"Chị gọi em là để nói những thứ này thôi sao?"
"Chị...""Em đã hứa không đến thì em sẽ không đến." Lời em trôi xuôi theo dòng chảy, chậm rãi, rập khuôn, và khô cứng. Tôi đột nhiên ghét em, và ghét bản thân mình, ghét đến khủng khiếp."Chị xin lỗi," Tôi cắn môi, trả lời như một cái máy lập trình sẵn sắp hết pin. Lồng ngực đau như ai xé rách làm đôi. Và tôi đã cố, tôi phải cố sức giữ cho nhịp thở mình nghe như bình thường, dù cổ họng tôi thắt lại, dù trái tim tôi như muốn vỡ ra."Chị cúp đây."Rồi em nói, "Tạm biệt."Và tôi biết ngay, chẳng phải ai khác, ngoài chính tôi, đã đầu độc tình yêu này.Tôi khóc trên đôi bàn tay mình, cô độc. Kể cả khi tôi cắn môi mình đến chảy máu, thì chút đau đớn ấy cũng vô phương lấn át đi những vụn vỡ tan hoang. Tôi chìm mình trong một nỗi tuyệt vọng không biên giới, và tôi chẳng cách nào gượng dậy nổi. Vậy mà, ngay khi tôi tưởng chừng mình sẽ chết, có một vòng tay nhỏ ôm lấy tôi. Chaeyoung, vẻ mặt lo lắng, đang cố gắng ôm tôi bằng đôi cẳng tay bé xíu. Như vớ được một sợi dây, tôi níu lấy con bé như thể sợ mình rơi xuống đáy vực."Hông khóc, hông khóc." Chaeng dỗ dành tôi bằng giọng ngọng nghịu, và cũng bắt đầu khóc theo."Mẹ xin lỗi, Chaeng, mẹ xin lỗi con, mẹ thương con rất nhiều."Vì một người như tôi, ngoài nói lời xin lỗi, thì chẳng còn biết làm gì khác..Tôi ôm chặt Chaeng suốt hôm đám cưới. Con bé có lẽ cũng mệt mỏi, chỉ dựa vào lòng tôi mà chẳng nói gì.Mẹ tôi bế Chaeng đi, và người ta khiến tôi đứng dậy, bởi lễ cưới sắp bắt đầu. "Em lần đầu kết hôn chắc phải hồi hộp lắm nhỉ?" Người thợ trang điểm hỏi, và giúp tôi chỉnh lại đuôi áo, rồi bật lên một tiếng khúc khích, ngắn, đầy mỉa mai.Tôi cười cười, coi như chẳng có gì xảy ra.Sảnh đường rộng lớn, anh đứng ở cuối lối đi, cạnh cha xứ. Giấy đăng ký nằm trên bàn, không mảy may lay động.Tôi bước chân trái qua ngạch cửa. Những dãy ghế đầy người và hoa. Nắng chiều xuyên qua những ô cửa kính màu, vàng vọt.Tôi bước chân phải, những ánh mắt tò mò dồn lại. Ngay hàng ghế đầu, tôi thấy bố và mẹ nhìn tôi, và Chaeng - với bàn tay nhỏ xíu, vịn lên lưng ghế.Những lời xì xầm nổi lên, nghe như một đàn ruồi vây quanh những lời bàn tán hôi thối. "Cũng may là sinh con bé kia ra rồi, chứ mang bầu mà mặc váy cưới thì khó coi lắm. Ôi, trông xinh đẹp thế này cơ mà.""Uầy nhưng mà chú rể có phải là bố con bé không? Sao trông chẳng giống...""Cái đấy thì ai mà biết được."Khoé môi tôi cứng ngắt, móng tay cắm vào lòng bàn tay, siết chặt, hai chân như cắm rễ lên mặt đấtAnh hắng giọng. Tiếng bàn tán im bặt.Như lẽ thường, tôi lê bước về phía trước, nặng nề với thứ gông xiềng vô hình cột chặt vào chân, thứ gông xiềng mà có chăng tôi sẽ phải mang suốt đời.Sau lớp voan mỏng, tôi đã khóc; nhưng trừ em ra, sẽ chẳng ai để tâm.Tiếng nhạc trở nên hỗn tạp và ầm ĩ, đến nỗi tôi chẳng thể nghe lời mở đầu của chủ hôn. Cả thế giới như bị nén lại, đè nặng lên vai và gáy tôi.Giữa những âm thanh hỗn tạp trong đầu tôi, tiếng em cười khúc khích, , tiếng cha xứ vang lên rành mạch. "Nếu ai đó tại đây có thể chỉ ra điều chi khiến cô dâu chú rể không thể tiến đến hôn nhân hợp pháp, hãy cất lời ngay đây hoặc lặng yên chúc phúc."Tôi ngẩng đầu, cố tìm trong đám đông bóng dáng em, rằng em sẽ ở đây, ngay chốn này, nói rằng tôi là của em. Rằng, chúng ta yêu nhau đến nhường nào.Nhưng em không đến. Em thật sự không đến. Dù tôi chẳng biết phải làm gì nếu em thật sự làm như thế, nhưng tôi vẫn không thể ngăn nổi mình tìm kiếm em. Tôi đã thất vọng, hai tay run rẩy chẳng cầm nổi bó hoa. Nhưng, có một cánh tay nhỏ giơ lên, giữa muôn người, không do dự.TBC.Câu hỏi của cha xứ là một trong những nghi thức ở lễ cưới Công giáo, có bản gốc tiếng Anh là "If anyone can show just cause why this couple cannot lawfully be joined together in matrimony, let them speak now or forever hold their peace," - Bản dịch mình dùng ở trên là của chị Cat.Đã có nhiều chuyện xảy ra gần đây, khiến mình nghĩ là mình nên kết thúc fic sớm hơn dự định. Và có lẽ mình cũng đã tìm thấy một chút niềm vui nên, hãy mong chờ điều tốt đẹp sẽ đến với Nàng Xám nha.Chỉ còn khoảng 2-3 chương chính truyện và 3 chương ngoại truyện là Grey Lady sẽ kết thúc. Mình không nghĩ là sau 2 năm, vẫn sẽ có người quan tâm fic nên khi mọi người vote hay bình luận, mình đã rất vui.Mọi người buổi tối vui vẻ.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip