Chương 681. Phá thai 5
Chương 682. Phá thai 6
Ánh sáng kia chậm rãi thu nhỏ lại, vô số ánh sáng vàng xoay tròn. Oán khí trên người từ hồng đậm dần dần trở nên nhạt hơn, rốt cuộc hoá thành một thân ảnh màu trắng. Hoa Bão Nguyệt cười hì hì nói: "Hắc bạch vô thường tới tìm ngươi đó. Ngươi nhìn xem, có phải họ tới đón ngươi không?" Trên bầu trời đen hiện ra hai một đen một trắng, lờ mờ, không rõ tướng mạo. Thân ảnh màu đen bay tới, cổ tay vung lên, một chiếc xích sắt bay tới cổ tiểu công chúa Long Phù Nguyệt. Nhìn kĩ một chút sắc mặt nàng ta, thở một hơi nhẹ nhõm: "Lần này cuối cùng cũng không bắt sai....." Thân ảnh màu trắng chắp tay: "Đa tạ. Nga, đúng rồi, ấy Linh tịch kia dường như có chút nguy hiểm, ngài có muốn. . . . . ."Hắn đang muốn hỏi 'muốn trở về không'Hoa Bão Nguyệt biến sắc: "Nàng gặp nguy hiểm? Ta sẽ trở về!" Tung luân hồi bàn, thân ảnh của hắn ở thế giới này nháy mắt đã biến mất. Trời ạ, sao không ai nói cho nàng biết, đẻ non cũng khó sinh như vậy? Nàng đau muốn chết! Cục cưng đáng thương, chắc là không muốn rời khỏi thân thể mẹ, khiến nàng thân đau mà tâm cũng đau, nước mắt tuôn xuống như mưa. Nàng cắn chặt răng, liều mạng dùng sức. "Cố lên, cố lên, đã thấy cái đầu. A, ra rồi!" Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy đau đến cực hạn, hét lên một tiếng chói tai. Chỉ cảm thấy trong bụng trống vắng. Toàn thân giống như bị nghiền nát, không chịu đựng nổi. Hấp hối nằm ở trên giường, cố gắng mở to hai mắt, giọng nói khàn khàn: "Đứa nhỏ, đứa nhỏ như thế nào......Thế nào? Nam tử hay nữ tử?" Bà đỡ quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu: "Khởi bẩm....Khởi bẩm Vương phi, dạ, là nữ tử. Đáng tiếc, do sinh thiếu tháng, nên đứa nhỏ đã.....Xin Vương phi nén bi thương."Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng trực tiếp nghe tin dữ này, Long Phù Nguyệt thấy trước mắt tối sầm, gần như ngất đi. Nàng nhắm nghiền đôi mắt. Nữ nhi của nàng........ô ô Nước mắt như dòng suối nhỏ theo khoé mắt chảy ra. "Phanh!" Cửa phòng bỗng nhiên bị một lựa lớn đẩy ra, mang theo một luồng gió lạnh, một bạch y nhân nhanh như gió tiến vào!Chương 684. Nàng sắp chết
Từ bên trong đầu vang vọng lại những tiếng on gong vo ve, không khí trong lồng ngực như là chen ra từng chút từng chút một. Trước mắt từng đợt biến thành màu đen. Xong rồi, nàng sắp chết. Đã bị người nàng yêu nhất bóp chết . . . . . . Trong đôi mắt của nàng tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng, còn có ủy khuất cùng ảo não nói không nên lời . Nước mắt đổ rào rào chảy tràn càng lúc càng nhiều. Vũ Mao chết tiệt, Vũ Mao xấu xa, ít ra ngươi cũng nên để ta nói một lời mà. . . . . . Ô ô ô ô, nàng thật oan a, so với đậu nga còn oan hơn! Phượng Thiên Vũ nhìn mặt của nàng đầy nước mắt, trong phút chốc có một chút thất thần. Đôi mắt của nàng lúc này —— Giống như Phù Nguyệt của hắn. Nhưng, nàng ta không phải! Chỉ có thân thể này! Linh hồn không bao giờ là nàng! Trong lòng hắn tê rần mạnh mẽ, vội vã buông ra nàng. "Phanh" một tiếng đem nàng té rớt ở trên giường: " Nữ nhân chết tiệt, ngươi sẽ trả giá thật nhiều vì sự ngu xuẩn của ngươi !"Không khí phía sau tiếp trước chạy vào lồng ngực. Đáng tiếc Long Phù Nguyệt còn chưa kịp cao hứng, đầu liền ' phanh ' một tiếng đánh vào đầu giường thượng. Trước mắt tối sầm, hôn mê —— Phượng Thiên Vũ cũng không thèm nhìn tới nàng. Trong nháy mắt mắt không hề chớp nhìn Oa nhi nhăn nhăn nhúm nhúm, đỏ rừng rực , lại không hề sự sống trong tay bà đỡ. Cõi lòng tan nát đau tập trung chạy lên não. Bi ai tuyệt vọng giống như thủy triều vọt tới. Nháy mắt nhấn chìm hắn. Cổ họng của hắn, hỏa đau đớn bỏng rát, như đang bị Lăng Trì từng đao, từng đao . Nháy mắt mất đi năng lực nói chuyện , Thì ra —— Mình không hề lưu lại được bất cứ thứ gì . Vật duy nhất trên đời này có liên quan đến nàng, đã biến mất như vậy. . . . . . Đều là tại ả tiện nhân này! Này đáng giận , tiện nhân nhẫn tâm , giết chết hài tử của hắn! Hy vọng duy nhất của hắn. . . . . . Tròng mắt của hắn dấy lên một ngọn lửa, nhìn Long Phù Nguyệt vẫn hôn mê , lạnh lùng mở miệng: "Quăng nàng ta ra ngoài! Từ nay về sau, nàng ta đã không còn là Vương Phi của ta! Bất luận kẻ nào cũng không cho phép nàng ta bước vào cửa một bước!"Coi như nể mặt thân xác này, hắn sẽ tha cho nàng ta một mạng. Nhưng hắn không bao giờ muốn nhìn thấy nàng ta nữa! . . . . . .Chương 685. Nàng muốn đi tìm đại Vũ Mao tính sổ
Cũng không biết trải qua bao lâu, Long Phù Nguyệt từ từ tỉnh lại. Trước mắt chứng kiến là sa màn gần như nhìn không ra màu gì , trong phòng có một loại hương vị cỏ cây rất kỳ quái . Một trận gió lạnh thổi vào, nàng kìm lòng không đậu co rụt thân mình. Nhìn chung quanh, bốn bức vách đen kịn, bốn phía gió lùa, hàng củi cao cỡ nửa người . . . . . . Đây là nơi nào? Lãnh cung? Hay là phòng chứa củi? Long Phù Nguyệt nhất thời có chút mờ mịt. Sợ run sau một lúc lâu, nhớ lại chuyện trước khi nàng hôn mê. Thân mình không khỏi run lên! Đại Vũ Mao lại đem mình đày vào lãnh cung rồi? Nhớ lại đôi mắt Phượng Thiên Vũ lsc đó tràn ngập vẻ khát máu , khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời đen lại. Vũ Mao chết tiệt, Vũ Mao thối tha, thậm chí ngay cả không nói câu nào, đã đem nàng ném tới nơi này rồi! Nha , nàng thật oan! Quả thực chính là tháng sáu có tuyết rơi mà! Tuy rằng nàng cũng hận kẻ đầu sỏ gây nên kia đến chết được, hận không thể đem người đàn bà kia ném tới hoang đảo cho chó ăn. Nhưng—— Vì sao gây tội là người đàn bà kia, bị tội lại chính là mình vậy? ! Vậy tên hồ ly chết tiệt kia chạy đi đâu rồi? Sao hắn không ra giải thích giúp mình một chút? Ô ô, mất đi con của mình đã đủ làm cho nàng khổ sở rồi, hiện tại lại bị ném tới địa phương bốn phía gió lùa này. Phải biết rằng, nàng bây giờ còn là sản phụ vừa mới đẻ non a! Không được, nàng muốn đi tìm đại Vũ Mao tính sổ! Long Phù Nguyệt run rẩy đứng lên. Toàn thân đều đang đau đớn không thôi, chân mềm nhũn giống như dây đàn. Thân mình suy yếu đến mức làm cho nàng cũng không thể tin được. Nhìn xuyên qua cánh cửa sổ nho nhỏ kia, nàng nhìn thấy bầu trời đầy sao. Bây giờ đã là buổi tối rồi sao? Nói như vậy, nàng suốt hôn mê một ngày? Bụng thật đói, trên người lạnh quá! Long Phù Nguyệt cúi đầu nhìn nhìn quần áo đơn bạc trên người mình, gần như khóc không ra nước mắt. Đại Vũ Mao quá độc ác đi, lại có thể để cho một sản phụ như nàng ăn mặc mát mẻ như thế, hắn ngại mình chết chưa nhanh phải không? ! Không được, nàng muốn tìm hắn, bắt hắn xin lỗi với mình! Nàng cố gượng chống đỡ thân thể mở cánh cửa rách nát kia.Chương 686. Bỗng nhiên phát giác chính mình rất có tiềm chất chịu hành hạ
Bên ngoài trăng lạnh như nước, nàng nhịn không được rùng mình một cái. Dùng cánh tay ôm lấy thân mình, hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, trước tiên nàng muốn biết rõ mình là bị hắn ném tới nơi nào. Nhưng khi nhìn thoáng qua, nàng đã hoàn toàn ngây dại. Đây là một gian tiểu viện không thể nhỏ hơn nữa, nhà giữa là ba gian. Bên trái là hai gian phòng bằng cỏ tranh. Mà chỗ ở mình gian phòng này thực hiển nhiên là phòng chứa củi. Trước căn nhà có một biển hiệu thật to ' phòng trọ ', đang phất phơ theo gió. Nàng nghĩ đến —— Nàng đã bị đày đến lãnh cung hoặc là sài phòng trong vương phủ rồi. Nhưng không ngờ lại là một tiểu điếm nhỏ bé rách nát! Long Phù Nguyệt bỗng nhiên phát giác bản thân mình rất có tố chất bị hành hạ, đại Vũ Mao đối đãi nàng như thế, nàng chẳng những không tức giận, ngược lại ẩn ẩn có chút cao hứng. Bởi vì nàng biết, Phượng Thiên Vũ muốn trừng phạt cũng không phải nàng, mà là cái kia giết chết nữ nhân đã giết con của bọn họ. Vù, đại Vũ Mao coi như là nhân nghĩa rồi, nếu đổi lại là nàng, nói không chừng sớm ra tay đem người đàn bà bẻ răng rắc . . . . . . Ừm, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu là nhanh chóng chạy trở về, hướng đại Vũ Mao thuyết minh chân tướng, đại Vũ Mao có lẽ đã thật sự thương tâm đến mức muốn hộc máu, mình nên hảo hảo an ủi hắn. . . . . . Ha ha, nàng hiện tại chờ không được, muốn nhìn xem vẻ mặt của Phượng Thiên Vũ sau khi biết chân tướng. Nghĩ đến, nhất định sẽ rất phong phú nhỉ? Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, đã có chút ngã về tây . Bây giờ đã là đêm khuya.Chương 687. Khách hàng là Thượng Đế
Bà ta không nói lời nào thì thôi, vừa nói ra đã làm cho Long Phù Nguyệt hoảng sợ. Thì ra người này là một nữ nhân! Nàng còn tưởng rằng là điếm lão bản, thì ra là lão bản nương. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Long Phù Nguyệt sờ sờ bụng đang réo vang vì đói , không thể không nở nụ cười lấy lòng: "Lão bản nương, à, ừm —— Ta đói bụng, có canh nóng cho ta húp không?" Khuôn mặt Lão bản nương không kiên nhẫn: "Thật đúng là tiểu nhân nhiều tác quái! Trễ như vậy, lão nương tìm đâu ra canh nóng cho ngươi chứ? ! Đi, đi, muốn ăn cơm ngày mai đến sớm, mau cút, lão nương còn muốn ngủ!" Cũng không đợi Long Phù Nguyệt lên tiếng, "Phanh" một tiếng liền khép cửa phòng lại, ván cửa suýt nữa đập thẳng vào mũi Long Phù Nguyệt! Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, này bản nương lão chẳng lẽ là Kim Hương Ngọc Long Môn khách sạn đầu thai sao? Tại sao lại hung dữ như vậy! Nha , ngay cả lão bản nương của quá trọ rách nát này cũng dám khi dễ nàng, nghĩ nàng là quả hồng mềm sao? ! Long Phù Nguyệt hừ mũi một tiếng, 'ba ba ba' tiếp tục gõ cửa. Hừ, nàng cũng muốn đấu với nữ nhân này thử xem. Không mở cửa nấu cơm cho nàng ăn, nàng liền gõ chết bà ta nha ! Thẳng tắp gõ có bốn mươi năm mươi , cửa phòng rốt cục lại ' vù ' một tiếng bị mở ra, lộ ra gương mặt của lão bản nương gần như muốn phóng hỏa : "Gõ! Gõ! Gõ! Ngươi vội vã báo tang sao!" Lão bản nương gần như muốn phát cuồng . Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn bà ta: "Ta là khách trong tiệm ngươi, khách hàng là Thượng Đế ngươi có biết không? ! Nếu ngươi không cho ta cơm ăn, ta sẽ tháo bảng hiệu của ngươi xuống!" "Ngươi!" Nếp nhăn trong mắt lão bản nương càng dày đặt, giơ tay lên định in năm ngón tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt ! Long Phù Nguyệt cũng đã luyện qua công phu, lúc này tuy rằng đang đói đến mức phía sau gần như dán vào phía trước, không có khí lực, nhưng bắt lấy bàn tay thô bỉ của nông phụ này vẫn dư sức. Nàng một tay giữ ở mạch môn của lão bản nương: "Như thế nào? Ngươi còn muốn đánh ta không? ! Hừ, ngươi đừng quên, ta là một sản phụ, ngươi dám bỏ đói ta như thế, chẳng may nế ta đói chết ở cửa điếm của ngươi, chỉ sợ ngươi chịu không nổi thôi!" Lão bản nương thật sự không nghĩ tới này nữ nhân có thân hình mảnh mai yếu đuối này lại cường ngạnh như thế.Chương 688. Hồi xuân thuật
Dù sao cũng không muốn có án mạng ngay tiểu điếm của mình, mặt bà ta đen như tờ giấy, vội lấy cho Long Phù Nguyệt hai cái bánh bao nóng cùng một bình nước ấm: "Ngươi dằn bụng trước đi, hiện tại quá muộn, thật sự không có cách nào khác nhóm lửa." Long Phù Nguyệt hiện tại chỉ cầu ăn no, làm sao còn có thể kén cá chọn canh chứ? Nhận lấy, trở về phòng chứa củi. Phía sau truyền đến tiếng nói của lão bản nương: "Người nhà của ngươi chỉ để lại một xâu tiền, cũng chính là chỉ ở được một ngày , ngày mai ngươi vẫn nên thay chỗ ở khác đi!" Cũng không đợi Long Phù Nguyệt đáp lại, ' bịch ' một tiếng liền đóng cửa lại. Long Phù Nguyệt cười khổ một cái. Nàng sờ khắp toàn thân cũng không tìm được nửa lượng bạc. Ngày mai nếu gặp được Phượng Thiên Vũ thì thôi, nếu không gặp được, chỉ sợ mình sẽ ăn ngủ đầu đường mất! Nàng ăn hai cái bánh bao, lại uống vài ngụm nước ấm. Trên người cuối cùng cũng không còn rét lạnh nữa. Vừa mới sinh sản qua, hạ thân còn có chút đau đớn, thân mình cũng suy yếu muốn chết. Nàng thở dài: "Không biết hồi xuân thuật của ta còn dùng được không, ta trị liệu cho mình trước, bằng không chỉ thể này một thời gian, không biết ta có còn là Thánh nữ không? "Nàng vung lên ống tay áo nhìn, thấy thanh xà Đồ Đằng trên cánh tay vẫn còn, nhẹ thở ra một hơi. Cũng không biết là vì sao, sau khi nàng xuyên vào thân thể ở hiện đại kia, cũng không thể đem tiểu Thanh mang về. Nàng còn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn nói từ tạm biệt với tiểu thanh của mình rồi chứ, không nghĩ tới vẫn còn gặp lại . Nàng vỗ vỗ cánh tay, trên cánh tay không có động tĩnh gì. Di, chẳng lẽ tiểu Thanh đã biến mất? Không thể nào! Nàng đang vô cùng sốt ruột, trên cánh tay bỗng nhiên nóng lên, một bóng xanh chợt lóe, một tiểu thanh xà vụt thoát ra Tiểu thanh xà vô cùng nhanh chóng vòng quanh Long Phù Nguyệt, dạo qua một vòng, tựa hồ thập phần hưng phấn. Thân mình trơn lạnh vòng quanh trên cổ tay của nàng, phun lưỡi , có vẻ hết sức thân mật. Long Phù Nguyệt đương nhiên cũng hết sức cao hứng, vỗ vỗ đầu của nó, khen ngợi: "Tốt lắm, Thanh nhi, chúng ta cuối cùng đã gặp mặt, ngươi nghỉ ngơi trước một chút đi. Ta thử hồi xuân thuật xem." Nàng lặng yên nhớ khẩu quyết, ngón tay cong lại, búng ra, một luồng ánh sang trắng vụt ra.Chương 689. Trời không có thiên Lý, người không nhân tính
Luồng ánh sang trắng đó thập phần mỏng manh, cũng miễn cưỡng có thể thành hình, ở trên người của nàng vờn quanh một vòng, trên người cuối cùng không còn đau đớn như vậy nữa. Nhưng càng mệt mỏi. Lo nghĩ, bỗng nhiên hiểu được, hồi xuân thuật này nếu dung cho người khác thì vô cùng thần diệu nhưng nếu dung trên người mình, thì theo định luật chuyển hoán năng lượng, hiệu quả trị liệu cũng sẽ rất nhỏ. Dù sao nàng tiêu hao chính là linh lực của mình , thương thế trên thân thể tốt lên hơn, nhưng linh lực còn sót lại cũng giảm bớt không ít. Ai, quả nhiên thiên hạ này không có bữa ăn nào miễn phí, ta cũng phải nghiêm túc điều dưỡng lại thôi. Nghe nói nữ nhân đang ở cữ không thể ra gió , hiện tại ta bị ném ở một nơi gió lùa bốn phía, địa phương phân chim cũng không có, không biết có thể bị bệnh hậu sản hay không? Thảm a, cực kỳ tàn ác a! Trời không có Thiên Lý, người không nhân tính mà! ! ! ! ! ! ! ! ! ! Long Phù Nguyệt vô cùng buồn bực. Không được, ta quyết không thể cứ lặng yên không một tiếng động chết ở chỗ này như vậy được, ta vẫn chưa nhìn thấy được bộ mặt hối hận của đại Vũ Mao mà! Hừ, đại Vũ Mao, người này ngược đãi như vậy ta, chờ hắn hiểu được chân tướng, không cho ta ta mắng hắn mọt trận thất điên bát đảo. ta tuyệt không tha thứ hắn! Trên người nàng đang đắp một cái chăn rách nát, suy nghĩ loạn thất bát tao. Trong lòng một trận lãnh, một trận nóng, một trận chua xót, một trận ngọt ngào. Vù! Nàng hiện tại rất khẩn cấp muốn nhìn vẻ mặt của hối hận đại Vũ Mao rồi! Nhưng điều kiện tiên quyết là, nàng hữu mệnh nhìn thấy hắn. Hiện tại nếu muốn mạng sống, chỉ có thể dựa vào mình. Nàng phải làm đánh con gián đánh mãi không chết mới được! Mặc dù đang ở trong căn phòng rách nát, nhưng ý chí Long Phù Nguyệt lại đang chiến đấu sục sôi . Dù sao nàng lại đã trở lại, lại trở về với thân thể này. Trời biết trong lòng nàng có bao nhiêu cảm kích. Chịu điểm ấy khổ thì có là gì. Phía sau dang có một hạnh phúc vô bờ đang chờ nàng. Bất tri bất giác trời đã sáng Lão bản nương bưng tới một chén cháo cùng vài cái bánh bao, gương mặt lạnh lùng: "Cô nương, không phải ta không thương hại ngươi,tiểu điếm của ta vừa nghèo vừa nhỏ, nuôi không nổi người rảnh rỗi, ngươi ăn bữa cơm này rồi, hãy đi nhanh đi!" Ai, ai, ai! Thật sự là rồng mắc cạn bị cá tôm trêu chọc, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Khi nào tì Long Phù Nguyệt nàng luân lạc tới tình trạng này rồi?Chương 690: Ta Hồ Hán Tam lại đã trở lại
Long Phù Nguyệt hừ một tiếng: "Yên tâm! Căn phòng trọ rách nát này có mời ta đến, ta cũng không thèm đến. Ta ăn no sẽ đi ngay." Lão bản kia nương yên tâm mà đi. Long Phù Nguyệt ăn cơm no, liền đi ra khỏi phòng trọ . Ra đến bên ngoài nàng mới biết được, nơi này hoàn toàn là không phải trong thành, mà là vùng ngoại thành. Hỏi một người đi đường mới biết được, nơi này cách thành ước chừng có hơn mười dặm đường Long Phù Nguyệt nhất thời đầu đầy hắc tuyến.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip