Chapter XII: Let's give it a shot!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

T/n: xin lỗi vì cái tựa đề tiếng Anh lạc quẻ nhưng mình không biết dịch sao cho phù hợp hết TvT à và chưa edit nữa ;;v;;


"Mmmm..."

Jin vùi đầu vào chiếc gối mềm mại, rên rỉ khi ánh mặt trời làm anh chói mắt.

Anh nhắm nó chặt hơn nữa, thậm chí chẳng buồn tỉnh dậy.

Cổ họng anh lúc này khô khốc lắm, đầu thi đau nữa.

"ARGHH!"

Anh gào lên trước khi vùng mình ra khỏi tấm chăn dày, chính thức thức giấc.

Điều đầu tiên Jin nhận ra, đó là đây không phải giường của anh.

Cũng không phải phòng anh luôn.

Anh nhìn khắp nơi một cách cảnh giác.

Trí nhớ mơ hồ rốt cuộc cũng quay về rồi, kề cả những sự kiện đêm qua.

Như là anh đã đẩy Taehyung ra khi hai người đang nhảy, sau đó lao vào nhà tắm, và sau đó...

Ôi lạy Chúa, sau đó..

Anh vùi mặt vào lòng bàn tay khi nhớ đến nụ hôn.

Nụ hôn hoàn toàn tự nguyện.

Nụ hôn do anh chủ động, hoàn toàn đi ngược với lí trí của mình.

Những chuyện sau đó thì anh không nhớ rõ lắm, nhưng chắc rằng Taehyung đã bế anh lên giường của cậu ta. Nhắc mới nhớ, cậu ta đầu rồi?

Phía bên kia của chiếc giường king-size vẫn còn rất thẳng thớm, phải chăng cậu ta không ngủ ở đây?

Jin tự hỏi bản thân trong khi lê từng bước chân đến nhà tắm, để rồi suýt hú lên kinh hoàng khi nhìn thấy hình ảnh mình trên gương.

Tóc anh dựng lên theo nhiều góc độ khác nhau, mắt thì sưng tấy và đỏ ửng, và trời ơi có cái gì đó tím tím xanh xanh dưới mắt anh! Kim Seokjin chưa từng có quầng thâm cho đến hôm nay!

Jin lén lút ngửi mùi cơ thể mình, và may mắn làm sao vẫn thơm tho.

Ít nhất thì Yoongi cũng là một người bạn hữu dụng, cậu thường hay mua tặng anh những chai nước hoa đắt tiền vào dịp sinh nhật, loại mà sẽ không phai mùi cho đến khi bạn tắm ấy.

Lại một lần nữa rửa mặt với nước lạnh, Jin cầu mong điều này sẽ khiến mình trông giống một người bình thường hơn thay vì một tên vô gia cư vừa trải qua trận ẩu đả.

Seokjin nhúng đầu xuống vòi nước của bồn tắm đến khi nó ướt đẫm mới lau khô bằng khăn lông.

Được rồi, anh hít vào, thở ra trước khi rời khỏi phòng của Taehyung một cách chậm rãi và cẩn thận hết mức để không gây bất kì tiếng động nào. Jin bước ra phòng khách.

Chẳng rõ có thật sự là phòng khách không nữa, vì ban ngày trông nó như một bãi rác hỗn hợp cuả thành phố vậy. Những li nhựa màu đỏ vứt loạn khắp mọi ngõ ngách, chén dĩa thì bữa bộn trên mặt đất, trên bàn và kệ thì đầy chất lỏng loang lổ.

Nghiêm túc đấy, trái đất đã xảy ra chuyện gì trong gì mình ngủ vậy?

Anh tính bước đến cửa chính và rời khỏi nhà trong âm thầm. Mặc dù biết nghe mới ngớ ngẩn làm sao nhưng anh không muốn Taehyung nhìn thấy bộ dạng tồi tàn này của mình, và trước khi vặn được nắm cửa, tiếng động phía sau vang lên khiến Jin giật mình.

Thật không may khi Taehyung vừa từ nhà bếp bước ra, và đương nhiên trông cậu ta lộng lẫy hơn anh gấp mấy lần. Mái tóc màu đỏ được đẩy ra sau bởi bandana có họa tiết là những hình tam giác màu đen, trông vô cùng ăn nhập với áo thun đen cùng quần sweetpants xám tro và tách cà phê trên tay.

Khi Taehyung nhìn thấy anh, cậu ta đã nở nụ cười hình hộp trông mới ngu ngốc, lên tiếng với chất giọng vốn đã trầm nhưng giờ thì còn khàn hơn nữa vào sáng sớm.

"Chào buổi sáng, ngái ngủ." 

Jin cảm thấy tai mình đỏ ửng lên, nhưng vì không muốn bị phát hiện nên anh đã đáp lại một cách bình tĩnh.

"Sao tôi lại ngủ ở đây vậy?"

"Anh trông như đã chết vậy, nên em làm gì còn lựa chọn nào khác."

Tóc đỏ khúc khích cười.

"Cậu có thể nhờ bạn tôi đưa tôi về mà?"

Jin trả lời, cố gắng không tiếp xúc mắt với Taehyung để tránh bị tan chảy thành vũng nước bởi ánh nhìn ấm áp ấy.

"Người bạn tuyệt vời của anh đã rời đi với Jimin lúc nửa đêm sau khi suýt làm tình trên sàn nhà và bị em dội nước rồi đuổi đi chỗ khác. Không ngờ rằng họ thực sự làm như thế, vậy nên em chẳng biết bạn anh ở đâu cả."

Taehyung nói một cách tự mãn khiến Jin thấy xấu hổ.

Con ngựa động dục khốn kiếp Jung Hoseok, tất cả đều là lỗi của cậu ta!

"Được rồi, vậy tôi đi đây."

Anh ngại ngùng lầm bầm, anh chỉ muốn lao về nhà và không bao giờ bước ra ngoài để tránh việc nghe người kia nhắc về tối qua.

"Xem kìa, ít nhất anh cũng phải cảm ơn chứ."

Taehyung khó chịu.

Jin cùng lúc đó cũng khó chịu chết đi được, chẳng vì lí do gì hết. Anh trông quê mùa, ngáy ngủ và y hệt một mớ hỗn độn trước cái người hoàn mỹ kia. 

"Đâu ai bắt cậu phải làm thế, đêm qua cậu ngủ ở đâu vậy?"

"Trên ghế sofa, và anh biết không đến giờ em vẫn chẳng hiểu mình đã làm gì khiến anh không thích em nhiều đến vậy. Anh đột nhiên cư xử như một tên khốn ấy."

Taehyung gằn giọng, ngồi lên sofa rồi uống cà phê một cách giận dữ.

Jin sốc lắm.

Chưa có ai từng gọi anh là thằng khốn (có thể vì anh chưa bao giờ cư xử với ai như vậy đến khi gặp Taehyung).

Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng rời đi.

Khi cánh cửa đóng sập lại, Taehyung dằn li cà phê xuống bàn, nói một cách tức giận.

"Không thể tin được là anh ấy lại rời đi dễ dàng nhw thế!! Chắc anh ấy đang tức điên lên đây mà!"

Cậu nghiến răng, cảm thấy bất mãn với mọi thứ, nhưng đặc biệt là vì không thể hiểu được Kim Seokjin dù đã cố gắng đến thế nào.

"Mẹ nó!"

Taehyung lầm bầm và đứng bật dậy, tiếng thẳng về cửa để cho Jin một lời giải thích vì thái độ khốn nạn của mình. Nhưng khi cánh cửa mở ra một cách phẫn nộ cậu suýt thì té nhào vào Jin - người đang đứng trước cửa nhà mình.

Anh đeo một chiếc headband màu hồng và thay chiếc áo thun hình mario cũng hồng nốt. Trên tay là là một cái bọc nhựa và những dụng cụ vệ sinh nhà cửa. 

Taehyung chớp mắt vài lần trước khi người kia nói với đôi má ửng hồng.

"T-t-tôi nghĩ rằng cậu cần ai đó giúp mình dọn dẹp. Hãy cứ nghĩ đây là cách trả ơn của tôi vì đã khiến cậu chăm sóc tôi suốt đêm, thay vì tận hưởng buổi tiệc của mình."

Nghiêm túc đấy, sao anh ấy lại ĐỘT NHIÊN TRỞ NÊN ĐÁNG YÊU vậy???!!

Taehyung cố gắng tỏ ra bình thường, trả lời:

"Được thôi"

Sau đó bước sang một bên để Jin vào trong. 

Trước khi đóng cửa lại cậu lầm bầm, nhưng đủ để Jin có thể nghe thấy.

"Thật ra chăm sóc cho anh còn vui hơn tham dự buổi party nhiều."

Sau đó cười thích thú khi thấy tai người kia đỏ lên.

Đương nhiên, Jin giả vờ rằng không thấy điều đó.

"T-tôi bắt đầu làm việc đây."

Sau đó cúi người nhặt những chiếc li nhựa trên mặt đất.

Taehyung cũng tham gia dọn dẹp, cậu lau đi chất lỏng dính trên bàn và tự hứa rằng không bao giờ đồng ý với Chanyeol về việc tổ chức tiệc tại gia nữa.

Những chàng trai này đúng là dã man vô cùng mà.

Và các cô gái cũng chẳng khá hơn chút nào, cậu tự nói với mình khi nhớ về cảnh Yuri say xỉn như thế nào rồi nôn lên tấm thảm trải sàn. Sau đó mọi người cười nhạo như thể đó là một bộ phim hài.

Nó chẳng hài hước tí nào cả.

Cậu liếc sang Seokjin, người đang quỳ gối để lau chất nhầy dính trên thảm trong khi bịt mũi một cách khó chịu.

"Anh không cần làm cái đó, em sẽ làm."

Taehyung nhanh nhẹn nói nhưng bị từ chối.

"Tôi đâu phải công chúa, tôi cũng có thể dọn nó mà."

Tóc đỏ vô thức nở một nụ cười, nhìn chằm chằm Seokjin đội headband hồng, mặc áo thun hồng và gương mặt cũng ửng hồng nốt khi cố gắng loại bỏ những vết bẩn. Anh ấy trông giống hệt công chúa, đương nhiên là trừ đồng bầy nhầy trên thảm.

Taehyung quay lại công việc của mình, tìm cách để nhắc đến nụ hôn hôm qua và người bạn trai của Jin.

Cậu không muốn trở thành "một người đàn ông khác" trong đời anh, nhưng Jin lại khiến cậu rối bời suốt mấy tháng gần đây.

Ôi lạy Chúa, có phải Jimin đã đúng không?

Rằng Taehyung rơi vào lưới tình với Jin.

Đôi mắt Taehyung mở lớn, tim đập hẫng một nhịp khi nhận ra sự thật. Cậu cứ bần thần như vậy đến khi nghe tiếng rên rĩ đau đớn từ Jin vang lên/

"Chuyện gì?!"

Cậu hỏi một cách lo lắng, nhìn Jin vẫn đang quỳ trên sàn với lòng bàn tay dính máu.

"Tôi không cẩn thận làm đứt tay, dưới sofa có mảnh thủy tinh vỡ."

Jin nói, đặt tay kia lên miệng vết thương để ngăn máu không tiếp tục chảy.

Lũ ngốc, tôi đã bảo chỉ được dùng li giấy hoặc nhựa thôi mà, chết tiệt! Taehyung thở dài khó chịu.

Cậu nắm cổ tay anh kéo đến nhà bếp.

"Chúng ta cần khử trùng nó."

Đặt tay anh vào bồn rửa bát, Taehyung vặn vòi nước và cẩn thận không để người kia đau.

Sau đó kéo anh về lại phòng khách, tóc đỏ đẩy anh ngồi xuống sofa rồi tự mình dùng bông gòn đã thấm đẫm dung dịch vệ sinh xoa lên vết thương của Jin. Cảm giác rát buốt khiến người anh lớn phải la lên một tiếng nhỏ.

"Xin lỗi."

Tóc đỏ nói sau khi đã khử trùng xong và leo lên ghế ngồi cạnh Jin.

"Không sao mà."

Sau đó là một khoảng lặng ngượng ngùng.

Cũng là lúc mà Taehyung vật lộn với những suy nghĩ trong đầu.

Được rồi, mình thừa nhận rằng mình thích anh ấy.

Rất nhiều.

Và còn nụ hôn ấy nữa, tuyệt nhất từ đó giờ.

Nhưng còn gã bạn trai của anh ấy thì sao?

Mà thôi có lẽ chẳng cần nhắc đến gã ta.

Trông như bọn họ đang có mâu thuẫn, dựa vào trận cãi nhau trước cửa nhà vài hôm trước và thái độ của Jin lúc này, nếu mình cố gắng hết sức thì có lẽ sẽ thế được chỗ của tên lùn lúc nào cũng nhăn nhó ấy.

Taehyung không phải loại người đi phá hoại hạnh phúc của người khác, nhưng lần này là Jin nên cậu chẳng cần quan tâm gì hết, cậu sẽ làm mọi thứ để có được anh.

Nói là làm, tóc đỏ hít sâu một hơi trước khi phá vỡ không khí yên tĩnh.

"Anh muốn đi ăn tối với em vào ngày mai chứ?"

Mắt Jin mở lớn.

Taehyung đang hỏi Seokjin về một cuộc hẹn sao? Hẹn hò ư?

Điều đó nghĩa là sao?

Còn Jungkook thì thế nào?

Có thể họ không hề hẹn hò với nhau, và tất cả chỉ là sự hiểu nhầm. Mặc dù việc cho một người ở lại qua đêm và đích thân tiễn họ đến trước cửa vào sáng hôm sau là việc rất đáng nghi ngờ. 

Có thể anh sẽ quên điều đó. 

Có thể anh sẽ quên rằng Jungkook và Taehyung đã quan hệ với nhau, hoặc chí ít là ngủ cùng nhau một đêm.

Có thể anh sẽ quên rằng Taehyung có rất nhiều mối quan hệ, cũng như bạn tình.

Và cũng có thể anh sẽ chấp nhận mối quan hệ này, cầu mong rằng Taehyung sẽ nghiêm túc với mình và không lăng nhăng với người khác nữa?

Sau khi nghe Yoongi và Hoseok mắng mình là một kẻ kiêu ngạo, là hình mẫu của một bà vợ nhàm chán và bảo anh cần phải thay đổi, phải thả lỏng những mối quan hệ hơn.

Thật phi lí làm sao khi Yoongi lại là người nói ra câu đó trong khi cậu ấy sẽ phát điên lên nếu có ai nhìn Namjoon quá ba giây. Tên lùn đó sẽ chính thức trở thành một tiểu quỷ đi lườm kẻ kia cho đến khi họ nhận ra và rút lui. 

Được rồi, Jin không thể phủ nhận được nữa.

Rằng anh đã phát điên về Taehyung.

Thở dài một hơi, anh nghĩ về việc cho Taehyung một cơ hội. 

Anh sẽ cố gắng thay đổi Taehyung và khiến cậu chỉ để ý đến mỗi anh thôi.

Và anh nói,

"Rất sẵn lòng. Ngày mai tôi được nghỉ nên hãy để tôi nấu ăn bên căn hộ của mình."

Taehyung trố mắt nhìn và chẳng thể tin được những gì cậu vừa nghe thấy. Seokjin vừa đồng ý lời mời của cậu.

"Vâng! Vâng!"

"Vậy gặp cậu vào tám giờ tối mai."

Jin nói và quyết định đánh bạo. Anh đột ngột ôm lấy khuôn mặt của Taehyung bằng hai tay, sau đó đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ, cảm thấy hài lòng khi nhận ra mặt của người kia đã đỏ lên.

Sau tất cả thì con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim đàn ông chính là đi qua dạ dày. Và Jin có thể thấy đựoc Taehyung là người đàn ông dành cho mình sau khi tiếp nhận sự quan tâm của cậu vào đêm qua, và sau nụ hôn nóng bỏng kia nữa.

Anh trở về căn hộ với tâm trạng thoải mái và nghĩ xem mình nên mua gì cho ngày mai.


-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip