162

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 162: Tỉnh lại

Khát.

Thật sự rất khát.

Lúc này bản thân khôi phục được một chút ý thức, sau đó mới có cảm giác trở lại.

Trong đầu tê liệt và hỗn loạn, suy nghĩ rất nhiều, đều là loạn thất bát tao, không hề có nội dung rõ ràng. Duy nhất ta nhớ rất rõ, đó là trước đó ta bị con thú trấn mộ thứ hai đột nhiên chạy đến ngoạm ta bằng cái mồm lớn của nó, nguyên bản nghĩ là súc sinh kia sẽ quăng ta lên không trung rồi treo cổ, sau này sẽ ăn thịt.

Chính là cũng không giống như ta dự đoán, nó chỉ hung hăng đem ta quật lên trời rồi để ta tự rơi xuống đất, không muốn đem ta làm thức ăn, chính là theo bản năng của dã thú đơn thuần chỉ muốn đưa ta vào chỗ chết.

Mà lúc sau, do va chạm với mặt đất quá mạnh, ta đã bất tỉnh, sau đó cái gì cũng không biết.

Giờ này khắc này, hai tai ta ong lên, thanh âm xung quanh căn bản là không thể nghe rõ dù chỉ một chút, mắt cũng không mở ra được, không thể thấy rõ bốn phía.

Nhưng cảm giác của thân thể cũng rất chân thật cảm nhận được. Ta có thể cảm giác được ta rất khát, rất đau, xương cốt đều run rẩy, vô cùng đau đớn, trên người không có một chỗ nào lành lặn. Giống như lúc trước đã bị tra tấn dã man rất lâu, vô luận ta khóc lóc cầu xin đều không dừng.

Nhưng mà, thật may hiện tại có thể xác định một việc: ta còn sống.

Ta theo bản năng liếm liếm môi khô khốc, cuối cùng đã khát đến mức không chịu nổi, mới cúi đầu “ân” một tiếng. Âm thanh này theo yết hầu bật ra rất nhẹ nhưng lại làm ta bị dọa, thanh âm của ta thế nhưng lại trở nên khàn khàn đáng sợ như vậy.

Dưới thân lại được lót một mảnh mềm mại, hình như được người nào đấy ôm vào trong trong lòng. Lúc ta phát ra tiếng động, cái ôm của người kia khẽ động, thân mình đột nhiên giật giật.

Ta có thể cảm nhận được người này đem cằm đặt ở chỗ hõm giữa cổ và vai ta, rồi đột nhiên dời đi, ngẩng đầu lên. Lập tức một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay ta, mà các ngón tay của ta đều co quắp lại, duỗi không ra, vừa vặn bị người nọ nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay bao phủ lấy.

Ta cố gắng mở mắt, gắng gượng một lúc lâu, cuối cùng lại thất bại.

Lúc này nghe được một thanh âm nữ nhân vang lên, phấn khởi nói: “Ai, ai, ai… Ma Quỷ, mau nhìn, mau nhìn, nàng….. Mắt nàng vừa động !”

Thanh âm này là của Vũ Lâm Hanh, ta hoảng hốt, tưởng mình nằm mơ.

Kế tiếp, là thanh âm trầm mà mỏng của một nữ nhân khác, mang theo vài phần mệt mỏi nói: “Ân, ta biết rồi. Lâm Hanh, giúp ta đem cái túi nước kia lại đây.” Thanh âm của nàng vang bên tai ta rất gần, gần đến mức có thể cảm giác được khí tức mềm mại nhẹ nhàng như lan của nàng.

Nghe được thanh âm quen thuộc đó, trong lòng ta đau xót, muốn mở miệng gọi Lạc Thần, thanh âm lại vướng tại ngực, không thể phát ra được.

Ta có chút cuống lên, chính là có cuống lên cũng vô pháp. Xúc giác, thính giác đều khôi phục, nhưng thân mình bất đắc dĩ lại không thể nhúc nhích. Lúc này môi trên lại cảm nhận được môi trên có chút ướt át, lập tức bị một người nhẹ nhàng cầm hai má, môi khẽ nhếch lên, một cỗ mát lạnh liền chậm rãi trôi vào trong miệng ta.

Chút nước này đã giúp ta giải tỏa cơn khát, yết hầu cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Đợi ta nuốt xong, môi được người ôm phía sau lau sạch sẽ, đồng thời lại nghe Vũ Lâm Hanh hướng ra xa nói: “Họ Hoa kia, đừng lo lão già mập mạp đó nữa, hắn bây giờ chưa chết được đâu, đến bên này một chút, Sư Sư sắp tỉnh !”

Hoa Tích Nhan ở đây ?

Nói như vậy, chúng ta rốt cuộc đã tụ họp lại rồi sao ?

Lúc này bên kia chửi một tiếng, đúng là thanh âm thô kệch của nam nhân kia :”Con mẹ nó, con quỷ nhỏ kia, ai là lão già mập mạp !”

Ngữ điệu tuy rằng mang theo vài phần thương bệnh, nhưng lúc mắng người ta, khí thế vẫn không sụt giảm tí nào.

Vũ Lâm Hanh không cam lòng yếu thế, bật lại: “Ngươi còn dám ồn ào, lão già mập mạp, nếu Ma Quỷ không ngăn lại ta đã sớm đem ngươi rút mỡ hết. Lá gan ngươi thật không nhỏ a, dám khi dễ cha ta. Chờ ta bắt được hai kẻ trộm còn lại sẽ tử hình tại chỗ ngay tức khắc !”

“Con quỷ nhỏ thật vô liêm sỉ ! Người đàn bà kia nói không tổn thương đến tính mạng của ta, ngươi không phải đã đáp ứng sao, sao lại đổi ý !”

“Vô liêm sỉ ? Ngươi lặp lại lần nữa !”

“Con quỷ nhỏ ngươi đúng là vô liêm sỉ, lật lọng, Vũ rùa đen như thế nào lại sinh ra con quỷ nhỏ như ngươi ! Nga, không đúng, hắn trước kia cũng là kẻ chỉ biết khoe cái mã đỏm dáng như yêu tinh, cha nào con nấy ! Ta khinh !”

Hai tai ta ong ong lên, rốt cục lại nghe Lạc Thần nhẹ nói : “Ồn ào quá, cho ta nghỉ ngơi một chút.”

Lạc Thần nói xong, Vũ Lâm Hanh “hừ” một tiếng, lát sau, bên tai lại yên ắng.

Bất quá, nghe bọn họ từ nãy đến giờ cãi nhau ầm ĩ, lòng ta càng nghi ngờ. Này… rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ? Lúc đó tình thế khẩn cấp, hai con thú trấn mộ kia lại lớn như vậy, tính tình lại tàn bạo, như thế nào lại buông tha ta, Lạc Thần và nam nhân kia ?

Chẳng lẽ là đoàn người cùng Vũ Lâm Hanh trong lúc nguy cấp đó đã cứu chúng ta ?

Rất nhanh, ta liền phủ định giả thiết này.

Điều đó không có khả năng, cho dù đám người Vũ Lâm Hanh xuất hiện cũng không thay đổi được tình thế lúc đó, chỉ có thể tăng thêm nhiều thương vong thôi.

Có thể nghĩ, trong đoạn thời gian ta hôn mê ở đây đã xảy ra biến cố gì đó, nhờ có biến cố đó mà chúng ta mới thoát được nguy hiểm.

Ta không thể mở miệng, ngay cả mắt cũng không mở ra được, chỉ là suy nghĩ của ta, dù sao cũng không thể xác minh được. Dừng một lát, ta liền đem suy nghĩ trong đầu dẹp đi, không màng tới nữa, đợi khi bình phục sẽ hỏi Lạc Thần sau.

Tiếng bước chân vội vàng chạy tới, lúc này là thanh âm của Hoa Tích Nhanh: “Lạc cô nương, vai ngươi bị thương nặng, ôm nàng lâu như vậy ngươi không khó chịu sao, để Vũ cô nương đến ôm nàng đi, ngươi hãy tránh một bên nghỉ tạm chốc lát.”

Vai bị thương nặng ?

Lạc Thần nàng… bị thương ?

Vũ Lâm Hanh cũng nói: “Đúng đúng rồi, đừng cố ôm Sư bảo bối của ngươi nữa, nơi này không có ai, cũng không có tống tử đoạt nàng đi đâu. Khối băng chết tiệt, ngươi tự nhìn lại mình xem,.. ai… ai… ai, toàn là máu.. ta nghĩ phải băng bó lại thôi, nhanh nhanh qua một bên đợi đi.”

Lạc Thần thấp giọng nói: “Ta không sao, Tích Nhan cô nương, thỉnh cầu ngươi giúp nàng bắt mạch.”

Chỉ nghe Hoa Tích Nhan thở dài, nói: “Được rồi.”

Một bàn tay tiến lại đặt lên cổ tay ta, sau một lúc lâu, Hoa Tích Nhan vẫn trầm ngâm, Lạc Thần vội hỏi nàng: “Sao rồi, nàng khi nào tỉnh lại ?”

Ta rất muốn nói cho Lạc Thần biết ta đã tỉnh, chính là khổ sở vì không thể mở mắt ra, cũng vô pháp nhúc nhích. Đang lo lắng, bỗng một cỗ hàn khí trong cơ thể đột ngột dâng lên, ta không thể khống chế mà run rẩy, thậm chí có thể cảm giác được bây giờ cả người ta đều nổi da gà.

Lạnh quá, ta nhịn không được run rẩy cả thân mình, quả nhiên, loại nóng lạnh khó chịu này căn bản là không buông tha ta. Lúc trước ở mộ đạo đã phải cố gắng chịu đựng, không thể tưởng tượng được bây giờ còn phải miễn cưỡng chống chọi từng cái một.

Thanh âm của Lạc Thần có chút phát run: “Ngươi xem, nàng lại rét run, hôn mê từ nãy đến giờ, lúc thì nóng, lúc lại lạnh, nàng rốt cuộc là làm sao vậy ?!”

Hoa Tích Nhan thu tay về, nói: “Trong cơ thể nàng hiện tại có hai luồng khí nóng lạnh đan vào nhau, hai bên va chạm thập phần hung hãn, ta cũng không biết là duyên cớ nào. Hơn nữa, cổ tay nàng còn có vết thương do báo tuyết kia gây nên làm tích lũy nội thương, ta không biết thế nào… Tay nghề nông cạn, nhất thời không nghĩ ra biện pháp nào, tạm thời chỉ có thể áp dụng chút tác động bên ngoài. Đến lúc phát nhiệt thì giúp nàng cởi quần áo, lúc phát lãnh thì thêm chút quần áo giúp nàng chống lạnh, chính là đáng tiếc trong mộ này kông có gì để nhóm lửa, có lửa để sưởi ấm cho nàng là tốt nhất.”

Vũ Lâm Hanh cả giận nói: “Có cái gì mà không thể nhóm lửa, chúng ta đem quan tài đá của tiểu tống tử bên kia xuống, bên trong được khảm tầng tầng lớp lớp vàng cùng gỗ lim, dỡ xuống có thể đốt được. Đều do tiểu quan tài kia, rõ ràng không có ai, chúng ta đã khai quan hết sức cẩn thận rồi, không thể tưởng tượng được bên trong lại có hai tầng cơ quan, thiếu chút nữa là bổn cô nương mất mạng rồi !”

Hoa Tích Nhan nói: “Tuyệt đối không thể.”

Giọng Lạc Thần khàn khàn: “Ngàn vạn lần chớ động vào những thứ trong quan tài kia, đứa nhỏ bên trong cũng thập phần đáng thương. Nó vốn là chủ nhân của lăng mộ này, quan tài cũng không để nơi chủ đạo của mộ thất, cố tình sắp đặt ở chỗ này, rõ ràng là có người từng cố ý quấy phá nó. Nơi này khí hậu ở từng khu vực lại khác nhau, không tốt, tối dịch khởi thi, bằng không nó cũng sẽ không biến thành bạch sát.”

Nghe các nàng nói, vị trí của chúng ta có một quan tài nhỏ, chủ nhân của quan tài nhỏ đó là đứa con mà Thường Ngọc rất yêu thương, vậy tống tử lông trắng kia, đúng là do tiểu hài tử này biến thành.

Lạc Thần thở dài, ôm sát ta, rồi nói tiếp: “Vẫn là chớ nhóm lửa, cứ để ta ôm nàng. Đi qua đi lại đã lâu, chắc các ngươi cũng đã mệt mỏi, hãy cùng những người khác nghỉ ngơi một chút đi.”

Thanh âm của Vũ Lâm Hanh cũng nhuyễn lại: “Này cũng không được, kia cũng không được, để Sư Sư nàng chết cóng sao ? Nghỉ tới nghỉ lui, ngẫm lại chúng ta cũng đã ở mộ thất nghỉ đã nhiều canh giờ. Lần này cứ trách ta, là ta muốn đến mộ thất này, tìm một ít manh mối về cha ta năm đó. Hiện tại Sư Sư như vậy, bên kia… bên kia còn hại chết hai người huynh đệ, nếu không phải A Tuấn phản ứng nhanh, tính mạng của hắn suýt nữa cũng… Còn có họ Đoan kia.. trước kia phải chi hắn đừng cùng xuống thì đã tốt rồi… thì đã không bị độc tống tử rượt cho leo tường”.

Đoan Yến… cũng đã đi rồi sao ?

Hóa ra, lúc ta không nhận thức được, đã xảy ra rất nhiều chuyện, nội dung các nàng nói chuyện với nhau có chút đứt gãy, rất nhiều chi tiết ta không hiểu lắm.

Bốn phía rơi vào trầm mặc, ta bỗng nhiên giật một cái, trên người lại càng lạnh, Lạc Thần lại ôm ta chặt thêm một chút.

Hoa Tích Nhan nhẹ giọng nói: “A Yến phúc lớn mạng lớn, không sao cả đâu. Huống chi, còn có Cửu Vĩ, lúc hắn lạc mất chúng ta, vẫn chưa thấy Cửu Vĩ, có lẽ Cửu Vĩ đã đi theo hắn.”

Dần dần, ta cảm thấy thanh âm của các nàng trở nên lúc gần lúc xa, rất mơ hồ, trên người lại lạnh đến lợi hại, mơ mơ màng màng cảm nhận thân thể được cái gì đó mềm mại bao phủ lên, là áo choàng lông cừu của Lạc Thần.

Mơ hồ nghe bên tai tiếng Vũ Lâm Hanh phân phó A Khước lấy dầu mang đến, muốn dùng quần áo buộc chặt làm mấy cây đuốc, miễn cưỡng dùng để sưởi ấm. Mà ta cuộn mình ở trong lồng ngực của Lạc Thần, ngủ rồi thức, thức rồi lại ngủ, một thời gian lâu sau, ta giương mắt, phát hiện ta đã có thể mở to mắt.

Bốn phía phi thường yên tĩnh, chỉ có một đống lửa nhỏ, một phần chất đốt đã bị đốt cháy thành một túm màu đen, không còn rõ bộ dáng. Mặt trên là nhiều vòng vải quấn đã được nhúng dầu, ánh lửa nhỏ nhỏ, không hiểu đã đốt được bao lâu.

Vũ Lâm Hanh cùng Hoa Tích Nhan ngủ cạnh nhau ở cách ta không xa. Xa thêm tí nữa là Phong Tuấn cùng bốn gã đệ tử Mặc Ngân cốc, phía trước bọn họ là một người hình thể ục ịch, đúng là nam nhân kia, lúc này hắn đang ngủ say, cúi đầu phát ra tiếng ngáy.

Ta thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng giật giật thân mình. Tay ta được Lạc Thần nắm trọn, ta cố gắng tản bàn tay đang nắm kia ra, đột nhiên bàn tay đó nắm chặt ta lại.

Nàng nắm rất chặt, ta hiểu được nàng tỉnh, có lẽ, căn bản nàng không ngủ, nếu không cũng không biết.

“Lạc Thần……. ?” Ta rúc nào trong áo lông cừu của nàng, thấp giọng gọi nàng.

Nàng không phản ứng.

Ta nặng nề ho khan, lại mở miệng: “Lạc Thần… ta biết ngươi… đang thức.”

Nàng phía sau vẫn không phản ứng với ta, bất quá có thể cảm thấy nàng đang nhích lại gần, dán mặt vào gáy ta, mang theo vài phần mơ hồ ướt át.

“Ngươi… Làm sao vậy… Nói gì đi, được không…..?

Thật lâu sau, nàng mới thấp giọng nói: “Ta rất tức giận.”

Ta ngẩn người, muốn quay lại nhìn nàng, vạn phần bức bách muốn nhìn thấy dung mạo của nàng, chính là thân thể không cho phép ta làm như vậy, chỉ có thể cảm giác nàng dựa vào ta gần hơn nữa, âm thanh run run cùng hơi thở ấm áp nói bên tai ta.

“Ngươi làm vỡ vụn ngọc bội ta tặng ngươi, ta rất tức giận… Ngươi tỉnh lại thật muộn, ta cũng rất tức giận…. Ngươi bỏ lại ta lẻ loi một mình, ta càng thêm tức giận…. Cô nương xấu xa ngươi, ta giận đến nỗi không muốn đáp lại”.

Để lại phản hồi

Posted in Dò Hư Lăng. Bookmark the permalink.

DÒ HƯ LĂNG – CHƯƠNG 161

Posted on Tháng Tư 27, 2014 by Shang Shang

Chương 161: Cầu mà không được

Chúng ta vừa lui về sau, vừa gắt gao nhìn chằm chằm vào khoảng không đen tối dày đặc trước mắt.

Cả ba đều thủ sẵn vũ khí ở trong tay. Dao găm của ta mang theo lại ngắn nhỏ quá mức, dùng để khi vật lộn trong khoảng cách gần còn có thể thuận buồm xuôi gió; nhưng là nếu gặp phải kẻ địch có hình dạng to lớn, không thể tiếp cận, thứ kia căn bản không làm được chuyện gì. Bất quá cốt để trấn an nội tâm, ta vẫn đem dao găm kia nắm chắc ở trong lòng bàn tay.

Không gian này quá mức rộng lớn, trước sau trái phải đều không thể trong thấy rõ đường đi, cũng không biết được cửa ra rốt cuộc ở phương nào. Chúng ta cứ thế hướng về phía sau mà lui từng bước, canh phía đối diện với cầu thang chầm chậm di chuyển. Hiện nay khẳng định là vẫn chưa tới chỗ sâu nhất của lăng mộ. Tòa lăng mộ này kéo dài theo hướng Nam – Bắc. Nếu theo cách nói như vậy, tám chính phần mười hẳn là ở tuyến trên của phía đối diện cầu thang này đi.

Thấp tha thấp thỏm dò dẫm được một lúc thì bên tai tiếng bước chân lại dần dần trở nên rõ ràng hơn. Âm thanh ban đầu xem như còn ở xa,nhưng hiện tại khoảng cách với chúng ta đã càng lúc càng gần. Thậm chí ta còn có thể cảm giác được mặt đất dưới chân chính vì thứ kia bước đến gần mà đang trở nên nhè nhẹ rung chuyển.

Nam nhân kia hít mạng một hơi, cất giọng ồm ồm nói: “Chậm đã ! Mùi vị tanh hôi nồng nặc như vậy…thật giống…giống một con…con thú lớn…Con mẹ nó, cư nhiên lại muốn hướng về phía bọn ta a… Bọn ta còn không phải giống như hăng hái dâng mình đến miệng cho nó hay sao ?… Không thể nào!…Mau quay lại thôi.”

Lạc Thần nhíu mi mỏng, tựa như cũng cảm thấy khó xử, gật đầu nói: “Như vậy, chúng ta trước tiên lui về đường ngầm phía trên cầu thang lúc nãy. Thứ đang tới đây có hình thể không nhỏ, nơi này lại là sào huyệt của nó, nếu không cần thiết nó sẽ không theo lên đến cầu thang. Hơn nữa, đường ngầm kia rất nhỏ hẹp, có lẽ cũng không vừa với nó.”

Như vậy, kết luận cuối cùng vì an toàn trên hết, chúng ta chỉ có thể chọn một đường lui về sau. Nguyên bởi vì trước đó mộ thất bị vách tường ngăn chặn, cắt đứt đường ra. Mà chúng ta lại muốn đi sâu vào bên trong lăng mộ để cùng với bọn Vũ Lâm Hanh hội ngộ, nơi này vì vậy chắc chắn phải đi qua. Nhưng là hiện tại tình huống quá mức nguy hiểm, chỉ sợ lần này tính mạng chúng ta cũng không đủ để bồi, vẫn là tốt nhất nên đổi kế sách khác.

Thấy tiếng bước chân của thứ kia càng ngày càng vang, cả ba vội tắt hỏa chiết tử, lấy ra dạ minh châu, thay đổi phương hướng, xoay người hướng về phía cầu thang kia bắt đầu chạy như điên.

Trong lòng ta sợ hãi và hoảng loạn đan xen. Bởi vì cơ thể ta lúc trước đã suy yếu đến cực hạn, ngay đến đi đường cũng cảm thấy có chút khó khăn. Nay lại phải chạy một trận kịch liệt như vậy, đến trái tim cũng đập gấp cảm giác như sắp chia năm xẻ bảy, từ trong lồng ngực mà nhảy ra bên ngoài.

Cực chẳng đã, cước bộ ta dần trở nên chậm chạp. Lạc Thần ở phía trước cảm nhận được, một lần nữa quay ngược trở lại, nắm lấy tay ta, hổn hển chạy về phía trước.

Bước chân lúc này giống như muốn nhũn ra, tất cả máu trong người dường như đều chạy ngược lên đỉnh đầu, ta cảm thấy choáng váng xây xẩm. Phía trước mắt chợt tối xầm, thậm chí đến cả ánh sáng của dạ minh châu cũng không nhìn thấy. Rồi sau đó, cơ thể dường như bị mất đi tri giác, y như một xác chết, cứ như vậy bị Lạc Thần lôi kéo một đường chạy gấp về phía trước.

Mà đúng lúc này, phía sau đột nhiên có tiếng gầm rống của dã thú vang dội tựa như sấm nổ, khiến cho mặt đất cũng trở nên run rẩy không ngừng. Ngay sau đó một chuỗi âm thanh bước chân chấn động dấy lên, kèm theo là một cơn lốc tanh tưởi mạng mẽ từ phía sau xông tới đổ ập về phía chúng ta.

Cả ba bị cơn lốc kia quét qua, đến cước bộ cũng có chút loạng choạng. Lạc Thần đang kéo ta, ngay lập tức chọn cách dừng lại. Nam nhân kia trông thấy thế, cũng liền lập tức ngừng bước.

Ta cũng hiểu được, trước mắt chuyện duy nhất chúng ta có thể làm chính là dừng lại, không chút động đậy.

Thông thường dã thú đều có chung một đặc tính, chính là luôn nhắm đến những thứ chuyển động. Con mồi càng vận động, chúng lại càng hưng phấn, càng muốn ăn hơn. Nếu con mồi yên lặng, chúng ngược lại sẽ không dám manh động.

Mà ngoài ra còn có một lý do khác, đó là chúng ta bị thứ kia đuổi tới nông nỗi như vậy, cơ hồ đã sát đến cạnh người. Nếu còn giống như ban đầu liều lĩnh tiếp tục chạy trốn, ngược lại sẽ càng thêm chọc giận nó, có thể ngay khi ấy nó nổi cơn điên, một hớp cắn đứt đầu chúng ta cũng chưa biết chừng.

Nghĩ vậy, ta chậm rãi nghiêng vai, hơi cúi thấp mặt âm thầm dò xét thứ đang đứng trước mặt cả ba. Chỉ là vừa nhìn, tâm liền cảm thấy buốt lạnh.

Ta cuối cùng xem như cũng hiểu được tại sao thứ này lại nhanh như vậy, chỉ chốc lát đã đuổi kịp chúng ta.

Một con ốc sên, nguyên bởi vì thân mình nó quá nhỏ nên mặc kệ tốc độ nó có nhanh hơn bao nhiêu thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể đi được quá xa. Mà thứ ngay trước mặt bọn ta đây, hình thể lại vô cùng lớn. Nó chỉ cần nhẹ nhàng nhảy một bước cũng đã tương đương với mấy chục bước chạy của chúng ta.

Chẳng trách nó có thể tựa như một cơn lốc, vài bước liền dễ dàng đuổi đến ngay phía sau.

Ba người tụ lại ở một chỗ, đến cả thở mạnh cũng không dám, chăm chăm mở mắt nhìn con vật kia thong thả bước đến trước mặt. Cái đầu to lớn hạ thấp, ánh mắt lạnh lẽo oán độc chằm chằm nhìn chúng ta.

Dã thú này cao cỡ ba người trưởng thành đứng chồng lên nhau, tựa như một toà núi nhỏ nguy nga, vẻ ngoài cùng với trấn mộ thú chính là độc nhất vô nhị. Ước chừng có vài phần tựa như báo, nhưng xung quanh mặt lại là một tầng lông mao màu trắng vừa dày vừa dài. Như báo mà không phải báo, giống sư tử mà không phải sư tử.

Trong hốc mắt là cặp tròng mắt màu hoàng kim, miệng đầy răng nhọn dài như đao thép. Toàn khuôn mặt có vẻ phá lệ dữ tợn, vô cùng đáng sợ.

Trong lòng ta thầm bảo tiểu yêu giống bánh bao trắng kia nhỏ như vậy, nhìn cũng rất đáng yêu, có thể khiến người sinh lòng thương mến; làm sao cha mẹ nó lại có mặt mày dữ tợn khiến người khác sợ hãi đến như vậy?

Người ta nói xem bảy tuổi có thể đoán được khi về già, mắt này hẳn là bị mù rồi. Ta nhìn thế nào cũng không ra được tiểu yêu kia khi lớn lên lại sẽ biến thành bộ dáng như vậy.

Càng ngạc nhiên chính là, trên người súc sinh kia chẳng biết tại sao khoác một vật giống như bộ áo giáp. Phía trên phiến giáp bạc sáng lấp lánh, tứ chi cũng có buộc ngân giáp bảo vệ đùi. Cách trang bị thật rất giống bộ yên cương của một con chiến mã.

Lúc này, nó lạnh lùng nhìn về phía chúng ta, hé miệng, phun ra một luồng bạch khí, không khí tràn ngập mùi hôi tanh khiến cho ta thiếu chút nữa bị ngợp mà ngất đi.

Nam kia nhân không chút biểu cảm dịch chuyển về phía sau, hướng gần về phía chúng ta bên này, thấp giọng mắng: “Con mẹ nó! Này thật không đùa được. Chắc là lâu ngày không có dùng bột đánh răng rồi. Miệng thối chết đi …Quả nhiên là ăn nhiều không tiêu hóa nổi mà…” Trong lúc nói chuyện, chẳng biết tại sao, hắn lại “Ôi” một tiếng, thân mình mất khống chế xoay nghiêng một cái.

Súc sinh kia thấy nam nhân động đậy, thì liền tuôn ta một tràn gào thét. Trận gầm rống này chấn động đến nổi khiến lỗ tai ta thiếu chút nữa là bị điếc.

Lạc thần nhẹ giọng mắng hắn: “Không được nhúc nhích, động một chút liền chết.”

Nam nhân kia như trước thân thể vẫn hơi hơi vặn vẹo, có vẻ vô cùng thống khổ khó chịu, cất giọng khàn khàn nói: “Chuyện này không trách lão tử được. Lưng lão tử thật ngứa a, sắp không chịu nổi rồi. Nha đầu, ngươi mau mau lén gãi giúp ta một cái…”

Ta nhìn con vật kia đang đưa cái mũi thật lớn về phía này, cùng với ta mắt đối mắt, cơn hồ là gần như dán lên mặt ta. Ta lập tức bị dọa đến răng cũng lập cập đánh vào nhau, nói: “Lúc này là lúc nào rồi mà còn gãi…Chu tứ gia gia…Ngươi làm ơn yên lặng một chút được không ?.”

Nam nhân kia lầu bầu than thở: “Ngươi…nha đầu này thật là…không biết quan tâm chăm sóc gì cả. Lão tử ngứa muốn chết…Cũng không biết được là có chuyện gì đang xảy ra…”

Trong lòng ta thầm nghĩ, ta lúc này nếu chăm sóc cho ngươi, thì liền sau đó chúng ta sẽ đến thăm điện của Diêm Vương lão gia a. Ngươi chỉ là ngứa thôi, so với bị súc sinh này ăn vào bụng vẫn còn tốt hơn rất nhiều. Ít nhất cũng có thể toàn thây. Còn nếu là chọc giận súc sinh này, nó há to mồm máu đớp xuống, rên cũng không kịp rên liền đã phải vào bụng của nó rồi.

Nam nhân kia thống khổ nói: “Ngươi không làm giúp…Lão tử gãi…Lão tử tự gãi…”

Lạc Thần cắn răng, thanh âm cực nhẹ. Cơ hồ là từ trong yết hầu nhả ra, từng chữ một rõ ràng nói: “Ngươi-gãi-thử-một-cái-xem. Thử-xong-ngươi-liền-sẽ – chết .”

Nam kia nhân bị dọa liền ngừng lại, cũng không nói gì nữa. Bất quá vẫn có thể nghe thấy hắn nghiến răng đồng thời hít thở thật sâu, giống như đang cố gắng chịu đựng.

Thời gian trôi qua vô cùng chậm. Súc sinh kia cũng trì hoãn không có chút hành động nào, chỉ là chăm chăm dán mắt về phía ta, lại ngửi một đường từ trên xuống dưới. Ban đầu là vai, sau đó đến thắt lưng. Ta đều cơ hồ có thể cảm nhận được răng nanh sắc nhọn của nó cách một tầng vải vóc chạm đến da thịt mình, cảm giác để lại là lạnh lẽo tận xương tủy. Răng nanh thật giống như cạnh móng tay bị xước nhưng dài nhọn tinh tế hơn, mỗi lần đụng vào, đều khiến người ta nổi lên một tầng da gà.

Loại cảm giác này, có thể trên đời không người thứ hai hiểu rõ giống như ta.

Một lúc sau, nó lại đưa mũi dọc theo đùi ta đi xuống, dừng lại ở chỗ giày. Hai chân ta liền trở nên run rẩy. Trong lòng nói mỗi ngày ta mặc dù tắm rửa thơm tho, nhưng cũng không phải món ngon mĩ vị gì, không cần đánh hơi cẩn thận vậy chứ?

Nhắm mắt lại, vươn tay đi nắm chặt tay của Lạc Thần. Lòng bàn tay mềm mại trắng noãn của nàng cũng xuất ra một tầng mồ hôi lạnh tinh mịn.

Dần dần, ta cảm thấy được có điểm gì là lạ, súc sinh này tại sao chỉ quấn lấy một mình ta, lại còn ở trên người ta mà ngửi tới ngửi lui ? Theo lý thuyết, thứ này vốn dĩ bản tính hung tàn, muốn ăn cái gì liền sẽ không cần nhai, trực tiếp nuốt thẳng. Nay vì cái gì lại chần chừ không tấn công chúng ta?

Hay là… Trên người của ta có thứ gì đáng giá khoặc khiến cho nó cố kị tưởng niệm…?

Suy nghĩ một hồi, ta đột nhiên tỉnh ngộ. Ta so với Lạc Thần cùng nam nhân kia bất đồng ở một chỗ: Đối với súc sinh này, trên người ta có mùi của tiểu bánh bao trắng lúc nãy.

Tiểu bánh bao trắng kia rõ ràng chính là con của nó. Ta lúc trước từng sờ qua tiểu bánh bao, lại còn bị nó cắn giầy thế nên trên người nhiễm mùi của nó là việc đương nhiên. Dã thú khứu giác linh mẫn…Chẳng lẽ súc sinh này cho rằng ta trộm con của nó hay sao ?

Mở to mắt nhìn, chỉ thấy súc sinh kia ngửi ở giày ta hồi lâu, sau đó lại ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn ta chằm chằm, rồi bắt đầu trầm thấp gầm gừ với ta.

Ta nhất thời liền thông suốt. Trong lòng liền nảy ra một đối sách, hít sâu một hơi, thấp giọng nói với Lạc Thần ở một bên: “Chờ một lát nữa đợi ta chạy về phía bên trái rồi, ngươi cùng đại thúc đồng thời chạy về bên phải. Nó sẽ không đuổi theo các người, ta cam đoan. Phía bên phải chính là phương hướng của cầu thang. Hai người các ngươi phải nhanh ngự khởi khinh công nhảy lên. Hiểu không… ?”

Lạc thần hung hăng xoay qua nắm chặt lấy ta, giọng nói run rẩy: “Ngươi điên rồi!”

Ta xoay sang càng dùng sức nắm chặt lấy nàng, tựa như chỉ như vậy xuyên qua xúc cảm lòng bàn tay mà ghi khắc nàng kỹ một chút, lại nói: “Nghe lời ta…Dĩ vãng ta luôn nghe lời ngươi nói, hiện tai chính là lúc ngươi nên nghe ta. Chỉ có một mình ta trên người có mùi con của nó. Nó cho rằng ta trộm con của nó, một khi chưa tìm được con mình, nó sẽ không thương tổn đến ta…”

Lạc Thần giận dữ mắng ta: “Câm miệng…!”

Ta không dám ngẩng mặt lên nhìn nàng, ta sợ trông thấy cặp mắt đỏ hồng của nàng.

Đây chính là đang đánh cược, mà đánh cược lại cực kỳ sảng khoái, tiền đặt cược quả thật lớn, cược chính bằng sinh mệnh của ta.

Kỳ thật, ta sớm hiểu được mình sắp không xong rồi. Tuy rằng ngoài mặt ta được Lạc Thần nâng đỡ, có thể chậm rãi đi lại, cũng có thể mở miệng nói chuyện, nhưng là nội bộ bên trong kỳ thật đã sớm muốn hỏng rồi. cơ thể rệu rã, khi lạnh khi nóng, cũng có khi không hiểu nguyên do tự nhiên lại phát run.

Người khác có thể không biết được, nhưng là ta với cơ thể của mình “tâm như gương sáng” nắm rõ hơn rất nhiều.

May mắn ở chỗ tuy thân thể bị tàn phá như vậy nhưng cuối cùng vẫn có thể dùng liều một lần, không phải vô dụng như trước, liên lụy đến Lạc Thần.

Ta khẽ cắn môi, không chần chờ nữa, đem Lạc Thần đẩy mạnh về phía bên tay phải, đồng thời bứt khỏi tay nàng, thân mình vút một cái, chạy nhanh về bên trái.

Một chuỗi động tác này đều chỉ diễn ra và hoàn thành trong nháy mắt. Ta căn bản không có thời gian rảnh để quan sát phản ứng của Lạc Thần cùng nam nhân kia. Mà súc sinh kia cũng ngay lập tức nổi giận, dùng một chân trước đẩy ta văng đi thật xa. Ta sau đó va đập vào một nơi cứng rắn tựa như một mặt vách tường. Va đập mãnh liệt này khiến cho ngũ tạng lục phủ của ta giống như bị vỡ nát, xoắn vặn cùng một chỗ, đau đến lăn lộn, thống khổ không chịu nổi.

Sau đó súc sinh kia tiến lại, cúi đầu, cặp mắt hoàng kim chòng chọc nhìn ta.

Ta cùng với Ngạo Nguyệt và Cửu Vĩ sống chung một thời gian, đối với một số chuyện của động vật cũng hiểu được bảy tám phần. Tuy rằng chúng nó không thể nói chuyện nhưng theo hành động biểu hiện của chúng, ta vẫn là có thể hiểu được chúng muốn cái gì, có tình trạng như thế nào, lại có tâm trạng buồn vui ra sao. Hơn nữa ở cùng thật lâu, chúng nó kỳ thật chính là có thể nghe hiểu tiếng người nói.

Trong ánh mắt súc sinh kia lộ ra oán hận, tựa như đang hỏi: “Con của ta đâu ?”

Ta bị móng vuốt cực đại của nó đè trên tường, phát ra run rẩy, nói chuyện đứt quãng: “Muốn…con của ngươi sao ?”

Nó trầm thấp gầm gừ.

Ta đáy lòng tính toán, từ lúc ta vừa rồi nhảy đi đến giờ cũng được một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này, căn cứ theo trình độ khinh công của Lạc Thần cùng nam nhân kia, cộng thêm không có ta liên lụy, bọn họ khẳng định là đã kịp bước lên bậc thang trở lại đường ngầm phía trên cao kia, lòng không khỏi cảm thấy trở nên vui vẻ.

Ta cười cười: “Con của ngươi….Lúc đầu ta quả thật thương tiếc nó…Nhưng là ta hiểu được, nó sau khi lớn lên sẽ giống như ngươi sống bằng máu thịt người, lãnh huyết vô tình. Ta nghĩ…ta nếu là kiếp sau có may mắn chuyển thế làm người, nhất định sẽ phải kiên quyết, ý chí sắt đá hơn…Bởi vì có vài thứ ta cho dù có thương hại nó, bản chất nó cũng sẽ không biến đổi…Đến sau cùng vẫn là giống như lang sói. Thời điểm muốn ăn thịt người vẫn là sẽ ăn thôi. Ngươi nói có đúng không ? …”

Nó há to mồm máu, lần thứ hai tức giận gầm rống với ta.

Ta nhắm nghiền hai mắt.

Lúc này, ta đột nhiên cảm thấy lực dạo trên đầu vai giảm đi, chỉ nghe thấy một tiếng rống to. Súc sinh kia giống như bị chọc giận, trở nên vô cùng cuồng bạo, lập tức chạy nhanh về một bên. Ta nỗ lực mở mắt ra nhìn, thì đã liền thấy Lạc Thần đang vươn cung nỏ trong tay. Nàng nửa thân người ẩn trong bóng đêm. Ta không thể trông thấy được biểu tình của nàng. Mà súc sinh kia trên đầu cư nhiên bị phân nửa mũi tên nhọn đâm vào.

Nam nhân kia thế nhưng cũng không đi, mang theo vũ khí đồng hành ở bên người nàng, ở phía xa quát vọng qua nói với ta: “Nha đầu trượng nghĩa, lão tử cũng không thể mất mặt!”

Bên kia chiến cuộc hết sức căng thẳng, mà súc sinh kia dĩ nhiên nổi cơn điên, hướng về phía Lạc Thần há mồm tấn công. Lạc Thần vội phi thân nhảy ra. Chính là con vật kia tốc độ cực nhanh, thân mình lại cực lớn. Chỉ nghe “Xích” một tiến, đoán rằng là quần áo trên người nàng bị nó cắn xé mất một khối.

Ta vịn vào vách tường, run rẩy đứng lên, rồi lại run rẩy bước về phía trước mấy bước. Ban đầu dạ minh châu trên tay Lạc Thần rơi xuống đất, một phạm vi nhỏ được ánh sáng nhu hòa chiếu rọi. Dựa theo ánh sáng, thấy được súc sinh giơ ra một chân trước hung hăng vỗ mạnh lên người nam nhân kia. Cũng may hắn nặng nề, không bị văng đi xa, nhưng là cuộn người trên mặt đất, ói ra một ngụm máu.

Thực rõ ràng, lần này, chúng ta ở vào thế hạ phong. Lạc Thần ỷ vào thân thủ nhanh nhẹn, súc sinh kia trong khoảng thời gian ngắn sẽ không làm được gì nàng. Nhưng là nếu so sánh về thể lực, Lạc Thần chính là đang liều mạng .

Lúc này Lạc Thần canh đúng thời cơ, bắn ra một mũi tên nhắm vào hướng súc sinh, một mặt lại quay về phía bên này của ta nói lớn: “Cô nương ngốc, còn sững sờ ra ở đó làm cái gì ?! Mau chạy về phía cầu thang đi!”

Trong lòng ta cười khổ một phen. Ngươi mới là nữ nhân ngốc nghếch. Lúc nãy không phải bảo ngươi đi sao. Cơ hội tốt như vậy, lại vô cớ đánh đổ.

Vả lại, ta cũng chạy không nổi a.

Cả người ta giống như nhũn ra, cơ hồ sắp ngã xuống. Bỗng nhiên ngay lúc này bên người lại có một cơn lốc hôi tanh chụp tới. Đồng thời là một trận gào thét khác, bóng tối giống như đột ngột bị xé toan, rồi một con thú trấn mộ khác hình thể so với con vừa rồi chỉ có lớn hơn lao ra. Phảng phất giống như núi Thái Sơn, con vật kia há ra cái miệng khổng lồ sâu hoắm, chỉ chốc lát liền ngậm ta nhấc lên khỏi mặt đất. Ngay sau đó liền bắt đầu muốn giày xéo.

Ta đưa tay lên liền có thể đụng đến răng nanh sắc nhọn của con vật này, còn có đầu lưỡi mềm mại như rắn, ngửi hơi thở tanh hôi của nó, tâm thế nhưng lại giống như chết lặng. Một chút cảm giác sợ hãi cũng không hề có. Chính là chút suy nghĩ cuối cùng liền đưa mắt nhìn về phía Lạc Thần bên kia một cái.

Lạc Thần quay đầu lại, thấy ta bị treo ở giữa không trung, cả cung nỏ cùng Cự Khuyết ở trong tay đồng loạt rơi xuống đất.

Khi xưa cùng với nàng xa cách tương phùng, nàng quay đầu nhìn lại, là nhàn nhạt cùng ta mỉm cười.

Nay lần này nàng nhìn lại, lại chính là chỉ có thể trơ mắt nhìn ta bị nuốt vào trong bụng, thân xác tiêu tan.

Trong lúc hoảng hốt, ta đột nhiên có loại ảo giác âm thanh bốn phía xung quanh bị rút đi, chỉ còn tồn tại một loại im lặng đến đáng sợ. Trong ngực áo có một thứ mang theo nhiệt độ cơ thể trượt ra bên ngoài, mịn màng nhẵn nhụi, dán lên xương quai xanh của ta, theo đầu vai rơi xuống mặt đất… Đó chính là ngọc bội lưu ly huyết sắc Lạc Thần tặng cho ta, trước nay ta vẫn mang theo bên mình.

Ta nhắm mắt lại, nghe tiếng ngọc bội từ trên cao rơi xuống va chạm vào mặt đất, âm thanh phát ra thanh thúy, đoán chừng là đã muốn bể ra vài khối.

Cứ như vậy đi…

Ta tận dưới đáy lòng nhẹ nhàng cảm thán một hơi.

Phật nói nhân sinh có bảy thứ khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, oán hận cùng chung sống, yêu thương phải ly biệt, cầu không được mà khổ.

Nhân sinh, tuy rằng trong cuộc đời phải trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng là sinh mệnh rực rỡ sống động, việc khoái hoạt luôn nhiều hơn việc đau khổ, như vậy thì không có cái khổ thứ nhất. Ta vẫn còn trong tuổi thanh xuân, vẫn chưa già đi, khổ thứ hai không có. Tuy là có bệnh thật, nhưng có người thương đồng hành, cũng không nghĩ đến là việc gì cực khổ. Chết chính là luân thường của thế gian, ai cũng không cách nào tránh được, ta cũng không cảm thấy có bao nhiêu đáng sợ.

Ta cũng chưa từng chân chính oán ai, hận ai, oán hận mà cùng chung sống đối với ta mà nói cũng chỉ là nói xuông. Về phần yêu thương mà phải ly biệt, Lạc Thần từ đầu đến cuối chưa bao giờ ly khai ta mà đi. Cho dù ta giờ khắc này phải chết , cũng có Lạc Thần ở bên cạnh, ta có chi phải sợ ?

Chỉ có cầu không được, theo ta mà nói, mới chính là khổ sở.

Ta cùng với Lạc Thần quen biết từ mùa xuân đến giờ cũng đã vào đông. Một năm âm thanh cùng ánh sáng đã trôi qua. Ta cũng từ mười tám bước vào tuổi mười chín.

Trong một năm này, ta với nàng quen biết, thấu hiểu, yêu mến lẫn nhau.

Chỉ có cùng nàng gần nhau, cầu mà không được…

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip