Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chúc mừng sanh thần tiểu miêu của tui ^///^

------

Bùi Ngọc Nhi khoát tay, không quan tâm nói.

"Không đi thì thôi, dù sao ta cũng không có đói."

Đáng ghét, Vu Lạc Vũ cau mày, lại là dáng vẻ này, nha đầu thối này chính là đoán chắc mình muốn ăn gà nướng của nàng ta cho nên mới làm càn như vậy, được voi đòi tiên!

Vu Lạc Vũ tức giận trợn mắt nhìn Bùi Ngọc Nhi, Bùi Ngọc Nhi cũng không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm Vu Lạc Vũ.

Một lúc lâu sau, một thanh âm "rột rột rột" vang lên, đánh vỡ cục diện lúng túng này. Bùi Ngọc Nhi nhịn không được "xì" một tiếng bật cười.

Thì ra bụng Vu Lạc Vũ vào đúng lúc khẩn yếu này bắt đầu kháng nghị.

Khuôn mặt Vu Lạc Vũ trong nháy mắt đỏ lên.

A ~ thật là mất thể diện, lúc này Vu Lạc Vũ quả thật vô cùng lúng túng. Mặt mũi Vu vương đều bị mình làm cho mất hết.

Vu Lạc Vũ có chút không cam lòng ngẩng đầu, nhìn thấy Bùi Ngọc Nhi còn đang đứng một bên cười, ấy thế nhưng nàng không cảm thấy xấu hổ mà trái lại cảm thấy vui. Đây là có lẽ là lần đầu tiên nhỉ, Bùi Ngọc Nhi cười là vì mình.

Thôi được thôi được, Vu Lạc Vũ không bận tâm cười một tiếng. Vì nụ cười này của Bùi Ngọc Nhi, mật ong này cho dù thế nào mình cũng phải tìm cho nàng. Nhưng là bảo mình đi chọc tổ ong, cái này thật đúng là không thể nào.

"Khôn Bát." Vu Lạc Vũ ngẩng đầu hô.

Bùi Ngọc Nhi không rõ có chuyện gì.

Khôn Bát? Không phải là nữ nhân lần trước đưa mình trở về cung sao?

Bùi Ngọc Nhi mới vừa nghĩ tới đây, liền thấy trong không gian trắng xóa đột nhiên xuất hiện một điểm đen, ngay sau đó điểm đen kia đã đến trước mặt Vu Lạc Vũ.

"Chủ thượng." Người đó quỳ xuống hành lễ.

Vu Lạc Vũ ho khan một tiếng, nói:

"Ngươi...cũng nghe thấy tiểu chủ mới vừa nãy muốn cái gì rồi. Đi giúp nàng tìm đến đi."

Khôn Bát rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó mới nói.

"Vâng, chủ thượng." Sau đó đứng dậy, phi thân rời đi.

Vu Lạc Vũ thở dài, trong lòng rất phiền muộn.

Ám vệ của mình rõ ràng là để thăm dò ám báo, bảo vệ mình. Bây giờ lại đi chọc tổ ong cho Bùi Ngọc Nhi. Tiểu Ngọc Nhi chẳng lẽ là một yêu tinh? Nàng luôn không thích vâng lời mình, mình hà tất gì còn sủng nàng như vậy. Thật là...

"Này, Khôn Bát này đều là thời thời khắc khắc đều ở cạnh bảo vệ ngươi sao?" Bùi Ngọc Nhi thấp giọng hỏi.

"Cái gì mà gọi là 'Này'? Trong mắt ngươi cô vương là cái gì. Há cho ngươi gọi này gọi nọ sao? Gọi 'bệ hạ'." Vu Lạc Vũ bất mãn nói.

Bùi Ngọc Nhi suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, nói thế nào đi nữa nàng ta vẫn là vương.

"Bệ.Hạ." Bùi Ngọc Nhi gằn từng chữ, cắn răng nghiến lợi.

Vu Lạc Vũ lắc đầu một cái. Bỏ đi, không muốn cùng nàng ấy so đo nữa, xú nha đầu này tính phản nghịch rất cao, nếu cứ dây dưa tiếp một lát sau e là lại cãi nhau.

Vu Lạc Vũ uống một ngụm rượu, sau đó nói.

"Khôn Bát là ám vệ của cô vương, chức trách là bảo vệ cô vương. Cũng không phải là thời thời khác khắc, nếu không nàng làm sao có thời giờ dùng bữa, đi ngủ? Nhưng mà giống như hôm nay nàng dĩ nhiên phải ra ngoài âm thầm bảo vệ?"

"Vậy vừa rồi vì sao nàng không xuất hiện?" Vừa rồi thiếu chút nữa thì mình gặp nguy hiểm, ám vệ cái gì chứ!

"Nàng là âm thầm đi theo bên người bảo vệ cô vương!" Câu nói này Vu Lạc Vũ dùng ngữ khí rất nặng, ý nói chính là Khôn Bát chỉ bảo vệ Vu Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi không nằm trong phạm vi bảo vệ.

"Huống chi không có cô vương truyền gọi, nàng sẽ không hiện thân." Vu Lạc Vũ lại nói, nàng không để tâm, lúc nãy cũng không phải là đại sự gì, mấy tên tiểu lâu la mà thôi, không cần Khôn Bát, nàng cũng có thể giải quyết như thường.

"Hứ!" Bùi Ngọc Nhi hừ một tiếng, cũng không để ý đến Vu Lạc Vũ mà đi thẳng đến bên người nàng, ngồi xuống hơ lửa. Hôm nay cũng thật là quá lạnh, dù trên người Bùi Ngọc Nhi có hồ cừu nhưng nàng không còn nội lực nên vẫn bị gió lạnh làm cho run lẩy bẩy.

"Rất lạnh sao?" Vu Lạc Vũ nhìn hai bàn tay lạnh đến đã có chút đỏ của Bùi Ngọc Nhi, hỏi.

"Ân." Bùi Ngọc Nhi khó chịu nói. Trời lạnh như thế này, mình còn phải rửa gà trong khe suối lạnh như hàn băng, không lạnh mới lạ.

Bùi Ngọc Nhi mới vừa suy nghĩ một chút, đột nhiên liền có một lực đạo bên cạnh kéo nàng lên, Bùi Ngọc Nhi bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo một cái lập tức ngã vào trong một vòng tay mềm mại.

"Quả thật là lạnh, cô vương cũng sắp đông lại rồi, tiểu Ngọc Nhi nhanh đến sưởi ấm cho cô vương." Thì ra Vu Lạc Vũ kéo Bùi Ngọc Nhi vào lòng, vừa nói xong liền kéo hồ cừu ra, đem Bùi Ngọc Nhi bao chặt chẽ trong lòng mình, sau đó hai tay nàng nắm lấy đôi bàn tay của Bùi Ngọc Nhi, truyền hơi ấm cho chúng.

Vu Lạc Vũ ôm lấy Bùi Ngọc Nhi từ sau lưng, cả khuôn mặt đều vùi vào cổ Bùi Ngọc Nhi. Nàng bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, thật sự là rất đói bụng. Lần này, Bùi Ngọc nhi thẳng lưng cứng người không dám nhúc nhích nửa phần, hô hấp của Lạc Đế mỗi lần đều phả trên cổ mình, cảm giác kia thật kỳ lạ, Bùi Ngọc Nhi thoáng chốc đỏ mặt, tư thế này quá xấu hổ rồi.

Cứ giữ tư thế như vậy, ước chừng gần một khắc đồng hồ, Khôn Bát mới trở về. Trong lòng Bùi Ngọc Nhi một trận thở phào cảm tạ trời đất. Như vậy tuy ấm nhưng thật sự là có chút khó chịu, thân thể căn bản không thể động đậy một chút nào.

"Chủ thượng." Khôn Bát trở lại, trên tay cầm một tổ ong.

Bùi Ngọc Nhi vốn nghĩ rằng Khôn Bát trở lại, Vu Lạc Vũ sẽ đứng dậy, không ngờ Vu Lạc Vũ chẳng qua chỉ miễn cưỡng đáp một tiêng, sau đó hỏi mật ong đem đến rồi à, tư thế vẫn y như cũ, vòng tay ôm lấy Bùi Ngọc Nhi thậm chí còn tăng thêm lực đạo, chặt chẽ trói buộc nàng trong lòng mình, không lưu một chút kẽ hở.

Bùi Ngọc nhi có chút quẫn bách, vội vàng nhỏ giọng nói:

"Ngươi buông ra, đều bị nhìn thấy rồi."

Ai biết, Vu Lạc Vũ chỉ lơ đễnh nói.

"Nhìn thấy thì nhìn thấy, ngươi vốn là người của cô vương, sợ cái gì."

Cảm giác vô lực tự nhiên nảy sinh. Mỗi lần cùng Lạc Đế nói chuyện, Bùi Ngọc Nhi quả thực cảm thấy chính là đàn gảy tai trâu. Người này là một người tự tư, tính chiếm hữu vô cùng mạnh.

Bên này, Khôn Bát thấy chủ thượng cùng tiểu chủ hai người nói xong, nàng mới cất lời.

"Thuộc hạ trực tiếp mang tổ ong đến."

Thân thể vốn còn đang lười biếng của Vu Lạc Vũ vừa nghe thấy câu trả lời của Khôn Bát liền lập tức dựng thẳng.

Quả nhiên...

Vu Lạc Vũ nhìn thấy trên mặt Khôn Bát có dấu vết bị ong đốt. Khôn Bát thấy Vu Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn nàng cũng vô cùng quẩn bách, vội vàng nói.

"Thuộc hạ ngu dốt." Nàng tất nhiên cảm thấy xấu hổ, võ công cùng khinh công của Khôn Bát trong Dạ Tập tổ đều là nhất đẳng nhị đẳng, nếu không cũng sẽ không ở bên cạnh bảo vệ Vu Lạc Vũ, chẳng qua là nàng chưa từng nghĩ đến hôm nay sẽ bị mấy con ong nho nhỏ làm bị thương.

Khôn Bát này thật đúng là.

Vu Lạc Vũ một trận buồn bực, thật là một người chân thật, Vu Lạc Vũ vốn cũng chưa từng nghĩ tới thật sự để cho Khôn Bát đi chọc tổ ong, nói ra cũng chỉ là làm dáng một chút thôi. Tính tình Bùi Ngọc Nhi là thế nào? Nàng chính là đặc biệt thích cùng Vu Lạc Vũ đối nghịch, xong rồi cũng không nhớ. Vu Lạc Vũ hôm nay tâm tình vui vẻ, không muốn cùng nàng đối nghịch cho nên mới nhân nhượng Bùi Ngọc Nhi để cho Khôn Bát đi tìm mật ong, không ngờ Khôn Bát thật sự đúng là đi thọt tổ ong, nàng ta không thể khinh công bay trở về thành mua một ít sao, hoặc là trở lại nói một câu "không tìm được" là được rồi! Bây giờ đường đường là ám vệ, lại để cho ong mật đốt, đây là nói cái gì chứ.

Vu Lạc Vũ suy nghĩ thêm một chút, điều này cũng không thể trách Khôn Bát, mệnh lệnh của mình, nàng không có can đảm làm trái. Huống chi trời lạnh, mấy con ong cũng đều trú trong tổ ong, nàng ta lúc này lại phá rối hang ổ người ta, người ta làm sao không tức giận chứ, đàn ong mật này Khôn Bát há có thể dùng kiếm giải quyết được?

"Ngươi hồi cung đi. Để Niệm Tuyết bảo ngự y thoa thuốc cho ngươi." Vu Lạc Vũ mở miệng nói.

"Chủ thượng còn chưa hồi cung, thuộc hạ sao dám trở về trước."

"Được rồi, cô vương một lát sẽ trở về, nếu ngươi không nhanh chóng chữa trị sẽ lưu lại sẹo."

Nữ tử đều thích đẹp, Khôn Bát tất nhiên cũng không ngoại lệ, khuôn mặt này một vết lại một vết, vậy thì sẽ khó nhìn biết bao nhiêu. Khôn Bát suy nghĩ một chút, lúc này mới nói.

"Vậy chủ thượng muôn vàn cẩn thận."

"Được rồi, trở về đi." Vu Lạc Vũ khoát khoát tay. Nào có nhiều nguy hiểm như vậy, huống chi hôm nay xuất cung tất cả đều là nhất thời nổi hứng, ai có thể tới ám sát mình.

-----

Sau khi Khôn Bát đi, Bùi Ngọc Nhi nhìn đến tổ ong được cầm đến, không nướng cũng phải nướng, huống chi lăn qua lăn lại cả một ngày nàng cũng đói rồi, cho nên đành vậy, Bùi Ngọc nhi chấp nhận cầm lên bắt đầu nướng gà.

Chỉ một lát sau, mùi gà nướng đã bắt đầu truyền tới mũi Vu Lạc Vũ. Từ đó đến giờ nàng đều ăn sơn trân hải vị, đã bao giờ ăn loại thức ăn này, nhưng cũng bởi vì chưa ăn qua nàng mới phải trăm phường ngàn kế nghĩ muốn ăn, huống chi gà này là từ tay Bùi Ngọc Nhi, không nếm thử Vu Lạc Vũ cảm thấy thật có lỗi.

Cắn một cái, bên ngoài cháy bên trong mềm, hương vị lưu lại trên đầu lưỡi, bên trong thịt gà này còn có chút vị ngọt, mặn ngọt vừa phải, vô cùng mỹ vị, bên cạnh còn có mỹ tửu thượng đẳng. Ngân trang tố khỏa, bạch tuyết ngai ngai*. Mà quan trọng nhất chính là Ngọc Nhi cũng ở bên cạnh, mỹ nhân trong tay, quá tuyệt, quá tuyệt.

(*miêu tả thế giới tuyết phủ trắng xóa, không chút sặc sỡ, vô cùng tinh khiết.)

Ăn uống no say, Vu Lạc Vũ khá vui vẻ, có thể nói nàng chưa từng thoải mái như thế này, cho nên lúc này nàng cười đến vô cùng yêu kiều.

"Tiểu Ngọc Nhi." Vu Lạc Vũ hướng Bùi Ngọc Nhi ngoắc tay, tỏ ý bảo nàng đi đến.

Bùi Ngọc Nhi không nghi ngờ gì mà đi đến, Vu Lạc Vũ đưa tay kéo lấy bàn tay của Bùi Ngọc Nhi, để nàng đứng trước người mình, sau đó nàng nâng tay phải nắm lấy cằm Bùi Ngọc Nhi, rướng người hôn một phát.

"Cảm ơn." Vu Lạc Vũ chân thành nói, cảm ơn nàng ấy có thể cho mình một ngày vui vẻ như vậy.

Nụ hôn đó tuy chỉ là môi chạm môi, nhưng lại làm cho Bùi Ngọc Nhi đứng ngây người tại chỗ, khuôn mặt cũng đỏ lên. Nàng ta...Bùi Ngọc Nhi đột nhiên cảm giác được tim mình đập thình thịch.

Chuyện gì xảy ra? Hôm nay Lạc đế dường như có chút khác lạ, hôm nay mình tựa hồ cũng có chút không bình thường.

Bùi Ngọc Nhi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.

Nguyên nhân nhất định chính là bởi vì Lạc đế, nhất định là bởi vì Lạc đế tự dưng đổi tính cho nên mình mới như vậy. Đúng! Nhất định là như vậy.

"Được rồi, ăn uống xong rồi, trời cũng sắp tối, chúng ta hồi cung đi." Bùi Ngọc Nhi vẫn còn đang ngây người lại bị những lời này của Vu Lạc Vũ đánh thức. Nàng gật đầu một cái, đứng dậy đi theo sau lưng Vu Lạc Vũ.

----

Mặt khác, Vương phủ.

"Thiếu gia! Thiếu gia!" Tiểu lâu la hô to.

"Chuyện tra thế nào? Hai người đó là thân phận gì?" Tên nam nhân cầm đầu đám người hôm nay hỏi.

"Nữ tử kia là cung nữ trong cung, một nha hoàn trong phủ chúng ta lần trước ở trên đường đã từng thấy nàng." Tiểu lâu la đó nói xong, lại đem bức vẽ đặt trên bàn.

"Vậy còn tên nam tử kia?"

"Cái này..." Tiểu lâu la giống như có điều khó nói. Cái tên nam tử kia hắn quả thật là không thăm dò được gì, nhưng lại không thể nói không biết với thiếu gia, nếu không bản thân hắn nhất định sẽ bị đánh chết.

"Cái này cái gì, còn không mau nói!" Nam nhân kia gầm thét.

"Vâng vâng." Tiểu lâu la đó cuống quýt đáp, sau đó nói.

"Nam tử kia....nam tử kia cũng là người trong cung. Là....là một tiểu công công." Tiểu lâu la nhất thời nhanh miệng, không suy nghĩ gì liền nói ra, dù sao qua ải này trước rồi tính.

"Công công?" Nét mặt nam nhân đó không thể tin nổi, nhưng suy nghĩ một chút hắn lại cảm thấy đúng. Tên nam tử đó trắng nõn, nhỏ nhắn gầy yếu như vậy, làm sao giống dáng vẻ một nam tử nên có. Nghĩ đến đây, nam nhân kia cười mỉa mai, chỉ là cung nữ công công mà lại dám phô trương lớn như thế, tốt nhất đừng bao giờ để ta đợi được đến lúc các ngươi xuất cung, nếu không ta nhất định đánh chết các ngươi.

Nam nhân kia suy nghĩ, trên mặt đầy vẻ gian ác!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip