Nghich Ngom Co Phi Ngoai Truyen Completed Chuong Tu 171 Den 180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 171: Toàn bộ một người xinh đẹp mỹ nữ. 

Nàng rời đi vài bước, ở sau lưng đánh giá một phen

wow! lại một tạo hình thục nữ mới mẻ, kiểu này phối hợp với quần áo, lễ phục dạ hội màu trắng , tham dự yến hội nhất định mê hoặc được nam nhân đệ nhất. Di, mê hoặc nam nhân? Long Phù Nguyệt bỗng nhiên kịp phản ứng. Hôn mê, người kia là một Vương gia, nàng tại sao lại thất thần cư nhiên tạo cho hắn kiểu tóc thục nữ ? 

Phượng Thiên Vũ cảm giác nàng làm xong, liền quay người lại coi, đang muốn nói cái gì, Long Phù Nguyệt cũng rốt cuộc nhịn không được, chỉ vào hắn đặt mông ngồi dưới đất, thực không hình tượng cười lên ha hả. 

Phượng Thiên Vũ Tâm linh cảm mãnh liệt, quơ lấy gương vừa thấy. Khuôn mặt tuấn tú lập tức đen thui! Này, đây là cái kiểu tóc quỷ gì? ! Tại sao lại ẻo lả như vậy? Tướng mạo hắn vốn tuấn mỹ, lại làm cái kiểu tóc như vậy, toàn bộ giống như một người xinh đẹp mỹ nữ.

"Xú nha đầu, nàng là cố ý phải không?" 

Phượng Thiên Vũ gần như là nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Long Phù Nguyệt, Long Phù Nguyệt cười càng vui mừng rồi, gần như đến thân mình không dậy nổi, miệng còn vội vàng giải thích: "Ha ha, cái kia. . . . . . Thật ngại quá, ta nghĩ sai rồi, gặp lại ngươi này một đầu so với tóc của Hải Phi Ti còn thẳng hơn, ta còn tưởng rằng ngươi là nữ đồng sự của ta đấy. Ta đây liền sửa cho ngươi."

Xõa tóc hắn ra một lần nữa, chải sơ xuống, lại cho hắn chải một kiểu búi tóc lưu hành cuả nam tử đương thời, cài lên Bạch Ngọc quan, lại khôi phục thành thiếu niên tuấn tú. Phượng Thiên Vũ cảm nhận được bàn tay nàng mềm mại nhỏ bé bận rộn ở trên đầu của mình, ở trong gương đồng nhìn thấy dung nhan mềm mại như hoa của nàng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một luồng cảm giác cực kỳ ấm áp, một loại cảm giác gia đình. 

"Bẩm Vương gia, Lục vương gia tới chơi." 

Một gia đinh ở ngoài cửa bẩm báo, cắt đứt ấm áp trong phòng . 

"Cho mời!" Phượng Thiên Vũ đứng lên: "Nàng sửa sang lại thư phòng một chút , một lát nữa ta sẽ trở lại." 

Không biết từ lúc nào, Phượng Thiên Vũ đối với Long Phù Nguyệt đã muốn dần dần sửa lại xưng hô, thường ngươi với ta, thời gian nói ' bổn vương ' không nhiều lắm . Phượng Thiên Vũ sải bước đi.

 "Lục vương gia? Không phải là vị nam tử ôn nhu như ngọc lần đó ở Bất Dạ cung chạm mặt? Ừm, hắn đối Phù Vận tỷ tỷ coi như không tệ, hẳn là cùng vị biến thái thái tử kia không giống nhau."

Chương 172: Tại sao lại sinh sản ra nhiều mỹ nam như vậy

Nàng đang nghĩ tới, một gia đinh bỗng nhiên thở hồng hộc chạy tiến vào: "Phù Nguyệt cô nương, Vương gia nói ngươi đổi thân xiêm y lập tức theo hắn tiến cung."

 "A? Tiến cung? Tại sao muốn gọi ta tiến cung?" 

Trong lòng lại thầm nghĩ:. Hoàng đế Đại gia uống lộn thuốc? Nghĩ như thế nào lại để cho ta tiến cung?

Gia đinh kia cười nói: "Vương gia phân phó như thế, tiểu nhân cũng không biết. Nha, đây là xiêm y Vương gia nói ngươi mặc tiến cung, cô nương mau mau thay đi. Hai vị Vương gia vẫn còn chờ cô nương." 

Long Phù Nguyệt biết hỏi gia đinh này cũng hỏi không ra nguyên cớ, không có biện pháp. Chỉ phải đi vào gian trong, đem quần áo thay. Bộ quần áo kia là y phục thái giám, Long Phù Nguyệt sau khi thay,lấy kính soi một lượt, không khỏi bật cười. Con mụ nó, thời điểm nàng mới xuyên qua chính là mặc một thân y phục thái giám, không nghĩ tới hôm nay lại đổi lại một thân như vậy. Mặc xong, Long Phù Nguyệt liền đi theo gia đinh kia đi vào phòng khách phía trước .

 Trong phòng khách hai hoàng tử đang nhàn nhã uống nước trà nói chuyện phiếm. Tuyệt không giống bộ dạng đợi người. Nha Nha , thối gia đinh, thúc giục ta giống như thúc giục trên đống lửa. Hai vị này đây không phải thực nhàn nhã, thực tự đắc nha, làm sao lại giống bộ dáng lập tức phải đi? 

Nàng trước tiên thi lễ với Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Đi thỉnh an Lục vương gia." 

Ai, nàng phiền nhất trò quỳ lạy này rồi, từ sau khi thần kỳ tới quốc gia này, đầu gối của nàng liền gặp nạn, không biết đã quỳ lạy qua bao nhiêu lần . Hừ, có thời gian ta cũng làm cái ' quỳ cho dễ dàng '. Trong lòng nàng âm thầm nhớ kỹ, một mặt cùng vị kia Lục vương gia chào hỏi. Lúc ở Bất Dạ cung, Long Phù Nguyệt cũng là xa xa thấy hắn một lần. Một là lúc đó có nhiều tình huống không ngừng xảy ra, thứ hai cũng là nàng lúc ấy bị hai tỷ tỷ hấp dẫn toàn bộ tâm tư. Cho nên vẫn không nhìn kỹ hắn. Lúc này đây, Long Phù Nguyệt là nhìn trọn vẹn. Nàng vừa nhìn thấy, không khỏi ngây người. Trời ạ, hoàng thất rốt cuộc là huyết thống gì a, tại sao lại sinh sản ra nhiều mỹ nam như vậy ?

 Trước mắt Lục hoàng tử mặc một thân áo tím nho nhã, như là tiên nhân rơi lạc nhân gian, thanh nhã mà tuyệt trần, trên mặt lộ vẻ mỉm cười như tắm gió xuân, nhìn Long Phù Nguyệt liếc mắt một cái, trên mặt tràn đầy ý cười ấm áp như ngọc: 

"Vị này chính là Long Phù Nguyệt công chúa? Ca múa thật sự là nhất tuyệt, tại hạ có thể vinh hạnh nhìn thấy, thật sự là tam sinh hữu hạnh."

Chương 173: Không nể mặt mũi hắn! 

Wow, Lục vương gia này nhìn qua vẻ nho nhã, nói chuyện cũng vẻ nho nhã , tao nhã nho nhã, là lọai hình bạch mã hòang tử tiêu chuẩn nha. Ha, xem hắn đối với một tiểu nha đầu như chính mình cũng khách khí như vậy, tư văn hữu lễ, đứa nhỏ này thực sự có giáo dưỡng, không tệ, không tệ, cũng không biết phương diện đối đãi nữ nhân có phải cũng tốt như hay không vậy.

Long Phù Nguyệt mở một đôi mắt to nhìn chăm chú vào trên người Lục vương gia, trong nháy mắt, trong đầu chuyển quá rất nhiều ý niệm loạn thất bát tao . 

Lục vương gia lại bị nàng nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, mỉm cười: 

"Phù Nguyệt cô nương, ở nơi này, có quen không?" 

Wow, Thiên Sứ, nàng thấy được Thiên Sứ rồi! Nét tươi cười của hắn rất chói mắt rồi! Long Phù Nguyệt lấy hết sức lực gật gật đầu:

 "Đa tạ Lục gia có lòng, Phù Nguyệt ở trong này tốt lắm. Cửu vương gia đối với ta vẫn là rất chiếu cố." 

"Ừm, như vậy cũng tốt, tỷ tỷ của ngươi hiện nay ở trong phủ của ta, Phù Nguyệt cô nương có thời gian có thể đi tìm nàng chơi đùa." Lục vương gia tươi cười càng thêm ấm áp. 

"Vâng, vâng, được, được!" Long Phù Nguyệt dùng lực gật đầu. 

Ha, không biết Phù Vận tỷ tỷ có gả cho hắn hay không, có một tỷ phu tốt như vậy cảm giác thật sự là quá sung sướng. Phù Vận thật ra so với Phù Yên có phúc khí. Trong lòng của nàng nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác thực uất ức, càng nhìn Lục vương gia càng thuận mắt, đang muốn cùng vị Lục vương gia này nói thêm gì nữa. 

"Long Phù Nguyệt, lại đây! Đừng quên thân phận của chính ngươi." Thanh âm của Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên vang lên. 

"Dạ, chủ tử! Ta là thị nữ, thị nữ bên người của ngươi." Long Phù Nguyệt tức giận đáp một câu, nhận mệnh đi tới. 

Người hắn không biết là có chỗ nào không đúng, vừa rồi vẫn cùng Lục vương gia chuyện trò vui vẻ, bây giờ lại nghiêm mặt, khuôn mặt so với Bao công còn đen hơn. 

"Như thế nào? Cửu đệ, ngươi không nạp nàng sao?" 

Lại cao thấp đánh giá Long Phù Nguyệt vài lần: "Phù Nguyệt cô nương đa tài đa nghệ , người lại mỹ mạo Vô Song, làm sao ngươi nhẫn tâm chỉ cho nàng làm thị nữ?" 

Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ trầm xuống: "Lục ca, đây là gia sự của tiểu đệ? Vẫn là không nhọc công huynh hỏi tới." 

Thanh âm của hắn lạnh vài phần, khẩu khí chân thật đáng tin. Lại nhìn Long Phù Nguyệt liếc mắt một cái, trong lòng ngọn lửa vô danh điên cuồng phát ra, nha đầu kia, cư nhiên vẻ mặt háo sắc nhìn Lục ca của hắn! Không nể mặt mũi của hắn!

Chương 174: Người này hôm nay giống như ăn thuốc súng

Không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt liếc mắt một cái: "Thị nữ phải biết bộ dáng của thị nữ, miệng ngươi chảy đầy nước miếng, rất không quy củ!"

"Lão Cửu, đừng hù dọa nàng, nàng dù sao đã từng là công chúa, nhất thời không quen cũng phải ." 

Vị Lục vương gia liều mạng vì nàng nói tốt. Long Phù Nguyệt cảm kích nhìn hắn một cái. Ai, vị Lục vương gia này chính là quân tử, nhìn một cái, hắn đối với một thị nữ nho nhỏ như nàng cũng tốt như vậy, không giống người kia, đối với ta chỉ biết chèn ép, khi dễ. 

Sớm biết như thế lúc ấy nếu để cho vị Vương gia này chọn trúng thì tốt rồi. Cuộc sống nhất định thích ý vô cùng. Long Phù Nguyệt trong lòng vô hạn oán niệm, không khỏi vụng trộm trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ liếc mắt một cái. Không ngờ Phượng Thiên Vũ cũng đang nhìn lại nàng, hai người ánh mắt một đôi, Long Phù Nguyệt giống kẻ trộm bị bắt quả tang, cuống quít cúi đầu. Phượng Thiên Vũ cũng là một bụng hờn dỗi không chỗ phát tác. Thật sự muốn đem Long Phù Nguyệt giấu đi, lại muốn đem Lục ca hắn ra mà đánh . 

"Tốt lắm, Phù Nguyệt cô nương cũng tới, chúng ta là không phải nên tiến cung sao?" Lục vương gia bắt đầu đi ra hoà giải. 

"Tiến cung? Vì sao để cho ta tiến cung? Ta không phải đại thần, cũng không phải Cáo Mệnh phu nhân. " Long Phù Nguyệt buồn bực đầy mình. 

Phượng Thiên Vũ liếc mắt trừng nàng một cái: "Kêu ngươi đi ngươi phải đi, không nên nói nhiều điều vô nghĩa như vậy? ! Chủ tử làm chuyện gì, còn cần hướng ngươi giải thích sao?" 

Được rồi. Coi như hắn là hòang tử, nàng lựa chọn câm miệng. Người này hôm nay giống ăn thuốc súng, tính tình rất khó chịu, nàng vẫn là không nên trêu chọc hắn. Hoàng cung, Long Phù Nguyệt cuối cùng được thấy hòang cung Thiên Tuyền quốc, đại khí rộng lớn, khí phái vạn phần. Kim quang lòe lòe, chói sang cả một vùng, xa hoa.

Vô số hình dung từ tự động từ trong đầu Long Phù Nguyệt nhảy ra, nàng lắc đầu, lại lắc đầu: "Thối nát, thật sự là rất thối nát, so với tất cả đại tham quan còn muốn thối nát, con mụ nó, cái này phải cần bao nhiêu bạc a? Chỉ sợ phí trùng tu một tòa hoàng cung này dụng liền đủ chính phủ cắt đất đền tiền một năm ."

Phượng Thiên Vũ đương nhiên không biết trong đầu nhỏ của nàng lưu chuyển là ý niệm cổ quái gì, thấy nàng một bộ tư thế Lưu mỗ mỗ đại quan viên mà nhìn ngắm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiến răng nghiến lợi , ra dáng khổ sở khó chịu, hơi có chút buồn bực.

Chương 175: Bộ dáng nhà quê mới lên thành

Phượng Thiên Vũ tự nhiên không biết trong đầu nhỏ của nàng lưu chuyển là ý niệm cổ quái gì, thấy nàng một bộ tư thế Lưu mỗ mỗ đại quan viên mà tiến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiến răng nghiến lợi , ra dáng khổ sở khó chịu, hơi có chút buồn bực. 

Tại sao nha đầu này thấy hoàng cung phản ứng cũng cùng những nữ nhân khác không giống nhau? Thật là một quái thai! Lục vương gia khẽ mỉm cười, nhìn Long Phù Nguyệt, nhìn lại bảo bối Cửu đệ của mình, trong đôi mắt ôn nhuận thậm chí có một tia hiểu rõ. Hắn còn cho tới bây giờ không từng thấy Cửu đệ hồ ly này thất thố cười tủm tỉm như thế quá, đôi mắt luôn vây quanhtrên người Long Phù Nguyệt, có lẽ, trong các tỷ muội khác, tiểu nha đầu này là cực kỳ có phúc khí nhất . Nhìn Cửu đệ hắn một cái, rơi vào bộ dạng gì cũng không biết. 

"Thị nữ, chỉ sợ nha đầu này là làm không lâu ." Lục vương gia trong lòng âm thầm buồn cười.

 Tay phải chụp bả vai Long Phù Nguyệt : "Đến rồi, đi vào."

Bàn tay của hắn còn chưa có đụng tới Long Phù Nguyệt, Phượng Thiên Vũ liền bất động thanh sắc đem nàng nhẹ nhàng lôi kéo, kéo đến bên cạnh người mình: "Xú nha đầu, lau sạch nước miếng đi, đừng tỏ ra bộ dáng quê mùa mới lên kinh thành như thế . . . . . ."

 "Ngừng, cái gì là nhà quê mới lên thành? Ta bất quá chính là muốn bóc vài miếng vàng trên cột cung điện đổi lấy tiền. . . . . ." 

Long Phù Nguyệt trong lòng âm thầm tính toán, bất quá lời này nàng đánh chết cũng không dám nói ra. Bất đắc dĩ nở nụ cười hai tiếng, đi theo hai người đi vào. Bàn ngọc khảm lưu ly, sơn trân hải vị trên mâm

Long Phù Nguyệt đi tới nơi này mới nghe nói là Thường Đức điện nơi hoàng đế Đại gia dùng cơm. Xem ra Phượng Thiên Vũ tên biến thái này mời nàng đến xem bọn họ ăn cơm ! Trách không được đợi đến giữa trưa mới xuất môn, thì ra là chạy đến nơi này ăn bữa trưa cùng hoàng đế! Trên điện Thường Đức có hơn trăm bàn, xem ra đơn vị là lấy người sử dụng, vô số Vương Công đại thần quan viên bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh ở sau bàn, ngay cả phu nhân cùng nữ tử của bọn hắn cũng ngồi cùng nhau, tư thế không giống như là ăn cơm, giống như là đại hội họp đường của nhân dân. 

Nhìn thấy Phượng Thiên Vũ, hai người Vương gia tiến vào, liền lập tức có người tiến lên chào hàn huyên. Phượng Thiên Vũ lại lộ ra chiêu bài tươi cười gần như lười biếng , hướng về phía các đại thần này đi lên hàn huyên hơi hơi gật đầu một cái, liền dẫn Long Phù Nguyệt tới gần bàn trước Long án ngồi xuống.

Chương 176: Ta muốn hận hắn 

Long Phù Nguyệt mang y phục thái giám trên người, đương nhiên không có tư cách ngồi xuống, đứng ở phía sau hắn, sơn trân hải vị này đối với nàng mà nói chỉ có thể nhìn xem . Những quan viên này còn dẫn theo không ít nữ quyến, nhìn thấy hai vị này Vương gia tiến vào, các cô gái chưa kết hôn này kích động xoa ngực, hai má dâng lên đám mây đỏ ửng, cúi đầu xuống, muốn nhìn lại thẹn thùng, thẹn thùng lại nhịn không được nhìn lén. 

"Nha , thì ra đây là hoàng đế lão nhân làm ra Bách Quan Yến, Vũ mao thối tha này muốn chết hay sao đem ta đến đây làm cái gì? Chẳng lẽ đây là phương pháp tra tấn mới của hắn đối với ta sao?" 

Long Phù Nguyệt ở sau lưng Phượng Thiên Vũ trong tâm vô hạn oán niệm. 

"Hoàng thượng giá lâm!" Một thái giám hô lớn.

 Chà! Mọi người toàn bộ đứng lên, lại đồng loạt khom thân thể xuống. 

Giống như cây bị gió thổi trôi qua: "Cung nghênh Thánh Thượng!" 

Long Phù Nguyệt đương nhiên cũng khom hạ thân mình. Trong lòng cũng đang âm thầm oán thầm: "Nha , phô trương thật lớn. Chính là tên này đã hủy quốc gia của ta, để cho ta chạy đến nơi đây làm nô tỳ. Con mụ nó, ta đã quyết định, ta muốn hận hắn!" 

Phía trên truyền đến tiếng hoàng lão đế nhân đắc chí vừa lòng cười: "Chư vị ái khanh bình thân, hôm nay là Bách Quan Yến, cho quân thần chúng ta đồng vui vẻ, lại là yến hội chiêu đãi sứ giả Diêu Quang quốc, tất cả mọi người không cần câu nệ"

Ông ta dong dài nói một tràng vô nghĩa, đơn giản chính là một ít lời nói khách sáo, nghe thấy Long Phù Nguyệt trợn mắt nhìn thẳng. Nhìn trộm lên mọi người, cũng là mỗi người dáng vóc tiều tụy vô cùng. Bộ dáng kia so với hồng vệ binh của Mao chủ tịch trích lời trung tâm còn thật sự muốn nghiêm túc hơn. 

Wow, tinh thần thống trị này có thể so sánh với Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương Bất Bại . Vị sứ giả kia đứng bên trái Lão hoàng đế, mặc một bộ trường bào cổ quái sắc mặt đen, diện mạo có chút cổ quái. Thật vất vả chờ lão hoàng đế một ít lời nói dài dòng văn tự, phát biểu xong,bá quan thế này mới dám ngồi xuống. 

Ghế của sứ giả Diêu Quang quốc sắp đặt ở phía dưới bên trái Long án, vừa vặn cùng bàn của Phượng Thiên Vũ làm láng giềng gần. Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị. Trên đường có một đội ca vũ đi lên biểu diễn trợ hứng. 

Tuy rằng như thế, nhưng dù sao có hoàng đế ngồi ở chỗ này. Các đại thần cũng không dám làm càn, người người ngồi trang nghiêm thực sự. Sống lưng vô cùng thẳng. Ăn cơm, so sánh với chiến trường còn mệt mỏi đáng sợ hơn. Giống như bình thường bước lên ca tụng một đám công đức của lão hoàng đế. Làm lão hoàng đế càng trở nên đắc chí vừa lòng.

Chương 177: Tiểu Vũ mao có thể cấp bạc hay không ? 

Chờ đội vũ cơ kia lui ra, ông ta khoát khoát tay, cười mị mị nói: " Thiên Tuyền quốc Ta thiên uy hiển hách, dẫn tới tứ hải quy thuận, vị này là sứ giả của nước Diêu Quang liền chính là quốc vương nước Diêu Quang phái tới . Có quà tặng gì , trình lên đây đi. Cũng để cho quần thần mở rộng tầm mắt. Nhìn xem Diêu Quang quốc các ngươi mang đến cống phẩm gì?"

Sứ giả nước Diêu Quang đáp ứng, đi ra bên ngoài, vỗ tay vài cái . Lại có bốn người nối đuôi nhau đi đến. Mỗi người trong tay nâng một cái thùng trang trí xinh đẹp. Thùng rất nhanh bị mở ra.

 "Tiểu nha đầu, xem trong cống phẩm bảo bối của bọn hắn có thể có cái gì cổ quái." 

Thanh âm của Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên truyền đến trong tai Long Phù Nguyệt, nàng hơi sửng sờ, nhìn nhìn hắn, hắn cũng không thèm nhìn tới nàng, giống câu nói kia không phải hắn nói. 

Truyền âm nhập mật! Người này cư nhiên dùng truyền âm nhập mật trong truyền thuyết nói chuyện với nàng , nàng còn chưa kịp phản ứng, thanh âm của Phượng Thiên Vũ tiếp theo truyền đến: "Diêu Quang quốc này thờ phụng Vu cổ thuật, không thể không phòng." 

Choáng váng! Long Phù Nguyệt cuối cùng hoàn toàn hiểu được nguyên nhân Phượng Thiên Vũ lần này cứng rắn lôi kéo chính mình đến đây, thì ra, là vì nàng biết một ít Vu cổ thuật, nên để cho nàng đến xem xét đây! Hừ, người khác xem xét đều phải trả tiền. Không biết nàng xem xét một chút Tiểu Vũ mao có thể cấp bạc hay không ? Trong lòng nàng âm thầm oán thầm , tò mò vào trong nhìn lên. 

Trong rương thứ nhất là một khối san hô màu đỏ cao hơn một thước . 

Trong rương thứ hai là một viên Long Nhãn minh châu to như cái chén. 

Trong rương thứ ba là một khối Phỉ Thúy xanh như lưu ly, trong rương thứ tư có gì đó đặc biệt nhất . Là một Phật tượng trăm tay trăm mắt đen như mực, không phải đá không phải ngọc. Đóng băng ở bên trong một khối hàn băng lớn . Cũng không biết là có ý tứ gì. 

Wow! đều là kỳ trân thế gian khó gặp đây. Các vị đại thần tuy rằng kiến thức rộng rãi, lúc này lập tức nhìn thấy nhiều bảo bối như vậy, cũng không tự giác lộ ra vẻ kinh ngạc. Diêu Quang quốc này xem ra đã ra hết vốn gốc rồi. Lão hoàng đế Thiên Tuyền quốc lại cười đến vui vẻ tùy ý. 

Những bảo bối này mặc dù cũng không thể làm cho ông ta ngạc nhiên, nhưng bằng lễ vật quý trọng như thế cũng đã chứng minh thành ý của Diêu Quang quốc. Đương nhiên cũng có thể chứng minh uy nghiêm của mọi người trong nước Thiên Tuyền quốc. Hắn nhìn nhìn mấy món lễ vật này, ánh mắt bỗng nhiên bị cái Phật tượng đen như mực kia hấp dẫn : "Đây là vật gì làm thành ? Tại sao một chút ánh sáng cũng không có?"

Chương 178: Giống Mặc Ngọc Cổ quái 

Vị sứ giả thi lễ một cái nói : "Đây là quốc bảo nước chúng tôi  Mặc Ngọc Phật. Có thể bảo hộ quốc chủ thiên thu vạn năm, vận mệnh quốc gia hưng thịnh. Chỗ ngồi của ngọc tượng này nếu để ở trong đại điện, có thể khiến cho võ tướng càng thêm dũng mãnh, văn thần càng thêm thông minh." 

Hắn nói chuyện giống như hát hỉ ca, Thiên Tuyền quốc chủ không khỏi cười ha ha: "Tốt, tốt, quốc chủ nhà ngươi thật có lòng, người tới, đem cống phẩm thu hồi." 

Có bốn hoạn quan đáp ứng một tiếng, tiến lên liền muốn đem những bảo bối kia thu hồi. Chợt nghe một thanh âm thanh thúy vang lên cao vút một tiếng: "Uy , chậm đã!" 

Một tiếng này thanh thúy cực kỳ, trong đại điện vốn cũng không có tạp âm khác , một tiếng này của nàng đột ngột mà trong trẻo. Trong đại điện tất cả ánh mắt đều hướng nơi thanh âm phát ra nhìn sang. Khi vừa nhìn thấy , gần như là mỗi người đều mở to hai mắt. 

Người nói chuyện dĩ nhiên là vị tiểu thái giám thanh thanh tú tú phía sau Phượng Thiên Vũ kia! Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng thượng trầm xuống: "Vũ nhi, nàng là ai? Là cơ thiếp của con sao ? Tại sao lại mặc xiêm y như vậy?" 

Lão hoàng đế cả ngày ở lăn lộn trong phong lưu, tự nhiên mắt sáng như đuốc, liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận Long Phù Nguyệt này là cô gái cải nam trang. Bất quá, ông ta mặc dù ở hai năm trước gặp qua Long Phù Nguyệt một lần, thứ nhất là khi đó Long Phù Nguyệt còn nhỏ, vóc người không đủ, thứ hai chính sự quốc gia ông ta đang phức tạp, làm sao có thể nhớ rõ một con bé chỉ thấy qua một lần. Nên lên tiếng hỏi. 

Sắc mặt Phượng Thiên Vũ không thay đổi, khẽ khom người nói : "Phụ hoàng, nàng chính là tiểu công chúa Long Phù Nguyệt của Thiên Cơ quốc ." 

Một câu này của hắn vừa thốt ra, chẳng những là hoàng đế, mà các Vương Công đại thần chung quanh cũng toàn bộ nhíu mày. Hoàng đế tổ chức này Bách Quan Yến này , thỉnh đến đều là các vị quan tai to mặt lớn, các đại nhân vật mặt mũi, các phu nhân đi theo mặc dù là tiểu thiếp sủng ái của vương công quý tộc , nhưng ở những bữa tiệc uy nghiêm trang trọng như thế này cũng chỉ có thể mang theo chính thê có danh phận tham dự. Tuyệt đối không thể mang tiểu thiếp tham dự. Mà Thiên Cơ quốc đã diệt vong, các công chúa Thiên Cơ quốc cũng bị các quý tộc này chia cắt không còn, nhưng đều là ngay cả tiểu thiếp cũng không bằng địa vị nha đầu thị tẩm . Đương nhiên là không có tư cách tham dự loại yến hội hoàng gia này . Lại không nghĩ rằng Phượng Thiên Vũ cư nhiên lại đường hoàng mà đem tiểu công chúa Long Phù Nguyệt dẫn theo đến đây. Tuy rằng đem nàng hoá trang thành thái giám, nhưng là cũng đủ khiến mọi người giật mình . 

Lão hoàng đế lại mặt trầm như nước: "Vũ nhi, tại sao con mang nàng đến đây? Phụ hoàng đã từng nói gì, chẳng lẽ con đã quên?"

Chương 179: Côn trùng ngọc 1 

Phượng Thiên Vũ mỉm cười, lại quay đầu nhìn Long Phù Nguyệt: "Phù Nguyệt, nàng nói thử xem, vì sao không thể thu nhận?" 

Long Phù Nguyệt đương nhiên cũng nhìn thấy anh mắt khinh thường của những người ở nơi đây , trong lòng âm thầm căm tức, thực sự muốn phủi chạy lấy người, nhưng một đại họa trong nháy mắt sắp giáng xuống đầu, nếu nàng mặc kệ, tất cả những người ở đây có thể đều chết chắc rồi! Nàng rốt cuộc có chút không đành lòng, nhìn nhìn cái Phật tượng đen như mực kia , lúc này thời tiết đã là đầu mùa xuân, thời tiết trở nên ấm áp, trong đại điện lại đốt mấy lò sưởi ấm, nên toàn bộ trong đại điện ấm áp như mùa hè, lúc này khối băng bao quanh Phật tượng màu đen kia từng chút một đang bị tan ra chỉ cần dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ hòa tan. 

Nàng rốt cuộc bất chấp mọi thứ, bỗng nhiên hét lên: "Mau phủ lên, che lên! Không thể để cho băng tiếp tục hòa tan!"

Khinh công nàng cũng xem là tốt, nhưng nàng bổ nhào về phía trước, sứ giả kia ôm hòm nhẹ nhàng chợt lóe, thế nhưng nhẹ nhàng bâng quơ né tránh. Đồng thời một bàn tay đặt tại trên hòm, vô số nhiệt khí từ tay hắn chưởng ra,băng trên người Phật tượng hòa tan càng thêm nhanh! 

Long Phù Nguyệt bổ nhào về phía trước vồ hụt, không khỏi khẩn trương, kêu lên: "Phật tượng trên tay hắn là Côn trùng ngọc! Một khi hàn băng tan ra hết, hắc ngọc đồng kia sẽ sẽ biến thành vô số phi trùng, đến lúc đó trong đại điện này một người cũng không chạy thoát, tất cả sẽ bị biến thành thức ăn của sâu." 

Nàng một câu còn chưa hô xong, Phượng Thiên Vũ đã phi thân lên, hướng về phía sứ giả nước Diêu Quang lao thẳng tới. Thân pháp hắn nhanh đến cực điểm, sứ giả kia hoàn toàn tránh không khỏi. Trước mắt hắn thoáng hoa mắt, trên người tê rần mạnh mẽ, ngay sau đó trên tay lại chợt nhẹ hẩng đi. Thời gian gần như chỉ một cái nháy mắt, cái hộp kia đã đến trong tay Phượng Thiên Vũ . Mà sứ giả kia cũng bị hắn điểm huyệt, đứng ở tại nơi đó. Lúc này hàn băng trên người Mặc Ngọc đã hòa tan bảy tám phần, mắt thấy sẽ lộ ra màu lót. 

Phượng Thiên Vũ không dám chậm trễ, quơ lấy một bình rượu ở bên cạnh, đem rượu đổ đây vào bên trong hộp . Đảo mắt đem Mặc Ngọc kia bao phủ ở trong hộp. Hắn một tay lập tức đậy hòm. Một tay đưa vào trong hộp. Chỉ khoảng nửa khắc mặt nước hiện lên một luồng khói trắng, hòm bên cạnh nổi lên một tầng trắng tiếp theo trên mặt nước trong hộp kết thành thành từng miếng băng mỏng, băng càng kết càng dày, công phu chỉ một chén trà , một hộp nước trong đều hóa thành hàn băng. Đồng côn trùng ngọc kia hình thành Phật tượng tự nhiên cũng bị đông lại ở bên trong.

Chương 180: Côn trùng ngọc 2 

Hàn Băng chưởng  hắn cư nhiên luyện thành đọng nước lại thành băng Hàn Băng chưởng. Wow, loại võ công này chỉ có ở trong tiểu thuyết của Kim Dung mới nhìn thấy, nàng cư nhiên nhìn thấy ' sống động' . 

"Ai, ngươi nói xem giữa người và người tại sao lại có thể khác biệt lớn như vậy? Chính mình gần như liều mạng luyện hai năm, trừ bỏ thân mình linh hoạt không ít ra, tựa hồ không gia tăng bao nhiêu năng lực. So với vị Tiểu Vũ Mao sư huynh này, kia quả thực là khác nhau một trời một vực, chẳng lẽ đây là vấn đề tư chất thiên phú trong truyền thuyết ? Hắn là luyện võ thiên tài, ta là luyện võ phế vật?" 

Long Phù Nguyệt ở trong lòng quá cảm khái, này trong nháy mắt, đối Phượng Thiên Vũ bội phục sát đất. Động tác hắn liền mạch liên tiếp nhanh như gió cuốn, gọn gàng linh hoạt. Mọi người vẫn chưa hoàn toàn kịp phản ứng, một hồi nguy cơ đã bị hắn hóa giải thành vô hình. 

Long Phù Nguyệt vừa mới bổ nhào một tới, sứ giả kia nhanh chân trốn, lại dùng chưởng lực thúc giục hóa giải hàn băng, mọi người đã hiểu được, theo như lời Long Phù Nguyệt tất nhiên không giả. Bằng không sứ giả kia cũng sẽ không chột dạ như thế .

 Người ở chỗ này đều bị kinh hãi hoảng hốt. Mắt thấy Phượng Thiên Vũ lại lần nữa đông cứng tượng Mặc Ngọc Phật kia, mọi người thế này mới kịp phản ứng. Lão hoàng đế lại hoảng kinh ra một thân mồ hôi lạnh, căm tức vị sứ giả nước Diêu Quang kia, vỗ mạnh Long án: "Nói! Vì sao phải dùng một chiêu này hại trẫm?" 

Con mắt vị sứ giả chuyển động nhanh như chớp , trên người hắn huyệt đạo tuy rằng bị điểm, nhưng cũng không gây trở ngại nói chuyện, kêu to oan uổng. "Bệ hạ, Phật ngọc kia thật là hộ quốc chi bảo của quốc gia ta , lần này ta mang đến làm công phẩm tặng cho bệ hạ vì bày tỏ thành ý, vì thế mới đem kỳ bảo này dâng lên. Lại không nghĩ rằng bệ hạ thế nhưng lại tin lời một tiểu nha đầu mà nói..., cư nhiên hoài nghi thành tâm của Hoàng bệ hạ nước ta , chuyện này nếu để cho người nước ta nghe được, chẳng phải để người ta cười chê?" 

Người này cũng thật khéo miệng, ngắn ngủn nói mấy câu liền phản đánh trở ngược lại. Lão hoàng đế hơi khẽ cau mày, cười lạnh nói: " Nếu trong lòng ngươi không có gì mờ ám, vì sao tránh né nha đầu này, còn muốn dùng chưởng lực thúc giục hóa giải hàn băng?" 

Vị sứ giả cười ha ha: "Nha đầu này tự dưng bổ nhào lại đây, tại hạ sợ hộ quốc chi bảo này bị hủy , đương nhiên muốn tránh né, về phần dụng chưởng lực thúc giục hóa giải hàn băng sao? Các ngài người nào gặp được? Có chứng cớ gì , hiện tại trong điện ấm áp như xuân, là chính nó đang hòa tan đúng không?" 

Người này già mồm át lẽ phải, thế nhưng đến đây chết cũng không nhận tội.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip