Chuyen Ver Khai Nguyen Vo Yeu Cua Tong Giam Doc Xa Hoi Den Chuong 127 Ngoai Truyen 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện lớn nhất thành A không ngừng truyền ra tiếng cười hi hi ha ha, nam, nữ đều có. Trong đó không thiếu tiếng cười trầm thấp hấp dẫn, thanh thúy như hoàng oanh, đây là việc chưa từng xảy ra trong bệnh viện. Mỗi lần đi ngang qua phòng bệnh này bác sĩ và y tá sẽ không tự chủ được thả chậm bước chân, nghiêng tai lắng nghe những giọng nói mê người, nơi này trở thành nơi mọi người cảm thấy thoải mái nhất trong viện.

Mấy ngày trước, một người đàn ông có thân phận địa vị ôm một con trai có thai cả người đầy máu gấp gáp chạy đến. Qua hơn ba giờ cố gắng, rốt cuộc cứu được đôi long phượng thai và sản phụ, sau hôm ấy, cậu được chuyển vào phòng bệnh cao cấp này, cũng từ đó, tiếng cười trong phòng chưa từng dừng lại qua.
"Ha ha ha. . . . . . Thật? Thật quá buồn cười rồi, ha ha ha. . . . . ." Tiếng cười thanh thúy như hoàng oanh từ phòng bệnh vang lên.

"Ha ha! Đúng vậy, tớ cũng nghe y tá nói. Họ vừa nói vừa cười tớ không biết xấu hổ, những bác sĩ kia vì cứu tớ và bảo bảo mà cố gắng phẫu thuật hơn ba giờ. Bác sĩ vừa ra tới, anh liền trực tiếp đấm bác sĩ một cái, nghe nói người kia chẳng những bị chảy máu, mà còn không ngừng hôn mê suốt một ngày đấy." Vương Nguyên nhìn bạn tốt Quý Dữ San của mình đang cười sắp ngất đến nơi, cũng không nhịn được cười theo. Suy nghĩ trở lại ngày đó, những y tá thay dịch truyền kể tất cả mọi chuyện ngày cậu phẫu thuật, còn ý vị không rõ nhìn cậu cười, cho dù da mặt dày cũng sẽ không nhịn được đỏ mặt.
"Ha ha! Ông xã cậu rất thương cậu ah, như vậy không phải vừa." Lưu Chí Hoành cười ha ha tổng kết nói, trong giọng điệu không còn vẻ buồn bực khí trước đây, có nhàn nhạt hâm mộ.

Những người khác nghe cậu nói, cũng liếc thoáng nhìn, dù sao trong tổ chức, Lưu Chí Hoành thích Vương Nguyên là sự thực mọi người đều biết, chỉ có Vương Nguyên mơ hồ không biết mà thôi. Thật sự mơ hồ thành ra như vậy, hay cậu không muốn biểu hiện, làm mọi người khốn nhiễu cũng chỉ có Vương Nguyên biết thôi.
Tất cả mọi người thật tò mò, không biết thủ lĩnh gặp chuyện gì, lại đột nhiên thay đổi thái độ với Vương Nguyên, không có lưu luyến si mê trước đây, chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ liên quan đến chuyến đi Italy của cậu?

"Ha ha ha. . . . . . Đúng vậy, đúng vậy, Nguyên có một người đàn ông thật tốt." Quý Dữ San cười hì hì nói, gương mặt khéo léo sáng rỡ, có thể thấy được tâm tình cô không tệ, ngay cả sắc mặt cũng đỏ thắm.
"Tốt lắm, tốt lắm, bà cô của tôi, em ngàn vạn lần không được kích động nữa, nếu thương tổn đứa bé trong bụng thì làm thế nào?" Hồ Chính Phong ôm cô lo lắng nói, lúc này anh thèm để ý việc tối nay có bị bà xã đại nhân ném tới thư phòng hay không. Nói tóm lại, nhìn cô cười sắp sốc hông, anh thật lo lắng cô nhóc này vẫn như lúc mới yêu, không biết mang thai thì không được kích động sao? Còn nữa, cô có cần thiết hâm mộ cậu trai khác không? Chẳng lẽ anh biểu hiện được còn chưa đủ tốt? Xem ra muốn lấy điểm tuyệt đối, anh còn cần cố gắng a.
"Oh -- tốc độ mau thật, Chính Phong, đây là bí kíp gia truyền theo đuổi vợ của anh? Vô cùng có tác dụng đấy." Vương Nguyên cười nhìn bụng Quý Dữ San, thấy gương mặt cô càng ngày càng hồng, cười càng vui sướng, không nghĩ tới cậu bỏ lỡ tiết mục đặc sắc như vậy. Đều do ông xã không để cho cậu ra khỏi nhà, Vương Nguyên ngoan ngoan trừng mắt liếc người bên cạnh đang dùng ánh mắt nồng cháy nhìn mình, cho dù trong lòng còn tức hơn nữa, cũng bị lửa nóng của anh đốt cháy.
Hồ Chính Phong cười nhạt không nói, mắt cưng chiều nhìn cô gái bên cạnh vì xấu hổ mà mặt hồng hồng, trong lòng trào ra ngọt ngào, mặc dù con đường tu thành chánh quả vô cùng gian nan, nhưng kết cục rất hoàn mỹ.
"Hừ. . . . . . Ai nói gả cho anh rồi." Quý Dữ San đỏ mặt phản bác, thiệt là, đều do người đàn ông bên cạnh này, nếu không phải là anh dùng mưu kế, cô cũng không bị anh mê hoặc như vậy, còn hồ đồ cảm thấy anh rất tốt.
"Em dám, em không gả cho anh thì muốn gả cho ai? Đừng mơ tưởng để con trai anh gọi người khác là ba." Hồ Chính Phong bốc lửa nói, thầm muốn làm sói bỏ đi chữ sắc, anh đã hao tốn nhiều công phu như vậy, rốt cuộc thành công làm cô mang thai. Vì cái gì lại không gả cho anh? Không nghĩ tới cô nhóc làm người ta vừa yêu vừa hận này lại không chịu thua, ôm cốt nhục của anh còn dám nói muốn gả cho người khác, thật khiến anh ghen vừa tức.

"Hừ. . . . . . Anh là cái gì, em muốn gả cho người khác, không cần gả cho người dã man như anh." Quý Dữ San cứng rắn nói, trong lòng biết anh thật ra chẳng những không dã man, hơn nữa cực kỳ sủng ái cô, nhưng có lúc quá bá đạo, khiến cô vừa yêu vừa tức, cô không muốn nhìn thần khí bộ dáng của anh bây giờ, cô muốn phản kháng.
"Được, rất tốt, anh hiện tại cho em biết cái gì gọi là dã man." Hồ Chính Phong dùng lực, dịu dàng ôm ngang Quý Dữ San, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh. Anh hiện tại cho cô xem thế nào là dã man, dù sao bác sĩ nói cơ thể cô khoẻ mạnh, chỉ cần vận động không quá kịch liệt sẽ không ảnh hưởng đến bảo bảo.

"Này -- Hồ Chính Phong, anh là tên khốn kiếp, mau thả em xuống, cứu mạng a!" Quý Dữ San thanh thúy kêu ầm lên, thanh âm càng ngày càng nhỏ, có thể thấy được hành động rất nhanh.
"Ha ha! Thật đúng là một đôi oan gia!" Vương Nguyên cười ha ha nói, tin tưởng không bao lâu nữa trong tổ chức sẽ có thêm người mới! Sẽ rất náo nhiệt.

"Ha ha! Là oan gia không sai, nhưng cũng thương yêu nhau, Chính Phong a, quả nhiên là phái hành động." Quan Hạo Vũ cười phụ họa, thời đại khác nhau rồi, xem ra phải bá đạo một chút mới có thể ôm mỹ nhân về a. Dựa vào tốc độ như rùa của anh, đến lúc con của Chính Phong ra đời chắc cũng chưa cua được cô gái mình thích, hôm nào nhất định phải theo Chính Phong và Vương Tuấn Khải học hỏi sách lược theo đuổi vợ mới được.
"Chẳng lẽ Hạo không phải là phái hành động sao?" Vương Nguyên cười hì hì nhìn anh nói, mấy người bọn họ biết nhau từ nhỏ, mọi người cũng hiểu rõ tính tình lẫn nhau, đừng xem Quan Hạo Vũ một bộ ôn hòa hiền hậu, nếu thật sự theo đuổi người ta, tốc độ và trình độ bá đạo tuyệt đối không thấp hơn Chính Phong, trừ phi anh muốn một quá trình vô cùng lãng mạn.

Tất cả mọi người ý vị không rõ nhìn Quan Hạo Vũ, tình sử của mọi người đều không bằng Quan Hạo Vũ. Vì vậy người đàn ông ôn hòa hiền hậu tiến hành yêu qua mạng a, cùng con gái nhà người ta nói chuyện gần năm năm, có thể thấy anh rất thích đối phương, chỉ là thời gian dài như vậy còn chưa đem đối phương mang về, khiến mọi người rất giật mình.
Vương Tuấn Khải nghe cậu gọi người đàn ông khác thân thiết như vậy, còn mắt sáng lóng lánh nhìn người ta, oán khí nổi dậy. Cho dù anh em vào sanh ra tử cũng không thể thân mật như vậy. Cậu là người đã có chồng, có con trai con gái rồi, cho dù quan hệ bọn họ rất thuần khiết trong sạch, nhưng anh là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông lo được lo mất khi yêu nên mới không tự chủ được ăn giấm, anh bá đạo đem Vương Nguyên ôm vào trong ngực, trong tròng mắt thâm thúy viết đầy uất ức và ghen tỵ.
——————
Ô lala mọi người khoẻ không
Mới đc bệnh viện thả về nên lên để tạ tội vs mọi người đây

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip