Bh Edit Linh Di Cuu Thien Tuyet Ca Hoan Chuong 18 Thien Duy Than Kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 18: THIÊN DUY THẦN KÍNH



Đột nhiên trong lúc đó, một cỗ lực thật lớn bắn lấy cô, đem cô đánh văng ra khỏi thân thể Lăng Linh.

Hoa Lôi lơ ngơ đứng thẳng thân thể, ngạc nhiên nhìn Lăng Linh. Cô không thể ngờ lại có thể nhìn đến cảnh tượng kia, cô ngơ ngác ngẩn người, mất đi phản ứng.

"Làm sao vậy? Thấy cái gì sao?" Nhan Định Khôn quơ quơ tay trước mặt cô, đem suy nghĩ của cô kéo trở về hỏi.

Lăng Linh đứng trước kết giới, nhìn thấy bên ngoài tràn đầy binh tướng Ma giới và Mịch giới. Bầu trời cũng càng ngày càng hôn ám. Ở nhân gian Ma giới không có khả năng đem nhiều binh tướng đến như vậy, xem tình hình này có lẽ bọn hắn đã đem phong ấn của Thần Long hộ vệ phá tan.

Hoa Lôi cũng nhìn thấy đám binh tướng bên ngoài, cô lo lắng Lăng Linh có gì sơ xuất lập tức chạy đến bên người. Hạo Thiên nhìn thấy Lăng Linh, trong mắt tràn đầy sát khí, sau đó lại thấy Hoa Lôi, lập tức chuyển sang khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía Hoa Lôi chấp tay vấn an.

Lăng Linh giơ tay lên, Long Kỳ kiếm xuất hiện trên tay nàng, nàng định giơ kiếm chém xuống kết giới. Huyền Cơ Tử đã nhanh chóng giữ tay nàng lại nói: "Không thể!"

Lăng Linh quay đầu lại hỏi: "Vì sao?"

"Bọn hắn người đông thế mạnh, chúng ta không phải là đối thủ. Nếu phá kết giới này kết chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."

Lăng Linh ra vẻ không đồng ý "Bắt giặc bắt vua trước, mọi người đoàn kết giết chết Hạo Thiên, đến lúc đó không sợ tà ma này không tiêu tán."

"Đến lúc đó càng hỏng hơn." Long Tứ lên tiếng: "Hiện tại Hạo Thiên còn sống, còn có thể đưa bọn họ tụ lại một chỗ. Một khi Hạo Thiên chết, bọn này nhất định tiêu tán đi đến nơi khác làm hại nhân gian, đến lúc đó chúng ta muốn loại bỏ bọn hắn sợ càng khó khăn hơn, nhân gian cũng gặp phải tai ương."

Long Ngũ cũng gật đầu: "Không sai. Chúng ta nên nghĩ biện pháp nhân cơ hội này một lưới bắt hết bọn hắn."

Lăng Linh buông kiếm, hỏi: "Vậy các người có biện pháp gì tốt hơn không?"

Hoa Lôi trầm mặc: "Bọn hắn e ngại ánh sáng, chúng ta chỉ cần vây bọn hắn rồi đem đến nơi có ánh sáng là có thể giết được bọn hắn."

Lăng Linh lạnh lùng nói: "Ánh nắng đã bị che khuất, huống hồ, coi như chưa bị che khuất cũng không thể giết hết bọn hắn, chỉ có Linh Quang thần kính của Long giới và Thiên Duy thần kính của Thần giới cùng ánh sáng trực tiếp của Cửu Thiên mới có thể giết chết hết bọn hắn."

Hoa Lôi lên tiếng: "Linh Quang thần kính đã bị phong ấn ở Huyền Băng, lấy ra bây giờ là không thể nào, mà Thiên Duy thần kính thì ở Ma Giới đại vực... Cũng không thể dùng đến được..." Hoa Lôi nhíu mắt, lời nói có chút chậm: "Hiện tại Ma giới dốc toàn bộ lực lượng đến đây, chúng ta có thể dễ dàng lén vào Ma giới đem Thiên Duy thần kính trở về."

"Nói có lý."  Nhan Định Khôn nhướng mắt nói: "Chính là, Thiên Luân công chúa, chúng ta đều bị vây ở chỗ này, làm sao đi đến Ma giới?"

"Cái này dễ thôi." Huyền Cơ Tử lên tiếng: "Dùng Âm Dương Bát Quái này có thể mở ra một đường đi đến những nơi khác."

"Thật sự? Như vậy thật sự là quá tốt." Hoa Lôi vui sướng ngây ngất, nếu tìm được Thiên Duy thần kính sẽ có hy vọng.

Long Nhị trầm tư một lát nói: "Thiên Luân công chúa, ngươi cùng tiểu điện hạ đi đến Ma Giới tìm Thiên Duy thần kính về. Chúng ta ở đây cố gắng giữ chân Hạo Thiên."

"Được." Hoa Lôi đáp, cô nhìn sang hướng Lăng Linh.

Lăng Linh cũng gật gật đầu, mặt không chút thay đổi, lãnh mạc đáp, Hoa Lôi nhìn thấy thập phần khó chịu.

"Em làm sao vậy? Vì sao đột nhiên lạnh nhạt như vậy? Linh, có chuyện gì chúng ta không thể thẳng thắng nói được sao?"

Lăng Linh liếc mắt nhìn cô một cái "Nói chuyện chính sự trước được không?"

Nói xong đi đến Âm Dương Bát Quái. Hoa Lôi có chút vội vàng giữ chặt nàng lên tiếng:

"Chẳng lẽ chuyện này không phải là chính sự sao?"

"Chính sự cũng phải phân biệt nặng nhẹ không phải sao?" Lăng Linh nhìn cô một lúc, rút tay ra khỏi tay cô sau đó đi vào Càn Khôn trong Âm Dương Bát Quái đứng vững.

Hoa Lôi đi theo vào, vẻ mặt buồn bực.

Huyền Cơ Tử hỏi: "Hai người không sao chứ?"

Hoa Lôi nhìn Lăng Linh, cô không có gì, nhưng Lăng Linh chắc chắc có chuyện. Lăng Linh lại hiển nhiên trả lời "Không có việc gì, rất tốt, bắt đầu khởi động Âm Dương Bát Quái đi, nhớ rõ một canh giờ sau đem chúng ta gọi trở về."

"Tuân mệnh." Nói xong, Long Nhị xoay người ra ngoài bố trí kết giới.

"Chuẩn bị xong chưa?" Huyền Cơ Tử hỏi.

"Xong." Hoa Lôi lên tiếng, Lăng Linh gật gật đầu.

"Vậy được, ta khởi động a." Nói xong, hắn niệm lên khẩu quyết, lấy pháp thuật khu động Càn Khôn Âm Dương Bát Quái.

Càn Khôn Âm Dương Bát Quái chậm rãi chuyển động, Bát Quái dần dần tạo thành một cây cột hắc sắc, càng lúc di chuyển càng nhanh, cây cột này ngày càng đen lại, đột nhiên hiện lên một trận hắc quang, Bát Quái dừng chuyển động.

Lăng Linh và Hoa Lôi mở mắt ra, lắc lắc đầu, ánh sáng của Bát Quái vừa rồi làm hai nàng choáng váng đầu óc.

Trước mắt là một mảng thế giới tối đen, không khí đầy áp lực, chỉ ngửi thấy một mảng mùi máu. Ở trong này, các nàng chỉ thấy âm lãnh, không có cảm giác có ánh mặt trời chiếu đến. Nơi này các nàng không thể ở lâu, bởi vì không cung cấp được ánh sáng, năng lượng các nàng sẽ tiêu hao mà suy yếu chết đi.

Hoa Lôi nắm tay Lăng Linh, hỏi "Sợ sao? Đừng sợ, có tôi ở đây." Đầu ngón tay nàng lạnh lẽo không chút độ ấm, Hoa Lôi siết tay này chặt hơn "Tay em lạnh quá!"

"Bình thường." Lăng Linh dùng sức rút tay nàng ra, sau đó đi về phía trước.

"Không bình thường, tay em chưa từng lạnh như vậy!" Hoa Lôi vội vàng giữ chặc lấy nàng, lớn tiếng kêu lên: "Rốt cuộc có chuyện gì em hãy nói ra? Em đừng có như vậy được không? Bộ dạng em hiện tại làm tôi rất đau lòng!"

"Nơi này là Ma giới!" Lăng Linh cảnh cáo nói.

"Không cần biết nơi này là Ma giới hay là nhân gian, tôi hiện tại chỉ cần biết rốt cuộc em làm sao vậy?" Hoa Lôi kích động kêu lên, trong lòng cô dâng lên một loại sợ hãi, cô cảm giác được Lăng Linh đang dần rời khỏi cô.

Nhưng là, cô không biết xảy ra chuyện gì, không biết vì sao Lăng Linh lại đột nhiên biến thành như vậy, đối với cô cực kỳ xa lạ.

Tiếng Hoa Lôi kêu lên làm bốn phía nổi lên sao động, tiếp đến ánh sáng lục quang chậm rãi nổi lên, tất cả đều là ánh mắt của ác ma.

Lăng Linh nhìn thấy bốn phía vô số ánh mắt, chậm rãi lên tiếng: "Mặc kệ là chuyện gì chờ trở về rồi hãy nói."

"Không, tôi muốn biết đáp án ngay bây giờ." Hoa Lôi cố chấp kiên định trả lời.

Những ánh mắt này đang từng bước từng bước đến gần các nàng, Lăng Linh trầm giọng: "Chị quên mục đích chúng ta đến đây để làm gì sao?"

"Tôi không quên. Em cho tôi biết đáp án cũng không mất nhiều thời gian đi!" Hoa Lôi nói, không đem đám ác ma kia để vào trong mắt.

Lăng Linh biết cô cố chấp, thản nhiên trả lời: "Được, vậy tôi cho chị biết, đống thạch anh nát vụn chị nhìn thấy trong đó hiện tại là tâm của tôi."

Nói xong, tay nàng vung lên, một kiếm bổ đến phía trức. Đám ác ma rơi rụng giống như mưa. Nhưng mà, đám ác ma này chỉ là ấu tử, không có lấy một tên trưởng thành, có lẽ lợi hại một chút cũng bị điều đến Côn Luân. Nàng tùy tiện quơ kiếm cũng có thể giết chết đám ác ma này, dễ dàng giống như chém đậu hủ.

Hoa Lôi bị lời nói của Lăng Linh làm chấn động, tuy rằng cô đã muốn đoán được, nhưng chính tai nghe được sự thật này vẫn cảm thấy không chấp nhận được. Thạch anh vỡ nát kia là lòng của nàng, chất lỏng màu đỏ kia là huyết lệ. Tâm Lăng Linh tại sao lại vỡ? Nàng đã trãi qua chuyện gì?

Hoa Lôi cảm thấy tâm mình cũng bị đập nát. Cô nhìn Lăng Linh, chỉ thấy nàng lạnh nhạt giết chết những tên ác ma này, nàng ra tay vô tình, mỗi một kiếm đều muốn lấy mạng đối phương.

Hoa Lôi lặng đi không nhúc nhích, đến mức bọn ác ma kia đến gần vẫn không hề hay biết. May mắn, cô là thần, có một tầng linh lực hộ thể, mà bọn này chỉ là tiểu ác ma, chỉ cần chạm vào linh lực hộ thể trên người cô đều bị thương tổn.

Lăng Linh quay đầu, nhìn cô lên tiếng: "Thời gian của chúng ta không còn nhiều, còn không mau kiểm tra Thiên Duy thần kính rơi ở chỗ nào."

Hoa Lôi lấy lại tinh thần, thu hồi tâm tình, hiện tại đang ở Ma giới, chỉ có thể chuyên tâm đối phó tà ma, lấy lại Thiên Duy thần kính. Cô giữ vững lý trí, ngưng tụ tinh thần, tìm cảm ứng Thiên Duy thần kính. "Dưới vực sâu mười dặm về phía đông."

"Được." Lăng Linh lên tiếng, vung Long Kỳ kiếm lên chém về phía trước.

Hoa Lôi cũng gọi ra Tiểu Hoa thương giết chết đám ác ma này, cô là Chiến Thần, uy lực vô song, đừng nói là ác ma ở gần cô, cho dù cách xa bốn mươi trượng cũng không thoát khỏi cái chết.

Tiểu ma binh như vậy làm sao trụ được hai người liên thủ, rất nhanh liền chết hết toàn bộ.

Hoa Lôi và Lăng Linh giật mình không nhỏ, trừ bỏ một số ít lão ma canh giữ, ở đây tất cả đều là tiểu ma, hơn nữa, đều là loại đại tà, để đến lớn lên thật đúng là tai họa. Nếu toàn bộ có thể to lớn, chỉ sợ đến lúc đó có thể san bằng cả tam giới Long, Thần, Nhân.

Hai người cân nhấc lợi hại, đều quyết định không lưu tình. Nhưng đối với loại ấu tử, các nàng cũng không đành lòng hạ sát, chỉ đánh lên phong ấn, khiến bọn nó vĩnh viễn không thể rời Ma giới, một khi ra khỏi, bị chiếu một chút ánh sáng đều bị ăn mòn tiêu diệt.

Rất nhanh, các nàng đã đi đến phía trên đại vực, đứng trên vách đá đen kịch. Ma giới rất tối, tầm nhìn hai người chỉ tầm một thước, đối với tình cảnh dưới vách núi, một chút cũng không nhìn ra. Chỉ có thể ngửi được một mùi máu tanh từ dưới truyền lên.

Hoa Lôi nâng tay, trong tay chậm rãi hiện ra một viên trân châu, viên trân châu này giống như một quả cầu lửa nhỏ, đem mọi vật xung quanh ba trượng chiếu lên rõ ràng. Theo ánh sáng trân châu, hai người cũng nhìn thấy phía dưới rõ ràng là cái gì.

Cách mép vực hai trượng là một biển máu màu đỏ sậm, vô số rắn độc lè lưỡi bơi đi, trên vách đá cũng có rắn leo đến. Bọn rắn bị ánh sáng đả động, sôi nổi chạy trốn trong biển máu.

Trong chỗ sâu dưới biển máu, có một đạo u quang ẩn hiện, u quang này khác với u quang ở Ma giới, mang theo một loại quang minh thần khí.

"Nơi đó!" Hoa Lôi chỉ vào u quang kia lên tiếng.

Lang Linh cũng phát hiện, nàng chuẩn bị nhảy xuống, rồi lại do dự. Hoa Lôi cũng như vậy.

Muốn lấy lại Thiên Duy thần kính phải nhảy xuống nơi này. Thế nhưng dưới biển máu này không chỉ hôi tanh dơ bẩn, mà còn có rất nhiều độc xà ghê tởm. Các nàng tuy là thần, Long, nhưng cũng vẫn là một nữ tử, đều rất yêu sạch sẽ.

Hai người nhìn nhau.

Hoa Lôi nheo mắt lên tiếng: "Tôi đi xuống dưới, em đứng ở đây đi!"

Lăng Linh lặng đi, nhìn cô một cái, sau đó quay đầu không một tiếng động nhảy xuống. Nàng là Long, nước không thể thấm ướt được nàng, biển máu này mặc dù bẩn, đối với nàng mà nói có lẽ cũng sẽ không ảnh hưởng.

Nàng vận dụng thủy thuật đem thân mình bao lại, ngăn cách với thứ máu bẩn kia, sau đó lặn thật nhanh xuống phía dưới.

Hoa Lôi làm sao yên tâm để Lăng Linh đi xuống một mình, một lúc sau khi Lăng Linh nhảy xuống cô cũng nhảy theo. Hoa Lôi tuy không có thủy thuật, nhưng cũng tự dùng pháp lực bảo vệ chính mình. Cô rất nhanh đuổi theo kịp Lăng Linh, cùng nàng sóng vai lặn xuống.

Tiểu Hoa thương nằm ở sau lưng cô, hai mắt lợi hại không ngừng xem xét hoàn cảnh xung quanh.

Biển máu dưới này so với ở trên kia nguy hiểm hơn nhiều. Dưới đáy nước nơi nơi đều có ánh mắt sáng rực, sóng lớn quay cuồng không ngừng mà đánh tới, có lẽ dưới này không ít cự thú đang ẩn nấp.

Hoa Lôi lên tiếng: "Chúng ta nhanh một chút, dưới này có rất nhiều ác ma vạn năm." Xem ra Hạo Thiên cũng không xuất động toàn bộ binh lực Ma giới.

Lăng Linh không lên tiếng nhưng nàng tăng tốc độ. Rất nhanh các nàng tiếp cận được cái gương kia. Gương này dưới đáy biển máu, bị một tản đá lớn đè nặng lên, mơ hồ hiện lên một mảnh ánh sáng mỏng manh. Đạo ánh sáng mơ hồ này bị ngọn lửa trân châu hấp dẫn, tỏa ra ánh sáng mạnh hơn một chút, nhưng cũng nhanh chóng yếu đi, giống như đèn dầu.

Nếu không phải nơi này tối đen không một chút ánh sáng, các nàng vô luận thế nào cũng sẽ không tìm thấy được nó.

Nhìn thấy Thiên Duy thần kính, Lăng Linh nhanh chóng chạy đến. Hoa Lôi giữ chặt tay Lăng Linh, lên tiếng: "Đừng đi qua, cẩn thận!"

Lăng Linh ngừng lại thân mình nhìn đến, không khỏi hoảng hồn. Phía trước là một đại động vật đang dương ánh mắt sắc bén nhìn nàng. Cự thú này thân cá sấu đầu heo, trên người khoác kiên giáp thật dày, hai con mắt đỏ ngầu như hai lồng đèn đỏ.

Cự thú này trừng mắt nhìn hai người, tiếng hít thở ồ ồ truyền vào trong tai hai người, theo hô hấp của nó, mũi không ngừng phun ra máu đen đặc.

Hoa Lôi cầm lấy Tiểu Hoa thương, quơ một vòng, Tiểu Hoa thương nhanh chóng biến thành cung Bạch Ngọc. Cô kéo cung tên, nhắm ngay mắt cự thú kia bắn đến.

Cự thú quay đầu né, ba mũi tên nhọn đâm trúng kiên giáp, rơi thẳng xuống đất; hai mũi tên cũng trúng trên mí mắt nó. Nó mở mắt ra, bạch linh tiễn cũng rơi xuống mặt đất.

Hoa Lôi thấy thế kinh hãi, ngay cả bạch linh tiễn cũng không thể xuyên vào mắt nó, giáp quái thú này thực sự có bao nhiêu cứng a.

Cự thú hét giận dữ một tiếng, nâng bàn chân cao lên. Trên bàn chân còn có bốn đạo móng vuốt sắc bén, phía trong lòng toàn là đao sắc dài bảy tám thước, nếu đạp trúng các nàng, không đem các nàng bầm nát vụn mới là lạ. Hoa Lôi bắn về chân nó năm bạch linh tiễn, sau đó kéo Lăng Linh chạy đi.

Lăng Linh lui ra phía sau một trượng, sau đó hóa thành một Tiểu Long thạch anh dài một thước phóng đến cự thú kia.

Hoa Lôi hoảng sợ kêu lên: "Quay lại."

Nói chưa dứt lời, phía sau đột nhiên một cột nước thật lớn xoáy đến, kéo theo mùi máu loãng hướng cô đánh tới.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip