Chuyen Ver Khai Nguyen Vo Yeu Cua Tong Giam Doc Xa Hoi Den Chuong 9 Qua Nhieu Tien Cung La Van De

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa khuya với không khí ấm áp kết thúc. Tất cả mọi người ăn no ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh, Lưu Chí Hoành ưu nhã bưng rượu đỏ cực hảo từ Anh quốc từ từ thưởng thức.

Hồ Chính Phong đi theo Quý Dữ San dọn dẹp phòng ăn, không có cách nào, ai bảo hắn yêu cô gái nhỏ thích một mình làm công việc nặng. Nhưng hắn cũng không nỡ nhìn hai tay trắng nõn của của cô phải chịu khổ, cho nên hắn phải cùng người yêu nhanh chóng dọn dẹp, tranh thủ để cho cô ít khổ cực một chút.

"Nguyên, cậu càng ngày càng gian trá rồi, thủ lĩnh bảo cậu giết Lý Thanh Quốc, nhưng không hề nói đem tài sản hắn lấy hết." Quan Hạo Vũ cười nói, mắt mị giống tiểu hồ ly.

"Nhưng lúc đầu cũng không có nói không thể lấy tài sản của hắn a, đúng không, thủ lĩnh?" Vương Nguyên dí dỏm trả lời, nhiều tiền như vậy, mới để cho càng nhiều người có cơm ăn.

"Chỉ một lần này, lần sau không được viện cớ nữa, phải biết đây là trường hợp chung. . . . . ." Lưu Chí Hoành vẫn chưa nói hết liền có người cắt đứt, làm cho cậu hết sức bất đắc dĩ.

"Phải biết đây là trường hợp chung, nếu như bị người khác phát hiện cậu sẽ gặp nguy hiểm. Biết, biết rồi, các cậu xem tôi là ngồi không a! Dễ dàng như vậy liền bị phát hiện. Tôi làm sao hồ đồ như vậy? Lại nói, thủ lĩnh, sao cậu càng ngày càng trở nên dài dòng, cẩn thận không có ai muốn cậu đó!" Vương Nguyên giễu giễu nói, cậu làm việc từ trước đến giờ có chừng mực, dĩ nhiên biết cái gì không thể làm. Nhưng lúc này trong đầu cậu chợt nhớ đến ánh mắt nóng rực ấy, cậu lắc đầu, hi vọng bỏ đi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

"Cậu nha, thật hết cách với cậu, mỗi lần nói cậu đều như vậy, về sau bị thua thiệt đừng có khóc." Lưu Chí Hoành bất đắc dĩ nói, vội hiện lên ánh mắt thâm tình, chỉ là cậu trai thiếu đầu óc nào đó không hiểu được, những người còn lại đều rõ ràng.

"Thủ lĩnh, không nên như vậy nha, không có chuyện gì sao lại bày ra vẻ bất đắc dĩ đó, như vậy rất dễ già đó. Cậu nên cười ngọt ngào, bộ dáng kia mới yêu nhiều được." Vương Nguyên cười nói, lấy tay kéo kéo gò má của Lưu Chí Hoành, làm ra một nụ cười mới hài lòng thu tay lại.

Những người khác thầm than, sợ rằng chỉ có Nguyên mới có năng lực chọc phá mặt mũi thủ lĩnh. Ai không biết Hoành rất cổ quái, không thích tiếp xúc với người khác, duy nhất chỉ có Nguyên. Nhưng Nguyên giống như cho những thứ này đều là chuyện đương nhiên. Thủ lĩnh đáng thương a, người ưu tú như vậy làm sao lại thua trên người một cậu trai, hơn nữa còn là một người đã kết hôn.

"Đúng rồi, lần này tiền phải làm sao?" Là người ít nói nhất, Thượng Quan Văn Kỳ hỏi mọi người.

"Tiền lần này là Nguyên thi hành nhiệm vụ có được, cũng không thuộc về tổ chức, cho nên do Nguyên quyết định." Lưu Chí Hoành thản nhiên nói, mặc dù số tiền kia không ít, nhưng đó cũng là Nguyên bất chấp nguy hiểm có được. Không có lí do gì lại tới cậu xử lí, huống chi làm nhiệm vụ nhiều như vậy, chắc chắn mọi người đều để dành, không có lí nào lại muốn tiền của Nguyên.

Những người khác im lặng đồng ý, không hề có người không phục, không thể không nói Lưu Chí Hoành rất có phong phạm lãnh đạo, chỉ một câu nói ngắn ngủn lại có thể lấy được sự tán thành của mọi người.

Tiền là thứ gì, đó là thứ mê hoặc lòng người nhất, đến anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, ai không hy vọng càng nhiều càng tốt, thế nhưng đám ngừời này hình như đem nó thành cặn bã.

"Ai nha, thế nào tiền ở trong lòng các cậu vô dụng như vậy. Các cậu không sợ bị người khác nói đến văng nước miếng chết đuối a, người ta liều mạng nghĩ cách có được, các cậu lại khinh thường quay đầu, ha ha ha. . . . . . Vẫn như cũ làm đi! Mọi người chia đều 10%, còn lại làm từ thiện." Vương Nguyên cười nói, xem ra tiền đúng là đồ tốt, số tiền kia quăng ra, trên thế giới lại giảm bớt người bị đói rồi.

"Ừ, làm theo Nguyên đi!" Lưu Chí Hoành gật đầu nói, Nguyên trước giờ đều nhân từ. Đừng nhìn bộ dáng không tim không phổi của cậu ấy, trong lòng so với ai khác cũng là người nhiệt tâm. Cười thầm liếc đồng hồ lớn treo ở đại sảnh, trong mắt có nhàn nhạt ý cười, thời gian trôi nhanh như vậy, cậu ấy phải về rồi! Chỉ là mình luôn muốn nhìn cậu ấy thật nhiều.

"Nguyên, chuẩn bị một chút, cậu phải trở về." Lưu Chí Hoành nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở, cho dù rất muốn cậu lưu lại, nhưng lý trí nói với mình không thể. Người đàn ông của cậu không đơn giản, một khi yêu đều bá đạo độc chiếm, hắn tuyệt đối sẽ không để Nguyên đi như vậy.

"Ai nha, tớ cần phải trở về, hắc hắc. . . . . . vẫn là thủ lĩnh tốt nhất, nếu không tớ liền gặp tai hoạ." Vương Nguyên liếc đồng hồ một cái, kêu lên một tiếng, không nghĩ tới đã trễ thế này, hoàn hảo có thủ lĩnh nhắc nhở, nếu không cậu trở về khẳng định bị bắt lại.

Vương Nguyên cầm chìa khóa lên, chuẩn bị đi tới nhà xe.

"Anh đưa em đi!" Thượng Quan Văn Kỳ thấy cậu phải về đứng dậy nói, trong thanh âm đè nén một tia yêu say đắm, nhìn cá tính điên cuồng của cậu, lo lắng cậu vì muốn về sớm mà đua xe, vẫn nên đi cùng cậu một đoạn mới có thể yên tâm.

"Không cần, kỹ thuật lái xe của tớ mọi người cũng đã thấy rồi, đi nhá, bái bai ~ không nên quá nghĩ tới tớ đó." Vương Nguyên cười nói hết liền đi ra ngoài.

"Nhớ về đến nhà gọi điện thoại tới đây." Lưu Chí Hoành nói với theo.

"Biết, báo bình an sau!" Vương Nguyên cười nói. Hai chuyện vui vẻ nhất trong đời cậu, một là gả cho ông xã thân yêu, hưởng thụ sự cưng chiều của anh, hai là được kết bạn với mọi người, để cậu có thể trải qua cuộc sống tuyệt vời mỗi ngày.

"Tốt lắm, tôi muốn theo người yêu nói chuyện phiếm, mọi người tùy ý." Quan Hạo Vũ đứng dậy nói, sau đó đi về phía căn phòng.

"Hạo, cho tôi xem người yêu của cậu, tôi giúp cậu canh chừng. Thượng Quan Văn Kỳ đứng dậy đi theo nói, gần đây tên nhóc Hạo kia ở trên mạng biết được một cô gái rất thú vị, ngày ngày không có việc gì đều ngồi trên mạng nói chuyện.

"Cậu đi chơi, đừng có quấy rầy tôi." Quan Hạo Vũ không chút khách khí nói. Anh không quên người cô gái nhỏ trên mạng thích nhất là Kỳ – loại công tử văn nhã này, không thể để cho bọn họ biết được, mặc dù biết Kỳ đã có người trong lòng.

"Ai da, đừng hẹp hòi như vậy chứ, xem một chút cũng không chết." Thượng Quan Văn Kỳ hài hước nói, anh chính là thích xem bộ dáng kinh ngạc của người khác, không thể không nói bản tính của con người chính là như thế a.

Thanh âm của bọn hắn dần dần biến mất ở đại sảnh.

"Anh, ra ngoài em có lời nói muốn nói." Nhìn thấy mọi người trong đại sảnh đều đi gần hết, Quý Dữ San lúc này mới đứng dậy, phách lối nói với Hồ Chính Phong, sau đó bắt đầu đi ra bên ngoài.

Cô có chuyện quan trọng muốn nhờ anh, Quý Dữ San cắn răng, thở phì phò đi.

"Cưng ơi, ở chỗ này nói cũng được a, bọn họ sẽ không để ý em tỏ tình với anh đâu ." Hồ Chính Phong cười hì hì nói, vậy mà bước chân lại thật chặt đi theo phía sau cô, bộ dáng cô bé này thở phì phò thật là đáng yêu, anh ước gì cô cùng anh đi ra ngoài. Xem ra Tiểu Bạch Thỏ không bao lâu sẽ ngoan ngoãn trở lại trong ngực anh rồi. Đây chính là chính là bí quyết theo đuổi vợ của gia tộc Hồ thị anh nha, người khác rất khó lĩnh ngộ, Hồ Chính Phong đắc ý nghĩ. Nhìn cô gái nhỏ trước mặt mạnh mẽ bước đi, lo lắng cô sẽ bị thương, mặc dù cô không quan tâm, nhưng anh cũng không bỏ được, anh phải chuẩn bị tốt mọi lúc đều thể cứu cô.

Nháy mắt trong đại sảnh chỉ còn lại Lưu Chí Hoành và Kim Hạo Thiên hai người, Lưu Chí Hoành nếm thử một ít rượu đỏ, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào, sau đó lắc đầu một cái đứng lên chuẩn bị quay về phòng ngủ.

"Nếu không muốn cậu ấy đi, tại sao không giữ cậu ấy lại." Kim Hạo Thiên nói ra câu nói thứ hai trong tối nay chỉ có Lưu Chí Hoành mới hiểu ý tứ trong lời nói của anh.

"Bởi vì không thể, cho nên không giữ." Lưu Chí Hoành chua chát nói, sau đó đi về phòng mình. Đúng vậy a, bởi vì không muốn làm cậu phiền não, cho nên cố hết sức hoàn thành tất cả tâm nguyện của cậu. Bọn họ yêu nhau như vậy, mình sao nhẫn tâm chia tách bọn họ, để cho cậu ấy một mình thương tâm khổ sở, tin tưởng người đàn ông kia cũng tuyệt đối không từ bỏ!

"Không thể sao?" Kim Hạo Thiên bắt tay làm rượu đỏ rù rì nói, phải yêu nhiều thế nào mới có thể làm như không thương tâm, anh mơ hồ. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip