Trước khi câu chia tay được thốt, thì chúng ta hãy dừng lại đi...! Gã điên ạ..!
[.....]
- Hắn ta đâu? Ngồi cạnh cậu có bị giết chết không?
- Bị điên à?
- Tôi hỏi thật mà. Kim Mingyu đâu rồi? Ban nãy hắn bắt điện thoại của cậu còn gì, sao giờ có mình cậu xuất hiện vậy?
- Đừng có nhắc đến cậu ta nữa. Lo tập trung cho buổi tiệc này đi.
SoonYoung tặc lưỡi rồi cũng làm theo. Bạn bè lâu rồi mới gặp, mặt ai cũng hăm hở, hỏi đủ thứ trên đời. Rất nhiều ly rượu hướng về phía Wonwoo, anh vui vẻ cười và đáp lại từng ly một. Họ quan tâm anh nhiều nhưng anh trả lời rất ít, đại loại hiện tại đang kinh doanh một quán cà phê sách, dự định học cao học nhưng chưa có thời gian cố định và hết. Những câu hỏi sâu hơn anh đều khéo léo từ chối trả lời, rượu đưa đến ngày càng nhiều và Wonwoo vẫn bình thản uống, tửu lượng của anh không phải loại tầm thường mà vài ly đã say. Hiện tại tâm trạng cũng khá tốt, không khí náo nhiệt và vui vẻ cũng dễ khiến rượu được rót ra hơn. Mọi người đang rôm rả thì có dáng người đi lên cầu thang, phía sau và vài nhân viên đang bê khá nhiều đồ ăn thức uống đến. SoonYoung đang uống rượu trông thấy lại sặc lên tận sống mũi, chẳng phải ai xa lạ nhưng lại làm cậu nhớ đến cái chuỗi âm thanh liên hoàn dâm mỹ ban nãy mà mình nghe được qua điện thoại. Wonwoo cau mày trừng mắt nhìn và đương nhiên đó là Mingyu. Cậu khoan thai tiến lại bàn tiệc và nhìn một lượt mọi người có mặt, thấy thái độ ngơ ngác của đám đông SoonYoung ho hắng rồi lên tiếng.
- Ái chà.. Xuất hiện rồi. Hôm nay chúng ta vinh hạnh lắm nhá, được đích thân ông chủ quán bar ra tiếp đấy. Kim Mingyu, chủ nhân của bar Lotto này, chỗ quen biết cả mọi người chào nhau đi.
Mingyu mỉm cười chào bạn cũ Wonwoo, có vài tiếng xuýt xoa đến từ mấy cô gái ngồi trong bàn tiệc. Cậu nhướn mắt về phía Wonwoo và dù biết là anh đang phạt mình vẫn ngạo nghễ lên tiếng.
- Bạn của em đến đây sao em im lặng thế? Phải nói trước để anh chuẩn bị chứ Wonwoo.
Đám đông há hốc mồm nhìn về phía Wonwoo. Cách nói chuyện này..?
Trong khi Wonwoo khẽ nhếch môi cười thì Mingyu đã gạt một người ngồi gần anh ra xa, đặt mình vào đấy và thoải mái ngả người ra sau, choàng tay qua vai Wonwoo và hất cằm nói với nhân viên.
- Để đồ ăn thức uống xuống đi và hỏi xem bàn tiệc cần gì thì mang lên ngay lập tức.
SoonYoung cười đơ. Nhận được những ánh nhìn khó hiểu từ đám bạn, cậu ấp úng một chút thì lén nhìn Wonwoo, nhận lại cái nhíu mày sắc ngọt từ anh nhưng SoonYoung đã phóng lao rồi đành phải theo lao thôi.
- Chắc các cậu chưa biết. Kim Mingyu cậu ấy là người yêu...
- Quen biết chứ không thân thiết mấy đâu, ông chủ Kim ạ.
SoonYoung bỏ dở câu nói bị Wonwoo cướp lời. Lập tức sống lưng lạnh một đường. Có cảm giác chết chóc đang đe đoạ từ con ngươi của Wonwoo và hàng chục cái giáo nhọn từ mắt của đám người si tình đến tận bây giờ. Trong khi còn chưa hết ngỡ ngàng thì giọng Mingyu đã trầm đặc phát ra.
- Cũng chả làm sao cả. Mọi người cứ ăn uống thoải mái đi, là bạn của Wonwoo nên tôi sẽ chiêu đãi thật tốt. Em nhỉ?
Cậu nhìn sang anh và Wonwoo đang lặng im ngửa cổ đẩy lượng rượu còn sót lại dưới đáy ly xuống cổ. Anh đặt ly xuống và lành lạnh cười.
- Ừ... Được rồi... Cám ơn rất nhiều !
Giọng anh nghiến lại, Mingyu dù lòng đã xây thành chống bão vẫn lạnh toát tay chân, nhưng mà tính cậu là thế. Liều mới ăn nhiều, với người như Wonwoo mà không mặt dày thì kiểu gì anh cũng sẽ tỏ ra không quen không biết Mingyu ngay. Wonwoo thì thừa hiểu, kiểu gì trước khi lên đây ngồi thì Mingyu cũng đã lấy số từ Jihoon nhắn tin cho tên họ Kwon kia, một cái giao kèo sẽ được thiết lập và hẳn là có lợi nên cái mồm dẻo hơn kẹo cao su đó đã mau chóng phản lại bạn thân mà đu theo kế hoạch của Kim Mingyu, nhưng bất thành. Wonwoo nhìn xuống quầy pha chế bên dưới và không thấy Jihoon đứng quầy, hay rồi, được đi chơi với người trong mộng là ngay lập tức mang anh đặt vào bụng hùm, mặc kệ danh dự sống chết ra sao. Bạn thân như Kwon SoonYoung đúng là kiếp trước ăn ngủ không kĩ nên kiếp này mới gặp.
Wonwoo xoay mặt chống tay lên cằm nói với Mingyu.
- Dẫu sao đây cũng là chỗ bạn bè cũ họp mặt. Cậu ngồi đây e không tiện, có thể tránh mặt được không, Mingyu?
Mingyu cau mày rồi mau chóng kéo môi cười.
- Ừ, em chơi vui vẻ nhé. Cần gì cứ gọi tôi.
Đứng dậy và luyến tiếc rời đi trước khi ở lại lâu hơn chỉ tổ rước băng đá vào người, Wonwoo sẽ không nhìn mặt cậu và có khi cấm lại gần cũng nên. Điều đó kinh khủng còn hơn bắt Mingyu đừng uống Vodka ba ngày, lúc đó chết còn sung sướng hơn. Cậu đưa tay chào và ngạo nghễ bước sang bàn bên cạnh, tụ họp với hội bạn của mình và khe khẽ gửi lại một ánh mắt yêu thương cho anh.
Wonwoo thở dài trong lòng. Còn phiền hơn cả bị gắn chip định vị vào người, anh làm gì cũng không yên với cậu. Trở lại bàn tiệc từ nãy giờ im ắng hẳn vì sự có mặt của Mingyu, cậu vừa đi đã có tiếng người lên tiếng ngay lập tức.
- Hầy.. Tôi còn đang thắc mắc tự hỏi cậu ta là ai, ông chủ mà còn trẻ tuổi thật, đúng là con nhà giàu rỗi tiền đi đào thêm tiền.
- Hẳn là chơi bời nát bét cả rồi, chủ quán bar mà.
- Mà cậu với cậu ta chỉ là quen biết thôi đúng không Wonwoo, chậc, tôi không nghĩ cậu lại kết bạn với loại người ăn chơi như thế, không hợp với cậu chút nào !
SoonYoung nghe nhưng cũng chẳng mấy quan tâm lời họ nói, nghĩ là Wonwoo cũng như thế, mặc dù hiện tại anh và Mingyu đang ở một mối quan hệ mờ ám và khó diễn tả được nhưng SoonYoung chắc đến mười ngàn phần trăm là Wonwoo không đặt Mingyu quan trọng đến độ chú ý những lời xung quanh đàm tiếu. Cậu vừa nghĩ đến đấy đã nghe tiếng đáy ly của Wonwoo gằn một âm thanh xuống bàn, giật thót ngẩng lên nhìn thì sống lưng lại lạnh thêm lần nữa vì nụ cười nửa miệng xinh đẹp nhưng sắc như dao của anh.
- Ăn chơi, gái gú, đốt tiền. Cái gì cậu ta cũng từng, nhưng tôi tự hỏi lắm ai đang ngồi đây một ngày có thể làm ra được số tiền mà Mingyu kiếm được? Hay vẫn đang cầm tiền gia đình đi đút lót cho một nơi nào đó xin một chân thử việc. Ngưng đi, cái kiểu nhận xét người khác qua bề ngoài !
Sự im lặng đáng sợ bao trùm và Wonwoo thoải mái ngả người, tay cầm một đồng xu búng tách một cái lên không trung, đồng xu rơi tõm vào ly một người vừa nói ra mấy câu vô nghĩa đó. Ly rượu bẩn, chẳng uống được nữa rồi.
SoonYoung xoay mặt lại nén cười khùn khụt. Wonwoo cậu ta bị gì vậy? Đang nói đỡ cho Mingyu sao?
Vừa lúc ấy, có một bóng dáng đi lướt qua bàn tiệc của Wonwoo. Một số người xoay mặt nhìn theo thân hình nóng bỏng, cô ta mặc bộ đầm dây gợi cảm, lớp ren đen trên nền da trắng, màu son đỏ rượu kiêu ngạo sải từng bước chân. Wonwoo không quan tâm mấy cho đến khi cô ta liếc về phía anh một ánh mắt nặng nề rồi lên tiếng gọi một cái tên.
- Mingyu, em đến rồi.
Là Lexy. Cô sà vào cậu đang ngồi uống rượu, tay luồn vào cổ kéo gương mặt cậu lại gần và nồng nhiệt hôn. Mingyu cứng người vì bất ngờ, đang rôm rả để chờ Wonwoo thì cô ta tới, mặt dày dù cả khi cậu đã nói chuyện rõ ràng vào sáng nay. Nụ hôn được Lexy thuần thục kéo dài, Mingyu đẩy cô ra và gằn giọng.
- Cô làm cái trò gì đấy?
- Hôn anh. Bất ngờ cái gì? Ngày nào chả thế.
- Hừ, được lắm, cô chơi tôi đấy à?
- Anh chàng xinh đẹp lạnh lùng ngồi bên kia đúng không?
- Thì sao?
- Nên để anh ta thấy chứ. Thấy anh vốn dĩ là như thế này trước khi có anh ta.
Nói rồi cô ưỡn người lên Mingyu, bàn tiệc của họ vẫn không có thái độ gì vì họ quen rồi. Những cảnh như thế này thấy đến nhàm chán, chỉ là không nghĩ hôm nay khác thường ngày hoàn toàn.
Wonwoo bên này khẽ liếc mắt về phía cậu, thu hết hình ảnh đó vào đôi mắt. Lặng lẽ cười, đưa rượu lên môi.
Mingyu bằng một lực tay mạnh bạo đẩy Lexy ra khỏi người, cô mất đà ngã nhào xuống đất, căng mắt nhìn cậu. Mingyu đưa ngón tay cái quệt qua môi, nhếch miệng.
- Đừng rẻ tiền như vậy, em à..
- Đồ khốn !
- Nói xem, em muốn gì? Cái giá bao nhiêu để rời khỏi tôi?
- Ha.. Anh là tên chó má nhất tôi từng gặp !
- À.. Vậy em chỉ muốn mắng chửi thôi đúng không? Cứ thoải mái, xong rồi thì biến ! Biến cho khuất mắt tôi !
Lexy hăn hắc cười, cô xiêu vẹo đứng dậy trong sự ngỡ ngàng của bạn bè Mingyu, mắt cô hắt vào ánh sáng led chập choạng nhìn xoáy về phía Wonwoo và bắt gặp con ngươi anh cũng đang kiêu hãnh nhìn mình. Cô nhếch môi cười, xoay lại Mingyu, hằn học.
- Cố mà hạnh phúc nhé, không lâu đâu..!
Khi Lexy vừa bỏ đi thì Wonwoo cũng đứng dậy và đi xuống bên dưới. Ai cũng ngơ ngác một lúc nhưng không khí bắt đầu rạo rực ồn ào bởi tiếng nhạc kéo lên cao, mọi người bỏ qua những biến động và cứ vậy mà lắc lư trong nhịp vỗ từng hồi chát chúa.
Mingyu đưa mắt tìm Wonwoo ngay lập tức vì sợ anh trông thấy, nhưng anh đã không ở đó nữa. Chỗ ngồi trống không. Đi đâu rồi?
Lexy hất nước lên mặt thật nhiều và tức giận đập tay xuống nền đá của bồn rửa. Cô nén cơn giận xuống và ngẩng lên đánh son, sửa sang lại quần áo cho thật xinh đẹp dù vừa bẽ mặt ngoài kia. Cô ra ngoài hành lang dẫn lối sau đấy thì chân lập tức khựng lại. Wonwoo đứng chờ ở chỗ giao của hai mặt tường nhà vệ sinh nam nữ. Cô cười hắt ra một tiếng và đi đến trước mặt anh, đứng trước Wonwoo cô nhìn ngắm người này thật kĩ, khuôn mặt đang cúi xuống từ từ ngẩng lên, mang theo tia nhìn lành lạnh và trong một khắc khiến Lexy run rẩy. Giọng anh rất trầm.
- Đau không?
Cô bất ngờ rồi mau chóng lấy lại thần thái.
- Chúng ta đủ quen biết để hỏi câu này không?
- Người lạ mới càng phải hỏi. Trước đông người như vậy, bị vứt bỏ một cách tàn nhẫn, cô cũng là phụ nữ thôi, cần một lời an ủi chứ..!
Trong giọng anh nói có pha chút tiếng cười. Lexy nhạt phết đáp lại.
- Giọng điệu của tình mới đây à?
- Tình mới? Của ai cơ?
- Kim Mingyu.
Wonwoo bất chợt cười ra tiếng, tựa như rất vui vẻ rồi bất ngờ đưa tay chạm vào má cô, vuốt dọc một đường.
- Muốn cược với tôi một ván không?
- Thứ đặt cược là gì?
- Kim Mingyu !
Mắt Lexy mở to, cổ họng nuốt xuống sự run rẩy, gương mặt Wonwoo không hề đùa cợt nhưng nó lại tàn nhẫn và lạnh lẽo đến rét run người.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip