***
"Tsk, kệ mày, cho chừa cái thói trăng hoa.""BTS nhà mày, không phải mày là đồng minh của tao sao?""BTS?""Bố Tổ Sư," Namjoon gằn giọng."Hờ, gì cũng được, giờ tao phải quay phim. Ở đó mà tự giải quyết," Hoseok tuyệt tình tắt máy."Này! Jung Hoseok! A lô? Aish cái thằng..." Namjoon phẫn nộ vò đầu bứt tai và đập đầu xuống bàn. Đang giữ nguyên tư thế quắt queo như rong biển khô thì một bàn tay lực lưỡng đập bộp phát xuống vai khiến y nhảy dựng. Gương mặt cười "phúc hậu" của chủ tịch Park ghé sát mặt Namjoon: "Còn trẻ mà căng thẳng nhiều là già sớm đó, chàng trai."Namjoon cứng đờ người, vị chủ tịch càng gí sát mặt hơn, mắt chớp chớp: "Công việc hả?"Theo phản xạ tự nhiên, y lùi đầu về phía sau rồi gật đầu lia lịa: "À... vâng vâng..."Chủ tịch Park bất thình lình vỗ lưng Namjoon một cái rất kêu làm y giật nảy mình: "Người ta nói ngồi trong nhà nhiều mụ mẫm đầu óc, vừa hay ta có việc bên ngoài muốn nhờ cậu, nhân tiện hít chút khí trời cho đầu óc thư thả, ha?"Mặc dù Namjoon không hiểu vị chủ tịch này định nhờ y việc gì nhưng vẫn vâng dạ đi theo. Ra khỏi cửa công ty, ông chỉ vào một chiếc xe Mercedes đang đậu sẵn bên lề đường, nói: "Xe của ta sáng nay không biết bị làm sao, vừa đến nơi thì "xì" một tiếng, khói trắng tỏa ra từ mui xe. IQ của cậu 148 đúng không?""Dạ...," Namjoon lơ ngơ, chưa hiểu IQ của y có liên quan gì đến việc này thì ông phán một câu: "Vì cậu thông minh vậy nên chắc biết cách sửa, đúng chứ?"Y nghệt mặt ra, hồi sau mới cười gượng gạo: "Thưa chủ tịch, đây không phải chuyên môn của tôi. Nếu ngài muốn sửa xe thì có thể gọi thợ...""Gọi thợ vừa tốn thời gian vừa tốn tiền, sẵn nhân tài trong công ty thì ta phải tận dụng chứ. Cậu giúp ta sửa, ha?"Giờ thì Namjoon thật sự bối rối: "Thưa chủ tịch, tôi đã nói đây không phải chuyên môn..."Chủ tịch Park cắt ngang lời: "Không phải chuyên môn thì đã sao? Lẽ nào IQ 148 của cậu chỉ để dùng cho một việc duy nhất? Thật là một sự hoang phí tài nguyên tri thức! Nếu cậu nói với ta rằng đây không phải chuyên môn của cậu nên không biết sửa thì là do cậu chưa học thôi. Đối với trí thông minh của cậu thì học sửa xe có khó gì. Chưa học thì bây giờ học rồi vận dụng luôn." Sắc mặt Namjoon trắng bệch, không dám phản kháng vì sợ phật lòng ngài chủ tịch nên lập cập đi ra trước ô tô, mở nắp capo lên. Khói xì thẳng vào mặt khiến y ho sặc sụa."Cứ thong thả, ta có cả ngày," chủ tịch Park lôi từ đâu bộ dụng cụ cơ khí mà thả dưới chân Namjoon, ném cho y chìa khóa xe, cười "hiền hậu" rồi đi vào công ty, bỏ mặc y ở ngoài thầm oán thán trong lòng - nhưng tôi thì không, ngài ơi!***
Sau mấy tiếng vật lộn với cả động cơ ô tô lẫn tiết trời mùa đông rét run và hỏi han "bác Google biết tuốt", Namjoon khóc ròng: "Cuối cùng cũng sửa được rồi, Omma!" Chỉ là do trời lạnh quá mà nước đọng lại dưới nắp capo, báo hại y tìm hiểu cả ngày trời mới thấu ra vấn đề rồi hì hục lau chùi động cơ cho khô ráo. Thời gian vàng ngọc của y nay còn đâu!"Sửa được chưa?" Chủ tịch Park xuất hiện trước cửa công ty, nhướng mày. Namjoon gật đầu như bổ củi: "Dạ dạ, được rồi thưa ngài," lật đật chạy vào trong xe để chứng minh bằng tiếng khởi động êm ru.Vào lúc Namjoon kính cẩn trao lại chìa khóa xe cho chủ tịch Park thì ông vuốt cằm: "Hừm, xe bị tuyết bám nhiều quá, hay cậu phủi sạch luôn hộ ta?"Namjoon như từ trên thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, nghẹn họng: "Dạ, ngài... bảo sao?""Ta nói gì, hẳn cậu đã rõ, thực hiện đi," vị chủ tịch phẩy tay, Namjoon vội chộp lấy một cách tuyệt vọng."Thưa ngài chủ tịch, phải chăng tôi đã vô tình làm điều gì sai phạm khiến ngài phật lòng?"Chủ tịch Park không trực tiếp trả lời mà đáp bâng quơ: "Cậu biết con trai ta - tổng giám đốc Park Jimin chứ? Vào hôm tuyết rơi dày nhất ta đã bắt cậu ta dọn tuyết trên mấy chục mét vuông vườn nhà," ông chợt lia một tia sắc lẹm về phía Namjoon, "đó là cách dạy dỗ truyền thống trong dòng họ Park, kể cả đối với con rể. Thế nào, sợ chưa?"Mặt mày Kim Namjoon xám ngoét, y lắp bắp hỏi: "Phải chăng, chủ tịch đã biết... tôi đối với anh Yoongi...""Phá rối hôn nhân của con trai thứ, giờ chòng ghẹo con trai cả của ta, làm sao ta không biết. Xin lỗi, nhưng ta không chấp nhận hạng người như cậu làm con rể trong nhà!"Namjoon gần như quỳ sạp dưới chân ông, gom hết tất cả bạo dạn ở lá gan mà thưa: "Chủ tịch Park, tôi đối với Yoongi là thật lòng..."Ông cười nhạt, gắt: "Làm sao ta biết được nếu con trai ta sẽ không trở thành một phần trong lịch sử tình nhân của cậu chứ?"Vị chủ tịch vừa xoay lưng bỏ đi thì Namjoon giữ chân ông lại, cầu xin: "Chủ tịch! Xin hãy cho tôi một cơ hội."Chủ tịch Park dừng lại, y có thể thấy đường nét của Park Jimin thấp thoáng trên gương mặt băng lãnh của ông."Xin ngài... hãy cho tôi một cơ hội, nếu tôi có thể khiến cho con trai ngài động lòng thì mong ngài lúc đó hẵng suy xét, còn nếu không tôi hứa sẽ không bao giờ quấy rầy Yoongi nữa."Vị chủ tịch quan sát đôi mắt ánh lên sự chân thành và tha thiết của Namjoon, suy ngẫm rồi hạ giọng: "Ta cho cậu ba ngày."*****
Một chap riêng cho Lép Mông nha ^^ Vote và Comment cho Baobei nào =))
À còn nữa, nếu bạn nào không ngại Kookmin thì ủng hộ Transfic - sugar, we're going down swinging nhé ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip