Sehun xách cặp lồng đặt xuống mặt bàn có chiếc laptop của tôi, bất chợt liếc qua màn hình máy tính trong lòng lại dâng lên chút cảm giác tò mò, anh đọc sơ qua thứ tôi đang viết dở trên máy rồi bất chợt nở nụ cười mỉm. Đúng lúc tôi nhìn thấy liền vậy liền chạy một mạch tới xoay chiếc laptop về phía mình, nét mặt hơi ửng đỏ._ Cái này anh đừng đọc._ Nhưng tôi trót đọc rồi._ Sehun khuôn mặt ngây ngô chỉ ngón tay vào cái laptop của tôi, anh tiếp tục nói._ Cũng được lắm, cô viết tiểu thuyết à????_ Viết chơi thôi, nhưng sao anh đến sớm vậy?_ Tôi nhìn anh tò mò._ Tôi mang cháo cho cô đấy._ Sehun chỉ vào chiếc cặp lồng trên bàn ._ Đâu cần phiền phức đậy tôi cũng đâu có sao! Hắt xì!_ Vâng không sao, vừa nói xong đã lại hắt hơi quả là đúng lúc tôi vơ vội giấy ăn trên bàn, thật là khó chịu cái cảm giác này mà. Sehun nghiêng đầu cúi xuống nhìn tôi cười vui._ Như vậy mà còn không sao, cảm rồi đấy thôi, mau ăn cháo đi cho nóng._ Nói xong anh lấy cháo ra để trước mặt tôi, mùi thơm nghi ngút bay vào mũi làm tôi lập tức ngửng đầu lên nhìn, hai mắt sáng rực nhìn bát cháo trên bàn, là cháo gà, xem ra tên mặt thộn này khá hiểu khẩu vị của bổn cô nương đấy, ha ha ha. _ Oa!!!!! Thơm thật đấy._ Tôi cầm thìa lên xúc một muỗng cho vào mồm 1 cách ngon lành, nét mặt ánh lên nét vui vẻ._ Ngon không?_ Sehun nhìn tôi cũng thấy vui theo liền hỏi han, tôi nghe xong chẳng nói gì chỉ gật đầu lia lịa._ Ngon thì ăn nhiều vào._ Anh tiếp tục khoanh hai tay trên bàn nhìn tôi ăn._ Âỳ!!!! Hai người này tình cảm quá nha, một người ăn còn một người nhìn._ Jihoon lại tiếp tục ngứa mồm, không hiểu hôm nay nó ăn phải cái gì mà lắm lời như vậy, một giây không mở mồm thì chắc sẽ cảm thấy ngứa ngáy trong người._ Muốn ăn đòn hả? Cậu mà còn nói bậy nữa thì không thoát được khỏi đây đâu._ Tôi quay người sang nhìn nó với ánh mắt đe dọa._ Thôi hai người hôm nay sao thế, Alice à ăn xong thì uống thuốc nhé, đừng tốn hơi cãi nhau với cậu ấy làm gì, hôm nay tên này bị mắc bệnh nói nhảm đấy._ Hyemin vỗ vỗ vào vai tôi._ Được rồi đại tỷ à, khỏi dọa, nhưng mà tại hạ vẫn không hiểu tại sao đại tỷ đây lại không khóc vậy, bình thường gặp phải chuyện như vậy không phải con gái hay khóc lóc rồi kêu gào ầm ĩ lên hay sao???_ Cô ấy......_ Sehun đang mở mồm ra định nói gì thì tôi biết thừa nên chưa kịp nói hết đã ngay lập tức bị tôi vươn người ra lấy tay bịt miệng lại._ Ý gì đây, người ta đang nói mà bà cô này nhảy lên bịt miệng là làm sao???? Có phải là......_ Jihoon khuôn mặt lại gian manh chỉ tay vào tôi nói, tôi thấy vậy liền bỏ tay ra khỏi miệng Sehun, thôi thì cũng chỉ là khóc lóc chứ có gì dâu, cứ nhận vậy._ Uh! Khóc thì sao, dù sao cũng phải là khóc vì anh ta._ Vậy mấy giọt nước mắt của bà là vì cái gì????_ Là vì bản thân tôi, vì tôi tin tưởng họ quá nhiều, để rồi nhận lại kết quả như vậy đấy, còn đối với hai người họ rơi 1 giọt nước mắt tôi cũng cảm thấy tiếc._ khuôn mặt tôi bỗng trở nên nghiêm túc một cách lạnh giá, cảm tưởng như bất cứ lúc nào cũng thể phóng ra những mảnh băng sắc nhọn làm ai đó bị thương,.
Tối trước ngày dự tiệc ở trường...........Tôi nằm trên giường ôm Choco, bên cạnh thu nạp thêm hộp khăn giấy với công dụng để xì mũi dần ( Bị cảm khổ vậy đấy) đang trong lúc buồn chán liền lấy chiếc điện thoại ra chơi game nhưng vừa với tay đã nhìn thấy chiếc hộp màu tím có đôi hoa tai, trong đầu lại nghĩ đến tên nồi cơm điện. _ Không biết bây giờ anh ta đang làm gì nhỉ??? Hay thử nhắn tin hỏi xem sao._ Tôi nghĩ qua nghĩ lại liền nhắn 1 tin nhắn cho anh ta." _ Anh đang làm gì vậy?"Sehun ở bên kia vừa từ nhà bếp đi ra tay cầm hộp sữa với chiếc bánh ngọt nghe tiếng tin nhắn thì đứng khựng lại lấy điện thoại trong túi quần ra đọc tin nhắn ( Đích thị là đứa hay đi mò ăn đêm, đói quá không cưỡng lại được đây mà)_ Gì vậy hơn 12 giờ rồi mà vẫn chưa ngủ sao???_ Sehun nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, khuôn mặt có hơi bất ngờ." _Không làm gì cả, chỉ nằm trên giường thôi, muộn rồi mà cô vẫn chưa ngủ sao?"( Điêu!!!!!! Rõ ràng là đi ăn vụng mà bảo là đang nằm trên giường -_-)" _Tôi không ngủ được._ Khó ngủ vậy sao? Vẫn còn buồn hả?_ Không! Tôi nhận được quà của anh rồi, nó thực sự rất đẹp, cảm ơn anh nhé!_ Không có gì mà, chỉ là một món quà nhỏ thôi, vốn dĩ định đưa tận tay cho cô nhưng tâm trạng cô lại không được tốt.:)))_ *Icon mặt cười* Mai anh rảnh chứ? Đi cùng tôi tới trường được không?_ Hỏi thử xem mai tên này có đi cùng mình được không, chả hiểu sao nhưng anh ta làm mình an tâm hơn một chút._Mai tôi lại có việc ở công ty mất rồi, không thể đi cùng cô được._ Mai mình còn phải đi diễn ở Musicbank nữa làm sao đi kịp đây._ Vậy thôi, không sao cả, tôi đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon."_ Hử! Chỉ vậy thôi sao? Con gái thật khó hiểu, mà chuyện hôm qua cô ấy có nhớ gì không nhỉ??? _ Sehun miệng vẫn đang gặm chiếc bánh ngọt nhìn màn hình điện thoại với đôi mắt to hơn bao giờ hết, trên đầu đã hiện ra cả ngàn dấu hỏi chấm bay vòng vòng xung quanh. Vâng! Vậy là đoạn hội thoại giữa tiểu thư khăn giấy và công tử ăn vụng kết thúc tại đó, cách kết thúc của chị nhà làm anh zai nhà chúng ta hơi bị hụt hẫng rồi, chúng ta chuyển chủ đề sang ngày hôm sau nào.........( Cảm giác chuyện hôm nay hơi nhạt, chút nữa phải cho thêm chút muôi mới được - Tác giả đang cảm thấy không hài lòng.)
♥♥♥Phân đoạn " MUỐI VỀ BẢN"♥♥♥
( Vỗ tay nào các bé ^^)
_ Yah! Hai người xong chưa, lâu quá vậy????_ Jihoon sốt ruột thúc giục ở dưới lầu, đi đi lại lại vì đợi tôi cả Hyemin.
_ Đây đây!!! Xong rồi đây._ Mồm tôi thì nói vọng xuống là xong rồi, nhưng thực ra vẫn ở trong phòng chỉnh trang lại giúp Hyemin, mãi 5 phút sau hai đứa mới vội vàng đi xuống.
Jihoon mặt đang cau có, nhìn thấy hai đứa tôi cơ mặt bỗng dưng bật chế độ auto giãn.
_Oa bảo sao mà lâu tới vậy. Hai bà hôm nay đẹp lắm đấy._Jihoon nhảy cẫng lên vì phấn khích.
_Dĩ nhiên rồi._Tôi và Hyemin làm bộ kiêu sa hất tóc rồi đồng thanh nói.
_Bầy đặt kiêu sa nữa, đi thôi sắp muộn rồi._Jihoon nhanh chóng đẩy hai đứa tôi ra xe.
Ba người chúng tôi bước vào cánh cửa phòng hội nghị của trường, nơi đang tổ chức bữa tiệc mùa đông. Ba đứa mỗi đứa mặc một kiểu khác nhau, Jihoon thì áo len trắng cổ lọ khoác ngoài là chiếc áo dạ dáng dài màu ghi, quần tây, giầy tây mái tóc nâu undercut vuốt ngược làm nó trông có vẻ lãng tử (bề ngoài vậy thôi bên trong không có như thế đâu), Hyemin diện áo gile crop top màu trắng thêu hoạ tiết cầu kì kết hợp chân váy chữ A xẻ tà màu trắng dài chấm mắt cá chân với chiếc áo lông cùng màu bên ngoài, mái tóc dài xoăn nhẹ màu nâu quế được cột gọn ra đằng sau. Còn tôi thì một chiếc váy trễ vai màu đen, dáng váy chữ A dài quá đầu gối một chút, áo choàng màu đen hờ hững trên vai kết hợp với đôi giày cao gót màu đen, mái tóc dài trước đây đã được cắt ngắn ngang lưng gợn sóng nhẹ với tông màu hồng nhạt, điều đặc biệt chính là tôi còn đeo thêm đôi bông tai mà Sehun tặng làm tăng thêm vẻ sexy.
Chúng tôi bước vào với bao ánh nhìn của mọi người, được một lúc thì từ cánh cửa bên ngoài Jihye khoác tay ChanMin bước vào, cô ta mặc một chiếc váy màu trắng, còn anh ta mặc một bộ suit màu đen hai người trông có vẻ tình cảm lắm._ Hyemin vỗ vào cánh tay tôi ra hiệu , ánh mắt cô có vẻ rất khó chịu.
_ Alice à, họ tới kìa._ Tôi đang đứng cầm ly rượu vang liền quay lại
_ Cậu ta vẫn còn mặt mũi mà tới đây sao, lại còn tình tứ khoác tay nhau nữa, mình phải ra đó mới được._ Jihoon bức xúc đang định đi tới thì bị tôi giữ tay lại.
_ Muốn đi thì cũng phải là mình, hai người ở đây đi mình sẽ tự qua đó.
_ Vậy có được không thế._ Hai đưa nó nắm tay tôi lo lắng.
_ Không sao đâu, mình là ai chứ._ Tôi mỉm cười rồi quay lưng bước tới chỗ hai người kia, trên tay cầm theo ly rượu vang.
Jihye thấy tôi tiến lại gần thì ánh mắt bắt đầu có chút hoang mang, tay bấu chặt vào áo ChanMin khiến anh ta quay ra, nhìn thấy tôi sắc mặt anh ta cũng chẳng tốt chút nào.
_ Sao vậy, sao nhìn thấy tôi thì hai người như bị gặp ma vậy? Đừng có lo lắng, tôi không làm gì hai người đâu, ngược lại tôi lại muốn chúc phúc cho hai người, một cặp trời sinh._ Tôi nhếch mép cười, nhưng ánh mắt thì lại sắc như dao.
_ Alice à! Mình cảm thấy rất có lỗi nhưng cậu đừng nói vậy được không?_ Jihye bắt đầu tỏ vẻ đáng thương, còn ChanMin thì ngay lập tức bảo vệ cô ta.
_ Mọi chuyện đều là do anh mà ra nếu em muốn nói gì thì cứ nhắm vào anh mà nói.
_ Hình như cứ đứng cạnh hai người thì tôi sẽ bị coi là người xấu thì phải, nhưng mà không sao cả, tôi đứng đây dù sao cũng chỉ muốn nói với cậu một câu cảm ơn thôi, tin nhắn của cậu tôi đã nhận được rồi, nhưng hình như hơn một năm chúng ta chơi với nhau cậu vẫn chưa hiểu tính tôi thì phải! Muốn tôi gục ngã, không dễ vậy đâu._ Tôi cười khẩy còn cô ta thì mặt mũi tái xanh lại, ánh mắt le lói một ngọn lửa như muốn thiêu cháy tôi.
_ Cậu nói gì vậy, tin nhắn gì chứ???
_ Cậu giả bộ không biết cũng được thôi! Chiếc váy màu trắng đẹp đấy._ Tôi nhìn xuống chiếc váy của cô ta sau đó tiến lại gần ghé vào tai cô ta nói một câu.
_ Đã là ác quỷ thì có khoác áo trắng cũng không thể trở thành thiên thần được đâu._ Nói xong tôi lùi về phía sau, đưa ly rượu vang lên nhấp một ngụm, sáu đó cầm tay cô tay lên đặt ly rượu vào bắt cô ta cầm. Jihye có vẻ như sắp bốc hỏa tới nơi nhưng vì có ChanMin bên cạnh nên cô ta vẫn đứng yên không dám làm gì cả.
_ Cái này cho cậu._ Nói xong tôi đi thẳng về phía cánh cửa với một dáng vẻ rất kiêu sa, sang chảnh ( Chị Cool chị có quyền)
Vừa ra khỏi đó tôi đã dựa tường ngồi thụp xuống đất, thở hắt ra ngoài._ Thật là! Mình còn tuyệt vời hơn cả mình tưởng nữa._ Sau đó tôi ôm mặt một lúc vì shock tinh thần nhưng hình như người ngoài nhìn vào sẽ tưởng là tôi đang khóc.
Một lúc sau thì có một giọng nói ấm áp vang lên.
_ Cô gì ơi! Cô có sao không vậy???_ Giọng nói làm tôi ngửng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của người đó.....
********************************************************************************************
Vâng đây chính là chương 7 nhạt nhẽo nhất thế kỉ, thực ra thì cũng định viết tiếp đấy nhưng để sang chương sau đi, chương sau hay hơn.
Để mọi người chờ lâu cũng thấy thật có lỗi, nhưng mà có một bí mật cực kì to lớn, ảnh hưởng tới chuyện này cũng cực kì nghiêm trọng đó chính là." Tác giả từ lúc viết truyện đã không có cốt truyện hoàn chỉnh tất cả chỉ là sơ sơ, viết đến đâu hay đến đó, đa phần dựa vào lúc độ điên tăng cao thì truyện sẽ cực hay. Nhưng có một điều chắc chắn là chuyện sẽ kết thúc đẹp. " Đấy là lí do to lớn mà tác giả cho đăng chap chậm ngoài lí do lười ra. Mong mọi người thông cảm
Cảm ơn! Cảm ơn!
********************************************************************************************
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip