại đây tìm không gặp, mới lên đường vè Tuyệt Tình Cốc, chàng đi như bay biến, còn Pháp Vương với Quách Tường tuy đi trước nhưng rốt cục lại ở phía sau. Ba người chỉ cách nhau độ nửa dặm, nhưng Dương Qua nóng lòng muốn chóng đến Tuyệt Tình Cốc, nên đến trước Kim Luân Pháp Vương và Quách Tường một ngày.

* *

Nói về Quách Tỉnh, Hoàng Dung từ khi Quách Tường đột ngột mất tích thì vợ chồng Quách Tỉnh lo lắng mất ca ûăn ngủ, mong ngóng đợi tin.

Mười ngày sau, những tên đệ tử Khất Bang đi do thám từ 4 phương trở về bẩm báo không rõ tin tức


của Quách Tường.

Vài ngày sau nữa bỗng nhiên Trình Anh và Lục Vô Song đến thành Tương Dương, đem tin tức của Kha Trấn ác truyền về là Quách Tường đang ở trong bản doanh của quân Mông Cổ, làm Quách Tỉnh và Hoàng Dung cả kinh. Đợi đêm đến, Hoàng Dung, Trình Anh và Lục Vô Song ba người lén vào bản doanh Mông Cổ lục soát thám thính, rốt cuộc cũng như Dương Qua không tìm được gì cả.

Đến đêm thứ ba, Hoàng Dung và Trình, Lục lại vào do thám trong trại, rủi bị bọn dũng sĩ Mông Cổ bắt gặp, nên cả ba rút gươm mở vòng vây làm chết hết 40 tên dõng sĩ Mông Cổ, áo quần ướt đẫm cả máu, họ mới thoát về thành Tương Dương.

Hoàng Dung lại suy nghĩ, theo sự dò xét của bà thì Quách Tường không thể có ở trong trại quân Mông Cổ, nên đang đêm bà đến phòng Quách Tỉnh để thảo luận.

Sự việc này nhất định không phải là điềm lành cho Quách Tường. Hoàng Dung quyết định ra khỏi thành để tìm con, Quách Tỉnh ưng chịu.

Hoàng Dung dắt theo đôi chim điêu để nếu được tin tức gì nhờ nó về phi báo. Trình Anh và Lục Vô Song đi theo hộ vệ . Hoàng Dung thấy hai chị em Trình, Lục hết lòng vói mình, lấy làm vui, cả ba nhắm hướng Tây mà đi, không ghé thám thính doanh trại Mông Cổ nữa.

Đang đi trên đường, Hoàng Dung nghĩ thầm :

- Tường nhi lúc ra đi có nói đi tìm Dương Qua để khuyên nhủ. Trước đây nó đã gặp Dương Qua ở bến đò Phong Lăng, không chừng nó đi theo lỗi cũ, vậy ta hãy đến đó trước, may ra tìm ra manh mối của Tường nhi.

Ba người ra khỏi thành Tương Dương độ năm mươi dặm, khí trời mát mẻ, sắp hết tiết Xuân. Họ đi chầm chậm hầu hỏi thăm tin tức.

Khi đến bến đò Phong Lăng, vào lúc tháng hai nên tuyết tan, băng chẳng có, ghe thuyền qua lại tấp nập.

Hoàng Dung và Trình, Lục lẩn quẩn tại bến đò Phong Lăng trên nửa ngày, hỏi thăm chủ đò, chủ ghe,


khách điếm, phu xe và bộ hành, cũng không ai thấy tiểu thư nào đi ngang qua đây cả. Trình Anh thấy Hoàng Dung lộ vẻ thất vọng nên khuyên rằng :

- Sư tỉ chớ quá u sầu. Tường nhi mới sinh ra ngày thứ nhất đã bị hai tên cự phách ma đầu là Kim Luân Pháp Vương và Lý Mạc Thu đánh cướp, người thường có nói : Găp đại nạn mà không chết, ắt có phước lớn về sau. Lúc mới sơ sanh đã gặp hung hiểm còn thoát được, huống hồ ngày nay đã lớn khôn, nhắm chẳng hề gì.

Hoàng Dung thở một hơi dài, chẳng nói gì cả. Ba người liền rời bến Phong Lăng, đi về hướng Bắc dường như người thong thả nhàn du.

Ngày kế, ba người đi dưới ánh nắng dịu, chầm chậm nhìn xem phong cảnh, ngọn gió Nam ấm áp thổi. Các cành cây lá xanh um, điểm đóa hoa sớm, tỏa ra một mùi hương mát dịu ! Xuân ý vui tươi !

Trinh Anh kiếm cách giải khuây cho Hoàng Dung, nàng chỉ một cây đào đầy hoa hồng còn búp nói :

- Sư tỉ ! Đất Bắc mùa xuân đến chậm, nên sư tỉ nhìn xem, chưa có một đóa hoa đào nở. Khác hẳn cảnh sắc nơi Đảo Đào hoa, hoa xuân sớm nở lại sớm tàn.

Trình Anh miệng nói, tay với bẻ một nhành đào hoa, đưa qua đưa lại trông rất thích thú. Đoạn nàng ngâm nhỏ một câu tình ca :

- Vấn hoa, hoa bất ngữ, Vị thùy lạc ? Vị thùy khai ? Toán xuân sắc tam phân Bán tùy lưu thủy ? Bán nhập trần ai ?

Dịch :

Đào hé nhụy, dập dìu ong Đến khi rơi rụng, hết trông ai nhìn Hỏi chúa hoa, chẳng lời đáp lại, Xuân ba phần, còn mãi hay không ? Hay là nửa cuốn dòng sông ? Nửa rơi trên đất, chập chồng gió sương ?

Hoàng Dung nghe nàng ngâm nga, vội đưa mắ t nhìn thấy Trình Anh mặt mày trắng đỏ, mi thanh mắt sáng, tuy sắc đẹp còn sắc sảo mặn mà nhưng không che giấu được nét phong trần dày dạn. Đã trên 1 0 năm, mọi cô gái đài các phong lưu, cũng vì tương tư lo nghĩ mà kém đi vẻ thùy mị kín đáo


trước kia.

Giữa lúc đó, bỗng nghe tiếng kêu Ûong ongÕ nổi lên, một con ong mật to bay lượn qua mặt 3 người.

Cũng vì Trình Anh đang cầm nhánh đào, trên nhánh đào có một đóa hoa vừa hé nở, con ong bất kể sự hiểm nguy đậu nhanh vào đóa hoa này hút mật.

Hoàng Dung thấy con ong ấy màu xám tro, lại lớn gấp đôi ong rừng, bất giác nhớ lại một việc, đoạn nói :

- Loại ong này là Ngọc Phong của Tiểu Long nữ nuôi, tại sao lại xuất hiện nơi đây vậy kìa ?

Lục Vô Song lại nói :

- Đúng vậy ! Ta hãy nhìn xem chúng bay hướng nào thì chủ nó ở chỗ đó chớ gì?

Con ong mật đậu trên cành hoa đào của Trình Anh, hút mật một lúc lâu, rồi bay về phía Bắc.

Ba người lầm lũi đi theo. Con ong quái dị này hễ bay vài phút là phải ngừng lại trên đóa hoa để hút mật. Bay rồi dừng, dừng rồi bay. Thời gian rất lâu, có thêm 2 con ong nữa nhập bọn. Ba người Hoàng Dung liền trổ hết thuật khinh công đuổi theo mãi.

Khi trời vừa sắp tối, ba con ong mật đưa ngươi đi đến một ngọn núi nọ, phong cảnh rất hữu tình. Muôn hoa đua nở, đỏ, trắng, tím , hồng, tô điểm cho chân núi, như một bức tranh tuyệt mỹ. Giữa sườn non có sáu bảy cây to, đầy tổ ong. Ba con ong đưa đường cũng bay vào nhập đàn.

Nhìn lên sườn non, thấy một ngôi nhà tranh chia ra ba gian. Một cặp chồn lông trắng đang đứng trước nhà, cặp mắt chúng long lanh nhìn người lạ trong giây phút rồi chạy vào trong nhà.

Bỗng nghe có tiếng "A" nổi lên, một người xuất hiện. Hoàng Dung nhìn thấy một ông lão đàu tóc bạc phơ, râu dài đến ngực, vẻ mặt còn trẻ, chính là Lão Ngoan đồng Châu- bá- Thông.

Hoàng Dung mừng rỡ kêu to :


- Châu lão Ngoan đồng ! Ông có biết ai đến đây không?

Châu- bá- Thông nhìn thấy Hoàng Dung liền cười ha hả, bước tới nghinh tiếp. Nhưng ông chỉ bước được hai bước, bỗng nhiên mặt đỏ bừng, kêu lên một tiếng "úy" rồi quay người chạy vào một ngôi nhà gần đấy và đóng sầm cánh cửa lại. Hoàng Dung lạlùng trước thái độ của lão, không rõ vì lẽ gìmà Châu- báThông hành động như vậy nên Hoàng Dung đưa tay lên vỗ vào cửa và nói to :

- Lão Ngoan đồng ! Lão Ngoan đồng ! Làm gì thấy khách xa đến thăm lại vội đóng cửa thế ?

Hoàng Dung vỗ vào cửa "bình bình" mấy tiếng, Châu- bá- Thông ở trong nói vọng ra :

- Không mở cửa ! Không mở cửa đâu !

Hoàng Dung lấy làm lạ nói :

- Ông không mở cửa, tôi lấy lửa đốt nhà, để cho ông thành con heo quay cho mà xem !

Bỗng nghe có tiếng cửa gian nhà bên trái mở ra, một người bước ra cười nói :

- Chốn hoang sơn nào ngờ gặp khách quý ! Lão hòa thượng kính mừng ! Mời quý vị vào trong nhà.

Hoàng Dung, Trình Anh, Lục Vô Song cả ba quay lại thìthấy Nhất-đăng đại sư đang vòng tay thi lễ, miệng nở một nụ cười nhân hậu

Hoàng Dung thi lễ xong, cười dài nói :

- Thật không ngờ đại sư và Lão Ngoan đồng bỗng nhiên đóng cửa từ khách. Xin đại sư cho biết lý do

?

Nhất-đăng đại sư cau đôi mày bạc, đoạn từ từ nói :

- Bần đạo biết rõ lý do ! Mời ba vị vào trong nhà dùng với bần đạo chung trà rồi nói chuyện sau.

Cả ba bước vào trong. Sau khi mọi người đã yên vị, đại sư đem đãi nước trà xanh. Hoàng Dung hỏi


thăm sức khỏe của đại sư và thắc mắc mãi câu chuyện của Lão Ngoan đồng. Nhất-đăng đại sư mỉm cười nói :

- Quách phu nhân ! Phu nhân đoán thử xem ai ở gian nhà bên hữu ?

Hoàng Dung bỗng sực nhớ lúc nãy Châu- bá- Thông đỏ mặt như có gì thẹn thùng lắm, liền hiểu ra :

- Phải rồi, ta đã hiểu ra mọi việc !

Nghĩ xong, Hoàng Dung cười xòa và nói :

- "Hiểu hàn thâm xứ xuân phong bích thảo. Tương đối tục hồng y" Nghĩa là "xứ xa buồn ấm lạnh, gió xuân lướt nhẹ trên cỏ xanh, cái phận quần hồng tương đối thế!" Có phải vậy chăng ?

Câu "Hiển hàn thâm xứ" là câu thơ của Lưu Quý phi Anh Côngày xưa đã dệt trên chiếc khăn tay tặng cho Châu- bá- Thông.

Nhất-đăng đại sư bấy giờ lòng lạnh như băng giá, không còn nghĩ đến tình tiết ngày xưa. Tâm trí của ông đã thoát tục từ lâu rồi. Khi nghe Hoàng Dung nói, ông vỗ tay cười ha hảnói :

- Quách phu nhân đóan việc như thần, ngàn việc không sai một.

Ông liền đứng dậy đi ra ngoài gọi to :

- Anh Cô, Anh Cô! Qua đây gặp mặt người bạn nhỏ hồi xưa.

Chẳ ng bao lâu, bà Anh Cô bưng ra một mâm trà quả để đãi khách. Nhìn trên mâm thấy đủ món ăn ngon, nào là trái cây, bánh mật ong, hột tùng rang, đủ loại hoa quả quý báu.

Ba người Hoàng Dung vội vã lạy mừng, bà Anh Cô vòng tay đáp lễ. Năm người ngồi quây quần bên nhau trò chuyện vui vẻ.

Nguyên câu chuyện của Nhất-đăng đại sư , Châu- bá- Thông và bà Anh Cô trên 20 năm về trước, vì


ân oán chưa rõ nên cừu hận khó giải. Từ ngày Cừu Thiên Nhận chết đi, ân oán rõ ràng, cừu hận cũng tiêu tan. Do đó ba người cất nhà ở bên nhau, ẩn thân trong Bá Hoa Cốc này nuôi ong, gieo cải, cấy lúa, trồng hoa tiêu dao qua ngày tháng. Những chuyện đã qua họ không còn nhớ đến nữa.

Nhưng Châu- bá- Thông thấy mặt Hoàng Dung làm ông thẹn đỏ mặt vì hành động của ông, nên ông nhảy vào nhà đóng cửa luôn không dám ra mặt.

Tuy ông ở trong phòng, nhưng ông cũng lắng tai nghe mọi người nói chuyện. Ông nghe Hoàng Dung kể lúc Anh hùng đại yến ở thành Tương Dương gây ra nhiều việc náo nhiệt, nào là Toa Đô hoàng tử cải trang Hà Sư Ngã lên khán đài đấu võ, đến lúc này ông nghe không rõ, và không thể nhịn nổi, nên xô cửa bước qua phòng Nhất-đăng đại sư và hỏi liền :

- Toa đô Hoàng tử về sau thế nào ? Hắn có chạy thoát được chăng ?

Hoàng Dung liền kể rành rẽ cho Lão Ngoan đồng nghe. Đêm ấy Hoàng Dung và Trình, Lục về nghỉ trong phòng bà Anh Cô. Trời vừa sáng, Hoàng Dung bước ra ngoài nhà đã ngó thấy Châu- bá Thông đang cầm một con ong, tay chân múa máy tỏ ra đắc ý vô cùng.

Hoàng Dung lấy làm lạhỏi :

- Lão Ngoan đồng có chuyện gì vui vẻ vậy ?

Châu- bá- Thông cười hì hì nói :

- Bé Dung ! Bản lãnh của ta càng ngày càng cao cường, ngươi có bội phục không ?

Hoàng Dung đã rõ "bản lãnh" của ông chỉ có 2 điều mà thôi. Một là đùa giỡn, hai là võ công. Chẳng biết mười năm sau này ông ẩn cư tận chốn sơn lâm cùng cốc này có gì đổi khác mà ông lại khoe khoang như vậy. Ông đã có một môn võ cổ quái gọi là "Phân tâm nhị dụng, song thủ hỗ bác" mà Hoàng Dung lại muốn nhìn qua lối võ mới luyện của ông nên vội nói :

- Lão Ngoan đồng ! Võ công của ông lúc tôi còn nhỏ đã bội phục lắm rồi, cần gì phải hỏi ? Trong 1 0 năm sau này ông có luyện tập được món võ nào nữa không ?

Châu- bá- Thông lắc đầu nói :


- Không, không ! Mấy năm gần đây thằng bé Dương- Qua đã chế luyện được môn "ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng", Lão Ngoan đồng không thể bì kịp. Cho nên từ ấy đến nay câu chuyện võ học ta không đề cập đến nữa. Ta đã thua hắn, ta phục hắ n !

Hoàng Dung lấy làm lạ nói thầm :

- Qua nhi hành sự thật kỳ lạ! Nhỏ nhất là tiểu Tường nhi, già nhất là Lão Ngoan đồng, cả hai đều bị nó chế ngự. Không hiểu ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng nó học ở môn phái nào ?

Hoàng Dung lại hỏi :

- Ông vừa nói càng già càng cao cường, cao cường như thế nào ?

Lão Ngoan đồng vươn 2 ngón tay nắm chặt con ong, đưa lên cao vẻ dương dương tự đắc và nói :

- Đó là việc nuôi ong mật.

Hoàng Dung lại nói :

- Ong mật này là do giống Ngọc Phong của Tiểu Long nư õtặng cho ông, chứ có gì quái lạ đâu ?

Lão Ngoan đồng nói :

- Bé Dung chỉ nói đúng phần nào ! Tiểu Long nữ có cho ta giống Ngọc Phong, giống ong này mật quý báu thực. Nhưng Lão Ngoan đồng đã ra công bồi dưỡng rất khéo léo. Đến ngày nay nó là một giống ong mật có thiên công, xảo thuật. Thực không có cách nào nói cho hết. Tiểu Long nữ làm sao bì kịp.

Hoàng Dung cười to và nói :

- Thực Lão Ngoan đồng càng già càng giỡn ! Hay đánh trống thổi loa, làm vang dậy đất trời, thật ra việc này có gì đâu mà khéo hơn thiên công ?

Châu- bá- Thông tái mặt nhưng cố cười nói :


- Bé Dung, để ta hỏi ngươi, có phải con người là tin hoa hơn muôn vật không ? Trên mình người xâm chữv ẽ bông, hoặc hình rồng beo, hoặc xăm lên người chữ "Thiên hạthái bình" - Trừ con người ra, các loại thượng cầm hạ thú, côn trùng dế muỗi, có thể nào tự chúng xăm chữ lên trên mình được không ?

Hoàng Dung nói :

- Con cọp có sọc vàng đen, con beo có đốm như hoa đồng tiền, hoa trên cánh bướm, rắn độc có bông hoa, những vằn bông hoa còn đẹp hơ n xăm chữ vẽ hình thập bội.

Châu- bá- Thông nói :

- Bé Dung ! Vậy ngươi có thấy con trùng, con dế có xăm chữ và hình không ?

Hoàng Dung nói :

- Nếu chúng là vật của trời sanh, thì tôi chưa có dịp ngó thấy.

Châu- bá- Thông cười nói :

- Tốt lắm ! Vậy ta sẽ chỉ ngươi xem cho biết.

Hoàng Dung đưa mắ t theo dõi, thấy Châu- bá- Thông vươn tay ra chộp một con ong thật to, đoạn lấy hai ngón tay kẹp chặt mình con ong để đôi cánh đập nhẹ.

Hoàng Dung nhìn kỹ thấy cánh ong bên tả đề ba chữ nhỏ như sợi tơ, mỗi chữ lớn hơn hột cải. Hoàng Dung nói lẩm bẩm :

- "Ta tại Tuyệt Tình Cốc đáy" (Tại đáy hang Tuyệt Tình) Bà nghĩ thầm : "Sáu chữnày quyết không phải do tạo hóa sinh ra, mà do bàn tay người xăm trích. Lão Ngoan đồng có tính trẻ con, nhất định là lão cố công tỉ mĩ xăm chữ vào các cánh ong này.


Suy nghĩ xong Hoàng Dung cả cười nói :

- Có gì đâu mà gọi là có một không hai, thế gian hi hữu ?

Chắc hẳn ông và bà Anh Cô dùng kim trích vào đôi cánh sáu chữ, có lý nào qua được sự nhận xét của tôi.

Châu- bá- Thông tức đỏ mặt nói :

- Vậy ngươi đi hỏi Anh Cô xem có phải là bà ấy xăm chữ vào cánh ong không ?

Hoàng Dung cười nói :

- Ông với bà ấy chỉ có một bụng thì hỏi làm gì?

Châu- bá- Thông tức bể ngực, mà cãi lý không lại với Hoàng Dung, vì Hoàng Dung miệng lưỡi lắm. Càng cãi, Châu- bá- Thông càng bực tức, nộ khí xông lên.

Mặt mày ông đỏ như trái đào. Ông vội ném mạnh con ong vào khoảng không, và nắm tay Hoàng Dung lôi đi và nói :

- Lại đây ! Lại đây ta chỉ ngươi xem tận mắt !

Ông lôi Hoàng Dung chạy đến sườn núi, ngay một tổ ong cực lớn. Đàn ong bay tấp nập, con vào ổ, con ra ngoài. Châu- bá- Thông vươn tay chộp một con ong, đưa cho Hoàng Dung coi và bảo :

- Ngươi hãy xem đây !

Hoàng Dung dương to đôi mắt nhìn không chớp. Rõ ràng trên hai cánh của con ong có xăm 6 chữ rất rõ ràng. Cánh tảxăm "Ta tại Tuyệt" cánh hữu "Tình cốc đáy".

Hoàng Dung nhủ thầm:

- Tạo hóa không bao giờ vẽ trên cánh ong. Chắc chắn là do bàn tay con người. Nhưng người nào đã


tạo ra, có dụng ý gì?

Bà quay sang hỏi Lão Ngoan đồng :

- Lão Ngoan đồng, ông hãy bắt thêm vài con nữa xem.

Châu- bá- Thông liền bắt thêm 4 con ong nữa, chỉ có 2 con có chữ, còn 2 con không có.

Châu- bá- Thông thấy Hoàng Dung cúi đầu chẳng nói chẳng rằng, ông đoán là nàng đả phục rồi, nên không dám nhắc tới việc Anh Cô trích vào cánh ong nữa. Ông liền hỏi lớn :

- Nguơi còn cãi nữa không ? Hôm nay ngươi đã bội phục rồi chứ ?

Hoàng Dung chẳng đáp chỉ lẩm bẩm :

- Ta tại Tuyệt Tình Cốc đáy !

Bỗng nhiên bà tỉnh ngộ như vừa phát giác được chuyện gì, nói lớn :

- Ta ở đáy Tuyệt Tình Cốc ! Ta là ai chứ ? Không lẽ là Tường nhi ?

Đoạn Hoàng Dung quay sang hỏi Châu- bá- Thông :

- Lão Ngoan đồng ! Loại ong này của ông nuôi hay từ đâu bay đến ?

Châu- bá- Thông ngây người nói :

- Ta cũng lấy làm lạ không rõ chúng từ đâu lại Hoàng Dung nói :

- Tại sao không biết ? Giống ong lạ này chỉ bay đến đây vài ngày mới rồi sao ?

Châu- bá- Thông cãi :


- Không đúng như thế. Loại ong mật này không biết từ đâu bay lại, cách mấy năm rồi. Lúc đầu ta không để ý, sau ta quan sát kỹ mới thấy chuyện lạ này.

Hoàng Dung trầm ngâm nói :

- Có thật là đã mấy năm rồi không ?

Châu- bá- Thông cười ha hả đáp :

- Chẳng lẽ ta đặt chuyện gạt ngươi sao ?

Hoàng Dung không tìm ra câu giải đáp, nên đứng dậy đi vào nhà. Nàng đem 6 chữ trên cánh ong để hỏi ý Nhất-đăng đại sư , Trình Anh và Lục Vô Song.

Hoàng Dung vì gấp tìm con, nên hối Trình, Lục sửa soạn từ giã mọi người để đến Tuyệt Tình Cốc thăm dò tin tức.

Nhất-đăng đại sư thấy mấy nàng bàn tán, liền nói :

- Bần tăng ở đây vô sự, nếu tiện bần tăng sẽ cùng đi, may ra giúp đỡ quý vị phần nào để tìm lệnh ái!

Hoàng Dung cả mừng cúi đầu bái tạ. Bà có một ý nghĩ vẩn vơ :

- Có lẽ đại sư liệu chắc Tường nhi lâm đại nạn, chứ không lý nào ông chịu rời thảo am an lạc này mà đi đâu.

Châu- bá- Thông có tính vui đùa, thích cảnh náo nhiệt, lẽ nào ông lại chịu ngồi nhà. Anh Cô cũng tháp tùng với 5 nguời này.

Hoàng Dung thấy lòng thư thái cực độ. Trong sáu người này, đấu trí đấu lực, quyết chẳ ng thua ai. Lại có ba võ lâm tiền bối tương trợ thì Quách Tường có sa vào hang hùm nọc rắn cũng không đến nỗi nào.

Sáu người và một điêu nhắm hướng Bắc mà đi tới.

* * *

Nói về Dương- Qua nhớ lại kỳ hẹn ưước 1 6 năm với Tiểu Long nữ, đi bất kể ngày đêm đến Tuyệt Tình Cốc.

Khi đến đây đúng là ngày mùng hai tháng ba. Theo sự ước hẹn với Tiểu Long nữ mười sáu năm về trước, thì chàng đã đến sớm năm ngày.

Sau khi vợ chồng Công Tôn Chỉ chết rồi, phong cảnh nơi hang Tuyệt Tình đìu hiu, vắng vẻ. Nhóm đệ tử lục y chỉ sửa lại vài ngôi nhà còn lại để ở, hàng ngày lo việc trồng trọt, không còn chú tâm đến võ học, trong vòng 1 6 năm nay, cứ cách vài năm Dương- Qua lại ghé đến đây một lần để nghỉ vài ngày, và cũng để tưởng tượng đến việc Nam Hải Thần Ni đại phát từ bi mang Tiểu Long nữvề Đại Trí đảo.

Tuy mỗi lần đến Tuyệt Tình Cốc cách khoảng vài năm, nhưng mỗi lần đến là mỗi lần thấy cỏ mọc hoang sơ, núi rừng rậm rạp thêm, chứng tỏ không một bóng người bén mảng đến đây. Chàng lại đến Đoạn Trường Nhai, tìm gặp vách đá có khắc đôi hàng chữ của người đã mất tích để lại :

Dương Qua lẩm nhẩm đọc : " Tiểu Long nữ gửi lại Dương lang quân, vài hàng trân trọng, hãy nhớ ngày hội ngộ". Mỗi lần đọc là mỗi lần chàng xúc động bùi ngùi.

Dương- Qua đến đây đã một ngày, lòng như ngây như dại vì hàng chữ quái ác. Tối đến, chàng kết dây buộc vào hai cây đại thọ gần đấy mà nghỉ tạm.

Sáng hôm sau, chàng cất bước đi du ngoạn. Đấy là chỗ chàng với Trình, Lục ba người đốn bỏ các cây Tình hoa. Tuyệt nhiên chúng không còn mọc nữa. Chàng nhớ đóa hoa đào mà chàng đã đặt tên là Long Nữ Hoa, làm cho chàng chua xót bồi hồi. Chàng đưa tay ngắt một đóa hoa Long nữ, đem đặt ngay lên vách đá Đoạn Trường Nhai

Chàng đã khổ sở suốt năm ngày. Hôm nay đúng là ngày mồng bảy tháng ba, là kỳ hẹn của chàng và Tiểu Long nữ. Đã hai ngày qua chàng bỏ ăn bỏ ngủ, ngày ngày không rời khỏi Đoạn Trường Nhai nửa bước.


Ngày ước hẹn đã đến, từ sáng tinh sương đến trưa, từ trưa đến tối, mỗi làn gió thổi rung động lá rừng, mỗi đóa hoa rơi là mỗi lần làm cho chàng giật mình tưởng như Tiểu Long nữ đến. Chàng rảo mắt nhìn bốn hướng cũng không thấy hình bóng của nàng.

Ráng chiều báo hiệu màn đêm sắp đến. Dương- Qua liên tưởng đến câu nói của Hoàng Dược Sư , nào là "Nam Hải Thần Ni" hay "Đại trí Đảo", đều là do Hoàng Dung bịa ra để gạt mình. Nhưung nét chữcòn sờ sở, rõ ràng bút tích của Tiểu Long nữ. Ngẫm lời Hoàng Dung, cũng có thể tin được, nhưng tại sao Tiểu Long nữ không đến hội ngộ ?

Mặt trời đã khuất núi. Dương- Qua không có một tài lực nào để có thể kềm hãm được thời gian.

Màn đêm đã bao phủ ! Dương- Qua kêu lên một tiếng "a" thảng thốt và cấp tốc chạy lên đỉnh đồi.

Chàng đứng yên như pho tượng, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy bốn bề vắng vẻ, rừng núi âm u. Chàng cảm thấy khí lạnh thấu xương của màn đêm muốn bức người. Trong âm u ghe ârợn, chàng đứng yên một lúc lâu.

Vầng trăng lưỡi liềm đã lên khỏi hướng Đông, độ 1 0 con sào./ Đã hết giờ Tý rồi mà Tiểu Long nữ vẫn không thấy đến. Dương- Qua đứng im như pho tượng đá không kể đến sương sa, tuyết lạnh. Cho đến lúc trời rựng sáng, ánh thái dương chớm mọc từ hướng Đông. Bốn bên triền núi, tiếng gà gáy và chim chóc ríu rít vang trời. Huơng hoa thỏang lên mùi thơ m nồng nàn bát ngát, lòng Dương- Qua bấy giờ lạnh như tuyết băng. Không một tiếng động nào có thể làm cho chàng để ý. Chàng nói một mình :

- Ta thật là ngốc ! Nàng đã chết rồi ! Mười sáu năm về trước, nàng đả trúng độc rất nặng, nên nàng mới bày kế để cho ta phục dược mà sống một kiếp sống thừa. Nàng đã vì ta mà tự vận ! Ôi ! Nàng đã dối gạt ta trong mười sáu năm trời ! Ngốc non Dương- Qua ! Mi dại khờ chi lắm vậy ? Nàng đã yêu mi đến cùng cực mà đến hôm nay mi mới biết được tâm ý của nàng.

Dương- Qua cảm thấy thể xác chàng như người sắp chết, da thịt rung động khắp mình, chỉ vì một ngày một đêm chàng không ăn uống, môi lưỡi khô khan.

Chàng liền chạy xuống một dòng suối nhỏ toan vốc nước uống, nhưng khi cúi đầu xuống dòng nước


bạc, chàng nhận thấy rõ gương mặt mình in trên nước, mái tóc đã bạc trắng.

Chàng quên rằng, hiện nay chàng đã trên 36 tuổi rồi, dù cho sức lực có cường tráng mà suy nghĩ quá nhiều thì đầu vẫn bạc.

Đưa tay vuốt lên mái tóc, chàng thấy mặt nhuốm đầy bụi, gương mặt tiều tụy khiến cho chàng không còn tự nhận ra mình nữa. Nép trán lại nhăn ba làn rõ rệt.

Bấy giờ Dương- Qua có cảm tưởng như mình đã trải qua một cơn ác mộng.

Thời niên thiếu mau như bóng câu qua cửa sổ, làm cho chàng sực nhớ lại vần thờ trong bài Sở Từ, liền cất tiếng ngâm nhỏ :

Thập niên sinh tử, lưỡng mang mang Bất tư lượng, tự nan Vương ! Thiên lý cô phần, vô xứ thoạt thế cương Trúng xứ tương phùng trong bất thức ! Trần mãn diện phát như sương.

Dịch :

Đường sinh tử nẻo chia hai, Mịt mờ không biết ngắn dài là bao Không nghĩ đến sự khổ đau Mười năm rồi chịu gian lao mất kỳ. Nấm mồ hoang cỏ phủ dày Ngàn dặm hiểm trở, ai người đến đây Thắ p nén hương, tỏ lời khấn nguyện Hỡi hồn thiêng ! Bớt nỗi thê lương. Muốn gặp nhau, bặt tin nhạn cá Để mặt rám nắng, tóc như sương Ai ơi ! Cõi đời như giấc mộng huỳnh lương

Bốn câu thơ tựa rút trong bài "Sở Từ" đắc ý nhất của Tô Đông Pha. Cuộc đời của Dương- Qua chỉ chuyên về võ học, không đọc sách nhiều. Mấy năm trước, chàng đã tình cờ đọc được vần thơ này nên đọc thuộc lòng mà không biết tác giả là ai

Chàng nghĩ : Trong 1 0 năm, ta đi giữa con đường sinh tử mịt mờ, ta với Tiểu Long nữ đã ước hẹn sau 1 6 năm, có lẽ giờ này nàng nằm dưới nấm mồ hoang, hương tan ngọc nát, nhưng ta không rõ hài cốt của nàng mai táng tại đâu.

Rồi chàng lại nhớ đến đoạn kết của câu thơ mà tác giả đã nằm mộng thấy người vợ hiện ra:

Dạ lai, u mộng hoàn hương, Tiểu thiên song, chính thực nữ Tương đối vô ngôn bất ngữ Duy hữu lệ


thiên hàng ! Liệu đắc niên trường đoạn xứ Minh nguyệt dạ, đoản Tòng Cung. Dịch :

Đêm nằm mộng, thấy về quê Nhìn qua bóng sổ, thấy nàng đứng trông! Gặp nhau không nói nên lời Chỉ đôi dòng lệ thay lời tình chung Ai ngờ gặp cảnh đoạn trường Năm dài tháng ngắn nghĩa tình đoạn ly

Dương- Qua nhẩm đến đây nghe lòng rúng động, nhủ thầm :

- Chính là ta ! Chính là ta ! Ba ngày ba đêm không ngủ được cũng như giấc mộng "Đoạn tình" này.

Dương- Qua liền đứng dậy chạy đến Đoạn Trường Nhai xem lại hàng chữTiểu Long nữ đã khắc 1 6 năm về trước.

Nét chữ còn rõ ràng "Mười sáu năm sau, gặp nhau tại đây. Vợ chồng nghĩa nặng, xin đừng lỗi hẹn" Chàng kêu lên :

- Tiểu Long nữ! Chính tay nàng khắc chữ này, và cũng chính nàng đã lỗi hẹn ! Nàng đã lỗi hẹn !

Lúc bấy giờ Dương- Qua công lực đã thâm hậu đến bực cao đẳng thượng thừa, mỗi lần kêu to lên làm cho voi quỳ hổ rống nên những lời vừa phát ra đã làm vang dội cả núi rừng.

Dương- Qua lòng như lửa đốt, ngồi đứng không yên, nghĩ rằng :

- Tiểu Long nữ chết mười sáu năm về trước mà nàng để ta sống một mình làm chi trong mười sáu năm dài vô vị ?

Chàng đưa mắt xuống phía dưới Đoạn Trường Nhai, hang sâu thăm thẳm, đi quanh năm suốt tháng không xuống tới đáy. Chính năm nào chàng đã liệng nửa bầu Tuyệt Tình đơn vào đó, chàng đã có những ý nghĩ bi quan.

Chàng cúi mặt xuống hang, cất tiếng hú lên vang dội, làm cho hoa lá xung quanh miệng hang đua


nhau rơi lả tả.

Dương- Qua nói nhỏ :

- Mấy năm trước đột nhiên nàng mất tích, không rõ nàng đã đi về hướng nào ? Ta đã đi cùng sườn non, góc núi mà không thấy tăm tích, ngày nay cơ sự đã xảy ra, chắc chắn là nàng đã rớt xuống vực sâu muôn trượng, và chôn vùi thi thể suốt mười sáu năm trường. Tại sao ta không tìm nàng ?

Dương- Qua đôi mắt ràn rụa, nhìn qua màn lệ. Chàng thấy hình như có bóng Tiểu Long nữ lướt qua, tà áo trắng phất phơ, và lại nghe một tiếng nói vô hình từ hang sâu vọng lên, như là tiếng nói của Tiểu Long nữ:

- Dương lang ! Dương lang ! Chàng chớ âu sầu ! Chớ thương tâm !

Dương- Qua dụi mắt và nghiêng mình nhảy xuống hang sâu muôn trượng.

* * *

Nói về Kim Luân Pháp Vương dắt Quách Tường đến Tuyệt Tình Cốc. Pháp Vương là một bậc quái khách đương thời, lòng dạ ác độc như rắn rít, nhưng ông lại có dụng tâm thu Quách Tường làm đệ tử chính môn để sau này nối chí cho ông. Bởi vậy trên đường đi đến hang Tuyệt Tình Cốc ông chăm sóc, lo lắng cho Quách Tường như một đứa con gái thân yêu.

Quách Tường giận ông giết chết Đại Đầu Quỷ và Trường Tu Quỷ nên gương mặt luôn lạnh lùng buồn bã .

Cuộc đời của Kim Luân Pháp Vương luôn được mọi người sùng ngưỡng và kính trọng. Tại Tây Tạng, ông giữ chức Quốc sư cho Hoàng đế Mông Cổ. Chính hoàng đệ Hốt Tất Liệt cũng không dám vo âlễ với ông nửa lời. Nhưng con bé Quách Tường nói chuyện với ông dùng những lời lạnh lùng nhạt nhẽo, và dám chêvõ nghệ của ông chẳng bằng Dương- Qua, lại còn trách ông giết người một cách hàm hồ.

Đứng vào địa vị quyền uy bao trùm thiên hạ, đây là lần thứ nhất Kim Luân Pháp Vương, vị quốc sư Mông Cổ phải chịu cảnh dở khóc dở cười, vì phải dằn lòng chiều chuộng người đệ tử tương lai.


Khi hai người đi đến giữa Tuyệt Tình Cốc bỗng nghe tiếng người kêu to :

- Chính nàng đã lỗi hẹn !

Trong lời nói này hàm chứa một sự thương đau tuyệt vọng của kẻ lụy vì tình

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip