Beta: Thiên phi
Bên trong Tạ Thủy các, hai người Thanh Thu cùng Thanh Đông đem những gì Tấn phi ban cho tiểu thư từng cái từng cái lấy ra. Tương Như Nhân nhìn, thân thể miễn cưỡng ghé vào trên bệ cửa sổ, liếc mắt vừa nhìn một bàn toàn đồ tốt, tiếp theo, tầm mắt rơi vào mấy đoá hoa đào trên cây trồng trong viện .Nàng còn đang suy nghĩ, cô cô về nhà thăm người thân một chuyến như vậy thật là phô trương, tương lai nàng cũng cần phải trở thành dạng người như vậy sao?Thanh Thu đứng một bên thấy nàng nãy giờ không nói gì, gọi nhỏ một tiếng, Tương Như Nhân đưa tay hướng về phía nàng ta. Thanh Đông đem một cái hộp đưa tới, đặt trên tay của nàng, cô cô ra tay thật hào phóng, đưa đến chỗ nàng những thứ kia đều nhiều như vậy, Tương gia xem như là giàu có và đông đúc, có thứ tốt gì mà nàng chưa thấy qua? Nhưng so với trong cung vẫn còn kém xa."Đem cất hết đi."Tương Như Nhân không hứng thú lắm, Thanh Đông nhìn một khối hồng ngọc trong đó, đề nghị:"Tiểu thư, người còn một đôi trâm song phượng chưa có đá đính mắt phù hợp. "Tương Như Nhân khoát khoát tay, Thanh Đông hiểu ý liền giữ lại hộp hồng ngọc, còn lại đều đưa đi khố phòng.Liên tiếp vài ngày, Tương Như Nhân trong lòng đều không thoải mái, rốt cuộc Thiệu thị phát hiện sự khác thường của nàng, một hôm nàng thỉnh an, kéo nàng đến bên cạnh hỏi, "Ma ma nói ngươi hai ngày này tâm tình không tốt, làm sao vậy?"Tương Như Nhân mím môi,thoáng trên mặt một chút bối rối, cuối cùng lẩm bẩm hỏi một câu. "Mẫu thân, sau khi vào cung, có phải là không thể về nhà thường xuyên?"Thiệu thị đoán được việc Tấn phi về nhà thăm người thân đã ảnh hưởng đến nàng, tay liền nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng. "Nha đầu ngốc, gả cho người ta rồi, không thể thường về nhà mẹ đẻ, huống chi là vào cung.""Cô cô chẳng được tự do dù chỉ một chút." Một lúc sau, Tương Như Nhân nói một câu. Bên cạnh có nhiều cung nhân phục vụ như vậy, giống như đang giám sát, cô cô muốn cùng tổ phụ nói chuyện riêng một chút cũng không được."Gả cho người khác cũng không được tự do, hơn nữa, tại nơi như hoàng cung lại càng không tự do." Rất nhiều thứ Tương lão gia tử cũng không thể dạy cho nàng. Cái tuổi này của Tương Như Nhân, tò mò nhiều chuyện lắm, nhất là sau khi nhìn thấy Tấn phi.Thiệu thị ôn nhu nhìn nữ nhi. "Mặc dù là Hoàng Thượng, cũng không phải hoàn toàn tự do. Hắn phải có trách nhiệm với giang sơn xã tắc, Hoàng hậu nương nương phải duy trì sự an bình của hậu cung. Trên đời này hầu hết tất cả mọi người, không phải nói muốn tự do là có thể tự do. Cô cô ngươi cũng giống vậy, sự vinh sủng của nàng có thể rạng rỡ Tương gia, mà sự hưng thịnh Tương gia của chúng ta cũng cho cô cô ngươi một hậu thuẫn vững chắc. "Tổ phụ vì triều đình làm nhiều như vậy, cô cô không được sủng ái thì Hoàng Thượng cũng sẽ không thờ ơ. Lại nói phụ thân và Nhị thúc cũng đều đã làm quan nhiều năm.Tương Như Nhân không rõ, tổ phụ cùng phụ thân bọn họ đều có khả năng như thế, làm sao sẽ cần một nữ nhân ở sau lưng chống đỡ? Căn bản là không cần. "Ngươi tuổi còn nhỏ." Thiệu thị biết nàng nhất thời chưa thể hiểu rõ hết được những uẩn khúc trong đó, "Công lao của tổ phụ ngươi không ai có thể phủ nhận, nhưng ngươi phải biết rằng, một hậu cung, cũng là một thiên hạ. Ở bên trong thiên hạ này, cô cô ngươi được sủng ái, vậy tổ phụ ngươi cùng phụ thân ngươi, Nhị thúc thậm chí Tương gia sẽ càng tốt." Mọi người đều muốn càng ngày càng thăng tiến trở thành một gia tộc đứng đầu. Không phải người ta chỉ muốn qua hết đời mình thì xong, mà còn là cân nhắc đến những đời sau nữa. Tương Như Nhân trầm mặc, nàng nghe xong cũng hiểu được một điểm mấu chốt. Tương lai nàng cũng nhất định phải được sủng ái ở hậu cung, như vậy Tương gia mới có thể càng ngày càng tốt.Thiệu thị sờ sờ tóc nữ nhi, "Chờ Nhân Nhi trưởng thành sẽ hiểu."Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt hai năm. Mười tuổi Tương Như Nhân càng khiến Tương lão gia tử thích, tổ tôn hai người thường thường ở trong thư phòng ngẩn ngơ hơn một canh giờ, suốt buổi đều có thể nghe được tiếng cười của Tương lão gia tử.Tương lão gia tử cầm một con cờ đặt ở trên bàn cờ, sờ sờ râu mép nhìn Tương Như Nhân ngồi ở đối diện vẻ mặt trầm ngâm. "Đánh cờ, đừng quá nghiêm túc!"Tương Như Nhân khẽ run, để cờ xuống. "Tổ phụ, người không phải nói nó cũng giống như sinh mạng, một bước sai kéo theo nhiều bước sai, cho nên phải nghiêm túc đối đãi."Tương lão gia tử thấy nàng nhớ kỹ lời của mình đã nói, cười ha ha. "Đây là đang nói cho ngươi biết, cuộc sống ngươi sau này phải đi cẩn thận từng bước. Thế nhưng, ngươi phải nắm rõ khi nào nên nghiêm túc, khi nào không cần như vậy."Tương Như Nhân ngẩng đầu nghe, Tương lão gia tử ho nhẹ một tiếng. " Quan trọng là ngươi cần biết được, người đánh cờ cùng ngươi có tâm tính thế nào. Nếu hắn luôn chuyên chú, tập trung hết sức thì ngươi liền toàn lực đối chiến. Nếu hắn không thèm để ý, ngươi liền phối hợp giết thời gian thôi."Tương Như Nhân tự đánh giá một chút, xong, khóe miệng thoáng nụ cười. "Tổ phụ, ý của ngài Nhân Nhi hiểu rồi."Tương lão gia tử hài lòng sờ sờ râu mép, cùng nàng vui vẻ kết thúc ván cờ.Mắt thấy sắc trời chuyển tối, Tương lão gia tử đứng dậy, Tương Như Nhân vội đến bên cạnh đỡ lấy hắn, Tương lão gia tử tay chống quải trượng, đi từ từ đến cửa thư phòng. "Tháng chín trong cung có yến tiệc mùa thu, ngươi theo mẹ ngươi một chuyến đi.""Vâng"Tổ tôn hai người đứng cùng một chỗ, một lớn một nhỏ có chút giống nhau.Rất lâu sau, Tương lão gia tử mới nói tiếp. "Đi chỗ đó làm quen một chút với gia quyến các phủ, ngươi cũng đến tuổi phải ra ngoài giao thiệp rồi. Lúc rảnh rỗi thì nên mời các tiểu thư khác đi du ngoạn."Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip