Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối nay dường như đặc biệt yên tĩnh, trong bầu không khí phiên đãng có thể cảm nhận được sự bất an, gió đêm thổi làm cây cối thổi sàn sạt vang lên.

Ân Hách không khỏi nhớ tới lời Đông Hải, hắn đêm nay có một cuộc họp quan trọng nên không thể quay về. Nhìn thời gian cũng đã mười giờ, nếu bình thường cậu đã sớm ngủ. Chính là tối nay, cậu nằm trên giường như vẫn không thể nào ngủ được, vì thế đứng lên đọc sách, cũng tốt, như thế có thể chờ Đông Hải trở về.

Ngay khi Ân Hách nghĩ muốn xuống giường đi lấy sách, cửa phòng đột nhiên bị đẩy vào, tưởng Đông Hải đã về, nhưng lại phát hiện đứng ở cửa phòng chính là —— Tạp Tây.

"Cô!" Cô ta sao lại ở đây?

"Ha hả, không thể tưởng tượng được ta lại đến đây. Bất quá, ngươi sẽ mau chóng chết đi."

Đối với nghi hoặc của Ân Hách, Tạp Tây vẫn không giải thích, chính là chỉ quỷ dị nở nụ cười. Ả chính là tính toán kĩ lưỡng, đêm nay hoàng cung có hội nghị quan trọng nên phòng thủ ở đây rất yếu, vì thế ả đã quyết định động thủ.

"Cô muốn làm gì?" Cho dù Ân Hách đơn thuần như thế nào, cũng không khó để nhận ra Tạp Tây có ý đồ không tốt, Ân Hách phòng bị mà nắm chặt váy ngủ, đề phòng đối phương gây bất lợi cho mình, lúc đó có thể chạy.

"Hãy bớt sàm ngôn đi, mau đi theo ta."

"Mơ tưởng."

Nói xong, Ân Hách liền hướng phía cửa phòng mà bỏ chạy. Đáng tiếc vừa mới chạy được hai bước lại bị Tạp Tây bắt lấy, tay ả như xiềng xích làm cho cậu đau mà thở không ra.

"Ô, đau quá."

"Hừ, ngươi còn chạy, đi theo ta." Như là một lời cảnh cáo, Tạp Tây càng tăng thêm lực đạo ở tay, mặc kệ khuôn mặt nhỏ nhắn đau tới tái nhợt của Ân Hách.

Bất đắc dĩ Ân Hách phải đi theo Tạp Tây ra khỏi phòng, nhìn thấy Sờ Na nằm trên hành lang, không khỏi lớn tiếng hô lên.

"Sờ Na!"

"Kêu làm gì, cô ta chính là do ta đánh ngất xỉu. Thay vì lo lắng cho người khác, không bằng nên lo lắng cho chính mình đi." Đối với Ân Hách không biết sống chết còn đi lo lắng cho người khác, Tạp Tây cười cười mà châm chọc.

Hiểu được Sờ Na chỉ bị đánh ngất xỉu mà không bị tí thương tổn gì, Ân Hách mới yên tâm thở ra một hơi. Lập tức đã bị Tạp tây kéo ra khỏi tẩm cung hướng rừng cây đi đến.

"Này. . . Cô đưa tôi đi đâu?"

Chỉ thấy bốn phía bị rừng cây rậm rạp che lấp, mà phía trước như một thông đạo, cửa động ẩn ẩn tản mát ra bạch quang, Ân Hách nghi hoặc hướng người duy nhất bên cạnh mà hỏi.

"Kết giới." Ả nhất định phải để nhân loại cùng đứa nhỏ trong bụng biến mất vĩnh viễn! Mà biện pháp tốt nhất chính là đẩy cậu vào kết giới.

"Kết giới?" Đối với cậu từ này hoàn toàn xa lạ, Ân Hách không thể nào hiểu.

"Ta muốn ngươi trở về thế giới loài người, không bao giờ . . . dây dưa với Đông Hải ca ca nữa!" Tạp Tây đương nhiên sẽ không nói cho Ân Hách biết chỉ cần cậu tiến vào kết giới thì linh hồn vĩnh viễn sẽ không bao giờ thấy Đông Hải một lần nữa.

"Cô muốn tôi trở về nhân giới vì gì?"

"Đều là vì ngươi, vì ngươi Đông Hải ca ca mới hờ hững với ta như vậy, chỉ cần ngươi biến mất thì Đông Hải ca ca sẽ yêu thương ta." Cho dù không có Ân Hách, hắn vĩnh viễn cũng không thể nào để ý đến ả, nói gì đến yêu thương.

"Kỳ thật, cô . . . không nhất định phải yêu Đông Hải, cô cũng có thể . . . yêu người khác a, tôi tin tưởng cô có thể tìm một người thật lòng yêu mình." Cho dù Tạp Tây đối với Đông Hải ái mộ, Ân Hách vẫn không muốn đem hắn tặng cho ả, cậu đành phải uyển chuyển khuyên ả nên chọn người khác.

"Hừ, những người khác tất cả đều kém so với Đông Hải ca ca, ta chỉ thích một người phải cực mạnh! Hãy bớt sàm ngôn, ngươi đi vào cho ta!" Để ngăn ngừa kế hoạch thất bại, Tạp Tây thúc giục Ân Hách nhanh tiến vào kết giới.

"Chính là . . . tôi không muốn trở về, tôi muốn Đông Hải ở bên cạnh." Cậu nguyện bỏ tất cả để vĩnh viễn ở bên Đông Hải.

"Hừ, tất cả là do ngươi!" Lập tức Tạp Tây đẩy Ân Hách vào kết giới, sau khi đẩy Ân Hách h vào, khuôn mặt ả hiện lên tia tươi cười.

"Ha hả, loại người thấp kém như ngươi một chút pháp lực cũng không có thì nên biến mất đi!" Ả đứng nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Ân Hách, trong lòng mới có thể tiêu trừ được phẫn hận trong lòng.

Mà bị Tạp Tây đẩy vào kết giới, Ân Hách chỉ có thể đi về phía trước, lại phát hiện mình càng đi thì phía trước càng mơ hồ, cuối cùng lại hôn mê..

※※※※※※※※※※

"Ô, đau quá."

Sờ Na tỉnh dậy cảm thấy cả người đau nhức, nàng chỉ nhớ rõ muốn đi tới tẩm cung nhắc nhở phu nhân đi ngủ sớm một chút, không nghĩ tới đang đi trên hành lang lại cảm thấy phía sau đau nhức, sai đó liền hôn mê.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một đạo bạch quang, Sờ Na vội vàng hướng tẩm cung chạy đến nhưng lại không còn thấy thân ảnh của Ân Hách, lập tức sắc mặt trở nên nhợt nhạt vội vàng xoay người chạy tới phía phòng hội nghị.

Phanh ——

Phòng hội nghị đột nhiên bị người đẩy vào, trong thời gian ngắn mọi người đều đình chỉ thảo luận quay đầu nhìn về phía người vừa đến, chỉ thấy thị nữ Sờ Na sắc mặt tái nhợt thở hổn hển.

"Chủ nhân, không . . .không tốt." Sờ Na cố gắng điều chỉnh hô hấp để hoàn thành câu nói của mình.

"Nói rõ ràng!" Thấy sắc mặt tái nhợt của Sờ Na, Đông Hải cảm nhận được Ân Hách xảy ra chuyện.

"Không thấy phu nhân đâu!"

...

Trong nháy mắt, cả phòng họp liền trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy, mọi người không hẹn nhau mà cùng nhìn về phía Vương. Dù sao ai cũng có thể hiểu một người không thể nào đột nhiên biến mất, nhất là một nhân loại không hề có một chút phép thuật, đáp án duy nhất chỉ có thể bị bắt đi.

"Không nhìn thấy khi nào?" Nếu có thể biết Ân Hách mất tích khi nào, thì có thể dễ dàng tra ra tung tích của cậu, Hi Nhĩ hỏi.

"Tôi. . . Tôi không biết." Điều này làm cho Sờ Na cảm thấy lo lắng.

"Sờ Na, cô nói rõ ràng!" Nghe thấy Sờ Na nói thế không khỏi làm Lôi Mông cảm thấy tình thế thực tình nghiêm trọng.

"Vốn tôi định đi nhắc phu nhân đi ngủ sớm một chút, chính là lúc đi trên hành lang bị đánh ngất xỉu, đến lúc . . . tôi tỉnh dậy đã không còn thấy thân ảnh của phu nhân."

"Xem ra là có âm mưu từ trước." Sau khi nghe Sờ Na giải thích, Hi Nhĩ liền nói, theo lời Sờ Na nói thì Ân Hách bị bắt đi là do có âm mưu, mà may vẫn còn thời gian cứu vãn.

"Sờ Na, cô có biết ai bắt đại tẩu không?"

"Tôi. . ."

Không chờ Sờ Na nói xong, Đông Hải đã mở miệng nói,

"Không cần, ta biết là ai. Lôi Mông, mau gọi Tây Mông đến kết giới." Nói xong, thân ảnh Đông Hải liền bước đi, theo phía sau Đông Hải chính là thân ảnh của Hi Nhĩ cùng Lôi Mông.

Thẳng đến lúc không còn thấy thân ảnh của Đông Hải, mọi người mới bắt đầu bàn luận, người kia vì sao bị bắt tới kết giới, dù sao ngay chính bọn họ cũng không dám tới gần.

Tìm thấy được hơi thở của đứa nhỏ trong bụng Ân Hách, khi đến kết giới Đông Hải cùng Hi Nhĩ nhìn thấy Tạp Tây cũng không có gì kinh ngạc. Hoàn toàn không nhìn tới sự kinh ngạc của Tạp Tây, Đông Hải trực tiếp đi vào kết giới.

Liếc mắt nhìn thấy Tạp Tây sửng sốt, Hi Nhĩ theo sau Đông Hải vào kết giới. Tiến vào cửa kết giới lại ngửi thấy một cỗ máu tươi nồng hậu làm gã phải nhíu mày. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, ngay cả gã là người quen với mấy trường hợp huyết tinh mà cũng phải sửng sốt.

Chỉ nhìn thấy Ân Hách không hề động đậy mà nằm trong vũng máu, đồ ngủ trắng noãn bị máu tươi nhiễm đỏ hoàn toàn, bốn phía bao phủ một tầng tử sắc. Kế bên cậu là một đứa trẻ, bất quá không phải đứa trẻ, nó còn có thêm đuôi rắn.

Như cảm nhận được có người tới gần, tầng tử sắc càng thêm nồng, hài tử có ánh mắt tử sắc hung ác trừng bọn họ, đuôi rắn lay động không ngừng, tuy rằng bọn họ biết khi rắn con sinh ra cũng sẽ có pháp lực nhất định, nhưng là . . .cho tới bây giờ gã vẫn không nghĩ tới, đứa trẻ này lại cường đại đến mức có thể chống đỡ được khi ở trong kết giới.

"Đông Hải, cậu mau giúp Tiểu Hách cầm máu!"

Vừa mới tiến vào liền thấy toàn huyết tinh, Tây Mông nhịn không được lên tiếng nhắc nhở. Kỳ thật anh thật muốn làm tròn chức trách người đại phu, chính là. . . Ai kêu năng lực tiểu tử kia cường như vậy! Anh căn bản không thể chạm vào kết giới bảo hộ của tiểu tử kia, Ân Hách thật đã sinh là một đứa trẻ như thế nào đây!

Nghe Tây Mông quát to, Đông Hải bước nhanh tới hướng Ân Hách, hài tử nghĩ muốn la hét, nhưng không dám la khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Đông Hải. Đúng như mọi người dự đoán, rắn con không dám la hét khi nhìn thấy ánh mắt của Đông Hải. Bất quá vẫn trừng mắt nhìn lại.

Nhìn thấy Ân Hách mất máu quá nhiều mà thân thể trở nên lạnh băng làm cho Đông Hải càng thêm đau lòng mà càng ôm chặt Ân Hách vào lòng. Thoáng nhìn đồ ngủ đã bị máu nhiễm đỏ, Đông Hải vung tay lên khôi phục lại hình dáng như cũ, máu đỏ đồng thời biến mất.

Không biết từ khi nào, trong không khí xuất hiện một con dao nhỏ, mọi người chưa kịp phản ứng thì dao đã cắt ngay cổ tay Đông Hải, máu không ngừng tuôn ra, Đông Hải cũng đồng thời đưa máu mình vào cái miệng nhỏ nhắn của Ân Hách.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip