Bạn Koo tròn ủm
tớ đang đi ăn với taehyung
không có nhà.
Bạn Min nhỏ xinhồ! có gì rồi sao?Bạn Koo tròn ủm
chưa.
Bạn Min nhỏ xinhthế sao lại đi ăn cùng vậy?Bạn Koo tròn ủm
chịu -.-
Bạn Min nhỏ xinhtớ ở có mỗi mình àchán lắm =(Bạn Koo tròn ủm
anh Hoseok đâu?
Bạn Min nhỏ xinhchưa về, haizzz...Bạn Koo tròn ủm
:((
Cậu nhìn điện thoại khẽ thở ra một tiếng, cũng đúng lúc đấy Taehyung ăn xong liền đứng dậy ra về.Thời tiết mùa đông lạnh giá, dưới ánh đèn đường nhàn nhạt có hai người con trai vẫn đi thật chậm trên vỉa hè mặc cho phố xá có đông đúc, nhộn nhịp thế nào. Cảm nhận hơi lạnh lẽo của buổi tối, Jungkook khẽ rùng mình. Từng đợt gió lạnh vẫn phả vào người khiến cậu hắt xì liên tục. Taehyung quay sang nhìn cậu khẽ cau mày."Lạnh à?""Chỉ...hắt xì...một chút."Xoa xoa cánh mũi cậu đứng thẳng người thì bị một lực kéo vào lòng ai kia. Hơi ấm sau lớp áo dày lan dần khắp phía sau lưng cậu, thật dễ chịu. Jeon Jungkook tròn mắt ngó nhìn Taehyung, hắn cũng thế mà nói tiếp."Đừng để bị cảm, tôi không muốn chăm cậu thêm lần nữa đâu."Hắn không nói gì nữa, bóng hai người nhòa dần sau ánh đèn đường. Lòng cậu lại trở nên bề bộn, mối quan hệ này thật rắc rối. Suy cho cùng Kim Taehyung là quan tâm thật lòng hay chỉ là đang giả vờ thương hại cậu?.Đã hơn mười hai giờ mà Jung Hoseok vẫn chưa về. Park Jimin đã ngồi đợi anh trên bàn cơm từ tối, thở dài một hơi có lẽ đêm nay anh lại ở ngoài rồi. Jimin chán nản nhìn đống đồ ăn nguội lạnh mà quay lưng đi lên phòng.Lúc này ở cửa lại có tiếng động, Jimin ngó ra thì thấy Jung Hoseok cả người toàn mùi rượu, quần áo dính chút bụi bặm gục vào tường. Vội vàng chạy đến bên cạnh đỡ anh dậy, dìu anh ngồi xuống ghế. Thấy trên mu bàn tay có thêm một vết thương, Jimin đến bên tủ lấy đồ sơ cứu để băng lại. Cả một quá trình cũng không lấy một lời oán trách hay giận hờn nào cả.Jung Hoseok cả người có chút ê ẩm, cứ mặc để Jimin muốn làm gì thì làm còn mình thì ngả người ra sau nhắm mắt.Jimin quỳ dưới đất tỉ mẩn lấy cồn khử trùng, thấy mi mày Hoseok nhíu lại, nó liền cố gắng cẩn thận từng tí một không để anh đau. Môi nhỏ hơi chu ra thổi phù phù, tay cầm bông chấm chấm nhẹ quanh miệng vết thương.Jung Hoseok mở mắt nhìn người trước mặt cứ ngây ngốc mà thu hết động tác của đối phương vào trí nhớ.Từ bao giờ Park Jimin lại có dáng vẻ chuyên tâm dịu dàng thế này nhỉ?Từ lúc cả hai làm lễ đính hôn sao?Mi mày hơi giãn ra một chút, Hoseok cong cong khóe môi hơi mỉm cười.Jimin cũng xong việc của mình, sắp gọn đồ vào lại chiếc hộp chuẩn bị đứng dậy rời đi. Thì bị Hoseok kéo lại ngã ngồi vào trong lòng. Cả người giật mình mà mất tự nhiên, gò má Jimin vương chút hồng nhạt, miệng nhỏ lắp ba lắp bắp."Anh làm... làm gì vậy?""Chẳng phải lúc này chúng ta nên hôn nhau một chút không phải sao?"Chất giọng khàn đi vì rượu trong người, hơi thở ấm áp phả lên gáy Park Jimin khiến lông tơ dựng hết lên. Jimin bị vòng tay to lớn của anh giữ lấy không thể di chuyển. Cả người ép sát vào lồng ngực của đối phương khiến cho nó có chút sợ hãi. Giờ phút này lại hệt như một con mèo nhỏ đang run cầm cập trong lòng chủ nhân."Chúng ta...?"Jimin tròn mắt nhìn lấy Jung Hoseok nhưng còn chưa nói thêm được câu nào nữa liền bị Hoseok giữ lấy cằm mà hôn xuống.Một nụ hôn đem theo chút mạnh bạo cùng hương rượu đọng lại nơi đầu lưỡi. Park Jimin sắc mặt hồng nhuận, cố gắng đẩy anh ra nhưng lại càng khiến Jung Hoseok cứ thế nhấn gáy mình mà hôn thêm sâu.Jimin bị hôn đến xụi lơ trong lồng ngực, đầu nhỏ dựa vào đối phương mà hít thở. Jung Hoseok lúc này lại cười vang lên."Hơi thở quá ngắn, phải luyện thêm vào, rảnh sẽ dạy em"Ánh mắt Hoseok ôn hoà nhìn Jimin, vươn tay nghịch nghịch môi nhỏ. Đôi môi này không ngờ lại câu nhân đến vậy.Hoseok thích thú mà bóp bóp hai cánh môi đỏ mọng, thiếu điều muốn bóp nó kêu lên chíp chíp thôi. Jimin lúc này hơi thở đã bình ổn lại, vành tai cùng hai má vẫn còn hơi đỏ, chắc vì câu nói ban nãy của anh.Nhưng lại nhìn thấy bộ dạng vô cùng vui vẻ của Jung Hoseok nghịch môi nhỏ của mình khiến Jimin có chút thấy khó chịu. Gạt tay của anh ra, nó đứng dậy cầm lấy hộp sơ cứu bị rơi xuống đất trong lúc cả người bị Jung Hoseok kéo vào lòng, Jimin bước đi. Nhưng tay anh đã kịp giữ nó lại."Anh muốn gì nữa?"Ngữ điệu có chút giận giữ, Jimin hơi nhíu mày nhìn Jung Hoseok cả thân nhàn nhã ngồi trên ghế."Đừng tự cao, tôi còn chưa cho em đi, nếu không phải em chưa đủ tuổi thì tôi đã sớm đem em lăn giường một tối rồi.""Ngoan ngoãn một chút đi."Jung Hoseok nói ra vài lời này thái độ nhàn nhã như hưởng thụ. Jimin nhìn anh, tuy tức giận vẫn còn nhưng trái tim vì sợ hãi sớm đã đập bịch bịch trong lồng ngực rồi."Lại đây ngồi đi."Hoseok vỗ vỗ vị trí trong lòng mình hướng Jimin khẽ cười. Tất nhiên là nó chỉ còn cách nghe theo thôi chứ biết làm sao. Tên Jung Hoseok chết bầm này.Ngồi lại vào trong lòng anh, lần này Jimin có phần sợ sệt hơn ban nãy."Đã ăn gì chưa?"Nghe anh hỏi, nó lắc đầu muốn nói thêm gì đó sau lại nuốt vào bụng."Tôi đi đua xe ở trường đua về hơi muộn, lần sau sẽ không để em đợi nữa."Đi đua xe ở trường đua sao? Vết thương này cũng là vì anh đua xe mà ra? Jimin hơi thất thần, cứ nghĩ cứ nghĩ Jung Hoseok về muộn là vì ghét bỏ mình mà đi tìm bạn gái bên ngoài. Không ngờ."Lần sau cẩn thận."Giọng Jimin lí nhí trong cổ họng nhưng Hoseok vẫn có thể nghe thấy, nụ cười trên môi ngày càng rõ ràng hơn. Gật đầu coi như là chấp thuận, tay vòng ra sau ôm lấy Jimin."Chúng ta đi ăn cơm nhỉ?""Để em đi hâm lại đồ ăn.""Được."~beta: kiều nhungBạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip