Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vu Lạc Vũ sau khi lâm triều xong liền đi thẳng đến Dạ Yêu Điện. Thời điểm đến nơi, Bùi Ngọc Nhi đang dùng tảo thiện*. Lúc các cung nữ quỳ an, Bùi Ngọc Nhi vẫn chuyện ta ta làm, cũng không thèm quan tâm đến cái người vừa đến kia là ai. Vu Lạc Vũ đi đến ngồi bên cạnh nàng, nhìn thấy tay cầm đũa của nàng bị quấn băng thật dày. Trong lòng Vu Lạc Vũ rõ ràng nhưng vẫn từ tốn mở miệng.

(*Ăn sáng.)

"Tay bị làm sao vậy?"

"Ngã." Bùi Ngọc Nhi lạnh lùng trả lời, thanh âm không mang một chút cảm xúc nào.

"Không còn công phu thì hẳn là nên cẩn thận một chút. Làm sao lại có thể bất cẩn như lúc có công phu vậy?"

Những lời này Vu Lạc Vũ nói vô cùng thoải mái, nhưng nghe vào tai Bùi Ngọc Nhi lại không thể nào thoải mái nổi. Nàng hung hăn 'ba' một tiếng, đem chiếc đũa đập xuống trên mặt bàn, hai mắt oán hận nhìn chằm chằm Vu Lạc Vũ.

Đúng rồi, không phải là của nàng ta cho nên nàng ta làm sao có thể quý trọng. Dù sao cũng không phải công phu của nàng ta.

Vu Lạc Vũ gắp một chút đồ ăn, chậm rãi nhai nuốt, nàng không sợ Bùi Ngọc Nhi nổi giận, nàng chính là muốn nhìn thấy bộ dáng này của nàng ấy cho nên mới mở miệng châm biếm, không phải sao.

"Những đại thần tham quan, cô vương đã trị tội, giờ ngọ ngày mai hành hình, muốn đi xem không?"

"Mất đầu thì có gì đẹp chứ. Không đi."

"Không phải nga. Là lăng trì." Vu Lạc Vũ nói vô cùng dễ dàng, thậm chí ngữ điệu còn mang cảm giác có chút nghịch ngợm, nhưng tất cả những thứ này ở trong mắt Bùi Ngọc Nhi lại cảm thấy mao cốt tủng nhiên*.

(*Sởn gai ốc.)

"Cái gì?" Bùi Ngọc Nhi cảm thấy có lẽ mình nghe lầm, nàng biết lăng trì là gì.

"Cô vương nói, không phải chém đầu mà là lăng trì." Vu Lạc Vũ kiên nhẫn lập lại một lần nữa.

"Ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy?" Bùi Ngọc Nhi hỏi lại, quả thực nàng cảm thấy bất khả tư nghị, hiện tại thật sự có người dùng cực hình tàn nhẫn như vậy sao. Tâm lý Lạc Dế có phải có vấn đề không?!

Vu Lạc Vũ không vui.

"Bùi Ngọc Nhi, tất cả mọi người có thể nói cô vương tàn nhẫn, chỉ có ngươi là không thể. Đừng quên ngươi là của cô vương, bất luận đứng ở góc độ nào ngươi cũng không có tư cách nói cô vương."

"Ta không phải món đồ của ngươi!" Bùi Ngọc Nhi lớn tiếng hô lên, bản thân mình là của mình, mình không phải là đồ vật của nàng!

Vu Lạc Vũ cười lạnh một tiếng, nàng cảm thấy vấn đề này nói nữa cũng không có ích gì. Uống một ngụm trà, Vu Lạc Vũ dời đi đề tài.

"Ngồi ở vị trí này, điều kiêng kị nhất chính là yếu đuối. Nếu muốn chấn nhiếp một vài tên đại thần cuồng vọng thì ngươi phải tàn nhẫn, phải độc ác. Nếu không ngươi sẽ bị người khác ăn thịt. Ba năm nay cô vương trừng trị không dưới mười tên quan viên, mà tội nặng nhất cũng chỉ là chém đầu, nhưng ngươi nhìn kết quả xem, vẫn có người đem cô vương xem như trò vui. Cho nên tiểu Ngọc Nhi, ngươi nếu không muốn chuyện hôm nay xảy ra thêm lần nữa thì hôm nay cô vương nhất định phải tàn nhẫn. Nếu không cũng không phải chỉ có năm người chết như vậy đâu."

Bùi Ngọc Nhi không còn gì để nói, nàng không phải Vu vương cho nên không thể hiểu được chuyện này, nàng chỉ một người bình thường đơn thuần mà thôi.

"Cho dù là vậy, ta cũng sẽ không đi xem."

Vu Lạc Vũ gật đầu.

"Cũng tốt, cô vương cũng biết nó ghê tởm."

Tiếp tục dùng bữa, nhưng không ai lên tiếng. Trong đầu Vu Lạc Vũ không tự chủ mà bắt đầu tưởng tượng đến chút hình ảnh khi lăng trì kia, từng mảng từng mảng thịt bị cắt xuống làm cho Vu Lạc Vũ nổi lên cảm giác ghê tởm khiến nàng muốn nôn. Bản thân nàng cũng không muốn nhưng lại không thể. Nàng vẫn còn nhớ rõ những lời của Thái tử ca ca, phải kiên cường, không được để cho bất kỳ ai khống chế. Đúng vậy, bọn họ phải biết rằng quốc gia này là của họ Vu, Vu Lạc Vũ mới là người đứng đầu ở đây. Chỉ là không ai biết, chiêu giết gà dọa khỉ này có thể chế trụ đám đại thần này bao lâu?

"Một lát cô vương muốn tắm rửa, ngươi hầu hạ cô vương tắm rửa."

"Phốc...khụ khụ..." Bùi Ngọc Nhi đang ăn cơm, đột nhiên bị câu nói bất thình lình của Vu Lạc Vũ dọa đến sặc.

"Ngươi nói cái gì?"

"Ngươi nghe thấy rồi, còn hỏi lại làm gì?" Lời này Vu Lạc Vũ nói ra giống như nó là chuyện hiển nhiên vậy.

Hầu hạ mình tắm rửa, trên đời này thử hỏi có ai không mong ước? Nàng ấy sao lại làm ra dáng vẻ như vậy.

"Ngươi tắm rửa còn muốn ta hầu hạ làm gì? Ngươi không biết tự tắm sao?" Bùi Ngọc Nhi không chút nghĩ ngợi liền mở miệng cự tuyệt. Từ nhỏ đến giờ mình chưa từng nhìn thấy thân thể ai ngoại trừ bản thân mình. Hầu hạ nàng ta tắm rửa? Đùa cái gì vậy chứ.

Vu Lạc Vũ nheo mắt không hài lòng.

"Ngươi đã quên lúc ngươi thua đã đáp ứng điều gì rồi sao?" Lời nói lộ ra nồng đậm nguy hiểm.

"Nhưng mà...."

"Không có nhưng mà, cô vương sẽ không để ngươi giết người, không để ngươi thấy máu. Cho nên ngoài những chuyện này ra, ngươi không có tư cách cự tuyệt cô vương." Vu Lạc Vũ đánh gãy lời Bùi Ngọc Nhi. Nếu nghe thêm nữa Vu Lạc Vũ chỉ sợ sẽ không thể khống chế được mà bộc phát tính khí, bây giờ nàng vẫn chưa muốn trong cơn tức giận mà giết chết Bùi Ngọc Nhi.

Bùi Ngọc Nhi không lên tiếng, hiện giờ nàng thật sự rất muốn chết, nàng làm sao có thể nghĩ đến Lạc Đế sẽ đưa ra yêu cầu vô sỉ như vậy, nếu biết vậy lúc trước nàng cũng sẽ đem chuyện này thêm vào trong yêu cầu!

Cung điện nguy nga tráng lệ của hoàng thất luôn luôn có tác dụng kinh hách với một số người, Bùi Ngọc Nhi chính là một trong số đó. Nàng cùng Vu Lạc Vũ đi đến một cung điện là nơi chuyên dành cho Vu vương tắm rửa. Vu Lạc Vũ được các cung nữ hầu hạ vào trong dục trì* lớn đến có thể ở trong đó bơi. Mà Bùi Ngọc Nhi chỉ đứng một bên, không biết phải làm gì.

(*Bể tắm của vua chúa ngày xưa. Giống trong phim Võ Tắc Thiên á. )

Toàn bộ cung điện được ánh nến chiếu sáng tỏa ra một khung cảnh ám vàng, mỗi cột trụ trong cung điện đều được chạm trổ tinh xảo. Tất cả đều được khắc hình cự long trông rất thật, mỗi con lại một hình thái khác nhau, khí thế bàng bạc, rít gào mà đến. Bùi Ngọc Nhi nhìn kỹ mới thấy, đó đều là dùng hoàng kim để khắc nên. Chậc chậc, thực là có tiền a. Bùi Ngọc Nhi khinh thường nhìn Vu Lạc Vũ đang thư giãn trong dục trì. Đem mấy thứ này đục xuống cấp cho bách tính nghèo khổ vậy thì bọn họ còn bị chết đói sao!

"Ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không cởi y phục ra?" Vu Lạc Vu thoải mái ngâm mình trong dục trì, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Bùi Ngọc Nhi liền cảm thấy rất buồn cười, rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương chưa nếm trải mùi đời.

"Ta hầu hạ ngươi tắm rửa là được rồi, tại sao còn phải cởi y phục?"

"Niệm Tuyết, thay Ngọc Nhi tiểu chủ cởi y phục." Vu Lạc Vũ không muốn vô nghĩa cùng Bùi Ngọc Nhi liền trực tiếp gọi Niệm Tuyết hầu hạ Bùi Ngọc Nhi thay y phục. Để Bùi Ngọc Nhi đứng trên bờ dục trì hầu hạ mình tắm rửa sao? Nàng không thích người khác cao hơn mình. Vu Lạc Vũ thích cảm giác nhìn xuống người khác hơn.

Nghe thấy mệnh lệnh của Vu Lạc Vũ, vài cung nữ lập tức vây đến chỗ Bùi Ngọc Nhi. Bùi Ngọc Nhi kinh hoảng, nàng muốn đánh người nhưng lại phát hiện mình đã không còn công phu, nhưng nghĩ lại, bản thân mình không còn nội lực nhưng vẫn còn chiêu thức a! Vì thế, Bùi Ngọc Nhi bắt đầu cùng mấy cung nữ kia giằng co. Các cung nữ không có công phu, tất nhiên cả bốn người đều không thể chế phục được Bùi Ngọc Nhi, giằng co cả nửa ngày cũng chỉ có thể đem ngoại sam của nàng cởi xuống.Mấy cung nữ cũng mồ hôi đầy mình, trong lòng các nàng cũng bắt đầu hoảng sợ, sợ hãi Lạc Đế nổi giận.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau Vu Lạc Vũ bắt đầu nóng nảy, nàng đột nhiên đứng dậy, đưa tay kéo xuống một bộ hoàng sa* gần như trong suốt trên long giá** ở gần đó quấn quanh người, sau đó chân trần đi đến chỗ Bùi Ngọc Nhi.

(*Áo choàng tắm bằng lụa mỏng màu vàng.)

(**Cái cây treo áo dùng cung hoàng đế.)

Mấy cung nữ đứng đối diện với Vu Lạc Vu vừa thấy bệ hạ hùng hổ đi đến liền vội vàng dừng động tác đưa mắt ra hiệu sau đó lập tức đứng sang một bên. Một cung nữ đứng xoay lưng về phía Vu Lạc Vũ nhận thấy có gì đó không đúng, vừa quay đầu liền nhìn thấy Vu Lạc Vũ, nhất thời cũng bị dọa đến đứng hình không dám thở mạnh. Mới vừa rồi còn liều chết lôi kéo, hiện tại lại đột nhiên yên tĩnh xuống, Bùi Ngọc Nhi vẩn còn khó hiểu, xoay đầu lại một cái nàng thiếu chút nữa bay cả hồn phách.

Bùi Ngọc Nhi so với Vu Lạc Vũ thấp hơn rất nhiều, ánh mắt nàng vừa nhìn đến chính là thân hình mỹ nhân chọc người không yên. Xương quai xanh lộ rõ, mê người. Ánh mắt Bùi Ngọc Nhi không tự chủ được liếc mắt đi xuống một chút, vừa vặn nhìn thấy một đôi tròn trịa, còn có hai điểm nho nhỏ nổi lên. Chúng nó giấu mình sau tấm ti sa* bán trong suốt, loáng thoáng như ẩn như hiện. Nhìn một lát bất giác khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Ngọc Nhi đỏ lên. Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy thân thể của một người khác!

(*Lụa tơ tằm.)

"Nhìn đủ rồi sao?"

Thanh âm lạnh lùng vang lên, làm cho Bùi Ngọc Nhi đang ngây người hoàn hồn, cần cổ vẫn còn có chút cứng ngắc chậm rãi nâng lên, ánh vào trong mắt là dung nhan tuyệt mỹ lãnh diễm của Lạc Đế, khuôn mặt Bùi Ngọc Nhi càng lúc càng đỏ. Bùi Ngọc Nhi cảm thấy vô cùng quẫn bách, thật sự là không xong, bị bắt tại trận. Bùi Ngọc Nhi cảm thấy vô cùng may mắn khi mình và Lạc Đế đều là nữ tử, nếu không thật sự là chết chắc rồi.

"Nhìn đẹp lắm sao?" Thấy bộ dạng ngây ngốc lăng lăng của Bùi Ngọc Nhi đột nhiên Vu Lạc Vũ nổi lên ý muốn khiêu khích. Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch kia xem, không phài là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể người khác chứ. Thật sự là đơn thuần. Tâm tình vốn dĩ phiền muộn của Vu Lạc Vũ lại bị dáng vẻ đáng yêu của Bùi Ngọc Nhi không một dấu vết xoa diệu.

"Nhìn....đẹp...." Bùi Ngọc Nhi lắp bắp , hoàn toàn không ý thức được mình đang nói cái gì, trong đầu nàng hiện giờ trống rỗng, rỗng đến nghiêm trọng.

"A!" Vu Lạc Vũ nhịn không được liền cười thành tiếng, nàng thật không biết nên hình dung dáng vẻ lúc này của Bùi Ngọc Nhi như thế nào. Có điều bị nhìn như vậy nhưng lại làm Vu Lạc Vũ cảm thấy có chút khác thường, nhưng lại nói không ra là khác thường chỗ nào.

"Tiểu Ngọc Nhi đã đem cô vương nhìn sạch hết rồi, bây giờ cũng nên cởi áo hầu hạ cô vương tắm rửa đi chứ?"

Bùi Ngọc Nhi không đáp, nhưng cho dù là phản ứng gì Vu Lạc Vũ cũng mặc kệ, bước đến cởi thắt lưng nội sam của Bùi Ngọc Nhi sau đó thoắt một cái đã đem nàng cởi sạch sẽ.

Thân thể đột nhiên chợt lạnh, Bùi Ngọc Nhi mới kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì. Nàng vội vàng nâng tay che lấy bộ ngực xinh xắn, nhanh chóng lùi về sau hai bước.

Nhưng đáng tiếc, ánh mắt của Vu Lạc Vũ vẫn nhìn chăm chú vào khu rừng rậm thần bí của Bùi Ngọc Nhi, nhìn đến không chớp mắt. Lần trước chỉ nhìn thấy lưng của tiểu Ngọc Nhi, không ngờ hôm nay được nhìn phía 'chính diện' như thế này lại càng khiến Vu Lạc Vũ kinh ngạc liên hồi. Bộ dáng của Bùi Ngọc Nhi hiện tại thật sự....Ân, làm cho lòng người ngứa ngáy mà.

Phát hiện ánh mắt của Vu Lạc Vũ đang nhìn ở đâu, Bùi Ngọc Nhi lại xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, nàng lại vội vã dùng tay phải bảo vệ 'nơi đó' của mình. Lạc Đế là một tên tiểu nhân đê tiện, rõ ràng đều là nữ tử, có cái gì mà nhìn!

Thấy động tác của Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ mới ý thức được hành động mới vừa nãy của mình có chút không ổn. Nơi này còn có cung nữ.

"Đi thôi, hầu hạ cô vương tắm rửa." Vu Lạc Vũ đưa tay túm lấy cánh tay phải mà Bùi Ngọc Nhi dùng để bào vệ 'nơi đó' lôi nàng đi đến hướng dục trì, không một chút thương hương tiếc ngọc nào.

Bùi Ngọc Nhi mặc dù không muốn nhưng bất đắc dĩ hiện giờ nàng ngay cả nửa điểm nội lực cũng không có, chỉ là một người thường, còn Vu Lạc Vũ lại là khí lực kinh người, túm Bùi Ngọc Nhi kéo đi.

Tiến vào trong dục trì, Bùi Ngọc Nhi dùng sức vùng vẫy tránh khỏi sự chế trụ của Vu Lạc Vũ, tư thế giống như chạy trốn bơi đến một bên bờ khác của dục trì, hận không thể cách Vu Lạc Vũ càng xa càng tốt.

"Ngươi sợ cô vương?" Vu Lạc Vũ híp mắt, nàng ta cứ như thật sự hận không thể cách mình càng xa càng tốt chứ?

"Ta không sợ ngươi, nhưng ta chán ghét ngươi!"

}=7

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip