Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Tạp Tây cùng thị vệ tranh chấp không ngớt, Sờ Na tuy rằng cảm thấy đau đầu nhưng vẫn lên tiếng hỏi.

"Xin hỏi, Tạp Tây tiểu thư tới có việc gì?"

"Sờ Na, mau kêu hai tên hạ nhân không biết lớn nhỏ này cho ta vào, ta muốn gặp Hải ca ca."

Cho dù nhìn thấy thị nữ Sờ Na, Tạp Tây cũng không tỏ ra một ý tôn trọng. Sờ Na vốn chỉ là thị nữ nho nhỏ huống chi sau này ả chính là Vương Hậu, Tạp Tây cảm thấy không tất yếu cùng với hạ nhân dây dưa.

"Thực xin lỗi, Tạp Tây tiểu thư, chủ nhân đã phân phó không có sự đồng ý của ngài người khác không thể vào." Dùng ngón chân cũng có thể biết Đông Hải không hề muốn gặp Tạp Tây. Bất quá, Sờ Na cũng không nói điều này ra.

"Cái gì? Sờ Na, cô còn không rõ, ta không phải người ngoài, ta đường đường là nữ nhi của đại tướng quân, trong tương lai chính là Vương Hậu!"

Nguyên lai vốn tưởng rằng Sờ Na sẽ cho ả đi vào, không nghĩ tới nàng không những cự tuyệt mà còn đem ả trở thành người ngoài, Tạp Tây không khỏi tức giận mà thần tình đều đỏ bừng. Nữ nhân chết tiệt, chờ ta làm Vương Hậu, nhất định lột da ngươi!

"Thực xin lỗi, Tạp Tây tiểu thư, tôi chỉ làm theo ý chỉ của chủ nhân." Nghe thấy Tạp Tây tự xưng mình là Vương Hậu, Sờ Na không hờn giận mà nhíu mày.

"Nữ nhân chết tiệt, ta sẽ nói cho Đông Hải ca ca biết, kêu hắn đem ngươi đưa vào kết giới! Đến lúc đó coi các ngươi còn đối đãi với ta như thế nữa không!" Đương nhiên Tạp Tây chỉ đe dọa mà thôi, nếu thật sự mà vào kết giới, không phải chính ả cũng bị trục xuất ra Xà giới sao, ả sẽ không mạo hiểm như vậy!

Ngay khi Sờ Na muốn mở miệng nói cái gì thì một đạo thanh âm ôn hòa sau lưng Sờ Na vang lên.

"Sờ Na."

"Phu nhân."

"Vương Hậu."

Từ lúc Đông Hải mang Ân Hách tới Xà giới liền ra ý chỉ phải gọi cậu là Vương Hậu, lo lắng Ân Hách hiện tại đang mang thai sẽ bị kích động nên vẫn chưa công bố ra ngoài.

Cho nên Tạp Tây vừa nghe hai thị vệ gọi nam nhân nhân loại này là Vương Hậu, cảm thấy khiếp sợ là không thể tránh khỏi, bất quá ả nhanh chóng thét đến chói tai.

"Vương Hậu? Các ngươi gọi tên nhân loại này là Vương Hậu! Không có khả năng, hắn không có khả năng làm Vương Hậu! Các ngươi gạt ta, ta muốn tìm Đông Hải ca ca để hỏi rõ ràng!" Nói xong liền hướng tới phía hoàng cung chạy đi mà không một lần quay đầu lại.

"Cô ấy làm sao vậy?"

Đối với phản ứng của Tạp Tây, Ân Hách cũng chỉ có thể dùng nghi hoặc mà hình dung, cậu chính là tò mò muốn ra xem chuyện gì, như thế nào cô bé kia thấy cậu liền bỏ chạy? Chẳng lẽ cậu làm sai cái gì? Không có khả năng, bọn họ chỉ mới gặp lần đầu.

"Phu nhân, vị tiểu thư kia không có việc gì, chúng ta trở về đi." Đối với chuyện của Tạp Tây, trực giác Sờ Na cho biết không nên để Ân Hách biết.

"Chính là, cô ấy vừa nhắc tới . . . Đông Hải ca ca, có phải . . . là Đông Hải?" Không biết vì cái gì khi nghĩ tới vị tiểu thư nhắc tới Đông Hải ca ca, Ân Hách liền chắc chắn đó là Đông Hải, trong lòng không khỏi cảm thấy phiền muộn.

"Ách, phu nhân, ngài đừng để ý, chủ nhân cùng vị tiểu thư kia một chút cũng không quan hệ, mọi người ai cũng biết chủ nhân chỉ có mình ngài, không có khả năng thương người khác." Nàng biết sự xuất hiện của Tạp Tây không có chuyện gì tốt, Sờ Na vội vàng trấn an, còn hướng tới hai người thị vệ mà nháy mắt.

"Đúng vậy a Vương Hậu, ngài cứ yên tâm, Vương không có khả năng yêu thương tiểu thư Tạp Tây." Nhìn thấy ám chỉ của Sờ Na, hai thị vệ vội vàng nói.

"Nguyên lai vị tiểu thư kia là Tạp Tây. . ."

"Ách . . ." Này có phải càng giúp càng rối không, sau khi nghe thấy Ân Hách nói, hai thị vệ cảm thấy xấu hổ, lén nhìn Sờ Na đang trừng mình.

"Phu nhân, ngài . . ." Thấy đôi mắt của Ân Hách ảm đạm, Sờ Na cảm thấy đau lòng, lại không kịp nói hết câu thì đã bị đánh gãy.

"Sờ Na, chúng ta trở về đi, em mệt." Không chờ Sờ Na nói xong, Ân Hách liền đánh gãy lời nói của nàng.

"Vâng thưa phu nhân." Thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Sờ Na đau lòng Ân Hách hướng tẩm cung đi tới, trước khi đi cũng không quên trừng mắt nhìn hai thị vệ trước mắt một cái, đều là do bọn họ hại!

Cảm nhận được sự tức giận của Sờ Na, hai thị vệ chỉ biết sờ sờ cái mũi tự biết không hảo, ai kêu họn họ lỡ miệng.

※※※※※※※※※※

Tạp Tây nhanh chóng hướng phòng họp chạy tới, ả nhất định phải hỏi Dực ca ca rõ ràng người kia có thật hay không là Vương Hậu!

Vừa đến cũng là lúc hội nghị chấm dứt, vừa mới bước ra liền thấy nữ nhi mình chạy tới, đại tướng quân Lãng Tư không khỏi nhíu mày, nổi giận nói: "Tạp Tây, con xem bộ dáng hiện tại của mình, trong cung đâu phải nơi để con chạy tới chạy lui, một chút ý tứ cũng không có!"

"Phụ thân, mau thả con ra, con muốn đi tìm Đông Hải ca ca!" Nghĩ đến Đông Hải ở bên trong, Tạp Tây càng thêm giãy dụa thoát khỏi bàn tay của phụ thân mình.

"Cho dù con muốn đi gặp Vương, cũng không thể chạy tới chạy lui trong cung, bộ dáng của tiểu thư khuê các một chút cũng không có." Nghĩ đến Tạp Tây bởi vì thời gian ngắn đã không thấy Đông Hải, bây giờ hắn đã về nên mới đánh mất phong thái như thế, Lãng Tư ôn nhu nói, bất quá cũng không quên nhắc nhở Tạp Tư nên có một chút ý tứ.

"Đã biết phụ thân." Nghĩ đến khi Đông Hải thấy bộ dạng này của mình, hình tượng lâu nay sẽ bị phá vỡ, cho nên Tạp Tây liền không giãy dụa mà trở nên nhẹ nhàng nói.

"Ừ, đi thôi." Vừa lòng nhìn chăm chú nữ nhi mình đã khôi phục phong thái, Lăng Tư lập tứ buông tay ra.

"Phụ thân, tái kiến." Sau khi cùng phụ thân nói lời từ biệt, Tạp Tây liền hướng phòng họp đi tới.

Nhìn hình bóng của Tạp Tây, Lãng Tư không khỏi nhíu mày rậm rạp của mình. Ông làm sao không biết tâm tư của con gái, cũng đã từng khuyên nó buông tay, cũng đã nói thẳng Vương không hề yêu thương nó. Nhưng Tạp Tây vẫn cố chấp như vậy, chỉ sợ đến lúc đó nó sẽ bị tổn thương, xem ra nữ nhi ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a!

"Đông Hải ca ca!" Nhìn thấy Đông Hải ngồi ở thượng tọa, Tạp Tây hưng phấn hô.

Vừa nghe tiếng gọi, Đông Hải không nghĩ cũng biết là ai, tử mâu liền hiện lên một tia không kiên nhẫn. Đối với Tạp Tây cứ quấn lấy mình, Đông Hải cảm thấy phiền không thể nào chịu nổi, nếu không phải niệm tình cha ả cống hiến không ít thì đã sớm cho Tạp Tây tiêu thất.

Thấy trong mắt Đông Hải hiện lên một tia không kiên nhẫn, Lôi Mông cùng Hi Nhĩ không hẹn mà cùng nhau buồn cười, rất sợ Đông Hải phát hiện nên chỉ có thể lén mà cười.

"Đông Hải ca ca!" Thấy Đông Hải vẫn ngồi xem những văn kiện mà không ngẩng đầu lên nhìn mình, Tạp Tây lại kêu lên, nhìn thấy ánh mắt băng hàn của Đông Hải nhìn mình, ả không khỏi cảm thấy run rẩy. Bất quá chuyện ả muốn hỏi vẫn sẽ hỏi.

"Đông Hải ca ca, nghe nói . . .Anh mang về một nhân loại?" Ả không ngốc đến nổi tự nhận mình đã tới tẩm cung của hắn, hơn nữa cũng đã thấy nhân loại kia.

"Tạp Tây, cô còn nghe thấy chuyện gì?" Đối với sự to gan của ả, Lôi Mông liền cảm thấy hứng thú.

Tuy rằng Đông Hải không nói gì, bất quá Lôi Mông cũng là đệ đệ của Đông Hải, ả nhân cơ hội này thám thính Lôi Mông.

"Em còn nghe bọn hạ nhân gọi nhân loại kia là. . .Vương Hậu, Đông Hải ca ca, chuyện này có phải là thật không?"

"Oa, tin này thật là táo bạo, Hi Nhĩ cậu nói có đúng không?" Không thể tưởng tưởng được người nào mà to gan dám tiết lộ chuyên này ra ngoài, xem ra tên này đã chán sống.

"Ừ, quả thật táo bạo."

Lôi Mông cùng với Hi Nhĩ giống nhau cảm thấy tiếc thương cho kẻ dám tiết lộ tin này ra ngoài, tên này quả thật là chán sống. Nhưng ngẫm lại cuộc sống phải có những lúc thú vui như thế này, nếu không sẽ rất nhàm chán.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip