#43 - [edit 2shot] 3P (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tên : Giận dỗi

Tác giả: Trung Vu Nguyên Vị

Chuyển ngữ: Shizu_sama

Edit: Bông

Edit chỉ đảm bảo đúng 80% nội dung.

Note: H nhá nhá nhá, đoạn đầu hơi ngược

Hố thì nhiều nhưng vẫn muốn đào thêm TT^TT

-----------------

Vương Nguyên ngồi bên bàn làm việc trong phòng khách sạn, múa bút thành văn làm bài kiểm tra. Cách kỳ thi trung khảo cũng còn ba tháng, cậu lại vẫn còn ở Hạ Môn quay phim, bài vở đã kém đi nhiều lắm. Tuy rằng là nghệ sĩ, nhưng Vương Nguyên phi thường coi trọng thành tích học hành của mình. Ban ngày quay chụp cả một ngày, cậu chỉ có thể buổi tối dành ra thời gian nghỉ ngơi của mình liều mạng ôn tập.

" Kha " Một tiếng, cửa bị mở ra. Vương Tuấn Khải đi vào trước, vừa đi vừa nói chuyện cùng Thiên Tỉ ở phía sau. Vương Nguyên đứng lên, hướng bọn họ cười cười.

"Hai ngươi đã trở lại."

Không biết có phải do ảo giác hay không, Vương Nguyên cảm thấy khi Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu, nháy mắt liền đen mặt. Vương Tuấn Khải diện mạo trên thực tế là có chút hung dữ, bình thường cười rộ lên rất đẹp trai, nhưng khi mặt không biểu cảm liền đặc biệt lạnh lùng. Thiên Tỉ cũng chỉ là gật đầu chào hỏi cho có lệ. Vương Nguyên có chút xấu hổ, cậu nhìn hai người kia không để ý đến mình, đành phải ngồi xuống tiếp tục làm bài tập. Mà Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ thì chen chúc trên sofa, cùng nhau chơi điện thoại, lâu lâu lại phát ra tiếng cười. Vương Nguyên nhịn không được quay đầu nhìn nhìn hai người bọn họ, trong lòng có chút khó chịu. Trước kia bọn họ đều là cả ba cùng nhau chơi đùa, nhưng mà hiện tại, hai người bọn họ càng ngày càng thân mật, chính mình lại thành cô đơn một mình. Giống như hôm nay quay xong, Vương Tuấn Khải liền cùng Thiên Tỉ ra bên ngoài đi dạo, mà chính mình lại bởi vì phải chuẩn bị thi trung khảo, một mình ở khách sạn học bài. Cậu không hỏi bọn họ đi đâu, bất quá ở trên Weibo nhìn thấy bọn họ đi ra bờ biển còn cùng nhau chụp hình. Chuyện này, rõ ràng vốn là cậu cùng Vương Tuấn Khải làm. Tâm phiền ý loạn, trên bài kiểm tra bao nhiêu câu hỏi càng nghĩ càng phức tạp.

"Tiểu Khải " Vương Nguyên thở dài, không yên đi đến trước mặt Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải đang cùng Thiên Tỉ chơi game, nghe Vương Nguyên gọi còn có chút không kiên nhẫn ngẩng đầu.

" Chuyện gì?"

"Đề này.... Em không biết làm...." Vương Nguyên cầm bài thi, bộ dáng tội nghiệp .

Vương Tuấn Khải so với cậu lớn hơn hai lớp, trước kia đều là anh phụ đạo cho cậu, cùng anh làm bài. Cho nên đụng tới đề giải không ra, Vương Nguyên tự nhiên sẽ xin Vương Tuấn Khải giúp đỡ .

Nhưng là không nghĩ tới.

"Tự mình làm đi, anh không có thời gian." Vương Tuấn Khải khẽ nhíu mày.

Vương Nguyên sửng sốt một chút, có chút không biết làm sao. Không khí nháy mắt đông lại.

Một bên Thiên Tỉ mở miệng giải vây "Vương Nguyên Nhi, cần tớ giúp không?"

Vương Tuấn Khải đánh gãy lời Thiên Tỉ nói "Thiên Tỉ, mặc kệ em ấy, chúng ta chơi lại một ván."

Chúng ta? Vương Nguyên trong lòng chua xót. Bắt đầu từ khi nào thì hai người bọn họ thành "Chúng ta", mà chính mình ngược lại thành người ngoài?

Thiên Tỉ thật có lỗi nhìn Vương Nguyên, lộ ra một chút biểu cảm khó xử . Vương Nguyên cười khan vài tiếng, làm bộ không có gì nói,

"Tớ tự mình làm, hai ngươi tiếp tục chơi đi."

Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ cứ như vậy ngồi ở trước mặt, nhưng Vương Nguyên lại có cảm giác giữa bọn họ giống như có một bức tường vô hình, khoảng cách rất xa. Vương Nguyên dưới ánh đèn trầm tư suy nghĩ giải đề, thời gian chậm rãi đi qua, cậu bắt đầu buồn ngủ. Cậu là bị lạnh mà tỉnh, lúc tỉnh lại phát hiện chính mình nằm trên bàn học, tay chân đều run lên. Cậu xoay người liền thấy, Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ đã ngủ cạnh nhau trên giường lớn. Vương Nguyên đi tắm rửa một cái, nhón chân đi đến bên giường, thật cẩn thận vén lên một góc chăn, chui vào. Giường rất lớn , nhưng là ba người ngủ có chút miễn cưỡng, nhất là Vương Tuấn Khải tư thế ngủ thật khoa trương. Vương Nguyên dịch sang bên cạnh, quay lưng về phía hai người bọn họ, ngủ ở ven giường .

"Reng reng reng"

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên. Thiên Tỉ là người dậy đầu tiên, nhắm mắt lại liền nhận ra trong lòng ấm áp mềm mại. Cậu mở mắt ra, phát hiện chính mình đang từ sau lưng ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của Vương Nguyên, cơ hồ là cả người đều dính sát trên người Vương Nguyên. Mà Vương Tuấn Khải giống một con mèo to, tay chân đều gác trên người Vương Nguyên, còn đem mặt chôn trong cổ Vương Nguyên, ái muội dùng môi cọ cọ. Thiên Tỉ trợn to mắt, thậm chí nhìn thấy trên cổ Vương Nguyên mơ hồ có mấy dấu hôn. Trong lòng ghen tuông bốc lên. Cậu ác liệt nâng cằm Vương Nguyên, tại trên cánh môi mềm mại hung hăng hôn, khóe miệng Vương Nguyên đều chảy xuống nước bọt trong suốt.

Vương Nguyên còn đang mê man, vô thức hé miệng, không chút nào phản kháng. Vương Tuấn Khải nghe được âm thanh, chậm rãi tỉnh dậy.

Vương Nguyên còn ngủ say, khuôn mặt đơn thuần vô tội. Vương Tuấn Khải hổn hển đẩy Thiên Tỉ ra.

"Tỉnh tỉnh!" Vương Tuấn Khải ghét bỏ vỗ mặt Vương Nguyên, "Ngủ cả mặt toàn nước miếng, khó coi chết đi được."

"Hả?" Vương Nguyên mờ mịt tỉnh lại, trong ánh mắt đều là sương mù, "Chuyện gì vậy?"

Vốn là thanh âm bạc hà trong trẻo lại bởi vì vừa tỉnh ngủ còn có vài phần khàn khàn, gợi cảm liêu nhân, tựa như con mèo nhỏ. Vương Tuấn Khải thấy bụng nóng lên.

"Em nhanh rời giường đi!" Vương Tuấn Khải cao giọng, che giấu chính mình không khống chế được.

Vương Nguyên tựa hồ bị anh ầm ĩ làm phiền , ủy khuất nhíu mày, nhất quyết nhắm mắt lại hướng trong lòng anh cọ cọ, giống một con vật nhỏ. Hoàn toàn tin cậy đối phương. Vương Tuấn Khải sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy trong nháy mắt, tim thiếu chút nữa ngừng đập.

Nãy giờ ở bên cạnh quan sát hết thảy, Thiên Tỉ âm thầm cười lạnh, đột nhiên đem Vương Nguyên ôm ngang lên, ném một câu, "Mau lên, em đưa cậu ấy đi rửa mặt trước."

Không nhìn ánh mắt sắc bén của Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ mặt không đổi sắc đem Vương Nguyên ôm đến phòng tắm. Vương Nguyên thật sự rất nhẹ, trên người căn bản không mấy miếng thịt. Đầu tháng ba tới nay, Vương Nguyên áp lực luôn luôn rất lớn, công việc càng ngày càng bận, học tập cũng phải quan tâm. Thân hình vốn gầy gò lại thêm đơn bạc. Thiên Tỉ nhìn thấy quầng thấm mắt, đột nhiên có chút đau lòng. Cậu tự nhắc nhở chính mình, còn chưa tới lúc, không thể mềm lòng.

Hôm nay buổi sáng quay phim ở sân bóng rổ. Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên diễn vai đối thủ.

"Thế nào," Vương Tuấn Khải ném mạnh bóng rổ vào ngực Vương Nguyên, "Còn không tức giận?"

Vương Nguyên bị anh đẩy một cái liền lảo đảo, cả người ngã quỵ trên sàn. Trên người đau đớn, trận này diễn đã NG năm sáu lần, cậu cũng bị Vương Tuấn Khải đẩy vài lần.

"Hay là cậu không hiểu được cái gì là tức giận ?!" Vương Tuấn Khải ánh mắt lạnh lẽo, miệng phun ra lời nói khắc nghiệt. Vương Nguyên lấy tay chống sàn, cắn răng đứng lên. Tuy rằng biết là diễn, nhưng là trong lòng cậu vẫn cứ từng đợt đau đớn, từng đợt ủy khuất, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh. Cậu ngửa đầu nhìn biểu cảm sắc bén lạnh lùng của Vương Tuấn Khải , cảm thấy xa lạ lại sợ hãi. Là anh nhập diễn quá sâu sao? Cậu cảm thấy Vương Tuấn Khải là đang tức giận thật sự, ở trên người cậu phát tiết.

"Tốt, qua ." Đạo diễn rốt cục kêu ngừng.

Ngồi ở một bên Thiên Tỉ đã sớm nhìn không được, đi lên đem Vương Nguyên đỡ dậy, đưa cho cậu một bình nước, "Uống nước, nghỉ ngơi một chút đi."

Vương Nguyên gật gật đầu, nỗ lực hồi phục cảm xúc, yên lặng ngồi xuống một bên. Cậu trong lòng không ngừng nói với chính mình, đây là quay phim, Vương Tuấn Khải không phải cố ý muốn đối với cậu như vậy, nhưng mà vẫn nhịn không được khổ sở. Vương Nguyên đem mặt chôn ở trong đầu gối, không muốn để cho người ta nhìn thấy bộ dáng yếu đuối của mình.

"Này," Vương Tuấn Khải đứng ở phía trước cậu, từ trên cao nhìn xuống, đột nhiên đem bóng rổ đưa cho cậu, "Em đánh anh đi."

Vương Nguyên cắn môi, cố gắng không quá mức để ý đến anh. Vương Tuấn Khải đợi một hồi, cảm thấy thật mất mặt. Chính mình thật vất vả cúi đầu xin lỗi, đối phương lại như vậy. Anh mất hứng đem bóng rổ ném xuống sàn bên cạnh Vương Nguyên, giận dữ rời đi. Bóng rổ ở trên sàn nhảy lên, phát ra tiếng "Thùng thùng" , một chút một chút nện ở trong đầu Vương Nguyên.

Hôm nay quay phim đến buổi chiều rốt cục kết thúc. Vừa tan tầm, Vương Tuấn Khải lại cùng Thiên Tỉ đi chơi. Vương Nguyên bị bài tập làm phiền, dứt khoát cũng staff ra cửa. Bên ngoài thời tiết thật tốt, Vương Nguyên ngồi ở sân thượng của khách sạn, nhìn sóng biển xa xa. Đột nhiên nhớ tới một câu thơ. "Mặt triều biển lớn, xuân về hoa nở" cảm thấy tâm tình tốt lên không ít. Staff giúp cậu chụp một tấm, ý cảnh đặc biệt tốt, Vương Nguyên dứt khoát dùng ảnh này phát Weibo. Không nghĩ tới rất nhanh nhận được nhiều lời đặc biệt quan tâm. Vương Nguyên vừa nhìn thấy, là Vương Tuấn Khải.

「 Em buổi chiều nghĩ đến câu này ?」

Vương Nguyên cầm di động, trong lòng nổi lên một trận ủy khuất. Cậu nhớ tới trước kia Vương Tuấn Khải cùng chính mình đọc thơ, ở sân bay cũng đọc.

「 loạn hoa tiệm dục mê người mắt」

「 tối huyền tối huyền dân tộc phong!」

Khi đó trong mắt anh chỉ có cậu, chỉ đối cậu cười ra ngọt ngào lộ răng khểnh, một đôi mắt hoa đào sâu không thấy đáy, hấp dẫn hồn phách. Vương Nguyên trầm mặc một hồi, không nghĩ trả lời Vương Tuấn Khải. Chờ cậu lại nhìn lại, Vương Tuấn Khải đã đem bình luận kia xóa bỏ. Vương Nguyên cảm thấy nhàm chán, lại buồn cười.

Trở lại khách sạn, bọn họ ai cũng không nhắc đến việc này. Vương Tuấn Khải chỉ cùng Thiên Tỉ nói chuyện, Vương Nguyên một mình ngồi xổm trên đất thu dọn hành lý.

Thiên Tỉ ở mặt ngoài là cùng Vương Tuấn Khải nói nói cười cười, kỳ thật trong lòng cảm thấy Vương Tuấn Khải là lôi kéo chính mình làm chuyện vô nghĩa, thật sự rất phiền. Cậu cũng biết Vương Tuấn Khải chính là lợi dụng chính mình khi vắng vẻ Vương Nguyên, chọc giận Vương Nguyên. Mà cậu chính là mượn nước đẩy thuyền. Chỉ có quan hệ giữa Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải xuất hiện vết rách, cậu mới có cơ hội mang Vương Nguyên tới gần mình.

"Em đang làm gì vậy? Ầm ĩ muốn chết." Vương Tuấn Khải nhịn không được mở miệng hỏi. Từ vừa rồi anh đã bắt đầu để ý nhất cử nhất động của Vương Nguyên , luôn luôn dùng dư quang liếc về phía Vương Nguyên .

Vương Nguyên rầu rĩ trả lời, "Dọn hành lý."

"Dọn hành lý làm cái gì? Em muốn đi đâu?"

"Cậu muốn đi đâu?" Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ trăm miệng một lời hỏi, hỏi xong lại cảm thấy xấu hổ.

Vương Nguyên nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái, nói, "Em ngày mai phải đi Bắc Kinh quay Vương Bài."

"Cái gì?" Vương Tuấn Khải kích động đứng lên, "Không phải đã nói là không cần đi sao?"

Thiên Tỉ cũng nói, "Công ty rõ ràng đã từ chối rồi mà."

Bọn họ trước đó không lâu đã quay qua một tập Vương bài, tiết mục là nói về hành trình bọn họ làm minh tinh từ trước tới nay. Liên tục quay chín giờ đồng hồ, tinh thần cùng thể lực đều không chịu nổi. Nhớ lại lần trước Vương Nguyên quay xong tiết mục liền bị bệnh, sốt cao vài ngày liền. Gần đây, thân thể Vương Nguyên càng ngày càng không tốt, căn bản gánh vác không nổi lượng công việc như vậy.

Vương Nguyên đối với lời bọn họ nói mắt điếc tai ngơ, nghiêm túc nói, "Đây là lần đầu tiên tuyên truyền bộ phim, em phải đi."

"Vương Nguyên Nhi, cậu nghĩ kỹ rồi sao? Vạn nhất thân thể của cậu không chịu được thì sao?" Thiên Tỉ lo lắng hỏi.

Vương Nguyên hướng Thiên Tỉ cười một chút, "Không có việc gì , tớ không sao, hơn nữa tớ là thật sự muốn đi, đặc biệt muốn đi."

Thiên Tỉ một mặt đau lòng cho thân thể Vương Nguyên, một mặt lại không đành lòng can thiệp quyết định của cậu. Chỉ có thể trầm mặc.

"Anh không cho em đi!" Vương Tuấn Khải đột nhiên phẫn nộ hô một câu.

Vương Nguyên bị hắn rống cũng tức giận, "Dựa vào cái gì không cho em đi?"

Vương Tuấn Khải cũng nói không được lý do gì, cứng rắn nói, "Anh nói không được là không được." Ngữ khí kia, quả thực là đem Vương Nguyên thành vật sở hữu.

Vương Nguyên cũng bị anh chọc giận " Anh là gì của em? Quản được em sao!" Cậu bình thường tính tình ôn hòa sáng sủa, rất ít khi thật sự tức giận. Nhưng là một khi nổi giận lên, cũng là thật đáng sợ.

"Em dám nói như vậy với anh?!" Vương Tuấn Khải cả mặt đều đỏ, trán nổi gân xanh.

"Bệnh thần kinh." Vương Nguyên không muốn nhiều lời với anh, tiếp tục thu dọn hành lý.

Vương Tuấn Khải đứng ở nơi đó nhìn cậu lạnh nhạt thu dọn, cả người đều phát run.

"Em có gan lặp lại lần nữa?" Ngữ khí mang theo uy hiếp.

Vương Nguyên không chút nào sợ hãi, liếc cũng không liếc anh một cái. Thiên Tỉ sợ Vương Tuấn Khải xúc động , sẽ làm Vương Nguyên bị thương , vì thế bất động thanh sắc cản ở trước mặt Vương Nguyên .

"Tốt lắm tốt lắm, đúng là anh em tốt." Qua hồi lâu, Vương Tuấn Khải tỉnh táo lại. Tức giận trong lòng cũng không có giảm bớt.

Ban đêm, Vương Tuấn Khải nằm ở trên giường nhìn chằm chằm Vương Nguyên, thế nào cũng ngủ không được. Trong lòng bắt đầu mãnh liệt bất an, trừ bỏ phẫn nộ bên ngoài, còn giống như có cảm xúc nào đó khác.

Vương Nguyên sáng tinh mơ liền một mình ngồi máy bay đi Bắc Kinh. Mà Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ thì buổi chiều đi Thâm Quyến, chuẩn bị tham gia một buổi lễ trao giải . Đây là lần đầu tiên, chỉ có Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ ở sân bay. Không có Vương Nguyên, sân bay bình thường náo nhiệt hôm nay đều có vẻ im ắng hơn rất nhiều. Vương Tuấn Khải mang khẩu trang, toàn bộ quá trình đều duy trì áp suất thấp, ánh mắt lạnh đến có thể lộ ra băng. Thiên Tỉ đi rất xa phía sau , cũng là một mặt lạnh lùng. Bọn họ ngồi ở đại sảnh sân bay, cúi đầu xem di động, một câu cũng không nói. Không khí xấu hổ. Vương Nguyên không ở đây, mấy diễn xuất tất yếu đều không có . Vương Tuấn Khải xem Weibo, xem fan phát ảnh chụp sân bay của Vương Nguyên. Từng tấm từng tấm mở ra. Nguyên Nguyên không có anh ở bên người, cảm thấy tịch mịch cùng bất an sao, sẽ nhớ anh sao? Anh không biết Nguyên Nguyên có hay không, nhưng là giờ phút này , anh thật sự rất nhớ Nguyên Nguyên. Thiên Tỉ ở bên cạnh cũng tương tự. Cậu đã sớm hối hận , cậu không nên phối hợp Vương Tuấn Khải. Bởi vì cậu phát hiện chính mình căn bản không thể chịu đựng được Vương Nguyên bị thương tổn. Cậu nhớ tới bộ dáng Vương Nguyên tiều tụy ủy khuất, liền cảm thấy rất hối hận lại đau lòng.

Thời điểm lên máy bay, Vương Tuấn Khải theo quán tính xoay người hô một câu "Vương Nguyên Nhi" Lại phát hiện phía sau không có ai. Anh buồn bã sững sờ ở tại chỗ, trong lòng một trận cô đơn.

Đến khách sạn Thâm Quyến, hai người buông hành lý liền mở máy tính, không hẹn mà cùng tìm tin tức của Vương Nguyên. Bọn họ cười nhạo một phen Vương Nguyên ngốc nghếch, lại ở trong lòng cảm thấy Nguyên Nguyên như vậy cũng thật đáng yêu. Bất quá kế tiếp, bọn họ đều cười không nổi. Nhóm làm chương trình cư nhiên an bày Vương Nguyên được Trần Học Đông ôm xuất hiện! Nguyên Nguyên đáng yêu lại bị người khác ôm vào trong ngực, Thiên Tỉ ngày hôm qua còn ôm qua, biết rõ nhất đó là cảm giác như thế nào! Cậu cảm thấy chính mình sắp điên rồi, ngọn lửa ghen tị trong cậu ngày càng lớn...

"Mặt đều sắp dán vào nhau ! Cư nhiên kêu Nguyên Nguyên của chúng ta làm mấy động tác đó!" Vương Tuấn Khải phẫn nộ đập sofa.

Thiên Tỉ đánh gãy lời anh, "Đợi chút, hình như có đoạn gọi điện thoại cho người thân."

Vương Tuấn Khải giương mắt nhìn, tự tin nói, "Người thân? Nguyên Nguyên khẳng định là gọi cho anh." Anh chạy nhanh ra mở di động, khẩn trương lại nhảy nhót đợi.

"Cũng có khả năng là gọi cho em." Thiên Tỉ nhàn nhạt nói một câu. Cậu tự thấy chính mình cùng Vương Nguyên thân mật so với Vương Tuấn Khải không kém bao nhiêu.

Kết quả, hai người ngây ngốc đợi nửa giờ, điện thoại cũng không có vang.

"Đệt" Vương Tuấn Khải suy sụp đem di động ném đi, giấu không được thất vọng.

"Ai vậy nhỉ?!" Thiên Tỉ không khống chế được cảm xúc, sắc mặt đều đen lại.

Vương Tuấn Khải chạy nhanh đi xem lại, "Đệt! Ai lại dám động tay động chân với Nguyên Nguyên của anh?"

Cái gì gọi Nguyên Nguyên của anh? Thiên Tỉ ở trong lòng trợn trừng mắt. Thì ra là khâu đoạn cần người lên hỗ trợ, một fanboy cư nhiên nhân cơ hội ôm lấy Vương Nguyên, còn công khai cọ đến cọ đi. Vương Nguyên thì kinh hoảng tránh né, giống con thỏ nhỏ bất lực.

"Em có thể nhịn sao?"

"Không thể."

"Anh cũng không thể."

Cuối cùng, hai người cũng không hỏi ý kiến của công ty, trực tiếp đặt vé máy bay đi Bắc Kinh, suốt đêm chạy tới khách sạn Vương Nguyên ở.

Vương Nguyên quay xong show, một mình trở lại khách sạn, mở cửa phòng, liền nhìn thấy trong bóng đêm sáng lên hai đôi mắt. Tựa như hai con sói, đang ôm cây đợi thỏ. Như vậy ai là thỏ? Vương Nguyên đột nhiên chân muốn nhũn ra, bám lấy khung cửa muốn chạy đi. Lại bị kéo cổ áo lại.

"Buông ra ! Ô ô ô hai người muốn làm gì!"

Đợi chút.....Đồng đội đều là sói sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip