Hai Nhan Ngoai Truyen Chuong 78 Buong Xuoi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe câu nói đó của Cảnh Du khuôn mặt mẹ cậu thay đổi hoàn toàn, nụ cười của bà cũng khác hẳn ngày thường. Nước mắt bà ứa ra, miệng cười méo mó, giọng nói run run.

- Thẩm Quân, là con nói đấy nhé, con đã nói đồng ý đấy nhé. Con nhớ là không được nuốt lời.

Cảnh Du đang định nắm lấy bàn tay mẹ để an ủi thì mắt mẹ Cảnh Du nhìn ra phía cửa, bà gọi lớn.

- Ngụy Châu, cháu vào đây, may quá, có cháu làm chứng rồi.

Cảnh Du nhìn theo, cậu chết điếng khi thấy Ngụy Châu đang đứng ở cửa, trên tay xách một hộp đồ ăn. Mẹ Cảnh Du vẫn gọi rối rít.

- Ngụy Châu, cháu vào đi, cháu đã nghe Thẩm Quân nó nói gì rồi đúng không, cháu làm chứng cho bác, Thẩm Quân nói là sẽ đồng ý đính hôn, cháu làm chứng nhé, nếu nó nuốt lời cháu nhớ làm chứng cho bác nhé.

Ngụy Châu vẫn đứng ngây ra, cậu muốn đi lại chỗ mẹ Cảnh Du mà chân không sao nhấc lên được. Cậu đã nghe anh nói anh sẽ đính hôn. Chẳng phải đây là điều cậu mong muốn hay sao, nhưng sao tim cậu như có ai đó bóp nghẹt thế này, cậu khó thở, thật sự không thở được. Cảnh Du chạy vội lại chỗ Ngụy Châu, mặt cậu đỏ bừng, môi mấp máy.

- Ngụy Châu...!

Mẹ Cảnh Du vẫn cố gắng gọi.

- Cháu vào đi Ngụy Châu, cháu đã nghe những gì Thẩm Quân vừa nói đúng không. Cháu đã nghe đúng không?

Lúc này ngụy Châu mới giật mình bước hai bước thật dài đến chỗ mẹ Cảnh Du, cậu cố gắng trả lời rõ ràng.

- Cháu đã nghe ạ.

Mẹ Cảnh Du đưa tay khoát khoát con mình lại gần, mặt bà tươi tỉnh lạ thường.

- Thẩm Quân, con nhớ những gì mình nói đó, con không được đổi ý nghe chưa. Nếu con mà lừa dối mẹ thì Ngụy Châu sẽ là người thay mẹ xử tội con.

Cảnh Du mắt vẫn dán vào người Ngụy Châu, cổ họng nghẹn đắng, cậu trách thầm trong cổ họng" Ngụy Châu, sao em lại đến đây chứ, anh đã nói anh không gọi em không được đến còn gì."

Ngụy Châu nhìn sự vui vẻ này của mẹ Cảnh Du mà mừng rơi nước mắt, bà ấy đã chịu làm phẫu thuật, cơ hội sống của bà ấy đã đến rồi, vậy là anh sẽ không phải mồ côi thêm một lần nữa, vậy là mẹ anh có thể ở bên anh lâu hơn. Tốt quá rồi, thật tốt quá rồi.

Cảnh Du đưa tay kéo cánh tay Ngụy Châu, Ngụy Châu vẫn chưa hết ngỡ ngàng khi nghe câu " Con đồng ý" của Cảnh Du. Cậu không thể tả nổi cảm xúc của mình lúc đó, có cái gì đó nghèn nghẹn, có cái gì đó nuối tiếc lại có cái gì đó vui vui. Nhìn mẹ Cảnh Du vui như thế này cậu thấy lòng mình có chút nhẹ nhõm. Bà ấy là mẹ người cậu yêu, bà ấy khỏe lại thì anh ấy sẽ vui hơn, mà anh ấy vui thì chính là niềm vui của cậu

Mẹ Cảnh Du ngồi thẳng dậy kéo tay Ngụy Châu lại gần mình, bà như trở thành một con người khác hẳn, vui vẻ hơn và nói cũng nhiều hơn.

- Cháu ngồi xuống đi, cháu có biết bác vui thế nào không, vậy là con bác đồng ý lấy vợi rồi đấy. Bác vui quá.

Ngụy Châu nhìn mẹ Cảnh Du rồi lại quay sang nhìn Cảnh Du, cậu cố gắng gượng cười để cho Cảnh Du thấy thoải mái hơn một chút. Ngồi vui vẻ một lúc mẹ Cảnh Du muốn gọi điện thoại, bà gọi cho mẹ Lam Lam, bà muốn báo tin này với mẹ cô ấy. Hai bà mẹ đã mong ước điều này từ lâu, bây giờ Cảnh Du nhận lời rồi xem như sự cố gắng tác thành của hai bà mẹ đã có kết quả.

Để mẹ gọi điện được tự nhiên Cảnh Du kéo Ngụy Châu ra ngoài, lúc này Ngụy Châu mới nhìn Cảnh Du, cậu cố tỏ ra vẻ mặt bình thường. Đưa hộp đồ ăn cho Cảnh Du Ngụy Châu hít một hơi thật sâu rồi nói.

- Ba kêu em đưa đồ ăn cho anh, ba sợ anh ở bệnh viện ăn uống không đảm bảo.

Cảnh Du không quan tâm đến đồ ăn mà Ngụy Châu đưa, cậu vẫn cố kéo Ngụy Châu lại gần mình.

- Ngụy Châu à...anh...

Ngụy Châu cười híp mắt lại, đôi mắt cong cong hình lưỡi liềm của cậu có chút long lanh. Không để cho Cảnh Du nói thêm câu nào Ngụy Châu lấp liếm.

- Em nghe hết rồi mà, anh không cần phải nói gì nữa đâu. Mẹ anh chịu làm phẫu thuật là quá tốt rồi, bà sẽ khỏe lại thôi, anh đừng lo lắng nhé.

Cảnh Du kéo Ngụy Châu ôm chặt vào lòng, tim cậu đau thắt. Cậu biết Ngụy Châu đang nghĩ gì, cậu biết em ấy đang đau như thế nào. Cảnh Du tự trách mình sao lại để Ngụy Châu nghe thấy, sao khi cậu nói ra câu ấy cậu không nhìn xem có Ngụy Châu ở đó không. Bây giờ chuyện đã như thế này rồi, cậu phải nói làm sao với em ấy đây.

Ngụy Châu đẩy Cảnh Du ra, giơ tay lên nói vội.

- Em phải về đây. Mẹ anh chịu phẫu thuật rồi, em vui lắm. Anh cố gắng nhé.

Nói xong Ngụy Châu đi nhanh ra ngoài, Cảnh Du chạy theo kéo cậu lại nhưng không được. Ngụy Châu đi quá nhanh. Cảnh Du chỉ biết đứng nhìn theo bóng Ngụy Châu đi khuất, tim cậu nhói đau. Cảnh Du biết rõ bắt đầu từ hôm nay mối quan hệ của họ chính thức chuyển hướng rồi.

Buổi tối hôm đó Cảnh Du gọi điện cho Ngụy Châu, hai anh em hẹn gặp nhau ở chân cầu. Trời lạnh, ánh điện lờ mờ chiếc vào khuôn mặt họ. Cả hai đứng tựa vào xe của mình, khoảng cách giữa họ chỉ vài bước chân nhưng tưởng chừng như xa hàng dặm.

Đứng im lặng một lúc lâu Cảnh Du mới lên tiếng.

- Ngụy Châu, anh xin lỗi.

Ngụy Châu mắt nhìn sang phía Cảnh Du, cậu khẽ mỉm cười.

- Sao anh lại xin lỗi em, điều anh làm chính là điều em mong muốn mà.

Cảnh Du vẫn nhìn vào khoảng không trước mặt, cậu nói với Ngụy Châu như đang nói với chính mình.

- Thực ra lâu nay anh vẫn luôn trách em, anh luôn tự hỏi tại sao em không chịu lớn trong suy nghĩ, cái gì em cũng ôm vào mình để tự làm mình đau. Nhưng bây giờ anh mới nhận ra người không chịu lớn chính là anh. Anh đã chỉ cố gắng làm những điều mình muốn mà quên đi xung quanh anh còn có rất nhiều người. Anh muốn có cuộc sống giống ba, anh muốn anh và em sẽ ở bên nhau giống họ. Anh tự hứa với mình dù em có làm gì anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh, anh sẽ tìm mọi cách để kéo em về phía mình. Nhưng anh đã lầm, chúng ta đều mơ ước có cuộc sống giống ba nhưng hoàn cảnh của chúng ta không giống họ. Ba đã dám đấu tranh để được ở bên nhau, sở dĩ ba làm được điều đó là vì ba không có một bà mẹ đang nằm viện chờ chết, ba không có mối thâm thù giữa hai gia đình. Ba cũng thiếu thốn tình cảm nhưng ba không phải là những đứa trẻ mồ côi phải sống trong cô nhi viện như chúng ta. Anh đã quá ích kỉ khi chỉ nghĩ đến mình, anh đã quá vô tâm khi em làm tất cả để rời xa anh chỉ vì em muốn mẹ anh được sống. Ngụy Châu, anh xin lỗi đến bây giờ mới nhận ra anh quá nông cạn so với em, anh đã để em phải chịu ấm ức vì anh rồi.

Ngụy Châu cắn chặt môi lại nhìn Cảnh Du, cậu biết anh đang rất khó chịu. Nhưng quyết định của anh là đúng. Cứ nhìn khuôn mặt mẹ anh hôm nay thì sẽ biết anh làm thế là đúng như thế nào. Bà đã vui như một đứa trẻ chỉ vì câu nói "con đồng ý" của anh, bà đã quên đi mình đang bị bệnh chỉ vì câu nói ấy. Lẽ ra anh phải nói câu này sớm hơn, lẽ ra anh phải để mẹ mình được vui vẻ sớm hơn.

Ngụy Châu bước lại trước mặt Cảnh Du, đưa tay ôm chặt lấy anh. Cảnh Du gục đầu vào vai Ngụy Châu khóc nức nở. Có lẽ tất cả những cảm xúc hỗn độn trong lòng cậu lúc này chỉ có thể bật ra bằng tiếng khóc, cậu thấy thương Ngụy Châu và thương cho cả chính bản thân mình. Cảnh Du không thể ngờ rằng cậu và Ngụy Châu lại phải sống như thế này, cậu không bao giờ nghĩ rằng họ lại phải đứng để an ủi nhau vì quyết định mà cả hai không hề mong muốn.

Đứng im một lúc Cảnh Du đẩy Ngụy Châu ra, cả hai đứng tựa vào cửa xe của Cảnh Du. Ngụy Châu quay mặt về phía Cảnh Du hỏi nhỏ.

- Anh, anh có nhớ ngày sinh nhật mười bốn tuổi của em em đã nói gì không?

Cảnh Du cúi xuống gật đầu.

- Nhớ.

Ngụy Châu nhếch mép lên cười.

- Em đã nói sau này em lấy vợ em sẽ lấy người như anh. Lúc đó anh đã cười em và nói sao em không nói là lấy anh đi, cô gái nào mà giống anh thì họ chẳng phải sẽ là đàn ông còn gì. Thật ra ngay từ ngày đó em đã yêu anh rồi, chỉ là em giả vờ như không biết chuyện gì, giả vờ là đứa em nhỏ để được anh che chở. Không hiểu sao khi ở bên anh em luôn thấy mình nhỏ bé, khi ở bên anh em không muốn lớn lên một chút nào. Anh đã là một phần quá quan trọng trong cuộc sống của em. Em đã từng nghĩ nếu cuộc sống có lấy đi của em tất cả cũng xin hãy để anh ở lại bên em. Em đã từng rất hoảng sợ khi nghĩ rằng một ngày nào đó cuộc sống của em không có anh nữa. Nhưng bây giờ cả anh và em đều đã không làm được những điều mình nghĩ, cả hai đều đã thất hứa rồi. Anh, nếu có kiếp sau chúng ta hãy làm những đứa trẻ mồ côi thôi nhé, chúng ta sẽ đi trốn ở đâu đó thật xa để làm những đứa trẻ mồ côi thôi.

Cảnh Du kéo Ngụy Châu ghì chặt vào lòng, đầu cậu gật gật, nước mắt cậu rơi lã chã.

- Ừ, kiếp sau chúng ta sẽ là những đứa trẻ mồ côi thôi.

Gió đêm bắt đầu thổi, sương rơi xuống dày hơn. Cả hai đứng ôm chặt lấy nhau. Nỗi đau khiến họ không thể nói thành lời. Bây giờ họ mới hiểu như thế nào là bất lực trước hoàn cảnh, không phải cái gì mình muốn, mình cố gắng là có thể làm. Họ không chỉ sống một mình, họ còn có gia đình, có những người đang vì họ mà sống. Đêm nay họ sẽ ở cùng nhau, họ sẽ thể hiện tình yêu với nhau, họ sẽ ôm ấp nhau để gạt đi nỗi đau mà mà họ đang có. Chỉ qua đêm nay thôi mỗi người sẽ phải thực hiện những gì mình đã hứa và điều đó sẽ đẩy họ ra xa nhau hơn, họ sẽ phải chôn tình yêu này xuống tận đáy lòng.

Cảnh Du tỉnh dậy, hé mắt ra nhìn. Trời đã sáng, cậu cũng không thèm biết là mấy giờ nữa, cậu không muốn dậy, ước gì thời gian ngừng ở đây thì tốt biết mấy. Cảnh Du áp mặt mình vào tóc Ngụy Châu, Ngụy Châu đang nằm ngủ trong vòng tay của cậu. Nằm trong vòng tay Cảnh Du Ngụy Châu ngủ say như chết. Khi điện thoại của Ngụy Châu reo Cảnh Du mới khẽ gọi.

- Ngụy Châu, sáng rồi.

Ngụy Châu lười nhác kéo cái chăn che ngang mặt sau đó lại rúc vào ngực Cảnh Du. Điện thoại của Ngụy Châu tiếp tục reo, Cảnh Du mở ra nhìn, là cuộc gọi của Trần Hà. Đoán Trần Hà gọi em mình vì công việc nên Cảnh Du lay lay Ngụy Châu.

- Ngụy Châu, em có điện thoại này.

Ngụy Châu thò tay ra với cái điện thoại sau đó lại rúc vào trong chăn mở máy ra nghe, tiếng Trần Hà oang oang khiến cậu giật mình.

- Ngụy Châu, sao còn chưa đến, chúng ra phải ra sân bay bây giờ rồi.

Ngụy Châu ngồi bật dậy vơ vội quần áo mặc vào, cậu vừa mặc vừa nói với Cảnh Du.

- Anh, hôm nay em phải đến đón thầy đi Quảng Đông. Em muộn mất rồi.

Cảnh Du vẫn nằm trên giường hỏi lại.

- Em đi bao lâu?

Ngụy Châu chạy nhanh ra cửa nói vọng vào.

- Em đi một tuần, khi nào bác phẫu thuật gọi điện cho em nhé.

Cảnh Du cũng bật dậy khỏi giường vơ quần áo mặc vào chạy theo Ngụy Châu, cậu mặc kệ lời hứa, cậu mặc kệ tất cả, cậu phải đưa Ngụy Châu ra sân bay, bây giờ trong đầu Cảnh Du chỉ nghĩ được thế thôi, chuyện ngày mai để ngày mai sẽ tính.

( Cái mạng quần què nhà tui nó có vấn đề, để các thím đợi lâu, xin lỗi nhá.)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip