Chuyen Ver Gyuwoo Longfic Ba Dao Vs On Nhu Chuong 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ánh đèn rực rỡ, âm nhạc ầm ĩ, nam nữ trên sàn nhảy trong vũ trường điên cuồng nhảy nhót. Thánh Khuê tùy tiện ngồi nghiêng người trên một cái ghế tại quầy bar, xuyên qua chiếc li sóng sánh chất lỏng màu lam, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của một người. Dưới chiết xạ của chất lỏng màu lam, bóng người tịch mịch kia cũng phủ lên người một màu lam hoa mĩ. Khóe miệng Thánh Khuê có chút chuyển động, thật gợi cảm, ưu nhã.

Người kia bị nhìn chăm chú cũng không có phát hiện bản thân bị người khác nhìn cả đêm, chỉ là một mình đến quán bar uống rượu. Mùi rượu dâng lên cùng sắc mặt đỏ bừng, trong đáy mắt thế nhưng lại tràn đầy thương tâm cùng tịch mịch, rõ ràng chính là một thanh niên tuấn lãng, nhưng lại tản ra khí tức u buồn, hấp dẫn không ít ánh mắt xung quanh, nam có nữ có.

"Này, Ưu Huyễn! Sao trùng hợp vậy?" Thánh Khuê nhìn thấy ánh mắt người khác nhìn Ưu Huyễn chằm chằm, liền tiến lên bắt chuyện với hắn.

Ưu Huyễn nâng đôi mắt say mông lung nhìn lên, lờ mờ nhận ra được người trước mặt, cười vô lực: " Thánh, Thánh Khuê à... Thật sự là, thật sự là rất trùng hợp..." Ưu Huyễn nhúc nha nhúc nhích muốn đứng lên, lại lảo đảo ngã vào trong lòng Thánh Khuê.

Giương mắt lên, Ưu Huyễn tiếp tục nhìn được Thánh Khuê của hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như nhung của y, xuyên thấu đến tận đáy, Ưu Huyễn giống như nhìn thấy một người khác, cái người mà mình cũng không buông tay được. "Tiểu Mộng... Tại sao em lại yêu Úy Minh Tuyệt, tại sao anh ta từ bỏ em em vẫn không quên được anh ta... Tại sao..." Ưu Huyễn dựa vào trong vòm ngực ấm áp của Thánh Khuê, ngữ khí bất lực, khuôn mặt mê hoặc, đôi mắt ướt át, mang theo hơi rượu nhè nhẹ gợi cảm, tâm lí người xem xung quanh đã bắt đầu ngứa ngáy. Bộ dáng bất lực như vậy, thật muốn ôm hắn thật chặt...

Thánh Khuê cảm thấy được xung quanh chẳng có ánh mắt nào có ý tốt, ánh mắt chuyển dời khỏi người Ưu Huyễn, không còn là vẻ mặt tinh khiết ôn hòa thiện lương nữa mà thay vào đó là tràn đầy giận dữ cùng hung tợn, người xem bốn phía đều cảm thấy một trận ác hàn, tất cả đều tán đi.

Nhìn người khác không còn thèm thuồng nữa, vẻ mặt Thánh Khuê một lần nữa quay trở lại thiện lương tinh khiết như cũ, mỉm cười nhìn Ưu Huyễn đã say đến bất tỉnh nhân sự "Anh em hai người này, hình như cũng không có ý thức được mị lực của bản thân..." Ngón tay xẹt qua gương mặt ửng hồng của hắn, không phải rất mềm mại, nhưng cảm giác trên tay rất dễ chịu, lại còn mang theo chút nhiệt độ cao hơn bình thường khi say rượu, "Hôm nay nếu không phải gặp tôi, cậu chẳng phải sẽ bị người khác ăn không chừa miếng xương nào sao?" Thánh Khuê lẩm bẩm lầm bầm, đem Ưu Huyễn ra khỏi quán bar.

...

Ưu Huyễn nhanh say cũng rất nhanh tỉnh, mặc dù đầu rất đau, thân thể cũng cảm thấy nhẹ tưng, nhưng đầu óc rất nhanh tỉnh táo. Nhìn Thánh Khuê một bên, cười cười xin lỗi: "Hôm nay thật sự là làm phiền cậu rồi... Cảm ơn cậu."

"Không sau đâu..." Thánh Khuê đỡ Ưu Huyễn dậy, đưa thuốc giải rượu cho hắn, "Lần trước là cậu đưa tôi về, lần này thì tới phiên tôi. Mỗi người một lần, vậy là huề.

Nghe lời Thánh Khuê nói, Ưu Huyễn tưởng rằng y không muốn có nhiều dính dáng với mình, không biết phải làm như thế nào, trong lòng tự nhiên buồn bực. "Thánh Khuê..."

"Uh?"

"Cậu, cậu có phải... có phải... không muốn, không muốn làm bạn với tôi?"

"...Tại sao lại nghĩ như vậy?" Thánh Khuê ngẩn người, lập tức nở nụ cười, "Tôi nếu không muốn làm bạn với cậu, cũng không đem cậu say rượu về chăm sóc, tôi nếu không muốn làm bạn với cậu, tôi cũng chẳng quan tâm cậu say té trong quán bar có bị người ta giựt tiền cướp sắc!"

Nghe được Thánh Khuê nói như vậy, trong lòng Ưu Huyễn được trấn an rất nhiều, nhưng mà câu cuối cùng... "Cướp, cướp sắc... Tôi là đàn ông nha, còn sợ bị phụ nữ cưỡng gian sao?"

Thánh Khuê không nói gì, cười bình thản, Ưu Huyễn quả là không hề ý thức được mị lực của bản thân mà.

"Thánh Khuê, cậu biết không..." Ưu Huyễn tiếp tục nói, "cậu mặc dù đối với ai cũng cười tủm tỉm, bộ dáng ở chung rất là tốt, nhưng mà, tiếp xúc với cậu đã lâu, mới cảm giác được cậu hình như cũng không phải là một người dễ dàng quen biết... Rõ ràng cậu có lúc nhìn thấy rất gần có thể chạm tới được nhưng thoáng cái lại xa xôi tận cuối chân trời, rất khó nắm bắt... Lời này nếu cậu nghe không lọt cũng đừng giận, coi như là tôi mượn rượu mà nói nhảm đi."

Thánh Khuê ngẩn người, lập tức cười xấu hổ nói: "Đúng là như vậy sao? Ha ha, tôi còn chưa từng chú ý đấy. Tôi sẽ cẩn thận tự kiểm điểm!... Bất quá, có thể hỏi, tại sao cậu hôm nay uống nhiều như vậy không?"

Vốn tâm tình có chuyển biến tốt một chút Ưu Huyễn nghe thấy câu hỏi của Thánh Khuê, thoáng cái lại rầu rĩ. "Tôi... Tôi bày tỏ với Tiểu Mộng rồi..."

"Vậy à, phải không...?" Ý cười đóng băng trên mặt Thánh Khuê, bàn tay gắt gao siết lại, "Kết quả thế nào?"

"Kết quả? Ha ha, nhìn bộ dạng tôi như thế này, còn chưa đoán được sao... Em ấy thích Úy Minh Tuyệt, cũng chỉ có Úy Minh Tuyệt... Tôi đối với em ấy, chỉ là một người anh mà thôi."

Nhìn bộ dáng thương tâm của Ưu Huyễn, tâm tình của Thánh Khuê không hiểu như thế nào cũng chẳng vui được, nhưng là vì an ủi Ưu Huyễn, y vẫn giả bộ bộ dáng chia sẻ: "Đừng khổ sở quá, kì thật chúng ta cũng đều đã biết là Minh Tuyệt cùng Thước Mộng yêu nhau mà, không phải sao? Bây giờ nói rõ cũng tốt, từ nay về sau quên cậu ta đi, sẽ tìm được người thật sự của cậu."

Ưu Huyễn gật đầu, hoặc là như nhớ lại cái gì, "Khi còn nhỏ, cha mẹ tôi mặc dù không thương yêu nhau nhiều nhưng ở chung với nhau cũng hòa hợp, nhưng mà từ khi Tiểu Mộng được sinh ra không bao lâu, tất cả đều mất cả..."

"Mỗi ngày đều nhìn thấy cha đánh chửi mẹ tàn độc, Tiểu Mộng lớn một chút, cha liền đánh cả hai người... Tôi lúc đầu rất sợ cái vẻ mặt đáng sợ này của cha, nhưng tôi biết, nếu Tiểu Mộng không được sinh ra, nhà của tôi cũng sẽ không biến thành như vậy, cho nên, tôi lúc đầu vốn là rất hận em ấy, luôn không để cho em ấy được sống tốt..."

"Tôi nhớ có một lần năm mới, Tiểu Mộng rất ngoan chúc tết với tôi, tôi biết em ấy luôn luôn muốn gần gũi tôi, năm mới càng không ngoại lệ, nhưng mà tôi cũng không có cho em ấy sắc mặt tốt một chút, lại còn hung hăng đá một cước... Tôi rất xấu xa phải không?"

"Không có, Ưu Huyễn... Tâm tình của cậu, tôi hiểu hết. Đó không thể trách cậu, lúc đó cậu còn chưa trưởng thành, con nít lúc nào mà chẳng phạm phải sai lầm..." Thánh Khuê nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Ưu Huyễn. Trái tim, không hiểu vì sao lại đau đớn, Thánh Khuê, Thước Mộng khi còn nhỏ mà đã bi thảm như vậy, nhưng mà cậu lúc nhỏ, cũng có hạnh phúc đâu?  
Author : xin lỗi vì đã làm loạn thông báo của rds nhé 😢

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip