[TCTXQTĐCN] 253 - 260

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 253 – 255

Voldemort lật xem báo cáo của Lucius, bởi vì công việc đột nhiên tăng lên, số lượng văn kiện cũng tăng chóng mặt, đã kéo dài tới sát mép bàn, lung lay sắp đổ.

Tình hình này...... Là do làm việc không cẩn thận.

Lúc Dumbledore rút lui, hắn không hề chú ý đến thế giới Muggle, bây giờ đột nhiên thế giới Muggle quay lại uy hiếp hắn, làm hắn phải điều chỉnh lại kế hoạch, cân nhắc một lần nữa, hiểu Muggle một lần nữa.

Phải thừa nhận, hắn không hiểu Muggle chút nào. Tuy sống ở thế giới Muggle 11 năm, tuy Harry từng giảng giải cho hắn về nó, tuy vài năm gần đây hắn không ngừng giao lưu với Muggle, nhưng sự tình trước mắt, khi hắn phải ứng phó với Muggle, hắn vẫn luống cuống tay chân.

Thế giới Muggle quá lớn, Muggle quá nhiều, Muggle quá mức tham lam.

Hắn luôn nghĩ mình là người tham lam nhất, muốn thống trị cả thế giới pháp thuật, muốn làm hoàng đế, bây giờ hắn phát hiện, tham vọng của mình không là cái gì, tham vọng của Muggle nhiều đến mức hắn phải trố mắt nhìn. Bề tôi của hắn oán giận, bọn họ luôn nghĩ mình đã rất vô sỉ đê tiện, nhưng so với Muggle trong đầu chỉ có tham vọng, bọn họ thật sự là điều đáng mừng của thế giới pháp thuật, "Ít nhất, chúng ta nhìn thấy Veela sẽ không phấn khích đến mức muốn đưa cô ta đến phòng!" So với Muggle trong đầu chỉ có tranh quyền đoạt lợi tiền tài mỹ nữ, Tử thần thực tử tự nhận mình trong sạch hơn.

May mắn, chiết tâm trí thuật rất hữu dụng. Rất nhiều yêu cầu Muggle không nói, nhưng trong lòng nghĩ, phù thủy có thể nhìn thấu những suy nghĩ này để chiếm thế chủ động. Cho Muggle thứ họ muốn, giấu kín sự sợ hãi Muggle, nắm bắt yếu đuối trong lòng họ.

Voldemort buông tấm da dê xuống, nhẹ nhàng thở dài. Phù thủy quá ít, nhiều lúc làm việc rất vất vả. Có lẽ hắn có thể học tập Hogwarts, xóa bỏ lệnh cấm phù thủy lai và phù thủy xuất thân Muggle ở các trường pháp thuật khác, bởi vì lệnh cấm này, hàng năm có ít nhất một nửa học sinh bị thế giới pháp thuật lãng quên. Nhưng giai đoạn này nhạy cảm như vậy, ý tưởng đành tạm thời gác lại, khi mọi việc bắt đầu tốt lên, sẽ chấp hành.

London tiến hành bỏ phiếu bí mật về vấn đề thế giới pháp thuật, thượng viện và hạ viện thay nhau diễn thuyết tranh luận, hiện nay chính khách Anh quốc muốn thâu tóm Hội phượng hoàng, ra sức giữ lại nhân chứng về sự tồn tại của thế giới pháp thuật, theo đó mà đối xử thật tốt. Ý tưởng này khiến Voldemort cười nhạt. Có lẽ Hội phượng hoàng không thể chinh phục được thế giới Muggle, nhưng ẩn nấp dưới bóng của họ thì không có vấn đề. Muggle muốn khống chế Hội phượng hoàng? Thế giới Muggle có ai nhìn thấu lòng người lại đầy mưu mô như Dumbledore không? Nhưng cũng nhờ nguyên nhân này, kế hoạch đầu tiên của Voldemort mới thu được hiệu quả, như vậy, chính khách bị mua chuộc mới có chỗ thể hiện, ít nhất có thể kéo dài một thời gian, lợi dụng khoảng thời gian này đưa những phù thủy từng sống tại thế giới Muggle trở lại, lợi dụng khoảng thời gian này tiến hành kế hoạch mới, không thể tán loạn như mấy ngày qua.

Không thể chùn bước, đây là nhận thức chung của Tử thần thực tử. Có thể đọc suy nghĩ của Muggle giúp bọn họ hiểu được Muggle đầy tham vọng, đối với chính khách Muggle mà nói, thế giới pháp thuật là một kho báu thật lớn, là một miếng bánh ngọt ngon miệng, hiện tại chưa có nhiều ý nghĩ muốn thâu tóm thế giới pháp thuật, dù sao nó là thế giới mới công khai, cần từng bước hiểu rõ, nhưng tham vọng của chính khách Muggle đã bắt đầu xuất hiện, không lâu nữa sẽ bành trướng, sau đó......

Tình cảnh rất nguy hiểm, nếu xử lý không được, sẽ mang tới không ít tai họa cho thế giới pháp thuật. Nhớ tới các loại vũ khí sát thương mà Harry kể, nhớ tới việc từng xem lực lượng quân sự của Muggle diễn tập, Voldemort như bị mắc xương trong cổ họng.

Hắn cần sự giúp đỡ.

———————————-

Đang lúc Voldemort đau đầu suy tư về chiến tranh, Harry đã trở lại. Cậu cẩn thận ôm Daniel đang ngủ say xuống xe ngựa, nhẹ nhàng đi vào phòng trẻ con trên lầu, giao đứa nhỏ cho gia tinh chăm sóc.

[Nagini, Voldy ở đâu?] Cậu không nghi ngơi, trực tiếp hỏi về Voldemort.

Nagini dùng ánh mắt yêu thương nhìn Daniel, sau đó chuyển hướng Harry, vươn cái đuôi to nhẹ nhàng quấn quanh cậu, [Harry thân yêu, ngươi vừa mới trở về, thân thể rất mệt, bây giờ đã muộn, nên nghỉ ngơi trước, có chuyện gì thì sáng ngày mai nói với Voldy.]

Harry không hề do dự, lắc đầu. Bây giờ cậu muốn nhìn thấy Voldemort, chỉ có hắn mới giúp cậu bình tĩnh.

[Được rồi.] Nagini lo lắng dùng cái đầu cực đại cọ cọ ngực Harry, cảm giác được tâm tình Harry bức thiết, nó thỏa hiệp nhượng bộ, [Hắn ở thư phòng, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, hắn phải làm việc khuya.]

[Cám ơn ngươi, Nagini.] Harry thâm tình ôm lấy đại xa luôn lo lắng cho cậu, sau đó bước nhanh tới thư phòng.

Một tuần ở Bungari, cậu cố ý ngăn cách với bên ngoài, mỗi ngày cùng Rose, Richard chơi đùa với Daniel. Cậu cần bình tĩnh chấp nhận sự thật, sau này cậu nên bước tiếp thế nào. Tiếp tục duy trì con đường trung lập, hay là sóng vai chiến đấu với Voldemort. Cho dù thế, cậu vẫn cảm giác được bên ngoài bắt đầu dậy sóng, có chuyện lớn đã xảy ra, khiến mọi người bối rối. Nhưng trước khi hỏi Voldemort về việc này, cậu có chuyện quan trọng hơn muốn nói cho hắn.

Harry đột nhiên xuất hiện khiến Voldemort phải tạm thời đẩy công việc ra khỏi đầu, nhưng tâm trạng của hắn không hề khó chịu vì bị quấy rầy, mà ngược lại còn rất vui vẻ thoải mái. Rốt cục người yêu bé nhỏ của hắn đã trở lại, một tuần không thấy, rất nhớ nhung.

Sau nụ hôn đầy ngọt ngào tình ý, hai người thân mật ngồi trên sofa.

"Một tuần qua thế nào? Vui vẻ hay không? Bungari thú vị chứ?" Voldemort thử hỏi. Kỳ thật hắn cảm thấy tâm trạng Harry không quá tốt, xem ra, một tuần thả lỏng tâm tình không có hiệu quả.

Mặt Harry trở nên u ám, ngón tay nắm chặt lấy tay Voldemort, khẽ run lên. "Daniel phát bệnh. Trước lúc nó phát bệnh, không có dấu hiệu gì, nhưng khi nó bắt đầu phát bệnh thì tốc độ lại nhanh như vậy, đột nhiên liền......" Cậu nghẹn ngào, dùng sức chớp mắt, cố gắng không để nước mắt tràn ra, "Nếu, nếu không phải ngươi đã dạy ta cách ứng phó với tình huống này, thì ta không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Daniel......" Cậu không nói nổi nữa, tưởng tượng đến lúc ấy, Daniel gần như đình chỉ hô hấp khiến lòng cậu thắt lại. Có lẽ vì Daniel chính là cậu, trước thời điểm Daniel tử vong, cậu cũng cảm thấy được tử thần, điều này giúp cậu hiểu rõ đau đớn Daniel phải chịu.

Voldemort lấy khăn tay, lau nước mắt cho Harry, trong lòng không có phản ứng quá lớn đối với chuyện của Daniel, hắn chỉ yêu thương Harry. "Không sao, chúng ta còn thời gian, còn hai năm. Ta nhất định bắt được Dumbledore, bắt lão ta cởi bỏ nguyền rủa cho Daniel." Hắn nắm chặt đôi tay lạnh băng của Harry, "Ta cam đoan."

Harry không nói gì, cúi đầu, có chút mơ hồ nhìn hoa văn tinh xảo trên thảm. Voldemort lo lắng, tăng thêm lực nắm tay, hắn không thích Harry như vậy, sợ Harry sẽ làm chuyện không lý trí.

"Ta nói, Harry......" Voldemort lấy giọng, chuẩn bị chuyển đề tài, bởi vì nếu tiếp tục vấn đề này thì càng tệ hơn.

Nhưng Harry cắt ngang lời hắn, "Voldy." Cậu ngẩng đầu, trong đôi mắt xanh lá hiện lên sự kiên định, Voldemort theo bản năng cảm giác được phiền toái.

"Ta cùng với ngươi." Harry nói.

Voldemort nhìn cậu.

"Ta muốn gia nhập chiến tranh. Cùng với ngươi." Harry nói.

——————————–

"Là muốn nhanh chóng bắt được Dumbledore sao?" Voldemort chưa đáp ứng, chỉ hỏi lại một câu.

"Đương nhiên." Harry không chút do dự.

"Được rồi." Voldemort buông tay Harry, đứng lên, bắt đầu đi chầm chậm trong thư phòng, "Như vậy, em có thể làm được gì?" Hắn dừng lại, nhẹ nhàng hỏi, "Em thực sự quyết định?"

Harry cắn răng, lớn tiếng nói: "Ta sẵng sàng giống như Severus, Lucius, bọn họ có thể làm cái gì ta có thể làm cái đó, hơn nữa, ta nhất định làm tốt hơn!"

Đối với lời nói của Harry, Voldemort biểu hiện hoài nghi. "Sư tử nhỏ thân yêu của ta, tuy em ở Slytherin 7 năm, nhưng thời gian đó không đủ để em biến thành độc xà. Dù em có thể dũng cảm xông vào tuyến đầu, nhưng em không đủ tàn nhẫn gian xảo, mà mấy cái này, Severus và Lucius rất am hiểu."

Harry nghẹn họng, không tìm được lời phản bác. Quả thật cậu không am hiểu cái gọi là mưu mô, đó là công việc của Hermione, đương nhiên ngay từ đầu cậu không nghĩ tới chuyện phải so sánh về phương diện này với Severus và Lucius. "Ta biết ta không am hiểu, cho nên ta muốn xông lên tuyến đầu, đây là sở trường của ta!" Cậu nắm chặt tay, khua khua, hướng Voldemort ra oai.

Voldemort nhẹ nhàng cười, "Là vậy sao? Harry, em trả lời ta, em có thể giết chết thành viên của Hội phượng hoàng chứ? Ví dụ như... Moddy? Kingsley? Sturgis? Arthur? Hagrid?"

Harry nhíu chặt lông mày, nghĩ nghĩ, lại nghĩ, cuối cùng chỉ có thể nói: "Voldy, sao ngươi lại nói như vậy? Sao lại nhắc tới những người này?"

Ý cười bên khóe miệng Voldemort càng tăng thêm, "Đừng hỏi ta vì sao, Harry, em có thể làm được hay không, có thể không do dự giết chết bọn họ hay không?"

Dưới ánh mắt sáng quắc của Voldemort, Harry hạ mi mắt, im lặng.

"Nói đi, Harry? Ta chờ câu trả lời của em." Voldemort bức bách.

Bất đắc dĩ, Harry nhếch miệng, ánh mắt sáng ngời trở nên ảm đạm: "Ta...... Không thể. Ta không làm được. Bọn họ từng là chiến hữu của ta, chúng ta cùng nhau chiến đấu chín năm, dù cuối cùng thất bại, bọn họ vẫn luôn ủng hộ ta, ta, ta không thể ra tay với bọn họ."

"Vậy sao?" Voldemort khơi mi, làm ra biểu tình vô cùng khoa trương, lớn tiếng nói, "Không thể sao? Em hạ quyết tâm lớn như vậy, cùng với ta chiến đấu, nhưng ngay cả những phù thủy không có chút quan hệ nào với em, em cũng không ra tay được. Vì thế ta càng không hy vọng em có thể chính tay giết chết Moddy, giết chết Hagrid, thậm chí là Arthur Weasley và Molly Weasley?" Hắn hạ thấp thanh âm, ánh mắt lạnh băng như độc xà.

Lần này Voldemort triệt để chọc giận Harry, cậu lập tức đứng lên, ngực kịch liệt phập phồng, cậu rất muốn rống to với Voldemort , nhưng nhẫn xuống, dùng sức hít sâu, cậu duy trì bình tĩnh, "Voldy, ngươi biết những người này có ý nghĩa gì với ta, sao ngươi có thể yêu cầu ta giết bọn họ?"

Voldemort thản nhiên tựa vào bàn làm việc, nhún nhún vai, "Bởi vì nếu em không giết bọn họ, người chết chính là em."

Harry mở to mắt nhìn Voldemort, không nói nên lời, lửa giận lập tức biến mất.

"Đó là chiến trường, lúc nào cũng có người chết đi, người tiến vào chiến trường không được do dự hay thương xót người khác. Ta không nghi ngờ chuyện em có thể giết chết thành viên Hội phượng hoàng, nhưng ta nghi ngờ, có một số kẻ thù em sẽ không ra tay được. Bởi vậy ta hỏi, sau đó câu trả lời của em đã nghiệm chứng đáp án của ta." Voldemort chậm rãi đi đến trước mặt Harry, ôm lấy hai vai cậu, "Harry, em nhớ rõ bọn họ, nhưng bọn họ không nhớ rõ em. Đó là chuyện đương nhiên, một số thứ vĩnh viễn không thể xảy ra lần nửa. Hiện tại, em là kẻ thù của bọn họ, chuyện bọn họ phải làm là toàn lực giết chết em, nhưng em không thể giết bọn họ, hậu quả rất đáng sợ, ta không muốn em vì tình nghĩa trước kia mà bị những người này dùng Avada Kedavara xử lý." Hắn hạ kết luận, "Cho nên, ta sẽ không cho em tham gia chiến tranh."

Chương 256 – 258

"Sao có thể!" Harry nóng nảy, "Thời gian của Daniel không còn nhiều!"

Voldemort mạnh mẽ ấn trụ bả vai Harry, giúp cậu bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Harry, không tham gia chiến tranh đâu có nghĩa là không thể giúp ta mau chóng giành thắng lợi, em có rất nhiều cách để giúp ta, em cần bình tĩnh!"

"...... Ta phải giúp ngươi thế nào? Ta phải làm thế nào mới sớm bắt được... Ông ta? Kỳ thật ta, ngoài chiến đấu, ta không biết làm gì......" Harry thấp giọng thì thào, cậu định nói tên người này, nhưng dừng một chút, rồi lấy "Ông ta" thay thế. Trải qua sự bức bách của Voldemort, cậu cũng hiểu được mình không có khả năng ra chiến trường, nguy hiểm như thế, Voldemort sẽ không đồng ý, nhưng, thời đại trước, mục đích sinh tồn của cậu chính là chiến đấu, cậu không có kỹ năng khác.

Voldemort lắc đầu, đến bây giờ, lão già kia vẫn có ảnh hưởng rất lớn tới Harry, Harry chưa hoàn toàn buông xuống được, người trọng tình nghĩa như Harry đã bị Dumbledore khống chế lâu như thế? Thật khiến người ta phải phẫn nộ.

"Nếu em muốn chiến đấu, như vậy ở trận chiến cuối cùng, em có thể đi với ta. nhưng trước đó, em phải ở bộ pháp thuật và trang viên, không được đi bất cứ đâu!" Tự mình bắt được Dumbledore, hẳn Harry cũng có nguyện vọng này.

Nghe được lời cam đoan của Voldemort, tâm trạng Harry tốt lên một chút. Bây giờ cậu rất muốn tự tay bắt Dumbledore, cắt đứt mọi tình nghĩa giữa cậu và ông ta. "Nhưng, ta có thể giúp ngươi thế nào?" Cậu không rõ, trừ chiến đấu, cậu có thể làm gì.

"Em có thể giúp ta rất nhiều." Voldemort nói,"Ngồi xuống, ta muốn nói chuyện này cho em."

Hai người ngồi xuống, giọng điệu của Voldemort rất bình thản: "Kỳ thật, không phải chuyện lớn. Chỉ là cuối tuần trước, Dumbledore và Hội phượng hoàng, hợp tác với Muggle."

Hắn chậm rãi kéo dài từng từ, đủ để Harry có thời gian hòa hoãn, nhưng không ngờ Harry thực sự hoảng sợ. Hai mắt trừng to, miệng mở ra khép vào, không nói được một từ.

Hợp tác với Muggle? Vào lúc này?

Cậu biết thời đại này đã thay đổi, dù là Tử thần thực tử hay là Hội phượng hoàng xã, tần suất họ liên hệ với Muggle gấp 20 lần giai đoạn cuối thể kỉ 21, pháp luật cấm liên hệ với thế giới Muggle đã sớm bị phá bỏ. Harry cũng biết hai bên làm như vậy là vì chiến tranh, Tử thần thực tử muốn thống trị thế giới Muggle, Hội phượng hoàng xã chuẩn bị cho ngày Tử thần thực tử đồ xâm lấn thế giới Muggle, bọn họ có thể liên hợp, giống như chuyện Harry sẽ làm hai mươi năm sau.

Nhưng bây giờ? Hội phượng hoàng chưa có tổn thất gì quá lớn?

"Làm như vậy cũng có cái tốt, cũng có cái xấu......" Harry có chút mơ hồ, "Muggle, không dễ nắm giữ như vậy, không cẩn thận, sẽ dẫn tới họa thiêu thân......" Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không thể nghe.

Voldemort đồng ý gật đầu, Harry quả là người am hiểu Muggle. "Em nói đúng, bại lộ thế giới pháp thuật trước thế giới Muggle sớm như vậy không phải là thời cơ tốt, nhưng một khi Dumbledore đã làm, chúng ta chỉ có thể nghênh chiến. Đây là chuyện nguy hiểm, cũng là cơ hội, nói không chừng có thể giải quyết Hội phượng hoàng và thế giới Muggle một lúc."

Giọng điệu vui vẻ của Voldemort không hề ảnh hưởng tới Harry, "Cũng có thể Tử thần thực tử và Hội phượng hoàng lưỡng bại câu thương, cuối cùng thế giới Muggle đắc lợi. Bọn họ rất giảo hoạt, rất tham lam, vũ khí cũng mạnh. Ta không cho rằng một thế giới pháp thuật bị phân chia có thể đánh bại nó."

Tuy cậu không có nhiều kinh nghiệm đấu tranh chính trị, nhưng trong chín năm chiến tranh, cậu đã thấy được bộ mặt thật của Muggle. Đại bộ phận Muggle là hiền lành, nhỏ bé, nhưng bọn họ bị những chính khách đầy tham vọng nắm trong tay. Dù năm đó Tử thân thực tử đánh chiếm thế giới Muggle, chính khách Muggle vẫn còn ảo tưởng có thể một lưới bắt hết Hội phượng hoàng và Tử thần thực tử, chiếm lĩnh thế giới pháp thuật thần kỳ.

———————–

"Nhưng hiện tại đã không còn đường lui, chúng ta phải đi tiếp." Voldemort nói.

Thở dài, Harry bất đắc dĩ nói: "Chỉ có thể như vậy." Đến bước này, ai cũng không thể quay đầu lại. "Voldy, ngươi định làm gì? Ngươi... Thực sự hiểu Muggle sao? Đừng nghĩ rằng dùng Chiết tâm trí thuật để đọc suy nghĩ của Muggle là đã đủ hiểu Muggle, bọn họ giống phù thủy, có được trình độ văn minh của chính mình, nếu không thể xâm nhập để lý giải, rất dễ dàng phán đoán sai lầm."

Đây là chuyện Harry lo lắng nhất. Thế giới Muggle giống thế giới pháp thuật, đều có được nền văn minh sáng lạn, thời kì gần đây thế giới pháp thuật đình trệ không tiến, nhưng thế giới Muggle lại nhanh chóng phát triển, lúc phù thủy học tập kiến thức lặp đi lặp lại mấy trăm năm, khoa học kĩ thuật của Muggle đã đạt tới trình độ đủ để người ta vừa nhìn đã sợ hãi. Lịch sử của Muggle, không mất đi truyền thống, bọn họ tuân theo quy luật phát triển từ trước tới nay, bọn họ có lối suy nghĩ và nguyên tắc mà người ngoài không thể hiểu được. Phù thủy chưa từng hiểu rõ Muggle, hai thế giới ngăn cách quá lâu, dù Tử thần thực tử và Hội phượng hoàng tăng cương liên hệ với Muggle, nhưng bọn họ vẫn cho rằng Muggle tầm thường, cứ như vậy thúc đẩy chiến tranh, nội bộ thế giới pháp thuật đấu nhau, thế giới Muggle sẽ là ngư ông đắc lợi.

Trước kia Harry không lo lắng, bởi vì cậu luôn nghĩ rằng Dumbledore và Voldemort sẽ giải quyết thắng bại trong phạm vi thế giới pháp thuật, khiến đối phương không có năng lực phản kích mới tiến hành tiếp theo bước, hoặc là giữ nguyên trạng hoặc là xóa bỏ tất cả – giống như hai mươi năm sau, cậu lãnh đạo Hội phượng hoàng chiến đấu với Tử thần thực tử của Voldemort. Không có phù thủy sẵn sàng giúp đỡ Muggle, phù thủy luôn luôn cao ngạo, bọn họ khinh thường Muggle, cho nên, dù là theo pháp luật hay xuất phát từ tâm lí, cậu đều không ngờ mọi chuyện có cục diện như bây giờ.

Muốn chinh phục thế giới Muggle, Voldemort phải mất rất nhiều công sức, hơn nữa cánh chim của Hội phượng hoàng vẫn đang lành lặn. Harry không nói Voldemort sẽ thất bại, nhưng khó khăn sẽ nhiều hơn so với việc đối phó từng kẻ thù, hơn nữa, Tử thần thực tử không hiểu Muggle. Chiến tranh hơn thua ở tin tức chiến, càng nắm giữ nhiều tin tức của đối phương, càng xác định hướng đi, đối sách của họ, khả năng thắng lợi càng lớn, Voldemort cái gì cũng không biết liền đánh nhau, thật sự không thể khiến cậu yên tâm.

"Trong số tử thần thực tử, có Muggle, ta đang nói đến thuần Muggle, cho tới nay luôn sinh trưởng ở thế giới Muggle, tập trung bọn họ, rồi đưa đến bên cạnh Tử thần thực tử cấp cao, giúp Tử thần thực tử hiểu Muggle một chút, à... Bảo bọn họ có gì thì viết ra, giao cho nhóm Lucius mang theo học tập, qua thời gian sẽ có tiến bộ." Harry không không chế được mà đứng lên, vô thức đi qua đi lại, vắt hết óc suy nghĩ giúp Voldemort. Cậu không quá am hiểu những chuyện này, nhưng cậu còn biết nhiều hơn Voldemort, không am hiểu cũng phải tìm ra một phương án. "Ta..." Cậu ngừng lại, trên mặt hiện lên sự đắn đo, mâu thuẫn, do dự, đau xót, bất đắc dĩ, đủ loại biểu tình, cuối cùng cậu cắn răng, "Ta đem toàn bộ quá trình chiến tranh năm đó kể lại cho ngươi, có rất nhiều Muggle ở các quốc gia khác nhau ủng hộ hoặc phản kháng hành động của ngươi lúc đó, ta nghĩ nó có ích với ngươi."

Harry không muốn nhớ lại chín năm chiến tranh, không chỉ vì chiến tranh hoàn toàn phá vỡ niềm tin của một Gryffindor như cậu, mà nhắc tới chiến tranh thì cậu phải liên tưởng tới Dumbledore, liên tưởng những chuyệnn Dumbledore làm với cậu. Phát hiện cậu chỉ là quân cờ trong tay người khác, cảm giác rất khó chịu. Nếu có thể, cả đời cậu cũng không muốn nhớ tới trận chiến thất bại đó, hoàn toàn thất bại, nhưng bây giờ, Voldemort rất cần những tư liệu chiến tranh này, cậu phải nói ra.

—————————–

"Còn có, phải nhanh chóng mở rộng sự ảnh hưởng của ngươi và Tử thần thực tử với Muggle, không chỉ tạm thời, mà là ảnh hưởng thực sự... Tới những sinh viên trẻ tuổi xuất sắc của các trường đại học quốc tế nổi tiếng, các nhân tài đứng đầu ngành sản xuất, cùng với những gia tộc có địa vị cao, nắm giữ bọn họ là nắm giữ thế giới Muggle. Chuyện này chắc chắn phải dùng đến nhóm Muggle trong Tử thần thực tử, đồng thời dùng chiết tâm trí thuật... Chiết tâm trí thuật rất hữu dụng, hơn nữa Muggle hiểu Muggle, biết tín ngưỡng của Muggle, thuyết phục thuận lợi hơn..." Harry buồn bã lắc đầu, "Voldy, Tử thần thực tử Muggle quá ít, phù thủy có một nửa Muggle không thể xem như Muggle, bọn họ đã bị phù thủy đồng hóa, bọn họ hoàn toàn không thể lý giải cuộc sống ở thế giới Muggle......"

Cậu lại lắc đầu, phủ nhận cách nói vừa rồi, "Nói cái gì cũng không đủ dùng, chúng ta không thể chùn bước!" Cậu tiếp tục đi qua đi lại, "Thậm chí một số người ngươi thấy chướng mắt cũng phải nhận, càng là Muggle tầng lớp thấp càng dễ bị dẫn đường, đương nhiên bọn họ không thể trở thành người lãnh đạo như Tử thần thực tử cấp cao, bọn họ chỉ biết yên lặng ở dưới đáy của Tử thần thực tử. Bản lĩnh của bọn họ quá nhỏ, nhưng số lượng thì nhiều, tập trung lại sẽ phát huy hiệu quả. Bọn họ có thể ảnh hưởng đến rất nhiều dân Muggle bình thường, dân Muggle bình thường có khả năng ảnh hưởng đến nhiều Muggle, mà những người này rất có tác dụng; số lượng càng nhiều, tin tức càng nhiều, tất nhiên sẽ có tin tức chúng ta cần, chúng ta có thể nắm vững động thái của thế giới Muggle; số lượng càng nhiều, Muggle càng ủng hộ Tử thần thực tử, chúng ta càng dễ dàng nắm chính quyền Muggle, dù sao, dân chúng là gốc rễ của quốc gia."

Harry không ngừng nói, trong đầu không nghĩ đến chuyện khác, chỉ tìm cách giúp đỡ Voldemort thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện tại, dành được thắng lợi cuối cùng. Cho dù cậu hủy đi Hội phượng hoàng, hủy đi thế giới Muggle, cho dù cậu phải chính tay giết chết những gì cậu từng bảo vệ, chuyện đã đến bước này, cậu không thể vì người ngoài, không thể nhìn thấy Voldemort thất bại mà phải vào Azkaban hay linh hồn lạc lõng nơi rừng rậm lạnh lẽo.

Cậu phải thừa nhận cái gọi là "Trung lập" mà cậu đặt ra quá mức buồn cười, cậu ra sức bày mưu tính kế cho Voldemort, lý do sớm ngày bắt được Dumbledore giải phóng cho Daniel không nhiều, chủ yếu là cậu không muốn Voldemort thất bại. Voldemort không phải là người tốt, hắn là phù thủy rất cực đoan, hắn quá tin tưởng sức mạnh của pháp thuật, hắn cao ngạo tự đại, hắn lạnh lùng tàn khốc, nhưng hắn là Voldemort, cái này đã đủ.

Harry yêu Voldemort, Harry không muốn Voldemort gặp bất hạnh, Harry hy vọng có thể giúp Voldemort.

Có lẽ, 10 năm trước, lúc nón phân loại vang lên "Slytherin", con đường trung lập của cậu đã không tồn tại: cậu trưởng thành ở Slytherin, bạn tốt nhất của cậu là Slytherin, người cậu yêu là Slytherin, sao cậu có thể nói cho chính mình, cậu trung lập? Trốn tránh nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì mọi việc quá thuận buồm xuôi gió, đến lúc Voldemort gặp phải nguy cơ nghiêm trọng, thì cậu xé đi lớp mặt nạ công bằng, đứng bên Voldemort. Một khi cậu không thể giúp Voldemort trên chiến trường, vậy cậu chỉ có thể nói ra những gì mình biết.

Harry bắt đầu đi qua đi lại lần thứ ba, quay đầu nhìn Voldemort, thấy nam nhân nở nụ cười mỹ mãn nhìn cậu đầy dịu dàng, không khỏi đỏ mặt, có chút tức giận nói: "Ta nói, ngươi có nhớ kỹ không?"

"Đương nhiên." Voldemort dùng ngón trỏ chỉ chỉ đầu, "Toàn bộ lưu trong này, một chữ không sót." Hắn ngả ngớn chớp mắt với Harry.

Harry nghiến răng, "Vậy, là, được!" Xoay người sang chỗ khác, không nhìn Voldemort, "À... Còn có một chuyện cuối cùng, ta sẽ viết ra lý luận, thần chú, pháp thuật, ma dược ta biết, còn có vũ khí của Muggle: Thương, pháo, đạo đạn, phi cơ, đến lúc đó ngươi tự chọn dùng."

Chương 259 – 260

Harry vừa dứt lời, Voldemort nhiệt liệt vỗ tay, bước nhanh đến bên cạnh Harry, xúc động: "Harry, em khiến ta thực kinh ngạc."

Harry ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn.

"Em còn nhớ rõ, em nói em không hiểu chính trị, không hiểu mưu lược, em chí biết chiến đấu." Voldemort nói.

Harry vui vẻ gật đầu, thừa nhận: "Ta không thông chính trị, lập kế hoạch hành động không phải chuyện của ta, ta chỉ cần chỉ huy hành động là được."

Lại một lần nữa được Harry xác nhận, Voldemort càng thêm xúc động: "Nhưng với những lời em nói vừa rồi, Harry, không phải em không hiểu chính trí, mưu lược, mà ngược lại, em rất am hiểu những thứ này. Có những chuyện em nghĩ được mà nhóm Lucius không thể nghĩ đến."

Harry có chút hoang mang, nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Đại khái là vì Lucius và Severus không thực sự tìm hiểu về Muggle. Phải biết rằng, ta đã tìm hiểu Muggle tận 5 năm, lâu hơn Lucius và Severus. Kỳ thật, nói tóm lại, hiện tại chúng ta không được bối rối, tuy Hội phượng hoàng muốn giựt giây Muggle, nhưng khi chính khách của Muggle không nhận được đủ lợi ích sẽ quay lại uy hiếp, bọn họ chắc chắn đấu đã lẫn nhau." Nói xong, mặt cậu lạnh xuống, lời cũng thản nhiên. Nếu không phải vì Muggle quá mức tranh quyền đoạt lợi, tham lam vô độ, sớm hợp tác với cậu, nói không chừng kết quả chiến tranh sẽ khác.

"Nhìn xem, nhận xét sâu sắc cỡ nào, suy đoán cũng vô cùng chuẩn xác." Voldemort lại nhẹ nhàng vỗ tay.

Lúc này, khuôn mặt Harry đã đỏ ửng, cậu xấu hổ khước từ sự khích lệ của Voldemort, "Voldy, ngươi đừng khen ta, ta không xứng. Mấy cái này đều là nhận thức đơn giản, không đáng gì, nếu là Hermione, cậu ấy sẽ tìm ra kế hoạch và suy luận chính xác hơn rất nhiều." Cô gái không bao giờ chải chuốt trang điểm đó, mới là người cực kỳ thông minh!

Nhìn thấy vẻ mặt kính nể của Harry, Voldemort bắt đầu tò mò. Vị tiểu thư Hermione Granger này, là người thông minh tới mức độ nào? Harry từng nhắc tới trí tuệ của Hermione Granger, nói cô chính là học sinh thông minh nhất học viện Gryffindor, thậm chí là thông minh nhất trong tất cả học sinh, tiểu thư "Vạn sự thông", là "Đại não" của Hội phượng hoàng, khen ngợi không ngớt. Lúc ấy hắn cho rằng Harry nhớ tới bạn cũ mà nói khoa trương một chút, bởi vì hắn không cho rằng có người thứ 2 sau Dumbledor ở Gryffindor có thể thông minh như vậy, cho dù là gần thông minh bằng cũng khó. Mà sự thật, vị tiểu thư này không có khả năng như Dumbledore dẫn dắt Hội phượng hoàng đi đến thắng lợi, còn bị Tử thần thực tử của hắn đánh bại, khiến người lãnh đạo cao nhất là Harry hy sinh tính mạng để bảo vệ thành viên của Hội phượng hoàng.

Nhưng mà. Hôm nay, Harry đã phá vỡ suy đoán của hắn, Harry đã chứng minh cậu có đủ tư cách trở thành một nhân vật chính trị vĩ đại, như vậy, nữ phù thủy được Harry ngưỡng mộ phải là người cực kỳ xuất sắc? Voldemort thật hy vọng có thể sớm ngày nhìn thấy cô gái này, nhìn xem cô gái "Thông minh xinh đẹp" mà Harry nói có đáng để kẻ khác tán thưởng, càng muốn tự mình bồi dưỡng, xem cô gái này có thể đạt đến độ cao nào.

Trong xã hội thượng lưu của thế giới pháp thuật, phụ nữ phần lớn chỉ dùng để cưới hỏi duy trì quan hệ giữa các gia tộc, hiếm có cô gái nào đạt được quyền lực, nữ phù thủy xuất thân Muggle lại càng không. Lúc Voldemort chưa lập kế hoạch thống trị thế giới Muggle, hắn cảm thấy số lượng phù thủy quá ít, nên hắn muốn cho Hermione Granger một cơ hội, cô bé là bạn tốt của Harry, nếu thực sự có năng lực, hắn có thể phá lệ một lần; nhưng hiện tại, hắn muốn dùng Hermione Granger làm mẫu, để càng nhiều nữ phù thủy và nữ Muggle thoải mái thể hiện năng lực.

————————————-

"Thế nhưng, không thể quay về lúc trước." Harry buồn bã, giọng nói tràn ngập ưu thương. Quay lại không được, cậu quay lại không được. Cùng Ron, Hermione trải qua thời thiếu niên vô tư, cùng Fred, George đùa giai, cùng Nevile tay chân vụng về, Luna làm việc quái dị, trải qua những ngày ấm áp, chỉ tiếc thời gian đã trôi qua, rốt cuộc không thể quay đầu lại.

Tâm trạng chán nản của Harry rơi vào mắt Voldemort, tuy hắn không có bạn, cũng không biết cảm giác mất đi bạn sẽ như thế nào, nhưng có lẽ không khác lắm với cảm giác mất đi người yêu, nếu không, Harry sẽ không khổ sở như vậy. Vươn tay, ôm người yêu vào trong lòng, Voldemort cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen mềm mại của Harry, thì thâm: "Harry thân yêu, nhớ bạn bè sao?"

Thân thể Harry chấn động thật mạnh, trong lòng cậu vừa chua xót vừa đắng chát, kí ức thoáng hiện trong đầu, buồn bã và cô đơn khi phải rời xa bạn bè, lại được Voldemort nhẹ nhàng ôm lấy, quan tâm, cậu cảm thấy cái mũi đau xót, nước đã đọng nơi khóe mắt. Cậu vươn tay, ôm chặt lấy Voldemort, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, rầu rĩ nói: "Đúng vậy, ta nhớ bọn họ. Nhớ Ron, Hermione, Fred cùng George, Nevile... Còn có Luna, tuy cô gái này rất quái dị, nhưng cô ấy là một nữ phù thủy tốt bụng, thông minh."

Voldemort không nói gì, hắn nhẹ nhàng ôm Harry, lẳng lặng nghe Harry nói. Hiện tại, Harry không cần hắn an ủi, chỉ cần hắn lắng nghe.

"Bọn họ là bạn bè của ta, chiến hữu sóng vai chiến đấu, cho dù rơi vào thời điểm đen tối nhất, bọn họ luôn kiên định đứng bên cạnh ta, thậm chí có người vì đó mà trả giá bằng tính mạng. Thế giới Muggle hoàn toàn thất thủ, Hội phượng hoàng bị tiêu diệt, chúng ta rơi vào đường cùng, bọn họ cũng không phản bội ta. Ta yêu bọn họ, Voldy, ta yêu bọn họ. Ta không thể không yêu bọn họ, ta không thể không nhớ bọn họ, bọn họ sống trong lòng ta, lúc nào cũng ở trong lòng ta, khoảng thời gian bên cạnh bọn họ tưởng như mới ngày hôm qua, rõ ràng như vậy, tươi đẹp như vậy."

Cậu dừng lại, cọ cọ trong ngực Voldemort, trường bào lông dê tinh xảo ướt nước mắt. Cậu rất do dự, nhưng vẫn nghiêm túc nói ra, "Còn có, Ginny."

Nghe cái tên này, Voldemort bĩu môi. Hắn đã từng gặp gia đình Weasley, Arthur Weasley và vợ là Molly Weasley, điển hình của người nhà Weasley, tóc đỏ, tàn nhang, có thể đoán trước là hói đầu, còn nữ phù thủy mập mạp kia... Nói chung, đôi vợ chồng này không phải tuấn nam cũng không phải mỹ nữ, đứa con gái sinh ra có thể xinh đẹp sao? Weasley lại là gia tộc máu trong nổi tiếng nghèo túng, còn sinh quá nhiều, không có dư tiền mà nuôi dưỡng, con gái của gia đình như vậy sẽ có dạng gì? Hắn vô cùng hoài nghi, lúc trước Harry yêu Ginny Weasley có phải do mái tóc đỏ của Ginny Weasley làm Harry liên tưởng đến người mẹ đã mất hay không, tác dụng của di tình.

"Ta nợ Ginny nhiều nhất, cô ấy là vợ của ta, người yêu của ta, thậm chí từng mang thai đứa con của ta, nhưng cuối cùng vì giúp đỡ ta, cô ấy phải chịu ủy khuất lớn lao, cuối cùng còn mất đi cả chồng, Voldy, ta nợ cô ấy rất nhiều." Harry hấp hấp cái mũi, "Ta nhớ bọn họ, Voldy, rất nhớ, nhưng ta biết, việc đã qua, sẽ không quay lại, ta quay lại không được." Nói xong câu cuối cùng, cậu lại vùi đầu vào trong lòng Voldemort, truyền ra tiếng khóc nho nhỏ.

Voldemort nhẹ nhàng xoa đầu Harry, dùng bàn tay ấm áp nắm chặt bàn tay của người hắn yêu, yên lặng nhìn cậu trút tâm sự. Những lời này, tâm tình này, đã chôn dấu trong lòng Harry rất lâu, Harry cần giải tỏa một lần, hy vọng lần sau, có thể hoàn toàn buông quá khứ. Harry cũng tự hiểu được, 26 năm quá khứ, không bao giờ tái hiện nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip