Nguyen Thien Nhung Vien Keo Nho Vien Keo Thu Muoi Bon
Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thiên Thiên, nhìn cậu thật dễ thương đóVương Nguyên cầm trên tay cuốn sổ nhỏ màu nâu đã phai màu. Bàn tay thon gầy lật ra trang đầu tiên, đập vào mắt là dòng chữ này. Nét chữ nguệch ngoạc, cong vẹo của Vương Nguyên 10 tuổi hiện ra. Anh chỉ mỉm cười nhẹ, hồi tưởng lại một chút kí ức còn sót lại hồi tiểu học . Thời điểm khi anh bắt đầu tập viết nhật kí là đầu học kì một năm 10 tuổi. Sau khi nhập học được một thời gian gặp được bạn học mới tên là Dịch Dương Thiên Tỉ. Hômấy, TiểuNguyênđangngồichơiđuaxeđẩycùngcácbạnthìcôgiáovào lớp. Đicùngvớicôlàbạnnhỏgầygầy, mặtcúigầmxuốngngại ngùng. Bạn nhỏ giọng tự giới thiệu mình là Dịch Dương Thiên Tỉ, sauđó được côgiáoxếpngồicùngbànvớiTiểuNguyên. " Mình gọibạnlàTiểuThiênnha. " TiểuNguyênngồisátlạiThiênTỉ, cườiđáng yêu nói." Ừm...tùybạn " " A, mặtcủaTiểuThiênđỏhết rồi này. TrôngTiểuThiênđángyêuquá. " " Cậu đừng chọcmình... "" . . . "Anh lật sang trang tiếp theo, dòng chữ nguệch ngoạc cũng chỉ viết vài dòng hệt như khi nãy.Nhócconđángghét mauxíchra, khôngđượclạigầnTiểuThiêncủa tớ !! Đâyđãlàcâuchuyện của mộttuầnsau. ThiênTỉvàVươngNguyênbâygiờđãlàđôibạnthân. Buổi chiềunọ, cảhai đang ngồichơicáttrongcôngviêngầnnhà, bỗng từđâumộtcôbénhỏmặcchiếcđầmmàuhồng phấn, tócđược mẹ thắt hai bím cộtnơđángyêuchạylạichỗcủahai người. Côbéngồixuống, haitaynhỏxíu sờ sờ haimáphấn nộn củaThiênTỉ, nựngmộtcái, saucònvươnmôihồng xinh xắn lêninlênmácủaThiênTỉmộtnụ hôn nhẹ. ThiênTỉnhíumày, có vẻkhôngthích. MặckệVương Nguyên mặtđen như cáinồiđấtởđối diện, cô bé mỉm cườihailúmđồngtiềnchúm chím nói :" Cậuthậtđángyêuđó. "" Cậu... " Cậu cứng đờ khôngnóinênlời. ConnhỏnàydámnóiTiểu Thiên nhưvậy ?!! Tiểu Thiênđángyêuchỉ có ôngđâyđượcnóithôi !!!" Mìnhrấtthích cậu. " Côbéđộtnhiênnói, haitròngmắtcủa cậu dườngnhưsắprơirangoàicònnạnnhânlàThiênTỉbênđây mặt cũngđỏhoe hết rồi." Tiểu Hoa "" Dạ ? "" Đivềthôicon "" Dạ " Trướckhiđicònhônthêmcáinữa lên bênmácònlạicủa Thiên Tỉ. VươngNguyênnổi giận muốnchạy dítheođịnh méc ngườiphụnữ đó thì bịThiênTỉ giữ lại. Thiên Tỉ nhỏgiọng nói :" Tớkhôngsao... "ThiênTỉ a~ tớbị bệnh rồi. Mauđếnchơivớitớ !! Tớsắpbịchánchết rồi ~ KhiấyVươngNguyênbịbệnh. Cậunằmchánnảnlănqualănlại. TiểuThiênThiêncủa tớ đâumauđếncứutớ !! Tớsắpbịnhàm chán giết chếtrồiđây nè !!! Cậu cầm quyểnsổnhậtkíđãviếtđượcvài trang củamìnhlên, taytrònmềmmạicầmbútchìyêuthíchcủamìnhlênviếtđượcmộtcâu, saulàkhôngbiết viết gì nữanênđặtluônsangmộtbên.' kính koong ' Dướinhàcótiếngchuôngcửa. Mẹthìđivắng, VươngNguyên phải lếtthân bệnh mệt mỏi của mình xuốngdướinhàmởcửa. Bấtngờhơnngười ngoài cửachínhlà người màcậuđangmong chờ đếnnhất.Thayvìtiếpđón người đó, VươngNguyênlạivờgiận dỗi, dẩu môiquaysang một bên, oánhận nói :" Tạisaobây giờ cậumớiđến ?! "" Hômnaycậu nghỉ học, viếtbàirấtnhiều nên tớcốchépchođủ để vềđâychéplạigiúpcậu. Nếucậukhôngthíchthìthôi vậy. " CuốntậptrongtayThiênTỉ bị nắmchặtlại, chânvừađịnh bước về thì VươngNguyênkéolại. CậukéoThiênTỉlênphòngcủamình, vứt cuốntậpsangmộtbên, vuivẻnói :" Cậuđếnlàđượcrồi "Sau đó, những trang sau đều là vài dòng chữ ngắn nhưng dần nắn nót đẹp hơn kể về những kỉ niệm mà cả hai đã cùng nhau trải qua. Niềm vui có, nỗi buồn có nhưng đều là cùng nhau hưởng, cùng nhau vượt qua. Lật từng trang giấy, Vương Nguyên vừa hồi tưởng về kỉ niệm của mình và người ấy. Còn có ký ức về khoảng thời gian hai người yêu nhau nữa, tình cảm của cả hai đối với đối phương đều rất tốt. Đều là những tình cảm trân trọng dành cho đối phương. Bên trong cuốn sách bỗng rơi ra một vài tấm hình rơi xuống đất. Anh cúi xuống nhặt nó lên, hóa ra là những tấm hình chụp lúc nhỏ của hai người.Tấm thứ nhất : Sinh nhật đầu tiên đón cùng Thiên Tỉ - 08/11/2010Tấm thứ hai : Cùng nhau đón sinh nhật của Thiên Tỉ - 28/11/2010Các tấm hình sau đó đều là hình Vương Nguyên dùng máy ảnh của bố chụp lén Thiên Tỉ. Tất cả khoảnh khắc, sắc thái biểu cảm của Thiên Tỉ, từng li từng tí đều được lưu lại vào trong đây. Gác lại các tấm ảnh, anh tiếp tục lật sang trang tiếp theo của cuốn sổ. Đến trang cuối cùng, giấy hơi nhăn nheo, có vẻ như là vừa viết vừa khóc. Trên trang giấy chữ vỏn vẹn lưu lại vài chữ nhòe :Cậu ấybỏtôiđirồi..." TiểuThiên, emhẹnanh rađâylàmgì ? "" Vương Nguyên, emsắp phảiranướcngoàihọc. " Thiên TỉthởdàiômchặtlấyVươngNguyên, mặtvùisâuvào hõm cổcủaanh. Vương Nguyên cũngđưatayômchặtcậusátlòngmình." Đibaolâumớivề ? "" Emkhông biết. Chắclàkhoảng 5 năm "" Bảobốianhchờem. Nhớđó, emmuốnđiđâucũng được, chỉcần biết làởtạiđấtnước Trung Quốc nàyluôncómộtngườiluônchờemvề. "" Anh... "" Anhyêuem. Anh chờ em. Bao lâu cũng được, chỉcầnemhứavớianh rằng emsẽvề. Cóđượckhông ? "" Ân. VươngNguyên, emyêuanh. Emhứavới anh nhấtđịnhsẽquayvềtìmanh. "Đó là lời hứa cuối cùng mà Thiên Tỉ dành cho Vương Nguyên. 5 năm rồi, đã 5 năm rồi, anh vẫn luôn ở tại căn nhà này, ngày ngày mù quáng chờ đợi hình bóng cũ ấy mà vãan không thấy đâu. Bàn tay cầm mép trang giấy cũng siết chặt lại, nước mắt không tự chủ mà cũng rơi xuống một giọt. ThiênTỉ, ThiênTỉ. Lờihứamấynămvềtrướcemcócònnhớhay không ? Đixarồiemcócònnhớcậunhócnămđónayđã trưởng thànhrồikhông ? EmcònnhớchàngtraiTrùng Khánh luôn chờemtạicănnhànhỏcũhay không ?' Kính koong 'Tạm khép lại cuốn sổ, Vương Nguyên đi xuống nhà dưới mở cửa." Ai đó "" ... " " Nguyên Nguyên em về rồi. Cảm ơn anh đã luôn chờ đợi em suốt 5 năm qua. Em yêu anh. " __________