Chương552: Phụ thân chúng con sẽ chăm sóc người trước lúc lâm chung !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ở phía tây thành Bạch Tịch, có một con phố chuyên kinh doanh, buôn  bán tiểu sủng vật, ở trên cả con đường cũng là các tiểu thương buôn bán  các loại tiểu sủng vật.

Dĩ nhiên, chủng loại tiểu sủng vật bọn họ bán cũng đều như nhau,  chuyên cung cấp cho các tiểu thư thiếu gia của các gia đình phú quý làm  vật giải trí. Về phần những thú sủng kia có kỹ năng đặc thù cùng sức  mạnh thì ở chỗ này là mua không được.

Long Thiên Tuyệt muốn hai đứa bé chơi đùa vui vẻ, liền đặc biệt chọn  con đường này để du ngoạn, thấy trên khuôn mặt nhỏ bé của nữ nhi đỏ bừng  lên nở rộ nụ cười sáng lạn, hắn cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Một đường du ngoạn tới đây, Tiểu Mặc cùng Tiểu Nguyệt Nha đối với các  loại tiểu sủng vật bày ra sự yêu thích, nhưng một con cũng không có  chọn lựa, chẳng qua là lại gần nhìn nhìn sờ sờ một chút, Long Thiên  Tuyệt hỏi dò có muốn mua về nhà hay không, hai huynh muội đều đồng loạt  lắc đầu.

Nguyên nhân là vì sao? Còn không phải là lởn vởn ở bên cạnh hai huynh  muội Tiểu Bạch cùng Tiểu Phượng Phượng nhìn chằm chằm vào mấy cái sủng  vật này, rất sợ tiểu chủ nhân thu dưỡng bọn nó, chia sẻ sủng ái của tiểu  chủ nhân với bọn nó.

Tựa như hiện tại, hai huynh muội đang vây quanh xem mấy con thỏ nho  nhỏ, hai con thú sủng đố kỵ nồng đậm liền không bình tĩnh được nữa.

Tiểu Phượng Phượng mở ra bộ lông vũ xinh đẹp màu vàng của nó, vừa  vẫy, vừa thở hổn hển : " Xấu chết mất ! Bọn nó cũng không có cánh, thân  thể mập, nhát gan, một chút cũng không khả ái!"

Kính nhờ, người ta là thỏ, dĩ nhiên không có cánh. Còn có, ngươi dùng  sức đem đôi mắt ti hí uy hiếp người ta, người ta dĩ nhiên là sợ ngươi.  Tiểu nhân gia ngài là thần thú, người ta chẳng qua là phàm thú, có được  hay không?

Tiểu Bạch cũng không chụ thua, vung vẩy bộ lông trắng thuần toàn thân, lỗ mũi phun khí : " Cũng là tạp mao (lông không thuần)! Đâu có thuần chủng như ta chứ. Tiểu Mặc Mặc, chúng ta đừng xem. Ta thật đói, chúng ta đi ăn thịt thỏ kho tàu đi !"

Hai con tiểu thú sủng ngày thường đều thích đối nghịch, ngươi xô ta đẩy, lúc này lại vô cùng chân thành đoàn kết.

Trong lồng tre mấy con thỏ run run co rúc lại thành một đoàn, nhìn nó thật tội nghiệp, đại thần thuần mao ( lông mao tinh khiết), van xin ngươi bỏ qua cho chúng ta a!

Long Thiên Tuyệt nhìn hai con tiểu thú sủng tranh thủ tình cảm lẫn nhau, đố kị nồng đậm bay đầy trời, không nhịn được cười.

Dọc theo đường đi, hai con tiểu thú sủng không ngừng thi triển tất cả  vốn liếng, hoặc uy hiếp, hoặc hù dọa các tiểu sủng vật, hoặc ở bên tai  tiểu chủ nhân thổi gió, chê bai các tiểu sủng vật như lâm đại địch.

Hừ hừ, ai cũng đừng nghĩ chiếm được sủng ái của tiểu chủ nhân trước,  tới một con liền diệt một con, tới một đôi liền diệt một đôi !

Hai con tiểu thú sủng tay nắm tay cùng tiến, cùng chung mục tiêu, gặp thần giết thần, gặp thú giết thú!

Đến gần cuối phố, Tiểu Bạch cùng Tiểu Phượng Phượng ánh mắt hai con  đều nhanh biến thành mắt gà chọi, thời khắc nằm ở trạng thái chuẩn bị  chiến đấu, cho là cuối cùng cũng an toàn, ai ngờ phát sinh ngoài ý muốn.

Gian hàng cuối phố của một nhà tiểu thương, hình như lồng tre nhốt sủng vật không có đậy chặt, một con Anh Vũ ( Vẹt, gọi Anh vũ cho nó hay ) hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn đột nhiên bay khỏi lồng tre, một đầu đâm vào trong ngực Tiểu Nguyệt Nha.

Tiểu Phượng Phượng thấy thế, gấp đến độ xù cả lông : "Xấu chết đi ! Xấu chết đi !"

Tiểu chủ nhân, vứt bỏ nó nhanh lên một chút!

"Xấu chết đi ! Xấu chết đi !" Tiểu Anh Vũ học giọng Tiểu Phượng  Phượng kêu lên, thân thể nhỏ bé hướng trong ngực ấm áp nhẹ nhàng cọ  cọ,vẻ mặt hưởng thụ, Tiểu Phượng Phượng giận đến mức bộ lông toàn thân  dựng đứng lên.

"Ngươi mới xấu chết đi ! Toàn bộ thế giới ngươi xấu nhất !"

"Xấu chết! Xấu chết đi !"

Một cái tiểu Phượng Hoàng cùng một cái tiểu Anh Vũ cùng mắng nhau.

Tiểu Nguyệt Nha chớp mắt mấy cái, đối với tiểu sủng vật đột nhiên  chui vào trong ngực tràn đầy tò mò, nhìn kỹ, phát hiện trên một chân của  tiểu Anh Vũ có dính vết máu, nguyên lai là bị thương. Tiểu Nguyệt nha  thấy thế, nhất thời lo lắng tràn lan, tay nhỏ bé nhẹ vỗ về bộ lông tiểu  Anh Vũ, cái miệng nhỏ nhắn để vào sát miệng vết thương của nó vù vù.

Hai mắt tiểu Phượng Phượng trừng trừng, ghen tỵ mắt tỏa ra hồng  quang, nó cũng biết, không thể để cho tiểu chủ nhân nhích tới gần những  tiểu sủng vật khác, nếu không toàn bộ phúc lợi của nó sẽ bị cướp đi, ô  ô...

"Tiểu Phượng Phượng." Tiểu Nguyệt nha ngẩng đầu nhìn hướng nó,trong  con ngươi xinh đẹp tràn ra điểm điểm tinh quang ánh sáng ngọc, tựa như  đang an ủi, tựa như hỏi ý kiến của nó. Nàng rất muốn thu lưu tiểu Anh Vũ  bị thương, nhưng cũng không muốn làm cho Tiểu Phượng Phượng thương tâm  khổ sở.

Tiểu Phượng Phượng chịu không nổi nhất ánh mắt tiểu chủ nhân tinh  khiết đang phóng điện với nó, tiểu chủ nhân vừa hướng nó phóng điện, nó  liền chỉ có giơ cờ trắng đầu hàng, buông tha cho nguyên tắc của mình.

Trị xong tiểu Phượng Phượng,Tiểu Nguyệt Nha ngẩng đầu, hỏi ý kiến phụ thân.

Ánh mắt Long Thiên Tuyệt nhìn nữ nhi nhu hòa, ngay cả Tiểu Phượng  Phượng cũng không ngăn cản được ánh mắt này, sao hắn ngăn cản được ?

"Anh Vũ này, chúng ta mua."

"Tổng cộng là mười lượng bạc, cám ơn khách quan." Người bán hàng rong  mừng rỡ, vốn tưởng rằng con Anh Vũ bị thương này không có ai nhìn  trúng,ai ngờ nhanh như vậy liền bán đi được. Sợ đối phương đổi ý, hắn  kêu giá không cao không thấp, vội vã muốn rời tay.

Mười lượng bạc từ trong tay Long Thiên Tuyệt đưa tới, sắp rơi vào  trong tay người bán hàng rong, bàn tay thứ ba đột nhiên với tới đây,cắt  đứt giao dịch của bọn họ.

"Con Anh Vũ này ta mua ! Ta cho gấp mười lần bạc!" Một tờ ngân phiếu  một trăm lượng trực tiếp đút vào trong tay người bán hàng rong.

Người bán hàng rong thấy tiền trái tim liền vui sướng, liền tranh thủ  ôm lấy tiểu Anh Vũ từ trong tay Tiểu Nguyệt Nha, đưa đến bên cạnh chủ  nhân bàn tay thứ ba : " Khách quan, bán cho ngươi!"

Đột nhiên xuất hiện biến hóa, dẫn tới một nhà ba người nhất tề đem ánh mắt quăng về phía khách không mời mà đến.

Khuôn mặt bình thường, áo rách tả tơi, rõ ràng chính là Vân Mộ Phàm sau khi giả trang.

Vân Mộ Phàm một đường tìm tới, không tổn hao quá nhiều khí lực liền  tìm được Long Thiên Tuyệt cùng hai con trai con gái của hắn. Không quá  khó, thật sự là Long Thiên Tuyệt một đầu tóc vàng khí phách quá mức bắt  mắt rồi, sau khi hắn hơi hơi hỏi thăm, đã có người tích cực chỉ đường  cho hắn.

Vân Mộ Phàm đem Anh Vũ nhận lấy, ánh mắt bình tĩnh quét qua một nhà  ba người, hắn chính là muốn thử dò xét một chút trình độ yêu thương con  gái của Long Thiên Tuyệt. Khi tầm mắt chạm đến ánh mắt nhỏ ai oán của  Tiểu Nguyệt Nha, tim của hắn cũng đau nhói theo, Tiểu Nguyệt Nha, ngươi  cũng không nên trách ông ngoại, ông ngoại chẳng qua là thử dò xét cha  ngươi, chờ thử dò xét xong, ông ngoại nhất định đem tiểu Anh Vũ trả lại  cho ngươi !

Tiểu Nguyệt Nha dường như không có nhận được ánh mắt nhìn trộm của  hắn, đôi mắt nhỏ ai oán càng ngày càng đậm, Vân Mộ Phàm theo bản năng sờ  sờ mặt của mình, không khỏi chột dạ. May là mình đeo mặt nạ, nếu không  nghe lời, tiểu ngoại tôn nữ chẳng phải là muốn ghét bỏ ông ngoại này là  hắn cả đời ư ?

"Chờ một chút! Ta ra một ngàn lượng!" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ trong miệng Long Thiên Tuyệt thốt ra.

Trong lòng Vân Mộ Phàm vừa động, trực tiếp đi lên tăng giá: "Ta ra một vạn lượng!"

Hai đạo ánh mắt sắc bén, thẳng ép đối phương, như thần tiễn phá không bắn tới.

Cha vợ và con rể hai người cứ như vậy chống lại.

Giống như mặt biển bình tĩnh đột nhiên gợn sóng lên, hai cỗ hơi thở  đáng sợ, ầm ầm chạm vào nhau, khí thế kia chính là muốn cắn nuốt thiên  địa.

Mọi người vây quanh bọn hắn, toàn thân nổi lên gió lạnh lùng, lại có loại cảm giác không chỗ nào che giấu được.

Long Thiên Tuyệt trong lòng thất kinh, người này rốt cuộc là người  nào? Vì sao trên người có khí tức cường đại như thế ? Ngay cả hắn cũng  không thể nhìn thấu ...Nhân vật như thế lại tới cùng mình tranh đoạt một  cái tiểu thú sủng, ý đồ đến của đối phương lại rõ ràng, bất quá, rõ ràng  chính là tới bới móc.

Hắn tìm tòi trong đầu một lần, đến tột cùng từ trước tới nay mình có  đắc tội một người như vậy hay không, nghĩ tới nghĩ lui, hắn thủy chung  không cách nào tra ra đến tột cùng.

Hai người bố vợ và con rể giằng co lẫn nhau, đám lái buôn trên cả con  đường bán sủng vật đều điên cuồng. Chính là một con tiểu Anh Vũ, hay là  một con Tiểu Anh Vũ bị thương, lại có thể bán ra một vạn lượng bạc, quá  điên cuồng !

Có không ít tiểu thương trong tay có Tiểu Anh Vũ rối rít giơ Anh Vũ nhà mình lên chạy vội tới, tong miệng tranh nhau ồn ào.

"Chỗ này của ta có Anh Vũ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, mua một tặng một!"

"Ta mua một tặng hai, mua Anh Vũ của nhà chúng ta đi!"

"Mua Anh Vũ nhà ta đi ! Mua một con Anh Vũ, tặng thêm mười con thỏ!"

"......"

Cả con đường cái nhất thời sôi trào lên.

Hai người Long Thiên Tuyệt cùng Vân Mộ Phàm rốt cục di chuyển khỏi  tầm mắt giằng co, trên trán đồng loạt rơi xuống hắc tuyến, hai người bọn  họ là có nhiều hành động kì lạ, mới có thể làm cho mọi người trên cả  con đường cái đều xao động lên ?

"Hai vạn hai, đây là giá cuối cùng ta đưa ra." Long Thiên Tuyệt bình tĩnh nói.

Vân Mộ Phàm khẽ hừ một tiếng: "Ta ra ba vạn hai!"

Hô xong giá tiền, hắn ngưng mắt nhìn Long Thiên Tuyệt loại xem kịch  vui, muốn xem hắn phản ứng. Nếu như hắn đủ yêu thương con gái của mình,  tin tưởng coi như là vung tiền như rác cũng đều vì con gái mua Anh Vũ,  nhưng mà, hắn lại thất vọng.

"Tiểu Nguyệt Nha, nhương con vẹt nhỏ này cho bá bá đi, bá bá có tiền  nhất định sẽ chăm sóc cẩn thận cho nó." Long Thiên Tuyệt cúi đầu nói với  con gái trong ngực.

Sắc mặt Vân Mộ Phàm hơi đình trệ, nhất thời có loại bối rối như ăn phải nửa con ruồi.

Tiểu Nguyệt Nha sâu sắc nhìn tiểu Anh Vũ một cái, gật đầu, thanh âm  mềm mại nói : " Bá bá, xin ngài chăm sóc cẩn thận điểu điểu ..."

Ánh mắt nhỏ lấp lánh vô số ánh sao tới đây, trong lòng Vân Mộ Phàm  nhất thời mềm mại lại rối tinh rối mù, cục cưng nhỏ bé, ông ngoại nhất  định sẽ chăm sóc cẩn thận điểu điểu,trả lại đến trong tay cháu.

Vân Mộ Phàm đối với kết quả khảo nghiệm của mình rất không hài lòng,  cũng không phải là tiếc bạc, chẳng qua là bạc này bị lừa đảo có chút oan  khuất. Nhìn nhìn tiểu thương kia sau khi nhận lấy bạc,vẻ mặt kích động  đến suýt nữa thì bất tỉnh đi, là hắn biết mình rốt cuộc giống coi tiền  như rác cỡ nào.

Thở dài, Long Thiên Tuyệt đã mang theo hai đứa nhóc rời khỏi gian  hàng, đi tới tửu lâu phía trước cách đó không xa. Hắn thấy vậy, lập tức  cất bước chạy theo, trong tay còn đem tiểu Anh Vũ kia giơ lên.

"Phụ thân, người kia lại đuổi theo chúng ta." Tiểu Mặc giật nhẹ chéo áo của phụ thân, liếc về phía thân ảnh đi theo phía sau.

Long Thiên Tuyệt cũng không quay đầu lại nói: "Đừng để ý đến hắn, hắn  thích đi theo thì cứ đi theo, chúng ta nên làm cái gì thì cứ làm cái  đó."

Di? Tiểu Mặc liếc nhìn thần sắc của phụ thân, cảm thấy, cảm thấy có chút cổ quái.

Trong tửu lâu, một nhà ba người ở lầu hai tìm một cái bàn sạch sẽ  ngồi xuống, bởi vì muốn một mình hưởng thụ thiên luân chi nhạc ( quan hệ cha con í ), cho nên Long Thiên Tuyệt cũng không để cho bất kì thuộc hạ nào đi theo, mọi việc thân lực thân vi ( tự bỏ sức tự làm ).

Nhi tử ngồi ở đối diện, nữ nhi ngồi ở trong ngực của hắn, còn có hai  con thú sủng lười biếng gục xuống bàn, cùng nhau chờ rượu và thức ăn đến  để ăn cơm. Long Thiên Tuyệt lẳng lặng nhìn xung quanh, hưởng thụ giờ  phút ấm áp này.

Nhưng mà, thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủn, có người lại tới phá hư người một nhà chung đụng ấm áp.

Tiểu Mặc tà tà đánh giá Vân Mộ Phàm cố ý ngồi xuống bàn kề cận bọn hắn, nâng quai hàm nhỏ, không biết đang suy tư cái gì.

Tầm mắt Tiểu Nguyệt Nha thì trực tiếp rơi vào trên người tiểu Anh Vũ  trong tay của hắn, tình yêu thương của trẻ nhỏ nhất thời lan tràn.

Nói chung, hai huynh muội là không chuyên tâm, Long Thiên Tuyệt mắt  nhìn mũi, mũi nhìn tim, trực tiếp không để ý đến đối phương, bởi vì hắn  đã nhận thấy được trên người đối phương không có bất kỳ sát khí nào,  nhiều lắm cũng chính là nhàm chán tìm đến gây sự, đối với cái loại người  này, không nhìn mới là phản kích tốt nhất.

Vân Mộ Phàm vừa quan sát phản ứng của một nhà ba người, vừa suy nghĩ bước kế tiếp của kế hoạch thử dò xét.

Lúc này, tiểu nhị bưng bàn con đựng món ăn đi lên thang lầu :" Khách quan, món ăn của các ngươi tới ..."

Bố trí xong một đạo món ăn cuối cùng, tiểu nhị cười tủm tỉm nói : "  Đây là bàn hạnh nhân phật thủ cuối cùng của bổn tửu lâu, mời khách quan  từ từ hưởng dụng."

"Chờ một chút ! Ta cũng muốn hạnh nhân phật thủ, ta nguyện ý trả gấp  mười lần giá tiền!" Vân Mộ Phàm lập lại chiêu cũ, đột nhiên giữa chừng  nói ra.

Một bàn người cùng thú sủng đồng loạt trừng mắt nhìn về hướng hắn, thật giống như là hắn không chuyện ác nào không làm.

Vân Mộ Phàm thấp giọng ho khan vài tiếng, ý vào trên mặt mình bây giờ  mang mặt nạ, xấu hổ cùng cố kỵ và vân vân hết thảy ném ra sau đầu : "  Nếu như gấp mười lần tiền không đủ, ta nguyện ý xuất ra gấp trăm lần giá  tiền ! Tóm lại cái khay hạnh nhân phật thủ này, ta muốn định rồi!"

Tiểu nhị mắt chữ o mồm chữ a, hắn cũng coi như là gặp nhiều kiểu  khách nhân, nhưng loại khách nhân như này vẫn là lần đầu tiên thấy được.  Khó xử nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, bộ dạng cùng khí thế của vị công  tử này thoạt nhìn cũng không phải là dễ chọc, hắn thật sự không dám mở  miệng.

Đột nhiên, Long Thiên Tuyệt tại chỗ đứnglên.

Cùng với hắn đứng dậy, một cỗ hàn khí chuyển động bay vòng vòng quanh cái bàn.

Tiểu nhị chợt rút lui về phía sau một bước, thầm nghĩ không ổn, khách nhân không phải là tức giận muốn lật bàn đi ?

Đáy mắt Vân Mộ Phàm tinh quang chợt lóe, hắn đang chờ Long Thiên  Tuyệt tức giận đây, chỉ có thời điểm con người nất đi bình tĩnh, mới có  thể thấy rõ bộ mặt thật của hắn.

" Tiểu Mặc, các ngươi ngồi trước, phụ thân đi thay quần áo, rất nhanh  liền trở lại." Long Thiên Tuyệt dặn dò nhi tử một câu, rời khỏi ghế đi.

Cứ như vậy ? Đem nhi tử cùng nữ nhi bỏ lại ở nơi này, bản thân mình tránh đi ?

Vân Mộ Phàm đầy bụng không vui, thiệt mệt cho mình còn đối với hắn  cho bảy mươi phần ấn tượng, cảm thấy hắn coi như không tệ, ai ngờ kết  quả như thế làm cho hắn thất vọng.

Khấu trừ! Hung hăng khấu trừ mấy phần !

Trực tiếp khấu trừ hắn ba mươi phần !

Long Thiên Tuyệt rời khỏi tịch gian, Vân Mộ Phàm vô số lần muốn tiến  lên, cùng hai đứa cháu ngoại của mình liên lạc một chút tình cảm, nhưng  loại dục vọng này cuối cùng là bị hắn đè ép chế trụ, giờ phút này hắn  mang chính là mặt nạ người khác, hắn bày ra chính là một người không  biết giảng đạo lý, đặc biệt là thích cướp đồ của người khác coi tiền như  rác, nếu để cho hai đứa cháu yêu quý biết hắn chính là ông ngoại của  bọn nó, như vậy thể diện của hắn sau này còn biết để chỗ nào ?

Tổ tôn ba người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, thời gian cứ như vậy dần dần trôi qua, không khí quỷ dị vô cùng.

Một lúc lâu, Long Thiên Tuyệt quay trở lại.

Ánh mắt Vân Mộ Phàm nhìn Long Thiên Tuyệt lạnh lùng vài phần, rõ ràng  nói lên ta không hài lòng, không chịu vì bỏ tiền vì con gái, tùy ý bỏ  con cái lại một chỗ, sao có thể xứng với con gái yêu của hắn chứ? Cả hai  đứa cháu ngoại hắn cũng không yên tâm để lại bên cạnh một người cha như  này.

Quyết định rồi, hắn muốn cùng Long Thiên Tuyệt ngả bài, cho hắn một  cơ hội cuối cùng tự mình giải thích. Nếu y vẫn còn không có cách nào  khác thuyết phục hắn, để cho hắn có thể tin phục (tin tưởng & nghe theo ) rằng y có tư cách trở thành một trượng phu cùng phụ thân, hắn liền lập tức mang theo hai đứa cháu ngoại rời đi.

Thân thể còn chưa có rời ghế, Long Thiên Tuyệt đã đi trước một bước  ôm lấy con gái: "Chúng ta đi, thay đổi một tửu lâu khác để ăn cơm !"

Nhất quyền trọng kích (một đòn nhưng nặng) đi ra ngoài, như quyền đầu đấm bông.

Trong lòng Vân Mộ Phàm kìm nén gắt gao, đứng dậy, theo sát một nhà ba người xuống lầu.

"Tiểu Mặc, cẩn thận thang lầu." Long Thiên Tuyệt hướng con trai nháy  mắt một cái, chính mình dẫn đầu cất bước, liền xuống bậc thang thứ hai.  Tiểu Mặc nhận được ánh mắt của hắn, có chút hiểu được, cũng cất bước đi  theo, phụ thân đạp xuống nơi nào, hắn liền đạp xuống nơi đó.

Vân Mộ Phàm đi theo phía sau bọn họ, cũng cất bước đi xuống bậc  thang, hắn theo quán tính đạp xuống bậc thứ nhất. Dưới chân đột nhiên  loáng một cái trống rỗng, có tiếng vụ gỗ khách khách vỡ vụn truyền vào  trong tai, hắn giật mình thấy không ổn, tay phải theo bản năng hướng vào  tay vịn của thang lầu mà vịn xuống.

Chết tiệt! Nhất định là Long Thiên Tuyệt giở trò quỷ!

Hắn nhớ được lúc hắn lên lầu cũng giẫm qua bậc thang lầu này, hoàn  hảo không tổn hao gì, làm sao lúc này lại đột nhiên xảy ra vấn đề ?

Nhìn một nhà ba người mạnh khỏe đi xuống bậc thang, đối với chuyện  phát sinh phía sau thì mắt điếc tai ngơ, hắn càng thêm khẳng định suy  đoán của mình. Tay phải chạm đến đến tay vịn thang lầu, trọng tâm thân  thể của hắn tự nhiên nghiêng về phía tay vịn, trong lúc bất chợt, chỗ  lòng bàn tay chạm đến có một tầng trơn trượt, lòng bàn tay phải của hắn  trượt xuống thêm, cả người suýt chút nữa thì ngã quỵ.

"Đáng chết!"

Hai mắt Vân Mộ Phàm toát ra ánh lửa, thân thể nhẹ nhàng bay lên một  cái, thi triển khinh công, từ trên thang lầu trực tiếp nhảy xuống, chậm  rãi rơi xuống đất.

Hừ, chút ít mánh khóe như vậy cũng dám ở trước mặt hắn phô trương ?

Trong nháy mắt rơi xuống đất, dưới chân không biết dẫm lên cái gì,cảm xúc rất nhỏ,có chút kì lạ.

Vân Mộ Phàm cúi đầu xuống nhìn lại một chút, mơ hồ cảm thấy có chút  không ổn. Chỉ thấy dưới chân hắn chôn một cái dây rất rất nhỏ, một đầy  sợi dây buộc ở thang lầu, một đầu khác theo quỹ đạo lan tràn hướng về  phía trước... Hắn một đường đi theo quĩ đạo của sợi dây nhỏ, hướng về phía  trước mà đi, tầm mắt của hắn còn chưa đạt tới một nửa dây nhỏ, đột  nhiên,một cỗ khí tức nóng hổi đập vào mặt !

Hắn hít vào một hơi,chỉ thấy phía trên đỉnh đầu của hắn chẳng biết từ  lúc nào treo lên một cái bồn lớn, kèm theo va chạm của dây nhỏ, bồn lớn  lật nghiêng. Canh nóng ở trong bồn lớn trong nháy mắt đổ nghiêng xuống,  hướng phía trên đỉnh đầu hắn hung hăng trút xuống !

Giận!

Hắn lo lắng né tránh, mất đi sự thong dong trong ngày thường, mấy cái  tung người nhảy vọt trước sau, mới hiểm hiểm tránh thoát công kích của  canh nóng.

"Ha ha ha......" Tiểu Mặc ở cách đó không xa cười lớn.

Những khách nhân khác trong tửu lâu cũng nhất tề tới đây vây xem.

Vân Mộ Phàm mặc dù tránh thoát công kích của canh nóng, nhưng là bây  giờ chẳng ra làm sao, vẫn còn làm cho hắn tức giận bội phần.

Quay đầu lại, cùng ánh mắt hung hăng đụng vào Long Thiên Tuyệt.

Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt mỉm cười, rất có vui sướng của người thắng  cuộc, mà Vân Mộ Phàm thì tâm tình phức tạp vô cùng, lẽ ra đối phương  trêu đùa hắn như thế, hắn hẳn là phải tức giận căm thù mới đúng, nhưng  hết lần này tới lần khác tâm trạng tức giận của hắn bị một loại tâm tình  khác không biết tên đè xuống dưới.

"Ha ha ha...... Tốt, rất tốt!" Vân Mộ Phàm phủi phủi bụi đất trên người,  đột nhiên cười to ba tiếng, thay đổi vẻ giận dữ, xoay người nghênh ngang  rời đi.

Hắn cười đến khó hiểu, nhưng Long Thiên Tuyệt thấy rõ ràng, khóe miệng khẽ nhếch lên hé ra nụ cười mỹ lệ mà thần bí.

Tiểu Mặc nhìn hai người hai bên một chút, nhức đầu, có chút không rõ  ràng : " Phụ thân, ngươi đang đùa bỡn hắn, hắn tại sao còn nói tốt vậy  ?"

Long Thiên Tuyệt sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, ý vị thâm trường nói: "Bởi vì tốt, cho nên tốt."

Tiểu Mặc nhíu chặt lông mày, phụ thân có cần phải làm cho mơ hồ như vậy không ?

« Phụ thân,ta muốn tiểu Anh Vũ ! » Tiểu Nguyệt Nha ánh mắt không rời khỏi Tiểu Anh Vũ bị bỏ rơi, nắm tóc phục thân nói.

« Được, phụ thân đem bắt nó cùng nhau về nhà. » Long Thiên Tuyệt ôn  nhu mỉm cười, thuận theo tâm tư của con gái, trở lại lầu hai, đem Tiểu  Anh Vũ mang theo.

Một nhà ba người rời khỏi tửu lâu không lâu, xa xa nhìn thấy Long  Thiên Thần bước nhanh chạy tới, trong miệng hô lớn : « Đại ca, các ngươi  có gặp phải một vị cao nhân cổ quái không ? »

Long Thiên tuyệt không có trả lời, không tiếng động đợi hắn chạy tới gần.

« Đại ca, mới vừa rồi trong phủ có cao nhân cổ quái tới, hắn luôn mồm  tự xưng là nhạc phụ đại nhân của huynh, cha ruột của đại tẩu, nói muốn  tìm đến đại ca. Huynh có vừa vặn đụng mặt hắn không ? » Long Thiên Thần  nói chuyện, vừa bốn phía chung quanh, tìm kiếm tung tích cao nhân.

« Đại ca, người nọ rất lợi hại, nếu huynh gặp hắn nhất định phải cẩn  thận, hắn thâm tàng bất lộ. Di ? Tiểu Nguyệt Nha, chừng nào cháu lại  thêm một cái tiểu sủng vật rồi ? » Tư duy của Long Thiên Thần cực kỳ  nhanh chuyển, vừa nói nói, lực chú ý liền chuyển đến trên người Tiểu Anh  Vũ.

Long Thiên Tuyệt bất đắc dĩ thở dài, con ngươi thâm thúy thăm thẳm chợt lóe, trong lòng đã có tính toán.

Tiểu Mặc nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên quát to một tiếng: "Không tốt! Phụ thân, người xong rồi !"

Tiểu tử thúi, nơi nào có nhi tử nguyền rủa cha của mình xong rồi ?

Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng trừng nhi tử một cái.

"Phụ thân,chúng ta vừa nhìn thấy người kia có phải hay không chính là  ông ngoại giả dạng ? Bảo sao. Ta thế nào cứ cảm thấy hắn ta có chỗ nào  đó cổ quái, thì ra là hắn chính là ông ngoại !" Tiểu Mặc nhô ra cái  miệng nhỏ nhắn, bắt đầu nghĩa phẫn điền ưng, " Ông ngoại quá giảo hoạt  rồi ! Ông lại giả trang thành bộ dáng của người khác tới khảo nghiệm phụ  thân ....A ! Mới vừa rồi phụ thân thiếu chút nữa thì giội cho ông nước  canh đầy đầu, ông ngoại chẳng phải là muốn tức chết sao? Phụ thân, người  xong thật rồi ! Ông ngoại nhất định sẽ đem người hưu bỏ, sau đó cho mẫu  thân tìm rất nhiều rất nhiều nam nhân..."

Trên trán Long Thiên Tuyệt hắc tuyến rơi rụng, con trai, hình như con lo lắng chuyện không đâu rồi?

Đại ca hắt nước canh nóng vào nhạc phụ đại nhân của mình ? Long Thiên Thần khẽ nhếch miệng, vẻ mặt như hóa đá.

Đại ca, huynh cũng quá mạnh mẽ đi ? Ngay cả nhạc phụ đại nhân của mình cũng dám xuống tay ?

"Đại ca, nói như vậy, người kia chính là cha ruột của đại tẩu, nhạc  phụ đại nhân của huynh?" Long Thiên Thần chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh  choáng váng, có chút không có cách nào tiếp nhận sự thật này, hắn so  với đại ca càng thêm quá đáng, lại còn nhét qua tiền cho đối phương, ý  định tùy tùy tiện tiện lấy tiền đuổi hắn, khó trách biểu tình của đối  phương lúc ấy oán giận như vậy.

Nguy rồi,chuyện này hắn rốt cuộc có nên nói thẳng với đại ca hay không ?

Thôi, hay là không cần, dù sao thì giội nước canh cùng lấy tiền đuổi  người tính chất ác liệt cũng không còn kém bao nhiêu, sự thật là đại ca  đã đem nhạc phụ dại nhân của hắn làm cho mất lòng, hắn cũng đừng có lại  tự động đi làm bia đỡ đạn.

"Phụ thân, người đừng khổ sở, mặc dù người rất nhanh sẽ bị hưu, con  rất nhanh sẽ có nhiều phụ thân mới, có thể là chín người, có thể là mười  người ...Nhưng mà con cùng Tiểu Huyên Huyên sẽ đều hiếu thuận với người,  chúng con sẽ chăm sóc, phụng dương người trước lúc lâm chung ... Tiểu Mặc  dùng ánh mắt đồng tình ngưng mắt nhìn phụ thân, biểu lộ tiếng lòng của  bé. ( editor : edit đến đoạn này ta muốn sặc nước miếng :| )

Một đầu tóc vàng run run, Long Thiên Tuyệt rất muốn bóp cái cổ nhỏ nhắn của nhi tử một cái.

Xú tiểu tử, lão tử còn không cần ngươi tới thay ta dưỡng lão đâu !

Còn chín, mười phụ thân mới ? Tới bao nhiêu, hắn liền diệt bấy nhiêu !

Long Thiên Thần không nhịn được, phốc một cái phụt cười, sau đó càng  không thể cứu vãn, ôm cái bụng của người, cuồng tiếu không ngừng.

"Phụ thân, Huyên Huyên yêu ngươi !" Rốt cục có một cái âm thanh của  lương tâm xuất hiện, Long Thiên Tuyệt ôm nữ nhi, hung hăng hôn vài ngụm.  Vẫn còn nữ nhi là tri kỷ nhất, nhi tử cùng đệ đệ gì đó, đều là lang sói  hết

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip