Than Dieu Dai Hiep Part 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tại sao vậy ?

Nàng bỗng nhớ đến cái đêm trên bến đò Phong Lăng, mọi người đều ca tụng Thần Điêu Đại hiệp, chỉ có Quách Phù đối với Dương- Qua có vẻ không ữa chuộng cho lắm. Nàng lờ mờ hiểu là tỉ tỉ với Dương- Qua có hiềm khích với nhau, nên Quách Tường nói :

- Tôi chẳng nói với ai cả.

Dương- Qua nhìn nàng trân trối, trong đầu chàng hiện rõ câu chuyện 15 năm về trước, tay chàng bế một đứa bé đỏ hỏn.

Quách Tường thấy chàng nhìn mình trân trối, nàng hổ thẹn cúi đầu.

Dương- Qua lúc ấy cảm thấy có bổn phận bảo hộ và chiếu cố đến nàng, cũng như bảo hộ cho đứa bé con của 15 năm về trước, nên chàng nói :

- Tiểu muội tử ! Phụ mẫu của tiều muội là người đại hiệp đương thời, người người đều kính trọng, ngươi có việc gì ắt là chẳng làm nhọc đến ta. Nhưng mà, việc đời nhiều biến đổi, họa phước không chừng. Nếu ngươi có việc gì khẩn cấp mà không muốn cho song thân hay, mà sức ngươi làm không được, thì muội tử hãy đến với ta. Ta là Dương- Qua, hứa sẽ giúp đỡ cho ngươi mọi việc.

Quách Tường cười lớn nói :

- Người đối với tôi rất tốt. Tỉ tỉ đối với mọi người thường xưng là con gái của Quách Đại hiệp và Quách phu nhân. Có một lần tôi nghe được lấy làm thương hại cho tỉ tỉ lắm. Tuy nhiên song đường là bậc danh vọng, theo tôi nghĩ có một ngày hay một đêm sắp tới, tôi sẽ nói với mọi người, Thần Điêu Đại hiệp là đại ca của tôi, tỉ tỉ dù có muốn học cũng chẳng được.

Câu nói này tuy là nói giỡn, nhưng cốt ý của Quách Tường là buộc Dương- Qua hãy để tâm lo lắng cho nàng.

Dương- Qua hiểu ý nên mỉm cười hỏi :

- Lệnh tỉ tỉ có biết ta là giống người gì ?


Chàng cúi đầu suy nghĩ, đoạn co tay bấm từng đốt và nói :

- Ngươi năm nay đúng 16 tuổi rồi ữ? A ! Đến tháng chín, tháng mười, hai mươi hai, hai mươi ba, hai mươi bốn là ngày sinh của tiểu muội phải chăng ?

Quách Tường nghe qua sửng sốt, kêu to một tiếng kinh ngạc nói :

- Đúng vậy ! Tại sao đại ca biết ?

Dương- Qua mỉm cười không đáp, và còn nói thêm rằng :

- Tiểu muội sanh tại thành Tương Dương. Sở dĩ như vậy nên tên tiểu muội chỉ có một chữ "Tường" phải chăng ?

Quách Tường nói :

- Chuyện gì đại ca cũng biết cả, vậy mà làm bộ không biết tiểu muội, nhất định đại ca là bạn của phụ thân tôi.

Dương- Qua nghe nói giật mình, nhưng chẳng đáp lại câu hỏi của Quách Tường và ngước mắt ngó nàng nói :

- Ngày hai mươi bốn tháng mười, tại thành Tương Dương đại chiến với Kim Luân Pháp Vương, Long nhi bồng một đứa hài nhi.

Quách Tường không hiểu chàng đang nói gì. Lại nghe tiếng đao kiếm chạm nhau trong rừng, nàng muốn đến gấp để xem, vì ngại cho tỉ tỉ sẽ bị Sử THúc Cương đả thương, nên nói :

- Đại ca, tôi muốn chạy đến xem sao !

Dương- Qua lẩm bẩm nói :

- Ngày hai mươi sáu tháng mười, rồi ngày hai mươi bốn tháng mười ! Đúng rồi, đã đúng mười sáu


năm.

Đoạn chàng sực nhớ lời của Quách Tường kêu to :

- A ! Ngươi muốn đi ! Hừm ! Năm nay cũng hai mươi bốn tháng mười, ngươi sẽ thắp hương cầu đảo chúc thọ, hướng vào trời đất cầu 3 điều tâm nguyện.

Vì chàng đã nghe Quách Tường nói qua giờ ấy nàng sẽ cầu cho Tiểu Long nữ và chàng sớm gặp nhau.

Quách Tường nói :

- Đại ca ! Tiểu muội muốn cầu 3 chuyện sau đây, đại ca có vui lòng giúp không ?

Dương- Qua điềm nhiên trả lời :

- Nếu công việc vừa sức, ta chẳng bao giờ từ nan.

Nói xong chàng thò tay vào bọc lấy ra cái hộp nhỏ, mở ra lấy 3 cây kim vàng. Chàng trao cho Quách Tường nói :

- Ta thấy cây trâm này cũng như thấy mặt ngươi. Nếu muốn gặp ta mà không được, thì hãy lấy cây trâm vàng đưa cho người truyền mang kiếm ta, ta sẽ đến tức khắc.

Quách Tường nói :

- Đa tạ đại ca ! Nói xong nàng rút ra 1 mũi trâm giao trả cho Dương- Qua và nói :

- Lời ưước nguyện thứ nhất của tôi là : "Muốn thấy rõ gương mặt thật của đại ca", vậy đại ca hãy để cho tiểu muội thấy rõ dung mạo.

Dương- Qua nói :

- Chuyện này hơi thái quá, nhưng ta giấu mặt là không muốn gặp lại những người cũ, chẳng lẽ ta lại


giấu cả tiểu muội hay sao ? Ngươi lại tùy tiện đưa ra kim châm để bắt ta hứa này nọ. Được, ta sẽ chiều ý ngươi !

Thủa xưa những người hiệp sĩ thường tôn trọng lời hứa. Dương- Qua trót đã lỡ hứa, sau này không hối hận được. Không ngờ Quách Tường được kim châm mà bắt buộc chàng những chuyện khó bằng trời.

Quách Tường nói :

- Nếu đại ca không cho thấy gương mặt thật, thì làm sao tiểu muội biết được đại ca ? Tiểu muội nghĩ cũng là việc nhỏ.

Dương- Qua nói :

- Được rồi !

Chàng đưa tay vuốt 1 cái, lớp mặt giả biến mất. Quách Tường sửng sốt, thấy trước mặt hiện ra một chàng trai tuấn tú khôi ngô, mắt phượng oai nghi, đôi mày lưỡi kiếm gương mặt trắng hồng, khác hẳn ngày thường mang chiếc mặt nạ xanh biếc, đầy vẻ tiều tụy, làm cho Quách Tường hoan hỷ vô cùng kêu lên một tiếng "A".

Dương- Qua hỏi :

- Chuyện gì thế ?

Quách Tường cả thẹn nói trớ :

- Có gì đâu !

Và nàng nghĩ thầm : "Ta không dè đại ca lại đẹp trai quá như vậy" Quách Tường lấy lại bình tĩnh trong giây phút, đoạn lấy ra cây trâm thứ hai giao cho Dương- Qua và nói :

- Để tiểu muội nói lời nguyện thứ hai !


Dương- Qua mỉm cười nói :

- Tiểu muội hãy đợi đến ngày sinh nhật hãy nói cũng chưa muộn. Việc này hãy thận trọng, ai lại nói hết tâm nguyện của mình.

Quách Tường đưa tận tay Dương- Qua cây trâm vàng và nói :

- Đây là lời ước nguyện thứ hai : "Năm nay ngày 24 tháng 10 là ngày sinh nhật của tôi, đại ca nên đến thành Tương Dương để gặp mặt tiểu muội, chia vui với tiểu muội được không ?

Dương- Qua nói :

- Ta bằng lòng ! Nhưng có việc không được là ta chỉ muốn gặp một mình tiểu muội thôi. Phụ thân và tỉ tỉ của tiểu muội ta không muốn gặp.

Quách Tường cười đáp :

- Tự nhiên là phải chiều theo ý đại ca rồi ! Và nàng lấy ra cây trâm thứ ba, cũng là cây trâm cuối cùng giao cho Dương- Qua và nói :

- Còn câu nguyện thứ ba ...

Dương- Qua se sẽ gật đầu, suy nghĩ : "Dương- Qua này mọi việc đều dễ dãi với ngươi ! Tiểu cô nương này lại không biết khinh trọng mà giao phó cho ta những lời hứa hẹn đầy tin tưởng"

Lại thấy gương mặt nàng bỗng nhiên đỏ hồng và nói :

- Lời nguyện thứ ba, tôi nghĩ chưa ra, để ngày sau trả lời cho đại ca rõ.

Nói xong nàng chuyển mình băng nhanh vào rừng, vừa đi vừa gọi

- Tỉ tỉ, tỉ tỉ !

Nàng chạy rất nhanh về hướng Quách Phù và Sử Thúc Cương đang giao đấu


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip