Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66:          Ý đồ

Người bay đến tốc độ rất nhanh, cơ hồ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Tiêu Linh Ngọc.

Tiêu Linh Ngọc nhìn người trước mặt mình đáp xuống, vẻ mặt thản nhiên thu cánh, Tiêu Linh Ngọc chậm rãi lui về sau, bất động thanh sắc đánh giá đối phương. Y biết Khôn Bằng đến từ Huyễn Yêu cảnh, Lão Quỷ Đầu cũng nói qua hắn là Yêu tộc, nhưng trước đó Tiêu Linh Ngọc chưa từng nghĩ qua cụ thể Yêu tộc là như thế nào. Hiện tại Khôn Bằng ở trước mặt y không hề che lấp, đôi cánh to lớn của hắn hắn chặt trên thân hình của hắn là hàng thật không chê vào đâu được, Tiêu Linh Ngọc thật sự nhìn không ra một chút giả mạo. Gió nhẹ thổi tới, đôi cánh sau lưng Khôn Bằng lóe sáng lên nháy mắt biến mất, đợi đến khi Tiêu Linh Ngọc nhìn lại, Khôn Bằng đã trở về là thanh niên thái độ ôn hòa thân thiện như lúc mới gặp ở bên ngoài.

Khôn Bằng cười tươi như hoa nở nhìn Tiêu Linh Ngọc, giống như chưa từng có tranh chấp qua, "Tiêu đạo hữu, Sở Thiên bí cảnh nguy hiểm trùng trùng. Không bằng chúng ta liên thủ, ngươi thấy thế nào?"

Tiêu Linh Ngọc mặt không đổi sắc, "Đa tạ ý tốt của đạo hữu, có điều ta muốn đi tìm sư huynh, chỉ sợ không thể cùng đạo hữu liên thủ."

Khôn Bằng vẫn không bỏ ý định, "Sở đạo hữu đã ở gần đây? Vậy vừa lúc, ba người chúng ta liên thủ càng thêm yên tâm."

Tiêu Linh Ngọc khó mà nhận ra được nhíu mày, cự tuyệt rõ ràng, "Ta không quen cùng người lạ liên thủ, nên ta chỉ nhận ý tốt của đạo hữu."

Khôn Bằng không ngờ Tiêu Linh Ngọc sẽ trực tiếp cự tuyệt hắn như vậy, lúc trước hắn nghe đồn rằng Tiêu Linh Ngọc thông minh lanh lợi ôn hòa thiện lương. Nhưng lúc này nhìn vẻ mặt lãnh đạm của hắn với mình, Khôn Bằng nghi ngờ, hay là chuyện lúc nãy bị hắn ghi hận? Khụ khụ, tuy rằng chuyện đó mình làm không được quang minh chính đại gì, nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, vì an toàn của Chu Ngọc Nhuận trong bí cảnh mình nhất định phải đi theo Tiêu Linh Ngọc.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên khuôn mặt Khôn Bằng càng sâu, "Ta cùng Tiêu đạo hữu tuy rằng mới gặp vài lần, nhưng đã sớm nghe tên tuổi của đạo hữu, đối với ngươi ngưỡng mộ đã lâu, Tiêu đạo hữu ngàn vạn lần đừng xem ta là người xa lạ."

Tiêu Linh Ngọc như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Khôn Bằng, y trước kia không rõ ý đồ của Huyễn Yêu cảnh, nhưng qua chuyện ở khu chợ, Tiêu Linh Ngọc xác định Huyễn Yêu cảnh là vì Chu Ngọc Nhuận mà đến. Nghĩ đến việc Khôn Bằng biết lai lịch của Chu Ngọc Nhuận, cũng tính toán trông cậy vào Chu Ngọc Nhuận để tầm bảo trong bí cảnh. Ý nghĩ này vừa hiện lên, lại gợi đến kí ức ở khu mua bán, trong lòng Tiêu Linh Ngọc cười lạnh, mình thoạt nhìn rất dễ bắt nạt sao? Huyễn Yêu cảnh thật sự không để mình vào mắt, y lập tức vung tay lên, Thủy Nguyệt Luân bổ về phía Khôn Bằng nhanh như chớp.

Lúc đầu Khôn Bằng còn tươi cười nhìn Tiêu Linh Ngọc, đợi đến quang mang của Thủy Nguyệt Luân lóe lên, Khôn Bằng vội lui về phía sau, may mắn thoát được tiến công của Tiêu Linh Ngọc. Nhìn Thủy Nguyệt Luân ở trước mặt mình, Khôn Bằng thầm than 'nguy hiểm thật', đến khi nhìn Tiêu Linh Ngọc mặt không đổi sắc, Khôn Bằng rùng mình, hiểu được trước mắt không nên dây dưa.

Tiêu Linh Ngọc cũng không có ý kết thù với Khôn Bằng, cũng như Sở Minh Nguy từng nói dù hành vi của Khôn Bằng đáng ghét nhưng Tiêu Linh Ngọc cũng không cảm nhận được ác ý từ hắn, lại nói, Yêu tộc thần thông quảng đại, Tiêu Linh Ngọc cũng không đảm bảo mình sẽ xử lí được Khôn Bằng mà không bị Huyễn Yêu cảnh biết.

Bên này, Tiêu Linh Ngọc vừa ra xong một chiêu đe dọa, lạnh lùng cảnh cáo, "Tính tình ta không tốt, đạo hữu tốt nhất cách xa ta một chút." Dứt lời đạp Thủy Nguyệt Luân nhanh chóng bay đi.

Ở phía sau, Khôn Bằng nhìn theo phương hướng Tiêu Linh Ngọc rời đi, ngưng thần thật lâu, lập tức cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu, máu huyết trên không trung biến ảo thành một kí hiệu yên lặng chôn ở phương hướng phi hành của Tiêu Linh Ngọc.

Tiêu Linh Ngọc bay nửa ngày thấy Khôn Bằng không đuổi theo rốt cuộc yên tâm. Cẩn thận dùng thần thức kiểm tra xung quanh xác nhận không có gì nguy hiểm, trên mặt Tiêu Linh Ngọc lúc này mới hiện lên tia mất mát. Bí cảnh Sở Thiên rộng lớn bao nhiêu không ai có thể tưởng được, bí cảnh lần này tụ hợp rất đông tu sĩ, nhưng lúc này những nơi Tiêu Linh Ngọc bay qua đều không thấy bóng người. Nghĩ đến không biết đại sư huynh ở nơi nào, Tiêu Linh Ngọc ôm hi vọng mỏng manh đánh ra một đạo truyền âm phù, tận lực khách quan tìm hiểu tình hình xung quanh, định là lỡ như đại sư huynh đến nơi này có thể tìm được phương hướng di chuyển của bản thân.

Đợi khi làm phép truyền âm phù xong, Tiêu Linh Ngọc nhìn bốn phía, cuối cùng an tâm tầm bảo, đầu tiên tất nhiên là phải thả Chu Ngọc Nhuận ra. Khác với lúc ở di địa Ngô Thành, lần này Chu Ngọc Nhuận từ trong túi nhảy ra như ăn cướp.

"Tiểu quái vật, nơi này thơm thơm thơm quá a."

Lão Quỷ Đầu xùy cười, "Tiểu bạch trư ngươi lại thật biết nhìn hàng."

Chu Ngọc Nhuận không vui, "Tiểu trư vốn dĩ là xem hàng chuyên nghiệp đấy thôi."

Vì Chu Ngọc Nhuận lần này ở khu buôn bán hố Khôn Bằng một phen, Tiêu Linh Ngọc lúc này bất kể như thế nào nhìn Chu Ngọc Nhuận thấy rất thuận mắt, mỉm cười ôm Chu Ngọc Nhuận vào lòng, "Chúng ta đi tìm nơi có hương vị dễ ngửi nhất nào."

Một lúc sau, Tiêu Linh Ngọc cẩn thận thu hồi Vô Ảnh kiếm, ở phía trước y là một cái hố to bị đào lên, dưới hố là một gốc cây hình dáng kì lạ màu vàng nhạt có linh trí né tránh ánh sáng xung quanh nấp vào chỗ râm. Loại thực vật này Tiêu Linh Ngọc chưa từng thấy trong các ghi chép của Tu Chân giới, nếu không có Chu Ngọc Nhuận vô cùng xác định dưới nền đất này có mùi vị vô cùng dễ ngửi, Tiêu Linh Ngọc sẽ không nghĩ đến vậy mà lại có thực vật sinh trưởng ngầm bên dưới.

Lão Quỷ Đầu nhìn vẻ mặt hiếm lạ của Tiêu Linh Ngọc tỏ vẻ xem thường sâu sắc, "Gốc này tên Diêu Quang, sinh trưởng dưới lòng đất, thích nơi âm u không thích sáng, dù ở thời Thượng Cổ cũng hơi hiếm. Nó tuy là linh thực nhưng lại không để làm thuốc, nếu luyện đan cho thêm nó vào thì đan phẩm sẽ thăng một bậc. Thời thượng cổ, người luyện đan thuật luôn săn lùng nó."

Tiêu Linh Ngọc tiếc hận nhìn hố chứa Diêu Quang, "Đáng tiếc chỉ có một gốc."

Lão Quỷ Đầu không còn lời nào để nói, "Ngươi cho Diêu Quang là thứ gì, là Tuyết quả thông thường của Tu chân giới sao? Là thuộc loại vừa mọc một chuỗi này lại ra thêm một chuỗi khác?"

Tiêu Linh Ngọc không thèm để ý Lão Quỷ Đầu trào phúng mình, cẩn thận mang Diêu Quang từ bùn đất đào ra, cẩn thận để vào hộp ngọc. Nhìn trong túi trữ vật có tất cả sáu cái hộp ngọc, Tiêu Linh Ngọc vừa lòng sờ sợ Chu Ngọc Nhuận, so với đời trước vất vả hung hiểm, đời này có Chu Ngọc Nhuận quả thật là nghịch thiên.

Chu Ngọc Nhuận cảm nhận được tâm tình Tiêu Linh Ngọc đang rất tốt, vì thế lá gan bắt đầu phì lên, "Tiểu quái vật, Tiểu trư muốn ăn điểm tâm!"

Tiêu Linh Ngọc mỉm cười lấy ra một khối điểm tâm, nói thật thì, y có chút không lí giải được độ cuồng nhiệt yêu thích của Chu Ngọc Nhuận đối với điểm tâm. Theo Lão Quỷ Đầu nói, Linh tê trư lấy thiên tài địa bảo làm thức ăn, thế nhưng mấy năm nay Tiêu Linh Ngọc cũng hiếm thấy nó ăn linh thực, đa số thời gian đều là ăn điểm tâm. Tiêu Linh Ngọc từng vì thế mà lo lắng cho sự phát triển của nó, nhưng thấy mỗi ngày Chu Ngọc Nhuận đều vẫn tung tăng nhảy nhót lại thấy yên lòng.

Chu Ngọc Nhuận vô cùng mỹ mãn ôm điểm tâm gặm hết miếng này đến miếng khác, cách bọn họ không xa, Chu Hỷ Nhi cẩn thận ẩn mình, nhìn điểm tâm trong lòng Chu Ngọc Nhuận không khống chế được chảy nước miếng. Nàng mấy ngày rồi đã không được ăn thứ gì, điểm tâm trong lòng Chu Ngọc Nhuận lúc này với nàng có thể nói là vô cùng hấp dẫn. Chu Hỷ Nhi thầm sờ cái bụng đang kêu của mình, trên mặt hiện lên tia đấu tranh.

Nàng thu được tin tức của Khôn Bằng, Khôn Bằng vốn định đồng hành cùng Tiêu Linh Ngọc để bảo vệ Chu Ngọc Nhuận nhưng thất bại, bởi thế Chu Hỷ Nhi không thể không thay đổi sách lược, ẩn thân ở một nơi gần đó cẩn thận đi theo Tiêu Linh Ngọc để bảo vệ Chu Ngọc Nhuận. Khó khăn đuổi đến thân ảnh của Tiêu Linh Ngọc, lại thấy cái mặt dính đầy vụn điểm tâm của Chu Ngọc Nhuận, Chu Hỷ Nhi bắt đầu nghĩ hay là mình lại điều chỉnh sách lược lần nữa.

Hay là giờ hiện thân chạy qua xin điểm tâm luôn được không ta? Chu Hỷ Nhi nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, Tiêu Linh Ngọc có như lời đồn tính tình mềm yếu thiện lương, với đề nghị trực tiếp này Tiêu Linh Ngọc sẽ cho mình điểm tâm hay không? Chu Hỷ Nhi thật là vô cùng rối rắm. Nếu không đi bản thân thật khó cưỡng lại lực hấp dẫn của điểm tâm; nếu mà đi Tiêu Linh Ngọc không cho là việc nhỏ, nhưng nếu bị người của Huyễn Yêu cảnh biết được sau này nhất định sẽ biến thành trò cười. Nội tâm đấu tranh nửa ngày, cuối cùng đồ ăn vẫn là trên hết, Chu Hỷ Nhi an ủi bản thân, đây chính là thiên tính của tộc mình, thật sự không phải do bản thân định lực không đủ đâu.

Sau khi xác định đồ ăn là trên hết, Chu Hỷ Nhi phóng như điên về phía Tiêu Linh Ngọc.

'Cẩn thận, có người đến.' Lão Quỷ Đầu cảnh báo.

Tiêu Linh Ngọc phóng ra Thủy Nguyệt Luân, chỉ thấy một đạo thân ảnh nhỏ bay nhanh hướng về phía mình, phía sau thân ảnh bụi bay cuồn cuộn.

Tiêu Linh Ngọc nhíu mày, đạo thân ảnh này thực sự là khí thế dào dạt thẳng hướng về phía mình, trên mặt Tiêu Linh Ngọc chợt lóe lên kinh ngạc, xuất hiện trước mặt là một con heo. Chính là không giống Chu Ngọc Nhuận, con heo này nhan sắc phấn nộn, thân hình cũng lớn hơn Chu Ngọc Nhuận một chút.

Tiêu Linh Ngọc cẩn thận quan sát kĩ con heo chạy tới, dù cho nhìn bề ngoài nó có vẻ không có lực sát thương, nhưng bí cảnh Sở Thiên thân là thượng cổ di địa không thể lấy lẽ thường mà đánh giá, bởi thế Tiêu Linh Ngọc cũng không buông lỏng cảnh giác. Chính là Lão Quỷ Đầu đột nhiên có vẻ mặt cổ quái, 'Hiện tại yêu tộc cũng thật sa đọa.'

Tiêu Linh Ngọc ngẩn ra, 'Yêu tộc?', một ý nghĩ lóe lên, 'Chu Hỷ Nhi?'

Lão Quỷ Đầu gật đầu, không rõ là ý gì nói, 'Xem ra yêu tộc này là định theo ngươi, vì tiếp cận ngươi mà không tiếc để lộ bản thể.'

Tiêu Linh Ngọc ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm con heo màu hồng phấn chạy đến trước mặt mình, nhất thời không thể dung hợp hai hình tượng cô gái đáng yêu ngoài bí cảnh với con heo tròn vo trước mắt này.

Ôm mục đích muốn nhìn rõ ý đồ của Chu Hỷ Nhi, Tiêu Linh Ngọc cũng không vạch trần thân phận của nàng, trên mặt lạnh nhạt nhưng nội tâm vạn phần cảnh giác. Ngoài dự liệu chính là, Chu Hỷ Nhi cũng không có quá chú ý đến Tiêu Linh Ngọc, tầm mắt của nàng toàn bộ đặt trên điểm tâm trong lòng Chu Ngọc Nhuận.

'Thực muốn ăn, thực sự muốn ăn quá đi!' Chu Hỷ Nhi mắt thấy Chu Ngọc Nhuận híp mắt ăn điểm tâm, không tự chú phát tán ý thức ra xung quanh, chảy nước miếng.

Chu Ngọc Nhuận đang vùi đầu ăn lại bị loại oán niệm mãnh liệt này quấy nhiễu, ngẩng đầu cảnh giác nhìn Chu Hỷ Nhi liếc mắt nhìn, 'Đây là của Tiểu trư, Tiểu trư mới không cho ngươi ăn.'

Chu Hỷ Nhi khiếp sợ nhìn Chu Ngọc Nhuận, trong đầu chỉ có một câu, nó nói chuyện, nó vậy mà biết nói chuyện. Chu Hỷ Nhi lắc đầu thật mạnh, lưu luyến thu hồi tầm mắt nhìn điểm tâm, nhìn Chu Ngọc Nhuận, 'ngươi biết nói?'

Chu Ngọc Nhuận vẻ mặt xem thường, 'Tiểu trư đương nhiên biết nói, Tiểu trư ngoài biết nói ra còn biết rất nhiều thứ khác nhé, Tiểu trư vô cùng lợi hại.'

Chu Hỷ Nhi đã không quản được Chu Ngọc Nhuận có đúng là còn biết rất nhiều thứ khác như lời nó nói hay không, toàn bộ tâm trí của nàng đều bị nghịch lí khác thường 'Chu Ngọc Nhuận biết nói chuyện' làm cho chấn kinh rồi. Không thể nào, thời kì sinh trưởng của Linh Tê trư rất dài, Chu Ngọc Nhuận sinh rất mới chỉ có ngắn ngủi mười năm, làm sao biết nói được, nó lúc này không phải là nên còn rất ngây ngốc hay sao.

Bị phát hiện này làm cho khiếp sợ Chu Hỷ Nhi bắt đầu quan sát kĩ càng lại Chu Ngọc Nhuận từ đầu đến đuôi, trong ánh mắt không hề che giấu kinh ngạc.

Tiêu Linh Ngọc chú ý tới thần sắc của Chu Hỷ Nhi, bất động thanh sắc thốt lên một câu, "Con heo này thật ra rất béo tốt, nướng lên ăn cũng không tệ nhỉ."

Chu Hỷ Nhi đang chú ý đến Chu Ngọc Nhuận bị câu nói của Tiêu Linh Ngọc làm hoảng sợ, bản năng nhìn Tiêu Linh Ngọc lùi về phía sau, chuẩn bị tốt sẵn sang chạy bất cứ lúc nào.

Tiêu Linh Ngọc ngoài ý muốn nhướng mi, "A, ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói? Ngươi là linh thú sao?"

Chu Hỷ Nhi chớp mắt mấy cái, do dự một chút mình có nên giả bộ làm linh thú hay không sau đó gật đầu, tỏ vẻ mình là linh thú.

Tiêu Linh Ngọc trên mặt làm bộ kinh hỉ, trong lòng cười lạnh, bất động thanh sắc rũ mi, 'Chu Ngọc Nhuận, Chu Hỷ Nhi vừa mới nói cái gì với ngươi?'

Chu Ngọc Nhuận vẻ mặt ngây thơ, 'Chu Hỷ Nhi là ai?'

Tiêu Linh Ngọc ánh mắt nhìn về con heo hồng phấn bên cạnh, Chu Ngọc Nhuận vẻ mặt lập tức cảnh giác, 'Nó muốn ăn điểm tâm của tiểu trư, Tiểu trư mới không cho nó ăn.'

Tiêu Linh Ngọc vẻ mặt cổ quái, liếc mắt nhìn Chu Hỷ Nhi một cái, 'Ngươi nói cái gì?'

Chu Ngọc Nhuận một hơi nuốt hết toàn bộ điểm tâm, 'Nó muốn ăn điểm tâm của Tiểu trư, Tiểu trư không cho nó ăn.'

Tiêu Linh Ngọc nhất thời không biết nói gì, chẳng lẽ phán đoán của y sai rồi, kì thật Chu Hỷ Nhi trọng điểm chú ý không phải là Chu Ngọc Nhuận mà là điểm tâm trong lòng Chu Ngọc Nhuận.

Tiêu Linh Ngọc bị lời nói của Chu Ngọc Nhuận làm kinh ngạc, bên này Chu Hỷ Nhi nhìn Chu Ngọc Nhuận một hơi nuốt điểm tâm mà thấy như sét đánh ngang trời, Chu Ngọc Nhuận không chỉ biết nói mà còn khai mở được không gian thần thông. Vẻ mặt khó hiểu đánh giá Chu Ngọc Nhuận, trực giác Chu Hỷ Nhi nói rằng cần phải báo tin này cho Yêu Hoàng biết, là Chu Ngọc Nhuận đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của Huyễn Yêu cảnh nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip