"Hiện nay trên mạng xã hội đang tràn lan thông tin về vụ việc liên quan tới thành viên V của BTS, nhóm nhạc nam hàng đầu hiện nay. Theo như thông tin chúng tôi thu thập được thì vào tháng x năm 20xx, thành viên Kwon Seyoon của Double.B đã bị tố là lợi dụng tiền bối nổi tiếng nhằm trục lợi cá nhân. Không chỉ vậy, cô Kwon còn qua lại cùng lúc với ít nhất một người có tiếng trong giới thương lưu. Khi sự việc bị phát hiện, cô Kwon đã rút khỏi làng giải trí. Tuy nhiên, thời gian gần đây, sau khi một đoạn clip đáng ngờ xuất hiện trên mạng xã hội, cô Kwon ngay lập tức lên tiếng về những sự việc trước đây:
"Tôi biết rằng nói ra vào thời điểm hiện tại là không hoàn toàn phù hợp nhưng đây lại là lúc mà tôi có thể giải bày tâm sự của mình. Mọi người có thể đã rất hận tôi vì những việc mà tôi đã làm, nhưng tôi có thể khẳng định rằng, tôi làm vậy là do bị ép buộc..."
Người được cho là đã yêu cầu cô Kwon làm vậy và cũng là người xuất hiện trong đoạn clip chính là thành viên Ju Soeun của nhóm nhạc nữ M.O.D. Hiện công ty quản lý của M.O.D cũng như BTS chưa có một thông báo chính thức nào về vụ việc này. Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật những thông tin mới nhất đến với quý khán giả trong những bản tin tiếp theo..."
Taehyung không chịu được nữa mà tắt đi. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc màn hình tối đen, để cho bản thân tiếp nhận những thông tin vừa rồi.
Bà phóng viên đó vừa nói cái gì cơ? Kwon Seyoon lừa dối anh là vì Soeun sai bảo ư? Cái điều vô lý đó mà cũng đem sóng truyền hình được sao? Người dân Hàn Quốc sau khi xem được nó thì sẽ nghĩ gì về Soeun của anh cơ chứ? Soeun của anh rõ ràng là người tốt mà, Soeun của anh rõ ràng là rất yêu anh mà, Soeun của anh sẽ không làm vậy với anh đâu. Những suy nghĩ của Taehyung lúc này chẳng thể làm anh thấy yên tâm, anh lập tức hỏi các thành viên còn lại:
- Bản tin này là sai sự thật đúng không? Soeun không hề làm vậy đúng không? Kwon Seyoon, chính cô ta mới là người xấu đúng không?
Soekjin lên tiếng:
- Taehyung à, em đừng quá lo lắng. Dù sao thì bên phía JYP vẫn chưa lên tiếng gì về vụ việc này cả. Có thể họ đã có bằng chứng chứng minh đoạn clip là giả rồi.
Taehyung nghe không thông lời Jin nói. Bảo anh không lo lắng mà được sao? Soeun của anh đang bị người ta hãm hại như vậy cơ mà.
Taehyung đứng phắt dậy, bước đi được vài bước thì Jungkook chặn lại:
- Anh định đi đâu?
- Jungkookie, tránh ra!
Jimin đi đến bên cạnh Jungkook, lên tiếng khuyên nhủ Taehyung:
- Cậu đừng lo quá! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!
Ổn?! Jimin vừa nói "ổn" ư? Cái từ "ổn" này sao có thể đem ra dùng tùy tiện như vậy chứ?
Khi anh trở thành thực tập sinh, ngày đêm vùi đầu trong phòng tập, lo sợ việc sẽ bị loại khỏi đội hình debut, Jimin đã vỗ vai anh mà nói rằng sẽ ổn thôi. Khi anh cùng Bangtan trải qua những ngày tháng khó khăn nhất trong sự nghiệp, Jimin đã vỗ vai anh mà nói rằng sẽ ổn thôi. Khi anh đã thành công rồi thì lại lo sợ sẽ làm người hâm mộ thất vọng, Jimin đã vỗ vai anh mà nói rằng sẽ ổn thôi. Khi anh lần đầu nhận vai diễn trong một bộ phim truyền hình, Jimin đã vỗ vai anh mà nói rằng sẽ ổn thôi. Khi người bà đáng kính của anh qua đời, Jimin đã vỗ vai anh mà nói rằng sẽ ổn thôi. Khi anh và Soeun gặp chuyện, Jimin cũng nói rằng sẽ ổn thôi. Bây giờ, Soeun bị người ta hãm hại thành ra như thế, Jimin cũng chỉ nói với anh rằng sẽ ổn thôi.
Taehyung nhếch mép:
- Jimin, tại sao qua bao nhiêu chuyện như thế mà cậu vẫn chỉ có thể nói với mình một từ "ổn"? Cậu nghĩ chỉ cần nói vậy thì sẽ thật sự tốt đẹp sao? Park Jimin, ngoài kia kìa, bao nhiêu người nghèo khổ sắp chết đấy, cậu ra nói với họ một từ "ổn" đi, để mình xem ngày mai họ có thể trở thành đại tư sản thâu tóm nền kinh tế thế giới hay không? Mình khác cậu, Jimin à, mình khác cậu. Mình chịu khổ đủ rồi, mất mát cũng đủ rồi, mình chẳng thể tin vào mấy lời nói ấy nữa đâu.
Jungkook và Jimin đều nhìn Taehyung mà không thể thốt lên một lời nào. Taehyung mà họ biết không phải là người như thế. Taehyung mà họ biết dù nhiều lúc có là đồ đại ngốc nhưng trong những tình huống cần phải nghiêm túc thì sẽ nghiêm túc, cần phải suy nghĩ thì sẽ lập tức vắt tay lên trán mà nghĩ thật cẩn thận. Taehyung mà họ biết, không hề kích động như thế. Namjoon ngồi sau lên tiếng:- Taehyung, ăn nói cho cẩn thận!- Em nói gì sai sao? Yoongi nghiến răng:- Kim Taehyung, đừng có đi quá giới hạn. Bọn anh biết em lo cho Soeun, nhưng ai cũng thế. Nên là chú ý hành vi một chút. Jimin đã làm sai gì sao?Taehuyng quay người lại nhìn những người anh của mình. Gật đầu tỏ vẻ đồng ý:- Đúng. Mọi người đúng là ai cũng lo cho Soeun, Jimin đúng là không làm gì sai. Nhưng mà tại sao không ai chịu nghĩ đi, nghĩ rằng Soeun quan trọng đối với em như thế nào?Hoseok thở dài:- Em đừng có làm quá lên như thế. Đã bảo là chưa thể nói trước được điều gì mà. Chắc gì người đó đã là Soeun?Taehyung thét lên:- Người đó không phải Soeun, chắc chắn không phải Soeun. Soeun không bao giờ đội mũ lưỡi trai như thế. Soeun không có mái tóc xơ xác vì nhuộm như thế. Soeun dù thích màu đen cũng không bao giờ mặc nguyên bộ màu đen không có lấy một hình vẽ như thế. Soeun không phải là người có thể nhẫn tâm đi thuê Kwon Seyoon đối xử với em như thế. Soeun của em không bao giờ có thể làm hại người khác được...Cả người Taehyung đổ xuống sàn, anh khóc. Có ai ngờ được, anh vừa cùng Soeun trải qua một khoảng thời gian tươi đẹp như thế thì ngay tức khắc cô đã gặp chuyện. Taehyung áp mặt vào sàn nhà lạnh buốt, anh vòng hai tay ôm lấy cơ thể mình. Anh lại nhớ Soeun mất rồi. Những lúc anh sụp đổ như thế này chỉ cần một cái ôm từ cô, chỉ cần một chút hơi ấm từ cơ thể cô cũng đủ trở thành dũng khí để anh đứng dậy. Nhưng mà giờ đây, người đau khổ hơn không phải là cô sao, người cần hơi ấm hơn không phải là cô hay sao? Anh thật là vô dụng, lúc cô cần anh nhất thì anh lại chẳng thể chạy tới mà ôm lấy cô, nói ra một câu an ủi dù cho là có vô dụng đến mấy. Chẳng biết là có phải do nghĩ đến cô hay không, hoặc là do đã quen với nhiệt độ của sàn nhà, Taehyung đột nhiên cảm thấy ấm áp quá! Ấm thật, nhưng chẳng có hương thơm nơi người con gái anh yêu. Mùi hương của cơ thể cô, không phải là nồng nặc như Dior hay Channel, mà là dịu nhẹ thoang thoảng như mùi cỏ mùa xuân, như mùi hoa oải hương mới nở. Thứ mùi hương ấy là độc nhất, chỉ cần ngửi nó hay là cảm nhận được nó mơn chớn trên da thịt mình thôi cũng đủ làm Taehyung cảm thấy hạnh phúc rồi. Nhưng anh hạnh phúc, có chắc rằng cô sẽ vui vẻ?Thử nghĩ lại mà xem, từ khi quen biết anh cô đã gặp biết bao nhiêu chuyện xấu. Dù anh là nguyên nhân, nhưng cô lại luôn là người phải hứng chịu hậu quả. Vậy mà Soeun của anh không hề mở miệng than thở lấy một câu. Cô rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy chứ? Taehyung thều thào, hơi thở yếu ớt tựa như người sắp chết:- Anh xin lỗi... anh xin lỗi, Soeun à...Lời xin lỗi này liệu có nghĩa lý gì? Liệu có thể làm những con mắt ngoài kia thôi nhìn vào cô mà bàn tán? Liệu có thể làm cho những vết thương trong cô lành hẳn? Liệu có thể khiến cô trở lại là cô gái xinh xắn vô lo vô nghĩ của ngày xưa? Liệu có làm thời gian quay trở lại, để anh và cô có những bước mở đầu tốt hơn? Liệu có thể không? Không, tất nhiên là không...Tại sao chúng ta lại trở thành như thế này?Lúc không được ở bên nhau thì luôn hối hận, đau khổ.Lúc ở bên nhau rồi thì chỉ biết làm những chuyện ngu ngốc, nói ra mấy lời không có trọng lượng.Chúng ta, rốt cuộc là tại sao không thể an nhàn mà ở bên nhau? ..»--(¯' Hết Chapter 30 '¯)--»Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip