Chap 17: Tương phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này Chung Đại ngủ rất lâu,lúc cậu tỉnh lại đã là quá trưa rồi, trong khi nhắm mắt cậu cảm thấy có rất nhiều người đi qua đi lại, giọng nam giới trò chuyện trầm trầm lờ mờ xuất hiện khiến cậu tỉnh dậy. Nhưng cậu vẫn cứ tỉnh tỉnh mê mê, đến khi thực sự tỉnh táo thì chỉ còn một mình trong căn phòng trống. Có lẽ những âm thanh đó là do ảo giác mà thôi.

Quần áo vấy bẩn đã được thay bằng bộ đồ ngủ trắng tinh, mùi thơm của sữa tắm vô cùng khoan khoái nhẹ nhàng,không còn mùi mồ hôi hòa lẫn hoan ái nữa. Cậu bây giờ sạch sẽ thơm tho như một đứa bé năm tuổi, hòa mình trong tiết trời lạnh của buổi sáng sớm mùa thu.

Cậu bước tới gần khung cửa sổ thủy tinh,vén tấm rèm màu bạc lên, nhìn về phía xa xa, bãi cỏ rộng rãi cùng vườn hoa nhiều sắc màu tạo nên một mảng đất trời rậm rạp um tùm, cánh cổng lớn của Kim gia ẩn hiện tít đằng xa ấy. Muốn thoát khỏi nơi này vô cùng khó khăn, xung quanh luôn được phòng vệ nghiêm chặt bởi đội bảo vệ tinh nhuệ và camera 24/24, nói chạy ra thì dễ hơn là làm đấy. Chẵng lẽ cậu chỉ có thể mặc sức cho năm tên ác ma kia hành hạ suốt chặng đường đời về sau ư.

Đột nhiên cảm giác buồn nôn từ trong họng ập đến, cậu lập tức lấy tay che miệng chạy vào phòng tắm, nôn khan rất lâu mà cũng chỉ phun ra toàn nước màu vàng chua, sắc mặt tái nhợt. Suy yếu dựa vào bồn rửa mặt, cậu mở vòi nước xúc miệng sạch, bỗng nhớ ra từ trước tới giờ chưa lần nào bị ốm, tại sao hôm nay ....

Tình trạng cơ thể tự dưng khác thường khiến cậu hoảng sợ, tỉ lệ đào thoát là rất thấp, nếu cộng thêm việc bị ốm, thế không phải là càng thêm không có hy vọng sao? Cậu phải làm gì đây?

- Thân thể không khỏe à?

Bên tai vang lên một giọng nói khiến cậu ngẩn người, một thiếu niên thanh lãnh xuất hiện trước mắt cậu. Tấm gương trong phòng tắm phản chiếu hình ảnh một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đang đứng dựa vào cửa.

Hắn khoác một chiếc áo nhung màu trắng tôn lên màu da màu bánh mật của mình, mái tóc màu đen hơi hơi uốn cong rủ xuống trước mặt. Đây là thiên sứ đội lốt ác ma, ánh mắt thuần khiết không có chút nguy hiểm nào của hắn dễ khiến người đối diện buông lỏng cảnh giác, sau đó hắn lập tức ăn tươi nuốt sống người ta, đến xương cốt cũng không còn.

Giờ phút này, Chung Nhân tựa như một thiếu niên vô tội, hết sức quan tâm tới thân thể không thoải mái của cậu em trai, hắn đỡ Chung Đại nằm xuống giường, bàn tay trắng nõn dán lên trán cậu

- Ừm, không phát sốt, em có thấy chỗ nào không thoải mái không?

Ôm cậu vào lòng, hắn ngồi dựa vào đầu giường, kéo chăn trùm kín thân thể yếu ớt rồi đặt cằm lên cái đầu nhỏ bé xinh xinh hít thật sâu hương thơm của riêng của cậu.

- Không sao,chỉ hơi buồn nôn thôi

Cậu bị hắn giam trong lồng ngực, cho nên không nhìn thấy nụ cười ma quái của Chung Nhân khi nghe cậu nói vậy.

- Hay là do em chưa ăn sáng? Muốn ăn gì? Anh sẽ cho người đi làm

- Không cần đâu, không muốn ăn gì hết.

Hắn đưa tay không biết cố tình hay vô ý vuốt ve cái bụng phẳng của cậu

- Nhiều ít cũng phải ăn một chút đi. Ngoan! Ăn xong anh dẫn em ra ngoài gặp một người, chắc chắn em sẽ vui vẻ

- Ra ngoài ư?

Mắt cậu bỗng dưng sáng ngời, quả là ngoài sự mong đợi a?

- Thật không?

Cậu nỗ lực áp chế sự phấn khích quá độ trong lòng,bờ môi không kìm chế được lộ ra nụ cười hào hứng. Không cần nói hắn cũng biết vẻ mặt này của cậu đang mang suy nghĩ gì, hắn không thèm vạch trần cậu nên lấy điện thoại gọi người làm bữa sáng.

Một bàn thức ăn dinh dưỡng phong phú đầy đủ các món ăn Trung Quốc Và Phương Tây bày biện trên khay sứ tinh xảo,từng đĩa không có nhiều thức ăn nhưng phối hợp ít nhìu cũng tới mười loại thành phần. Ở nhà họ Tống, ngoài đầu bếp còn có các chuyên gia dinh dưỡng nữa. Bữa ăn hằng ngày của bọn họ đều do các chuyên gia căn cứ vào thể trạng mỗi người mà tỉ mỉ phối chế, cho nên năm vị thiếu gia nhà họ Kim mới có ngoại hình tiêu sái như vậy.

Hắn dụ dỗ cậu nhanh chóng giải quyết bữa sáng, ép đến dạ dày cậu căng đầy mới thôi. Sau đó hắn đi lấy một bộ quần áo khá kín đưa cho cậu.

- Đi thay quần áo đi! Bên ngoài nhiệt độ tương đối thấp, thân thể em không khỏe,rất dễ sinh bệnh.

Nói xong liền đẩy cậu vào phòng tắm.

Áo bông vải màu trắng mặc bên trong áo nhung cũng màu trắng khoác bên ngoài, cuối cùng là chiếc áo khoác ấm áp màu lam nhạt, đôi tất màu lông dê cao đến mắt cá, quần kaki ca rô màu xanh đậm không để lộ tý da thịt non mềm nào.

Khi cậu bước ra từ phòng tắm vừa lúc nhìn thấy Chung Nhân cầm lấy sợi dây chuyền hình mặt cầu trong ngăn kéo bàn trang điểm lên. Sợi dây phát ra những tia sáng lóng lánh, ngón tay bạch ngọc của hắn nắm mặt cầu trong tay, miệng lẩm bẩm đọc cái gì đó.

Hình ảnh này khiến lồng ngực Tống Nhân Dụ cứng lại, ký ức lại như ẩn như hiện trong đầu, cậu muốn nhớ kỹ hơn nhưng đầu lại đau như búa bổ? Vì sao thân thể luôn luôn khỏe mạnh như cậu chỉ trong vòng hai ba tháng trở lại đây đã thay đổi nhanh đến thế, nếu đúng như cha nói cậu là đời sau của "Bích Tộc", thì phải mạnh khỏe hơn người thường chứ? Không lẽ cơ thể cậu phải chuyển hóa để biến thành "công cụ sinh đẻ" cho bọn họ sao? Các triệu chứng váng đầu, buồn nôn này là thế nào? Chẳng lẽ truyền thuyết "Bích tộc" chỉ là nói dối? Nếu đúng là vậy thì vì sao bọn họ cứ hành hạ cậu mãi? Là trả thù ư? Mẹ cậu và hắn có mối quan hệ gì a?

- Đại Đại, em sao thế?

Thiếu niên đến gần cậu, hắn duỗi tay sửa sang lại mấy lọn tóc quăn quăn màu nâu cho cậu. Ngón tay thon dài quấn quanh sợi dây chuyền thủy tinh, mắt hắn bắn ra vài tia ái muội sáng rực

- Đừng quên đeo dây chuyền - Hắn đưa tay cài sợi dây lên cổ cậu.

Thân hình cao lớn dựa vào đường cong lả lướt và thân thể mềm mại, mái tóc quăn của hắn phất qua gò má mịn màng, mùi hương thân thể của hắn bao trùm bầu không khí của cậu. Ngón tay hắn xoa nắn cái gáy cứng ngắc, miệng thổi khí nóng bên tai khiến da mặt trắng nõn của cậu trở nên ửng hồng như cánh hoa đào, rất khả ái đáng yêu nha.

Ôm lấy bờ vai gầy kéo cậu ra khỏi phòng, sự tận tình của hắn làm Chung Đại cảm thấy bất an, biểu hiện của hắn không giống những ngày thường, đột nhiên mang cậu ra ngoài,hơn nữa người mà hắn muốn dẫn cậu đi gặp là ai nhỉ? Thật sự là kì quái, hôm nay Kim gia vô cùng tĩnh lặng, nhóm người hầu cũng không thấy bóng dáng đâu, cả những tên thị vệ to cao cũng biến mất, trên con đường rộng rãi trừ bọn họ ra thì chẳng có bóng dáng của bất kì người nào, thật sự là quá không bình thường mà.

Nhìn thoáng qua người đi bên cạnh, cậu quyết định không hỏi thì hơn, nhìn sắc mặt hắn không hề kinh ngạc là cậu biết, chắc chắn hắn biết rõ nội tình, bọn họ không thể vô cớ biến mất được, khẳng định là có lệnh của các ca ca.Thôi thì tùy bọn họ, cậu không thèm quan tâm.

Chung Nhân đưa cậu ra cửa thì thấy một chiếc xe thể thao màu đen chờ sẵn rồi, hắn ôm cậu ngồi vào trong xe, trước mặt là một tấm thủy tinh trong suốt ngăn cách hai khoang xe với nhau. Cửa xe vừa đóng, môi cậu liền bị miệng nam giới ngậm chặt, bị hôn đến chao đảo đầu óc đến nỗi cậu không biết xe xuất phát từ lúc nào. Sau khi nụ hôn nồng nhiệt ấy kết thúc, cậu phải hít lấy hít để không khí để lấy lại tinh thần,còn chiếc xe vụt chạy trên đường cao tốc, khung cảnh ngoài cửa sổ vô cùng xa lạ,cậu không thấy quen thuộc gì cả.

Quen thuộc?

Ngoài căn nhà trước đây cậu ở và tòa nhà hiện đang ở của Tống gia thì cậu không còn biết nơi nào khác. Cậu chẳng khác gì chú chim nhỏ bị giam trong lồng sắt, không được giao thiệp với thế giới bên ngoài, dù cho hiện tại cậu không còn ở trong lồng nữa thì cũng không biết phải trốn đi bằng đường nào.

Không có kỹ năng mưu sinh, bởi vì cậu bị nuôi dạy thành một công tử bột, tất cả chỉ mang lại bất lợi cho cậu mà thôi.

Nụ hôn tham luyến chuyển sang gò má mịn màng,bàn tay thiếu niên không an phận tiến vào khe áo,dọc theo nút thắt mò vào trong, đối hai hạt đậu đỏ trước ngực cậu mà xoa nắn. Hắn ngậm chặt vành tai non mềm trong miệng, thong thả trêu chọc.

Sau một tiếng đồng hồ chạy trên đường cao tốc, chiếc xe rẽ sang một quốc lộ mới, đi vào con đường giữa cánh đồng rộng lớn,cậu không hiểu hắn muốn dẫn cậu đến nơi hẻo lánh này để tìm ai? Rồi chiếc xa đột ngột dừng lại trước căn nhà duy nhất tọa lạc trên mảnh đất này.

Căn biệt thự được xây dựng khá lâu rồi cho nên xung quanh có vẻ hơi cô tịch, Chung Nhân mở cửa xuống xe, cậu cũng xoải bước xuống theo liền bị một cơn gió mạnh lướt qua, nổi da gà toàn thân.

- Mở cửa! - Hắn nhìn vào cái máy camera và nói.

"Phách!" Cửa lớn từ từ mở ra, một thiếu phụ ra đón, niềm nở:

- Ngũ thiếu gia, phu nhân vừa rồi mới nhắc đến người, không ngờ người sẽ tới. Vị này là?

Bà ấy kinh ngạc nhìn Chung Đại, Chung Nhân trước giờ không mang người khác tới đây, sao hôm nay lại dẫn theo cậu bé này? Dung mạo của cậu ấy lại càng khiến bà giật mình, thế nhưng bà ta rất nhanh che giấu sự thất thố ấy của mình, dẫn bọn họ đi vào tòa biệt thự.

Hai tay Chung Đại bị hắn dắt đi, cậu nhận ra người phụ nữ ra mở cửa này rất chú ý đến mình, trong lúc suy nghĩ đang hỗn loạn bỗng lóe lên một ý tưởng. Người đàn bà này có lẽ biết được tin tức gì đó thì sao? Người cậu sắp gặp là ai? Hắn nói cậu sẽ vui vẻ khi gặp người đó, có thật không?

- Được rồi, bà đi xuống trước đi - Hắn nói.

- Vâng

Người phụ nữ cẩn thận lui ra, lúc đi ngang qua còn không quên liếc nhìn Chung Đại với con mắt hiếu kì? Dung mạo có chút giống, nhưng đáng lẽ ra cậu bé ấy phải lớn lên nữa chứ, còn cậu bé này có vẻ nhỏ hơn .

- Em lại đây - Hắn duỗi tay kéo thiếu niên đứng bên cạnh

- Bởi vì biểu hiện của em rất tốt nên đáng được khen thưởng.

Hắn đặt một nụ hôn lên trán cậu, sau đó đẩy cửa phòng ra, kéo cậu bước vào căn phòng toàn mùi thuốc đông y xen lẫn hương thơm của hoa hồng.

Một cô gái mỹ lệ ngồi trên xích đu cạnh cửa sổ,đùi được che lại bằng một tấm thảm ấm áp, cô đang chăm chú nghiên cứu quyển sách nói về chính trị. Làn da trắng hồng tự nhiên, chỉ là cơ thể quá gầy yếu, có lẽ cô gái này mắc bệnh nặng quanh năm. Khoan đã, dung mạo tuyệt sắc này cô thường xuyên thấy trong mơ - mẹ! Đây không phải mẹ cậu sao? Vậy mà ai cũng nói mẹ cậu đã chết. Tại sao,...tại sao bây giờ bà ấy lại ở đây?


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip