Hon Trom 55 Lan Diep Phi Da Dang Cap Nhat Chuong 44 Di Dang Ky Ket Hon Giay Chung Nhan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Trên người Kiều An Hảo đặc biệt có mùi hương ngọt ngào, trong nháy mắt quét sạch hô hấp của Lục Cẩn Niên, anh còn sót lại một chút ý thức, thúc đẩy anh muốn kéo cô từ trong ngực ra, nhưng tay anh lại không thể.

Kiều An Hảo trong ngực, ngược lại còn nhón chân lên, ngăn chặn môi của anh.

Răng môi giao tiếp mềm mại, hoàn toàn vỡ tung trong cơ thể của anh, lý trí trong phút chốc bị tiêu tan, trong đầu không còn bất kỳ suy nghĩ gì, chân cũng đã nâng lên, đá văng cửa, ôm Kiều An Hảo, giẫm chân tại chỗ đi vào phòng, sau đó đá cửa, đặt cô trên cánh cửa, hôn sâu hơn.

Lục Cẩn Niên hôn, mãnh liệt mà lại thô bạo, hôn Kiều An Hảo đến mức muốn ngất xỉu, thân thể mềm mại, trong nháy mắt không có sức.

Có thể là do thuốc, động tác của anh có chút gấp gáp, khẩn cấp cởi y phục của cô, bởi vì nút cài quá nhiều, cởi có chút khó khăn, anh trực tiếp dùng sức xé ra, khiến hàng nút rơi tứ tung, rơi trên mặt đất, phát ra liên tiếp tiếng vang thanh thúy.

Hai người còn chưa tới phòng ngủ, toàn bộ quần áo đã rơi ra, từ cửa phòng vẫn rơi đầy đến phòng khách, Lục Cẩn Niên thở gấp nặng nề, đẩy ra cửa phòng ngủ, hung hăng đè Kiều An Hảo trên giường, không thể chờ đợi vô vấn đề chính "hành động".

Lục Cẩn Niên đã lâu không làm, thêm tác dụng của thuốc, lại càng điên cuồng muốn, Kiều An Hảo vốn tỉnh táo, nhưng bị sự lãnh đạo của anh, thật vất vả đợi đến lúc anh kết thúc, cô vừa định thở phào một cái, anh lại đột nhiên ôm cô đổi một tư thế, lần nữa trở lại.

Đến cuối cùng, Kiều An Hảo cũng cũng đếm không hết rốt cuộc Lục Cẩn Niên muốn bốn lần, hay năm lần, chẳng qua cô chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân mình muốn rã rời, không còn sức nữa.

Thật vất vả mới đến kết thúc, Kiều An Hảo cũng lười phải nhúc nhích, cứ như vậy gối lên lồng ngực Lục Cẩn Niên mệt mỏi ngủ.

Khi Lục Cẩn Niên...tỉnh lại, ngoài cửa sổ còn là một mảnh đen nhánh, anh vươn tay muốn tìm điện thoại di động, lại sờ thấy một mảnh mềm mại, khẽ cau mày, sau đó mượn ánh đèn ngoài cửa sổ, thấy Kiều An Hảo vùi ở trong ngực của mình đang ngủ say, trong nháy mắt sửng sốt, qua hồi lâu, mới hiểu được tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó ý thức được, mình có thể là bị Kiều An Hảo hạ thuốc.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ngủ hồi lâu, mới đưa tay nhẹ nhàng kéo cô đặt ở một bên gối, sau đó vén chăn lên, xuống giường, đi vào phòng tắm.

Tắm xong, Lục Cẩn Niên khoác một món áo choàng tắm ra ngoài, nhìn Kiều An Hảo cỏn đang ngủ say, kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Trên sàn nhà phòng khách, khắp nơi tán loạn quần áo của hai người, Lục Cẩn Niên đứng một lát, cúi người, cầm quần áo từng cái từng cái nhặt lên, ném vào trong giỏ đựng đồ dơ trong phòng vệ sinh.

Ra ngoài, trước lấy điện thoại di động, liếc mắt nhìn thời gian, bốn giờ sáng.

Có thể tối hôm qua quá mức điên cuồng, Lục Cẩn Niên cảm giác được thân thể có chút mệt mỏi, anh pha một ly cà phê, bưng tới ban công, ngồi ở trên ghế, thuận tay cầm bao thuốc lá trên bàn thủy tinh, rút một điếu thuốc đốt, nhìn chằm chằm cảnh đêm sáng đèn ngoài cửa, không nhanh không chậm hít một hơi.

Khói lượn lờ sau lưng, vẻ mặt Lục Cẩn Niên rất nhạt, ánh mắt cũng có chút mơ hồ, cả người thoạt nhìn rất gió êm sóng lặng, nhưng mà, chỉ có một mình anh rõ ràng nhất, lúc này đáy lòng của anh đã sớm như cuồng phong bão táp, ầm ĩ dữ dội.

Đối với anh mà nói, cô chính là độc dược, biết rõ sẽ bị mất mạng, lại luôn khắc chế không được muốn tới gần.

Giống như bây giờ, rõ ràng bị cô làm tổn thương, thương tích đầy mình, thấy cô ủy khuất, rơi nước mắt, một đêm cùng nhau, anh cũng đã bắt đầu muốn rơi vào trầm luân.

Anh không thể không thừa nhận, bản lĩnh cô khá lớn luôn có thể dễ dàng nắm được tính mạng của anh, khiến tim anh dao động.

Anh vĩnh viễn cũng không hiểu được, trên cái thế giới này, tại sao lại tồn tại Kiều An Hảo khiến cho anh không có nửa điểm phòng bị, tùy thời đều có thể bị hành động lơ đãng của cô, đảo điên thế giới của mình.

Lúc này anh rất tỉnh táo, minh mẫn để nhìn nhận suy nghĩ chân thật của mình.

Cho dù cô từng hoàn toàn chà đạp tôn nghiêm của anh, cho dù cô nói anh không xứng yêu cô, cô vì một người đàn ông khác không tha thứ cho anh, cô tàn nhẫn vô tình với anh, từng bước một đẩy ngã anh, đụng vào điểm mấu chốt của anh, nhưng mà anh chưa bao giờ từ bỏ ý định, vẫn muốn cùng cô cùng một chỗ.

Anh hiểu được, anh vẫn luôn không có cách giữ lấy cô, cho nên lúc trước, bị cô từ bỏ, mới một mình đi tới nơi "đất khách quê người".

Ngoài cửa sổ bóng đêm hoà thuận vui vẻ, ngọn đèn mê ly.

Lục Cẩn Niên lại hút một điếu lại một điếu, không ngừng nghỉ, trong lòng anh vẫn luôn không ngừng đấu tranh.

Bị tổn thương hoàn toàn cũng mất đi sự tự tin và dũng khí.

Lúc này cô có nhiều biểu hiện, thoạt nhìn rõ ràng muốn ở bên anh nhưng hết lần này tới lần khác lại không dám tiến đến phương diện kia.

Bởi vì anh sợ cảm giác rơi từ trên mây xuống địa ngục.

Anh không bao giờ muốn để bản thân mình...trải qua cảm giác sống không bằng chết nữa.

Không có ai biết, lúc trước anh từ bỏ cô, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu tra tấn, cũng không ai biết, rốt cuộc anh dùng bao nhiêu ngày đêm không ngủ, mới có thể chết tâm từ bỏ.

Lục Cẩn Niên nghĩ đến đây, hơi hơi rũ mi mắt, nhìn tay mình đeo đồng hồ đang kẹp điếu thuốc.

Tâm như tro tàn, tro tàn lại cháy.

Hai sự lựa chọn, anh lại không biết nên chọn hay bỏ.

Lục Cẩn Niên cứ lẳng lặng ở trên ban công ngồi một đêm, đến khi thành phố ngủ say trở nên náo nhiệt lúc mặt trời lên, anh mới có phản ứng, đứng lên, đi đến trước tủ quần áo, cầm một bộ quần áo thay, sau đó tìm ví tiền, đi ra khỏi khách sạn.

Ước chừng qua hơn một giờ, Lục Cẩn Niên mới quay lại, trong tay xách hai túi giấy, đặt ở phòng khách trên ghế sa lon, sau đó đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Kiều An Hảo còn ngủ say.

Tư thế ngủ của cô lung tung, chăn bị đá hơn phân nửa xuống giường, lộ ra lưng và một cái chân thon dài của cô.

Lục Cẩn Niên nhìn trong chốc lát, đi lên cầm chăn, đắp lên người cô, thuận tiện chỉnh điều hóa mát một chút, anh nhìn cô hồi lâu, mới xoay người đi ra phòng ngủ.

Sau đó đi một mình đến trước cửa sổ phòng khách, hai tay nắm lại, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không chớp mắt.

Bốn tháng nay đây là giấc ngủ Kiều An Hảo cảm thấy tốt nhất.

Vừa cảm giác ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, lúc mở mắt, đã là một giờ chiều.

Cô tùy tiện xoa đầu, đôi mắt buồn ngủ ngồi dậy, có chút mờ mịt nhìn một vòng chung quanh, khi thấy bộ âu phục được treo, cô mới tỉnh táo lại.

Tối hôm qua phát sinh chuyện gì, giống như bộ phim xẹt qua, trong đầu cô, từng hình ảnh cứ xẹt qua, sau đó Kiều An Hảo liền nhìn quanh phòng ngủ, nhìn thấy không có Lục Cẩn Niên, bản năng nghĩ đến Lục Cẩn Niên chạy thoát lập tức nhảy xuống giường, sau đó hoàn toàn không nhận thấy mình chưa mặc gì cả, chạy ra khỏi phòng ngủ.

Lục Cẩn Niên đứng sát cửa sổ phòng khách, nghe được tiếng mở cửa sau lưng, theo bản năng quay đầu, nhìn thấy Kiều An Hảo trần như nhộng, anh cau mày, sau đó quay lưng, giọng nói cứng rắn nói:"Mặc xong quần áo rồi ra đây."

Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên nhắc như vậy, mới phát hiện mình chưa mặc gì, gương mặt trở nên đỏ bừng, trở về phòng ngủ, đóng cửa lại.

Kiều An Hảo tắm rửa xong, bọc áo choàng ra, nhìn quần áo còn nguyên nhãn đặt chỉnh tề bên giường.

Chắc là Lục Cẩn Niên tỉnh dậy sớm hơn đi mua giúp cô.

Kiều An Hảo sấy tóc, tùy tiện cột lại, sau đó mặc quần áo, mới từ trong phòng ngủ đi ra.

Lục Cẩn Niên đã đặt thức ăn ngay ngắn trên bàn, nghe tiếng cửa phòng mở, hơi hơi ngẩng đầu nói:"Lại đây ăn chút đi."

Sau đó liền thuận thế ngồi ở trên ghế.

Kiều An Hảo đi qua, quan sát vẻ mặt của Lục Cẩn Niên, phát hiện không có phẫn nộ hay dấu hiệu chất vấn, đáy lòng trở nên có chút kiên định, mới ngồi xuống.

Lục Cẩn Niên đưa cho Kiều An Hảo một đôi đũa, ý bảo cô ăn cơm.

Kiều An Hảo hoàn toàn yên tâm, lúc cúi đầu ăn, đáy lòng còn đang suy nghĩ, đề nghị của Triệu Manh rất đáng tin, Lục Cẩn Niên tức giận nhưng cũng cùng ăn.

Ngủ lâu như vậy Kiều An Hảo, có chút đói bụng, hơn nữa tâm tình tốt, khẩu vị tốt, ăn cũng ngon miệng.

Lục Cẩn Niên ngồi một bên, chỉ động đũa một chút, rồi đặt xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ăn.

Mãi cho đến khi Kiều An Hảo ăn no, buông đũa, Lục Cẩn Niên mới giật mình, rút ra khăn tay, đưa cho Kiều An Hảo, sau đó đứng dậy, đi trở về trước ghế salon phòng khách, như đang suy nghĩ gì đó, sau một lúc lâu, liền khom người cầm hộp thuốc trên bàn, đi đến một bên rót nước, cầm ly nước trở lại bàn ăn, đặt ly nước trước mặt Kiều An Hảo, sau đó do dự đại khái mười giây, cầm hộp thuốc trong tay đưa tới:"Uống cái này đi."

Kiều An Hảo đang cầm khăn ướt lau tay, trên mặt còn lộ một nụ cười nhàn nhạt, cô thấy Lục Cẩn Niên đưa tới một hộp thuốc trước mặt mình, còn ngẩng đầu, hỏi một câu:"Cái gì vậy?"

Lục Cẩn Niên không mở miệng.

Kiều An Hảo mở to mắt, mới nhìn hộp thuốc trong tay anh, tiếp theo huyết sắc mất hết, nắm chặt khăn tay, trên mặt vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, sau một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên, đáy mắt mang theo vài phần khó hiểu:"Sao lại đưa em uống cái này?"

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm gương mặt cô trong chốc lát, đặt thuốc lên bàn, cũng không trả lời vấn đề của cô, mà lấy trong túi âu phục của mình, tấm vé máy bay, đặt bên cạnh hộp thuốc, bình tĩnh nói:"Uống thuốc đi, tôi đưa em ra sân bay."

Kiều An Hảo nhìn trên vé máy bay ghi chữ Los Angeles bay về Bắc Kinh chữ, đầu óc hoàn toàn bối rối.

Không phải Triệu Manh nói chỉ cần ngủ với Lục Cẩn Niên, anh sẽ cùng cô ở chung một chỗ sao? Cho dù là anh trở mặt, không phải nói cô còn có thể dùng đứa bé áp chế anh sao?

Nhưng vì cái gì, con đường mà Triệu Manh chỉ, bị Lục Cẩn Niên lập tức lấp kín?

Cô không cần về nước, cô cũng không muốn uống thuốc tránh thai...... Rốt cuộc muốn cô làm như thế nào?

Ánh mắt Kiều An Hảo trở nên có chút kích động, cô bất chợt đã nghĩ đến Triệu Manh nhắn tin trong QQ cho mình, nói nếu Lục Cẩn Niên còn khinh thường, liền tiếp tục ngủ, ngủ cho đến khi anh tha thứ cho cô......

Kiều An Hảo giống như bắt được phao cứu sinh, bất chợt đứng lên, ôm cổ Lục Cẩn Niên ngẩng đầu lên, ngăn chặn môi anh, thậm chí cô còn dùng tay, tìm được bên hông Lục Cẩn Niên, dùng sức sờ soạng.

Chỉ là tay cô, vừa sờ đi vào, liền bị Lục Cẩn Niên nắm lại, sau đó cả người chậm rãi bị đẩy ra, như muốn duy trì khoảng cách, anh còn lui từng bước, vẻ mặt muốn bao nhiêu lạnh nhạt có bấy nhiêu lạnh nhạt:"Chỉ còn 2 tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh, em tranh thủ uống thuốc, tôi xuống lầu giúp em trả phòng."

Nói xong Lục Cẩn Niên liền buông tay Kiều An Hảo ra, sửa sang lại quần áo xốc xếch bị Kiều An Hảo sờ soạng, cất bước đi về hướng ngoài cửa.

Dáng vẻ dây dưa bỏ thuốc, có thể sử dụng, Kiều An Hảo đều dùng, nhưng vẫn như cũ không khiến Lục Cẩn Niên hồi tâm chuyển ý, trong nháy mắt cô cũng không rõ chính mình là tuyệt vọng hay là tức giận, bất chợt cầm hộp thuốc trên bàn, ném mạnh vào sau lưng Lục Cẩn Niên:"Muốn uống thì anh tự uống đi, dù sao em cũng không cần!"

Lục Cẩn Niên bị cô ném bóng người khẽ lung lay, bước chân ngừng lại.

Kiều An Hảo lại duỗi tay cầm vé máy bay, không nói hai lời xé nát thành mảnh nhỏ, dùng hết toàn lực ném về phía Lục Cẩn Niên, các mảnh vụn bay lả tả, cô cảm thấy còn chưa đủ, sải bước đến sau lưng Lục Cẩn Niên, nhặt lên hộp thuốc, dùng hết sức đổ ra, lấy tất cả viên thuốc, sau đó ném xuống đất, dùng sức giẫm, vừa giẫm, nước mắt cô tuôn rơi, khi giẫm thành bột màu trắng, cô mới bỏ qua, vẫn như cũ cảm thấy đáy lòng không đủ hết giận, sau đó chạy tới ghế salon, ôm từng cái gối, ném lên người Lục Cẩn Niên, đến khi không còn gì để ném, Kiều An Hảo mới như mất hết sức lực, ngồi xổm xuống òa lên khóc, khóc khóc, cô tức giận ngẩng đầu, trên mặt còn ướt đẫm, trừng mắt nhìn Lục Cẩn Niên:"Lục Cẩn Niên, rốt cuộc anh muốn thế nào? Dù anh tức giận cũng có mức độ chứ?"

Lục Cẩn Niên bị Kiều An Hảo một phen náo loạn, khiến đáy lòng có chút phiền muộn, suy nghĩ cả đêm vất vả ra quyết định, bắt đầu ẩn ẩn dao động, anh cau mày nhìn cô hồi lâu, sau đó bước chân đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, vươn tay, xoa xoa nước mắt trên mặt cô, động tác rõ ràng rất ôn nhu, nhưng mà Kiều An Hảo cảm giác được sự xa lánh.

"Kiều Kiều, tôi không tức giận, tôi cũng không muốn tức giận......" Lục Cẩn Niên mở miệng giọng nói cực kỳ bình tĩnh:"Lúc này anh chỉ muốn ích kỷ một chút cho bản thân."

Nhiều năm như vậy, yêu em, cho tới bây giờ đều nghĩ cho em trước, rồi nghĩ đến mình.

Không biết bao nhiêu lần, bản thân đã rất đau đớn.

Trên thế giới này, chưa từng có ai đau lòng cho anh, anh chỉ muốn đau lòng vì bản thân mình 1 lần.

Không cho chính mình tại kia sao ngốc nhìn đến một tia hy vọng, liền như vậy phác đi lên, cuối cùng đổi lấy là một lần lại một lần tuyệt vọng.

"Ngày hôm qua ở trong thang máy, lời tôi nói với em một câu, cũng không phải nói lẫy, đều là sự thật, tôi thật sự nghĩ chúng ta không nên gặp nhau." Lục Cẩn Niên dừng một chút, như quyết tâm bình thường, lại nói:"Cho nên, Kiều Kiều, về Bắc Kinh đi, đừng ở đây lãng phí thời gian."

Lục Cẩn Niên nói chuyện rất thản nhiên, khiến Kiều An Hảo biết không phải anh không tha thứ hay tức giận cô, mà là buông tay cô.

Sự thật này khiến cho đáy lòng Kiều An Hảo hoảng sợ:"Nhưng mà, Lục Cẩn Niên, anh thích em mà...... Anh thích em 13 năm mà......"

Lời này của Kiều An Hảo khiến Lục Cẩn Niên lập tức đã nghĩ đến lúc mình ở trong xe, nhắn tin "Anh yêu em 13 năm", rốt cuộc có bao nhiêu tuyệt vọng.

Một loại cảm giác chua xót không thể nói, bắt đầu lan tràn trong lòng, anh im lặng trong chốc lát, mới mở miệng nói:"Đúng, đúng vậy, tôi yêu em 13 năm. Nhưng mà, Kiều Kiều, em biết không? Bây giờ anh đang học cách quên em."

Toàn thân Kiều An Hảo cứng ngắc, lòng của cô giống như bị ai bóp nát lấy, đau đến mức cả người bắt đầu run lên.

Lục Cẩn Niên đang nói cái gì?

Anh nói, anh cố gắng học cách quên cô?

Anh đi 4 tháng, cô vẫn cho là anh và cô có thể bắt đầu lại, lại không ngờ tới, là hoàn toàn chấm dứt.

Kiều An Hảo như bị những lời này của Lục Cẩn Niên hoàn toàn tổn thương, ngẩn ngơ nhìn anh, rất lâu sau đó cũng chưa phản ứng.

Lục Cẩn Niên nhìn vẻ mặt Kiều An Hảo như vậy, đáy lòng lại bắt đầu đau đớn, anh rũ mắt, thản nhiên nói một câu:"Tôi xuống dưới lầu chờ em."

Liền đứng lên, đi ra khỏi phòng khách sạn.

Đến khi cửa truyền đến tiếng vang 'bộp", Kiều An Hảo mới tỉnh táo lại, đôi mắt cô không ngừng rơi nước mắt, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.

Lục Cẩn Niên nói anh đang cố gắng học cách quên cô...... Kiều An Hảo cảm thấy cả việc thở cũng khó khăn nữa.

Kiều An Hảo không biết rốt cuộc làm thế nào mình ra khỏi phòng khách sạn của Lục Cẩn Niên, cô cũng không biết mình xuống lầu lên xe taxi mà Lục Cẩn Niên đón thế nào, cô càng không biết xe chạy bao lâu, trong đầu thủy chung vờn quanh là câu nói của Lục Cẩn Niên.

Cô nhìn chằm chằm ngoài của sổ xe, phản chiếu sắc mặt của cô, từng điểm từng điểm mất đi huyết sắc, cuối cùng trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Lục Cẩn Niên ngồi ở bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cửa sổ, trên mặt thủy chung không có vẻ mặt gì khác.

Xe đến sân bay, Lục Cẩn Niên trả tiền, dẫn đầu xuống xe, vòng qua xe, mở ra cửa khác, Kiều An Hảo giống như máy móc, mờ mịt xuống xe.

Lục Cẩn Niên đi ở phía trước, cô theo ở phía sau, một đường vào sân bay.

Vé máy bay đã bị cô xé mất, Lục Cẩn Niên một lần nữa phải đi mua cái mới, sau đó dẫn cô đi tới chỗ kiểm tra hải quan, nhét toàn bộ hộ chiếu cùng vé máy bay vào tay cô.

Kiều An Hảo cảm giác được trong lòng bàn tay có nhiều đồ vật, mới ngây ngốc quay lại nhìn, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, vẫn không phản ứng gì.

Lục Cẩn Niên lấy ra ví tiền trong túi, rút ra một xấp tiền, tiếp tục nhét vào trong tay Kiều An Hảo, sau đó mở miệng nói: "Vào trong đi."

Kiều An Hảo đứng tại chỗ không nhúc nhích, đáy mắt đen láy, không có ánh sáng, bình tĩnh nhìn anh như cũ.

Lục Cẩn Niên bị cô nhìn trong lòng khó chịu, anh anhg giọng một cái, giọng nói hơi bực dọc: "Tạm biệt."

Sau đó liền xoay người.

Anh ở tại chỗ đứng khoảng mười giây, rồi vô cùng kiên quyết bước đi.

Kiều Kiều, lúc này đây là tạm biệt thật, không bao giờ gặp lại, đến đây phải kết thúc, em tổn thương anh như vậy, anh vẫn yêu em như vậy.

Tạm biệt?

Chân mày Kiều An Hảo giật giật, cô cúi đầu, nhìn đến xấp tiền Lục Cẩn Niên đưa cho mình, lập tức đã nghĩ đến nhiều năm trước, ở nhà ga Hàng Châu, lúc cô bị mất ví tiền, anh cũng cho cô tiền như vậy, còn nhắc nhở, trở lại Bắc Kinh nhất định phải báo cho anh biết.

Nhưng là lúc này đây, anh lại nói tạm biệt với cô.

Là không bao giờ gặp nữa hay sao?

Cô mới không cần gặp lại anh!

Triệu Manh đã nới với cô, anh không để ý lúc trước cô lỡ hẹn, mà là để ý cô có thích anh không...... Anh cũng nói, anh không vui, mới để cô đi .

Đúng vậy, tại sao cô ngu như vậy? Ngốc như vậy chứ? Bởi vì một câu cố gắng quên cô của anh, liền khổ sở như vậy, tại sao không nói cho anh biết, cô thích anh?

Đi theo anh từ Bắc Kinh chạy đến Mỹ, thầm nghĩ một lần muốn giải thích, như thế nào liền quên nói cho anh biết, cô thương anh?

Đáy mắt Kiều An Hảo lập tức dấy lên một chút hy vọng.

Có phải cô nói cho anh, anh sẽ không cố gắng quên cô chứ?

Anh yêu cô 13 năm, cô cũng yêu anh 13 năm.

Kéo dài qua toàn bộ tuổi trẻ, tại sao có thể rơi vào kết cục như thế?

Mặc kệ kết cục cuối cùng như thế nào, cô luôn muốn cố gắng thể hiện, không phải sao?

Kiều An Hảo nghĩ đến đây, liền hướng về phía Lục Cẩn Niên mà đuổi theo.

Trong sân bay người nhiều như vậy, Kiều An Hảo chạy vội vàng, đụng vào vài người, cô đều cố gắng nói một câu "Thực xin lỗi", rồi tiếp tục chạy về phía trước.

Kiều An Hảo vẫn chạy vội tới tới cửa, không nhìn thấy bóng dáng của Lục Cẩn Niên, cô kích động dừng lại bước chân, nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn thấy Lục Cẩn Niên đứng ở cách đó không xa, gần thùng rác, cúi đầu xuống, đang hút từng ngụm thuốc.

Lục Cẩn Niên như vậy, quanh người đầy khói thuốc, Kiều An Hảo nhìn thấy, đáy lòng đau đớn, cô không cần suy nghĩ chạy tới.

Lục Cẩn Niên dường như đã nhận ra điều gì, quay đầu, thấy cô chạy tới, anh nhíu mày, tắt điếu thuốc trong tay, ném vào trong thùng rác, sau đó anh liền cảm giác được cô bổ nhào vào sau lưng anh, ôm eo anh thật chặt.

Lục Cẩn Niên toàn thân cứng đờ, không kịp phản ứng, liền nghe được phía sau truyền đến một giọng nói rất đáng thương: "Lục Cẩn Niên, nếu em nói em thích anh, anh còn muốn không cần em sao?"

Sân bay nhiều người, có thể ảnh hưởng đến giọng nói của cô, nhưng vẫn vững vàng truyền vào trong tai anh.

Nếu em nói em thích anh, anh còn muốn không cần em sao?

Những lời này ở trong đầu Lục Cẩn Niên, lặp lại quanh quẩn rất nhiều rất nhiều lần, cuối cùng cũng chỉ còn lại bốn chữ: Em thích anh.

Kiều An Hảo nói, cô thích anh.

Lục Cẩn Niên cảm thấy nhất định mình xuất hiện ảo giác cùng dự đoán.

Tại sao Kiều An Hảo có thể sẽ thích anh? Nếu như thích, tại sao anh đợi cô lâu như vậy, trở về phá vỡ thế giới của anh, gửi cho anh tin nanh như tro tàn.

Nhất định là anh quá yêu cô , cho nên mới mơ giữa ban ngày như vậy.

Kiều An Hảo đợi thật lâu, đều không có được câu trả lời của Lục Cẩn Niên, bởi vì không biết anh nghĩ gì, cho nên cô bắt đầu trở nên lo lắng, cô ôm thắt lưng anh, tay nhịn không được tăng thêm lực, giọng nói phát ra run rẩy như khóc: "Lục Cẩn Niên, anh có thể đừng cố gắng quên em được không, cũng có thể tiếp tục không thích em được không, cũng đừng đuổi em về nước được không, cũng đừng ở cùng với em được không......"

Kiều An Hảo liên tiếp nói rất nhiều "Được không", nhưng Lục Cẩn Niên đưa lưng về phía cô vẫn thủy chung không có phản ứng gì, nói xong lời cuối cùng, cô đã khóc không thành tiếng, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ngào , lặp lại: "Lục Cẩn Niên, em thích anh, thật sự thích anh, chúng ta có thể yêu nhau được không? Được không? Được không?"

Cô một câu rồi một câu "Được không", hỏi Lục Cẩn Niên mà trong lòng run sợ.

Anh yên lặng, dùng sức nhéo đìu mình, cảm giác được đau đến thấu xương, mới ý thức được, mình thật không phải là đang nằm mơ.

Anh yêu cô 13 năm, bây giờ cô đã nói thích anh.

Tối hôm qua, bị cô hạ thuốc, cùng cô đã xảy ra quan hệ, lúc đó anh cũng rất muốn cùng cô tiếp tục dây dưa không ngớt, lại sợ cuối cùng đổi lấy kết cục không tốt, cho nên ngồi suốt một đêm, anh quyết định buông tay, làm cho hai người trở thành người lạ, làm cho anh tiếp tục duy trì bình tĩnh như bây giờ.

Nhưng hiện tại, cô nói yêu anh.

Anh cảm thấy vốn mình đã không mạnh mẽ, bây giờ thì hoàn toàn không có khí phách rồi.

Thậm chí, anh vậy mà bởi vì lời nói của cô, đáy lòng nổi lên hạnh phúc không kìm nén được.

Lục Cẩn Niên, rốt cuộc muốn hay không để cho cô cùng anh, trong tương lai có một cơ hội?

Lục Cẩn Niên trầm mặc, làm cho Kiều An Hảo tâm từng điểm từng điểm bị xé mở, lỗ hổng càng tê càng lớn, đáy lòng càng ngày càng khủng hoảng.

Mãi đến lúc Lục Cẩn Niên nâng tay lên, gỡ tay cô ra, lồng ngực Kiều An Hảo tràn đầy sợ hãi, Lục Cẩn Niên chậm rãi xoay người, không mở miệng nói gì, cô liền lập tức đứng lên, bổ nhào vào trong ngực của anh, giống như bạch tuộc, dùng cánh tay cùng chân hung hăng bao lấy thân thể anh.

Lục Cẩn Niên bị Kiều An Hảo làm vậy nên lùi về sau hai bước, mới đứng vững thân thể, anh còn không kịp mở miệng, Kiều An Hảo đã giương nanh múa vuốt ôm anh "Oa" cô lập tức khóc rống lên: "Em không muốn về nước, em không muốn về nước!"

Âm thanh kêu gào của Kiều An Hảo khá lớn, khiến chung quanh không ít người đi qua ghé mắt vào quan sát.

"Lục Cẩn Niên, cuối cùng là anh muốn như thế nào? Em đã xin lỗi anh, em cũng nói cho anh biết lý do vì sao không thể đi gặp anh, anh nói với em những lời khó nghe như thế em cũng không để bụng, anh ngủ với em, xong rồi lại đưa thuốc tránh thai cho em uống, lại còn đuổi em đi."

Tuy nhiên, đa số ở sân bay đều là người nước ngoài, không thể nghe hiểu được tiếng Trung Quốc, nhưng bốn chữ "anh ngủ với em" mà cô thốt ra, vẫn khiến lông mày của Lục Cẩn Niên nhíu lại thật chặt, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tầng đỏ sậm.

Anh theo bản năng giơ tay lên, muốn kéo cô xuống, che miệng của cô lại, khiến cô bình tĩnh một chút, nhưng là hành động như vậy, lại khiến cô nghĩ là anh muốn kéo cô xuống để vứt cô quay lại sân bay, Kiều An Hảo dùng thêm nhiều sức ôm lấy cổ anh, không còn chút hình tượng nào hắng giọng, vừa khóc vừa nói lớn hơn nữa: "Lục Cẩn Niên, anh là tên khốn khiếp, em nói em không muốn về nước, vì sao anh vẫn muốn đưa em về nước?"

"Lục Cẩn Niên, làm gì có ai như anh, ăn sạch sành sanh người khác rồi còn không chịu nhận trách nhiệm".

"Lục Cẩn Niên, anh không muốn em, tại sao tối qua còn ngủ với em, trong bụng em đã có em bé, em không muốn đi, không muốn đi..."

"Oa..." Kiều An Hảo mở miệng nói rất lớn, kêu hô vang dội vô cùng, sau đó tiếng khóc càng đinh tai nhức óc hơn.

Chung quanh đã có không ít người vây quanh nhìn, lấy di động ra bắt đầu chụp ảnh.

Lần đầu tiên trong đời Lục Cẩn Niên cảm thấy mất mặt như vậy, anh theo bản năng quay mặt tránh khỏi mấy góc quay, sau đó nhìn Kiều An Hảo đang rầm rầm chảy nước mắt, đành phải quay đầu lại, chặn mặt cô: "Kiều Kiều, bình tĩnh một chút được không, trước hết đừng có kêu gào nữa, chúng ta tìm một chỗ vắng người bàn lại, có được không?"

"Không được, em không cần tìm chỗ nào cả, em phải ở chỗ này, em không muốn tiểu bảo bảo trong bụng không có ba..."

Lục Cẩn Niên bị dáng vẻ vô lại của Kiều An Hảo làm cho hoàn toàn không biết nói gì, anh bất đắc dĩ mở miệng nói: "Kiều Kiều, mới một đêm, không có khả năng mang thai..."

"Em có, em nhất định có rồi! Anh cũng không phải em, anh làm sao mà biết được em không có!" Kiều An Hảo cũng không để anh nói hết lời, liền vội vàng ngắt lời anh, bởi vì theo ý của anh nói, người cô lại càng khóc lợi hại hơn: "Lục Cẩn Niên, em cho anh hai lựa chọn, hoặc là anh đi cùng với em, hai là em đi cùng với anh!"

Lục Cẩn Niên hoàn toàn cảm thấy hiện tại mình và Kiều An Hảo cho dù có nói chuyện cũng không có được một kết quả nào, người vây quanh xem ngày càng nhiều, toàn bộ đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ hai người, bàn tán không dứt, tiếp tục như vậy, khẳng định sẽ bị người khác chụp ảnh đưa lên trang nhất, đến lúc đó không biết còn bao nhiêu sóng to gió lớn nữa.

Lục Cẩn Niên nghĩ ngợi, trực tiếp giơ tay lên kéo người Kiều An Hảo, sau đó khiêng lên vai, sải bước đi ra khỏi cửa.

Kiều An Hảo đứt quãng khóc mãi không dứt, miệng vẫn lải nhải hô mấy chữ "không muốn về nước".

Lục Cẩn Niên vẫn khiêng cô trên vai, đến mặt sau của sân bay không có ai, mới đặt cô xuống, để tránh cho cô tiếp tục thêm kích động, anh liền đánh đòn phủ đầu, vươn tay ấn chặt bả vai của cô, để cô cố định một chỗ không thể động đậy, nhìn chằm chằm mắt cô, mang theo sự nghiêm túc vô cùng: "Kiều Kiều, tôi chỉ hỏi em một câu, nếu em trả lời hợp ý tôi, tôi sẽ đi cùng với em."

"Chỉ cần em trả lời khiến tôi hài lòng, tôi có thể không so đo cái gì nữa, bất kể em có từng không đến gặp tôi, cũng bất kể em..." Lúc Lục Cẩn Niên nói đến đây, liền tạm dừng một lát, nghĩ đến một đêm kia, chính mình nhìn thấy mấy tin nhắn của cô, ánh mắt liền trở nên ảm đạm, thế nhưng cũng rất vui vẻ, liền tiếp tục vững vàng nói: "Từng nói với tôi những gì, tôi đều có thể không so đo."

Nhìn thấy hi vọng, Kiều An Hảo ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Cẩn Niên nói: "Anh nói đi."

Sau khi nói xong, bởi vì khóc quá lâu, lại còn khịt khịt mũi, bộ dáng vô cùng oan ức tội nghiệp.

"Kiều Kiều..." Lục Cẩn Niên im lặng thật lâu, sau đó mới mở miệng, anh nhìn vào trong mắt cô, mang theo một sự đau thương: "Cho tôi một lý do."

Cả người Kiều An Hảo nổi lên một tầng nghi ngờ, há hốc to mồm, không hề phát ra âm thành, liền nghe được giọng nói đầy áp lực của Lục Cẩn Niên truyền đến: "Cho tôi một lý do thuyết phục có thể khiến tôi tin tưởng là em thật sự yêu tôi."

Cho dù cô có nói "Em yêu anh" bao nhiêu lần nhiều như vậy, cho dù cô càn quấy anh nhiều ngày như vậy, cho dù cô không để ý đến hình tượng của bản thân vừa khóc vừa nháo kêu gào không muốn rời đi... Cho dù có nhiều cho dù như vậy, để anh biết là cô đang đòi muốn cùng với anh, nhưng là... anh vẫn cần một lý do.

Một câu "Anh xứng sao", đúng là vẫn còn khiến anh mất đi tất cả tự tin và dũng khí.

Hỏi xong những lời này, rốt cuộc Lục Cẩn niên không có thêm bất kỳ hành động nào nữa, chỉ là nhìn không rời mắt khỏi cô.

Cho anh một lý do, để cho anh tin tưởng là cô thật sự yêu anh?

Trên mặt Kiều An Hảo vẫn còn để lại vài giọt lệ nhỏ, nhưng lại vô cùng nghiêm túc, lông mày hơi nhíu lại, như thật sự muốn suy nghĩ xem làm cách nào để thuyết phục được anh.

Trong một góc sáng sủa không có bóng người, vô cùng yên tĩnh.

Thi thoảng chỉ có tiếng ầm ầm của máy bay truyền đến.

Qua tầm hai phút, nhưng là Lục Cẩn Niên lại cảm thấy như anh vừa trải qua một thế kỷ, sức lực của ngón tay đặt trên vai Kiều An Hảo dần dần giảm đi, ngay lúc anh chuẩn bị đưa tay xuống, cô gái im lặng nãy giờ lại đột nhiên mở miệng: "Lục Cẩn Niên..."

Bởi vì vừa khóc, đôi mắt đen láy đặc biệt sáng ngời, chóp mũi vẫn hồng hồng, tóc cũng có chút lộn xộn, xem ra không hề thục nữ tý nào, nhưng cảm xúc trên mặt cô, lại khiến anh thấy được sự nghiêm túc vô cùng: "Chúng ta kết hôn đi."

Nếu anh phải nhận được một lý do, mới tin tưởng được là cô yêu anh, cô suy nghĩ rất lâu như thế, đều nghĩ không ra được một lý do nào tốt hơn việc lựa chọn kết hôn.

"Trước kia anh có nói qua, nếu em không gả đi được, anh sẽ cưới em, vậy thì bây giờ anh lấy em đi, em đưa cả cuộc đời cho anh, lý do này có đủ không?"

Lục Cẩn Niên giống như người bị điểm huyệt, cảm xúc không hề có bất kỳ thay đổi gì, chỉ bình tĩnh nhìn Kiều An Hảo.

Lại là một đoạn thời gian yên lặng rất lâu.

Lục Cẩn Niên không có phản ứng gì, khiến trong thâm tâm của cô lại bắt đầu trở nên bất an, anh vẫn không hài lòng với lý do này của cô, vẫn không chịu đến với cô sao?

Kiều An Hảo lại đợi thêm một lúc, nhìn thấy dáng vẻ của Lục Cẩn Niên lúc này, hốc mắt lại đỏ lên, gấp gáp mở miệng nói: "Lục Cẩn Niên, nếu anh cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, em có thể nói thêm được không, trong bụng em còn có bảo bảo, chẳng lẽ bảo bảo của anh cũng không cần sao?"

Lục Cẩn Niên bị câu nói "Chúng ta kết hôn đi" của Kiều An Hảo va chạm khiến đầu óc rối loạn, sau lúc nghe Kiều An Hảo nói, bất chợt khóe môi co rút lại, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên không biết làm sao.

"Lục Cẩn Niên, chúng ta không thể để cho bảo bảo sinh ra không có ba ba, có đúng không..."

"Kiều Kiều..." Lục Cẩn Niên bất chợt lên tiếng cắt đứt Kiều An Hảo đang cố gắng thuyết phục mình.

Kiều An Hảo im lặng, nhìn Lục Cẩn Niên, vẻ mặt có chút khẩn trương: "Hả."

"Em vừa nói gì?"

"Bảo Bảo..."

"Không phải là câu này, câu trước."

"Cả đời..."

"Câu trước nữa. "

"Không ai thèm lấy em..."

"Cũng không đúng, trước nữa."

Kiều An Hảo nhăn trán, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Chúng ta kết hôn đi?"

Kiều An Hảo vừa muốn tiếp tục hỏi một chút "Không phải câu này sao", Lục Cẩn Niên giơ tay lên, vén tóc cô sau tai, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp mà lại chắc chắn nói: "Được. "

Trong nháy mắt Kiều An Hảo kinh ngạc.

Ngón tay Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng cọ bên tai cô: "Là lý do này, chúng ta kết hôn. "

Dừng lại, Lục Cẩn Niên giống như đã ra quyết định, tay đặt bên tai Kiều An Hảo trượt xuống, sau đó nắm tay của cô: "Bây giờ chúng ta về nước kết hôn."

Lục Cẩn Niên liền kéo Kiều An Hảo đi về phía sân bay, một đường kéo cô đi tới trước chiếc taxi, chặn một chiếc taxi, trở về khách sạn, anh trở lại phòng của mình, bỏ đồ vào trong vali, sau đó vừa cầm điện thoại di

động gọi điện thoại vừa đặt vé, lại kéo tay Kiều An Hảo xuống lầu, làm thủ tục trả phòng, tính tiền, đón xe taxi, lần nữa quay lại sân bay.

Lục Cẩn Niên đặt chuyến bay cùng chuyến với Kiều An Hảo, thứ một hồi dây dưa, đợi đến bọn họ, thời gian cất cánh chỉ còn lại không tới nửa tiếng, hai người vội vã qua hải quan, kiểm tra, rồi lên máy bay.

Hai người vừa ngồi xuống, thắt dây an toàn, khoang cửa máy bay đóng lại, vang lên tiếng hướng dẫn các thủ tục an toàn.

Kiều An Hảo vừa khóc lại náo loạn lâu như vậy, thật sự rất mệt mỏi, lúc máy bay cất cánh, liền nhắm mắt lại ngủ.

Bên trong máy bay nhiệt độ hơi thấp, Lục Cẩn Niên xin tiếp viên hàng không một cái mền, đắp ở trên người của cô, sau đó thấy trên mặt cô ướt đẫm nước mắt.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm mấy giây, liền rút khăn giấy ướt ra, động tác nhẹ nhàng lau khô, sau đó lại nhìn chằm chằm cô ngủ hồi lâu, sau đó tầm mắt rơi vào cảnh mây trắng trời xanh ngoài cửa sổ.

Chúng ta kết hôn đi.

Không thể không thừa nhận, lúc cô nói ra câu này, quả thật anh bị hoảng sợ.

Lấy họ của anh, thêm tên của em.

Trên thế giới này, không có bất cứ lý do nào đủ sức thuyết phục bằng lý do cô muốn gả cho anh.

Tên của cô viết trong hộ khẩu của anh, từ đó về sau, anh có một gia đình, anh không còn cô đơn nữa, cô gái anh yêu nhiều năm rốt cuộc trở thành vợ của anh... Điều kiện hấp dẫn cỡ nào, trong nháy mắt, đầu óc anh cuồn cuộn nhiều lý do, lại không tìm được bất kỳ lý do để từ chối.

Không thể không thừa nhận, anh kiên trì lâu như vậy muốn buông tay cô, lại bị thuyết phục... Cho dù chính cô đã từng khiến anh tổn thương và tuyệt vọng như vậy, nhưng khi cô nói ra lý do kết hôn, lại còn chân thành tha thiết như vậy, khiến anh xúc động.

Cam kết vững bền nhất của một người đản ông đối với một người phụ nữ là hôn nhân cũng như người phụ nữ dành sự tin tưởng lớn nhất cho người đàn ông cũng là hôn nhân.

Đối với bất kỳ ai trên thế giới này mà nói, hôn nhân chính là thứ đáng giá nhất.

Mà cô lại bằng lòng dùng hôn nhân để nói cho anh biết, cô thích anh.

Nếu, cô cũng bằng lòng giao cả đời này cho anh, như vậy, anh cũng sẽ bất chấp gian nguy một lần.

Nghĩ tới đây, đáy mắt Lục Cẩn Niên hiện lên một tia vài phần đau thương.

Cuối cùng, anh vẫn bại bởi cô.

Lại lần nữa cô chạm vào ranh giới cuối cùng của anh, mãi mãi anh không thể thay đổi được lại nhượng bộ ranh giới cuối cùng vì cô..

Nhưng mà trách được ai chứ?

Ai bảo cả đời của anh trừ cô ra cũng không thể yêu người khác.

Máy bay hạ cạnh xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh, là ba giờ chiều.

Mùa đông ở Bắc Kinh gió lớn, mặc dù mặt trời cực kỳ rực rỡ, nhưng vẫn lạnh lẽo như cũ khiến người ta run rẩy.

Lúc đầu Lục Cẩn Niên rời đi là ngồi xe taxi đến sân bay nên không có xe, hai người xếp hàng đợi một chiếc xe taxi.

Vừa lên xe, tài xế liền hỏi: "Hai vị đi đâu?"

Lục Cẩn Niên không hề nghĩ ngợi nhàn nhạt mở miệng nói: "Cục dân chính."

"Được." Tài xế là người Bắc kinh, chất giọng Bắc Kinh, trả lời xong, liền khởi động xe.

Lái đi không bao xa, Kiều An Hảo ngồi bên cạnh Lục Cẩn Niên lại lên tiếng nói: "Tài xế đến tiểu khu."

"Ặc? Không phải là cục dân chính sao?" Tài xế nghi ngờ hỏi ngược một câu.

Sắc mặt Lục Cẩn Niên trong nháy mắt u ám.

Kiều An Hảo vội vàng giải thích: "Tôi không mang hộ khẩu."

Vẻ mặt Lục Cẩn Niên thay đổi tốt hơn rất nhiều, không để ý đến Kiều An Hảo, chẳng qua là nói với tài xế: "Nghe cô ấy."

Chưa đến 15/1, người ở thành phố rất ít, đi một đường cũng không kẹt xe, chỉ nửa tiếng, đã tới nay tiểu khu.

Lục Cẩn Niên thanh toán tiền xe, hai người đi thang máy vào trong nhà trọ của Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo mở cửa, ngay cả giầy cũng không đổi, trực tiếp chạy vào phòng ngủ.

Lục Cẩn Niên tùy tiện ném vali vào bên cạnh tủ giày, quan sát chỗ ở của Kiều An Hảo, thấy trên bàn ăn không có dọn dẹp hộp thức ăn bên ngoài, trên ghế sa lon ném tạp chí và áo lót, không nhịn được cau mày, bản năng cất bước đi tới, giúp cô dọn dẹp lại, kết quả là thấy trên khay trà đặt một bao thuốc lá, phía dưới đè một tờ giấy.

Lục Cẩn Niên dùng lại nhìn, qua một lúc lâu, anh mới vươn tay, cầm lên hộp thuốc lá và tờ giấy kia.

Anh mở ra tờ giấy kia, chữ viết quen thuộc lời nói quen thuộc, nhanh chóng đập vào tầm mắt của anh.

Thì ra là, búp bê bằng sứ, đã bị cô làm vỡ.

Sau một lúc lâu, Lục Cẩn Niên lại mở ra bao thuốc lá, đếm, có mười tám điếu thuốc, quả nhiên là hộp thuốc anh đã từng để lại đoàn phim 《 Thần kiếm 》.

Đó là trong 4 tháng anh rời đi, trừ mùa xuân ở nước ngoài, một lần duy nhất trở về nước.

Lúc ấy anh trở lại, là bởi vì ngày giỗ của mẹ, thật ra thì không muốn đi nhìn cô, nhưng sau đó vẫn đặt vé, đi Giang Tây.

Một đêm đó, bản thân anh lập tức rời đi, sau đó nghe tiếng kêu cứu mạng của cô truyền đến.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Lục Cẩn Niên vội vàng đặt giấy và bao thuốc lá trở lại chỗ cũ, xoay người, liền thấy Kiều An Hảo cầm hộ khẩu, từ trong phòng ngủ chạy ra.

"Đi thôi." Giọng nói Kiều An Hảo mềm mại nói một câu, đợi lúc Lục Cẩn Niên đi tới trước cửa, mới bước đi phía sau anh.

Lúc đi ra cửa, Kiều An Hảo nhớ ra gì đó, đột nhiên lại lên tiếng: "Khoan đã!"

Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo muốn đổi ý, toàn thân run lên bần bật, bước chân dừng lại, sắc mặt có chút hung ác quay đầu, lại thấy Kiều An Hảo chạy đến cái tủ, kéo ra ngăn kéo lật hồi lâu, cầm một cái chìa khóa xe,

sau đó chạy nhanh về cửa, ngước đầu, nở nụ cười như hoa nhìn anh nói: "Đi thôi."

Thì ra là cô đi lấy chìa khóa xe... Lục Cẩn Niên thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu, dẫn đầu ra khỏi nhà.

Hai người đi thang máy xuống bãi đậu xe, Kiều An Hảo cầm chìa khóa xe ấn mở khóa chiếc xe Audi màu đỏ, khóa xe mở ra, sau đó liền giao cho chìa khóa xe cho Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên hiểu ý của cô, nhận lấy chìa khóa, kéo ra cửa xe ngồi xuống.

Khoảng 4h20, xe vững vàng dừng ở cửa chính cục dân chính.

Lục Cẩn Niên mới vừa tắt động cơ, Kiều An Hảo liền mở nịt an toàn, vươn tay đẩy cửa xe, bộ dạng chuẩn bị xuống xe.

Lục Cẩn Niên ngồi ở chỗ ghế lái không động, ngược lại lên tiếng gọi lại Kiều An Hảo: "Kiều Kiều."

Kiều An Hảo buồn bực quay đầu, nhìn ánh mắt của anh, đen nhánh, hiện một tia nghi ngờ, nhẹ "Hả?" một tiếng.

Tiềm thức nói cho Lục Cẩn Niên, không muốn làm điều thừa hỏi thăm Kiều An Hảo, trực tiếp kéo cô đi vào, kiểm tra sức khoẻ, chụp hình, đăng ký, sau đó cô chính là vợ hợp pháp của anh.

Nhưng mà, anh dừng lại một lát, còn mở miệng, hỏi: "Kiều Kiều, em xác định muốn kết hôn với anh thật sao?"

Không biết có phải do tương phùng, bị Lục Cẩn Niên bỏ lại và ném đi quá nhiều, Kiều An Hảo vừa nghe đến câu hỏi, trong lòng không khỏi có chút khủng hoảng, theo bản năng liền vươn tay, kéo ống tay áo: "Lục Cẩn Niên,không phải anh muốn đổi ý chứ?"

Thật xin lỗi anh khiến cô như vậy, nhưng sự bất an của cô lại khiến anh không yên lòng.

Lục Cẩn Niên vươn tay mở dây an toàn, ngữ điệu nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Kiều An Hảo không lên tiếng, gật đầu, xuống xe trước, sau đó đi vòng qua cửa xe bên này, đợi đến khi Lục Cẩn Niên vừa xuống xe, liền chủ động nắm tay của anh, giống như sợ anh chạy mất.

Lục Cẩn Niên cúi đầu, nhìn Kiều An Hảo nắm tay của mình, gương mặt trở nên mềm nhũn mấy phần, trở tay trở về nắm tay của cô, đóng cửa xe, kéo cô đi vào cửa của cục dân chính.

Đi lên bậc thang, đi tới cửa cục dân chính, Lục Cẩn Niên lại lên tiếng: "Vào cửa rồi, em cũng không được đổi ý."

Kiều An Hảo "Ừ" một tiếng, vẻ mặt rất chắc chắn nói: "Đi thôi."

Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ không động, lần thứ hai lại mở miệng: "Còn nữa, anh sẽ không đồng ý ly hôn."

Kiều An Hảo giống như con gà con mổ từng cái, dùng cằm chỉ chỉ bên trong cục dân chính, lại thúc giục: "Đi nha."

Lục Cẩn Niên vẫn không động, lần thứ ba lại mở miệng: "Em xác định đã nghĩ kỹ?"

Kiều An Hảo bị thái độ giày vò của Lục Cẩn Niên, chọc cho lại bất an, đã đến cửa cục dân chính, chẳng lẽ anh muốn lâm trận bỏ chạy!

Lần này Kiều An Hảo không lên tiếng, trực tiếp ôm cánh tay Lục Cẩn Niên dùng hết sức lực, cứng rắn kéo anh vào trong đại sảnh cục dân chính.

Trong đại sảnh có nhân viên làm việc tiếp đón, trước hỏi thăm bọn họ làm thủ tục kết hôn hay ly hôn, sau đó cho bọn họ hai bản khai.

Kiều An Hảo kéo Lục Cẩn Niên ngồi trước bàn phục vụ, không chút do dự liền cầm bút, bắt đầu điền thông tin, đến khi điền xong, mới phát hiện Lục Cẩn Niên ngồi ở một bên, ngay cả bút cũng còn chưa cầm lên.

Kiều An Hảo vội vàng đưa bút của mình tới trước mặt Lục Cẩn Niên, thấy anh không có ý nhận, sau đó liền nhét bút vào trong tay của anh, nóng nảy như đốt thúc giục: "Nhanh điền thông tin đi."

Lục Cẩn Niên trước nhìn Kiều An Hảo, sau đó tầm mắt liền rơi xuống bản khai cô đã ghi, tầm mắt có chút sợ run.

Thì ra là, cô thật sự muốn kết hôn với mình... Như vậy, có phải chứng minh cô thích anh không?

Lục Cẩn Niên ngẩn ra, để cho Kiều An Hảo cũng bất ổn, đôi mắt cô liên tục đảo quanh, liền rút bút trong tay Lục Cẩn Niên, sau đó cầm bản khai trước mặt anh, mới vừa hạ bút viết ba chữ "Lục Cẩn Niên" này, nhân viên làm việc đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: "Thật xin lỗi, cô ơi, bản khai thông tin phải do người đó tự điền."

Nhưng mà Lục Cẩn Niên không điền... Kiều An Hảo cắn cắn cây viết, nghiêm túc nói với nhân viên: "Nhưng anh ấy không viết thì làm sao đây!"

"..." Nhân viên làm việc im lặng một chút, trực tiếp quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên mở miệng hỏi thăm: "Anh à, xin hỏi anh tự nguyện kết hôn sao?"

"Đúng." Kiều An Hảo cũng không chờ Lục Cẩn Niên nói chuyện, liền giành trước một bước chắc chắn khẳng định trả lời.

"..." Nhân viên làm việc im lặng một hồi, lần nữa cầm bản khai mới, đặt ở trước mặt Lục Cẩn Niên: "Anh à, nếu anh đồng ý kết hôn thì phiền anh điền tông tin vào."

Kiều An Hảo nhíu chặt mi, cúi đầu tội nghiệp nhìn tờ giấy mình điền ba chữ "Lục Cẩn Niên", ý là trở thành phế thải sao?

Sau đó liền mang theo vài phần bất an, thấp thỏm nhìn về Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên bình tĩnh gật đầu với nhân viên một cái, lấy bút trong người của mình, cầm bản khai, nhanh chóng lưu loát điền viết.

Lúc này Kiều An Hảo mới thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc Lục Cẩn Niên điền xong tờ thứ nhất còn đặc biệt vươn tay giúp anh lật sang.

Tiếp theo mọi việc suôn sẻ, kiểm tra sức khoẻ, chụp hình, đóng mộc, học lời thề kết hôn, con dấu... Mặc dù quy trình dài dòng, Kiều An Hảo cũng biểu hiện đặc biệt tích cực và không thể chờ đợi.

Cũng không phải Lục Cẩn Niên không muốn tích cực, không muốn không thể chờ đợi, mà là nhìn Kiều An Hảo như vậy, mới có thể làm cho anh có một loại ảo giác cô thật sự thích mình.

Từ cục dân chính ra ngoài, đã hơn 5 giờ, chính là lúc tan việc, trên đường xe cộ đi lại inh ỏi.

Lục Cẩn Niên kéo cửa xe, Kiều An Hảo ôm một đống giấy chứng nhận ngồi lên xe, sau đó trở mình, đợi đến lúc Lục Cẩn Niên lên xe, liền đưa chứng minh thư, hộ khẩu gốc cho anh: "Của anh."

Chẳng qua Lục Cẩn Niên chỉ lấy chứng minh: "Hộ khẩu gốc để ở chỗ của em đi, sau anh sẽ dẫn em đến đồn công an, cầm hộ khẩu em đến đây."

"Vâng." Kiều An Hảo đáp một tiếng, cẩn thận cất hộ khẩu của hai người, vào túi bên trong, một bộ chỉ sợ mất.

Lục Cẩn Niên thấy hành động kia của cô, trên mặt không có biểu hiện gì nhiều, nhưng gương mặt lại trở nên mềm mại mấy phần, sau đó liền khởi động xe, chuyển tay lái, lên đường.

Kiều An Hảo cúi đầu, đang sửa sang biên lai và hình, cuối cùng mới cầm hai tờ hôn thú màu đỏ, giơ lên trước mặt, nhìn nhìn, sau đó đưa một cái tới trước mặt của Lục Cẩn Niên: "Nè, cái này là của anh."

Lục Cẩn Niên đang lái xe, nghiêng đầu, liền thấy được phía trên có ba chữ "Giấy hôn thú", nghĩ đến bên trong chính là tên anh và cô nằm chung 1 chỗ, nắm tay lái có chút mất khống chế, khiến cho xe lắc lư hai cái, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục, sau đó gương mặt anh bình tĩnh vươn tay, nhận lấy tờ giấy đó.

Lục Cẩn Niên nắm ở trong tay hồi lâu, mới bỏ vào bên trong túi áo sơ mi của mình, rõ ràng tờ giấy không có nhiệt độ gì, nhưng anh chính là cảm thấy có chút nóng, cách áo quần và da thịt, vẫn nóng đến đáy lòng của anh.

Lúc đợi đèn đỏ, Lục Cẩn Niên nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn về Kiều An Hảo, cô gái đang liếc nhìn giấy hôn thú trong tay.

Ngoài cửa sổ trời chiều vừa vặn chiếu vào trên mặt của cô, gương mặt cô đỏ sẫm, lông mi thật dài, cụp xuống, khóe miệng cong lên như hình cung.

Lục Cẩn Niên nhìn có chút xuất thần, cho đến khi phía sau không ngừng vang lên tiếng kèn, anh mới thu lại tầm mắt, tiếp tục khởi động xe, đi về phía trước, mặc dù gương mặt mềm mại, nhưng lúc mở miệng giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ: "Em muốn về phòng kia?"

"Hả?" Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên đột nhiên hỏi vấn đề, có chút nghi ngờ, ngẩng đầu lên, mặt mờ mịt hỏi ngược lại.

"Chẳng lẽ em muốn ngày đầu tiên kết hôn đã ở riêng?"

"Ặc..." Kiều An Hảo có chút mơ hồ nhíu mày một cái, sau đó liền hiểu được Lục Cẩn Niên nói điều gì, vì vậy liền nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Cẩm Tú viên."

Trong biệt thự đó, chứa nhiều kỷ niệm của anh và cô, thậm chí sau khi cô rời đi, anh còn trang trí tất cả, giống như lúc bọn họ còn sinh hoạt chung.

Đó là lý do vì sao, lựa chọn nhà của bọn họ, cô hi vọng, vẫn là Cẩm Tú viên.

Kiều An Hảo trả lời xong, mới ý thức giọng nói của mình vô cùng kiên quyết, vì vậy lại bổ sung thêm một câu: "Có thể không?"

Lục Cẩn Niên không có trả lời vấn đề của Kiều An Hảo, chẳng qua là ôn hoà mở miệng nói: "Ngồi máy bay lâu như vậy, chắc chắn rất mệt, sau đó trước ăn cơm tối, sau khi ăn xong, về nhà nghỉ ngơi, ngày mai anh sẽ giúp em chuyển đồ."

Ngụ ý, anh đồng ý đề nghị của cô.

Ăn xong cơm tối, trở lại Cẩm Tú viên, lúc Kiều An Hảo đi tắm, Lục Cẩn Niên đến phòng sách, theo thói quen đốt một điếu thuốc, hút vài hơi, sau đó liền tìm giấy hôn thú trong túi.

Đầu tiên là nhìn chằm chằm phong bì một lát, sau đó vén lên, thấy hình mình và Kiều An Hảo chụp chung.

Cô cười rất ngọt ngào, ánh mắt cong như lưỡi liềm, anh nhớ ngay lúc đó rõ ràng gương mặt anh không có biểu tình, nhưng thoạt nhìn trong hình, môi của anh dường như khẽ nhếch cong lên một chút.

Qua hồi lâu, tầm mắt Lục Cẩn Niên, cuối cùng mới rơi vào tên của anh và cô.

Lục Cẩn Niên.

Kiều An Hảo.

Lục Cẩn Niên đưa điếu thuốc đang kẹp trong tay lên miệng, hít một hơi, ngăn cách bởi làn sương khói lượn lờ, hai người nhìn nhau rất lâu, tối nhưng vẫn không nhịn được vươn tay, hung hăng bấu vào đùi của mình, toàn thân đau đớn, nói cho anh, từ Mỹ bay về Bắc Kinh, đến bây giờ, gần 24 giờ từ lúc xảy ra chuyện, đều là sự thật.

Kiều An Hảo thật sự gả cho anh, trở thành vợ của anh.

"Lục Cẩn Niên..." đột nhiên trong hành lang truyền đến âm thanh của Kiều An Hảo, còn lờ mờ mang theo cả tiếng bước chân.

Lục Cẩn Niên hoàn hồn, vội vàng dụi điếu thuốc trong tay, đem giấy chứng nhận trong tay nhét trở lại vào ví, đứng lên, đi ra thư phòng, nhìn thấy Kiều An Hảo tắm rửa xong, mặc một bộ váy ngủ bằng bông, tóc được bọc trong một cái khăn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, đang đứng vịn vào lan can cầu thang, chạy xuống, miệng còn hô một tiếng thật to: "Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên..."

"Ở đây." Lục Cẩn Niên cau mày, đóng cửa thư phòng, đi đến chỗ lan can, ôn hòa trả lời một tiếng.

Kiều An Hảo mới chạy đến một tầng lầu đã nghe thấy tiếng của anh, ngẩng đầu lên, đang nhìn thấy anh trong tích tắc đó, sự khẩn trương rõ ràng trên mặt lại biến thành cười ngây ngô, xoay người, lại vội vã chạy lên lầu, vừa tới nơi liền hổn hển nói: "Em chuẩn bị nước ấm cho anh."

Cô vừa mới tắm rửa xong, tìm không thấy mình nên mới khẩn trương sao?

Lục Cẩn Niên nghĩ như thế, trái tim đột nhiên nhảy lên một phen, trong lòng nổi lên từng đợt sóng, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, qua một hồi thật lâu, mới gật đầu một cái, không nói gì thêm, chỉ nắm tay cô trở về phòng ngủ.

Lúc Lục Cẩn Niên tắm xong, Kiều An Hảo đang ghé vào trên giường nói chuyện điện thoại, giọng nói mềm mại, anh không hề chú ý lắng nghe nội dung, chỉ là lúc nghe thấy cô nói "anh Gia Mộc", tay cầm khăn tắm lau tóc hơi dừng lại một chút, cả người lại lui về trong phòng tắm, đóng cửa lại.

Kiều An Hảo nói chuyện điện thoại không lâu, chỉ khoảng 2 phút, liền cúp máy, lúc này Lục Cẩn Niên mới ném khăn tắm ở trong tay xuống, một lần nữa kéo cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Kiều An Hảo ngồi trên giường, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, khuôn mặt vô cùng mềm mại: "Anh tắm xong rồi?"

"Ừhm." Lục Cẩn Niên hơi lạnh nhạt, chỉ lên tiếng bằng âm mũi, liền tắt đèn trong phòng ngủ rồi nằm lên giường.

Đêm đầu tiên sau khi kết hôn, Lục Cẩn Niên cũng không có làm gì Kiều An Hảo, hai người cực kỳ yên tĩnh nằm trên giường, thậm chí cũng không nói chuyện với nhau.

Kiều An Hảo đụng chạm vào người Lục Cẩn Niên, anh không hề né tránh cô, còn vươn tay ôm cô vào trong lòng.

Từ Mỹ trở về, vừa xuống máy bay, hai người liền đi đến cục dân chính, đến hiện tại, vẫn còn chưa nghỉ ngơi, Kiều An Hảo nằm ru rú trong lòng Lục Cẩn Niên, được thoáng chốc liền ngủ thiếp đi.

Lục Cẩn Niên vẫn đợi cho hô hấp của cô trở nên trầm ổn, mới hơi cúi đầu, mượn ánh đèn ngủ mờ mờ, nhìn khuôn mặt cô, vươn tay sờ vào, cảm giác vô cùng chân thật, lúc này mới dời tầm mắt nhìn về phía trần nhà, chăm chú nhìn hồi lâu, lại đẩy Kiều An Hảo trong lòng ra, lặng yên không tiếng động rời giường, khoác áo khoác lên, đi ra phòng ngủ, tiến vào thư phòng.

Lục Cẩn Niên ngồi vào vị trí, liền sờ soạn hộp thuốc lá, lấy ra một điếu.

Cô là người mà anh bằng lòng đánh đổi bằng tất cả sức lực của mình để đến gần cô.

Từng cho rằng, anh không còn hy vọng đạt được sự ấm áp này.

Cho đến bây giờ đây, khi anh có được, lại cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi.

Không thể không thừa nhận, tiếng "anh Gia Mộc" trong miệng cô, trong nháy mắt liền khiến anh nhớ lại bản thân mình của mấy tháng trước, chật vật không chịu nổi.

Cả đêm anh đều không quay trở lại phòng ngủ, ở ban công trong thư phòng, khói cứ thế lượn lờ mãi, đến khi chân trời phía đông nổi lên vài tia sáng, mặt trời đỏ rực dần nhô lên, anh mới giật giật thân thể có chút cứng ngắc, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi một cú ra ngoài.

"Lộ Tây... là tôi... đã ngủ chưa? Không có chuyện gì, không phải cô vẫn muốn đến Trung Quốc chơi sao? Nếu gần đây cô có thời gian, có thể ghé qua... Ừhm, tôi có chuyện muốn nói với cô... Được, chờ cô đặt vé máy bay, nói cho tôi biết, tôi đến đón cô... Ừhm, tạm biệt."

Cúp điện thoại, ánh mặt trời đã xuyên thấu vào trong nhà qua cửa sổ.

Kiều An Hảo chắc phải một lúc mới tỉnh lại? Anh nên về phòng ngủ rồi.

Lục Cẩn Niên chà xát mặt mình, nằm di động một lúc, sau đó thu dọn tàn thuốc trền bàn lại, quay trở về phòng ngủ.

Anh cũng không hề sốt ruột lên giường luôn, mà là đi vào nhà tắm trước, tắm rửa đánh răng, để mùi khói thuốc trên người biến mất, sau đó nhẹ nhàng đi lên giường.

Kiều An Hảo ngủ rất ngon, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh mỹ lệ như lúc anh rời đi, mặt mày Lục Cẩn Niên lóe lên hai lần, lại một lần nữa ôm cô vào trong lòng, nhắm hai mắt lại.

Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên của ngày thứ ba sau khi kết hôn, Hoàn Ảnh truyền thông bố trí cho Kiều An Hảo một bộ phim tên là Nhất kiến chung tình, hôm nay chính thức khởi quay.

Nhất kiến chung tình không được đầu tư nhiều lắm, những ngôi sao được mời cũng không phải đại mình tinh gì, Kiều An Hảo đảm nhiệm vai nữ chính, nam chính là một diễn viên thực lực đã nhiều năm, nhưng vẫn chưa thực sự tạo được ấn tượng, trái lại nữ thứ lại là một người quen cũ, Lâm Thi Ý.

Từ sau khi quay Khuynh Thành Thời Gian bị đóng băng, ước chừng mấy tháng đều không nhận được vai diễn nào, mãi đến tháng mười một năm ngoái, trong lúc lang chạ với đủ loại đàn ông, không hiểu sao lại quen được với một thương nhân đầu tư về điện ảnh và truyền hình, người kia chắc là thật sự thích cô, vậy mà không tiếc bỏ ra một món tiền lớn vào Nhất kiến chung tình, giúp cô nhận được vai nữ thứ.

Bởi vì nguyên nhân có đầu tư, Lâm Thi Ý so với lúc quay Khuynh Thành thời gian, bớt lo lắng hơn nhiều, ngay cả biên kịch và đạo diễn còn phải nể cô ba phần, càng miễn bàn đến các nhân viên công tác và diễn viên khác, người nào thấy cô cũng đều cung kính, mở miệng ra kêu "Chị Thi Ý".

Thẳng thắn mà nói, nếu không nhờ Triệu Manh nhắc nhớ, Kiều An Hảo cũng đã quên người tên là Lâm Thi Ý này.

Tính cách của cô ta bá đạo, hai người đã từng náo qua náo lại nhiều lần, mỗi lần cô ta đều không chiếm được thế thượng phong, lúc này còn ngóc đầu trở lại, cảm giác đầu tiên của Kiều An Hảo chính là, bộ phim này quay sợ không được an ổn rồi.

Thế nhưng trên thực tế, mọi chuyện diễn ra tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, tối thiểu lúc quay lần đầu tiên, cô và Lâm Thi Ý đều là ngẩng đầu không gặp cúi đầu không thấy, ở chung gió êm sóng lặng, bình an vô sự.

Kiều An Hảo và Triệu Manh ở trong phòng nghỉ chờ cảnh quay tiếp theo, nhưng vì hiện tại ở ngoài trường quay thường xuyên bị NG, Triệu manh có chút nhàm chán ngáp một cái, đột nhiên tiến đến trước mặt Kiều An Hảo, có chút tò mò hỏi: "Kiều Kiều, cậu và Lục Ảnh đế sau khi kết hôn thế nào?"

Kiều An Hảo vốn đang xem điện thoại, bị Triệu Manh hỏi đến vấn đề này lập tức sợ run người.

Thật ra cô cũng không hình dung được cuộc sống của mình sau khi kết hôn với anh như thế nào, Lục Cẩn Niên đã về nước lâu như vậy, dù không đến làm ở Hoàn Ảnh truyền thông, nhưng lúc cô quay phim, dường như anh cũng không rảnh rỗi, có vẻ bận rộn gì đó, anh không nói cho cô, cô cũng không biết.

Lục Cẩn niên đối với cô rất tốt, sau khi kết hôn cũng không có hôm nào là anh không về nhà, hai ngày trước Triệu Manh có một số việc, lái đi xa, lúc quay lại

studio, lại bị kẹt xe, cho nên để cô đợi một lúc lâu, bởi vì đang là mùa đông, có thể do bị gió lạnh thổi vào, nửa đêm liền phát sốt, Lục Cẩn Niên vẫn đặc biệt chạy đi mua thuốc cho cô, từ sau đó, mỗi ngày cô đến studio đều là anh đưa đi.

Cho nên cẩn thận nghĩ lại, Lục Cẩn Niên là một người chồng mẫu mực, nhưng có một điểm, chính là sau khi kết hôn đến mười mấy ngày, tuy đêm nào cô và Lục Cẩn Niên đều ngủ trên một chiếc giường, nhưng là từ đầu đến cuối anh đều không chạm vào người cô lấy một lần.

Cũng không phải cô đói khát bức thiết muốn cùng anh xảy ra những chuyện đó, nếu là sau khi kết hôn hai ngày anh không đụng chạm vào cô, cô còn có thể tự nói với mình, Lục Cẩn Niên làm quá nhiều lần với cô trong đêm ở Mỹ kia, hiện giờ muốn tĩnh dưỡng thân thể, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy, cho dù cô có lạc quan thế nào, cũng biết giữa anh và cô còn tồn tại rất nhiều vấn đề.

Kiều An Hảo vừa nghĩ đến đây, đáy lòng không nhịn được lại thấy rất phiền toái.

Cô đóng kịch bản lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày càng nhăn lại nhiều hơn.

Vốn tưởng rằng sau khi kết hôn, anh và cô sẽ từ từ chuyển biến tốt hơn, nhưng là hiện tại xem ra không phải như vậy, cô muốn nghĩ cách để tình hình bớt xấu đi, nhưng là, ai có thể nói cho cô biết, tới cùng phải dùng cách nào mới được?

"Kiều Kiều, cậu phát ngốc cái gì thế? Hỏi cậu mãi mà cũng không thèm để ý, phải bắt đầu quay phim rồi, nhanh lên!" Triệu Manh ngồi bên cạnh, không nhịn được vươn tay, vỗ lên bả vai của cô.

Kiều An Hảo run lên một phen, mạnh mẽ hoàn hồn lại, "a" một tiếng, sau đó mới vội vàng đứng lên, đi về phía studio.

Sau khi quay phim xong, tất cả đoàn làm phim đều nghỉ ngơi.

Lúc này đã bốn giờ chiều, chỉ còn lại một phân đoạn sau cùng lúc bốn giờ rưỡi, là Kiều An Hảo diễn cùng Lâm Thi Ý.

Lâm Thi Ý ỷ vào mình có bạn trai nhiều tiền, để trợ lý của mình mang trà chiều và điểm tâm đến cho mội người vào lúc nghỉ.

Trái lại Lâm Thi Ý không hề bởi vì trước kia có ân oán với Kiều An Hảo mà cô lập cô, ngược lại còn tự mình đưa đồ ăn đến cho Kiều An Hảo và Triệu Manh, cười một cách dị thường thân thiết nói: "Chỉ là chút lòng thành, không cần khách khí."

Kiều An Hảo không biết Lâm Thi Ý có người đầu tư sau lưng, chỉ cảm giác cô ưu việt hơn trước kia.

Tính cách của Triệu Manh vô cùng thẳng thắn, vốn là bởi vì trước kia không thích Lâm Thi Ý, lúc này lại nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của cô, càng thấy không quen, cho nên lúc Lâm Thi Ý đưa trà chiều qua, chỉ nghiêng đầu, làm bộ như đang nói chuyện với Kiều An Hảo, từ đầu đến cuối đều không tiếp.

Trái lại Kiều An Hảo vẫn bình thường, cười chói lọi nói một câu "cảm ơn" với Lâm Thi Ý rồi nhận lấy.

Nhiều người nhìn như vậy, Lâm Thi Ý biểu hiện thành ý như thế, cô tự nhiên không thể bị bại dưới tay cô ta, để cho người khác chê cười.

Kiều An Hảo duy trì nụ cười đến khi Lâm Thi Ý rời đi, mới tùy tiện đặt hai chén trà chiều ở một góc bàn, tiếp tục quay đầu, cùng Triệu Manh nói chuyện.

Lâm Thi Ý từ lúc bắt đầu quay phim đến giờ, không thiếu lúc mời mọi người uống trà chiều hoặc thỉnh thoảng rủ đi ăn cơm ca hát, thêm nữa sau lưng cô có người đầu tư, lúc này cô lại làm như thế khiến rất nhiều diễn viên và nhân viên công tác vây quanh cô nói lời khen hay nịnh hót.

"Chị Thi Ý, nhẫn này rất đẹp, chắc là mẫu mới nhất của Chanel rồi."

"Còn có lúc sáng nay chị Thi Ý, chiếc váy của chị cũng là bản số lượng có hạn."

"Ngày hôm qua chị Thi Ý lái chiếc xe nào, mọi người có thấy không?"

Đối mặt với những lời khen tặng của mọi người, Lâm Thi Ý chỉ duy trì nụ cười, cắn ống hút uống một ngụm cà phên, từ đầu đến cuối chỉ có trợ lý ở bên cạnh nói chuyện giúp cô: "Đó là bạn trai của chị Thi Ý đưa đến."

Trợ lý của Lâm Thi ý nói một câu kia lại khiến rất nhiều tiếng khen người vang lên.

Kiều An Hảo đang ở cùng Triệu Manh, không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, thấp giọng mắng một câu: "Thật sự là đủ rồi, mỗi ngày đều quay phim chói lọi, chịu không nổi, Kiều Kiều, chúng ta đi ra ngoài một chút đi?"

Kiều An Hảo nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cách đó không xa, mọi người đang vây quanh Lâm Thi ý, thường thường có tiếng cười nói truyền đến, thật là quấy rầy nhau, vì thế liền khép kịch bản lại, ném lên trên bàn, chỉ là lúc cô chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên trợ lý đạo diễn chạy tới, đặt một phần kịch bản mới trước mặt Kiều An Hảo nói: "Cô Kiều, thật ngại quá, đây là đạo diễn bảo tôi đưa đến, nói là kịch bản có nhiều chỗ không phù hợp, lại chỉnh sửa một lần nữa, để tiện quay phim, lấy kịch bản này là chính."

ở trong đoàn làm phim, thay đổi kịch bản là chuyện bình thường, thế nhưng đều là vì hoàn thiện bộ phim, trái lại Kiều An Hảo không có gì ngạc nhiên, cực kỳ lạnh nhạt nhận lấy, gật đầu với trợ lý đạo diễn một cái.

Trợ lý cong môi nhìn Kiều An Hảo sau đó chạy tới trước mặt Lâm Thi Ý, cũng đưa một phần kịch bản cho cô ta.

"Nội dung quay phim không đổi chứ?" Triệu Manh hỏi, vừa lấy kịch bản trong tay Kiều An Hảo mở ra, nhìn qua, sau đó lông mày liền nhăn lại, càng xem sắc mặt càng khó coi, đến sau cùng liền hung hăng ném kịch bản ở trên bàn: "Đây là chuyện gì? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có kịch bản được thay đổi như thế này, rõ ràng nữ chính tát vào mặt nữ thứ, sau lại biến thành nữ chính bị tát, còn có, tại sao cuối cùng nữ thứ lại đến với nam chính, thì ra chúng ta ở đây lâu như vậy, bây giờ cậu lại biến thành nữ thứ rồi hả?"

Kiều An Hảo nghe thấy Triệu Manh nói thế, lông mày liền nhăn lại, lấy kịch bản lên xem.

Nói là thay đổi kịch bản, thực ra là mới hoàn toàn.

Triệu Manh đằng đằng sát khí lật được vài tờ, nguyên nhân vì tức giận, dùng rất nhiều lực chọc tay vào nội dung trên kịch bản, nói: "Còn có, Kiều Kiều, cậu nhìn đi, mấy cảnh nữa cậu sẽ bị nữ thứ đánh cho một cái tát, đây là loạn lạc gì thế không biết!"

"Làm sao vậy, tức giận nhiều như thế." Đối mặt với nhiều lời khen ngợi như vậy đều không mở miệng nói một câu, bây giờ Lâm Thi Ý lại đột nhiên mở miệng.

Kiều An Hảo nghe thấy âm thanh của Lâm Thi Ý, liền thấp đầu xuống, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.

Hóa ra, không phải Lâm Thi Ý muốn bình yên vô sự, mà là sóng êm gió lặng trước cơn giông bão.

Triệu Manh thấy Lâm Thi Ý mở miệng nói chuyện, cũng sáng tỏ vì sao kịch bản trở thành như thế, trái lại không có bình thản như Kiều An Hảo, hốc mắt đã bất đầu đỏ lên.

"Là vì chuyện kịch bản sao?" Lâm Thi Ý không để ý đến chuyện Kiều An Hảo và Triệu Manh không thèm trả lời mình, vừa nói, một tay còn giơ kịch bản ra, sau đó giả bộ cực kỳ giật mình: "Ha, sao kịch bản lại đổi thành như vậy..."

Vốn là không quen nhìn thấy Lâm Thi Ý, Triệu Manh nghe cô ta giả mù sa mưa như thế càng khẳng định cô ta là người khiến kịch bản phải thay đổi, liền xù lông lên, không hề nghĩ ngợi trực tiếp phản kích một câu: "Kịch bản có thể đổi thành như vậy, khẳng định là có người nào đó không biết xấu hổ động tay động chân ở đằng sau rồi."

Lâm Thi Ý vốn đang bình thản nhàn hạ bị Triệu Manh trực tiếp nói một câu như thế, vẻ mặt trở nên khó coi: "Cô nói ai không biết xấu hổ?"

"Nói ai không biết xấu hổ, trong lòng cô không phải rõ nhất sao?" Triệu Manh cười lạnh một tiếng, trực tiếp quay đầu, thẳng tắp nhìn Lâm Thi Ý, tuyệt không nể tình chút nào chọc thủng sự thật: "Như thế nào? Dám lợi dụng người sau lưng mình để thay đổi kịch bản, cũng không dám để tôi nói sao? Đến đây đi, nói cho mọi người nghe, lần này cần bao nhiêu tiền mới mua chuộc được biên kịch đổi kịch bản thành như thế?"

Lúc đến trường, mồm miệng Triệu Manh đã vô cùng sắc bén, lúc này nói vài câu, đã khiến Lâm Thi Ý không nói nên lời, sau cùng ngược lại lại khẽ nở nụ cười, sau đó cầm kịch bản trong tay đập lên bàn "bốp" một tiếng, từ đầu đến cuối không để ý đến Triệu Manh, chỉ nhìn về phía Kiều An Hảo: "Kiều An Hảo, cô đáng giá như vậy sao? Trong giới giải trí này, quy tắc chính là như vậy, người nào có tiền thì lời nói của người đó đáng giá, nếu cô không phục, có thể bỏ ra mấy ngàn vạn để rót vào, sau đó đem kịch bản trở về như cũ, đừng vì việc này mà trong lòng rối loạn, lại chỉ huy trợ lý của mình đi chửi người khác."

"Lâm Thi Ý, con mắt nào của cô nhìn thấy Kiều Kiều bảo tôi chửi cô hả? Qủa nhiên mắt cô bị mù, nhìn tới người đàn ông của cô cũng mù nốt!" Triệu Manh hoàn toàn bị Lâm Thi Ý làm cho hôn mê, lời nói vốn không có trải qua đại não, đùng một phát thốt ra cả chuỗi dài: "Tôi nói cho cô biết, Lâm Thi Ý cô ở trước mặt người khác khoe ra người đàn ông bị mù kia còn chưa tính, cô lại khoe ra trước mặt Kiều Kiều, cô không sợ bị bẽ mặt sau? Người đàn ông của cô so với người đàn ông của Kiều Kiều, một cọng lông tơ cũng không bằng!"

"Còn có, cô mời đoàn làm phim uống trà chiều, cô cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo sao? Tôi nói cho cô biết, đừng nói trà chiều, chỉ cần người đàn ông của Kiều Kiều nói một câu, tất cả đoàn làm phim này có thể cho cô nghỉ được luôn đấy."

"Đương nhiên, còn có kịch bản, đừng nói thay đổi kịch bản, còn có thể đem phần diễn của cô cắt sạch... không, cắt hết thì còn tính là diễn cái gì chứ, có thể đứng đây làm cảnh nhìn mọi người làm việc!"

Lâm Thi Ý giống như nghe được truyện cười, cười nhạt một phen: "Khoác lác thì ai chả nói được? Nếu thật sự có bản lĩnh như thế, vậy thì gọi điện thoại kêu anh ta đến đi, chứng minh cho mọi người xem."

Lâm Thi Ý giống như nghe được chuyện cười vậy, cười nhạo: "Nếu thật sự có bản lĩnh như vậy, Kiều An Hảo, không biết có thể gọi điện thoại kêu bạn trai cô tới đây, để mọi người mở mang?"

Triệu Manh vì tức giận mà nói đại, hoàn toàn không hề suy nghĩ mà chỉ nói đại mấy lời đó.

Lúc này bị Lâm Thi Ý hỏi ngược lại như vậy, Triệu Manh mới tỉnh táo, sau đó quay đầu, nhìn về Kiều An Hảo.

Thật ra thì cô không có nói dối, Kiều An Hảo là vợ hợp pháp của Lục Cẩn Niên, mà Lục Cẩn Niên thật sự cũng có bản lĩnh kia, chẳng qua là. . . Những lời vừa rồi không suy nghĩ mà nói ra, nếu như lúc này không gọi được Lục Cẩn Niên tới thì hóa ra cô đang nói xạo.

Huống chi, mọi người đều đang nghỉ ngơi trong phim trường cũng chứng kiến được một màn kia.

Không những thế cô còn có thể liên lụy Kiều An Hảo bị Lâm Thi Ý cười nhạo.

Thật ra, Triệu Manh cũng ý thức được mình quá mức kích động, nhưng đã ép đến nước này, đâm lao phải theo lao, cô không thể làm gì khác hơn là dùng cánh tay đụng đụng Kiều An Hảo, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy, nói: " Kiều Kiều, cậu gọi cho Lục ảnh đế đi, nếu không chúng ta sẽ bị mất mặt."

Kiều An Hảo im lặng nhìn một vòng chung quanh, cũng tiến tới bên tai Triệu Manh, học bộ dáng của cô, dùng giọng chỉ hai người nghe được, nói: "Tôi không biết số điện thoại của Lục Cẩn Niên."

Thật sự cô không biết số điện thoại của Lục Cẩn Niên.

Số điện thoại trước kia đã ngưng dùng, lúc anh trở về nước đến bây giờ chưa có sử dụng lại.

"Không thể nào?" Triệu Manh vốn đang phấn khích, trong nháy mắt biến thành quả bóng bị xì, ủ rũ: "Lần này xong thật rồi. . ."

Kiều An Hảo xuất thân thật sự không tệ, chẳng qua là, dù có tốt, thật sự Lâm Thi Ý không tin Kiều An Hảo có thể gọi 1 người xuất hiện như Triệu Manh nói, có thể khiến một nhà đầu tư ngừng quay phim.

Bây giờ Lâm Thi Ý thấy dáng vẻ Kiều An Hảo và Triệu Manh xì xào bàn tán, càng khẳng định Triệu Manh đang khoác lác, nhất thời trở nên phấn khích, cười tỏ vẻ: "Thế nào? Khoác lác không thành, còn khiến bản thân mất mặt sao?"

Triệu Manh theo bản năng nhắm mắt lại, thật đúng là cái gì tới sẽ tới, sau đó giả vờ như không biết Lâm Thi Ý giễu cợt.

"Chẳng qua, đúng là có xe, ngày ngày đưa cô Kiều đến đoàn phim, nhưng mà gần đây, rất nhiều người mua được xe xịn, không nhất định là nhân vật lợi hại." Lâm Thi Ý nghĩ tới đây, bất chợt liền cong môi đỏ mọng nở nụ cười: "Cô Kiều, chẳng lẽ người ngồi trong xe bằng tuổi cha cô? Cô không có mặt mũi gọi ông ta đến gặp mọi người?"

Lời của Lâm Thi Ý khiến không ít người cũng hùa theo cười.

"Lâm Thi Ý, tốt nhất cô nên bớt áp đặt những chuyện cô đã làm lên người của người khác...." Triệu Manh nghe nói như thế, trong nháy mắt lại tức giận, chỉ là cô nói mới vừa nói phân nửa, liền bị Kiều An Hảo vươn tay, kéo cánh tay của cô ngăn cản.

"Kiều Kiều?" Triệu Manh quay đầu, nhìn về Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo nhìn Triệu Manh cười, chỉ cái túi của mình, nhẹ nhàng nói: "Đưa điện thoại di động cho tớ."

"Kiều Kiều, không phải cậu không biết số điện thoại của Lục ảnh đế sao?" Triệu Manh đưa điện thoại tới tay Kiều An Hảo, còn tiến tới thấp giọng hỏi một câu.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip