Chương 131: Ta sẽ không cô phụ nàng
Chương 132: Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi quá tham lam rồi !
"Sườn phi? Ha ha, thì ra không cô phụ là như vậy " Long Phù Nguyệt bởi vì bị hắn ôm mà nóng đỏ mặt ...Tim đập, dồn dập lúc này nghe như vậy lại bỗng nhiên bình tĩnh trở lại. mặt Quả nhiên....hắn làm sao có thể lại thích mình chứ, vẫn như trước không thể thay đổi được tính phong lưu thành tánh của hắn "Ha ha!" Long Phù Nguyệt bỗng nhiên cười lạnh đứng lên: "Phượng Vương gia, ta nghĩ ngài đã là hiểu lầm ý của ta. Ta tình nguyện làm nô tỳ, cũng không cần làm sườn phi của ngài, ta không muốn cùng một đám nữ nhân tranh giành một người trượng phu!"Những lời này của nàng thật hiệu quả rất long trời lở đất , Phượng Thiên Vũ sửng sốt, trên mặt có chút kinh ngạc: "Sườn phi nàng cũng không muốn? Chẳng lẽ nàng muốn làm chánh phi của bổn vương?" Khuôn mặt tuấn tú của hắn bỗng nhiên trầm xuống: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng quá tham lam rồi! Nàng dù sao cũng là công chúa mất nước, không có khả năng làm chánh phi của ta . Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng." Khóe miệng Long Phù Nguyệt lộ ra một nụ cười khổ, chẳng lẽ nàng lại không biết tâm tư của nàng! Nàng sở dĩ muốn không phải một cái danh phận, mà là một người yêu thương mình thật lòng, và người mình yêu cả đời , vô cùng đơn giản. Mà hắn, hoàn toàn làm không nổi Nàng chậm rãi tránh khỏi cái ôm của Phượng Thiên Vũ, thản nhiên nói: "Ngài cho dù để cho ta làm chánh phi của ngài, ta cũng sẽ không đáp ứng, Phượng Vương gia, ngài có nhiều thị thiếp như vậy, thêm một người như ta cũng không nhiều lắm, thiếu ta không thiếu một người, phiền Vương gia hãy bỏ qua cho tiểu nữ tử thôi. Tiểu nữ tử thật vô cùng cảm kích ." Phượng Thiên Vũ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại hiện lên một mảnh quyết tuyệt, mà xưng hô cũng đã thay đổi, bỗng nhiên đông cứng cùng mới lạ, điều này làm cho hắn thật mất hứng, trong lòng cũng hơi có chút hoảng loạn lên, một phát bắt được tay nàng, hắn nóng lòng muốn giữ nàng, có chút nói bừa lên: "Nàng đừng mơ! Nàng đã quên rồi, nàng là nô tỳ do ta bắt được! Ta muốn cho nàng làm cái gì nàng phải làm cái đó!" Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn: "Vậy trừ phi ngươi giết ta! Bằng không đừng mơ tưởng ta sẽ theo ngươi!" Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, rốt cục cũng hiểu được, người con gái trước mắt này đã không phải là tiểu cô nương của hai năm trước. Một khi đã quyết định, tuyệt đối không phải dễ chọc .Tim của hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác khủng hoảng, sẽ mất đi nàng , tròng mắt của hắn như biển rộng khó dò, mãnh liệt cuộn sóng, hắn nhìn nàng, ngữ khí trịnh trọng từ trước tới giờ chưa từng có: "Phù Nguyệt, nàng thật sự tình nguyện làm nô tỳ, cũng không chịu làm sườn phi của ta?"Chương 133: Trong ba năm
Long Phù Nguyệt gật đầu, thản nhiên nói: "Ta là người tới từ hiện đại, ta không thể tiếp thụ được chế độ một chồng nhiều vợ của các người, nếu người nhất định không buông tha ta, ta đây tình nguyện làm nô tỳ."Ngón tay Phượng Thiên Vũ chậm rãi buông ra, Long Phù Nguyệt nhân cơ hội tránh ra, rốt cục cũng thoát được tay hắn nắm giữ. Cảm giác lạ lùng trong lòng cũng không còn, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống. Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn nàng: "Muốn ta thả nàng đó là mơ tưởng, nếu nàng tự nguyện làm nô tỳ, như vậy bổn vương đành phải thành toàn cho nàng, bất quá, tiểu nha đầu nàng đừng có hối hận!" Hướng về phía Nam Vực Quỷ Y cúi người thi lễ: "Sư phụ, không phải đệ tử không chịu cho nàng một danh phận tốt, mà là chính nàng không chịu, những điều này là do chính nàng tự lựa chọn, đệ tử cũng không có biện pháp. Yên tâm, đệ tử đối đãi với hạ nhân luôn luôn không tệ, cho nên chỉ cần nàng đã làm xong bổn phận nô tỳ, đệ tử tuyệt sẽ không làm nàng khó xử. Đệ tử trong triều còn có rất nhiều công việc, phải đành cáo từ." Liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt một cái, thản nhiên nói: "Đi thôi, theo ta hồi phủ." Long Phù Nguyệt trong lòng chợt lạnh, nhìn thoáng qua Nam Vực Quỷ Y, biểu tình của Nam Vực Quỷ Y cũng chỉ là lực bất tòng tâm. Trong lúc đó Long Phù Nguyệt bỗng nhiên muốn khóc, nàng cố nén nước mắt: "Sư phụ, người cũng không cần con?" Nam Vực Quỷ Y thở dài nói : "Tiểu nha đầu, ngươi chính là tỳ nữ của hắn, là ta bất chấp đoạt ngươi, hiện tại cũng đến lúc phải trả lại. Bất quá, bây giờ ngươi rốt cuộc là đồ đệ của ta, tiểu tử này sẽ không đối với ngươi như vậy." Lại liếc mắt nhìn chằm chằm Phượng Thiên Vũ: "Tiểu tử, Đại gia cùng ngươi nói xong, để nàng làm nô tỳ có thể, nhưng không cho đánh chửi nàng, ngươi nhớ cũng không nên phạm vào sai lầm!"Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ cho nàng làm thị nữ ở bên người, là tỳ nữ địa vị tối cao. Chỉ cần nàng không làm chuyện khác người, không ai có thể làm khó nàng." "Xú tiểu tử kia, tóm lại ngươi cũng phải có giới hạn? Tốt xấu hiện tại nàng cũng là sư muội của ngươi, ngươi coi như nể mặt sư phụ. Cho nàng một kỳ hạn được không?" Phượng Thiên Vũ hơi hơi sửng sờ một chút, trầm ngâm một chút: "Ba năm! Ta cho nàng thời gian ba năm, đến lúc đó nếu nàng vẫn không chịu đáp ứng gả cho ta, ta liền để cho nàng tự do."Chương 134: Thì ra cũng là một tiểu mỹ nhân
"A?" Long Phù Nguyệt Như đang rầu rĩ nghe xong hưng phấn, trợn tròn hai mắt: "Ngươi nói thật sự? Ba năm sau ngươi sẽ cho ta tự do?" Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, không biết tại sao, thấy trong mắt nàng hiện lên tia hưng phấn, trong lòng hắn thấy có một luồng lửa giận trào dâng. Khuôn mặt tuấn tú của hắn lãnh đạm: "Đương nhiên, nếu nàng nguyện ý cả đời làm thị nữ của ta, ta cũng không phản đối . . . ." "Sẽ không, sẽ không! Đương nhiên sẽ không!" Long Phù Nguyệt xác nhận lại lần nữa: "Ngươi nói đó nga, chỉ ba năm! Ba năm sau phải để cho ta tư do. Ngươi chính là người đã nói ra những lời này, không được lại đổi ý!"Phượng Thiên Vũ trừng mắt liếc nhìn nàng, xoay người liền đi. Long Phù Nguyệt phải đuổi theo. Nam Vực Quỷ Y nhìn thân ảnh của hai đệ tử thương yêu, ở dưới trời chiều buông xuống rồi dần biến mất. Trên khuôn mặt to béo lộ ra mỉm cười: "Chuyện tình cảm không phải là hạ thấp, khinh địch như vậy. Tiểu Vũ Mao, Tiểu Nguyệt Nguyệt, đường tình của các ngươi sau này trốn đi đâu được. Hắc hắc." Ông từ trong lòng lấy ra bồ câu làm hại Long Phù Nguyệt té ngã , miệng chậc chậc hai tiếng: "Đêm nay rốt cục có thể trở về ngủ, ha ha, Đại gia tựa hồ đã ngửi được mùi thịt bồ câu kho tàu ." Cuối cùng, Long Phù Nguyệt cuối cũng tới Vương Phủ, xa cách hai năm, nơi này tựa hồ cũng không có gì biến đổi. Vẫn tráng lệ như trước . Mấy người cơ thiếp của Phượng Ngàn Vũ chợt thấy nàng lại trở về, trong lòng mỗi người đều lộp bộp nhảy dựng. Nhất là Vân Mặc Dao, mặt cười nhưng lại đen giống như đáy nồi, nhưng mà cũng may Phượng Thiên Vũ trở lại liền tuyên bố Long Phù Nguyệt là thị nữ bên người, đem nàng giao cho quản gia Vương đại nương. Mấy cơ thiếp đó mới hơi hơi yên lòng. Chỉ có Điềm nhi là thật sự cao hứng. Từ sau khi Long Phù Nguyệt mất tích, Điềm nhi lại bị sai về giặt quần áo. Nghe nói Long Phù Nguyệt trở về, nàng liền len lén chạy tới, vừa nhìn thấy Long Phù Nguyệt, liền giữ chặt tay nàng không buông, vừa khóc vừa cười . Long Phù Nguyệt đương nhiên cũng hết sức cảm động, hai năm không gặp, Điềm nhi cũng cao không ít, dáng nhân. "Phù Nguyệt, hai năm qua ta nhớ ngươi muốn chết, ngươi rốt cuộc đi nơi nào?" Khi kích động lúc đầu qua đi, Điềm nhi bắt đầu hỏi về nghi vấn hai năm nay. Long Phù Nguyệt không giấu diếm, liền đem chuyện bị Nam Vực Quỷ Y mang đi đại khái kể qua một lần, chỉ có chi tiết gặp lại Phượng Thiên Vũ không hề đề cập tới.Chương 135: Thị nữ Bên người
Khuôn mặt Điềm nhi đầy vẻ hâm mộ: "Wow, Phù Nguyệt, nói như vậy, ngươi bây giờ cũng có võ công? Ha, thật tốt. Như vậy ngươi có thể cùng Vân thị thiếp các nàng chống lại . . . . . ."Long Phù Nguyệt hơi khẽ cau mày, lạnh nhạt nói: "Ta việc gì phải cùng với các nàng ta đấu đá? Các nàng ta là thị thiếp, ta cũng chỉ là thị nữ mà thôi. Các nàng ấy chỉ cần không chọc ta, như vậy ta cũng không thèm để ý tới các nàng." Điềm nhi sửng sốt, có chút hiểu lầm ý tứ của Long Phù Nguyệt, quýnh lên an ủi nàng: "Đừng lo, ta coi Vương gia đối với ngươi rất có ý, bằng không sẽ không cho ngươi làm thị nữ bên người, về sau ngươi nhất định sẽ có cơ hội . Yên tâm đi."Long Phù Nguyệt nở nụ cười khổ, biết chuyện này cùng này tư tưởng của tiểu nha đầu này khác nhau, nên đơn giản cũng không giải thích. Điềm nhi lại giữ cánh tay nàng: "Phù Nguyệt, ngươi đã trở về, ta cũng sẽ không bao giờ tách ra với ngươi, ngươi hãy nói với đại nương để cho ta tới hầu hạ ngươi đi?" Long Phù Nguyệt gõ đầu của nàng: " Chúng ta là tỷ muội, nói cái gì hầu hạ với không hầu hạ? Bất quá ta hiện tại cũng là thị nữ, chỉ sợ không có quyền yêu cầu ngươi làm nha hoàn." Điềm nhi nở nụ cười: "Phù Nguyệt, ngươi không có ở đây nên không hiểu, ở trong Vương phủ của Vương gia, "thị nữ bên người" địa vị rất cao, hẳn là cũng có nha hoàn để giúp đỡ . Được! Phù Nguyệt, ngươi hãy nói với Vương đại nương đòi ta đi, tỷ muội chúng ta có thể ở cùng nhau thật tốt a, có phải hay không?" Long Phù Nguyệt không có biện pháp, chỉ đành đáp ứng sẽ thử xem. Không nghĩ tới Vương đại nương luôn luôn khắc nghiệt cư nhiên dễ dàng đáp ứng nàng, không chỉ như thế, còn đem tiểu viện hai năm trước nàng ở giao lại quyền cho nàng. Phượng Thiên Vũ vừa về tới Vương Phủ, sau khi đem Long Phù Nguyệt giao cho Vương đại nương, liền vội vàng đi xử lý chính sự. Ước chừng ba ngày chưa trở về Vương Phủ. Long Phù Nguyệt bây giờ là "thị nữ bên người" Vương gia, mặc dù là Vương gia không ở nhà, không cần nàng hầu hạ, nhưng cũng không có ai dám phân phối cho nàng những nhiệm vụ khác, trong ba ngày này, nàng ở nơi này đi dạo ngắm cảnh, cũng là một loại tiêu dao nhàn nhã. Bởi vì Phượng Thiên Vũ ở trên đường cùng nàng hứa hẹn. Trong ba năm này nàng chỉ cần nàng không chạy trốn, ba năm sau hắn liền buông tha nàng. Nếu nàng vi phạm quy tắc trò chơi, nếu chạy trốn, như vậy thực xin lỗi, hiệp ước không bao giờ có ý nghĩa nữa, nàng sẽ làm thị nữ cả đời! Cân nhắc kỹ càng, Long Phù Nguyệt đương nhiên sẽ không chạy trốn. Phượng Thiên Vũ đương nhiên cũng yên tâm, không hề canh chừng nàng.Chương 137: Vương gia? Người Vương gia nào ?
Lúc này trời đã sắp tối, hai người đi dạo cũng có chút đói khát, Long Phù Nguyệt đang muốn tìm tửu lâu để ăn một chút. Vừa ngẩng đầu, thấy phía trước cách đó không xa có một chỗ thật to, trước cửa có một dãy đèn lồng màu đỏ, biển trên cửa có ba chữ to Bất Dạ Cung. Lúc này đại môn mở rộng, người đến người đi, chổ cửa đứng vài nam tử quần áo rực rỡ, đối với mấy người tới lui cúi đầu, cuối người, hàn huyên không ngừng, ẩn ẩn lại có tiếng động ồn ào, túc trực trông nom, có tiếng động từ bên trong truyền ra. Từ ngoài cửa đi vào, thấy bên trong có ba tòa tiểu lâu, ba mặt vây hợp, trong lầu có vô số bóng người đang đi lại, mặc dù là ở trong sân vườn, cũng thường thường thấy nam tử đủ loại màu sắc, hình dạng đang ôm trong lòng một nữ tử tươi đẹp, cứ trêu đùa như chốn không người. Long Phù Nguyệt xem ngây người: "Đây ...Đây chính là kỹ viện trong truyền thuyết? Đứng ở cửa này chính là mấy người quân nô? Ha ha, ngay cả Quân nô cũng mặc đẹp đẽ quý giá như vậy, xem ra kỹ viện này mua bán không phải là thịnh vượng bình thường." Cước bộ không tự chủ đi về phía trước, nghĩ muốn nhìn một cái cho rõ ràng. Nàng hôm nay mặc một thân áo choàng màu xanh da trời, tinh xảo hoa mỹ, mặc ở trên người nàng rất có ngọc thụ lâm phong( khí phách). Sớm có một quân nô đón đường: "Vị gia này, ngài đã lâu không có tới, mời vào mời vào. Các cô nương đều chờ ở bên trong." "A?" Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, không khỏi bật cười. Đã lâu không có tới? Nàng cho tới bây giờ cũng chưa có tới nơi này. Quân nô này lại nói như vậy. Điềm nhi lại hoảng sợ, ở phía sau liều mạng kéo ống tay áo của nàng: "Phù. . . . . . Công tử, sắc trời đã không còn sớm, chúng ta cần phải trở về." Long Phù Nguyệt trong lòng đang tràn đầy tò mò, làm sao có thể cùng nàng trở về. Cười nói: "Xem người ta nhiệt tình như vậy, không đi vào ngồi một chút thì thật thất lễ người ta. Đi, chúng ta đi vào nhìn một cái." Quân nô kia cũng cười nói: "Công tử vừa nhìn chính là một người phong lưu tiêu sái, người thật không uổng là thiếu niên phong lưu a, hôm nay có Vương gia ở trong đại hội thanh niên tài tuấn, công tử cũng có thể đi thử , nói không chừng có thể được Vương gia ưu ái, kiếm được một chức quan, đó cũng là chuyện vinh quang cho gia tộc a." Quân nô này thật rất biết nói chuyện, quả thực là lưỡi rực rỡ hoa sen, nói ngắn ngủn mấy câu, liền gợi lên tham vọng, làm quan trong lòng người. . . . Long Phù Nguyệt trong lòng thật hiếu kỳ : "Vương gia? Vương gia nào?"Chương 138: Nàng hiện tại trang một bụng sách lậu thi từ đây
Chương 140: Ta muốn tìm Liễu Hạ Huệ!
Không khỏi gật đầu nói: "Quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân, không nói xinh đẹp là không được. Một lát sau mời nàng bồi bổn đại gia uống một chén." Tiểu nha hoàn kia cười nói: "Vậy cũng không được, Thủy cô nương là bán nghệ không bán thân . Hơn nữa. . . . . ." Nói tới đây nàng bỗng nhiên giảm thấp âm giọng: "Vị Thủy cô nương đã được Cửu vương gia bao hết, là hồng nhan tri kỷ của Cửu vương gia rồi, ngoài Cửu vương gia, nàng sẽ không nhận đãi bất luận kẻ nào. . . . . ." "Cửu. . . . . . Cửu vương gia?" Long Phù Nguyệt sắc mặt khẽ biến thành hơi biến. Cửu vương gia này chẳng phải chính là Phượng Thiên Vũ? "Thì ra người này trong nhà có một đám cơ thiếp còn chưa đủ, tại trong thanh lâu này cũng có hồng nhan tri kỷ! Không hỗ là đại ngựa đực!" Kìm lòng không đậu hỏi: "Không lẽ đại hội lần này cũng là vị Cửu vương gia này khởi xướng a?" Tiểu nha hoàn cười nói: "Là hắn cùng hai vị Vương gia khác khởi xướng . Bất quá lần này có thể thỉnh Thủy cô nương đến biểu diễn cầm kỹ, không thể bỏ qua công lao của Cửu vương gia." Long Phù Nguyệt trong lòng giống có một mảnh ngân châm tinh tế đâm vào, không được tự nhiên nói không nên lời. Cũng nói không rõ là cảm giác gì. Nàng bỗng nhiên có chút hứng thú rã rời . Buồn buồn tìm một chỗ ngồi xuống. Trong đại đường có hai mươi tám cái bàn. Trong đó ba bàn tròn lớn là cực phẩm gỗ tử đàn được sơn hồng, hai mươi lăm bàn vuông khắc hoa tốt nhất. Mỗi bàn tròn gỗ tử đàn có một gã sai vặt thêm một nha đầu hầu hạ; mỗi bàn vuông khắc hoa chỉ do một gã sai vặt hầu hạ. Khách nhân đủ tư cách ngồi trên bàn gỗ tử đàn, nói vậy chính là ba vị vương gia khởi xướng đi. Lúc này ba bàn gỗ tử đàn sơn hồng kia vẫn chưa có người nào, chắc là ba vị Vương gia còn chưa tới. Long Phù Nguyệt đánh giá một chút khách nhân các bàn khác. Đại bộ phận đều là thiếu niên cử chỉ phong lưu, không cần nghĩ cũng biết, những người này đều là bằng văn đấu thuộc tài tử. Mà nhóm bằng võ đấu thuộc anh hùng hào kiệt là ở một góc khác. Long Phù Nguyệt thô sơ giản lược phỏng chừng , một phòng khách nhân ít nhất cũng có hai mươi người, mỗi người một chỗ một bàn, không cùng những người khác cùng bàn. Trên bàn các màu hoa quả mứt hoa quả cái gì cần có đều có, còn có vài món ăn sáng thanh nhã , khiến cho người thật thèm ăn. "Ai, ta là hồn xuyên qua đến, cả đời này đều phải ở tại triều đại này, xem ra còn phải ở lại kết hôn sinh con . Cũng nên quăng lưới tìm lão công rồi, con mụ nó, ta liền không tin tìm không thấy một Liễu Hạ Huệ."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip