Chuyen Ver Junseung Nguoi Chong Mau Lanh Chuong 85 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 85:

Junhyung đứng ở phía sau cậu, bàn tay đặt ở bên cạnh dùng sức nắm chặt lại.

"Nếu..." hắn cảm giác ánh mắt mình vô cùng đau khổ, thật sự hắn rất muốn tiến lên, ôm chặt cậu vào lòng giống như hai năm trước đây, cậu có biết không, hắn nhớ cậu như thế nào, nhưng hiện tại...hắn lại không dám...

"Nếu anh nói cho em biết, cho tới tận bây giờ anh đều không coi em là quân cờ, nếu như anh nói, anh thật lòng coi em là vợ anh, em có tin anh, nếu như anh nói, anh yêu em. Em sẽ tin?" Từng câu, từng chữ hắn nói đều rất rõ ràng. 

Nhưng, đối với Hyunseung, những lời nói đó lại giống như một câu chuyện cười.

Hắn yêu cậu.

"Xin lỗi, ngài Yong, tình yêu của anh, tôi nhận không nổi". Nếu là hai năm trước, hắn nói với cậu một câu này, cậu có thể vì hắn mà hi sinh, vì hắn mà chết, nhưng hôm nay, hai năm đã trôi qua, cậu sẽ không tin tưởng bất cứ lời nói nào của hắn nữa.

Khi hắn ném cho cậu tờ giấy ly hôn, khi hắn một đạp, đạp lên bụng của cậu, khi hắn...tự tay hủy bỏ đứa con của bọn họ, tình yêu đã không còn.

Môi của Junhyung khẽ động, sự cay đắng tột cùng kia dần dần theo đầu lưỡi truyền đến trái tim.

"Vợ, xin lỗi... Chuyện đứa bé..." móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, hắn đã biết chuyện đứa bé, đây là chuyện khiến hắn hối hận cả đời, cũng là chuyện khủng khiếp nhất trong quá khứ của cậu, không ai có thể làm cho sinh mạng nhỏ kia sống lại, hắn không thể...và cậu cũng không thể.

Câu xin lỗi này của hắn, có thể chấp nhận, nhưng không phải chỉ cần một lời xin lỗi là có thể cứu vãn chuyện đã xảy ra.

"Ngài Yong, tôi nói, câu xin lỗi của anh, tôi đã nhận rồi, tôi muốn ở một mình..." Hyunseung ngẩng đầu lên, vô thức, mắt cậu đẫm nước nhưng nước mắt vẫn không rơi xuống.

Đứa bé, Bánh Bao Nhỏ... Bánh Bao Nhỏ của cậu, đáng nhẽ Bánh Bao Nhỏ còn có một anh trai hoặc chị gái...

Cả người Junhyung cứng lại, tha thứ, chấp nhận, cậu không hận hắn... Nhưng hắn lại mong là cậu hận hắn, cho dù cậu không yêu cũng có thể hận, có hận mới có thể yêu, cậu lại không hận, như vậy, còn yêu... Cả người hắn nhứ đứng không vững, câu nói kia, "Em còn yêu anh?", hắn không thể nói gì, xoay người, bước từng bước ra khỏi thế giới của cậu, giống như hai năm trước, hắn cũng vô tình bước ra khỏi thể giới của cậu.

Nếu như khi hắn hỏi cậu, hắn có yêu cậu không, hắn trả lời là có thì bọn họ sẽ không phải đi đến bước đường ngày hôm nay.

Lại một lần nữa gặp lại, hắn như nhận được một niềm vui lớn trong cuộc đời mình, còn cậu lại nhìn hắn như một kẻ xa lạ, đúng như người xa lạ. Bọn họ lúc đó, chỉ có một câu ngài Yong, xưng hô một cách xa lạ. Tiếng đóng cửa truyền tới, tiếng bước chân nhỏ dần nhỏ dần giữa không trung.

Hyunseung quay đầu lại, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống.

Cậu khuỵ xuống trên mặt đất, mặt đất lạnh như băng, lạnh giống như trái tim cậu.

"Yong Junhyung, tất cả đã quá muộn, chúng ta đã không thể quay lại như ngày xưa nữa, thật sự là không thể quay lại nữa." Cậu ôm lấy lồng ngực, không biết là đã bao lâu rồi cậu không khóc như vậy, đã bau lâu cậu không trải qua nỗi đau này.

Người đàn ông đứng ngoài cửa, tay đặt trên nắm cửa, có thể nghe rõ tiếng khóc từ bên trong truyền đến, từng hồi từng hồi, dường như không thể ngừng lại được, hắn đau đớn nhắm mắt lại, bên trong và bên ngoài cánh cửa giống như là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Khoảng cách giữa bọn họ, trong một thời gian ngắn lại xa xôi đến thế, tựa như một người ở mặt đất, một người ở trên trời, khi chạm vào đã phá vỡ tất cả, duyên phận như lại bắt đầu một lần nữa.

Rồi sau đó là sự hối hận về những gì đã xảy ra hai năm về trước, nhưng đã quá muộn, thật sự quá muộn.

Hyunseung ngồi trên xe của Seung Jo, đôi mắt nhắm nghiền,Seung Jo cũng không muốn quấy rầy cậu, hắn giúp cậu đặp một chiếc chăn mỏng lên người, hắn khẽ thở dài, hắn không biết Junhyung đã nói những gì với cậu, nhưng hắn biết, cậu đã khóc, người đàn ông kia vẫn có thể làm cho cậu khóc, hơn nữa còn khóc rất thương tâm.

Hắn khẽ cắn môi, không nói gì, sự tĩnh lặng trên xe thật đáng sợ, hắn cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn, nhưng hắn vẫn lựa chọn để cho cậu chìm trong không gian riêng của mình.

Xe dừng lại,Seung Jo nhẹ vỗ vào mặt cậu, nhìn đôi mắt hơi sưng đỏ lên của cậu, ánh mắt của hắn có một chút đau lòng, cậu và Bánh Bao Nhỏ thật không hổ là ba con, Tiểu Bao khóc òa lên, mắt cũng sẽ bị sưng đỏ như này, cậu cũng vậy.

" Hyunseung, tới nhà rồi."

Hyunseung khẽ giật mình mở mắt, thấy được khuôn mặt dịu dàng của Seung Jo.

Tới nhà, Hyunseung ngồi dậy, đúng là bọn họ đã về đến nhà.

"Được rồi, chúng ta xuống xe thôi, Bánh Bao Nhỏ có thể đang khóc." Seung Jo mở cửa xe, định bước ra ngoài, tay áo liền bị Hyunseung kéo lại.

" Sao vậy?" Hắn quay đầu, nhìn về phía Hyunseung, trong mắt không có chút khác thường, vẫn là Seung Jo luôn yêu thương cậu.

"Seung Jo, em xin lỗi..." ngón tay Hyunseung nắm chặt, không biết vì sao lại nói xin lỗi, nhưng cậu biết bản thân cậu nợ hắn một lời xin lỗi, nợ hắn một lời giải thích.

"Cậu ngốc này. " Seung Jo vỗ về gương mặt của cậu, "Em có biết, cho tới tận bây giờ anh cũng không cần em phải xin lỗi. " Đúng vậy, hắn không cần câu xin lỗi xủa cậu, thứ hắn muốn chính là tình yêu của cậu, nhưng, hiện tại, cậu có thể cho hắn sao? Hắn chỉ có thể chờ, chờ đợi cậu.

Ánh mắt của hắn có chút mông lung, sau đó hắn xuống xe, mở cửa nhà, Bánh Bao Nhỏ như muốn nhảy bổ vào lòng hắn, đúng như hắn nói, đôi mắt to màu trà kia đã ngập nước. "Cha, Bao Bao muốn ôm một cái...muốn ngủ ngủ,"

" Cha đã về rồi, bảo bối" hắn hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của Bánh Bao Nhỏ, còn Nana đang đứng trước mặt họ, trong nhà sạch sẽ, Bánh Bao Nhỏ nghịch ngợm này xem ra đã có người quản được rồi.

" Ba..." Bánh Bao Nhỏ đưa tay mập ra muốn Hyunseung ôm mình. Hyunseung đi lên, đưa tay ôm lấy thằng bé, cậu khẽ nhéo má Bao Bao, nụ cười trên gương mặt Bao Bao thật trong sáng đáng yêu, ánh mắt híp vào tươi cười, vẻ đơn thuần đáng yêu, cuối cùng cũng khiến lòng cậu bình yên hơn, Bao Bao đúng là bảo bối của cậu.

" Nana, hôm nay, cảm ơn con,"Seung Jo khẽ cúi người ôm lấy Nana, so với Bánh Bao Nhỏ, con bé đúng là rât nhẹ.

Nana ngượng ngùng cười, cô bé thật sự rất thích được Seung Jo ôm, trong lòng của cô bé mà nói, đây chính là cảm giác của cha. Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền vào.

Là ba...Nana chờ mong nhìn ra cửa, cửa mở ra, đứng bên ngoài, đúng là Dongwoon với bộ quần áo công sở màu đen, trên mặt còn lộ rõ sự mệt mỏi, hôm nay cậu có rất nhiều việc.

Chương 86:

"Ba.."Nana khẽ kêu một tiếng, đúng lúc Dongwoon cũng nhìn thấy Seung Jo đang ôm Nana, cậu cảm giác hai mắt của mình có chút chua xót, cậu nghĩ tới Nana không cần có cha, chỉ cần có một mình cậu là đủ rồi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Nana, cậu biết, nó thật sự rất muốn có một người cha, muốn có được tình thương của cha, nhưng cậu là một người ba không tốt, ngay cả một nguyện vọng nho nhỏ như vậy con cũng không thể cho nó, thậm chí còn không thể cho nó một cơ thể khỏe mạnh.

Môi của cậu khẽ động, khi nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Nana được Seung JO  ôm trọn trong lòng, trông thật đáng thương, đứa con gái đáng thương , từ khi sinh ra đến giờ, nó còn chưa được cha ôm lần nào.

" Chú chú," một tiếng nói non nớt truyền đến, cậu cúi đầu, nhìn đôi tay mũn mĩm của Bánh Bao Nhỏ đang kéo ống quần 

" Chú, ôm ôm..." từ ngữ của Bao Bao vốn rất đơn giản, nó đưa cánh tay nhỏ bé ra, thỉnh thoảng lại chớp chớp đôi mắt đáng yêu của mình. 

Dongwoon ôm Bánh Bao Nhỏ vào lòng, Bánh Bao Nhỏ quay mặt vào trong, nó tựa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình trên vai Dongwoon, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại chu lên, "Bao Bao thích chị, thích chú," nói xong, nó chu môi hôn vào má Dongwoon, không biết là đã học được từ đâu, làm cho tâm trạng đang có chút mất mát của Dongwoon, trong nháy mắt đã tốt lên rất nhiều.

Đứa nhỏ này, đúng là rất đáng yêu.

Còn Nana nhìn ba của mình ôm Bánh Bao Nhỏ, trên mặt nở một cười tươi trông thật đáng yêu, đây mới là nụ cười giành cho một cô bé bốn tuổi.

"Hyunseung, bây giờ con của cậu đã đáng yêu như vậy, đến lúc trưởng thành sẽ không ổn nha," Dongwoon ôm chặt cậu bé vào lòng, Bao Bao đưa tay dụi mắt, có thể chơi một ngày đã rất mệt rồi.

Hyunseung bước tới đón lấy Bánh Bao Nhỏ từ trong lòng Dongwoon, nhéo cái má phúng phính trên khuôn mặt nhỏ nhắn, "Nó chỉ cần giống Nana, biết nghe lời, là tôi yên tâm rồi, đúng rồi, Dongwoon, hôm nay, thật sự phải cảm ơn Nana, nếu không chúng tôi cũng không biết làm thế nào mới có thể đi ra ngoài, xem bộ dạng của Bánh Bao Nhỏ, cũng không có khóc, cũng không đói, Nana còn nhỏ mà đã chăm sóc tên nhóc này rất tốt."

"Tôi cũng muốn cảm ơn hai người, Nana ở nhà một mình, tôi cũng rất lo lắng, bây giờ thì tốt rồi," cậu nhìn sắc mặt của Nana, gần đây sắc mặt con bé đã tốt hơn rất nhiều, gương mặt sau cặp kính mắt kia lộ rõ sự dịu dàng.

Gặp được Hyunseug  có thể là may mắn lớn nhất đời cậu, sau này bọn họ mới biết dược, hạnh phúc đều là do bản thân mình nắm giữ.

"Hyunseung, hôm nay, chúc mừng cậu, triển lãm giới thiệu sản phẩm đã rất thành công," Dongwoon thành tâm chúc mừng cậu, Hyunseung ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt vẫn nhìn Bánh Bao Nhỏ, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt nhắm nghiên của Bánh Bao Nhỏ, cậu ấy đã nhìn thấy tất cả như vậy, chuyện đó cậu ấy cũng đã nhìn thấy.

"Hyunseung, đừng lo lắng." Dongwoon đặt tay lên vai Hyunseung, dường như nhìn ra sự mất tự nhiên của cậu. "Hyunseung, tất cả đều đã là quá khứ, với tôi và cậu đều là như thế, cho tới bây giờ chúng ta cũng chưa làm gì để lương tâm phải cắn rứt, chưa làm chuyện gì có lỗi với người khác, vậy thì tại sao phải sợ, không ai có quyền trách chúng ta. Vì cậu có tấm lòng đẹp nên cậu mới có thể thiết kế ra những tác phẩm xinh đẹp như vậy. Tôi nghĩ tất cả mọi người đều biết, cho nên mới yêu thích thiết kế của cậu như vậy."

Cho dù là Claudia hay Jang Hyunseung, đều giống nhau cả.

Hyunseung ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ sáng lên, không thể không nói, mấy câu nói ngắn ngủi của Dongwoon, thật sự là làm cậu cảm động nói không lên lời, cậu ấy đã nói tất cả những điều mà cậu sợ, điều mà cậu lo lắng...

Đúng vậy, cậu để ý nhiều như vậy làm gì, mặc kệ là Claudia hay là Jang HYunseung thì cậu vẫn là cậu, cậu cũng đã không còn là Hyunseung bị mọi người ghét bỏ nữa.

"Cảm ơn cậu Dongwoon" Hyunseung ôm chặt Bánh Bao Nhỏ trong lòng, Seung Jo mỉm cười nhìn cậu, có mấy lời nhưng hắn cũng không cần phải nói nữa.

Dongwoon đón lấy Nana từ trong lòng của Seung Jo, Nana im lặng để cậu ôm, nó cũng mệt rồi, một ngày chơi cùng Bánh Bao Nhỏ, cơ thể vốn không tốt của nó, thật sự là rất rất mệt.

"Tôi đưa cậu về," Seung Jo cầm lấy chìa khóa xe, định bước đi, lại thấy Dongwoon lắc đầu, "Không có vấn đề gì đâu, không cần, nhà của tôi gần đây thôi, đi bộ một lúc là đến, hai người đều mệt rồi, lại còn có Bánh Bao Nhỏ nữa." trẻ con dù sao cũng vẫn là trẻ con, Bánh Bao Nhỏ thoáng cái đã ngủ một giấc dài rồi.

Tuy rằng Seung Jo và Hyunseung vẫn kiền trì muốn đưa cậu về, cuối cùng, Dongwoon vẫn chọn ôm Nana đi bộ, bên ngoài, không biết gió đã nổi lên từ khi nào,Dongwoon dừng bước, cởi áo khoác của mình ra, một cơn gió thổi tới, làm cho cậu khẽ rùng mình, đúng là rất lạnh, cả người cậu khẽ co lại, lấy áo của mình khoác lên người Nana mà nó đã ngủ rồi.

Cậu bước nhanh về phía trước, dọc đường đi chỉ có đèn đường chiếu lên người cậu.

Một chiếc xe đỗ ở cách đó không xa, mơ hồ có thẻ nhìn thấy một đôi trai gái trên xe, lúc này đang hôn nhau thắm thiết.

Dongwoon ngẩng đầu nhìn, sau đó thì đi qua, nhưng, trong ánh mắt của cậu tựa hồ có rất nhiều điều, bóng người trong chiếc xe kia, không phải ai khác, chính là Kikwang, thế giới này thật nhỏ. Càng không muốn gặp, lại càng phải gặp.

Cậu bước thật nhanh qua, cúi đâu, nhìn gương mặt đang ngủ của con gái, vẻ mặt cậu thoáng đau lòng.

Còn trong mắt Kikwang thoáng hiện lên một bóng dáng màu đen, vẫn cách ăn mặc này, còn có một cái kính lớn màu đen, hắn đột nhiên đẩy cô gái trong lòng ra, một chút hứng thú đều không còn.

" Kikwang" cô gái xinh đẹp đưa tay lên lồng ngực hắn. "Xuống xe đi..." hắn rút ví tiền ra, lấy một tập tiền ném vào người cô gái, thế này là đủ rồi, chỉ có vài nụ hôn, xứng đáng rồi chứ.

" Kikwang, chúng ta còn không có..." cô ta còn chưa từ bỏ ý định bàn tay hướng xuống, đưa người liếm lỗ tai hắn, nhưng sự chán ghét trong mắt hắn đã nói rõ tất cả, cô gái kia chỉ có thể đi xuống, Đôi giày cao gót rời khỏi. Kikwang vội quay đầu hướng về phía trước.

Hắn sẽ có một buổi tối tuyệt vời, sẽ rất lãng mạm, nhưng, hiện tại hắn lại cảm thấy không còn chút hứng thú nào, còn không phải vì chàng trai đen xì kìa, cậu ta cho dù có hóa thành tro, hắn cũng nhận ra sự xấu xí đo, đã muộn thế này, cậu ôm đứa bé kia đi đâu, trời lạnh như thế, cũng không sợ đứa bé bị lạnh sao.

Hắn chạy xe rất nhanh, két một tiếng, xe đỗ lại, chặn ngay trước mặt Dongwoon.

"Lên xe, " giọng nói lạnh lẽo, hắn vốn là một người đàn ông dịu dàng, lúc này lại có thể sánh ngang với Yong Junhyung, không biết có phải là do bọn họ đã bên cạnh nhau quá lâu rồi không, tình cách của hắn không hiểu sao càng ngày càng giống Yong Junhyung. [ Jen: bệnh lây nhiễm ấy mà :v ]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip