Bh Edit Phuc Kich Ai Phong Da Chuong 76 Chi Cho Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng ngủ của Lý thiên Kiêu——

Lý Thiên Hữu ngồi ở trên ghế trước bàn máy vi tính, ngẩng đầu nhìn em gái còn đang nức nở trước mặt, tỏ ra hơi bó tay hết cách. Bắt đầu từ giờ khắc đó, đứa nhỏ này nhìn thấy Lý Thiên Hữu thì một mực khóc, mặc cho Lý Thiên Hữu hết sức nói lời xin lỗi thế nào, dỗ dành thế nào, vẫn không lên tiếng, chỉ là một mực yên lặng chảy nước mắt. . .

"Em khóc nữa, chị có thể đi. Ngày mai chị trở về bộ đội, em luôn luôn khóc như vậy, chị muốn nói với em chút lời cũng không được." Lý Thiên Hữu bị em gái làm cho thực sự hết cách, nàng cố ý xụ mặt nói với Lý Thiên Kiêu.

Lý Thiên Kiêu nghe chị gái nói ngày mai trở về bộ đội, cái đầu vẫn luôn cúi thấp mới chịu ngẩng lên, vẻ mặt ủy khuất nhìn chị gái, vốn nước mắt đã bị ngừng, lại như tuyến hạt châu đứt đoạn lộp bộp rơi xuống.

Thấy Lý Thiên Kiêu khóc như mưa, Lý Thiên Hữu thực luống cuống, ngoại trừ năm năm nàng nhập ngũ, nàng hầu như là nhìn em gái lớn lên. Em gái vừa khóc như vậy làm cho nàng lại nghĩ tới năm đó cha mẹ mất, Lý Thiên Kiêu cũng là âm thầm khóc liên tục như thế này, sau đó còn sinh một cơn bệnh nặng, Lý Thiên Hữu cả đêm cả ngày chăm sóc mấy ngày mới coi như tốt lên. . .

Lý Thiên Hữu ôn nhu kéo em gái tới ôm em ngồi ở trong lòng mình, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt em, ôn nhu nói rằng: "Được rồi, được rồi, ngoan, đừng khóc, không phải chị đều đã khỏe mạnh trở về sao? Chờ qua đoạn thời gian ngắn nữa, chị liền xuất ngũ, sau khi trở về mỗi ngày chị ở cùng em, không để cho em lo lắng nữa. Có được hay không?"

Lý Thiên Kiêu vừa nghe hai chữ xuất ngũ, em lung tung lau nước mắt trên mặt, hất lên khuôn mặt xinh đẹp trừng đôi mắt thật to, nức nở hỏi: "Có thật không? Chị, chị thực sự muốn xuất ngũ sao?"

"Đương nhiên là thật, chị lúc nào đã lừa gạt em. Không tốn thời gian dài thì ra khỏi, đến lúc đó chị ở thành phố A mua một căn nhà, em liền theo chị về nhà ở." Nói đến đây, Lý Thiên Hữu liếc nhìn bốn phía xung quanh, lập tức trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Nàng giật mình phát hiện, trong ký túc xá chừng hơn 20 mét vuông này chỉ bày hai cái giường học sinh, mà dưới giường là một bàn máy vi tính, máy vi tính trên bàn rõ ràng là hai cái máy vi tính để bàn mới tinh. Lý Thiên Hữu nghi hoặc nhìn về phía Lý Thiên Kiêu trong phòng, vừa nãy chỉ lo dỗ dành em gái, nàng thật đúng là không lưu ý hoàn cảnh trong phòng. Nàng nhớ tới lần trước em gái rõ ràng là trọ một gian ký túc xá phổ thông tám người, nhưng gian ký túc xá này ngay cả ban công và buồng vệ sinh đều phân phối đầy đủ hết, Lý Thiên Hữu không khỏi nghi hoặc, bây giờ học sinh cao trung điều kiện đã tốt như vậy sao?

Lý Thiên Kiêu nhìn ánh mắt chị gái liền biết chị đang suy nghĩ cái gì, không đợi Lý Thiên Hữu hỏi, em đã ngoan ngoãn rõ ràng mười mươi đem chuyện Lâm Bắc Thần đã tới trường học nói cho Lý Thiên Hữu. . .

"Nói như vậy, những thứ này đều là Bắc Thần tỷ tỷ của em giúp em lo liệu?" Lý Thiên Hữu hơi giật mình hỏi, nàng cho tới bây giờ chưa từng nghe Lâm Bắc Thần nhắc qua.

"Dạ, còn có cái này." Lý Thiên Kiêu nói rồi từ trong hộp nhỏ góc bàn máy vi tính lấy ra một bộ điện thoại di động màu phấn hồng đưa tới trước mặt Lý Thiên Hữu. "Còn có, hình như học phí cũng đã bị Bắc Thần tỷ tỷ nộp, thế nhưng em cũng không xác định. Từ sau khi Bắc Thần tỷ tỷ tới trường học chúng em, em vẫn chưa từng nộp tiền lần nào, khi những bạn học khác nộp chi phí, giáo viên chủ nhiệm lớp chỉ là nói cho em biết, về sau em cũng không cần nộp bất kể cái chi phí nào." Nói xong, Lý Thiên Kiêu không khỏi nhíu mày, em bĩu môi với Lý Thiên Hữu, khó hiểu hỏi: "Chị, chị nói Bắc Thần tỷ tỷ vì sao sẽ tốt với chúng ta như vậy?"

"Cái này. . ." Lý Thiên Hữu nghe em gái nói xong, trong lòng chan chứa cảm động, nàng không nghĩ tới Lâm Bắc Thần luôn luôn công tác bề bộn sẽ làm việc cẩn thận tỉ mỉ như vậy, sau khi nàng rời khỏi vậy mà chiếu cố em gái tốt như vậy. Mà ngoại trừ cảm động ra Lý Thiên Hữu lại nhớ tới lời nói lúc buổi trưa của Lâm gia gia, trong lòng nàng lại tràn đầy tự ti, thân phận của hai người thật là quá cách xa, những chuyện này nếu như để Lâm gia gia biết, không biết lại muốn nghĩ như thế nào. Tâm tình của Lý Thiên Hữu thoáng cái trở nên suy sụp, tình cảm là cần bình đẳng, thế nhưng điều kiện của Lâm Bắc Thần ưu việt đến mức nàng cũng không thể tưởng tượng, điều này làm cho lòng tự tin tăng thêm một bậc của nàng bỗng chốc liền mất đi hơn nửa. . .

"Em ngoan ngoãn học bài, Bắc Thần tỷ tỷ của em có quan hệ tốt với chị, việc này chị sẽ đi giải quyết, em không cần quan tâm. Chờ sau này em có tiền đồ phải nhớ đến báo đáp Bắc Thần tỷ tỷ của em thật tốt, biết không?"

"Dạ, em biết rồi, sau này hai người chúng ta đều phải đối tốt với Bắc Thần tỷ tỷ."

"Ngoan lắm, em học tập thật tốt, mau mau trưởng thành, chờ em tốt nghiệp cao trung, đủ 18 tuổi, có vài lời chị liền có thể nói với em." Lý Thiên Hữu thầm thở dài, nàng giả vờ vui vẻ chọc mũi em một cái, nói tiếp: "Nhanh đi rửa mặt, thay đổi quần áo, chúng ta đi ra ngoài ăn."

Lý Thiên Kiêu cũng chỉ là một cô bé hơn mười mấy tuổi, vừa nghe chị gái nói muốn dẫn em đi ra ngoài, mặt còn tràn đầy rầu rĩ lập tức biến thành tươi cười rạng rỡ. Dọc theo đường đi ngồi Mercedes của Lâm Bắc Thần, cô bé mím môi cười liên tục. Nhìn em gái vui vẻ như vậy, tâm tình của Lý Thiên Hữu cũng tốt lên, trong lòng nàng không khỏi ước mơ cuộc sống sau khi xuất ngũ, cái gọi là lợi và hại cùng tồn tại, mặc dù phải rời khỏi quân doanh nàng yêu quý, thế nhưng nàng có hai người nữ nhân yêu quý như vậy làm bạn bên người, tháng ngày trôi qua cũng sẽ không quá khó khăn. . .

Lý Thiên Hữu dẫn em gái đi tới Lâm thị, từng gặp Lý Thiên Hữu khoảng một tháng vẫn không rời làm bảo vệ cho tổng tài Lâm thị, tập đoàn Lâm thị từ trên xuống dưới hầu như tất cả mọi người đều biết nàng, Lý Thiên Hữu một đường gật đầu mỉm cười đi tới văn phòng tổng tài, liền được Vương Kỳ dẫn vào trong văn phòng của Lâm Bắc Thần, ngồi ở trên sô pha đợi Lâm Bắc Thần lúc này đang ở phòng họp. . .

"Vậy, lúc nào Lâm tổng có thể họp xong?" Lý Thiên Hữu thấy Vương Kỳ muốn rót nước giúp mình, nàng nhanh chóng đứng dậy cầm lấy chén nước trước cô một bước. Nàng suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên xưng hô với Vương Kỳ thế nào, thân phận của cô ấy quá phức tạp — thư ký Lâm Bắc Thần kiêm bạn gái của tiểu đội trưởng. Trong đầu Lý Thiên Hữu phủ nhận mấy cái xưng hô vô căn cứ, chỉ có thể nhắm mắt úp úp mở mở hỏi.

Vương Kỳ nhìn bộ dáng có chút xấu hổ của Lý Thiên Hữu, cô mỉm cười cầm lấy chén nước trong tay Lý Thiên Hữu đi tới trước máy nước uống thành thục rót chén nước ấm, trở lại trước mặt Lý Thiên Hữu nói rằng: "Hẳn là một lát nữa, buổi sáng hôm nay có một hội nghị rất quan trọng Lâm tổng không có dự họp, hội nghị này đang bổ sung, hẳn là không nhanh như vậy." Vương Kỳ đưa chén nước trả lại cho Lý Thiên Hữu, từ đầu đến cuối trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, bộ dáng khiêm tốn có lễ máy móc.

Lý Thiên Hữu cảm tạ cười với cô, nàng thoáng nhìn thời gian, ngẩng đầu nói rằng: "Nếu không chúng tôi về trước đi, Lâm tổng của các cô mở xong hội nghị thì phiền phức cô nói với chị ấy một tiếng." Nói rồi Lý Thiên Hữu đi đến trước bàn làm việc của Lâm Bắc Thần, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Vương Kỳ, nàng cầm lấy túi của Lâm Bắc Thần, thành thục lấy ra một chuỗi chìa khóa, đặt lại túi, đi trở về trước sô pha kéo em gái, tiếp đó đứng ngay trước mặt Vương Kỳ.

"Phiền phức cô nói với Lâm tổng một chút, tôi cùng Thiên Kiêu về trước đây ." Nói xong nàng giơ lên cái chìa khóa trong tay quơ quơ, "Cái này tôi cầm đi, bảo chị ấy họp xong thì gọi một cú điện thoại cho tôi."

"Ồ, được." Vương Kỳ máy móc gật đầu, cô thấy Lý Thiên Hữu đi đến cửa phòng, mau chóng dẫn ở phía trước mở cửa, một đường đưa đến thang máy. Mãi đến khi hai người lên thang máy, Vương Kỳ mới kịp hiểu ra, xem ra Trần Thần thực sự không có nói mò, cô lính tầm thương này đúng là ở bên tổng tài băng sơn của các cô. . . .

Lý Thiên Hữu dẫn theo em gái đi tới chợ nông dân ngoài mấy con phố, hai chị em chọn lựa tìm mua chút nguyên liệu nấu ăn cần cho bữa cơm, thuận tiện mua chút hoa quả theo mùa, dọc đường hai chị em nói nói cười cười trở lại tiểu biệt thự của Lâm Bắc Thần. Vào nhà, Lý Thiên Hữu nhìn quanh bốn phía, cảm giác hạnh phúc trong lòng tự nhiên mà sinh, mỗi lần đi tới căn nhà này, Lý Thiên Hữu đều có cảm giác như vậy, nàng thích ở đây, bởi vì nơi này có mùi vị nhà, hơn nữa là nhà thuộc về nàng và Lâm Bắc Thần. . .

Lý Thiên Hữu nhận được điện thoại của Lâm Bắc Thần thì đã là buổi tối 6 giờ, nàng cúp điện thoại liền bắt đầu xào rau, trước khi Lâm Bắc Thần vào cửa, cả một bàn đầy đủ món ăn đã bày phía trên. . . .

Sau bữa cơm, Lâm Bắc Thần theo thói quen ôm laptop ngồi ở trên sô pha phòng khách làm công việc ban ngày chưa xong, hai chị em Lý Thiên Hữu tựa ở sô pha xem TV. Sắp đến chín giờ, Lâm Bắc Thần vẫn chuyên chú không có ý muốn dừng lại, Lý Thiên Kiêu nhìn Lâm Bắc Thần chăm chú làm việc, em nho nhỏ nói với Lý Thiên Hữu ngồi bên người: "Chị, đêm nay chúng ta trọ ở đâu? Em buồn ngủ rồi. . ." Đứa bé này thực ra qua 8 giờ thì buồn ngủ, thế nhưng em hình như là bởi vì thay đổi hoàn cảnh nên có chút câu nệ, cũng có chút sợ Lâm Bắc Thần, cho nên vẫn cố chấp lên tinh thần không nói gì. . .

Lý Thiên Hữu nghiêng đầu nhìn em gái, mới nhớ bây giờ đã chín giờ, mà ngày mai Thiên Kiêu còn phải đến trường.

"Thiên Kiêu, buồn ngủ?" Không đợi Lý Thiên Hữu nói, Lâm Bắc Thần ngẩng đầu từ trong máy vi tính, thanh âm lành lạnh cũng vang lên. Cô thấy Lý Thiên Kiêu nhu thuận gật đầu, khép lại máy vi tính đi tới trước mặt Lý Thiên Kiêu, vươn tay nói rằng: "Đi thôi, Bắc Thần tỷ tỷ dẫn em quay về phòng của em."

Lý Thiên Kiêu ngại ngùng theo Lâm Bắc Thần lên lầu, theo cô vào phòng ngủ, chỉ thấy Lâm Bắc Thần đi tới trước tủ quần áo, kéo cửa lấy ra một bộ áo ngủ đưa tới trước mặt em, ôn nhu nói rằng: "Đi tắm rửa, nghỉ ngơi sớm một chút."

Lý Thiên Kiêu thoáng nhìn Lý Thiên Hữu đứng ở cửa phòng không có vào, em há mồm gọi một tiếng: "Chị. . ."

"Sao vậy? Sợ ngủ một mình?" Lâm Bắc Thần thấy Lý Thiên Hữu mỉm cười đi vào, giọng điệu cô hơi đùa bỡn hỏi Lý Thiên Kiêu.

Lý Thiên Kiêu lắc đầu, chăm chú nhìn Lâm Bắc Thần. "Chị của em cùng ngủ với em, em không sợ." Đứa nhỏ rõ ràng bị khí tràng của Lâm Bắc Thần áp có chút sợ, em vừa nói chuyện liền đi kéo tay Lý Thiên Hữu.

Lâm Bắc Thần nhìn tình cảnh trước mắt, cô cố ý nhướng mày nhìn Lý Thiên Hữu, đưa tay xoa xoa tóc Lý Thiên Kiêu, nói tiếng ngủ ngon liền đi ra phòng xuống lầu. . .

Lý Thiên Hữu nhìn bóng lưng cao ngạo lành lạnh kia, trong lòng một trận bất đắc dĩ, nàng cười khổ, liền kéo em gái để em đi tắm . . .

Đêm nay Lý Thiên Hữu tất nhiên là ngủ chung với Lâm Bắc Thần, hai người đều bởi vì tối hôm qua vận động quá mức, ôm nhau trên giường không lâu sau liền đã ngủ. Bầu trời trăng tròn rất là sáng sủa, ánh trăng xuyên qua khe nhỏ rèm cửa sổ len lén chiếu vào trong phòng, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ ở trên thân người ngủ yên trên giường, cực kỳ giống ánh mắt lão thiên gia chúc phúc, đó là đang thầm lặng an ủi hai người lắm tai nhiều họa này. . .

Ngày hôm sau ——

Hai người Lý Thiên Hữu sớm đã rời giường, Lâm Bắc Thần cầm quân trang treo ở trên móc áo của Lý Thiên Hữu, nhìn nàng quần áo chỉnh tề, luyến tiếc trong mắt chợt lóe mà qua, Lý Thiên Hữu đang chỉnh lý lại quần áo nàng vừa cởi ra, cũng không có thấy nét mặt của Lâm Bắc Thần. Tay nàng đang vuốt quần áo dừng lại, đột nhiên nhớ tới lúc giam giữ ở bộ đội mình mượn Tiết Dao Dao hai vạn, đến bây giờ còn chưa trả lại. Nàng vội vàng đi lục trong túi tác chiến phục trước ngực, móc ra từ bên trong một xấp tiền đưa cho Lâm Bắc Thần, dặn cô giúp mình trả lại cho Tiết Dao Dao, Lâm Bắc Thần rõ ràng sửng sốt, đợi sau khi Lý Thiên Hữu đơn giản nói rõ tình huống, suy nghĩ một chút liền nhận tiền, tiện tay đặt ở trên tủ đầu giường. Cô nhìn Lý Thiên Hữu ra khỏi phòng, đi gọi em gái rời giường, liền cũng cùng ra gian phòng, đi xuống nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho mấy người.

Ăn xong bữa sáng, hai người đưa Lý Thiên Kiêu về trường học, Lý Thiên Hữu liền vội vã bước lên chuyến tàu quay về bộ đội, trước khi chia tay, một câu nói nhàn nhạt của Lâm Bắc Thần "Chị chờ em!" lượn quanh bên tai Lý Thiên Hữu thật lâu, từ trước tới nay, Lâm Bắc Thần cũng không có nói một câu bảo nàng xuất ngũ, nàng biết Lâm Bắc Thần là đang cho nàng quyền tự mình lựa chọn, là không muốn chi phối tư tưởng của nàng. Có người yêu ở phía sau như vậy, mặc dù con đường phía trước tràn ngập gian nan hiểm trở, Lý Thiên Hữu cũng là lòng tin mười phần. Nàng không hề thấp thỏm bất an như những ngày đó, trong bộ đội quyết định cái gì nàng cố gắng đỡ lấy. Thực ra nghĩ lại thì cũng không có gì đáng lo lắng, tuy rằng lúc trước nàng cố ý giết chết tù binh, thế nhưng sau đó nàng cũng mạo hiểm tính mạng thu được lượng lớn súng đạn vũ khí buôn lậu, cứu vãn tài sản quốc gia an toàn. Mặc dù là ở quân đội kỷ luật nghiêm minh, nàng cũng có thể lấy công chuộc tội, chỉ cần không để nàng lên tòa án quân sự thì xem như là để nàng xuất ngũ, bây giờ nàng cũng điều tiết tâm tình được rồi, chuẩn bị tâm lý kỹ càng. . .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày hôm nay nhìn chương trước, ta mới phát hiện hơn phân nửa đêm canh văn thực sự rất không thích hợp, thật nhiều lổi chính tả không nói, ta dĩ nhiên đem tên người đều viết sai rồi. Ô ô. . . Các ngươi cũng không nhắc nhở ta. . . .

Không thời gian mã tự thần mã ghét nhất . . . .

Về thượng chương đám đại đại nói hài tử vấn đề, hiện tại khoa học là rất phát đạt, thế nhưng, Lâm lão đầu bám vào vấn đề này không tha rõ ràng là đang khó dễ Bắc Thần, muốn cho cô buông tha cùng Thiên Hữu một chỗ, hắn cái này cũ kỹ sĩ diện lão đầu thế nào sẽ đơn giản tiếp thu luôn luôn có khả năng tôn nữ tìm một nữ nhân làm người yêu đây. . . .

Còn có Bắc Thần, phỏng chừng ta đều chưa từng có nghĩ tới phải cùng Thiên Hữu có một bản thân hài tử, một là cô vốn không thích tiểu hài tử, đệ nhị, cô cũng không cho rằng thân là bộ đội đặc chủng Lý Thiên Hữu sẽ chịu cho nàng sinh hài tử, cho nên các loại quấn quýt mới gặp phải. . . .

Vòng nửa ngày, cũng không biết ta giải thích minh bạch không có, quá buồn ngủ, đầu rõ ràng theo không kịp . . . .

Cuối cùng, cảm tạ quăng lôi thật to, phi thường cảm tạ! Ta đi ngủ. . . .



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip