Nghich Ngom Co Phi Ngoai Truyen Completed Chuong Tu 341 Den 350

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 341. Động phòng hoa chúc 3 

Thế nhưng Long Phù Nguyệt lại đưa tay ngăn cản nàng. Hừ, hắn rốt cuộc cũng đến đây? Hai canh giờ, hắn bắt nàng đợi hai canh giờ! Nàng mới không thèm ngoan ngoãn chờ hắn! Nàng muốn hắn thấy nàng tự tháo khăn voan! Xem hắn sẽ làm thế nào? Hừ! Cửa phòng mở ra, ba bốn người tiến vào, đi đầu là Lãnh quản gia. Nàng nhìn thấy Long Phù Nguyệt ngồi ở trên giường hơi hơi giật mình, không nghĩ tới Long Phù Nguyệt có gan tự tháo xuống khăn voan

Trong tay nàng là một đòn cân màu bạc, vốn dùng để tháo khăn voan, nhưng xem ra bây giờ đã không cần nữa rồi. Nàng khẽ cau mày: "Phu nhân, sao lại có thể tự tiện tháo khăn xuống? sẽ không may mắn đâu!" 

Long Phù Nguyệt trợn to mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: "Vậy----chẳng lẽ phải có người tới giúp ta tháo xuống?Ta không biết nha, Quản gia có phải nên giảng cho ta hay không?" 

Lãnh quản gia sửng sốt, thuận miệng nói: "Khăn voan này, đương nhiên nên để chú rể là Vương gia tháo xuống......." 

Long Phù Nguyệt khóe miệng lộ ra một chút cười lạnh: "Vậy....Vương gia đâu? Lãnh quản gia cầm đòn cân đến đây làm gì?" 

Lãnh quản gia chấn động, đúng là hỏi khó bà. Qua một hồi lâu mới trả lời: "Ta là phụng mệnh vương gia đến giúp phu nhân tháo khăn, Vương gia quốc sự bận rộn sẽ không đến đây." 

Không tới? Ha ha, quốc sự bận rộn, cư nhiên ngay cả đêm tân hôn cũng không quan tâm........ Long Phù Nguyệt khẽ nắm chặt tay. 

Phượng thiên vũ, ngươi đủ tuyệt tình! Ngươi cố ý, cố ý trước mặt người khác làm ta mất mặt! Nàng bỗng nhiên khẽ cười, trên gương mặt nhỏ nhắn là một nét vân đạm phong khinh: "Ta biết, vị hôn phu thân ái của ta đang bận quốc sự, chỉ là tháo khăn voan, ta làm sao có thể không biết xấu hổ còn làm phiền hắn? Cho nên ta tự mình làm, Lãnh quản gia, cũng không cần phiền ngươi đại giá, mời ngươi trở về, ta muốn nghĩ ngơi." 

"Này,...tháo khăn voan...rồi còn phải uống rượu đoàn tụ...." 

Lãnh quản gia nhớ lại những chuyện nên làm trong đêm tân hôn. Long Phù Nguyệt thản nhiên nói: "Rượu đoàn tụ? Vị hôn phu thân ái của ta còn không đến, ta uống cùng ai? Quên đi, hết thảy đều miễn đi. Các ngươi lui ra."

Chương 342: Không hiểu nàng đang lý luận thất loạn bát tao gì 

Nàng hiện tại là Sườn Phi, mà Vương gia bình thường đối với nàng lại sủng ái , tuy rằng không biết Vương gia hôm nay là thế nào , cố ý cho nàng ở một mình, nhưng  người khác muốn khi dễ nàng là không được. . . . . . .   

Cho nên Lãnh quản gia lo nghĩ, vẫn là nên thức thời  lui xuống.   Trên bàn gỗ lim còn có một bàn tiệc rượu, bày biện rất đẹp mắt, gà nướng mật ong, rau cải trộn thập cẩm, tôm kho tàu, bánh bao tam bảo, hoa quả đông lạnh, súp bong bóng cá, ma bà đậu hũ..... bánh đậu bánh nướng, nhìn muôn sắc muôn vị.   

Long Phù Nguyệt gọi Điềm nhi đóng cửa phòng, nàng mấy ngày nay không có tâm trạng ăn uống, lúc này không biết sao, trong lòng trống rỗng , chỉ cảm thấy đói  khó chịu, nàng ha ha cười nhẹ một tiếng: "Được rồi, Điềm nhi, hiện tại chỉ còn lại có chúng ta, có thể ăn nhiều một chút. Ngươi có đói bụng không? Gà nướng mật này rất giòn, ăn ngon lắm, ăn đi."  

Phù Nguyệt ngồi ở trước bàn, nắm lên một cái ngũ phu say gà liền bắt đầu ăn. Nàng bình thường rất thích ăn cái này, nhưng nay ăn lại như ăn khúc gỗ mục, một chút hương vị cũng không có.   Điềm nhi ngăn lại nàng đang ăn nói: "Phu. . . . . . Phù nguyệt, đồ ăn này sợ là dã nguội, chờ ta đi ra ngoài gọi các nàng hâm lại."   

Long Phù Nguyệt ăn miệng đầy  thịt gà, hàm hồ lắc lắc đầu: "Không cần, ta thích ăn nguội . .."

Đem miệng đầy thịt gà thật vất vả nuốt vào cổ, nàng chỉ vào đậu hủ màu xanh nói : ", Ngươi nếm thử  cái này đậu hủ xanh, hắc hắc, ta vẫn cho là đậu hủ là màu trắng , không nghĩ tới lại còn có thể biến thành màu xanh, toàn bộ một màu xanh, không ăn sẽ thật sự lãng phí. . . . . ."   

Điềm nhi kinh ngạc  nhìn nàng, bỗng nhiên giữ chặt tay Long Phù Nguyệt: "Phù nguyệt, đừng ăn, tỷ cùng Vương gia rốt cuộc làm sao vậy?"   

Long Phù Nguyệt nuốt vào một ít đậu hủ xanh, nàng cười hì hì nói : "Không làm sao cả a, ngươi không nhìn thấy Lãnh quản gia nói hắn bận rộn việc quốc gia đại sự sao? Ha ha, Vương gia chúng ta không quan tâm việc nhà, việc này không phải nên được mọi người khen ngợi ư, ở thời đại chúng ta, đây chính là làm gương mẫu cho nhân dân, tất cả mọi người dân trong nước phải học tập nửa tháng . . . . . ." 

Điềm nhi không biết trong miệng nàng đang nói thất loạn bát tao cái gì : "Thời đại của tỷ ? Có ý gì ? Có phải tỷ muốn nói ở Thiên Cơ quốc hay không?"

Chương 343: Hắn lại suýt nữa không thả nàng ra 

Long Phù Nguyệt vỗ bả vai của Điềm Nhi đem nàng đè xuống, suýt nữa đem Điềm nhi ụp mặt xuống bàn: "Ha ha, đúng vậy a, ở Thiên Cơ quốc. . . . . ."   

Ánh mắt của nàng trái ngắm phải ngắm, chợt thấy  trên bàn có bầu rượu ngọc bích cùng chén thủy tinh: "Ta muốn quên, hôm nay hẳn là nên uống thật say. Điềm nhi, chúng ta uống, uống cho say."   

Rót ra hai chén rượu, là rượu tuyệt phẩm, ở trong chén thủy tinh hơi hơi tỏa ra ánh xanh mát.   Long Phù Nguyệt bỗng nhiên có hứng thú thi thơ:

 "Lan lăng mỹ tửu uất kim hương 

Ngọc uyển thịnh lai hổ phách quang 

Đãn sử chủ nhân năng tuý khách 

Bất tri hà xứ thị tha hương(*) . . . . . . 

Ha ha, , chúng ta Uống....uố...ng!" Ngâm một tiếng, lại uống một ly rượu . 

(Khách Trung Tác  của Lý Bạch)  

 Điềm nhi lần đầu tiên thấy bộ dạng nàng như vậy ' hào sảng, điên cuồng ' , trong lòng rất đau, nhưng nàng lại không biết Long Phù Nguyệt cùng Vương gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khuyên cũng không biết khuyên như thế nào.   Vươn tay đoạt chén rượu của nàng: "Phù Nguyệt, không thể uống rượu nữa, uống vào bụng sẽ đau ."   

Long Phù Nguyệt mỉm cười, muốn đoạt lại từ tay Điềm nhi, nàng khoát khoát tay nói : "Không sợ, không sợ, ta chính là đang nóng rất khó chịu, vừa vặn uống rượu này mát mẻ thực mát mẻ a. Ngươi không uống được, vậy ngươi dùng bữa đi."   

Nói chuyện một lúc, lại có mấy chén rượu vào bụng, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên vài câu thơ: "Hoa gian một bầu rượu, tự mình chước vô tướng thân. Nâng chén mời Minh Nguyệt, đối ảnh thành ba người. . . . . ."   

Trong mắt bỗng nhiên nong nóng , hình như có hơi nước tràn ngập, nàng ngẩng đầu lên, hít một hơi dài, rốt cục thành công đem nước mắt đang chảy ra ép trở về. . . . . .   

Ha ha cười nói: "Nơi này rượu và thức ăn thịnh soạn như vậy, chúng ta nói sang chuyện vui đi. . . . . ."  

 Bên trong thư phòng, Phượng Thiên Vũ phiền chán đem hỉ phục xé bỏ, tưởng xử lý các bản tấu phụ hoàng giao cho hắn một chút sẽ tĩnh tâm, lại như thế nào cũng tĩnh tâm không nổi. Trước mắt hắn lặp đi lặp lại  đều là Long Phù Nguyệt, hai mắt  rưng rưng. . . . . .   

Rõ ràng khuyên chính mình sẽ không bao giờ yêu thương nàng nữa, tâm tư của nàng không hề giống bề ngoài nhìn qua đơn thuần như vậy, nàng đã dùng cổ, đã dùng cổ để khống chế hắn. Cảm giác bị khống chế  thật sự rất khó chịu, cũng làm cho hắn thực căm tức. Nhưng hắn không muốn để nàng rơi lệ, hôm nay nàng té ngã, hắn theo bản năng ôm nàng, mặc dù chỉ là ngắn ngủn  một cái chớp mắt, hắn lại suýt nữa không thả nàng ra. . . . . .

Chương 344: Hắn lại phải lo lắng.   

"Vương gia!" bỗng nhiên một bóng đen nhanh tiến vào, quỳ trên mặt đất.   Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn  hắn: "Nàng. . . . . . Đang làm cái gì?"   

" Khởi bẩmVương gia, phu nhân. . . . . . Phu nhân đang uống rượu."   

"Uống rượu? Rượu ở đâu? Ai ở lại hầu hạ nàng?" Phượng Thiên Vũ nổi lên cuồng phong.   

"Hồi bẩm Vương gia, chỉ có Điềm nhi. Rượu kia quả thật mạnh, phu nhân đòi uống, Điềm nhi cũng không có biện pháp."  

 Bịch một tiếng, một cái chén trà ở trong tay dập nát, vô số bột phấn theo bàn tay của hắn chảy xuống: "Thế những người khác chết đi đâu rồi? Tại sao không giúp nàng hâm lại? Đồ ăn kia cũng đã nguội rồi?"   

"Dạ, đã nguội lạnh. Những người khác đều bị phu nhân đuổi ra khỏi phòng. . . . . ." Thị vệ cúi đầu, càng nói càng nhỏ.   

Trong lòng lại một hồi oán niệm.Vương gia cũng không biết tại sao vậy, đêm tân hôn đem tân nương tử một mình ném ở nơi đó, lại phái hắn đi nghe lén, hắn dù gì cũng là một ngự tiền thị vệ, một thân công phu, lại giống tên trộm đi nghe lén. . . . . . 

Ai, ủy khuất a!   Bàn tay Phượng Thiên Vũ âm thầm nắm chặt, nha đầu này cố ý? Muốn đem bản thân làm bị bệnh khiến cho hắn đau lòng. . . . . .   

Chết tiệt, hắn lại phải lo lắng!  

 "Tiếp tục nghe ngóng!" Phượng Thiên Vũ vung tay lên, cho hắn đi xuống.   

Còn muốn đi nghe ngóng sao? Thị vệ kia chỉ cảm thấy trên đầu có một ngàn con quạ đen đang bay qua. Nhưng lời nói Vương gia cũng không thể không tuân mạng. Cho nên —— Hắn đành phải không thể không chấp nhận ủy khuất—— đi nghe lén.   

Long Phù Nguyệt trái một ly phải một ly uống rất cao hứng. Cửa phòng bỗng nhiên bị đại lực đẩy ra. Lãnh quản sự mang theo bốn năm nha hoàn đi đến.  

 Long Phù Nguyệt lúc này đã có chút men say, liếc mắt nhìn nhìn Lãnh quản gia liếc mắt một cái, hì hì cười nói: "Lãnh quản gia, ngươi cũng là đến cùng ta uống một chén?"   

Lãnh quản gia nhìn nàng một cái, trong mắt toát ra một tia thương hại, nói : "Phu nhân, nô tỳ phụng lệnh Vương gia, tới thu thập bàn ăn. Sắc trời không còn sớm, phu nhân cũng nghỉ ngơi đi."   

Vung tay lên, một vài nha hoàn khác liền đem rượu trên bàn đồ ăn đem xuống.   Long Phù Nguyệt hơi hơi cười lạnh, nàng đêm nay ăn được thật sự là không ít, giờ phút này ngực nàng như bị chặn lại, như chất đầy vô số gỗ vụn. . . . . .

Chương 345: Ta nhớ ngươi muốn khóc . . . . . . 

Khi những người đó đều đi rồi, đêm đã canh ba, Long Phù Nguyệt gọi Điềm nhi đi nghỉ. Nàng nằm ngang ở trên mặt giường lớn, quần áo cũng không thoát, cứ như vậy ngủ. . . . . .   

Nửa mê nửa tỉnh giống như nghe được có người đi lại , nàng xoay mình, đã tỉnh lại thật lâu, trong phòng một mảnh tối đen. Không nhìn thấy gì. Bụng lại bắt đầu ẩn ẩn đau.

Hơn nữa —— có xu thế càng ngày càng đau .   Đáng chết, có lẽ rượu và thức ăn đang đánh lộn trong bụng nàng ? 

Nàng lại xoay người, trên chiếc giường cưới rộng thênh thang cũng chỉ có một mình, lòng nàng trống rỗng, nắm một cái gối  ôm vào trong ngực, bụng càng ngày càng đau mãnh liệt, mồ hôi lạnh theo thái dương của nàng chảy ra.   

Nàng nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, càng cuộn chặt thân mình. Đau quá, nàng đau đến muốn khóc. Ở trên giường không ngừng quay cuồng. . . . . .   

Một trận gió lạnh xẹt qua, ánh trăng bên ngoài  cũng giống như tối sầm lại, trên người Long Phù Nguyệt bỗng nhiên tê rần, đầu óc choáng váng hôn mê bất tỉnh. Trong mơ mơ màng màng, nàng cảm giác có người ngồi bên, một luồng hơi nóng chạy khắp cơ thể nàng, bụng  đau đớn cũng chầm chậm giảm xuống, cả người ấm áp  như được đặt dưới ánh mặt trời, hết sức thoải mái. Nàng rốt cục ngủ say sưa.   

Tỉnh lại lần nữa đã là hừng đông, vén chăn lên rời giường. . . . . .   Chăn? Long Phù Nguyệt ngẩn người, nàng nhớ rõ đêm qua là nằm ở trên chăn ngủ ,   

Ừm, chắc là buổi tối lạnh tự mình  lấy đắp. Vừa mới mở cửa, một cái bóng trắng vù  một tiếng chui đi vào. Long Phù Nguyệt hoảng sợ, cúi đầu nhìn lên, trong lòng bỗng nhiên ấm áp, bóng trắng kia đúng là tiểu hồ ly!   

Tiểu hồ ly nhảy vào trong ngực của nàng, hai ánh mắt xanh rờn  nhìn nàng, bỗng nhiên mở miệng nói: "Tiểu nha đầu, ngươi giống như đã khóc nha, ngươi nhìn ngươi xem, ánh mắt sưng đỏ giống trái hạnh đào. Nhân loại kết hôn không phải hẳn là vô cùng cao hứng đấy sao? Tại sao ngươi lại khóc đến mức như vậy?"   

Một câu làm Long Phù Nguyệt ứa ra nước mắt, nàng vỗ vỗ lông hồ ly, tiểu hồ ly hai ngày này mập không ít, chắc ăn không ít gà. Thân mình nhỏ nhắn của nó tròn vo , càng lúc càng giống một quả bóng. 

Long Phù Nguyệt miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: "Tiểu hồ ly, đã lâu không gặp, ta nghĩ ngươi muốn khóc . . . . . .

LỜI CỦA TÁC GIẢ   

Về phần Phượng Thiên Vũ, ta nghĩ mọi người là đều đứng ở lập trường nữ chủ  nhìn chuyện này, đã quên vị trí niên đại  lịch sử cực hạn của hắn. Nam nhân triều đại  này đều là ba vợ bốn nàng hầu , có thể nói, tựa như ăn cơm ngủ vậy. Vị Cổ Bảo Ngọc cùng Lâm Đại Ngọc như vậy yêu nhau, Cổ Bảo Ngọc không phải vẫn cùng Tập Nhân có một chân sao? Cho nên mới nói, ở cổ đại, tâm tính nam nhân  loại này thực bình thường.   Cho nên nói, muốn cải tạo Phượng Thiên Vũ, phải từng bước một , kỳ thật hắn muốn theo bản năng  vì nàng thủ thân. Nhưng là một người nam nhân, hơn nữa còn là một Vương gia cao ngạo , không đem bất luận kẻ nào để vào mắt , hắn tự nhiên là không muốn bị bất luận kẻ nào khống chế. Nhất là bị loại phương pháp này khống chế. . . . . . Hey, nhìn một cái ta đem so sánh. Tựa như con ngựa giỏi, bỗng nhiên bị người ta bó buộc bốn chân, hắn nhất định sẽ đá đánh một hồi . . . . . ..   Mà trải qua nhiều chuyện như vậy, Long Phù Nguyệt quả thật đã yêu hắn, nếu không trải qua đặc biệt biến cố, nàng sẽ không rời hắn. Dù sao, nàng không đành lòng nhìn hắn chết . . . . . .   Phượng Thiên Vũ sẽ vì đoạn tàn bạo này nên phải trả giá thật nhiều. Đương nhiên hắn cuối cùng sẽ là cái kết cục gì, ta sẽ nghe theo đại đa số nhân - ý kiến, hiện tại, thỉnh mọi người Tĩnh Tâm xem văn. Tin tưởng những câu chuyện tình ở phía sau sẽ không làm quý vị thất vọng....

Chương 346.Nên bớt mập một chút . . .           

Tiểu hồ ly bĩu miệng nhỏ nhắn một cái: "Kỳ thật ta cũng rất nhớ ngươi. Tưởng nhớ ngươi, ngay cả gà cũng không muốn ăn, đúng rồi, không nên gọi ta là tiểu hồ ly, ta gọi là Ngọc Kiều Long nha."   

Long Phù Nguyệt bật cười: "Ngươi nhìn ngươi xem, hiện tại làm sao giống Long rồi? Béo giống trái cầu. Thôi cứ gọi Cầu Cầu đi."   

"Ta mới không gọi Cầu Cầu! Tên thật là khó nghe , ngươi phải gọi ta là Ngọc Kiều Long, hoặc không ta biến thành con rắn cắn ngươi nga!"   Tiểu hồ ly rít một tiếng. Ầm ỹ gần như phá màng tai Long Phù Nguyệt. 

"Được rồi, được rồi, tiểu Long thì tiểu Long làm ơn đừng hét nữa,, lỗ tai sắp bị ngươi làm điếc rồi. . . . . ."   

" Hồ ly này. . . . . . Có thể nói? !" 

Điềm nhi vừa mới bưng đồ dùng rửa mặt vào cửa, liền nghe được tiếng rít của tiểu hồ ly , nàng chấn động, chỉ vào tiểu hồ ly kêu lên. Nàng bị dọa đến mất mật.   

Mấy ngày trước Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên bế một con hồ ly trở về, hắn đối với hồ ly vô cùng sủng ái, bảo toàn bộ nha hoàn vú già trong phủ  đều lấy hồ ly làm tổ tông cung cấp nuôi dưỡng. Mỗi bữa đều là đãi tiệc bằng gà. Nhưng, những người này cho tới bây giờ chưa thấy qua tiểu hồ ly nói chuyện. Nay chợt vừa nghe đến, đương nhiên hoảng sợ.   

Tiểu hồ ly đẩy cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, cũng không thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng. Đầu chôn sâu vào trong lòng Long Phù Nguyệt , buồn buồn nói : "Chủ nhân, ta nhớ ngươi lắm, tại sao  bây giờ mới thấy ngươi đến?"   

Long Phù Nguyệt cười khổ một cái, sờ sờ đầu nhỏ của nó : "Được rồi, chúng ta đây không phải đã gặp sao? Ngươi nhìn ngươi xem, hiện tại ăn nhiều thật giống như con heo nhỏ, nên bớt mập một chút . . . . . ."   

Trong nháy mắt, nửa tháng trôi qua. Phượng Thiên Vũ tựa như mất tích, vẫn không từng xuất hiện qua. Nhưng thật ra các cơ thiếp khác thường thường đến ' bái phỏng ' nàng. Long Phù Nguyệt biết, các nàng trên danh nghĩa là tới thăm, kỳ thật là đến chê cười nàng. Nhất là Vân Mặc Dao, đố kỵ trong ánh mắt  nàng gần như trắng trợn  viết ở trên mặt, nói chuyện chua ngoa, nhưng mỗi lần đều bị Long Phù Nguyệt thản nhiên  nói mấy câu làm nghẹn họng. Mặt nghẹn đỏ tai hồng, lại cứ như vậy không thể nào phản bác. . . . . . 

Ai ——   Tiếng thở dài nhẹ nhàng  bật ra từ cánh môi đỏ bừng , một công tử tự mình tựa vào phía trước cửa sổ nhìn 

Chương 347: Ta thực hối hận   

Tiếng thở dài nhẹ nhàng  bật ra từ cánh môi đỏ bừng , một công tử tự mình tựa vào phía trước cửa sổ , ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, nhìn dòng người hối hả , ánh mắt của hắn có chút cô đơn, suy nghĩ, không biết lại lạt vào cõi thần tiên đi nơi nào.   

"Phù. . . . . . Công tử, chúng ta trở về đi, không còn sớm. . . . . ." 

Bên cạnh thư đồng mặt thất sắc có chút lo lắng cùng sợ hãi, lặng lẽ gọi vị công tử kia.   Vị công tử ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, dùng cây quạt nhẹ nhàng gõ thư đồng kia một chút: "Ngu ngốc, gấp cái gì, yên tâm, toàn bộ Vương Phủ cũng không có ai chú ý chúng ta. Chúng ta ăn uống no đủ nói sau."  

 Thư đồng kia gần như muốn khóc, thấp giọng nói: "Phù Nguyệt, chúng ta làm như vậy không hợp với quy củ , nếu như để cho Vương gia biết, sẽ lột da ta."   

"Yên tâm, hắn sẽ không biết , hắn đã sớm đối với ta chẳng quan tâm ? Phủ hắn lớn như vậy , như thế nào cũng không làm hắn sợ?, hắn biết, đánh chết ta cũng sẽ không trốn . . . . . . Ha ha!" Long Phù Nguyệt tựa hồ nói một câu, nhưng trong giọng nói lại có thản nhiên  chua sót.   

Hôm sau, Phượng Thiên Vũ không hề cấm túc nàng, nàng có thể tùy ý ra vào Vương Phủ, trong phủ nàng không muốn nhìn thấy ánh mắt lũ tiểu nhân này , liền mỗi ngày mang theo Điềm nhi đi dạo phố, vì tránh cho phiền toái không cần thiết, nàng mỗi lần đi ra đều là thay đổi nam trang,thành công tử.   

"Ha ha, thật khéo, không ngờ Long công tử cũng ở nơi đây." Một âm thanh trong trẻo bỗng nhiên truyền tới.

Trước bàn bỗng nhiên xuất hiện một bóng ma, Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, đứng trước mặt  một người. Áo mãng bào ngọc bội, má đỏ môi hồng, trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười ôn nhuận như ngọc .  

 Lục vương gia! Long Phù Nguyệt cũng cười, đứng dậy, làm một tư thế xin mời: "Hiếm khi được gặp Lục vương gia, mời ngồi."   

Lục vương gia cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống, khẽ cười nói: "Không nên gọi ta là Lục vương gia, gọi ta Thiên Diệp đi.''   

Long Phù Nguyệt đối với hắn luôn luôn có vẻ có hảo cảm, lập tức nghe lời : "Được, hiếm khi được ngài coi trọng, ta đây sẽ không khách khí, Thiên Diệp."   

Phượng Thiên Diệp ánh mắt cười thành trăng lưỡi liềm, lắc đầu thở dài một hơi, nửa thật nửa giả nói: "Phù nguyệt, nói thật, ta thực hối hận."

Chương 348; Ta nhất định sẽ hảo hảo che chở ngươi   

Long Phù Nguyệt hơi khẽ cau mày: "Hối hận cái gì?"   

Phượng Thiên Diệp thở dài: "Ba năm trước đây tại sao ta lại không phát hiện nàng? Bằng không —— Ta nhất định sẽ che chở nàng thật tốt, không cho nàng chịu một chút ủy khuất."   

Long Phù Nguyệt run lên, rượu hơi hơi hắt ra một chút.   Hắn tại sao lại nói như vậy? Hắn  không phải đã nghe được cái gì chứ? Hay là đã biết Vương Gia không chịu sủng nàng. Chuyện này đã lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi sao? Ha ha, đáy lòng Long Phù Nguyệt ngầm cười khổ, chỉ sợ mình đã trở thành người cho Thiên Tuyền Quốc chê cười rồi. . . . . .   

"Thiên Diệp, ngài đã có Phù Vân tỷ tỷ, trăm ngàn không thể phụ tỷ ấy, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngài!" Long Phù Nguyệt quơ quơ nắm tay nhỏ.  

 Phượng Thiên Diệp không khỏi bật cười: "Yên tâm, tỷ tỷ của nàng hiện tại đã mang thai, chờ qua ít ngày nữa, ta sẽ nghĩ cách tìm một cơ hội báo cáo với phụ hoàng, để ông ấy cho phép ta đưa Phù Vân lên làm sườn phi."   

Khóe môi Long Phù Nguyệt nhất câu, nhịn không được lộ ra một chút châm chọc  cười: "Thì ra ở trong lòng các vị Vương gia, có thể đem người yêu mến lên làm sườn phi chính là ân huệ lớn nhất . . . . . ."   

Trong đôi mắt ôn nhuận của Phượng Thiên Diệp hiện lên một tia hào quang, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nửa thật nửa giả nói: "Nếu người kia là nàng, ta tuyệt đối sẽ đem nàng lên làm chánh phi . . . . . ."   

Hắn nói lời này thanh âm rất nhỏ, như gió thoảng qua, Long Phù Nguyệt không có nghe rõ ràng: "Hửm? Ngài nói cái gì?"   

Phượng Thiên Diệp nở nụ cười, tươi cười trong sáng như hoa Lưu Ly, ôn nhuận như nước mùa xuân: "Ta nói, ta đã lâu không nghe thấy nàng ca hát rồi, không biết ta có còn có vinh hạnh nghe một khúc hay không?"   

Long Phù Nguyệt cười ha hả nói: "Chuyện này có đáng gì? Ngài muốn nghe cái gì?"   

Ánh mắt của Phượng Thiên Diệp chợt lóe: "Là cô nương hát ta đây đều thích nghe."   

Long Phù Nguyệt đảo mắt nhìn bốn phía. Giờ phút này không phải giờ cơm, trong tửu lâu  cũng không có nhiều người.

Long Phù Nguyệt cười nhẹ một tiếng: "Ở chỗ này?"   

Phượng Thiên Diệp mắt theo tia mỉm cười: "Nơi này tục nhân nhiều lắm, chúng ta nên đến chổ khác đi."   

Chỗ mà Phượng Thiên Diệp tìm  là một mảnh rừng trúc, lá trúc lay động, phong cảnh thanh nhã trầm lắng. Trong rừng trúc còn có một ngôi đình nhỏ. Long Phù Nguyệt dự định không theo Phượng Thiên Diệp, nói sau nàng hiện tại cũng quả thật nhàm chán  khó chịu, cho nên không để ý Điềm nhi  ngăn cản, vẫn là cùng hắn đến đây.

Chương 349: Thiến Nữ U Hồn             

Trong rừng trúc không khí tươi mát, gió thổi lá trúc, xào xạc âm vang, làm cho người ta cảm thấy cảnh vật ở đây câu hồn thoát tục. 

Hai người ngồi ở bên trong tiểu đình, Điềm nhi khẩn trương  đứng ở phía sau Long Phù Nguyệt, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó thành một nắm. Nơi này là rừng sâu yên tĩnh, u tĩnh vô cùng,  Sườn Phi ở trong này giống như là cùng Lục vương gia hẹn hò. . . . . .   

Ai, nếu rơi vào tay người nhiều chuyện, chỉ sợ lại có một trận dị nghị.   Nhưng thật ra Long Phù Nguyệt chẳng hề để ý, linh hồn của nàng dù sao cũng là hiện đại . Đối với nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, cũng không thèm câu nệ nhiều như vậy, nói sao nàng đối với Lục vương gia cũng rất có hảo cảm, ở trong lòng của nàng, hắn chính là  tỷ phu.   

Phượng Thiên Diệp lấy ra một cây sáo ngọc, màu sắc xanh biếc, có thể so với rừng trúc chung quanh : "Long cô nương hát, ta làm nhạc đệm cho cô nương, được không?"   

Long Phù Nguyệt lo nghĩ, cười nói: "Nơi này thanh u như thế, đương nhiên cũng hát một bài trầm lắng một chút, ừm, ta hát Thiện Nữ U Hồn đi "

Cuộc đời

Như một giấc mơ   

Sương gió phủ trên gương mặt   

Hồng trần   

Mộng đẹp có bao nhiêu phương hướng   

Đi tìm giấc mộng ngu ngơ   

Con đường mờ mịt   

Nhân sinh là   Giấc mơ kéo dài  

 Trong mộng thoáng ngấn lệ   

Gì từ đâu đi phương hướng trong lòng ta và nàng  

Gió khẽ than van trong giấc mộng   

Đường cùng người mờ mịt   

Con đường của nhân gian   . . . . . .   

Long Phù Nguyệt khi đó mê bộ phim《 Thiến Nữ U Hồn 》trong  Thất Dạ ca ca, bộ phim điện ảnh kia và truyền hình xem không dưới mười lần, xem một lần khóc một lần, cũng nhân tiện  đem ca khúc chủ đề bên trong học thuộc.   Giờ phút này, trong lòng nàng cảm nhận, ca từ mờ mịt giống mình, gì từ đâu đi, phương hướng trong lòng ta và ngươi, Gió từ từ đang ở trong mộng than nhẹ, đường cùng người mờ mịt. . . . . . .  

 Phượng Thiên Diệp cũng là xem như thiên tài âm nhạc, nghe xong vài câu, liền tìm được  điệu, tiếng sáo thanh u  mang theo thương cảm cùng tiếng ca tang thương  hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, Điềm nhi cũng nghe kinh ngạc  sửng sốt, nước mắt chảy xuống.   

Một khúc đệm đã hoàn, hai tròng mắt Phượng Thiên Diệp sángnhư sao, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Thơ hay! Ca hay! Ta sinh thời có thể nghe được một ca khúc tốt như vậy, thật cũng không uổng ."   

"Ba ! Ba ! Ba !" Ba tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên.

Chương 350: Vợ bạn, không thể chạm vào 

"Ba ! Ba ! Ba !" Ba tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, chỉ nghe một thanh âm lười biếng cất lên: "Quả nhiên là thơ hay, ca hay! Cũng chứng thật là cảnh đẹp, con người tao nhã. . . . . . Không biết bổn vương có quấy rầy nhã hứng của nhị vị  hay không?" 

Điềm nhi sợ tới mức thiếu chút nữa chui vào dưới đáy bàn, sắc mặt Long Phù Nguyệt cũng hơi hơi thay đổi một chút, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy Phượng Thiên Vũ từ chỗ sâu nhất trong rừng trúc phiêu phiêu đi ra. Hắn một thân áo bào trắng chế tạo tinh xảo, tóc đen như mực, theo gió tung bay, khóe môi nhếch lên, một đôi mắt sáng lạnh lẽo như ánh sao đêm tối, như ánh trăng lạnh cô đơn, đẹp một cách cao ngạo mà lạnh lung.

 Phượng Thiên Diệp cũng cười đứng lên: "Cửu đệ, không ngờ đệ cũng ở  đây." 

Đôi môi mỏng của Phượng Thiên Vũ bĩu một cái, thản nhiên nói: "Đúng vậy a, thật khéo, Lục ca thật sự là thật hăng hái, chỉ là không biết Lục ca mang theo Sườn phi của ta tới nơi này có ý  gì?" 

Phượng Thiên Diệp lắc lư chiếc phiến, ánh mắt ôn nhuận  không rời khỏi gương mặt Long Phù Nguyệt, bình tĩnh tươi cười đáp lại: "Như đệ đã chứng kiến, vi huynh ở trên đường ngẫu nhiên gặp đệ muội, liền mời đến cùng nhau luyện thanh, ta nghĩ đệ sẽ không để ý chứ?" 

Bàn tay của Phượng Thiên Vũ ở trong tay áo nắm chặt , trên mặt yêu mị lại cười đến khuynh quốc khuynh thành: "Tục ngữ nói, vợ của bằng hữu, không thể chạm vào. Huống chi chúng ta là huynh đệ? Huynh nói thử xem ta sẽ để ý hay không?" 

Phượng Thiên Diệp lắc lắc đầu: "Đệ nói gì thế oan uổng cho chúng ta quá mà, ta cùng đệ muội cũng chỉ là nói chuyện phiếm, cùng nhau ca hát mà thôi." 

Ánh mắt Phượng Thiên Vũ rốt cục chuyển tới trên người Long Phù Nguyệt : "Tại sao nàng không nói?" 

Trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy dựng, nàng còn chưa kịp nói cái gì. Chợt nghe một thanh âm mềm giòn dễ vỡ vong lên: "Thiên Vũ ca ca, Thiên Vũ ca ca, huynh trốn đến nơi nào?" 

Sắc mặt Long Phù Nguyệt khẽ biến trở nên trầm ổn, mười đầu ngón tay lặng lẽ nắm chặt, Thiên Vũ ca ca? Quá chua! Đây rốt cuộc là ai? 

Mày Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhíu lại, trong đôi mắt của Phượng Thiên Diệp hiện lên một chút ánh sáng, mỉm cười nói: "Thì ra Anh Lạc công chúa cũng tới." 

Hắn cất cao giọng nói : "Anh Lạc công chúa, chúng ta ở trong này." 

Bóng người trong rừng trúc ở chỗ sâu chợt lóe, một cô gái áo tím đi ra. Long Phù Nguyệt vừa nhìn thấy nàng, trong đầu tự động nghĩ một  từ ——Thiên Tiên!



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip