Du Chau Fanfic Ke Hoach Cau Dan Meo Con Ca Voi Dai Thang Chap 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ủa, hình như mình vào hông đúng lúc thì phải. Đấy là suy nghĩ thứ nhất bật ra trong đầu Hứa mama. Vậy chứ bà mới chẳng có thời gian nghĩ ngợi gì thêm đâu nhé, bởi vì á, các bác hãy cùng nhòm xem bộ dạng chột dạ của hai đứa nhỏ kìa. Với cả á, vẫn còn lảng vảng đâu đây trong trí óc của Hứa lão mẹ là cảnh tượng ngọt ngào vừa rồi... Này... này... tại vì mao mama Hứa cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai vậy nhỉ? Để coi nào, khi nãy gọi chán chê hổng thấy cục cưng và cá voi đáp lời, bà liền nghĩ hai đứa giờ này chắc quay qua ngủ nướng a, thế xong bèn đẩy cửa vào và bắt gặp một đống thịt đang lù lù trên giường. Bà con đã tìm ra điều kì quặc chưa? Đúng vậy! Chính là có hai đứa nhóc, vậy thì phải có tới hai cục thịt bự chứ! Thế tại làm răng lại có duy nhất một cục? Mà á, nếu chỉ nghía sơ qua liền hổng phân biệt nổi đâu đầu meo meo và đâu là tay cá voi đâu. Điều này phi thường kì lạ... Chẳng lẽ mèo nhỏ và ai kia có một thú vui tao nhã là nằm chồng lên nhau sao? Chồng lên thì cũng thôi đi! Vậy chứ ai thò cổ vô giả thích hộ mama xem cái vụ mặt đấu mặt, ngực chạm ngực kia là chuyện gì xảy ra?... Khoan đã, cái kia... cũng có thể lắm chứ! Giờ đang mùa đông... ấp nhau thì mới ấm nga~ Mê mải lặn hụp với mớ suy nghĩ riêng mình, mama của cục cưng nào đó cứ thế đứng ngẩn tò te nơi ngưỡng cửa, đi vào hổng được mà đi ra cũng méo xong. Cơ mờ cảnh tượng tiến thoái lưỡng nan ấy rớt vô hai cặp mắt mở to hết cỡ lại trở thành phát-hiện-ra-một-bí-mật-cực-kì-động-trời a. Chết rồi, thôi tiêu rồi, hụ hụ... Bụng nhỏ âm thầm kêu lên không tốt, bé con khả ái len lén liếc liếc cá voi lớn xác bằng ánh mắt nhà-ngươi-tự-biết-đường-mà-làm-đê, sau thì nhanh nhảu hất cẳng anh chàng ra để rảnh rang nhào vào lòng mama thân yêu làm nũng:

- Mẹ ơi, mẹ à, mẹ có chuyện gì vậy ạ?

- Ơ... hơ... hơ...

Ngơ ngác trước hành động lanh lẹ của cục cưng manh manh, Hứa lão mẹ tiếp tục ngây ngốc đờ người. Chưa đến hai phút sau, tên tổng công ma mãnh cũng hóng hớt xáp vô một bên, nghiêng cái đầu xù dò hỏi:

- Mẹ không sao chứ? Cha đi đâu rồi nhỉ?

Lại làm bộ làm tịch ngó nghiêng quanh quất, ai kia chợt phấn khởi nhảy dựng, mỏ vén lên xòe ra cỡ đâu có chục cái răng sáng lóa:

- Con ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức kìa. Mà đúng rồi, bây giờ là giữa trưa nha, chắc mẹ tới là để gọi bọn con xuống dùng bữa? Vậy thôi mình xuống tầng đi...

Được anh chàng anh dũng mở đường máu thoát thân, bảo bối nhà bạch chúc mau mắn gật mạnh đầu nhỏ, một bộ phi thường tán đồng:

- Cá voi nhắc đến mới nhớ, con đang đói meo nè, lát nữa chắc chắn sẽ càn quét tuốt tuồn tuột mọi thứ luôn ấy...

- ...

- Đã vậy tài nghệ nấu nướng của mẹ còn là số một số hai nữa, con hảo chờ mong nga~

Hớn hở giương lên ngón cái, bé bi ba tuổi chẳng cần cất công suy nghĩ đã phun ra mớ từ ngữ với tính chất vuốt mông ngựa cực kì điệu nghệ. Thế mới biết mỏ vịt của anh chàng dẻo biết bao nhiêu a. Ấy xong rồi, tác giả mới hông nhịn được đặt ra phỏng đoán: phải chăng bạn nhỏ Hoàng uống mật ong mà lớn lên? Hay cái miệng ngọt ngào như vậy chính bởi vì muốn triệt để lừa gạt meo meo ôm về nhà?... Cơ mờ nên thôi đi các bác ợ, đoán cái giề đoán a! Nói lan man lung tung tới tận cùng của vấn đề rồi, hãy theo tác giả đá sự chú ý lại việc chính ha! Sau một hồi đờ đẫn thần người, Hứa mama trước màn giả ngu thành thần của hai đứa con cưng, cứ thế ngốc hồ hồ bị dắt xuống nhà bếp, não bộ cũng tạm thời ngừng hoạt động luôn. Tới lúc bà nhớ ra được tý xíu của vụ việc ban nãy và chuẩn bị thắc mắc một ít thì đôi tình nhân trẻ lại mau mắn nâng trình độ ngơ ngơ lên hàng thượng thừa. Chỉ thấy cái voi lớn xác cùng meo meo nhỏ bé thi nhau đông dò tây hỏi, phối hợp thập phần nhịp nhàng a. Vậy là á, Hứa lão mẹ mới thật hông may mắn bị lôi kéo qua vấn đề khác ứ có tý xíu gì liên quan.

*****Tôi là dải phân cách vừa thoát chết*****

- Mẹ xinh đẹp... Bọn con đi chơi nha!

- Ừ, hai đứa nhớ về sớm nghe không, phải nhớ chú ý an toàn nữa đấy nhé!

- Vâng ạ!

Đồng thanh trả lời, chú mều chu choe nhất quả đất cùng tên người yêu max soái hệ mặt trời hồ hởi tha lôi nhau ra ngoài đường. Hai nhân vật chính đây là muốn đi đâu??? Đi ăn mừng a bà con a, mama thân yêu hổng nhận ra mối quan hệ mập mờ của bọn họ, này chính là sự việc nên chúc tụng ngay và luôn! Tại vì mao ư??? Cục cưng ngạo kiều nâng cái cằm hoàn mỹ, bé bi ba tuổi tao nhã vểnh khóe miệng cười cười... Mới hông nói cho các bác biết!

Vui vẻ bay nhảy xa xa, đôi tình nhân trẻ liền lơ là không phòng bị, và cũng thực là thuận tiếp tiếp tay giúp trò mèo ban trưa bị lộ tẩy. Vốn dĩ đang dịu dàng nhìn theo bóng dáng hai đứa nhỏ, Hứa mama chuyển sang nhàm chán liếc nhìn xung quanh. Sáng nay Hứa baba đã đi chơi với mấy ông bạn thân từ sớm, bây giờ có mỗi mình bà trong căn nhà trống huơ trống hoác, thiệt buồn quá đi. Hiếm khi rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, mẹ Hứa liền đem cả nắm suy nghĩ chưa kịp nở hoa ra để tưới nước và tắm nắng, ấy liền bắt gặp một cái nụ đẹp rực rỡ nga. Nhanh nhẹn ôm lấy chậu cây, mama Hứa vui vẻ bỏ thêm tý xíu thời gian chăm bón. Ầy, này... này... Ô nô, meo meo và tên nào đó triệt để xong rồi! Chỉ thấy cỡ đâu mấy phút trôi qua, mẹ yêu của bé con khả ái liền hơi hơi thẫn thờ, đáy mắt xinh đẹp toát lên một tầng vỡ lẽ. Đáng lý bà phải nhận ra sớm hơn mới đúng, từ cái cách cục cưng đối xử với ai kia, từ nụ cười sủng nịnh mà cá voi luôn dành cho bảo bối... Thảo nào ngay từ lần đầu gặp mặt, bà đã cảm giác được không khí giữa hai đứa có một cái gì đó vô cùng, vô cùng, vô cùng bất thường.... Chỉ có thể là thế.... Không có khả năng khác.... Đúng.... nhất định vậy......

Hai ngày liền lặng lẽ trôi qua, bảo bối và gã người yêu lớn xác của cậu cứ cảm thấy mama Hứa lạ lạ sao á. Chỉ cần hơi chút, cặp tình nhân liền tóm được ánh mắt mang vẻ suy nghĩ từ phía mama bắn tới, dường như bà đang mải mê đánh giá cái gì, lại như bận rộn tìm tòi cái gì. Đấy là ngày đầu tiên sau khi bọn họ đi chơi về, tới hôm tiếp, Hứa lão mẹ liền đeo lên bộ dạng muốn nói lại thôi làm cho cục cưng cùng ai kia cảm thấy thập phần lo lắng, hơi chút gió mà cứ giật mình thon thót. Hừm, đúng bộ dạng làm sai sợ bị trách phạt nga! May sao đến sáng thứ ba, tên ngốc lớn xác nào đó bất ngờ nhận được cú điện thoại từ mẹ Hoàng yêu dấu.

Mami nhà cá voi chính là vị cứu tinh giúp cặp tình nhân trẻ thoát khỏi khốn cảnh bấy giờ. Với tin tức rằng thì là Hoàng bô lão đang thân chinh đến tận Thượng Hải xa xôi, có nhã ý tới thăm người yêu con trai và con trai thân mến, Hoàng lầy lội nhà ngươi hãy mau mau ôm cục cưng quý báu ra ga tàu tiếp giá, nếu lỡ có nhầm nhọt ở đâu, liền chuẩn bị gia pháp nghiêm trị, khâm thử! Trước chất giọng ngọt ngào trộn lẫn ý tứ hơm tha từ chối của mami đại nhân, cá voi bảo bảo hơi hơi buồn bực một tý. Rõ ràng lần này các bậc trưởng bối tới với mục đích thăm mèo meo meo là chính, ai kia thiệt phũ phàng chỉ đóng vai trò phụ thôi kìa. Hụ hụ, bà con xa gần hãy cùng nhau bỏ chút xíu đồng tình vào cái nón trước mặt bé bi đi, hụ hụ. Chưa ôm người yêu về mà anh chàng đã bị đạp bay tới cái góc tối tăm phủ đầy mạng nhện và bụi bặm nào đấy rồi. Ưu thương nâng cằm lên một góc bốn mươi lăm độ thần thánh, Hoàng so deep âm thầm cảm thán: hụ hụ, kiếp số làm một thê nô công quả là vĩ đại quá mà! Sơ qua điện thoại, cá voi bảo bảo thập phần nhanh nhẹn hứng lỗ tai đỡ được niềm vui hông thèm che giấu trong giọng nói của mami đại nhân. Còn papi tuy ngày thường nghiêm túc là thế, lúc ban cho bé bi mấy chữ ngắn ngủn cũng không kìm nén được tia mong đợi nho nhỏ. Đột nhiên ai kia chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Lấy tốc độ tên lửa quay qua báo tin cho Châu meo meo, bà con lại có cơ hội bắt gặp cảnh tượng cục cưng của tên tổng công max soái ngờ nghệch nhìn ngó anh chàng với ánh mắt nhà ngươi thật đần độn:

- Cậu mau đi đón chú dì đi chứ, bảo tôi làm giề a?

- Em đi với tôi!

- Ủa, cha mẹ cậu, sao tôi lại đi?

Tiếp tục nằm lỳ rốn tại cái ổ ấm áp, bảo bối nhà bạch chúc vẫn mờ mịt chẳng hiểu gì hết, đáy mắt trong veo phản chiếu lại nụ cười chiều chuộng của ai kia. Vừa dịu dàng kéo tay meo meo, cá voi lớn xác cực kì có kiên nhẫn giải thích:

- Mẹ tôi muốn gặp em. Bà dặn bằng mọi cách tôi phải đưa em đến đó.....

- Ồ, vậy ha.....

Cục cưng cái hiểu cái không gật gù, xong xuôi ngay lập tức bứng gốc xách mông te te theo đuôi Hoàng sáu soái. Ớ, đợi chút đã, cứ tay không bắt giặc thế này đâu có được nhể... Vươn móng vuốt rụt rè giật nhẹ vạt áo ai kia, bảo bối khả ái cẩn thận nâng mặt mều dò hỏi:

- Tôi nên mặc cái gì đây? Với cả chú dì thích quà giề a?

- Hông cần đâu cục cưng, em cứ bê nguyên bộ dạng này tới trước mắt cha mẹ tôi là được rồi...

- Mới không nhá! Cậu nhanh nói cho tôi biết đi nào, cá voi!

*****Tôi là dải phân cách lo lắng*****

- Cha! Mẹ!

Trong nhà ga chật người, Hoàng sáu soái đông ngó một cái tây ngó một cái, sau thì điên cuồng vẫy vẫy móng vuốt, bộ dạng thập phần kích động. Ở bên cạnh anh chàng, Châu bảo bối cũng phi thường hồi hộp nhìn theo. Hôm nay á, cục cưng nhà bạch chúc đã hông khách khí bới tung đám đồ đạc đẹp đẽ của mình lên, xong rồi tròng vô người bộ quần áo có vẻ phù hợp nhất. Và theo như lời meo meo bảo thì như vậy mới đủ tự tin a. Cơ mờ bây giờ chú mều nào đó vẫn hơi lo lo á. Cố gắng nâng khóe miệng một vòng cung hoàn mỹ, bảo bối của tên tổng tài max soái nén run rẩy nhìn theo hướng tầm mắt của cá voi yêu mến.

Nhanh chóng đi đến chỗ pama, bé bi ba tuổi hồ hởi định cất lời chào hỏi, nhưng chưa kịp làm gì thì mẹ Hoàng yêu dấu đã phũ phàng lướt qua như một cơn gió để mà vồ vập lấy mèo meo meo ở phía sau:

- Châu Châu, dạo này con khỏe không? Để dì nhìn cái nào, con gầy đi rồi hả? Khổ thân, gần đây bận rộn lắm phải không? Hồi trước gặp, dì còn thấy má con phúng phính kia mà....

Cái mỏ vịt hơi xìu xuống một chút, gã Hoàng số nhọ mới hổng có ủ rũ đâu nhé, chỉ thấy anh chàng hào hứng quay sang chỗ lão ba. Vậy chứ Hoàng papi đi đâu mất tiêu rồi? Tròn mắt loạn liếc xung quanh, tới lúc này thì ai kia thực sự rũ hạ hai vai rồi, ô... ô... Vì mao ư? Các bác hãy mau mau ném tia nhìn qua bên kia kìa, hụ hụ. Ở phía bé con nhà bạch chúc, cha Hoàng đang không dấu vết gạt nhẹ vợ ra, gương mặt tươi cười từ ái:

- Con là đứa nhỏ mà cá voi hay nhắc đến a.....Quả là đẹp trai, hơn cả thằng ngốc nhà chúng ta nữa....

Ớ, sao kì lạ vậy nhỉ? Cá voi đứng ở đằng sau chú dì cơ mờ... Khó hiểu phe phẩy hàng mi cong vút, bảo bối khả ái mới thật cẩn thận dịch dịch về phía bạn nhỏ Hoàng, cái đầu xù gật như gà mổ thóc chào hỏi Hoàng pama. Hai bậc phụ huynh thấy thế thì phi thường hài lòng a. Mỗi người một bên vui vẻ kéo tay bảo bối mơ hồ nào đó nhàn nhã đi ở phía trước, thản nhiên quẳng đám hành lý lỉnh kỉnh cho con trai thân yêu bê bê xách xách. Chỉ khổ thân bé bi méo mặt nhìn theo khung cảnh gia đình êm ấm kia, trong bụng khóc không ra nước mắt a... Huhu cha mẹ không cần phân biệt đối xử như thế chứ.

Leo lên xe, tên ngốc lớn đầu nào đó cực kì biết điều ngồi xuống ghế lái, xong thì đần độn vểnh tai lên nghe mèo cưng và mami đại nhân đang nhẹ giọng chuyện trò phía sau lưng, thỉnh thoảng Hoàng papi sẽ góp thêm vào vài câu, nhưng tuyệt nhiên chỉ liếc mắt qua chỗ anh chàng hai phát, hỏi qua loa có tý chút thôi à.

- Châu Châu, con được nghỉ nửa tháng phải không?

- Dạ đúng vậy! Thế chú dì dự định thăm cá voi bao lâu ạ?

Vừa len lén ngó Hoàng tội nghiệp, cục cưng vừa nghiêng đầu với hai bô lão nhà người yêu. Chỉ thấy cha của con cá nào đó cười đến là hiền lành:

- Khoảng một tuần... Châu Châu, con rảnh rang nhớ qua chơi cùng chúng ta nghe chưa! Chú và mẹ Du vẫn luôn muốn có một đứa con hiểu chuyện lại ngoan ngoãn dễ thương như con nga. Chứ cá voi nhà này ấy à... Hừ!

Khẽ lắc đầu không nói nữa, bên phải cậu, mami Hoàng ứ khách khí phẩy tay chê bai:

- Vừa ngốc nghếch lại vừa nghịch ngợm, chẳng có chút khả ái nào hết.....

Mới không phải đâu! Mèo meo meo nghe thấy hai vị trưởng bối phán thế thì lắc đầu nguây nguẩy tỏ vẻ cực lực phản đối, miệng dõng dạc lên tiếng bảo vệ cá voi yêu dấu của cậu:

- Con thì thấy Cảnh Du rất tốt kìa. Cậu ấy moe moe nhất là khi ngờ nghệch a... Thực muốn nhéo cho mấy phát... Hơn nữa cậu ấy còn cực kì chu đáo và nhường nhịn con nữa kìa....

- ...Cái này là tất nhiên rồi! Nếu không thế, dì sẽ đánh chết nó.... Hừ hừ....

- Đúng đó bảo bối, thằng oắt con nhà chú mà làm con buồn, cứ bảo chú một câu, chú liền xả giận cho con nha!

Tại chỗ meo meo không nhìn đến, Hoàng lão cha nheo mắt liếc bé bi ba tuổi một cái sắc như dao cạo, lại quay xuống hiền từ nói với Châu bảo bối một câu chẳng rõ hàm ý như rứa.

- Ha, vâng ạ!

Mèo con cái hiểu cái không nhu thuận gật đầu. Nhìn cục cưng ngoan ngoãn khiến tình thương trong lòng mẹ Hoàng càng thêm dào dạt. Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt của cậu, bà dịu dàng thủ thỉ:

- Đừng ngại, bảo bối. Gặp được con là phúc phận của cá voi. Nó mà không biết giữ, mất cũng đừng có há mồm ra kêu....

- Cha mẹ a....Làm gì có chuyện con sẽ làm mất.... Hai người cứ toàn lo xa.....

Sau một hồi im lặng giả chết, bạn nhỏ Hoàng vẫn nhịn không được lên tiếng nhắc nhở cho sự tồn tại nho nhỏ của bản thân. Vậy chứ đáp lại anh chàng là cái nguýt dài từ mami yêu dấu:

- Anh chỉ cần nhớ thế là mẹ đã thấy hạnh phúc lắm rồi....

- ...

*****Lam Vị Yêu*****

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip