Chương 38: Cầu Hôn.*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy nụ cười trên mặt cô tâm tình trở nên tốt hẳn, anh nhìn cô từ trên xuống dưới một cách tỉ mỉ, tuy rằng thuộc hạ đã báo cáo tình hình của cô cho anh, nhưng trong lòng anh vẫn bồn chồn không yên. Anh lo lắng không biết trong lúc hai bên giao đấu, cô có bị thương gì hay không.
Trong con ngươi sâu thẳm của anh, cô có thể nhìn thấy được sự lo lắng cùng bất an.
Cô biết anh đang lo lắng cho cô.

Kỳ thật khi hai người yêu nhau, đến khắc cốt ghi tâm, họ không cần dùng lời nói, chỉ cần nhìn vào mắt của đối phương, thì sẽ hiểu được người mình yêu đang suy nghĩ điều gì.

Gióng như cô và Anh bay giờ, đứng trước mặt biết bao nhiêu người, ánh mắt thâm tình của anh nhìn cô đã nói lên tất cả.
Có sự yêu thương, chiều chuộng, khoang dung, che chở cùng với hy sinh.
Trong lòng cô từng cơn tê dại lan tràn, khiến máu trong người dần dần nóng lên.
Một loại cảm giác chưa từng có, làm cô luốn cuốn tay chân.

Lôi Lạc Thiên hai tay đút vào trong túi quần, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hồng hào của cô.
Anh bước từng bước đến trước mặt Trình Lam, lấy trong túi áo ra một cái hộp màu đỏ bằng nhung, mở nấp hộp ra là một chiếc nhẫn kim cương 10 carat hình trái tim lấp lánh dưới ánh đèn.
Chiếc nhẫn là do anh đặc biết thiết kế cho cô, trong chiếc nhẫn Tề Phong đã gắng mấy định vị nhỏ và tối tân nhất.
Anh vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé, đang run rẩy vì hồi hợp của cô.

"Lam Lam chúng mình kết hôn."

Không phải là lời cầu hôn ngọt ngào hay lãng mạng, mà là một câu vô cùng bá đạo, hoặc có thể nói đó là một thong báo anh dành cho cô.
Trình Lam vô cùng cảm động, cô biết đối với anh mà nói, trước mặt bao nhiêu người anh có thể làm ra hành động này đã chứng tỏ tình yêu anh dành cho cô.

Trong mắt Trình Lam hiện lên sự bối rối và do dự. Cô yêu anh nhưng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn bao giờ. 
Lôi Lạc Thiên nhìn ra được sự đắng đo trong ánh mắt cô, anh không tức giận, ngược lại còn vô cùng kiên nhẫn nắm lấy bàn tay mềm mại mà lúc này vì hồi hợp mà đã thấm ướt mồ hôi.
Anh khơm tới thì thầm vào tai cô, giọng nói thâm trầm chỉ có hai người nghe được.

"Lam Lam đừng lo sợ, từ nay về sau anh sẽ là người bảo vệ và yêu thương em."

Trình Lam trong lòng ngọt đến tận xương tủy, cô tươi cười gật đầu.
Sắc mặt của Lôi Lạc Thiên vô cùng sảng khóai, anh cầm chặt chiếc nhẫn kim cương hình trái tim, đeo vào ngón áp út của cô, chiếc nhẫn trên tay vì sự phản chiếu của ánh đèn, mà lấp lánh như những vì sao trên bầu trời.
Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay anh.
Lôi Lạc Thiên yêu thương đặt một nụ hôn thâm tình lên trán cô, anh vươn tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô rồi kéo cô vào lòng.
Trước sự kinh ngạc của mọi người, anh tuyên bố.

"Tháng sau vào ngày lễ tình nhân chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ tại đây."

Nói xong anh ôm eo Trình Lam đi vào trong khách sạn.

Các ký giả cùng phóng viên đều tò mò không biết cô gái vừa rồi là ai, mà được chủ tịch của tập đoàn lớn nhất thành phố S yêu thương như vậy.
Anh là một trong những thanh niên giàu và có địa vị cao nhất trong nước lẫn ngoài nước. Biết bao nhiêu tiểu thư con nhà giàu và các ngôi sao nổi tiếng muốn dính vào scandal với anh, nhưng không biết vì sao, một khi có tin đồn gì đều bị một thế lực thần bí nào đó xóa sạch.
Đường Tam đứng bên cạnh Tề Phú cảm động vô cùng, cô vui mừng thay Trình Lam. Cô biết Lôi Lạc Thiên yêu Trình Lam thật lòng.
Tề Phú nói nhỏ vào tai cô, cử chỉ thân mặt có vài phần ám muội.

"Cô đã làm gì mà có thể theo dõi được Việt Vũ vậy? "

Đường Tam cười đắc ý khom tới nói.

"Đâu có gì đâu, tôi chỉ để một thiết bị theo dõi và nghe lén vào xe của hắn ta.
Nhưng điều đặc biệt là, thiết bị này do tôi tự phát minh, dù có dùng máy kiểm tra tân tiến nhất cũng không tìm ra được nó."

Cô tươi cười thì thầm vào tai Tề Phú.

Tề Phong đứng bên cạnh Lôi Lạc Thiên, giờ phút này không thể nào kiềm chế được lửa giận trong lòng, anh đi qua với sắc mặt hầm hầm không nói lời nào cầm cánh tay của Đường Tam lôi đi.

"Anh làm gì vậy?
Đau em chết đi."

Tề Phong cười khinh thường. Dùng giọng giễu cợt nói với cô.

"Đau sao?
em cũng biết đau."

Anh lôi cô một mạch vào cuối hành lang. Dùng sức quăng cô một cái, người cô bị đụng mạnh vào bức tường phía sau.
Anh lập tức áp người xuống hôn cô mãnh liệt. Bàn tay cũng bắt đầu sờ soạng lên bầu ngực căng tròn của cô.
Đường Tam đầu óc choáng váng dùng sức đẩy anh ra.
Tề Phong lúc này không thể kiểm sóat được cảm xúc của mình.
Có trời mới biết anh lo lắng cho cô đến cở nào.
Nhưng cô thì sao, trước mặt anh lại anh anh em em liếc mắt đưa tình với người anh em tốt của anh.
Vừa nghĩ đến đó anh lại vô thức dùng sức bớp mạnh vào ngực cô.
Sự đâu đớn khiến toàn thân cô cứng đờ, theo phản ứng tự nghiên cô cắn mạnh lên môi anh, mùi máu tanh xông thẳng vào mũi Tề Phong, anh chợt bình tĩnh lại từ từ buông cô ra.
Nhìn khuôn mặt vì đâu đớn mà trở nên trắng bợt, đôi môi xưng đỏ, dây áo bị trợt xuống để lộ ra ngòai một bên ngực.

"CMN... Sao mình lại mắt đi lý trí như vậy?
Sao mình có thể làm ra những chuyện như vậy?"

Anh đau lòng nhẹ nhàng ôm thân thể nhỏ bé đang run rẩy của cô vào lòng.

"Xin lỗi, anh không biết sao mình lại như vậy. Nhìn thấy em thân mặt với Tề Phú, anh lại không thể tự chủ được bản thân mình.
Xin lỗi em."

Anh nói với giọng run run.
Đường Tam không nói gì chỉ lặng lẽ nằm im trong lồng ngực của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip