Nhan Nhan Minh Yeu Cau Hien Than Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Vệ Tịch Nhan, cậu rốt cuộc muốn thế nào?" Tạ Vũ Hiên đau lòng, lần đầu tiên Vệ Tịch Nhan vì người khác đối chọi gay gắt với nàng!

"Mình có thể như thế nào? Là cậu muốn thế nào mới đúng!" Nếu như Tạ tiểu quỷ không suốt ngày bày biện sắc mặt khó chịu, nàng cũng không đáp ứng lời mời của Trần Tùng, cho nên ai mới là người có lỗi! Vệ Tịch Nhan đem hết trách nhiệm đè lên Tạ Vũ Hiên.

"Theo mình trở về!" Tạ tiểu quỷ bá đạo nói !

"Tại sao?" Vệ Tịch Nhan tương đối bướng bỉnh !

"Cậu. . .", ngừng tạm rống lên, " Cậu cùng nam sinh đi ra ngoài ăn cơm vào ngày lễ tình nhân, mình sẽ nói cho Vệ mẹ Vệ cha cậu yêu sớm!"

Chung quanh thoáng cái an tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn Vệ Tịch Nhan đỏ bừng, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt tò mò của những người xung quanh, đầu năm nay học sinh trung học cơ sở năm nhất yêu sớm cũng không có gì đáng ngạc nhiên, lòng dạ mọi người biết rõ, nhưng bị Tạ tiểu quỷ lại rống lên như thế.

Vương Bằng khóe miệng co giật, lão Đại a, trước mặt gia trưởng gầm lên, con của bọn hắn yêu sớm, chẳng phái quá phận sao?

"Tạ Vũ Hiên, ngươi thật trẻ con !" Vệ Tịch Nhan không nhịn được nói.

"Hữu hiệu là được!" Trẻ con thì trẻ con , cũng chưa có người nói ta trưởng thành!

Vệ Tịch Nhan cảm thấy thất bại, "Buông ra, mình muốn vào lấy túi xách!"

Tạ Vũ Hiên quay đầu nhìn về phía Vương Bằng, "Đi, cầm túi mang ra!"

Vương Bằng vẻ mặt đau khổ, lão Đại thật đúng là đem hắn làm tiểu đệ sai bảo! Hắn hôm nay ăn mặc đẹp đẽ lịch sự, phong lưu phóng khoáng, trốn không được a!

Vệ Tịch Nhan híp híp mắt, "Tạ Vũ Hiên, tốt nhất cậu cũng không nên để mình biết cậu yêu sớm, nếu không mình nhất định khiến cậu hối hận, hận không thể chui trở về trong bụng Tạ mẹ mẹ!"

"Cắt!" Tạ Vũ Hiên mất tự nhiên, tránh ánh mắt Vệ Tịch Nhan, trong lòng oán thầm , mình muốn yêu sớm, đối tượng cũng là cậu a!

Vương Bằng đi ra, phía sau còn có Trần Tùng, Tạ Vũ Hiên mặt liền biến sắc, chúng ta muốn đi, ngươi đi theo làm gì? Dám hẹn người của nàng, có dũng khí đối đầu với nàng !

"Xin lỗi, em phải đi." Lãng phí một bữa bữa ăn tối, Vệ Tịch Nhan cảm thấy có lỗi.

"Không sao, em có thể tới anh cũng đã thấy vui rồi, anh đưa các em về!" Trần Tùng biểu hiện thật ra là rất có phong độ, bữa cơm này tương đương với phí sinh hoạt một tháng của hắn.

"Cảm ơn. . ."

"Cám ơn nhiều, phiền toái Trần niên trưởng giúp em đem người này đưa về!" Tạ tiểu quỷ đem Vương Bằng đẩy tới Trần Tùng, hoàn toàn không nhìn hắn vẻ mặt u oán cùng Trần Tùng lúng túng, "Hai ta còn có chút chuyện, đã làm phiền anh!" Nói xong ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khóe miệng, phối hợp uy hiếp.

Vương Bằng giơ hai tay lên, tỏ vẻ bản thân có lời muốn nói, bị bộ mặt dữ tợn của Tạ Vũ Hiên dọa, đáng thương nuốt lời nói trở về.

Tạ tiểu quỷ lôi kéo tay Vệ Tịch Nhan, xoay người đi, Vệ Tịch Nhan không thể làm gì khác là đối với Trần Tùng xin lỗi cười cười.

"Ngày mai gặp!" Trần Tùng cũng cười một tiếng, tỏ vẻ không sao.

"Qủy sứ!" Tạ tiểu quỷ phản xạ có điều kiện bật thốt lên.

"Tạ Vũ Hiên!"

Nhìn các nàng đi xa, Trần Tùng buồn bực, mình không có đắc tội Tạ Vũ Hiên a, làm sao nàng mỗi lần thấy mình đều đề phòng như kẻ thù?

"Niên trưởng, chúng ta làm sao trở về?" Vương Bằng nhìn mình giống Trần Tùng, cuối cùng tìm được chút thăng bằng, cùng là những kẻ bị bỏ rơi!

"Ngươi tự mình về." Hắn không có hứng thú với con trai!

"A? Anh không tiễn em a?" Vương Bằng sửng sốt.

"Ngươi là nam sinh a!" Trần Tùng rống lên, sau đó bước đi.

Ô ô, Vương Bằng cảm giác mình thật đáng thương, lễ tình nhân coi như xong, còn bị vứt bỏ ở đầu đường!

"Đi đâu?" Đây không phải là phương hướng trở về trường học.

"Mình còn chưa ăn cơm!" Tạ tiểu quỷ dắt tay áo Vệ Tịch Nhan, "Hắt xì!" Mới vừa rồi tức phát hoả, hiện tại hạ hỏa mới cảm thấy thật lạnh!

"Tại sao cậu ăn mặc như vậy mà chạy đến?" Vệ Tịch Nhan cau mày, cởi xuống áo khoác của mình mặc vào cho Tạ tiểu quỷ.

"Cho nhanh a!" Tạ tiểu quỷ vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn.

"Mình lúc nào có yêu cầu cậu, tự mình a!" Vệ Tịch Nhan quan sát xung quanh, tìm một nhà tiệm ăn nhanh, lôi kéo Tạ tiểu quỷ đi vào.

Thức ăn nhanh? Tạ tiểu quỷ chết sống không vào, Vệ Tịch Nhan buồn bực, không phải là cậu nói đói sao? Có cơm ở trước mắt, cậu không ăn rốt cuộc muốn như thế nào nga?

"Không ăn cái này!" Tạ tiểu quỷ lập trường kiên định, Vệ Tịch Nhan chỉ có thể nghe theo.

Đi trong chốc lát, "Nhan Nhan, chân mình lạnh!"

Vệ Tịch Nhan không thấy tiệm giày, liếc Vũ Hiên một cái, cậu mạng dép lê ra ngoài, mình có biện pháp gì, chẳng lẽ mình cởi áo quần đem chân cậu bọc lại?

Tạ tiểu quỷ bĩu môi, bỗng nhiên mắt sáng lên, "Nhan Nhan, chúng ta đi kia ăn!"

Vệ Tịch Nhan quay đầu nhìn, nhà hàng Tây tên "FEEL", phía ngoài nhìn rất đẹp ! Vệ Tịch Nhan cầm lấy thực đơn còn đang nghi ngờ, Tạ tiểu quỷ bình thường luôn là ghét cơm Tây không đủ phong phú, hôm nay làm sao đổi tính rồi?

"Khụ, hôm nay lễ tình nhân!" Tạ tiểu quỷ không được tự nhiên, cúi đầu nhìn thực đơn ngượng ngùng nói .

Lúc này khóe miệng Vệ Tịch Nhan cong lên, gọi món ăn, tảng đá cũng muốn lãng mạng! Thần thái nhất thời tung bay, Tạ tiểu quỷ đang bị bệnh, cộng thêm thật đói bụng, bữa cơm này ăn tương vui vẻ và ấm áp!

Chẳng qua là, quá trình tốt đẹp kết cục không như ý. Giống như hiện tại, thời điểm tiểu quỷ ra tính tiền, phát hiện quên mang theo ví tiền, lúc này mới nhớ tới lúc nãy đi vội vàng, ví tiền cùng điện thoại di động đều không mang! Lưng thẳng cũng cúi xuống , đỏ mặt, "Nhan Nhan, mình không mang tiền. . ."

Vệ Tịch Nhan đang đang uống nước, không cẩn thận bị sặc, Tạ tiểu quỷ vội vàng chạy đến, giúp nàng vuốt lưng. Vệ Tịch Nhan buồn cười nhìn Tạ tiểu quỷ, không có tiền mà muốn đi ăn nhà hàng?

"Mình quá vội vàng nên quên mang theo!" Tạ tiểu quỷ ngượng ngùng, trong lòng ảo não không dứt, không khí tốt như vậy bị mình làm hư ! Buồn bực!

Vệ Tịch Nhan móc ví tiền ra trả, Tạ tiểu quỷ chết sống kéo nàng đi dạo phố, trời đang lạnh mang đôi dép lê, còn muốn đi dạo phố, thật hết chỗ nói! Vệ Tịch Nhan sủng nịch véo mũi Tạ tiểu quỷ.

Giống như khi còn bé giống nhau, Tạ tiểu quỷ nắm tay Vệ Tịch Nhan, ngọt ngào đi dạo phố!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip