Phuong Nghich Thien Ha Edit Full Xuyen Khong Vuong Lenh Cua Linh Danh Thue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tiếng ca này khiến rất nhiều người cảm động, lúc A Lệ Nhã hát xong, xung quanh vẫn an tĩnh làm thiếu nữ này thấp thỏm sợ sệt, nhắm mắt không dám nhìn ai, chốc lát sau, tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên ầm ĩ!

Trong lòng A Lệ Nhã run lên, lông mi run rẩy, đang muốn mở mắt ra, đột nhiên Hoàng Bắc Nguyệt từ chỗ ngồi sải bước đi tới, ôm vai xoa đầu nàng cười nói: "Hát hay lắm!"

A Lệ Nhã mở mắt, không biết là cảm động hay kích động, nước mắt tí tách rơi xuống, mặt đỏ bừng, cúi đầu thẹn thùng, nhưng khóe miệng lại thấp thoáng giương lên ý cười.

A Tát Lôi mặt đầy cảm khái nhìn em gái của mình, trước giờ chưa từng nhìn thấy một A Lệ Nhã hướng nội lại có thể tỏ ra dũng cảm, phấn khích như vậy. Dạ Già Vương, trên người ngài quả nhiên có một sức mạnh thần kỳ!

"Ngay bây giờ, dũng sĩ của tộc Hách Na Lạp chúng ta sẽ đi theo Dạ Già Vương ra thế giới bên ngoài thực hiện hoài bão, hãy cạn ly vì dũng sĩ của chúng ta!" Tộc trưởng Hách Na Lạp giơ chén rượu lên, tuy lớn tuổi nhưng vẫn hào phóng hăng hái lớn tiếng hô vang, không hề thua kém người trẻ tuổi chút nào!

Người trong bộ lạc tới tấp đứng lên, giơ cao chén rượu hô to: "Cạn ly vì Dạ Già Vương! Cạn ly vì dũng sĩ!"

Hoàng Bắc Nguyệt một tay ôm vai A Lệ Nhã, cũng đưa một ly rượu cho nàng, nói: "Uống nào!"

A Lệ Nhã vội vàng đón lấy, không dám có một chút phản kháng nào đối với mệnh lệnh của Dạ Già Vương, nhắm tịt mắt lại, uống vào một hơi, sau đó, thân thể hồn nhiên ngã xuống.

Mọi người đều cười ha hả. Đêm nay đích thị là một đêm chè chén tới sáng, vì để ăn mừng cuộc săn giết thành công Bách Mục Hàn Thiềm lâu nay vẫn là mối nguy với bộ lạc! Vì để ăn mừng Dạ Già Vương lần nữa trở về bộ lạc! Vì để đưa tiễn những dũng sĩ sắp đi xa!

Người của bộ lạc Hách Na Lạp, tối nay không say không về! Đến tận đêm khuya, tất cả mọi người đã say khướt, nằm ngổn ngang trên mặt đất, trong cả bộ lạc, người duy nhất tỉnh táo chỉ có tộc trưởng Hách Na Lạp. Hoàng Bắc Nguyệt cũng là người có tửu lượng cực tốt, bất luận ở buổi tiệc xã giao nào, căn bản không ai có thể chuốc say nàng, bởi vậy lúc này cũng chỉ nghiêng người nằm ở chỗ ngồi, cười nói: "Tộc trưởng, vẫn chưa hỏi ông, Dạ Già Vương rốt cuộc là ai?".

"Chuyện này lão phu sớm đã muốn nói cho ngài."

Tộc trưởng Hách Na Lạp đứng lên, tiện tay cầm một bó đuốc, nói: "Dạ Già Vương, xin đi bên này."

Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, theo sau tộc trưởng, chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ an tĩnh, trong rừng rậm ít có gió, quanh năm không thấy ánh mặt trời nên không khí ở đây mới mát mẻ sảng khoái như vậy.

"Năm đó, tộc Hách Na Lạp chúng tôi là một dân tộc sinh sống nơi biên giới của Nước Bắc Diệu và Nước Tây Nhung, lúc ấy đời sống loạn lạc, khắp nơi đều là chiến tranh, dân chúng lầm than, tộc Hách Na Lạp chúng tôi bởi vì nhiều thế hệ mang trong mình huyết thống của triệu hoán sư liền trở thành đối tượng bị Nước Bắc Diệu cùng Nước Tây Nhung ra sức tranh giành, bọn họ ai cũng muốn bắt người trong tộc, nguyên cả một đô thành dần dần chỉ còn lại những người già yếu bệnh tật và trẻ con, bọn họ vẫn không chịu buông tha, ngay cả trẻ con cũng bắt đi."

Tộc trưởng Hách Na Lạp nói đến đây, cảm thán một tiếng: "Năm đó, lão cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, đã bị bắt ép gia nhập vào quân đội Nước Tây Nhung. Phù thủy của Nước Tây Nhung dùng huyễn thuật mê hoặc chúng tôi, khiến chúng tôi phục tùng, lại dùng những thứ thảo dược đặc biệt để chúng tôi trưởng thành sớm, cống hiến sức lực bản thân cho bọn họ. Nhưng loại thảo dược đó sau một thời gian sử dụng thì người sẽ biến thành quái vật, lão tận mắt nhìn thấy những bằng hữu của lão từng người một biến thành quái vật tàn bạo khát máu, lúc đó lão rất sợ hãi, may mắn tìm được cơ hội mới có thể trốn ra".

"Nước Tây Nhung đã phái rất nhiều người đến bắt lão, lão chạy đến bên vách núi, tưởng rằng đã phải chết chắc rồi, hôm đó là một đêm trăng sáng, đột nhiên ngay lúc ấy, mọi ánh sáng trên trời đều biến mất, sau đó từng ngọn lửa bùng lên trong không trung, rồi một người giống như thần tiên xuất hiện! Trên lưng người đó có đôi cánh lửa, chiến đao đen tuyền vừa vung lên, người của Nước Tây Nhung lập tức chết sạch không còn một mống!".

"Người đó đã cứu ta, lấy sức một người đánh bại một đội quân của Nước Tây Nhung, những đứa trẻ bị biến thành quái vật cũng nhờ giải dược của người đó luyện chế mà khôi phục, ngài ấy mang theo bộ lạc chúng tôi đi vào Rừng rậm Phù Quang đầy rẫy nguy hiểm này, dọc đường đi quét sạch chướng ngại, đưa chúng tôi đến nơi sơn cốc yên bình này định cư, dạy chúng tôi sử dụng Cỏ Tước Ti né tránh phù quang, truyền thụ chúng tôi thuật pháp tinh thần cùng kiếm quyết, biến nơi đây thành quê hương mới của bộ lạc Hách Na Lạp chúng tôi".

Hoàng Bắc Nguyệt nghe một cách nhập thần, thì ra là một câu chuyện xưa như vậy, người của tộc Hách Na Lạp mang ơn người kia, cho nên tôn xưng y là vua.

"Vậy danh xưng Dạ Già Vương..." Tộc trưởng Hách Na Lạp nói: "Nói đến cũng rất kỳ lạ, mỗi khi ngài khai chiến, đều có một luồng khí đen từ người tuôn ra, che mây lấp trăng, cho nên chúng tôi tôn xưng ngài là 'Dạ Già Vương'!".

"Khí đen tuôn trào?" Tim Hoàng Bắc Nguyệt đập mạnh một cái, nghĩ đến Vạn Thú Vô Cương của mình, mỗi lần sử dụng cũng có khí đen quỷ dị, chẳng lẽ, hai chuyện này có liên quan gì đến nhau sao?

Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đến nhà của tộc trưởng, tộc trưởng đẩy cửa ra, mang nàng đến một căn phòng trông như từ đường, ánh đuốc chiếu sáng mọi thứ bên phong, bày biện rất đơn giản, trên một cái bàn đặt một tấm bài vị ở chính giữa, phía trên không có bất cứ chữ nào, là một tấm bài vị không tên.

Tộc trưởng Hách Na Lạp cầm lấy một hạt châu từ trên bàn, sau đó lặng lẽ niệm mấy câu, hạt châu đó liền tỏa ra ánh đỏ chói mắt, ở trong ánh sáng đó, một bức họa trên vách tường dần dần hiện ra trong tầm mắt nàng.

Bắc Nguyệt nhìn thấy người trong bức họa đó thì giật mình, nàng tiến lên phía trước vài bước để nhìn thật kỹ. Mái tóc đỏ như lửa không khác nàng là bao, chiến đao màu đen trong tay y tỏa ra ánh sáng đỏ rực, hai mắt Hoàng Bắc Nguyệt chớp giật, trong lòng dâng lên cảm giác lạ thường.

Nhìn chiến đao màu đen, nàng nhớ lại lúc Linh Tôn đột nhiên biến thành một người khác, trong tay nắm chiến đao y hệt cái này! Thiếu niên trong bức họa rất trẻ tuổi, dung mạo tuấn mỹ, thần thái ung dung, kiêu ngạo tự tin, giống như hào quang toàn thế gian đều vây quanh y, đây tuyệt đối là một người có tài năng tuyệt thế!

Nhưng vì sao trẻ tuổi như thế, đã được lập bài vị ở đây?

"Yểm?" Trong lòng nàng khẽ lên tiếng gọi Yểm, cũng mang theo một tia run rẩy.

Yểm trong thân thể không hồi đáp, không một tiếng động, tiếng của nàng âm vang dội lại, dưới đáy lòng là một khoảng trống rỗng.

"Yểm?" Nàng thử gọi thêm một tiếng, cũng không có bất cứ lời đáp nào. Tên Yểm này không biết đang làm gì nữa?

Tộc trưởng Hách Na Lạp kích động nói: "Khi lão phu lần đầu tiên nhìn thấy ngài sử dụng bùa chú hệt như Dạ Già Vương lúc đó, lão phu đã hoài nghi, ngài và người đó nhất định có quan hệ, giờ đây đã có thể xác định rồi, ngài đích xác là do người đó phái tới."

Hoàng Bắc Nguyệt lại không có bao nhiêu cảm giác, chỉ nhìn chằm chằm vào người trong bức họa, tâm tình có hơi rối rắm mà thôi. Thế nhưng, bất luận thế nào, tâm tình của nàng vẫn hờ hững thản nhiên, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại, đứng nơi không gian yên tĩnh này, rất khó bị lay động "Người đó vì sao qua đời?" Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh hỏi.

Tộc trưởng Hách Na Lạp thở dài một tiếng, nói: "Nói đến việc này, ngay cả chúng tôi cũng không biết, lúc người đó rời khỏi từng nói, nếu ba năm sau người không trở lại, vậy có nghĩa là người đã qua đời rồi".

Hoàng Bắc Nguyệt khẽ nhíu mày: "Từ đó trở đi, người đó không trở lại nữa sao?".

Tộc trưởng Hách Na Lạp xúc động nói: "Đúng vậy, lão cũng không nhớ nổi mình năm nay bao nhiêu tuổi nữa, nhưng người vẫn mãi không trở về."

Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi trầm mặc, nhìn người trong bức họa, nàng tiến lên phía trước, đốt lên một nén nhang, vái ba lạy với bài vị, rồi cắm nhang vào lư hương, trong lòng lặng lẽ nói: "Ngài có lẽ là chủ nhân tiền nhiệm của Vạn Thú Vô Cương, bất luận ngài và ta có quan hệ gì, ta đều phải cảm tạ ngài. Nhưng ngài nếu đã qua đời, vậy thì từ nay về sau, chung quy ta có thể thật sự tiêu diêu tự tại, không còn trói buộc nữa".

Nhìn hành động của nàng, hốc mắt của tộc trưởng Hách Na Lạp liền đỏ lên, hai tay chắp lại mặc niệm một hồi, sau đó run rẩy vươn tay di chuyển bức họa đó ra, để lộ một cái lỗ hổng hình vuông, ông từ trong đó lấy ra một tấm Lệnh bài điêu khắc bằng gỗ màu đen đã ố vàng, dâng hai tay đưa cho Hoàng Bắc Nguyệt.

"Ngài là tân Dạ Già Vương, xin nhận lệnh bài đi!"

Hoàng Bắc Nguyệt liếc qua lệnh bài, nói: "Đây là vật gì?".

"Vương lệnh của lính đánh thuê!" Tiếng nói của tộc trưởng Hách Na Lạp trở nên vang dội.

"Là thứ mà người đã để lại, có lệnh bài này, ngài có thể ra lệnh cho bất cứ đoàn lính đánh thuê nào trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp! Chỉ cần bọn họ từng đăng ký ở công hội lính đánh thuê!"

Ra lệnh cho bất cứ đoàn lính đánh thuê nào trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp!? Dù là người học nhiều hiểu rộng như Hoàng Bắc Nguyệt, nghe thấy lời lẽ khí thế như vậy cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

"Đây cũng là của người đó để lại?".

Tộc trưởng Hách Na Lạp gật đầu: "Không sai, Vương lệnh lính đánh thuê từ lâu tồn tại trong truyền thuyết của đại lục Tạp Nhĩ Tháp, ngài là người thứ ba thực sự sở hữu nó."

Hoàng Bắc Nguyệt đưa hai tay nhận lấy tấm lệnh bài gỗ đen đó, xem xét kỹ lưỡng hoa văn cổ xưa phía trên, thấy hoa văn này có chút tương tự với đường vân trên Vạn Thú Vô Cương.

Không phải nghĩ nhiều, chỉ cần là người trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp đều hiểu tấm Vương lệnh lính đánh thuê này tượng trưng cho cái gì, thứ này chẳng khác nào có sức mạnh ngang với tất cả đoàn lính đánh thuê trên đại lục, sau này sẽ trở thành lực lượng của nàng!

Loại vận may đột nhiên từ trên trời rơi xuống này vẫn có phần khiến nàng trở tay không kịp. Hoàng Bắc Nguyệt trầm giọng nói: "Tộc trưởng, ta đáp ứng ông, có được tấm lệnh bài này, tuyệt đối sẽ không làm điều ác, tuyệt đối không lạm dụng nó!".

Trong lòng tộc trưởng Hách Na Lạp cũng đang muốn nói như vậy, nhưng chưa kịp nói đã nghe nàng nói trước một bước, điều này khiến ông hết sức mừng rỡ.

Tộc trưởng Hách Na Lạp quỳ xuống: "Dạ Già Vương, xin ngài lần nữa che lấp đêm đen, mang đến ánh sáng cho chúng tôi, chúng tôi hết đời này đến đời khác đều không ngừng hy vọng thiên hạ có một ngày thái bình, không còn chiến tranh và giết chóc, người trong tộc chúng tôi có thể đặt chân ra ngoài".

Bởi vì trên người chảy dòng máu đặc thù, chỉ cần ở loạn thế, người trong tộc Hách Na Lạp sẽ vĩnh viễn không có ngày yên ổn, bọn họ đã trốn tránh vô số năm ở trong Rừng rậm Phù Quang, ai cũng luôn mong ngóng một ngày nào đó có thể đi ra, chân chính nhìn thấy thứ ánh sáng không bị che khuất.

Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng vươn tay đỡ tộc trưởng dậy, kiên định nói: "Tộc trưởng yên tâm, ta nếu có khả năng, nhất định sẽ cho các người một đất nước thái bình thịnh thế!".

Trong mắt tộc trưởng Hách Na Lạp lấp lánh ánh sáng, nghẹn ngào nói: "Phụng ngài vi tôn, chúng tôi mãi mãi tin tưởng ngài!"

Bên ngoài trời đã sáng, nhưng sâu thẳm trong Rừng rậm Phù Quang vẫn chìm trong khung cảnh u ám, chỉ có ánh sáng Phù Quang vĩnh viễn trôi bồng bềnh trên không trung rừng rậm.

Người say rượu cũng đã tỉnh táo lại, họ nhìn nhau, nghĩ đến vùng đất của mình đã an toàn, không bị uy hiếp nữa, ai nấy đều cất vang tiếng cười. Trong bộ lạc bắt đầu bận bịu lên, mọi người vui vẻ chuẩn bị đưa tiễn Dạ Già Vương cùng các dũng sĩ của bọn họ lên đường.

Lúc này, Hoàng Bắc Nguyệt dẫn theo tất cả 15 người, đều là những thiếu niên cao thủ có thiên phú trong bộ lạc, trong đó Cát Khắc là có thực lực mạnh nhất, bởi vậy đương nhiên hắn trở thành thống lĩnh dẫn dắt đoàn thiếu niên này.

Mười lăm người sau khi cùng người nhà lưu luyến chia tay thì hành lễ cùng những người trong bộ lạc, mỗi người tự triệu hồi ra linh thú của mình, lập trận thế chờ ở ven đường. Hoàng Bắc Nguyệt từ cuối con đường nhỏ đi tới, bọn họ nhìn thấy tức thì giơ vũ khí trong tay lên reo hò ầm ĩ.

"Dạ Già Vương, mong ngài có thể sớm trở về!" Dân chúng xung quanh tới tấp chúc phúc. Hoàng Bắc Nguyệt bước nhanh qua trước mặt bọn họ, trời sinh đã có khí tức vương giả, không cần phải nói bất cứ lời nào, cũng khiến cho người ta cảm thấy tràn ngập hy vọng!

Nàng triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu, cưỡi lên, vẫy tay tạm biệt những người phía sau, Cát Khắc hô to: "Xuất phát!".

Đội ngũ mười lăm cao thủ cùng linh thú đúng là cực kỳ tráng lệ, hùng dũng oai nghiêm bay vụt đi trên bầu trời bộ lạc, bởi vì tác dụng của Cỏ Tước Ti, nên ánh sáng Phù Quang không dám tới gần, còn khắp nơi trốn tránh.

Vung tay tạm biệt bộ lạc nơi mình lớn lên, mang theo hy vọng của mọi người trong tộc, bọn họ từng bước bay vào nơi sâu thẳm trong Rừng rậm Phù Quang!

"Vương, chúng ta đi đâu?" Được một đoạn đường, Cát Khắc tiến lên hỏi. Lúc này Hoàng Bắc Nguyệt đã khôi phục tóc đen, thắt thành một túm, nàng tuổi còn nhỏ, dung mạo trong veo như nước, thoạt nhìn không hề giống một cao thủ mạnh mẽ đến mức biến thái, mà hệt như một tiểu muội muội nhà bên mà thôi, nếu không phải trên khuôn mặt nàng không che giấu nổi nét tự tin cuồng ngạo, nhất định là Cát Khắc này không thể bình thản gọi một tiếng 'Vương' như vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay, nhìn về phía trước, nhíu mày trầm ngâm, cuối cùng thản nhiên nói: "Kỳ thật trước kia, ta đã bị lạc ở trong rừng rậm này đến ba ngày".

Cát Khắc giật mình, lập tức nở nụ cười, không phải có ý cười nhạo, chỉ là trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp. Vương của bọn họ có thể thản nhiên nói cho họ biết loại chuyện mất mặt như bị lạc ở trong rừng rậm đến ba ngày, chứng tỏ nàng thật sự tin tưởng bọn họ.

Dường như thoáng cái đã thu hẹp khoảng cách giữa mọi người, Hoàng Bắc Nguyệt vốn nhỏ tuổi hơn bọn hắn rất nhiều, hẳn phải như A Lệ Nhã được bọn họ chăm sóc mới phải, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy thực lực của Hoàng Bắc Nguyệt thì ý nghĩ muốn được chăm sóc cho nàng tức thì tan thành mây khói. Bọn họ đối với nàng chỉ một lòng sùng bái! Mà hiện giờ nghe câu nói đó của nàng, tình cảm của anh chàng nam tử hán như Cát Khắc lập tức trào dâng!

Cũng đúng, nếu như một đám nam tử lúc nào cũng bị một tiểu cô nương trấn áp, về lâu về dài mà nói nhất định trong lòng sẽ không có ý nghĩ tốt đẹp. Nàng dẫn dắt bọn họ, không phải muốn sai phái bọn họ như một lũ nô tài, mà là hy vọng có thể chung sống với nhau như những đồng đội thực sự. Trong hạm đội này, mọi người tự do thoải mái một chút cũng không sao, chỉ cần đến thời khắc mấu chốt có thể xuất hết bản lĩnh ra là được!

Mọi người bên kia nghe được tiếng cười của Cát Khắc, cũng cười rộ lên theo, có mấy người cố lấy can đảm hô to: "Vương, ngài yên tâm giao cho chúng tôi đi! Chúng tôi đều là cao thủ trong rừng rậm đó!".

"Vậy ta phải nhờ các ngươi rồi!". Hoàng Bắc Nguyệt cũng tùy ý cười tiếp lời, tính cách này của nàng tiêu sái không câu nệ, khiến người khác không bội phục không được!

Cát Khắc mang theo vài người đi trước dẫn đường, bọn họ có linh thú, không cần lo bị phù quang quấy nhiễu, hơn nữa những người của tộc Hách Na Lạp đều là những tay lão luyện quanh năm sinh sống trong rừng rậm, biết nơi nào có nguy hiểm, nơi nào có thể an toàn đi qua. Cho nên đoạn đường này không hề gặp phải chuyện gì, chỉ sau một ngày một đêm, họ đã ra được bên ngoài Rừng rậm Phù Quang

Năm năm sống trong Rừng rậm Phù Quang, rốt cuộc đã được ra ngoài, cảm giác như buông xuống được một tảng đá lớn đè nặng trên người! Cách đó không xa đã có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời len lỏi chiếu vào, mọi người đều phấn khích không ngừng!

Những chàng thiếu niên từ nhỏ đến lớn chưa từng được ngắm nhìn ánh mặt trời còn hưng phấn hơn cả nàng, người nào người nấy đều không thể đợi thêm mà muốn xông ra phía ngoài kia!

"Vương!" Đi lên phía trước dò đường xong, A Tát Lôi phi tới như một cơn lốc, trên khuôn mặt cũng không giấu nổi nét phấn khởi.

"Có chuyện gì?".

"Trước mặt có một đội lính đánh thuê, có khoảng chừng một trăm ba mươi người, xem thực lực đều là lục tinh trở lên! Còn có không ít chiến sĩ đẳng cấp thượng thừa!" A Tát Lôi tỉ mỉ miêu tả, lần đầu tiên bọn họ đi ra, cái gì cũng không biết, đương nhiên có chuyện gì cũng phải chờ quyết định của Hoàng Bắc Nguyệt.

"Đoàn lính đánh thuê hơn một trăm người, còn có thực lực mạnh như vậy."

Hoàng Bắc Nguyệt thoáng trầm ngâm, hỏi: "Có nghe thấy bọn họ nói muốn làm gì không?".

A Tát Lôi nói: "Ta không dám đến quá gần, chỉ loáng thoáng nghe thấy bọn họ hình như nói muốn đi Nước Bắc Diệu, tham gia Đại hội Liên minh lính đánh thuê gì đó!".

"Đại hội Liên minh lính đánh thuê?". Tâm tư Hoàng Bắc Nguyệt khẽ động, lính đánh thuê trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp đều mạnh ai nấy làm, thỉnh thoảng còn còn chiến đấu tranh đoạt địa bàn và linh thú lẫn nhau, không hề có ý chung sống hòa thuận. Đừng nói là liên minh, có lúc ở trên đường hai đoàn lính đánh thuê tình cờ chạm mặt cũng có thể dẫn đến một hồi chiến trận!

Nàng mới rời khỏi 5 năm mà thôi, thế giới bên ngoài sao đã đảo lộn lên hết rồi, lính đánh thuê mà cũng thành lập liên minh cơ đấy?

Tuy nhiên, có thể khiến cho lính đánh thuê các nước liên minh với nhau, 5 năm qua bên ngoài nhất định đã xảy ra chuyện lớn! Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh suy nghĩ xong, dặn dò nói: "Mọi người thu linh thú lại, cải trang thành một tiểu đội lính đánh thuê đang tập huấn trong rừng rậm, chúng ta cũng đến Đại hội Liên minh lính đánh thuê kia xem thử một lần nào!"

Lần đầu tiên ra ngoài đã có chuyện thú vị như thế, mọi người nghe xong phấn khích như được chích máu gà, tất cả đều thu lại linh thú, vì để đóng giả thành dân tập huấn giống thật một chút cho nên xé luôn y phục, ai nấy ra sức trát đầy bụi đất lên mặt.

Dù sao một đoàn lính đánh thuê hơn mười người từ trong Rừng rậm Phù Quang đi ra mà không tổn thương gì, còn sạch sẽ gọn gàng thì ai mà tin được!

Hoàng Bắc Nguyệt cũng thay một bộ y phục màu đen đơn giản, tóc buộc cao, rồi lục lọi trong nạp giới tìm được một cây quạt cũ, phe phẩy vài cái, định giả làm một thư sinh văn nhã.

Nàng xuất hiện trước mặt mọi người với bộ dạng như thế, những thiếu niên luôn tự cho mình là anh tuấn kia cũng không nhịn được xấu hổ một phen!

Vương của bọn họ quả thật là có tiềm năng mà! Lúc mặc nữ trang thì mỹ lệ đến muốn đoạt hồn người ta, lúc mặc nam trang cũng anh tuấn tiêu sái như vậy, phải nói là mặt mày tựa ngọc, tuấn mỹ vô trù! Chỉ nhìn như thế này thôi, cũng quá xinh đẹp chói mắt rồi!

"Khụ khụ!" Cát Khắc ho khan hai tiếng, nói: "Vương, dáng vẻ này của ngài, thu hút chú ý quá đi."

Hoàng Bắc Nguyệt vuốt vuốt cằm, nói: "Chẳng lẽ muốn ta ăn ngân xà đan?" Ngân xà đan có thể thay đổi dung mạo, chỉ tội là hơi khó nuốt thôi.

"Vương..." A Lệ Nhã nhỏ giọng nói, cúi đầu chậm rãi đi tới, vươn hai tay ra, thấp thỏm đưa một cái mặt nạ quỷ dị màu trắng ra.

Mặt nạ này nhìn qua giống như một cái đầu lâu, phía trên vẽ đầy màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn vô cùng dọa người, có điều phong cách này lại đúng là sở thích của nàng.

"A Lệ Nhã, cảm ơn muội!" Hoàng Bắc Nguyệt cầm lấy mặt nạ đeo lên mặt, trở thành ác quỷ chui ra từ địa ngục Tu La thay cho vẻ thiếu niên tuấn mỹ dung mạo tựa ngọc lúc trước.

Oai phong! Vẫn rất oai phong! Ở trong mắt những người sùng bái Dạ Già Vương này, cho dù Vương của bọn họ cải trang thế nào cũng là oai phong nhất! Hoàn mỹ nhất!

A Lệ Nhã nhìn nàng sùng bái, chiếc mặt nạ này là do khi nàng còn nhỏ rất nhát gan, phụ thân vì muốn nàng can đảm hơn đã làm cái mặt nạ này, ca ca vẫn thường đeo lên hù dọa nàng. Mặc dù lá gan nàng cũng không có lớn hơn bao nhiêu, nhưng ý tốt của phụ thân và huynh trưởng lại khiến nàng âm thầm hạ quyết tâm không được yếu đuối thêm nữa!

Mọi người đều cải trang xong, đội ngũ mười mấy người nhanh chóng biến thành một tiểu đội tập huấn nơi rừng sâu mà người ta thường thấy, đoàn người đi ra ngoài, quả nhiên gặp ngay đội ngũ lính đánh thuê hơn một trăm người ở bên ngoài rừng rậm!

Bọn họ là đoàn lính đánh thuê có quy mô lớn, đang tạm thời cắm trại nghỉ ngơi ngoài này, bên cạnh doanh trại có một lá cờ phấp phới, trên lá cờ là hàng chữ màu đen khí thế "Lính đánh thuê Tứ Hải"!

Hoàng Bắc Nguyệt "Chậc" một tiếng, không ngờ lần đầu tiên đi ra sau 5 năm, đã gặp ngay đối thủ cũ, Đoàn Lính Đánh Thuê Tứ Hải này đừng nói là treo cờ lính đánh thuê nhưng vẫn là lũ cường đạo đi khắp nơi cướp bóc chiếm đoạt đấy nhé? Nếu như vẫn theo Viên lão đại, Hoắc lão lục năm đó, nàng không ngại thay trời hành đạo một lần nữa!

Người của Đoàn lính đánh thuê Tứ Hải kia sớm đã phát hiện ra bọn họ, ở trong rừng rậm gặp phải tiểu đoàn lính đánh thuê đi tập huấn vốn cũng không kỳ quái, nhưng mười mấy người này thoạt nhìn có chút khác thường, những cặp mắt kia không giống những tên lính đánh thuê sống trên đầu thương ngọn giáo, mà cứ trông như đám thiếu niên ngu ngơ lần đầu tiên ra khỏi nhà vậy.

"Các ngươi làm gì ở đây?" Một người trong Đoàn lính đánh thuê Tứ Hải bước lên hỏi bằng giọng điệu vô cùng ngạo mạn.

Tính tình Cát Khắc vốn cương trực, nghe thấy giọng điệu như vậy, nếu là bình thường thì không sao, nhưng lúc này Dạ Già Vương của bọn họ đang ở đây, tên nhãi này ăn nói quá càn rỡ rồi!

Đang muốn nổi giận, A Tát Lôi đã nhanh trí kéo hắn lại, cười nói với người bên kia: "Bọn ta chỉ đi loanh quanh bên ngoài Rừng rậm Phù Quang một chút mà thôi, không dám so sánh với đại đội lính đánh thuê các ngươi!".

A Tát Lôi nói chuyện, luôn khiến người ta thoải mái, người kia vừa nghe xong liền cười, chỉ vào A Tát Lôi nói: "Ta thấy các ngươi cũng không giống người lợi hại gì, chỉ mới đi bên ngoài thôi mà cũng chật vật đến thế! Sau này tốt hơn là đừng ra ngoài xông xáo nữa, chỉ thêm bẽ mặt!"

Lời này khiến A Tát Lôi cũng không nhịn được nhíu mày, trong lòng thầm tức giận, một đám thanh niên nhiệt huyết phía sau hắn đã không nhịn được nữa, ai nấy đều nắm tay thành quyền, chuẩn bị ăn thua với những người của đoàn lính đánh thuê kia!

Bọn họ cũng không tin, chẳng lẽ người bên ngoài đều vô lễ cuồng ngạo như vậy sao? Người nói chuyện kia còn đang định tiếp tục cười nhạo, thì một nam tử áo xanh tuấn tú từ phía sau đi ra, nói: "Lãnh Nhị, ngươi lại ngứa miệng nói năng linh tinh gì hả?"

Lãnh Nhị kia vừa nhìn thấy nam tử áo xanh, ánh mặt lập tức trở nên cung kính hẳn, cười nói: "Thiếu chủ, ta cũng chỉ là nói đùa mà thôi, ngài đừng tức giận!"

Nam tử áo xanh kia nhìn hắn một cái, ánh mắt lại chuyển về phía đám người Hoàng Bắc Nguyệt. Mười mấy thiếu niên tuổi còn rất trẻ, nhưng chỉ mười mấy người mà dám xông vào Rừng rậm Phù Quang thì hẳn là thực lực sẽ không yếu.

Quan trọng nhất chính là, ở giữa những người đó có một hắc y nhân đeo mặt nạ quỷ, mặc dù người kia chỉ khoanh tay đứng một cách tùy ý, nhưng trên người vẫn tỏa ra thứ khí tức khiến người sợ hãi, không dám đến gần, vô cùng quỷ quái.

Người này e rằng chính là thủ lĩnh đoàn lính đánh thuê mười mấy người này. Nam tử áo xanh tiến lên mấy bước, chắp tay nói: "Tại hạ là La Thuần của Đoàn lính đánh thuê Tứ Hải, đây đều là người trong đoàn lính đánh thuê bọn ta, nếu có đắc tội, xin các vị bỏ quá cho".

La Thuần vừa xuất hiện, Hoàng Bắc Nguyệt đã nhận ra hắn, hắn chính là cháu trai của La Tuyệt - Đoàn trưởng lính đánh thuê Tứ Hải. Năm đó ở trong Rừng rậm Mê Vụ cũng có mặt cùng bọn Viên lão đại. Người này chính nghĩa ngay thẳng, tâm địa không tệ, còn từng giúp nàng một lần. Không ngờ sau 5 năm, La Thuần này từ một thiếu niên không có thực quyền, chỉ có thể đi theo Viên lão đại trải qua cuộc sống cướp bóc năm đó bây giờ đã trở thành Thiếu chủ một đoàn lính đánh thuê, nghe giọng điệu nói chuyện của Lãnh Nhị kia với hắn, dường như người này rất có tiếng nói trong Đoàn lính đánh thuê Tứ Hải. Hơn nữa ánh mắt người này cũng rất tốt, rõ ràng người dẫn đầu là Cát Khắc, nhưng hắn liếc một cái đã nhìn ra địa vị của Hoàng Bắc Nguyệt trong đội ngũ, mấy câu kia cũng là đối diện nàng mà nói.

"Thì ra là Đoàn lính đánh thuê Tứ Hải tiếng tăm lừng lẫy, ngưỡng mộ đã lâu". Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt mở miệng, giọng điệu hờ hững không cảm xúc, càng phù hợp với khí chất lãnh khốc của nàng khi đeo mặt nạ quỷ.

"Không dám nhận, xin hỏi các hạ là..." La Thuần thấy bọn họ không có cờ hiệu, hẳn không phải là đoàn lính đánh thuê nổi tiếng nào trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, nhưng người này rất quỷ dị, sợ là không phải nhân vật nhỏ gì. Đám người Lãnh Nhị kia nghe thấy hắn xưng hô với một tên tiểu tử trong Đoàn lính đánh thuê bé tí này là "các hạ" liền giật mình.

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói: "Ta gọi là Nguyệt Dạ, nghe nói lần này lính đánh thuê có tổ chức Đại hội Liên minh, nên cố ý muốn đi tham gia".

"Trùng hợp quá, bọn ta cũng đang tới Đại hội Liên minh lính đánh thuê!" La Thuần vỗ tay một cái cười nói.

"Ồ? Bọn ta từ phương xa đến, không biết Đại hội Liên minh lính đánh thuê đó được tổ chức là để làm gì?" Hoàng Bắc Nguyệt mặt không đổi sắc vu vơ nói, loại khí thế này khiến cho người ta không thể cự tuyệt.

La Thuần chỉ có thể theo sự thật mà nói: "Đại hội Liên minh lính đánh thuê lần này diễn ra ở Nước Bắc Diệu, tất cả đoàn lính đánh thuê trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp đều đã ghi danh tham dự, lúc đó sẽ tổ chức tỷ thí trên lôi đài, chọn ra những cao thủ trong các đoàn lính đánh thuê lớn, tạo thành một tiểu đội liên minh."

Thì ra còn phải tỷ thí, đây chính là một trận chiến so tài giữa các đoàn lính đánh thuê lớn rồi! Hoàng Bắc Nguyệt có chút nghi hoặc: "Tạo thành tiểu đội liên minh để làm gì?"

Ngay cả các đoàn lính đánh thuê cũng bắt đầu hợp tác với nhau, thói đời xoay chuyển, đúng là thế sự khó lường.

"Chẳng hay các hạ có nghe nói đến Thành Tu La?" La Thuần hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt giật mình một cái, nàng mang mặt nạ, nên không ai có thể nhìn thấy một tia kinh ngạc hiện trên mặt nàng: "Đương nhiên biết".

"Mấy năm nay, người của Thành Tu La bắt đầu xuất hiện dồn dập ở trên đại lục, tội ác rõ ràng khiến dân chúng lầm than, lần này các đại gia tộc và đoàn lính đánh thuê lớn cùng nhau quyết định sẽ chọn ra những cao thủ bậc nhất, tạo thành liên minh, chinh phạt Thành Tu La!".

"Chinh phạt Thành Tu La?" Vẻ mặt của Hoàng Bắc Nguyệt có chút khác thường, chỉ có điều không ai biết được. "Quy mô Liên minh lần này thật không nhỏ".

"Không sai!" La Thuần tự tin cười nói: "Lần này, hoàng thất Nước Bắc Diệu còn cực lực đứng ra ủng hộ, trận tỷ thí trên lôi đài sẽ do đích thân Tề Vương làm giám khảo."

"Tề Vương?" Đã 5 năm rồi, có rất nhiều thông tin nàng vẫn chưa thể nắm bắt.

Nói đến Tề vương, La Thuần còn cảm khái một phen, cười nói: "Tề Vương chính là người đã làm con tin mười năm ở Nước Nam Dực, Cửu hoàng tử Phong Liên Dực."

Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhướng mày: "Ý ngươi là, Phong Liên Dực là giám khảo của cuộc tỷ thí liên minh lính đánh thuê? Vậy đến lúc chinh phạt Thành Tu La, hắn có đi không?".

"Tỷ thí lôi đài, tổng cộng có tám vị giám khảo, đều người có uy tín nhất trong các nước, điển hình như Thương Hà viện trưởng của Nước Nam Dực, Tề Vương của Nước Bắc Diệu, Mạnh Kỳ Thiên của Điện Quang Diệu và một số người khác, chờ tới khi tỷ thí kết thúc, tạo được liên minh, những người này sẽ đi cùng liên minh chinh phạt Thành Tu La!"

Ngay cả Điện Quang Diệu cũng tham gia, Điện Quang Diệu và Thành Tu La vẫn luôn không đội trời chung, nhiều năm đối địch lẫn nhau, cuộc chinh phạt Thành Tu La, Điện Quang Diệu đương nhiên là không thể thiếu phần. Nhưng điều khiến nàng không thể hiểu nổi là Phong Liên Dực vậy mà cũng tham gia liên minh lần này? Hắn như vậy chẳng phải là tự mình ra tay đánh sập hang ổ của bản thân sao? Chẳng lẽ hắn có kế hoạch gì khác? Tập trung tất cả cao thủ các nước lại, sau đó dẫn đến Thành Tu La, rồi làm một mẻ lưới hốt trọn? Đây mặc dù đúng là biện pháp "một lần vất vả, nhàn nhã suốt đời", nhưng đối mặt với hàng loạt những thế lực khổng lồ trên đại lục, chắc chắn Thành Tu La cũng sẽ bị tổn hại, đến lúc đó, chẳng phải là dâng sẵn tiện nghi cho Điện Quang Diệu sao?. Nàng tin Phong Liên Dực không phải là người làm việc không biết suy nghĩ như vậy, cho nên Đại hội Liên minh lính đánh thuê này khẳng định có vấn đề!

Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt xoay chuyển một lúc mấy ý nghĩ, nhưng trên mặt vẫn tỉnh rụi, giả vờ tỏ vẻ đến lúc này mới ngộ ra: "Thì ra là thế, xem ra Liên minh lính đánh thuê lần này thật sự là quy mô lớn chưa từng có rồi!"

La Thuần cười nói: "Nguyệt Dạ các hạ, Liên minh lính đánh thuê dành cho nhân tài khắp nơi, nếu các hạ có hứng thú, cũng có thể tham gia."

Lãnh Nhị kia ở phía sau hắn nói: "Đúng thế, chỉ cần có năng lực, làm Minh chủ của Liên minh cũng không thành vấn đề!" Lời này phần nhiều mang ý mỉa mai trào phúng.

Hoàng Bắc Nguyệt hiểu ẩn ý trong câu nói của hắn, nhưng thần sắc vẫn duy trì vẻ hờ hững, con người nàng ưa thích công bằng, so đo với đối thủ quá yếu hơn mình chẳng có nghĩa lý gì. Bởi vậy nàng không nói không rằng, chỉ lạnh lùng quay người, mang theo đám Cát Khắc đi sang một bên để nghỉ ngơi.

Cát Khắc bất bình nói: "Vương, cái tên kia quá vô lễ! Có cần mấy người chúng tôi dạy dỗ hắn một chút không?"

Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay nói: "Không cần, Cát Khắc, ngươi tính tình xúc động, trước mặt mọi người ngươi là thống lĩnh, cũng là đại ca của bọn họ, bọn họ sẽ phải nhìn vào ngươi mà làm việc".

Cát Khắc hổ thẹn cúi đầu, mình quả nhiên quá non nớt, làm việc thiếu cân nhắc, nhớ lại sự xúc động vừa rồi, chỉ chăm chăm nghĩ phải làm thế nào để ra mặt cho Dạ Già Vương, căn bản không nghĩ tới mọi người cũng sẽ hành động theo hắn!

Nếu như hắn manh động, những người còn lại ắt sẽ noi theo, đến lúc đó nổi lên hỗn loạn, bọn họ ít nhiều sẽ phải chịu thiệt.

Dạ Già Vương tuổi còn trẻ, nhưng tâm tư kín kẽ, đầu óc tỉnh táo, trong tình huống này vẫn trầm tĩnh không dao động, khiến hắn không bội phục cũng không được!

"Thưa vâng, Vương, về sau ta nhất định sẽ cố gắng sửa cái tật xấu này!" Cát Khắc kiên định nói.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, kỳ thực những thiếu niên này chưa trải qua sự đời cho nên mới dễ dàng nổi nóng mà thôi, không như nàng, trải qua hai đời nếu mà vẫn còn xúc động thì hết thuốc chữa thật chứ chẳng đùa.

"Vương, cái Đại hội Liên minh lính đánh thuê mà tên La Thuần kia vừa nói, hình như ngài không tin tưởng lắm thì phải?". Với sự thông minh của A Tát Lôi không lý nào không nhận ra sự khác lạ trong ngữ khí của Hoàng Bắc Nguyệt, vì vậy không nén nổi tò mò mà lập tức hỏi han.

"Ta cũng chỉ hơi nghi ngờ chút thôi, Đại hội Liên minh lính đánh thuê lần này đầy rẫy cạm bẫy, đến lúc đó mọi người nhất định phải cẩn thận".

Hoàng Bắc Nguyệt dặn dò: "Còn cả người của Điện Quang Diệu nữa, không nên dây vào".

A Tát Lôi lập tức gật đầu, nói: "Ta nghe ông nội từng nói qua, trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp chỉ có Điện Quang Diệu có thể đối đầu với Thành Tu La, cao thủ như mây, hơn nữa mỗi người đều là triệu hoán sư có cấp bậc cao đến biến thái!"

"Không giấu các ngươi làm gì, năm năm trước ta bị Hồng Liên của Điện Quang Diệu đánh đến nỗi phải bỏ chạy trối chết." Hoàng Bắc Nguyệt thờ ơ nói. Đối với lịch sử bại trận, nàng không hề cảm thấy xấu hổ gì cả, cứ thản nhiên nói ra như thế.

Mọi người hít vào một hơi, trên mặt mỗi người đều lộ ra một tia sợ hãi. Ngay cả Dạ Già Vương lợi hại như vậy, cũng bị Hồng Liên đánh đến chạy chối chết? Vậy thì bọn họ...

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bọn hắn lộ ra thần sắc kinh hoàng, không nhịn được cười rộ lên, tiếp tục nói: "Thế nhưng năm năm trước, thực lực của ta chỉ là cửu tinh, có mỗi Băng Linh Huyễn Điểu, hơn nữa cũng không am hiểu thuật bùa chú."

Mọi người đồng thời trợn mắt, nhất thời 'A' lên một tiếng, A Tát Lôi cười nói: "Vương, đừng dọa người khác như vậy có được không! Vừa rồi làm chúng ta lo lắng chết đi được!".

"Đúng vậy, nếu bây giờ Vương còn bị nàng đánh đến chạy chối chết, chắc chúng ta chỉ còn nước dắt nhau về Rừng rậm Phù Quang luôn mất!".

"Không biết bây giờ Vương đối đầu với Hồng Liên kia thì kết quả sẽ như thế nào nhỉ, hay là chúng ta tới Đại hội Liên minh gì đó báo thù rửa hận đi!". Người tung kẻ hứng bàn luận lẫn nhau, tất cả mọi người đều cười ha hả, vui vẻ không thôi.

Cát Khắc gãi đầu gãi tai, 'Ơ' một tiếng, hỏi: "Vương, ý của ngài là trong năm năm, ngài từ cửu tinh triệu hoán sư đã trở thành đẳng cấp như bây giờ?" Hắn thật sự không muốn nói là cấp bậc của nàng bây giờ quá biến thái, nhưng nhớ tới trận chiến cùng Bách Mục Hàn Thiềm hôm ấy, lại không nhịn được len lén nuốt nước bọt.

Một lời này làm bọn hắn đang trong giấc mộng bỗng nhiên bừng tỉnh, mọi người không ai bảo ai cùng ngừng cười nói, trợn tròn hai mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

Không thể nào, năm năm, chỉ trong năm năm! Có thể nói, trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, triệu hoán sư cửu tinh đã thuộc vào giới hạn cao nhất rồi, nếu muốn tiến thêm một bước, nói thẳng ra là khó hơn cả lên trời, có rất nhiều thiên tài triệu hoán sư tuổi còn trẻ đã đạt cửu tinh triệu hoán sư, nhưng nếu muốn đạt được Địa cấp triệu hoán sư thì chí ít cũng phải mất vài chục năm, có người cả đời cũng không thể đột phá. Cho nên, Địa cấp triệu hoán sư được xưng là 'cấp bậc ác ma', bởi vì một người bình thường căn bản không thể đạt được cấp bậc này. Mà Vương của bọn họ, năm năm trước, cùng lắm mới 12 tuổi, đã là cửu tinh triệu hoán sư! Và bây giờ sau năm năm, thực lực của nàng đã đột phá Địa cấp? Hơn nữa, nàng còn có trong tay Thuật Bùa chú quỷ dị thần bí! Trời ạ, nàng rốt cuộc đã tu luyện như thế nào?

A Tát Lôi ngã nhào xuống đất, lăn qua lộn lại đến cuồng loạn: "A a a, quá đả kích người!, quá đả kích người mà!".

"Vương, truyền thụ cho chúng ta chút kinh nghiệm đi, chúng ta cũng muốn nhanh chóng thăng cấp nữa!".

Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay, ngồi ngay ngắn một chỗ, nói: "Chăm chỉ!"

"Chăm chỉ!" Mọi người đồng thanh hô to, sau đó ra sức gật đầu "Chúng tôi đã hiểu!"

Hoàng Bắc Nguyệt vươn một ngón tay, lắc lắc, nói: "Đã nghe câu này bao giờ chưa? Thiên tài được tạo nên là do một phần chăm chỉ cộng thêm chín mươi chín lần may mắn".

Mọi người sửng sốt, sau đó đồng loạt ngã ngửa! A Lệ Nhã cười khúc khích, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cúi đầu nói: "Hôm qua lúc chuẩn bị đi ngủ, muội còn nhìn thấy Vương vẫn đang tu luyện, Vương chăm chỉ như vậy, mới có được thực lực như hôm nay."

"Không sai! Trước kia là chúng ta ham chơi, bắt đầu từ hôm nay nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện!".

"Đúng! Chăm chỉ!". Nhiệt huyết của mọi người lại bắt đầu bùng cháy, xúc động hét to, khiến Đoàn lính đánh thuê Tứ Hải ở phía xa cũng dáo dác đưa mắt nhìn về phía này.

"Thiếu chủ, đám người kia rất kỳ lạ, có cần điều tra xem bọn chúng có lai lịch gì hay không?" Lãnh Nhị cau mày bẩm báo.

La Thuần nói: "Tất cả mọi người đều là lính đánh thuê, rộng rãi một chút đi".

Lãnh Nhị nói: "Tính tình thiếu chủ vẫn lương thiện như vậy! Đến khi tham gia vào Đại hội Liên minh lính đánh thuê, Thiếu chủ vạn lần không thể hiền lành quá, chúng ta là Đoàn lính đánh thuê Tứ Hải, đến đây vì cái ghế Minh chủ!".

"Chưa chắc chúng ta đã có thể lên làm Minh chủ, Thành Tu La thần bí khó lường, cho tới giờ chưa có ai bước vào mà còn toàn mạng trở ra, lấy thực lực cùng tư chất của ta, không đủ khả năng để ngồi lên vị trí Minh chủ". La Thuần là người tương đối khiêm tốn, đối với thực lực của bản thân không hề giấu diếm.

Lãnh Nhị không vui chút nào! Thiếu chủ khoan dung độ lượng như vậy là chuyện tốt! Nhưng khi gặp chuyện lớn sẽ không thể ra tay dứt khoát, thật là không có một chút phong thái của đội trưởng La Tuyệt năm đó tí nào! Suy cho cùng vẫn chỉ là cháu, không phải con ruột!

"Được rồi, Lãnh Nhị, chúng ta có lẽ cũng nghỉ ngơi đủ, nói mọi người chuẩn bị lên đường đi". La Thuần ngồi dậy, đứng ở bên rìa rừng rậm, nhìn ra phía xa, từ nơi này đến Nước Bắc Diệu còn một đoạn đường rất dài!

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua mười mấy người đội lính đánh thuê kia, xuất phát từ cấp bậc lễ nghĩa, hẳn là nên nói với họ một tiếng tạm biệt, nhưng vừa nhìn đến người mang mặt nạ quỷ, hắn lại bỏ ngay suy nghĩ này, mang người của mình nhanh chóng rời khỏi.

Đoàn người Hoàng Bắc Nguyệt nghỉ ngơi thêm một lúc cũng đứng dậy rời đi, muốn ra khỏi Rừng rậm Phù Quang phải đi qua một con đường núi quanh co dài dằng dặc, vừa ra bên ngoài, quay đầu nhìn lại rừng rậm sâu thẳm, tất cả mọi người đều thở dài một tiếng, tâm trạng khi xa nhà không thể không đọng lại chút phiền muộn.

Đại hội Liên minh lính đánh thuê được tổ chức rất long trọng, cho nên trên đường có không ít những đoàn lính đánh thuê to nhỏ khác nhau, rồi thì tiểu đội tập huấn, cùng với đội ngũ của các đại gia tộc, tất cả đều hướng tới kinh đô Huy Kinh của Nước Bắc Diệu. Một vài triệu hoán sư còn trực tiếp ngồi trên triệu hồi thú của mình, ở trên đường khoe khoang năng lực, khiến không ít cao thủ khác khó chịu!

Triệu hoán sư là nghề nghiệp ai cũng hâm mộ, chỉ tiếc loại nghề này cực kỳ cần tài năng thiên bẩm! Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở ven đường nhìn ngó một lúc, cảm thấy mười mấy triệu hoán sư đồng hành cùng nhau có vẻ hơi hơi khác thường, hơn nữa còn là mười mấy triệu hoán sư cấp bậc không thấp, nếu như huênh hoang đi lại khắp nơi sợ sẽ rước không ít phiền toái. Chưa kể đến Băng Linh Huyễn Điểu của nàng rất phách lối, nếu cưỡi Xích Kim Thánh Hổ thì càng ghê gớm hơn!

Cát Khắc liền đề nghị mua mấy con ngựa ở thị trấn nhỏ phía trước. Đi bộ đến đó, hai ngày nay cái trấn nhỏ này cũng vô cùng náo nhiệt, khó khăn lắm mới tìm được một quán rượu để ngồi nghỉ, Cát Khắc mang theo bốn năm người đi mua ngựa, để mấy người Hoàng Bắc Nguyệt chờ trong quán rượu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip